╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ta bây giờ sẽ tuyên bố tên của đứa trẻ này!”
“Chuyện gì thế…?”
“Chúng ta không thể bỏ mặc con vật tội nghiệp này mà không có nổi một cái tên, đúng chứ?”
“Ờ ờm, ta đoán là không.”
“Vì vậy nên con đã đặt cho nó cái tên là “Yig”. Xin mày hãy tiếp tục chăm sóc cho ta nhé.”
“Wow, không tồi đâu. Nó nghĩa là gì thế?”
“… Đó là cái tên của một thực thể tàn ác được biết đến với biệt danh Người Cha của Thủy Quái và Kẻ Gieo Rắc Tai Ương.”
“Cái gì cơ?!”
Có gì mà người phải ngạc nhiên vậy, đứa nhỏ này vốn dĩ cũng đã nằm vào hàng những con rồng thần thoại rồi.
Nó sẽ còn phát triển và cao tới 10 mét hoặc hơn, giống như bố mẹ nó, người biết chứ?
Điều đó có nghĩa là sẽ hoàn toàn phù hợp khi đặt cho nó một cái tên ngầu lòi như vậy!
~~~*~~~
Sư phụ và tôi đều làm lành nhanh chóng hơn là tôi mong đợi, nhưng nó không giống như là chúng tôi có thể ngay lập tức tán tỉnh nhau lại được.
Trước hết, chúng tôi đã mua một chiếc xe ngựa lớn, thông thường chỉ dùng vận chuyển lâm sản, để mang chiếc quách theo.
Đó quả là một món hàng tuyệt vời trị giá 300 đồng vàng. Sau khi nhờ thêm cả sư phụ lẫn Alec chung tiền vào, chúng tôi cuối cùng cũng xoay xở vừa đủ để mua được.
Số tiền còn lại là khoảng 135 đồng vàng. 100 trong số đó sẽ được sư phụ dùng để chi trả cho chi phí đi lại, và mỗi người trong chúng tôi được chia cho 10 đồng vàng để tiêu xài. Còn Marle thì được trao cho 5 đồng còn lại.
Sau khi loại bỏ lớp vật liệu chế tạo tạm thời, tôi niệm [Đóng Băng] lên cái xác. Tôi tạo thành một chiếc quách bằng cách sử dụng [Thổ Bích], và cho nó một phong ấn mạnh mẽ với [Cứng Cáp]. Tiếp tục niệm [Giảm Trọng Lượng] lên và cuối cùng là đặt nó vào chiếc xe ngựa.
Tôi bịa ra một câu chuyện để qua mặt ngài Elric bằng cách nói rằng tôi đã tìm được một loại đá có chất liệu khá bền ở đây, nên tôi sẽ mang nó về để có thể tạo ra những vật phẩm mới hơn.
Và thật sự thì, nó còn rắn chắc hơn cả sắt nữa.
Ngoài ra, chúng tôi cũng phải dựng nên một số anh hùng giả để che mắt câu chuyện tiêu diệt rồng.
May mắn thay, sức mạnh thể chất của nhóm Forest Bear đã được tăng cường một cách mạnh mẽ, nhờ vào ‘Máu Rồng’.
Sức mạnh thể chất hiện tại của họ hiện giờ tương đương với của sư phụ ở tình trạng bình thường.
Chỉ là, với việc không có bất kì bằng chứng gì cho thấy rằng họ đã giết con rồng, tôi đoán là bạn hoàn toàn có thể nói rằng đó là một màn kịch dở tệ, hoặc là vẻ ngoài của họ nhìn có vẻ yếu ớt…
Đó là lý do tại sao, ngoài tấm áo giáp cho Jack, và khiên trụ cho Kale, tôi nghĩ rằng tốt nhất là những người khác cũng nên có thêm trang bị mới luôn, và tôi hiện đang bắt tay vào làm việc đó.
Trước tiên thì tôi sẽ cùng với sư phụ để lấy thêm nguyên liệu từ con rồng. Chúng tôi lấy đi 1 chiếc xương sườn, một số mảng da, móng vuốt, và gân của nó.
Cho Bhav, chiếc xương sườn được tạc thành một thanh đoản kiếm.
Phần thân kiếm được giữ dày, còn lưỡi thì dát mỏng, và ngay cả cán kiếm cũng được làm từ chiếc xương sườn, vì vậy tất cả đều được làm từ một mảnh liền duy nhất.
Bởi phần xương sườn của con rồng quá cứng, nên để có thể làm sắc bén và xử lý, tôi đã phải niệm [Cứng Cáp] lên chính sương sống của nó, và sử dụng phần xương đó như công cụ để gia công.
Lưỡi kiếm sắc bén hơn nhiều so với tôi dự đoán, và để thử nghiệm điều đó, tôi kết thúc với việc chém đứt đôi chiếc khiên trụ cũ của Kale như thể nó được làm từ giấy. Liệu nó ổn chứ? … nó sẽ ổn thôi mà, phải không?
Cuối cùng thì thanh đoản kiếm còn vượt qua cả đại kiếm của Jack về sức mạnh giết chóc.
Tiếp theo là Bella.
Cô gái chịu trách nhiệm hồi phục cho tổ đội là một người tuyệt đối không được gục ngã đầu tiên.
Tuy nhiên, cô ấy rất yếu đuối, vì thế áo giáp hạng nặng chắc chắn là không phù hợp. Vậy nên đó là lý do tại sao tôi phơi khô lớp da, và tạo thành một tấm áo choàng từ nó.
Điều này cũng áp dụng với cả trang bị của Jack lẫn Kale, bởi da của Fafnir có sức chống chịu rất tốt với lửa, ánh sáng, và cực kì bền chắc.
Những lưỡi kiếm và cung tên thông thường sẽ không thể để lại dù chỉ là một vết xước trên nó.
Nhưng một điều khủng khiếp có thể sẽ xảy ra nếu tôi xử lý công đoạn chế tạo, vì vậy sư phụ là người phụ trách việc đó.
Cuối cùng, một thứ gì đó cho Oreas.
Là một pháp sư, anh ta dựa vào sức mạnh đến từ ngọn lửa của bản thân.
Cơ thể của một con rồng huyền thoại chắc chắn là một vật xúc tác tuyệt vời, nên tôi đã sử dụng móng vuốt của nó cho việc này.
Sử dụng móng vuốt của Fafnir như một lõi ma thuật, tôi tạo ra một cây trượng, thứ sẽ khuếch đại sức mạnh ma thuật của anh ta.
Dường như thứ này đặc biệt tương thích với ma thuật hệ lửa. Nên khi tôi kiểm tra nó với [Thẩm Định], thì có vẻ nó sẽ khuếch đại sức mạnh của lửa lên gấp nhiều lần so với bình thường.
Và ngoài ra, một thứ gì đó cho bản thân tôi.
Với mục tiêu sử dụng phần còn lại của khúc xương sườn, tôi gia cố thêm cho Third Eye, và sau đó sử dụng phần gân để làm lại dây cung.
Tôi đoán bạn có thể gọi nó là một cây cung hỗn hợp cũng không sai.
Thật không may, công đoạn xử lý mất quá nhiều thời gian và công sức, vì thế nên nó vẫn chưa được hoàn thành.
Hơn nữa, tôi đã giữ lại những mảnh xương vụn và lớp vảy thừa từ tất cả những công việc trên. Tôi chắc chắn là sẽ có một cách nào đó để tận dụng chúng.
Đó quả là một đống công việc mệt nhọc, vì vậy nên trong cái tuần tôi bỏ ra để hoàn thành chiếc áo giáp, tôi hiếm khi có thời gian để gặp mặt sư phụ.
~~~*~~~
“WOOHOO! Nhìn này! Hãy nhìn xem, ông có thấy nó nhẹ đến mức nào không?!”
“Được rồi, tôi biết chứ, bây giờ thì xin hãy nói tôi nghe nếu nó có đúng kích thước chưa? Và liệu anh có bất kì khó khăn nào trong việc di chuyển qua lại hay không?”
Trong khi Jack đang nhảy nhót xung quanh như một thằng ngốc, ông chủ cửa hàng vũ khí ngắm nhìn chiếc áo giáp và kiểm tra để chắc chắn rằng nó đã được làm đúng quy chuẩn.
“Không có vấn đề gì. Chiếc khiên cũng rất nhẹ, và dễ cầm nắm. Thật ra, nó có hơi nhẹ một tí, đến mức khiến tôi có cảm giác khó chịu...”
“Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi sử dụng một loại vật liệu như thế này. Thành ra nó khá nhẹ so với dự tính, nhưng khả năng phòng thủ của nó thì chắc chắn vượt xa chiếc khiên trước đó của anh.”
“Trong trường hợp đó, chúng ta cùng kiểm chứng chứ?”
Alec rút thanh đoản kiếm của Bhav ra, và cố gắng đánh vào chiếc khiên của Kale với nó.
Ping, thanh đoản kiếm phát ra một âm thanh nhẹ, và ngay lập tức biến dạng.
“Uwa! Xin đừng làm những việc này một cách bất ngờ như thế!”
“Không một vết xước sao? Vậy là do kiếm của Bhav quá cùi bắp, hay là do chiếc khiên đã biểu hiện vượt mức mong đợi…”
“Là vế sau, hiển nhiên rồi! Tôi cũng biết cách để ít nhất lựa được món vũ khí chất lượng đó chứ!”
“Mấy anh có thấy màu của chiếc áo choàng này có phần hơi nhàm chán không?”
Có vẻ như Bella đang không hài lòng với màu của chiếc áo choàng của cô ấy. Đó là bởi vì chúng tôi đã không nhuộm màu cho nó.
Nó là một hỗn hợp của màu nâu và xanh lá; khá giống màu oliu.
“Màu của da rồng phơi khô là như vậy đó. Chúng tôi không có thời gian để nhuộm màu cho nó… tiện thể thì Yuuri, con có thể đừng bám lấy lưng ta nữa được không?”
“Không bao giờ. Con hiện giờ đang ở giữa giai đoạn bổ sung nguồn cung cấp “Tinh Hoa của Sư Phụ”.”
“Cái quái gì... nếu vậy thì, con có thể ôm ta từ phía trước được không?”
“Đ-điều đó có hơi--! Không, ý kiến tồi, với chiều cao của con, một số điểm đặc biệt sẽ cảm thấy dễ chịu và đụng vào con, không phải sao?!”
“Cái gì đụng vào cơ chứ!?”
“Nếu người đưa con trở lại phòng của người ngay bây giờ, thì con không nghĩ là mình sẽ từ chối được, nên là con sẽ phản đối ý kiến đó.”
“Ta sẽ không làm thế!”
“… … … keh!”
Bhav, tôi hy vọng rằng anh cũng sẽ đạt được nhiều bước tiến trong mối quan hệ của mình… Cảm thấy thật ủy mị, tôi gửi đi một ánh nhìn thương hại về phía anh ta.
Dù rằng tôi đã trở nên nhận thức hơn, nhưng nó lại không giống như là tôi có thể ngay lập tức có một mối quan hệ giữa nam và nữ, vì thế nên tôi cảm nhận được ở Bhav một cảm giác thân thuộc.
Ý tôi là thôi nào, dù sao tôi cũng rất nguy hiểm theo nhiều cách như một người phụ nữ.
“À này Yuuri, con không dùng [Khảm] lên mấy cái trang bị đó chứ?”
“Không, con không hề?”
“Và chúng vẫn biểu hiện tốt đến như vậy.”
“Có lẽ nó thực sự là một ý kiến tồi khi đưa chúng cho mọi người?”
Tất cả đều biểu hiện quá mức mong đợi.
Đoản kiếm của Bhav có thể cắt xuyên qua giáp sắt như thể nó được làm bằng giấy, và giáp vảy của Jack có thể chịu được một đòn từ chiếc búa chiến của Ivan mà không để lại bất kì dấu vết.
Áo choàng của Bella thì thậm chí còn không có lấy nổi một vết cháy sém sau khi nhận một trong những mũi [Tên Ánh Sáng] của Baram.
Nhân tiện thì, khi tôi gia cố xương cột sống của con rồng bằng [Cứng Cáp], tôi nhận thấy rằng tôi có thể đặt tới 7 phép khảm vào thứ này. Quả là một con rồng huyền thoại.
“Thôi không sao. Con chắc đã không nghĩ rằng nó sẽ mạnh đến như vậy, nên lo lắng là không cần thiết. Nhưng chúng ta phải cẩn thận hơn từ giờ trở đi.”
“Vâng, con cũng nghĩ vậy. Dù sao thì con vẫn giữ đống bột rớt ra lúc xử lý đống xương, nên là cẩn thận vẫn hơn.”
Sư phụ và tôi có một cuộc trò chuyện bí mật, phản ánh từ hành động của chúng tôi. Với khuôn mặt của cả hai gần nhau như thế này, khiến tôi có một chút “hạnh phúc”.
Khuôn mặt tôi cuối cùng cũng kết thúc với một nụ cười.
“Này, mọi người. Có vẻ như tất cả trang bị đều đã được hoàn thành hết rồi đó.”
Tôi đoán là với tất cả những tiếng động chúng tôi tạo ra, có lẽ ông ấy có thể nghe thấy chúng tôi ngay từ giữa quán trọ? Ngài Elric ló mặt ra để gặp chúng tôi.
Tôi có thể thấy một vài người có vũ trang ở đằng sau ông ta…?
“Vâng, xin lỗi vì đã trì hoãn chuyến khởi hành của ngài, Elric.”
“Nah, đừng nghĩ tới nó. Theo dự định thì chúng ta đã có thể bị mắc kẹt ở đây tới tận một tháng. Hoàn thành nó trong vòng chưa đầy 1 tuần là quá thỏa mãn rồi.”
“Nếu ngài đã nói vậy thì…”
“Hơn nữa, tôi sớm muộn gì cũng sẽ phải thuê thêm người hộ tống.”
“Có nghĩa những người này là?”
Sư phụ chào hỏi một cách khéo léo trong khi hỏi về mục đích của họ.
Đằng sau Elric là bốn mạo hiểm giả trẻ tuổi.
Trang bị của họ mới tinh tươm, và bầu không khí xung quanh họ sặc mùi ‘lính mới’.
“Thật vinh hạnh được gặp mặt! Chúng tôi tự gọi mình là “Wild Horse (tạm thời)”. Chúng tôi rất vinh dự khi có thể đồng hành cùng với những anh hùng diệt rồng!”
Các tân binh giới thiệu bản thân một cách lúng túng.
Tên của bọn họ lần lượt là, Ayle; chiến binh, Beat; trinh sát; Cedar; cung thủ, và Didrich; pháp sư.
Rất dễ để nhớ khi mà tên bọn họ lại theo thứ tự A, B, C và D
Nhưng điều đầu tiên cần bàn luận là…
“Tại sao lại là (tạm thời)?”
“Chúng tôi chỉ vừa mới đăng ký với guild, nên là, chúng tôi vẫn chưa chính thức chọn được tên cho tổ đội của mình.”
Có rất nhiều mạo hiểm giả được quản lý bởi guild như một đơn vị tổ đội. Đương nhiên là vẫn tồn tại những người thích đi solo.
Khi một tổ đội hình thành và nhận một nhiệm vụ, bọn họ sẽ tự chọn ra một cái tên độc nhất cho tổ đội của mình.
Thông thường, nếu tên của tổ đội được lan truyền, họ sẽ nhận được nhiều yêu cầu riêng tư hơn, vì vậy tốt nhất là tên của tổ đội nên được giữ cố định.
Thế nên tôi đoán rằng là do bọn họ chỉ vừa mới thành lập tổ đội, cho nên vẫn chưa quyết định được tên cố định của mình.
“Tôi hiểu rồi, nhưng ngoại trừ điều đó ra… tại sao các anh lại rất cứng nhắc và trang trọng với bọn họ, mà không phải với tôi?”
“Tại sao chúng tôi lại phải tỏ ra lịch sự với một đám thuộc hạ cơ chứ?”
Oh, hóa ra là như vậy sao?
Đúng thật, nhìn sơ qua nhóm chúng tôi, có thể thấy được một thanh niên cụt tay, một người đàn ông lão làng, và một đứa trẻ. Có lẽ đó là điều tôi nên mong đợi?
“Có phải chiếc áo giáp đó được làm từ vảy rồng đúng chứ?! Thật là tuyệt quá!”
“Đúng vậy đấy, nó rất tuyệt vời.”
“Anh còn chả thèm làm cái quái gì cả!” (Yuuri)
Forest Bear có vẻ không thoải mái lắm với những lời khen ngợi quá mức tới từ Wild Horse (ngoại trừ Jack).
Riêng Bella thì lại khá là xấu hổ.
Nhưng tôi thì không ổn với việc cô liếc mắt đưa tình với sư phụ như thế đâu đó? “Người” là của tôi.
“Vậy thì, nếu chúng ta đã có mọi thứ sẵn sàng, thì tôi muốn tất cả sẽ khởi hành từ đây vào ngày mai…”
Ngài Elric phá tan bầu không khí với một giọng có chút xin lỗi.
Là một thương nhân, tôi chắc chắn rằng ông ta rất muốn bù đắp cho thời gian đã mất sau khi mắc kẹt ở đây tận 10 ngày. Tôi có thể hiểu được cái tâm trạng vội vàng ấy.
“Đúng vậy, chúng tôi đã tiếp tế đầy đủ lương thực và những thứ tương tự, nên tôi nghĩ là sẽ ổn thôi.”
“Tại sao lão già lại là người trả lời ngài ấy.”
“HẢ? Ngươi vừa gọi ai là lão già đấy? Ta sẽ GIẾT ngươi, tên nhóc!”
“Bình tĩnh lại, Yuuri.”
“Cái quái gì vậy, đứa trẻ này thật đáng sợ.”
Tôi đe dọa Ayle, người vừa gọi sư phụ là lão già. Mặc dù là tôi bám lấy lưng áo người như một con gấu túi, cho nên là không có tí uy lực gì đằng sau lời nói ấy hết.
Nhưng quả đúng là một tên nhóc, không tài nào có thể hiểu được sự thanh lịch và tinh tế của người!
Và thế là, chúng tôi đã có được những người bạn đồng hành mới, cũng như bắt đầu chuyến khởi hành tới thành phố Rahon.