Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi biểu diễn IceDream quay lại hậu trường, chuẩn bị cùng nhau đi ăn một bữa cơm, mai là Trung thu bọn họ được nghỉ ngơi một ngày, hôm nay coi như ăn lễ sớm.
Các thành viên khác thay quần áo, Vương Siêu muốn đi vệ sinh, không gọi Tạ Trúc Tinh đi chung, ra khỏi nhà vệ sinh hắn liền đi tới sau lưng Tạ Trúc Tinh khoát hai tay lên vai cậu, lắc lư đi về phía phòng trang điểm.
“Leo.” Có người đằng sau gọi một tiếng.
Cả hai đều đứng lại quay đầu nhìn.
Tạ Trúc Tinh nhớ người đặc biệt chuẩn, vị này cậu cũng nhớ rất rõ ràng, từng gặp mặt trong tiệc sinh nhật Đoạn Nhất Khôn, người đại diện của ảnh đế Bách Đồ.
Cậu khách khí nói, “Chào anh Sâm.”
Chu Niệm Sâm gật gật đầu với cậu, đôi mắt thì vẫn nhìn Vương Siêu, hỏi, “Diễn xong rồi?”
Vương Siêu không ngờ tên đê tiện này còn dám chủ động đến gần, nào có kiên nhẫn để ý tới gã, không mở miệng mà chỉ phát ra một tiếng “Ừ” trong cổ họng.
Chu Niệm Sâm nói, “Leo, lát nữa cậu còn có việc gì không? Cùng ăn tối đi? Có điều nghệ sĩ của tôi còn một tiết mục, chờ cậu ta diễn xong tôi mới đi được.”
Một nghệ sĩ của gã có tiết mục biểu diễn trong tiệc mừng, là một tiểu sinh đóng phim thần tượng, lên hát ca khúc chủ đề trong phim.
Vương Siêu có hơi kinh ngạc, tên này định làm gì đây?
Tạ Trúc Tinh cũng thấy không ổn, Vương Siêu xưa nay chưa hề đề cập rằng mình có giao tình tới mức có thể ăn cơm cùng với gã này.
Vương Siêu không định để ý tới gã, nhưng lại sợ gã nói hươu nói vượn với Tạ Trúc Tinh, thuận miệng đáp, “Cơm thì thôi, có chuyện gì cứ nói ở đây. Tiểu Tạ, em vào thay quần áo trước đi, một lát nữa anh tới tìm em.”
Tạ Trúc Tinh, “Được.”
Nhìn cậu đi xa rồi Vương Siêu mới sầm mặt lại nói, “Mày muốn làm gì? Chuyện lần trước chính là mày tự gây ra, bố không chấp nhặt với mày mà mày còn có mặt mũi tới tìm bố hả?”
Không còn khán giả, Chu Niệm Sâm cũng chẳng vờ làm quân tử nữa, lạnh giọng nói, “Lần trước là tôi không hiểu rõ, nghĩ rằng cậu là kẻ làm ấm giường cho Lương Tỉ, xin lỗi.”
Vương Siêu nhìn gã kỳ quái, “Mày tới tìm tao xin lỗi?”
Chu Niệm Sâm khinh thường hừ một tiếng, đáp, “Xin lỗi là thuận tiện, chủ yếu muốn cho cậu xem vài thứ.”
Gã lấy di động ra bấm mấy cái, quay lại đưa cho Vương Siêu xem.
Là video trong khách sạn hôm đó.
Vương Siêu liếc nhìn một cái liền che mắt lại chửi, “ mẹ, thằng biến thái mày còn quay lại cho bố coi! Mày nghĩ hoa cúc mày dễ nhìn lắm hả? Cay cả mắt!”
Chu Niệm Sâm cắn răng rút điện thoại lại nói, “Góc độ vừa vặn, quay mặt cậu rõ rõ ràng ràng.”
Vương Siêu, “…”
Hắn cả ngày rong chơi trong chốn phong hoa tuyết nguyệt, chuyện như vậy đã nghe nói nhiều lần, vài kẻ bụng dạ xấu xa lại có chút địa vị trong giới hay dùng thủ đoạn đùa bỡn tiểu minh tinh mới vào ngành, còn quay lại quá trình để sau đó lấy ra áp chế người, bình thường người mới đều chẳng dám để lộ, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nếu tính cách hơi mềm yếu một chút thì chưa biết chừng sẽ trở thành đồ chơi của bọn chúng.
“Mày lấy cái này ra uy hiếp bố?” Vương Siêu ghê tởm không nhịn được, “May mà ngày đó bố còn không quên đeo bao, cả người mày từ đầu tới cuối đều thối nát, chưa biết chừng còn mắc bệnh tình dục gì nữa.”
Sắc mặt Chu Niệm Sâm rất khó coi, cắn răng đáp, “Nghe nói Phó cục trưởng Vương sắp lên chức Cục trưởng, nếu video này truyền tới đơn vị bọn họ thì chắc chắn rất thú vị.”
Năm thành viên khác của IceDream đã thay quần áo xong, đang chờ trưởng nhóm đi ăn cơm.
“Cậu ta đâu rồi?” Quý Kiệt hỏi, “Không phải nói muốn đi ăn tối hả? Không đi nữa thì thành ăn khuya luôn đó.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Vừa nãy gặp phải người đại diện của Bách Đồ, có việc nói với ảnh, có lẽ là còn chưa nói xong, chờ thêm chút nữa đi.”
Trình Diệu hứng thú hỏi, “Người đại diện của ảnh đế hả? Bọn họ đang nói gì? Muốn mời trưởng nhóm đi quay phim ư?”
Quý Kiệt khinh bỉ, “Cậu ta? Quay phim? Vậy phải là cái loại phim cấp ba không mặc quần áo đó đó.”
Dương Tiêu Mục ha ha hai tiếng, nói, “Tôi nghĩ không phải quay phim đâu, người đại diện kia trừ Bách ảnh đế ra thì chẳng dẫn dắt được nghệ sĩ nào ra hồn, ảnh đế cũng là ký với anh ta từ lúc mới vào nghề, thuần túy là vận may anh ta tốt thôi, nếu không có ảnh đế duy trì thì so ra còn kém xa với anh Khôn của chúng ta. Người mới anh ta mang theo cũng không nổi, thứ tốt nhất đạt được coi như là sân khấu đêm nay anh ta dẫn tới này.”
Cao Tư Viễn cũng tham gia tán dóc thị phi, “Tên này trong giới còn có tiếng gay, suy nghĩ không đặt lên người nghệ sĩ, ỷ có cái cây rụng tiền Bách Đồ nên cả ngày toàn làm chuyện bàng môn tà đạo. Nghe nói trước đây anh ta cũng làm với Bách Đồ rồi, vậy mà còn xằng bậy bên ngoài nên Bách Đồ mới tức giận đá anh ta, sau khi chia tay anh ta lại càng trắng trợn, quy tắc ngầm các tiểu minh tinh thì khỏi nói, trên người còn luôn mang theo loại thuốc kia, vừa mắt ai liền cho người đó uống nước bỏ thuốc, chờ người tỉnh lại thì đã muộn, hoa cúc sớm tàn phế tổn thương đầy đất.”
Bởi vì bình thường Cao Tư Viễn tám chuyện cũng hay thêm mắm dặm muối, Tạ Trúc Tinh thấy hắn ta nói quá bất hợp lý liền lên tiếng, “Tư Viễn, cậu đừng nói nhảm, để người khác nghe thấy lại thêm phiền phức.”
Nào ngờ Quý Kiệt cũng xen vào, “Quả thật Tư Viễn không phải nói lung tung, tên họ Chu này em cũng đã từng nghe nói, trước đây đến trường học của em mở tọa đàm gì đó còn chơi cả đàn anh có điều kiện tốt nghiệp tốt nhất trong trường. Đàn anh kia cứ tưởng là chân tình, công khai ở trường rồi còn làm loạn với người nhà, bằng tốt nghiệp vẫn chưa lấy được đây. Kết quả tên họ Chu chưa bao lâu liền chán đá anh ấy đi, khiến ảnh thiếu chút nữa tự sát, tên này thật sự không phải thứ gì tốt lành.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu có gì để nói với loại người như thế?
Quý Kiệt lại kể thêm đàn anh năm đó ưu tú tới mức nào, bây giờ chán nản đi làm việc vặt ở rạp hát, những người khác thổn thức không thôi.
Vương Siêu đẩy cửa vào, tất cả mọi người liền ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Gương mặt Vương Siêu đầy tức tối.
Cũng chẳng biết không hài lòng chỗ nào, các thành viên khác chả muốn để ý tới hắn.
Tạ Trúc Tinh, “Mau đi thay đồ đi, tất cả mọi người đang chờ anh đó.”
Vương Siêu vào trong thay quần áo, giá áo kêu leng keng lạch cạch, chẳng biết xảy ra chuyện gì, hắn lại đột nhiên nổi nóng, ở trong đó lớn tiếng chửi mắng thô tục không hề suy nghĩ.
Các thành viên nhìn Tạ Trúc Tinh, trong ánh mắt đều có ý cầu xin “Mau đi xem thử xem hắn lại làm sao đi”.
Tạ Trúc Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là đi vào.
Vương Siêu đã cởi quần áo biểu diễn ra, mặc quần bò, dây kéo chưa kéo lên, thân trên để trần, cầm di động tức giận.
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Làm sao vậy?”
Vương Siêu thở phì phò ném di động qua, Tạ Trúc Tinh bắt được, màn hình vỡ nát.
Hắn vừa kéo khóa quần vừa mắng thêm một câu thô tục.
Tạ Trúc Tinh biết hắn không phải nổi nóng vì di động, thấp giọng nói, “Người đại diện của Bách Đồ nói gì với anh?”
Hiển nhiên Vương Siêu càng tức thêm, đáp, “Không có gì.”
Cách bên ngoài chỉ một lớp màng che, Tạ Trúc Tinh cho là hắn không muốn bị các thành viên khác nghe được, liền nói, “Trước tiên mặc quần áo vào đã, cơm nước xong nói sau.”
Vương Siêu lại đáp, “Anh không đi ăn cơm đâu, em đi với bọn họ đi, anh còn có việc.”
Tạ Trúc Tinh, “… Việc gì?”
Ánh mắt Vương Siêu hơi né tránh, nói, “Anh về nhà… Anh của anh tìm anh.”
Không thể.
Nghe nói trưởng nhóm không đi, trái lại các thành viên càng thêm vui vẻ, cùng Tạ Trúc Tinh đi tới bãi đậu xe của đài truyền hình, xe của công ty đã chờ bọn họ ở đó.
“Các cậu đi trước đi, tôi để quên vài thứ.” Tạ Trúc Tinh để bọn họ lên xe xong, bản thân lại không leo lên, “Một lát nữa sẽ đến tìm các cậu.”
Các thành viên đều biết cậu sẽ không quên đồ, chỉ có Trình Diệu tin là thật, còn nói, “Không sao đâu, tụi em ở lại đây chờ anh đi lấy.”
Quý Kiệt vội kéo cậu lại, bảo, “Em đã sắp chết đói rồi, anh Tiểu Tạ anh từ từ tìm nha, tụi em đi trước đây, anh lấy xong muốn tìm tụi em thì cứ đến tìm.”
Tạ Trúc Tinh phất phất tay với bọn họ.
Sau đó không lâu, Vương Siêu và Chu Niệm Sâm một trước một sau đi đến bãi đậu xe, từng người lên xe lần lượt lái đi.
Tạ Trúc Tinh bước ra từ sau một gốc cây.
Bây giờ đã là chín giờ bốn mươi lăm phút tối.
Mười giờ một phút.
Tạ Trúc Tinh đến dưới lầu nơi Vương Siêu ở, Volkswagen đậu ngay ngắn trong bãi xe, bên cạnh là một chiếc xem màu xám bạc hiện đại, chính là chiếc mà Chu Niệm Sâm lái.
Cậu gọi cho Vương Siêu, không ai nghe máy.
Mười giờ bốn mươi.
Vương Siêu gọi lại, hỏi, “Vừa nãy có việc, sao thế?”
Tạ Trúc Tinh đứng trước chiếc Volkswagen màu xanh, hỏi ngược lại, “Anh về nhà chưa?”
Vương Siêu, “… Rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “Ăn cơm chưa?”
Vương Siêu, “Chưa, không đói bụng.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh của anh hôm nay đánh anh hả?”
Vương Siêu đáp, “Không có.”
Tạ Trúc Tinh, “Muốn ăn tôm hùm đất không?”
Vương Siêu, “… Hôm nay không đi đâu.”
Hai người đều im lặng, nhưng mà ai cũng không ngắt máy.
Tạ Trúc Tinh nhìn thấy Chu Niệm Sâm bước ra từ hành lang.
Chu Niệm Sâm cũng nhìn thấy cậu.
Cậu nhấc điện thoại ra khỏi tai, cúp máy.
Chu Niệm Sâm, “… Tomas?”
Tạ Trúc Tinh không nói gì thêm, bước về phía trước, chẳng hề báo trước vung một đấm.
Chu Niệm Sâm né tránh không kịp, ăn ngay giữa sống mũi, loạng choạng lùi về sau mới đứng vững, mò thấy máu mũi chảy ra liền đơ mất vài giây, nhanh chóng phản ứng lại, “Không phải như cậu nghĩ đâu!”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Tôi chẳng nghĩ gì cả.”
Chu Niệm Sâm thấy cậu lại muốn động thủ liền vội vã lùi về phía sau, luôn mồm nói, “Cậu đừng kiếm chuyện! Tôi cũng không làm cậu ta!”
Tạ Trúc Tinh nói, “Vậy anh đặc biệt tới đây tắm rửa cho sạch sẽ?”
Chu Niệm Sâm, “…”
Tạ Trúc Tinh, “Anh từng bỏ thuốc anh ấy đúng không?”
Chu Niệm Sâm, “… Phải.”
Gã còn muốn nói gì đó nhưng Tạ Trúc Tinh đã không còn kiên nhẫn nghe, đạp một cước.
Chu Niệm Sâm quen sống trong nhung lụa rồi, còn trầm mê nhan sắc, làm gì có kinh nghiệm đánh nhau, đến một tên gà bệnh như Vương Siêu còn có thể đập gã một trận, khỏi phải bàn tới Tạ Trúc Tinh đây từng luyện võ thuật.
Lại bị đánh một trận.
Lần trước bị Vương Siêu đánh sưng mặt sưng mũi, mới vừa khỏi chưa được mấy ngày lại phải đeo bộ dạng này đi gặp người.
“Đã nói với cậu là tôi không chịch cậu ta,” gã ấn ấn cái bụng vừa ăn vài phát đạp, biết không đánh trả nổi liền tự nhận mình xui xẻo, “Là cậu ta chịch tôi, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, tôi đây đúng là đen như chó, cậu cái người này sao ngay cả lời cũng không cho người ta nói xong?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi biết là anh ấy chịch anh.” Với tính tình kia của Vương Siêu, nếu thật sự bị người bỏ thuốc chịch thì sẽ không chỉ khóc một trận là xong.
Chu Niệm Sâm, “…”
Tạ Trúc Tinh, “Đánh anh là vì đã bỏ thuốc anh ấy còn làm bộ oan uổng?”
Chu Niệm Sâm trước đây là thuần , lần trước cũng tức giận tới mức muốn nôn ra máu, lần này vì muốn cầu cạnh Vương Siêu nên mới phải bất đắc dĩ chủ động tìm tới cửa, ai ngờ Vương Siêu khi không lại gọi hắn tới chịch phát nữa, vốn đã buồn phiền không chịu nổi, ra cửa liền bị đánh một trận, càng tức giận hơn. Gã cũng nhận ra hai người này có chút vấn đề, nở nụ cười lạnh hỏi, “Cậu thích cậu ta? Cậu ta không chịch cậu mà lại muốn chịch tôi, rất đố kị chứ gì?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Chu Niệm Sâm sửa lại cổ áo một chút, bật người thẳng dậy, chanh chua nói, “Bây giờ lên lầu ngay vẫn còn kịp dùng đồ thừa của tôi đó.”
Trên lầu.
Vương Siêu ôm chân ngồi trên giường uống bia, vừa uống vừa khóc thút tha thút thít, trên mặt đất bên cạnh còn ném vài cái lon rỗng.
Không biết Chu Niệm Sâm hỏi từ đâu ra chuyện nhà hắn, lấy cái đoạn video thối tha đó ra uy hiếp muốn truyền tới Vương Tề và đơn vị của anh xem, điều kiện trao đổi là phải giúp tiểu sinh thần tượng kia giành một vai diễn điện ảnh.
Hắn không muốn cho anh cả biết, lại càng không muốn để chuyện của mình ảnh hưởng tới tiền đồ của anh, đành phải uất ức đồng ý. Chờ tới lúc về phòng trang điểm thay đồ, càng nghĩ càng khó chịu, dựa vào đâu mà tiện cho tên họ Chu kia như vậy?
Vương Siêu bị Vương Tề sửa lưng một trận, đã rất lâu không ra ngoài chơi bời, mỗi ngày đều nghĩ bậy nghĩ bạ về Tiểu Tạ, nhưng mà Tiểu Tạ lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, hắn đã sớm nhịn hết nổi.
Dù sao chịch với đàn ông một lần cũng là chịch, hai lần cũng là chịch. Chịch.
Kết quả dẫn Chu Niệm Sâm về, cả quá trình thực sự tẻ nhạt vô cùng, chọc đại mấy phát cho xong.
Chờ họ Chu đi, hắn nhìn thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Tiểu Tạ liền vội vàng gọi lại.
Tiểu Tạ hỏi hắn có muốn ăn tôm hùm đất không.
Hắn muốn chứ, hắn còn muốn ăn xong ngủ chung với Tiểu Tạ.
Nhưng mà hắn bị Chu Niệm Sâm cào trầy cả người, không có mặt mũi đi.
Tạ Trúc Tinh chẳng nói gì, một lát sau liền cúp máy.
Hắn nhận ra Tiểu Tạ không vui.
Hắn cũng có vui đâu.
Cầm lon bia lên uống hai ngụm, nỗi buồn trong lòng tuôn ra, không khỏi khóc lên.
Cứ yên ổn hẹn chịch với phụ nữ không phải tốt hơn sao? Lại đi kéo cái tên buồn nôn này.
Cuối ngày rồi tới tôm hùm đất cũng không thể đi ăn, còn không thể ngủ chung với anh em của mình.
Rốt cuộc là hắn đã tạo nghiệt gì đâyyyyyy????