Dịch: Hakase đi dịch truyện dạo
Edit: Dankawa Minani, Wado
Beta: Wado
~~~*~~~
Sa-san.
Tên thật: Sasaki Aya.
Sau khi chuyển sinh qua dị giới, cô ấy đã biến thành Lamia.
Cấp độ hiện tại là 35.
Chỉ số thì đã có thể vượt xa Mạo Hiểm Giả Vàng Đoàn như Nina-san.
Và Sa-san thậm chí còn chưa từng luyện tập nghiêm túc.
Lý do mà cô ấy có chỉ số khởi đầu mạnh như vậy là do cách cô sinh tồn ở hầm ngục Laberintos.
Và học lỏm được vài kĩ năng võ thuật từ Nina-san.
Vũ khí mà cô ấy sử dụng được lấy từ kho quốc bảo của Hoàng tộc Rozes, Quỷ Thần Chùy.
Cô ấy thường không sử dụng nó và dùng như một món đồ trang sức.
Với Lucy thì cổ luyện tập vài giờ mỗi ngày (nói trắng ra là tập đến khi nào hết tập trung nổi thì thôi)
Còn với tôi thì tập 12 giờ một ngày (tập đến khi nào đi ngủ thì thôi)
Thời gian luyện tập của Sa-san là con số không tròn trĩnh.
“Vì tớ sẽ hỗ trợ tổ đội Takatsuki-kun từ phía sau mà.” (Aya)
Thế nên cô ấy toàn nhận việc như mang vác hành lý, nấu ăn, và đi mua sắm.
Nhưng người mạnh mẽ nhất của tổ đội tôi lại chính là cô ấy.
Lucy có thể thi triển Ma Pháp Vương Cấp, nhưng cô ấy lại không thể kiểm soát được nó.
Còn tôi, chỉ cần bị cô ấy chạm nhẹ một cái là bay mất xác.
Nhưng nếu Sa-san mà chịu nghiêm túc luyện tập thì không biết nhỏ sẽ mạnh đến mức nào đây…
◇◇
“Chỗ này lạnh quá Makoto!” (Lucy)
Trang phục phong phanh thường ngày của Lucy khiến cô ấy lạnh run cả người.
“Trang phục mỏng quá cũng là vấn đề nhỉ.” (Makoto)
Tôi trùm áo khoác của mình lên Lucy.
“Này… Hiệp Sĩ Của Ta, Đây là đâu vậy?” (Furiae)
Còn người mà đang dùng chăn đắp kín cả người, chỉ còn phần đầu hở ra hỏi tôi là Furiae-san.
Đến lúc tôi nói ‘Công Chúa, hình tượng của người lúc này không được đẹp lắm đâu’ thì bị ăn ngay một quyền.
Nơi này cách xa cả cây số so với Vương Đô Gamuran của Great Keith.
Nơi đây được ví như Cự Nhân Tọa [note52573], là một vùng thuộc Núi Bàn với rất nhiều sườn dốc đứng xung quanh.
Đỉnh cao nhất cũng phải lên đến gần 1000 mét, con người không thể lên đến đây vì các vách đá thẳng đứng khiến cho việc trèo lên là bất khả thi.
Khác xa với cái nóng đặc trưng của sa mạc Hỏa Quốc thì vùng cao nguyên này lúc nào cũng rất lạnh.
Và chúng tôi thì đang ở đây.
“Cảnh tượng thật tuyệt vời.” (Fuji)
“Yeah, hùng vĩ thật.” (Makoto)
Fuji-yan và tôi vừa thì thầm với nhau vừa ngắm nhìn vùng đất rộng lớn sắc cam phía dưới từ vách đá .
Chúng tôi đến đây bằng tàu bay của Fuji-yan.
“N-Nguy hiểm đấy Takatsuki-kun.” (Aya)
“Danna-sama, anh phải cẩn thận đấy.” (Nina)
Trong lúc này thì Sa-san và Nina-san nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận..
Hai người chúng tôi có phần hơi hào hứng quá thật.
Tôi quay qua chỗ Sa-san…
“Giờ thì Sa-san, cày cấp thôi nào!” (Makoto)
“U-Ưm… được rồi. Nhưng mà bằng cách nào?” (Aya)
À quên. Tôi chưa giải thích cho cô ấy.
Dù sao tôi với Fuji-yan đột nhiên đưa họ đến đây mà.
“Để tớ giải thích cho Sasaki-dono! Do nơi đây là một quả núi rất dốc, các mạo hiểm giả thông thường cũng khó lòng mà lên được tới đây, nên nơi này vẫn có rất nhiều quái vật hiếm thấy. Chưa kể đây là hang ổ của Thằn Lằn Bạch Kim, chúng là công cụ lên cấp cực kỳ hữu hiệu đấy!” (Fuji)
“Đánh bại Thằn Lằn Bạch Kim là lên cấp vù vù luôn. Thật tuyệt đúng không Sa-san?!” (Makoto)
“V-Vậy à…” (Aya)
Sa-san lại hơi do dự trước lời hai bọn tôi nói, chắc là do nhỏ thấy chúng tôi hào hứng quá.
Nhưng mà có sao đâu nhỉ?
“Này Makoto, sao anh lại làm thế?” (Lucy)
Lucy hỏi Fuji-yan và tôi.
“Này Lucy, đã chơi game RPG thì phải đi tìm chỗ để farm kinh nghiệm chứ, đúng không?” (Makoto)
Tôi vừa giải thích vừa hành động như thể xin lỗi vì đã kéo cô ấy đến đây.
“Ta không biết thế nào, nhưng mà lúc Hiệp Sĩ Của Ta phấn khích quá thì ta thấy cũng phiền thật…” (Furiae)
Furiae-san lạnh lùng nhìn tôi.
Trời ạ, không ai hiểu hết à.
“Mà nhân tiện, hang ổ của đám Thằn Lằn Bạch Kim đó ở đâu vậy?” (Aya)
Sa-san nhìn xung quanh.
Trên đỉnh ngọn núi gần 1000 mét thế này, chỉ có đá và một lớp cỏ dại ở đây, thoạt nhìn cũng biết nơi này không hề có sự sống.
“Đúng rồi Takatsuki-sama, Danna-sama. Loài Thằn Lằn Bạch Kim thường mất tới nửa ngày chỉ để đi tìm. Chưa kể chúng rất nhát con người, nên các mạo hiểm giả thường không bị tấn công khi đến đây…” (Nina)
Nina-san trông có vẻ lo lắng.
Fufufu, không thành vấn đề.
Fuji-yan và tôi nhìn nhau, hai thằng quay ra cười khèng khẹc.
“Lucy, hãy dùng Hỏa Ma Pháp. Bự vào nhé.” (Makoto)
“Ể, cũng được. Lạnh quá… dùng thì dùng. [Hỏa Cầu].” (Lucy)
Lucy vung cây trượng của mình, tạo ra một quả cầu lửa to bằng một căn nhà nhỏ.
“Giờ thì sao?” (Lucy)
“Cứ giữ như thế một lúc nhé. Công Chúa, xin hãy cho tôi mượn Ma Pháp Quyến Rũ của ngài.” (Makoto)
Tiếp theo, đến lượt Furiae-san.
“Ta á? Để quyến rũ ai?” (Furiae)
“Thằn Lằn Bạch Kim là loài rất ưa nơi ấm. Nhưng vì sự có mặt con người ở đây nên chúng không chịu chui ra đâu. Ngài dùng ma pháp [Quyến rũ] lên bọn chúng được không?” (Makoto)
“Cậu thật sự biết cách lợi dụng ta đấy… Dù lúc Chước Nhiệt Dũng Giả tấn công cậu lại không bảo vệ ta.” (Furiae)
Ôi, tệ rồi.
Ngài ấy đang giận.
“Không không không phải, lúc đó Công Chúa đang trốn rồi, nên tôi tưởng người đã an toàn.” (Makoto)
“Hừm, có thật không đó? Chứ không phải do cậu quên luôn chuyện cậu là Thủ Hộ Hiệp Sĩ của ta à?” (Furiae)
“Tôi vẫn nhớ mà. Tôi xin hứa sẽ bảo vệ ngài thật tốt.” (Makoto)
“...Hứ. Nếu cậu quên, ta sẽ không tha thứ cho cậu đâu.” (Furiae)
Tôi lo lắng đưa ra lời xin lỗi nhưng có vẻ ngài ấy đã chấp nhận rồi.
Furiae-san quăng miếng chăn qua một bên.
“Woah.” (Nina)
Nina-san nhanh chóng ôm tấm chăn lại.
“Vậy thì được. Ta sẽ dùng Ma Pháp Quyến Rũ qua lời hát, nên bịt tai lại đi, tất cả… ngoại trừ Hiệp Sĩ Của Ta.” (Furiae)
“Takatsuki-kun sẽ không sao chứ?” (Aya)
“Makoto không bịt tai lại không sao chứ?” (Lucy)
Lucy và Sa-san đều tỏ vẻ khó hiểu trước lời nói của Furiae-san.
“Dù gì Ma Pháp Quyến Rũ không có tác dụng lên Hiệp Sĩ Của Ta.” (Furiae)
“Nói vậy chứ, nhỡ cô đang cố quyến rũ Makoto thì sao?” (Lucy)
“Không được làm vậy đâu Fu-chan. Takatsuki-kun phải chia đều cho cả ba người chúng ta chứ.” (Aya)
“Miệng lưỡi mấy người! Đừng có mơ, ta không thèm!” (Furiae)
Furiae-san giật mình, nhanh chóng phản bác lại.
Mà Sa-san này, ‘chia đều cho ba người là sao đấy’?
“...Hm, chuẩn bị đi.” (Furiae)
Furiae-san hít một hơi thật sâu.
Tay đặt lên ngực, và bắt đầu du dương giọng hát.
“~~~~♪.” (Furiae)
Giọng hát của Furiae-san vang lên.
Tiếng ca du dương, đến làn gió cũng muốn đưa tôi bay bổng theo tiếng hát.
(Cũng may là có Furiae-san…) (Makoto)
Giọng ca này, đến cả Nữ vương Harpy ở Laberintos cũng không tài nào sánh bằng.
Đến khi tôi nhận ra, tất cả loài chim và côn trùng đều lại gần Furiae-san và nghe cô ấy hát.
Sau đó, những con thằn lằn, tuy nhỏ nhưng lấp lánh cũng bắt đầu đi ra từ các vách đá.
Chúng lại gần quả cầu lửa của Lucy.
Chắc cũng phải cỡ 10 con.
“Ồ~ nhiều thật. Bọn chúng đang đến này, đằng kia nữa!” (Makoto)
Tôi mỉm cười với Furiae-san. Song Furiae-san đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh ngắt.
“...Ta đã dùng Ma pháp Quyến Rũ mạnh nhất để quyến rũ rồng rồi mà cậu vẫn không cảm thấy gì sao?” (Furiae)
“Tôi mà cảm thấy gì đó thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm nhỉ?” (Makoto)
“Ít ra thì cậu nên tỏ ra bị mê hoặc chút đi chứ.” (Furiae)
Cô thật sự lúc nào cũng nghĩ đến việc quyến rũ tôi à Công Chúa?
Sao cô giống hệt Noah-sama thế?
Tôi đến chỗ Sa-san đang đứng, vỗ vai cô ấy.
{Sa-san, diệt bọn chúng đi,} (Makoto)
{Đ-Được rồi… Nhẫn tâm ra tay với chúng mày như thế thấy tao hơi có lỗi… Nhưng tao cần phải trở nên mạnh hơn nữa!} (Aya)
Sa-san tỏ vẻ kiên quyết.
Cô ấy lấy Quỷ Thần Chùy của mình ra và cầm lên.
Bóng người của Sa-san biến mất.
Kĩ năng tấn công nhanh của [Người chơi game: Hành động] cùng với [Ẩn mật] của Sa-san đã tiêu diệt đám Thằn Lằn Bạch Kim một cách gọn lẹ.
Cấp độ của Sa-san ngay lập tức tăng chóng mặt!
◇◇
“Anh Hùng Makoto, cậu đã phải đi xa như thế để lên cấp ư? Cậu nên nghỉ ngơi chút đi.” (Sofia)
Khi tôi đang ngồi luyện tập trong sân vườn của nhà trọ thì Công Chúa Sofia xuất hiện sau lưng tôi.
Nhân tiện thì, quả đúng là Công Chúa Sofia, cô ấy chọn chỗ ở tốt thật. Nơi đây vừa có sân vườn mát mẻ, còn có ao hồ và đài phun nước nữa, thành ra chơi với Thủy Tinh Linh cũng vui.
Hay nói đúng hơn, nơi nào có nước nơi đó có Thủy Tinh Linh.
Tôi ngồi ở bãi cỏ của khu vườn, vừa nói chuyện với Thủy Tinh Linh, tranh thủ luyện tập thêm ma pháp.
Sa-san, Lucy và Furiae-san thì cả lũ đã đi tắm sau khi ăn tối, chắc giờ này họ đang nói chuyện riêng trong phòng.
Fuji-yan và Nina-san thì vẫn bận rộn như thường lệ.
“Cho phép em ngồi kế anh nhé?” (Sofia) [note52574]
“Được thôi.” (Makoto)
Công Chúa Sofia ngồi xuống ngay phía sau tôi trên bãi cỏ.
Cô ấy dựa lưng vào phía sau tôi như muốn tin tưởng giao lại phía sau lưng cổ cho tôi.
“U-Uhm…” (Makoto)
Một cảm giác nhẹ nhàng đến từ làn da của Công Chúa Sofia khẽ chạm vào lưng tôi.
“Sau tất cả anh vẫn không cho em đi theo.” (Sofia)
Cô ấy đang nói chuyện đằng sau tôi, cả hai không thấy mặt nhau nên tôi không rõ cảm xúc của cổ… đó có vẻ là điều Công Chúa Sofia đang nghĩ, nên tôi dùng [Người chơi RPG] thay đổi góc nhìn để xác nhận biểu cảm của cổ.
(Cô ấy đang giận mình…) (Makoto)
Trước khi rời đi tôi cũng có để lại lời nhắn.
Nhưng chắc nói chuyện trực tiếp với cổ sẽ ổn hơn à…
“Vậy chuyện lên cấp thế nào rồi?” (Sofia)
Mặc cho cảm xúc của cô ấy có phần hơi khác, nhưng vẫn là tông giọng bình tĩnh và điềm đạm như thường lệ.
“Cậu ấy đã lên hơn 30 cấp chỉ trong ngày hôm nay.” (Makoto)
Đúng là Thằn Lằn Bạch Kim có khác, cả tấn điểm kinh nghiệm luôn mà.
Ngồi nghĩ lại thì cứ như mọi nỗ lực cho đến giờ của tôi trở nên công cốc vậy.
“30 cấp?!” (Sofia)
Công Chúa Sofia sửng sốt xoay người lại, mái tóc dài xanh mướt đó lướt ngang qua gáy tôi.
Tôi cũng quay người lại, nên giờ chúng tôi đang mặt đối mặt nhau…
““……””
Cả hai cùng im lặng trong giây lát.
“V-Vậy, Aya-san chắc hẳn đã mạnh lắm rồi.” (Sofia)
Công Chúa Sofia tự tin khẳng định, nhưng mặt cô ấy lại đỏ hết cả lên.
“Sự thật thì, không hẳn là vậy. Nhiêu đó vẫn chưa đủ để đấu với Chước Nhiệt Dũng Giả.” (Makoto)
Theo lời Sa-san nói.
Bọn họ chỉ mới đánh nhau đôi chút, nhưng cô ấy cứ khăng khăng nói sức mình chưa thể địch lại Chước Nhiệt Dũng Giả Olga.
Tôi cũng không đánh trực tiếp với ả ta nên tôi cũng chịu.
Hai người họ mạnh quá.
“Anh nghĩ cô ấy có lên cấp kịp cho Đại hội Võ thuật sắp tới không?” (Sofia)
Công Chúa Sofia lo lắng hỏi.
Chỉ còn khoảng hai tuần nữa Đại hội sẽ diễn ra.
Công Chúa Sofia đã báo là Sa-san sẽ tham gia rồi.
Tuy có hơi lo lắng, nhưng cô ấy cũng không từ chối.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là đại hội tỉ thí nhau nên sẽ không có ai phải đổ máu cả.
Ông chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ thì hỏi tôi ‘Anh Hùng-dono, cậu không tham gia sao? Buồn thế.’ rồi rũ rượi đi về phòng…
Dù sao tôi cũng không thể dùng Thủy Tinh Linh ở đây mà.
“Tôi sẽ cố gắng làm mọi thứ có thể trong hai tuần tới. Tôi cũng nghĩ ra được một vài kế sách rồi, để phòng hờ thôi.” (Makoto)
“Ra là thế. Vậy thì em an tâm rồi.” (Sofia)
Biểu cảm của Công Chúa Sofia nhẹ hẳn đi.
Rồi cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc lần nữa…
“Một điều nữa. Em có nghe từ Fujiwara-san… có phải một người bạn của anh đã bị bắt làm nô lệ của Gia tộc Bunnahabhain đúng không…?” (Sofia)
Kawakita Keiko-san, à.
“Về chuyện đó, chúng tôi vẫn đang chờ Fuji-yan điều tra.” (Makoto)
“Em rất tiếc… Gia tộc Bunnahabhain rất có quyền lực trong quân đội của Hỏa Quốc. Mà Thủy Quốc Rozes lại rất cần sự hỗ trợ từ binh lực của Hỏa Quốc để tiêu diệt quái vật, nên Hoàng tộc không thể làm gì thêm…” (Sofia)
Trông cô ấy vô cùng buồn bã.
Coi bộ kẻ thù khó nhằn đây.
“Cũng chịu thôi. À mà nhắc đến chuyện đó, chúng ta nhờ Sakurai-kun và Công Chúa Noel nói chuyện với tay quý tộc đó được không?” (Makoto)
Một người là Đấng cứu thế tái sinh, người kia là người kế vị của Thái Dương Quốc.
Nhưng cảm xúc buồn bã của Công Chúa Sofia vẫn không thay đổi.
“Thái Dương Quốc và Hỏa Quốc có thể có sự khác biệt về quyền lực, nhưng trên phương diện quân sự, họ khá ngang bằng nhau. Hỏa Quốc rất nóng lòng chiếm nhiều thành tựu hơn Thái Dương Quốc trong công cuộc Bắc Chinh sắp tới nên đây không phải là thời điểm để mang chuyện này ra…” (Sofia)
“Tôi hiểu rồi…” (Makoto)
Có vẻ Fuji-yan đã nghĩ đến cách này từ lâu rồi.
Không dễ tí nào nhỉ.
(Nếu không còn cách nào, vậy còn thỏa thuận với Eir-sama thì… nhưng mà…) (Makoto)
Tôi nhớ lại lời nói của Noah-sama.
Nếu không cẩn thận, có khi mình sẽ phải bán linh hồn mất.
Cách này thì rất nguy hiểm.
Nhưng chưa thử chưa biết, cứ thử xem.
Không còn cách nào khác nữa.
“Đã đến giờ ngủ rồi, ngủ trễ không tốt cho sức khỏe đâu đấy.” (Sofia)
Công Chúa Sofia đang lo lắng cho tôi.
Tôi định ở lại tập ma pháp thêm chút, nhưng cô ấy bắt đầu nắm lấy tay tôi…
“Anh Hùng Makoto, luyện tập nhiều quá sẽ khiến cơ thể anh suy nhược đấy. Đã đến giờ ngủ rồi.” (Sofia)
“Không, chút nữa thôi mà, chút… A đừng đừng, đừng kéo tôi!” (Makoto)
Công Chúa Sofia kéo tôi đi bằng một lực mạnh hết mức có thể.
(Thôi kệ, mình cũng không muốn chống trả trong vô vọng…) (Makoto)
Mà sức mạnh của tôi làm gì có tuổi so với Thủy Vu Nữ chứ.
Thế là tối hôm đó, tôi đành phải đi ngủ sớm.
◇◇
Kể từ hôm đó, mỗi sáng chúng tôi đều dẫn Sa-san đi cày cấp.
Đến tối thì chúng tôi vào các quầy bar để thu nhập thông tin.
Đã hơn 5 ngày kể từ khi chúng tôi đặt chân đến Hỏa Quốc.
Sa-san đã đạt cấp 99.