Phá Đảo Dị Giới Cùng Nữ Thần Không Tín Đồ

chương 182: cú sốc của sư đoàn trưởng đội hiệp sĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Dankawa Minani

Tide: Màu-sama

Beta: Vx là trans ạ!

Ngài màu nay đang giãy đành đạch nên đoạn cuối có thể bruh, ae thông cảm. Chắc rải thảm đến đây thôi nhỉ.

~~*~~*~~*~~*~~*~~*~~

◇Góc nhìn của Đội trưởng Đệ Nhất Thái Dương Hiệp sĩ Đoàn Ortho◇

Vài ngày trước.

“Ta vào nhé.”

“Ngài Đại Hiền Giả?! Sao ngài lại đến đây?” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein bối rối hỏi mục đích của người vừa xông vào giữa cuộc họp của các đội trưởng trong Thái Dương Hiệp sĩ - người sở hữu tầm ảnh hưởng lớn thứ ba trong đất Highland này.

Ngài ấy là hậu duệ của đồng đội Đấng Cứu Thế đã giải cứu thế giới một ngàn năm trước… Mà thực chất thì ngài chính là huyền thoại sống ấy.

Đây là một sự thật tuyệt mật mà chỉ có số ít người được phép biết, rằng ngài chính là ma cà rồng đã bảo vệ Highland ngàn năm nay.

Kể cả khi là lãnh đạo của Thái Dương Hiệp sĩ - tự hào là hiệp sĩ mạnh nhất đất nước, thì ông cũng không thể giấu nổi sự lo lắng khi ở gần ngài ấy.

“Không có gì đâu. Ta chỉ muốn hỏi vài câu và yêu cầu vài điều thôi.” (Đại Hiền Giả)

“ Vậy.. ngài muốn gì…?” (Yuwein)

Hiếm thật đấy.

Tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy, người chưa từng hứng thú với quyền lực và chính trị, lại đưa ra một yêu cầu cả.

Tôi nghĩ là chắc sẽ liên quan đến trận chiến này thôi, nhưng yêu cầu của ngài ấy…?

“Ai sẽ hành động cùng với nhóc Tinh Linh Sứ của Thủy Quốc?” (Đại Hiền Giả)

“L-Là thần! Đệ Nhất Hiệp sĩ đoàn, Ortho!” (Ortho)

Tôi nhanh nhẹn báo cáo lại với ngài. Mà thú thực thì tôi không ngờ yêu cầu sắp tới của ngài ấy thực chất lại liên quan tới tôi.

Đại Hiền Giả chuyển ánh nhìn qua phía tôi, thích thú nheo mắt lại.

“Hổ? Cử cả Đệ Nhất Sư đoàn đi với nhóc ấy, bên đây rảnh rỗi nhỉ? Không phải các ngươi là những tinh anh sao? Cho họ tránh xa chiến trường chính có ổn không vậy?” (Đại Hiền Giả)

“Thần đương nhiên sẽ hành động cùng với Quang Dũng Giả ở lực lượng chính với vai trò Tướng quân. Thế nhưng an ninh ở Laphroaig lại khá tệ, và chúng thần cũng được thông tin rằng lực lượng Xà Giáo Đoàn hiện đang ẩn nấp ở đó. Bởi vậy, chúng thần cho rằng cử quân tới đây chắc chắn là một việc cần thiết.” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein đáp lại đầy mượt mà.

“Hiểu rồi. Hợp lý đấy. Này, Đội trưởng Đệ Nhất Sư đoàn.” (Đại Hiền Giả)

“Vâng!” (Ortho)

Tôi đơ cả người khi bị Đại Hiền Giả gọi.

“Về nhóc Tinh Linh sứ… Nếu nhóc ấy muốn thử làm gì đó với quân đội Ma Vương, đừng cản nó.” (Đại Hiền Giả)

Yêu cầu của ngài ấy tiếp tục làm tôi bất ngờ.

“... Ý ngài là sao vậy?” (Ortho)

“Thưa ngài Đại Hiền Giả, chúng ta đã bàn là sẽ tránh toàn bộ các cuộc chiến vô nghĩa lần này rồi mà. Ngài không nhớ sao?” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein hỏi thêm sau tôi.

Kể cả khi nhóc ấy có là Anh hùng Rozes đi chăng nữa, thì việc hành động quá tự do của ngài ấy chắc chắn sẽ không được tha thứ.

Nếu ngài ấy thực sự muốn chiến đấu với chúng, ngài ấy cần đảm bảo việc đi theo kế hoạch trước đã.

“Ngươi đã nghe vụ nhóc Tinh Linh Sứ chặn đứng một ngôi sao chổi rồi chứ nhỉ?” (Đại Hiền Giả)

“Chúng thần đã được nghe báo cáo từ Tariska rồi, nhưng…” (Yuwein)

Báo cáo nói rằng ngài ấy đã chặn đứng ngôi sao chổi có sức công phá đủ để san bằng cả thủ đô Great Keith.

Có người nghi ngờ tính thực hư của tin này, nhưng nên nhớ người được nhắc đến ở đây chính là Makoto - người đã dùng Thủy Ma Pháp nuốt chửng toàn bộ lũ quái vật lăm ngàn năm tuổi ở Symphonia.

Là một người đã chứng kiến tận mắt khoảnh khắc đó, hẳn chẳng thể trách tôi nổi khi tin vào câu chuyện hoang đường đó được.

“Tinh Linh Ma Pháp của nhóc ấy đã vượt qua sức mạnh của hơn mười ngàn năm trước rồi. Có lý do gì để chúng ta không sử dụng nhóc ấy chứ?” (Đại Hiền Giả)

Đại Hiền Giả - người luôn để bộ mặt lạnh lùng giờ lại cười toe toét nói về người nào đó sao?

Ngược lại thì phía Tướng quân Yuwein lại mất bình tĩnh.

“Hừm… Nhưng…” (Yuwein)

Yêu cầu của ngài ấy đang đi ngược lại toàn bộ những gì chúng tôi đã lên kế hoạch.

Hơn nữa, nếu ta cho một Tín đồ Tà thần đạt được thành tựu lớn như vậy, chắc chắn Giáo Hoàng sẽ nổi giận.

Vậy nên, tôi thử đề nghị với cả Tướng quân và ngài Đại Hiền Giả.

“Xin thứ lỗi vì đã cắt lời, nhưng thưa ngài Đại Hiền Giả, nếu chúng ta cho Anh hùng Thủy Quốc tự do hành động thì rõ ràng chúng ta đang làm trái lệnh. Vậy nên, để giải thích cho hành động của ngài Makoto thì thần có thể dùng cớ ‘Đấy là ,mật lệnh của Ngài Đại Hiền Giả’ được không?” (Ortho)

“Ortho, điều đó…” (Yuwein)

“Ta không phiền đâu. Nếu bọn chúng dám làm ầm lên, cứ nói với chúng đó là lệnh của ta nên nhóc ấy không thể trái lệch.” (Đại Hiền Giả)

Dù điều tôi nói có vẻ khó tin thật nhưng ngài ấy lại đồng thuận theo ý kiến tôi.

“Nhưng Đức Giáo Hoàng sẽ không bị thuyết phục đâu. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta làm ngơ và coi như không có gì xảy ra, nhưng điều này sẽ làm mọi người nghĩ rằng ngài Đại Hiền Giả bắt đầu cấu kết với quân đội để tạo ra phe phái mới. Liệu có ổn không đấy, nếu ta nhớ không lầm thì cậu ghét mấy chuyện rắc rối này lắm cơ mà?” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein hỏi tôi với vẻ lo lắng.

Quả đúng như những gì ngài ấy nói.

Lũ quý tộc và người của Giáo hội của Thái Dương Quốc sẽ không có thiện cảm với sự ra đời của một thế lực mới đâu.

“Chẳng sao cả. Ngươi chỉ cần làm lũ ngu ngốc đó câm nín bằng vài “hành động cụ thể” thôi. Ta dám chắc nhóc Tinh Linh Sứ cũng sẽ làm y hệt vậy.” (Đại Hiền Giả)

Tôi cảm thấy sự tin tưởng tuyệt đối trong giọng nói của ngài ấy.

Sao ngài lại có thể tin tưởng một Anh hùng nước khác như vậy được?

“Ngài đánh giá Anh hùng Thủy Quốc cao tới vậy sao?” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein nói lên cảm xúc của toàn bộ mọi người trong phòng họp.

“Không hẳn. Quang Dũng Giả chắc chắn ăn đứt mười vạn quái vật. Còn nhóc Tinh Linh Sứ kia… chưa tới mức có thể làm được việc đấy.” (Đại Hiền Giả)[note56051]

Lời của Đại Hiền Giả bỗng lạnh như dao.

Mọi ánh mắt đều hướng về Đội trưởng Đệ thất Sư đoàn và Quang Dũng Giả Sakurai.

“... Thần chưa đánh với ngần đấy quái bao giờ, nên thần chưa thể nói chắc...” (Sakurai)

Phản hồi của Quang Dũng Giả lại không hề khẳng định, nhưng ta cũng có thể hiểu theo nghĩa nếu ngài ấy ra trận, chắc chắn ta sẽ giành chiến thắng.

Tôi cũng nghĩ vậy.

Dù tất cả đội trưởng của các Sư đoàn ở đây đồng loạt tấn công thì cũng chả thể thắng được Quang Dũng Giả bây giờ mà.

“Oi oi, nói năng tự tin lên nào. Ngàn năm trước bọn ta đã phải đánh với một triệu quái vật của quân đội Ma Vương đấy.” (Đại Hiền Giả)

Nhưng ngài Đại Hiền Giả lại không hài lòng với phản hồi của ngài Sakurai.

Ngài hẳn đang nói về cuộc chiến huyền thoại mà Abel và bốn đồng đội đã đánh tan triệu quân giặc trong quá khứ.

‘Thưa ngài,.. Câu chuyện này là về Đấng Cứu Thế Abel phải không? Chúng thần đã đi trinh sát và có thể khẳng định Ma Lục Địa không thể chuẩn bị nổi đội quân lên tới một triệu con quái vật được.” (Yuwein)

Tướng quân Yuwein bình tĩnh phủ định lại lời của ngài Đại Hiền Giả.

“Hmpp, ta biết chứ. Nói chung, hãy sử dụng sức mạnh của nhóc ấy lần này. Giờ cứ để cậu nhóc tiếp tục luyện tập để nhóc ấy không bị tụt lại. Ta sẽ chịu trách nhiệm cho.” (Đại Hiền Giả)

Nói xong, ngài ấy Dịch Chuyển rời đi.

“““……”””

Im lặng bao trùm căn phòng.

Sau một lúc, Tướng quân Yuwein bắt đầu nói.

“Ortho.” (Yuwein)

“Vâng!” (Ortho)

Được gọi, tôi thẳng lưng lại lắng nghe.

“Cứ làm theo yêu cầu của Đại Hiền Giả. Không cần phải hạn chế hành động của Anh hùng Thủy Quốc đâu. Nhưng trong trường hợp hành động của cậu ấy lại ảnh hưởng xấu đến cuộc chiến lần này, hãy tự nhận định với tư cách là Đội trưởng Đệ Nhất Hiệp sĩ đoàn và đưa ra quyết định hợp lý. Quân đội của Thủy Quốc sẽ do Thái Dương Hiệp sĩ chỉ đạo. Họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của Đội trưởng là cậu.” (Yuwein)

“Đã rõ!” (Ortho)

Nếu đó là quyết định của Tướng quân thì tôi chỉ cần nghe theo thôi.

“Nhưng… Ngài Đại Hiền Giả đang nghĩ gì vậy?”

“Có vẻ mấy tin đồn đó… là sự thật đấy.” [note56052]

Tôi nghe được những lời bàn tán.

Về mấy tin đồn của ngài Đại Hiền Giả… tôi cũng đã được nghe hết về chúng rồi.

“Thưa ngài Ryosuke, tin đồn về việc ngài Đại Hiền Giả là người yêu của Anh hùng Thủy Quốc có thật không vậy?”

Người cười toe toét và đưa ra chủ đề cực nhạy cảm này cứ như không phải chuyện của mình là Đội trưởng Đệ Lục Sư đoàn.

Có vẻ cậu ta còn trẻ và ngồi gần với ngài Sakurai nên cậu ta có thể nói chuyện kiểu vậy với ngài ấy.

Điều này cực kì không ổn với vị trí của cậu ta đâu.

“Không… Tôi không nghĩ Takatsuki và ngài ấy yêu nhau đâu.” (Sakurai)

Ngài Sakurai phủ định trong khi cười gượng.

Anh hùng Thủy Quốc và ngài Sakurai có vẻ rất thân với nhau ở thế giới cũ của họ.

Vậy thì đó chỉ là tin vịt thôi.

Nhưng sự quan tâm của ngài Đại Hiền Giả thì không thể bỏ qua được.

Các đội trưởng khác cũng làm ầm lên.

“Đừng có nhẹ dạ cả tin đám tin vịt ấy! Theo báo cáo của cục tình báo thì họ mới gặp nhau có ba lần thôi. Chúng ta đã có thông tin đảm bảo là mối quan hệ của họ không phải yêu đương rồi.” (Yuwein)[note56053]

Tướng quân Yuwein lườm các đội trưởng và ngăn không cho câu chuyện đi xa hơn nữa.

… Ngài ấy đã điều tra tới cỡ đó rồi ư?

Khi đã đạt đến đỉnh cao của các Thái Dương Hiệp sĩ, ngoài việc có sức mạnh thì nắm bắt các thông tin ngoài lề hẳn cũng rất quan trọng.

Thực sự là trên đấy không khí loãng lắm.

“Vậy là ta sẽ thay đổi một chút về kế hoạch, nhưng Kế Hoạch Bắc Chinh vẫn sẽ tiến hành như cũ.” (Yuwein)

Chúng tôi đồng loạt nhất trí với ngài ấy.

Đó là toàn bộ nội dung cuộc họp của chúng tôi vài ngày trước.

◇◇

Trước mặt tôi bây giờ là Anh hùng Thủy Quốc đang nhìn về phía biển với toàn thân bao phủ bởi một luồng mana cuồng nộ như cơn bão.

“Này ông Ortho, quét sạch chúng đi thế này có ổn không?” (Makoto)

Sao ngài ấy có thể làm vậy được…? Tình huống giờ chẳng khác những gì ngài Đại Hiền Giả đã nói cả.

“Ngài Makoto… Ngài quên những gì ngài Esther nói rồi à? Mọi hành động thiếu cẩn thận mà gây chiến với chúng trong lúc này đều đã bị cấm. Ta cần phải bảo toàn lực lượng cho cuộc chiến với Đại Ma Vương sắp tới.” (Ortho)

Tôi nhắc lại ngài ấy về kế hoạch lần này.

“Phải, nhưng chúng nghĩ là phép của ta không thể lao tới chúng mà. Ông không nghĩ là đánh phủ đầu bọn chúng trước thì sẽ có lợi hơn hay sao?” (Makoto)

“... Tới được sao?” (Ortho)

Dù chỉ đo sơ bộ thôi, nhưng khoảng cách giữa ta và địch phải gần bằng một vòng xung quanh thủ đô đấy.

Gần như không có phép nào của các Thái Dương Hiệp sĩ có hiệu quả với khoảng cách xa như này.

Điều này rõ là không tưởng.

Nhưng…

“Ngần này mana vẫn chưa đủ để quét hết một vạn con quái vật của chúng đâu.” (Ortho)

Tôi khẳng định rõ ràng.

Thực sự là lượng mana mà ngài ấy mượn từ Tinh linh là rất lớn.

Nhưng lũ quái vật đang ở trên biển kia lại là thuộc hạ dưới trướng của Hải Ma Vương Forneus.

Lượng mana của ngài Makoto nãy giờ mượn từ Tinh Linh đã vượt xa bất cứ pháp sư nào trong Đệ Nhất Sư đoàn rồi. Nhưng kể cả vậy chỗ đó vẫn chưa đủ để quét hết sạch bọn chúng.

Đó là nhận định với tư cách là một đội trưởng của mình.

“Phải, đương nhiên rồi.” (Makoto)[note56054]

Ngài Makoto trả lời lại tôi như thể chẳng phải chuyện gì to tát cho cam.

“Vậy, tôi sẽ chuẩn bị một chút để quét sạch hết chúng, được không?” (Makoto)

“Ể?” (Ortho)

Tôi không hiểu ngài ấy đang nói cái gì. Ngần này sức mạnh vẫn chưa phải toàn lực của ngài ấy sao?

Trong lúc tôi đang không thốt lên lời thì ngài Makoto đi đến chỗ tổ đội của mình..

Và sau đó, ngài ấy nói với Nguyệt Vu nữ…

“Công chúa, thần cần người giúp điều khiển mọi người tránh xa ra khỏi nơi này được không?” (Makoto)

“Được thôi. nhưng… để làm gì?” (Furiae)

Nguyệt Vu nữ khó hiểu trước lời đề nghị của ngài ấy.

Ngài ấy cầm lấy bàn tay mong manh đó lên.

“[Đồng Bộ Hóa].” (Makoto)

Tiếng lẩm bẩm đó…

Cả tôi lẫn cả tổ đội của ngài ấy đều không biết ngài ấy định làm gì.

“Makoto?” (Lucy)

“Cậu làm gì vậy?” (Aya)

“Cậu sẽ biết sớm thôi. Haay~, Thủy Đại Tinh Linh, Undine.” (Makoto)

*Thình thịch!*

Một cảm giác mạnh mẽ làm cả người tôi râm ran khó chịu.

Sau đó, sau lưng tôi bỗng cảm thấy như có lưỡi dao kề ở cổ.

Hào quang đang phủ xung quanh cơ thể bị thổi bay đi, và tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cơn bão tuyết dữ dội.

(Đ-Đây là…?!) (Ortho)

Khi tôi nhìn lại. gương mặt trắng bệch của Nguyệt Vu nữ như muốn nói thay lời của tôi.

“H-Hiệp sĩ Của Ta, nếu cậu muốn triệu hồi Đại Tinh Linh thì phải nói ta sớm hơn chứ!” (Furiae)

“À, gomen ne~, Công chúa.” (Makoto)[note56055]

Ngài ấy gãi má gượng cười.

“Undine, kiềm chế mana lại đi. Chạm vào cánh tay phải của tôi một lúc thôi.” (Makoto)

Makoto đang nói chuyện sang bên phải dù không có ai ở đó.

,,, Không, có ai đó.

Người mà tôi không thể thấy được.

Tôi không thể chống lại mức mana đáng sợ đó, cả các Hiệp sĩ dưới trướng đến để xem xét tình hình cũng khuỵu gối xuống bất lực.

Biển càng lúc càng động.

Cơn mưa phùn làm cho tầm nhìn hạn chế như sương mù vậy.

Điều đáng lo ngại là chỉ có nơi đây là mưa, và các chỗ còn lại vẫn có nắng.

Và sau đó, một lượng mana nhiều hơn cả lúc nãy bắt đầu xoáy xung quanh Makoto, và cả không khí lẫn mặt đất bắt đầu rung nhẹ.

Không bất ngờ nếu sắp có thảm họa tự nhiên ập đến.

“Ngài Makoto, ngài đang lên kế hoạch làm gì?” (Ortho)

Tôi kiềm lại tiếng hét cả bản thân và hỏi ngài ấy.

“Ể? Như đã nói, tôi tính dùng phép để quét chúng thôi.” (Makoto)

Cần thiết phải gọi cả Đại TInh Linh ra không vậy?!

Chúng mà có suy nghĩ chắc chúng chạy thẳng cẳng ngay sau khi thấy lượng mana khổng lồ này rồi.

Không, chúng sẽ bỏ chạy theo bản năng luôn.

“Vậy, ta đến đây~.” (Makoto)[note56056]

Cùng lúc ngài ấy vô lo nói lên, một áp lực cực đáng sợ đè nặng lên nơi đây.

Tôi nhận ra áp lực này đến từ cánh tay phải của Anh hùng Thủy Quốc.

“Thủy Ma Pháp: Băng… Không, thay đổi rồi thì phải đặt cái tên khác…” (Makoto)[note56057]

Ngài độc thoại cái gì lúc này nữa?

“Hiệp sĩ Của Ta, dùng nó luôn đi!!” (Furiae)

“Nhìn kìa Makoto! Lũ quái vật đang chạy kìa!!” (Lucy)

Như cô Lucy báo, bọn chúng cũng bị kích động và chạy trối chết.

Phải, chạy giờ còn kịp đấy!

“Hửm? Ấy chết, làm như ta cho bọn mi chạy ý!” (Makoto)

“Ngài Makoto?!” (Ortho)

Ngài ấy đổi mục tiêu rồi?!

Chúng bắt đầu bỏ chạy rồi kìa.

“Takatsuki này, vẫn chưa dùng à?” (Aya)

Người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh là Anh hùng Hỏa Quốc Aya. Ngài ấy đan tay ra sau lưng và nhìn về phía ngài Makoto.

“Ừ, tớ làm đây.” (Makoto)

Anh hùng Makoto cười với vẻ mặt như đang chơi đùa vậy.

Và sau đó, ngài ấy vung tay xuống và nói…

Phép sẽ như nào đây…

“[Vĩnh Tử Tuyết Bão]! *Dính là chết*.” (Makoto)[note56058]

Lần đầu tôi nghe về một phép như này.

Một lượng mana đáng kinh ngạc đang thành hình sau câu chú.

Hàng ngàn Ma Pháp Trận lơ lửng hỗn loạn trên không.

Một cảnh tượng kinh thiên động địa.

Hoàn toàn trái ngược với các phép tinh vi giúp tiết kiệm mana của các Pháp sư Highland.

Các Ma Pháp Trận đó cứ lần lượt chồng chất lên nhau.

Chúng đang bị ép thành hình bởi lượng mana áp đảo. Thật là kì diệu mà.

Và rồi phép đã được hoàn thiện.

Ngay sau đó, mọi thứ trước mắt bị ánh bạc bao phủ.

“... Tuyết?” (Ortho)

Cơn mưa đã ngừng rơi và thay vào đó là tuyết.

Lạnh đến nỗi như thể đã sang mùa đông.

“Eeh…” (Furiae)

““Uwaah…” (Lucy)

“L-Lạnh quá! Takatsuki ơi!” (Aya)

Giọng của đồng đội của ngài Makoto run rẩy vang lên.

Một trong số họ đang phải chịu cái lạnh thấu xương này.

‘...Cá..i…?” (Ortho)

Và giọng tôi cũng vậy.

Não tôi từ chối hiểu cảnh tượng trước mắt mình.

Cả vùng biển đã bị đóng băng đến tận chân trời.

Trong thế giới chết chóc ngập tràn sắc tuyết này, toàn bộ lũ quái vật cũng đã biến thành những cái tượng băng ở phía xa.[note56059]

Truyện Chữ Hay