*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Những người bạn của Hồn Thiên Môn, hãy dùng điện thoại của mọi người chia sẻ đoạn phim này, cám ơn!”
So với Hồn Thiên Môn thì Vạn Chung Môn hoang vu hơn chút, dù sao thì cũng ở sâu trong lãnh thổ Miêu Cương.
Bọn họ cũng có thể chia sẻ đoạn phim nhưng chắc chắn sẽ không nhanh như mấy người Ngô Triết chia sẻ.
“Diệp Phàm, đây là em họ của anh, năm đó đã đi theo anh, chẳng lẽ anh vẫn còn trốn không dám xuất hiện sao?”
Hà Khôn hung dữ nói xong thì giơ tay phải lên, đâm mạnh vào đầu người đàn ông từ trên xuống dưới.
Cách thức giết người kỳ dị như vậy càng khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn hơn, hung ác hơn.
Đoạn phim được tung ra, lập tức gây ra một làn sóng xôn xao, tiếng kêu gọi thành lập “Liên minh diệt Diệp” càng lúc càng tăng lên.
Thế nhưng, kỳ lạ là chẳng có ai châm biếm hai tên đao phủ Hà Khôn và Ngô Triết này cả, cho dù không làm hại vợ con, không làm hại người thân đã là một quy tắc ngầm được đông đảo mọi người công nhận.
Nhưng Ngô Triết và Hà Khôn đã làm như vậy, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thế mà những kẻ kia lại chỉ có mắng mỏ một mình Diệp Phàm mà thôi.
Lại thêm một con cháu nhà họ Hàn chết thảm, mọi người nhà họ Hàn, ai ai cũng cố gắng nghĩ cách làm thế nào để tránh được kiếp nạn giết chóc này.
Dù sao, Diệp Phàm cũng thật sự không quan tâm đến sống chết của bọn họ, còn về chuyện phải gánh thêm tiếng xấu thì Diệp Phàm có quan tâm sao?
Dù sao anh cũng đã mang quá nhiều tiếng xấu rồi, thêm một tiếng xấu bất trung bất nghĩa bất hiếu nữa thì có làm sao?
“Đại ca, tôi biết một cách có lẽ có thể sẽ ép buộc Diệp Phàm xuất hiện!”. Lúc này, một thanh niên nhà họ Hàn đột nhiên kêu to.
“Hàn Tùng, con nổi điên gì vậy…”. Bên cạnh là bố cậu ta, Hàn Tùng đột nhiên lên tiếng khiến ông ta giật mình sợ hãi, vội thấp giọng nói.
“Bố, con đã nghĩ rồi, cách này có lẽ sẽ ép được Diệp Phàm xuất hiện, rồi chúng ta có thể sống sót!”. Hàn Tùng không hạ giọng nói nhỏ mà trực tiếp to giọng nói.
Ngô Triết nhìn cậu ta rồi đi đến gần, mở lời: “Nói đi, là cách gì, nếu là thật thì bây giờ có thể thả anh đi!”
Bỗng chốc Hàn Tùng kích động, vội nói: “Tôi đưa bố tôi đi cùng được không?”
Ầm!
Ngô Triết đặt một chân trên người cậu ta, lạnh giọng nói: “Cậu không có tư cách để đặt điều kiện, nếu không tôi sẽ tra tấn bức cung!”
Hàn Tùng không dám đặt điều kiện nữa, sợ hãi nói: “Diệp Phàm có một công ty ở thành phố Cảng, chủ tịch hiện tại có quan hệ gần gũi với anh ta, bắt một mình người đó có khi còn có tác dụng hơn cả đám chúng tôi nữa!”
“Hơn nữa, người đó còn là phụ nữ!”
Hàn Tùng nói xong, người nhà họ Hàn đều sững sờ, bắt đầu vội vàng phụ họa, chỉ cần là những điều họ biết về công ty Tuyết Phàm toàn bộ đều tiết lộ ra ngoài.