Lúc Đông Phương Thiên Nguyệt tỉnh dậy, liền phát hiện cả cơ thể mình bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, ngẩn đầu lên liền thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại của Phong Lam Thiên.
Lúc này hắn là đang yên ổn nhắm lại mắt mà ngủ, mái tóc đỏ rũ rượi yêu dã che đi hơn nữa gương mặt, khuôn mặt không bị che đậy bởi chiếc mặt nạ kim sắc lại càng là tuấn mĩ hơn cả những gì nàng có thể tưởng tượng được, lúc nhìn gần, thậm chí nàng có thể nhìn rõ từng tất da thịt trên gương mặt hắn.
Lúc nhận ra mình đang là ngẩn ngơ nhìn hắn, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là vội vàng đẩy hắn ra, lại chẳng may động đến miệng vết thương trên tay nàng, bạch y nhiễm máu, nhở rộ bỉ ngạn hoa......!
Cũng là động đến vết thương trên cổ tay Phong Lam Thiên, hắn cũng là chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi con người huyết sắc mị hoặc nhân tâm, khoé môi cũng là kéo lên, cười rõ tươi nhìn nàng.
"Nương tử, nàng tỉnh rồi a"
Nghe đến hai tiếng nương tử này, Đông Phương Thiên Nguyệt liền rùng mình, thật sự giọng điệu của hắn khi nói câu này.....ừm....có chút như....làm nũng!
Phong Lam Thiên cũng không có ý thức được giọng điệu mình khi này, đến lúc tỉnh táo lại, cũng là có chút sững sờ, tự hỏi tại sao bản thân có thể nói chuyện bằng cái giọng điệu như thế a!
Song cũng không có biểu hiện gì là ngại, còn mặt giày mà nhích người về phía nàng, còn là dùng cả hai tay giữ lấy eo nàng, không cho nàng rời đi, trực tiếp kê đầu nằm lên đùi nàng!
Đông Phương Thiên Nguyệt dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào gỡ được hai tay Phong Lam Thiên ra khỏi eo mình, hết cách liền phải nói:
"Ngươi buông ta ra"
"Không a"
"Không buông ta đấm"Đông Phương Thiên Nguyệt giơ lên nắm đắm, canh chuẩn góc đổ, chỉ cần dùng lực đánh thẳng, nắm tay liền đáp ở hắn trên má.
Thiết nghĩ, một người tuấn mĩ như hắn, hẳn là sẽ rất coi trọng bề ngoài, nếu nàng canh ngay mặt hắn mà đánh, hắn hẳn sẽ là buông tay?
Phong Lam Thiên đầy hứng thú với câu nói lần đầu tiên trong đời hắn nghe được này, khoé môi kéo lên càng là rõ ràng, cười tà mị nhìn nàng nói:
"Nàng nếu muốn liền cứ thoải mái đấm, chỉ là......lúc đó ta bị hủy dung rồi, nàng đừng chê là được, dù nàng có chê, cũng là vẫn phải chịu trách nhiệm với ta cả đời còn lại a"
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe thế liền đen mặt, trong lòng là không thể nói thành lời, tức giận không có chỗ trúc, cuối cùng đành phải nhịn xuống, lạnh giọng:
"Bây giờ ngươi muốn gì mới chịu buông ra?"
"Nếu là nàng đã có thành ý như thế, vậy thì ta đành phải đồng ý rồi, chỉ cần nàng hôn ta nha"Phong Lam Thiên nằm ở trên đùi nàng như là rất thoải mái, còn là cọ cọ mấy cái, lúc nói chuyện, giọng điệu của hắn lại là như hắn đồng ý buông nàng ra là hắn chịu thiệt vậy!
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe xong, không nói thêm gì, cũng mặc kệ cơ thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đập mạnh lên bả vai hắn.
"A....nương tử, nàng mưu sát phu nhân"
"Ai là nương tử ngươi chứ? hơn nữa, ta cũng không có phu quân, ta nhưng là chưa thành thân bao giờ!"
"Ta rõ ràng là phu quân tương lai của nàng a, ta là ta định nàng rồi, nàng không thoát được đâu!"
"VÔ SỈ!!!"Đông Phương Thiên Nguyệt tức giận rống lên.
"Từ khi gặp nàng, ta đã không còn biết liêm sỉ là gì nga!" Phong Lam Thiên cảm thấy trêu chọc nàng nhưng là rất thú vị, chỉ cần nghĩ đến ngày tháng sau này sống cùng nàng, hắn bắt đầu có chút mong đợi.
Trêu chọc nàng một lát, đến cuối cùng vẫn là buông ra vòng eo thon gọn của nàng, hắn vẫn là có chút quyến luyến không nỡ.
__________
Vừa ăn cơm rửa chén xong là em lao vào viết nốt chương này luôn nè, để xem lát nữa có khi em chuyên cần đột ngột, viết thêm một chương nữa cho mọi người, còn nếu em lười thì thôi.
Tuần này ngay hiện tại, bạn Ác Quỷ Lương Thiện đạt top bảng xếp hạng Fan tuần, sáng mai em liền vẽ một bức tranh tặng.
Mà nếu bạn thấy Cà Phê vẽ không đẹp, hoặc là không muốn cũng là cmt nhé, hi hi.
Tạm biệt, chúc mọi người ngủ ngon..