Dịch: Hakase đi dịch truyện dạo
Edit: Dankawa Minani, Wado
Beta: Wado
~~~*~~~
“Waah, nhìn từ trên cao xuống như này đã thật chứ.” (Aya)
“Đông người ghê. Đúng là quốc gia lớn thứ hai lục địa có khác.” (Aya)
Tôi và Sa-san hiện đang bay trên bầu trời của Vương Đô Hỏa Quốc.
Sa-san đã dùng kĩ năng [Biến Hóa] để biến thành một con Harpy.
“Tưởng cậu ghét Harpy lắm chứ?” (Makoto)
Lamia và Harpy từng là kẻ thù không đội trời chung hồi ở Laberintos.
Nên việc cô ấy biến thành Harpy tôi cũng lấy làm lạ.
“Ghét thì ghét thôi, tại tớ đánh nhau với chúng lâu quá nên giờ nhớ kĩ hình dạng rồi, muốn biến đổi cũng nhanh nữa.” (Aya)
Sa-san cười gượng.
Có lẽ nỗi buồn của cô ấy đã vơi đi đôi chút.
Tôi cũng mừng cho Sa-san.
“À mà Sa-san này, chúng ta đi đâu thế?” (Makoto)
“Ể? Chúng ta đang đi hẹn hò mà. Hồi sáng cậu đã hẹn hò với Fu-chan rồi còn gì. Giờ đến lượt tớ đi dạo với cậu rồi.” (Aya)
Sa-san trêu chọc tôi.
Hẹn hò sao?
Tôi nhìn lại khuôn mặt của cô bạn mà tôi đã quen hồi sơ trung.
Trông cậu ấy rất nghiêm túc, như thể đang tìm thứ gì đấy.
(Sa-san không phải là dạng người vô tri thích đi lãng vãng bên ngoài mà.) (Makoto)
Hoàn toàn trái ngược với tôi.
Khi chúng tôi chơi game RPG cùng nhau, tôi luôn đi tương tác với các NPC trong thị trấn ít nhất là 2 lần, nên cô ấy cứ giục tôi đi tiếp vì ‘phí thời gian quá!’.
Nghĩ lại thì tôi cũng cảm thấy thừa thãi thật.
Nhưng mà nhiều game làm chi tiết thì thoại của NPC lần đầu và lần hai khác nhau lắm đấy.
“Này Takatsuki-kun, tòa nhà lớn kia là gì vậy?” (Aya)
Câu hỏi của Sa-san đưa tôi về thực tại.
“Uhm, đó là đấu trường. Là nơi sẽ diễn ra Đại Hội.” (Makoto)
“Heeh, đấu trường à…” (Aya)
“Muốn tới xem thử không?” (Makoto)
Dù sao Sa-san cũng đã đăng kí thi đấu.
Vào đây đi dạo một vòng cũng không tệ.
“Không, hôm nay thì không được.” (Aya)
Sa-san quay đầu đi chỗ khác.
Có vẻ nhà thi đấu không phải là nơi cô ấy muốn đến.
Vậy thì…
“Cậu đang tìm gì thế Sa-san?” (Makoto)
Tôi đi vào thẳng vấn đề.
Cô ấy quay qua nhìn tôi.
“Takatsuki-kun, chỗ đông đúc có mấy căn liều kia là gì?” (Aya)
Chúng tôi nhìn đến một khu rất rộng với các căn lều khổng lồ ở san sát nhau.
Căn lều cũng phải to tầm cái gánh xiếc chúng tôi gặp ở Rozes.
Mà có tới hơn chục cái như thế thật khiến người ta tò mò đấy.
Tôi cũng đã hỏi Fuji-yan về nơi này lúc trước.
“Là chợ nô lệ đó Sa-san. Nơi bán buôn nô lệ sầm uất nhất Great Keith.” (Makoto)
“Chợ nô lệ…” (Aya)
Đôi mắt của Sa-san trở nên nghiêm túc hơn nữa.
(Mục tiêu của cô ấy là đi tìm Kawakita-san.) (Makoto)
Nhớ lại thì đến Fuji-yan cũng không thể thu thập những thông tin cần thiết về tên quý tộc đã mua Kawakita-san.
Chỉ còn một vài ngày nữa, buổi đấu giá sẽ bắt đầu.
“Này Takatsuki-kun, chúng ta vào xem nhé?” (Aya)
Sa-san nghiêm túc nhìn tôi.
[Bạn có muốn đi vào chợ nô lệ của Hỏa Quốc?]
Có←
Không
(Có cả lựa chọn cơ à?) (Makoto)
Thế chắc chắn là phải có sự kiện trong đó rồi.
Cảm giác như sắp vào hang cọp thế này.
Nhưng Sa-san đang hỏi tôi…
“Đi thôi, đến gặp Kawakita-san nào.” (Makoto)
“Cảm ơn cậu! Ta đi nào!” (Aya)
Sa-san đáp lại tôi bằng một giọng vui tươi.
“Trước hết tớ có ý này.” (Makoto)
“?”
Tôi nói Sa-san kế hoạch của mình.
◇◇
“Nè nè, trông tớ thế nào?” (Aya)
Sa-san đang bồn chồn vì thân hình lớn hơn bình thường.
Cô ấy đã biến hình thành một phú bà giàu sụ.
“Tớ không thích tí nào.” (Aya)
“Chịu vậy, như thế thì sẽ không ai nghi ngờ chúng ta hết.” (Makoto)
Thân hình tròn tròn với bộ váy lòe loẹt cùng với vài cái nhẫn trang sức trên tay. Lúc này Sa-san trông giống như một phú bà mới nổi đang cố gắng làm ‘trưởng giả học làm sang’ vậy.
Tôi cũng “biến hóa” một chút để trông như một tên hầu cận của cô ấy.
Mặc dù tôi chỉ đơn thuần là để tóc mái của mình dài ra một chút để che đi cặp mắt. [note52909]
Nghe như mấy thằng nhân vật chính trong phim đen thế nhỉ? [note52910]
Tiện thể tôi sẽ giải thích sự khác biệt của kỹ năng [Biến Hóa] của tôi và Sa-san.
Sa-san vốn là một Lamia, là một loài có khả năng biến hình rất giỏi trong tự nhiên.
Loài Lamia có thể biến thành người để lừa các nạn nhân rồi ăn thịt họ nên rất đáng sợ.
Chưa kể [Kĩ Năng Cố Hữu] của Sa-san là [Biến Hóa], một dạng kỹ năng biến hình nhưng còn mạnh hơn giúp cô ấy có thể duy trì vẻ bề ngoài của mình liên tục suốt 24/7.
Còn tôi, chỉ là một thằng mới biết dùng kỹ năng [Biến Hóa] bập bẹ.
Chưa kể còn bị giới hạn hình dáng có thể biến đổi, và kỹ năng của tôi chỉ có hiệu lực trong vòng 1 giờ.
Việc biến thành một con Harpy như Sa-san là điều không thể.
Tôi nghĩ chuyến đi này sẽ khá lâu nên chỉ biến hóa cho tóc mái mình dài ra để tiết kiệm ma lực.
“Này Takatsuki-kun, chúng ta cứ thản nhiên vào đây không được à?” (Aya)
Sa-san tỏ vẻ thắc mắc.
“Ừ, vị tướng quân của Hỏa Quốc đã cho người điều tra tổ đội của chúng ta. Nếu không cải trang thì ông ta sẽ biết Anh Hùng Thủy Quốc đã đến đây.” (Makoto)
Tướng Tariska biết rất rõ sự hiện diện của Nguyệt Vu Nữ.
Hơn nữa có rất nhiều lính gác ở quanh khu chợ để bảo vệ an ninh.
Nên tôi cũng không muốn gây sự chú ý hay là để họ nhớ mặt tôi.
“Theo kế hoạch lúc trước mà hành động thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to, kiểu như bắt cóc Kawakita-san nhỉ?” (Makoto)
Tôi thì thầm với Sa-san.
Sa-san bất ngờ trước lời nói của tôi, rồi cười toe toét.
“Cậu xấu bụng thật đấy, Takatsuki-kun.” (Aya)
“Thì vậy nên tớ nghĩ chúng ta chỉ nên dùng cách đó là phương án cuối cùng.” (Makoto)
Bắt cóc thì khác gì vi phạm pháp luật nên chúng tôi phải tìm cách khác.
“Vậy, ta đi nào.” (Makoto)
Sa-san và tôi nhìn nhau, cùng gật đầu và hạ quyết tâm rồi bắt đầu vào khu chợ.
◇◇
Tay lính gác cổng ngăn chúng tôi lại, chỉ dò hỏi vài ba câu rồi cho cả hai vào dễ dàng.
Fuji-yan đã dạy tôi cách xử sự khi đến đây.
Khác với những gì tôi nghĩ, bên trong thật sự rất nhộn nhịp và sạch sẽ.
‘Mặt hàng’ chính ở đây hiển nhiên là nô lệ, song cũng có các vụ cá cược đang diễn ra.
Những nô lệ ở Hỏa Quốc đa số đều có khả năng chiến đấu.
Quả đúng là quốc gia quân sự Great Keith, được coi là nơi khai sinh của loại hình nghệ thuật chiến tranh nên hiển nhiên các chiến binh sẽ là người được hưởng nhiều đặc quyền nhất.
Không lạ gì khi một nô lệ ở nơi đây là một chiến binh hàng đầu sẽ được đối đãi rất tốt.
Đặc biệt là với những người dùng não bằng cơ bắp, họ sẽ vào đây để tìm cho mình một chủ nhân để phụng sự.
Để kiểm tra khả năng mạnh yếu của một chiến binh, họ thường sẽ xem [Hồn Thư], nhưng vào rồi chiến đấu với nhau vẫn là cách nhanh nhất.
Có vẻ sẽ có các vòng loại để tuyển chọn trong này.
Các nô lệ sẽ so tài ở đó.
Thật ra tổ chức giải đấu như vậy để làm thỏa mãn cơn nghiện cá cược của các con bạc mà thôi.
Gần nơi thi đấu có một linh mục chế thuốc ở đó, để chữa các ‘món hàng’ khi họ bị thương.
Nhưng tôi vẫn thấy man rợ quá.
Dòng người hò hét dưới khán đài cũng đủ làm cả khu chợ náo nhiệt rồi.
Tôi đã tưởng khu chợ nô lệ như thế này phải có bầu không khí ảm đạm lắm.
“Wawawa, Takatsuki-kun, nô lệ nữ đang đấu nhau ở đằng kia kìa.” (Aya)
“Vậy ra họ có sắp xếp theo cân nặng, sức mạnh và giới tính.” (Makoto)
Cũng công bằng phết đấy chứ?
Tôi thấy cái này giống một môn thể thao hơn.
Suýt nữa thì nhầm, chỉ có các nô lệ là chiến binh mới phải đấu với nhau.
Các Pháp Sư thì không.
Họ sẽ được xem xét sức mạnh trong quyển [Hồn Thư]
Cũng hợp lý, cho pháp sư đấu giữa thành phố thì tan hoang cả một vùng chứ đùa.
“Takatsuki-kun! Cậu nghĩ ai sẽ thắng?” (Aya)
“Hmm, một nữ chiến binh và một thú nhân. Kẻ tám lạng người nửa cân đấy.” (Makoto)
Sa-san hào hứng ở chế độ ‘người theo dõi trận đấu.’
Một bên là một nữ chiến binh có nước da ngăm đen, bên còn lại mà một thú nhân với đôi tai có vẻ giống hổ.
Trận đấu nhìn rất cân bằng, ai nấy đều trông cũng mạnh nên tôi không thể đoán được ai sẽ thắng.
Có khi bọn họ mạnh ngang Nina-san chăng?
“Cậu nghĩ tớ trà trộn vào đấu trường được không…?” (Aya)
Sa-san hỏi một câu tỉnh bơ.
Tôi định đùa lại rằng ‘Này chẳng phải chúng ta không muốn bị phát hiện à?’ nhưng mà…
*Vù vù*
Cả bầu không khí đang run chuyển.
Tôi đang xem cái "sức mạnh vô hình" đó đến từ đâu, hóa ra là từ người đứng kế bên tôi.
Hai nữ chiến binh kia cũng xanh mặt quay sang phía chúng tôi... Sững sờ nhìn Sa-san.
Không chỉ hai chiến binh kia, mà cả đoàn nô lệ cũng quay sang nhìn cô ấy.
May là đám thương nhân kia chưa để ý.
{Sa-san, rời khỏi đây nhanh lên!} (Makoto)
{Ể-Ể? Được rồi.} (Aya)
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
◇◇
Cả hai đi đến một cái ao nước ở trung tâm hội chợ.
Nơi này khá giống với một ốc đảo.
Các xe kéo của thương nhân đậu xếp hàng đằng kia đang chờ ngựa uống nước.
Càng đến gần tôi càng cảm nhận được sự hiện diện của Thủy Tinh Linh.
“Ối, đáng sợ thật đấy…” (Makoto)
“X-Xin lỗi nhé Takatsuki-kun.” (Aya)
Vừa tránh khỏi sự chú ý của các chiến binh kia, Sa-san vội vàng xin lỗi tôi.
Cô ấy đã chuyển về hình dạng cơ thể thiếu nữ như cũ.
“Không sao đâu, lần tới nhớ cẩn thận là được. Cậu để [Áp Chế] rò rỉ ra ngoài à?” (Makoto)
Nhưng phản ứng của các chiến binh kia không chỉ là ngạc nhiên đơn thuần.
Mà họ đang run như cầy sấy.
“Uuh… Tớ không cố ý đâu.” (Aya)
Sa-san rầu rĩ.
Có lẽ cô ấy vẫn chưa kiểm soát được cơ thể sau khi tiến hóa.
Chỉ có đi nhiều mới khiến cô ấy quen dần mới được.
Tôi đổi chủ đề cho Sa-san vui hơn.
“Nhìn kìa Sa-san, kia chính là nơi chúng ta đang tìm.” (Makoto)
“Ể?” (Aya)
Từ phía này của cái ao, tôi chỉ đến một căn lều đối diện. Cái lều to hơn mấy cái xung quanh, lính gác đứng canh nhiều thấy rõ.
“Nơi cất giữ những ‘món hàng giá hời’ cho đợt đấu giá sắp tới.” (Makoto)
“...Keiko-chan đang ở đó…” (Aya)
“Sa-san, bình tĩnh lại nào.” (Makoto)
Tôi cảm thấy rõ sự sôi máu của Sa-san nên vội vã trấn tĩnh cô nàng lại.
“Chúng ta về thôi.” (Makoto)
“Hả!? Đã mắc công đi đến đây mà!?” (Aya)
Sa-san đứng trời chồng như đang biểu tình tôi.
“Để khi đêm muộn chúng ta sẽ lẻn vào. Dù gì cũng đã xác định được nơi giam và số lượng lính gác nên tụi mình cần chuẩn bị kế hoạch.” (Makoto)
Tôi sẽ cần đến sự trợ giúp của Furiae-san đây.
Rất rất là cần.
Sa-san bất ngờ trước những lời tôi nói.
“Cậu có vẻ thong thả nhỉ Takatsuki-kun?” (Aya)
“Này này, Sa-san, tớ đang nghiêm túc đấy, thật mà!” (Makoto)
“Ừ ừ sao cũng được.” (Aya)
Tôi bật cười.
“Vậy tớ sẽ ngủ ở phòng Takatsuki-kun chờ đến nửa đêm nhé.” (Aya)
Miễn đi cô nương, cô có phòng riêng rồi mà.
Chúng tôi quay trở về nhà trọ và bắt đầu kế hoạch hành động.
◇Tối muộn đêm hôm đó◇
Khu chợ đã vắng vẻ hơn hẳn.
Nhưng đám lính gác vẫn còn đấy, chúng tôi vẫn cần cẩn trọng.
Tôi để Sa-san biến thành Harpy rồi bay đến khu lều to nhất.
Nhưng mà như vậy thì sẽ bị phát hiện mất, nên là…
[Thủy Ma Pháp: Sương Mù]
Tôi mượn ma lực của Thủy Tinh Linh tạo ra một làn sương dày bao lấy xung quanh.
Thật ra tôi định che phủ cả Vương Đô nhưng mà không có nhiều Thủy Tinh Linh lắm nên thôi vậy.
Cạnh Hỏa Quốc có một cái vịnh biển lớn.
Nhưng do khí hậu nhiệt đới khô nên lượng mưa ở đây rất thấp, tuy vẫn có gió từ biển mang hơi nước vào bờ nhưng có sương mù dày như thế này là rất hiếm.
{Chúng ta không có thời gian đâu. Đi nhanh thôi Sa-san.} (Makoto)
{Ừ. Cũng may mà có [Ẩn Mật].} (Aya)
Cả hai nhanh chóng chạy đến căn lều.
Rồi tôi lấy ra một vật phẩm đặt biệt mà tôi nhờ Furiae-san làm cho.
Bên trong lọ nước hoa là một dạng ‘dung dịch.’
Với Ma Pháp Nguyền Rủa của Nguyệt Vu Nữ thì đây là một thứ vũ khí cực kì đáng sợ. Có vẻ có hai ma pháp là [Ru Ngủ] và [Quên Lãng] được yểm vào.
Tôi dùng Thủy Ma Pháp để biến thứ dung dịch này hòa vào màn sương để ru ngủ đám lính canh.
Kể cả chúng có tỉnh dậy thì cũng sẽ không biết gì.
Sa-san và tôi đi đến chỗ hàng rào ma pháp, tôi dùng cây dao của mình chặt đứt nó.
Bên trong lều cũng có cả lính canh nên tôi cũng ru bọn họ ngủ luôn.
Rồi tôi và Sa-san tiếp tục dùng [Ẩn Mật] để lẻn vào bên trong.
Chúng tôi đi đến tít bên trong và thấy một phòng giam rất sang trọng, trong đó có một cô gái.
Bên trong nội thất cực kì sang trọng, nếu mà không có mấy cái xà lim thì có khi người ta còn tưởng là khách sạn năm sao.
Giờ này đã khuya nên cô gái đó cũng đang ngủ, nhưng khuôn mặt đó, tôi biết người này.
Là cái người tôi đã gặp hồi ở Thủy Thần Điện.
Và cũng là người bạn cùng lớp của tôi.
“Keiko-chan!” (Aya)
Sa-san khẽ hét tên cô ấy rồi chạy thẳng vào trong.