Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các thành viên nhìn thấy Diêm Giai Giai cũng có hơi bất ngờ, bởi vì khí chất và trang phục của cô nên đều hiểu lầm cô là bạn gái Vương Siêu dẫn tới, rối rít cách ra xa mấy mét.
Cô có chút lúng túng, mặt mày cứng ngắc.
Vương Siêu thấy người ta xấu mặt thì vui lắm, chẳng định giới thiệu gì, cứ vậy lạnh nhạt với cô.
Tạ Trúc Tinh không làm được chuyện như thế, nói, “Đây là Diêm Giai Giai, bạn của anh, vừa hay không có gì làm nên cùng đến chơi.”
Tuy các thành viên không hiểu rõ tại sao đến nhà Lương Tỉ lại phải mang theo con gái, nhìn thế nào Tiểu Tạ cũng không phải loại người không biết chừng mực thế này, nhưng nghe thấy không phải bạn gái Vương Ngựa giống đưa tới liền hòa hợp hơn không ít với Diêm Giai Giai. Đặc biệt là thằng nhóc Trình Diệu, vốn có rất ít cơ hội tiếp xúc với mấy chị gái xinh đẹp thế này, cảm thấy mới mẻ còn chủ động lại gần nói vài câu.
Đến dưới lầu phải quẹt thẻ, Vương Siêu liền gọi điện thoại cho Lương Tỉ, Lương Tỉ còn đang bận chút chuyện bên ngoài nên nói, “Không phải ăn lẩu hả? Mày dẫn cả đám đi mua thịt với đồ ăn đi, mua thêm ít rượu nữa, chờ tụi mày đi mua về thì chắc tao cũng đến nhà rồi.”
Siêu thị nằm ngay ngoài cửa chính tiểu khu, Vương Siêu liền để xe đậu dưới lầu rồi dẫn đoàn người rồng rắn đi siêu thị mua đồ, mua rau dưa thịt cá rồi sủi cảo tôm, ngoài rượu với đồ uống ra thì còn thêm hoa quả, trong tay mỗi người đều xách theo một túi lớn. Mấy chàng trai rất săn sóc cho Diêm Giai Giai mang giày cao gót, không để cô xách gì.
Vương Siêu tính tiền, vốn chẳng có ý định làm việc chân tay, mới vừa nhìn thấy Diêm Giai Giai đi tay không liền giành lấy một túi rau dưa trong tay Tạ Trúc Tinh xách đi. Lớn đến từng tuổi này, ngoại trừ chịu chút khổ cực lúc học đàn, bình thường hắn chẳng làm việc gì cả, đến cái túi rau dưa như vậy, mới đi m vào cửa lớn tiểu khu đã cảm thấy tay bị nó ghìm chặt tới phát đau. Nhưng hắn lại không muốn nói ra, sợ bị Diêm Giai Giai cười nhạo nên chẳng thể làm gì khác hơn là đổi sang tay kia, sắc mặt thối không chịu được.
Trình Diệu đã hơi quen với Diêm Giai Giai, vây quanh cô như một con quay, cứ gọi “chị Giai Giai” hết lần này tới lần khác, vừa ngọt ngào vừa thân thiết.
Vương Siêu nhìn cô không vừa mắt, cho nên thấy Trình Diệu như vậy cũng không thích lây, tâm trạng lại không tốt, lời khó nghe đã dâng đến bên mép, “Trình Diệu, có phải cậu…”
“Anh gọi điện thoại lại cho Lương ca đi.” Không chờ hắn nói hết câu, Tạ Trúc Tinh đã chen ngang.
Vương Siêu xì cậu một tiếng, “Gọi cái gì, không phải mới gọi rồi sao.”
Tạ Trúc Tinh, “Hỏi lại ảnh xem có về chưa, có phải anh để di động trong túi quần không? Đưa túi tôi xách cho, anh gọi điện đi.”
Vương Siêu vui vẻ chút xíu, đưa túi cho cậu rồi móc di động ra gọi, nói hai câu liền cúp máy, “Ổng về rồi, đang đỗ xe dưới hầm đó.”
Hai người bọn họ sót lại phía sau, cách các thành viên khác và Diêm Giai Giai chừng năm sáu mét.
Vương Siêu chọc nhẹ cùi chỏ vào người Tạ Trúc Tinh, cười há há nói, “Thật không phí công tốt với em, em cũng biết thương anh.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Thương anh cái yoyo, đúng là tưởng bở.
Vương Siêu xòe tay ra cho cậu xem, mặt dày đòi an ủi, “Em coi tay anh bị siết nè.”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn, mấy ngón tay trắng như tuyết bị ghìm đến ứ máu, hiện ra mấy vòng dấu hồng hồng.
… Thật đúng là một kẻ tàn phế, có thể làm được gì đây.
Bọn họ vừa về tới cửa thì Lương Tỉ cũng đi lên từ bãi đậu xe, chào hỏi lẫn nhau.
Lương Tỉ chú ý tới Diêm Giai Giai, hỏi, “Nhóm mấy cậu còn có con gái hả?”
Diêm Giai Giai chưa kịp mở miệng thì Vương Siêu đã nói, “Đây là bạn gái của Tiểu Tạ.”
Lương Tỉ “ờ” một tiếng, cũng không thật sự để tâm nên chẳng hỏi nhiều.
Ngược lại thần sắc của các thành viên rất khác nhau.
Lương Tỉ lên cầu thang quẹt thẻ, mọi người đằng sau nối đuôi mà vào.
Trình Diệu như một quý ông, mời Diêm Giai Giai vào trước, không gọi chị nữa mà kêu một tiếng “chị dâu”.
Diêm Giai Giai, “…”
Vương Siêu vỗ đầu cậu một phát, mắng, “Kêu bậy bạ gì đó!”
Trình Diệu oan oan uổng uổng nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “…”
Bên trong có người đang đợi thang máy, tay còn dắt một con Chow Chow màu trắng sữa.
Diêm Giai Giai cũng lúng túng đến mức không phản đối được, giả bộ vui vẻ nói, “Ui trời, chú chó dễ thương ghê.”
Vương Siêu nghe cô nói gì cũng ghét hết, thuận miệng tiếp lời, “Mập như vậy, vừa vặn nhúng ăn.”
Người đàn ông kia quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ.
Mọi người, “!!!”
Lương Tỉ nhấc chân đạp Vương Siêu, mắng hắn, “Cmn mày có thể nói tiếng người không! Tao thấy mày cũng mập lắm, nhúng mày ăn được rồi đó!”
Vương Siêu-không-mập-chút-nào đã trúng hai đạp, trốn ra sau lưng Tạ Trúc Tinh miệng hết dám tiện.
Cũng không phải sợ Lương Tỉ lại đạp hắn nữa, đâu có đau bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng hắn đã hiểu rõ tại sao Lương Tỉ đang yên đang lành lại dọn nhà tới tiểu khu này, cũng hiểu rõ tại sao Lương Tỉ vốn sợ chó giờ lại đột nhiên bảo muốn nuôi chó.
Chủ nhân của con Chow Chow mập này, chính là vai nam chính trong bộ phim Lương Tỉ xem hết sức chăm chú lúc xóc lọ trong spa hôm trước, Bách Đồ – ảnh đế, đẹp trai, lạnh lùng, nam thần toàn dân, tình nhân trong mộng của Lương Tỉ.
Cưng thế này mà Siêu đòi thịt =))
Nhưng nhìn bộ dạng thì kế hoạch lớn cưa nam thần của Lương Tỉ còn chưa phất lên nổi, người ta căn bản chẳng thèm phản ứng lại hắn.
Gương mặt ảnh đế rất lạnh lùng, đám bọn họ còn chưa chính thức ra mắt, không dám đến gần liền cụp đuôi yên lặng bước vào thang máy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ như không thấy gì hết.
Chỉ có Vương Siêu là nhìn chằm chằm Bách Đồ kỹ càng một lúc, người thật còn dễ nhìn hơn trong phim, tuy nhiên lại quá khép kín, vẫn là Tiểu Tạ vừa mắt hơn.
Buổi tối ăn lẩu, mấy người ngồi vây lại một chỗ, Diêm Giai Giai cũng ra sức thể hiện, bận rộn hồi lâu trong bếp. Các thành viên còn cố ý chừa một chỗ trống bên trái Tạ Trúc Tinh cho cô.
Diêm Giai Giai từ phòng bếp đi ra, Vương Siêu vừa đi rửa tay cũng đúng lúc quay lại, cướp lấy vị trí này đặt mông ngồi xuống.
Diêm Giai Giai, “…”
Quý Kiệt ngồi bên phải Tạ Trúc Tinh nhường chỗ cho cô, không hiểu sao lại phải nhận cái nhìn xem thường của Vương Siêu.
Bắt đầu nhúng lẩu, nồi lớn như vậy bên trong lại ít đồ, Diêm Giai Giai gắp cái gì là Vương Siêu đều không nhịn được cướp với cô, cướp được là vừa ăn vừa cố ý nhép miệng thật to, cuối cùng chọc Diêm Giai Giai tức đến mức đặt đũa xuống không ăn nữa.
Ngoại trừ Tạ Trúc Tinh, mấy chàng trai còn lại trên bàn đều cảm thấy trưởng nhóm quả thực quá đáng ghét.
Trong lòng Lương Tỉ có chuyện, không muốn để ý tới ai cũng ăn không vô, lập tức tránh qua một bên gọi điện thoại, nghe nội dung nói chuyện thì hình như là nhờ bạn bè mua chó giúp hắn, đã mấy ngày rồi mà còn chưa chọn được con nào vừa ý.
Đến tám giờ, trang chủ công ty đăng tuyên truyền cá nhân của Vương Siêu lên, mọi người đều dừng đũa mở di động lướt lướt, ngay cả Diêm Giai Giai cũng không nhịn được nhìn mấy lần.
Mục bình luận trên trang chủ vẫn lung ta lung tung như mọi khi, “Ngón tay đánh dương cầm kém vậy mà còn thổi phồng là cấp mười, mua bằng chứ gì!”, “Liếc mắt qua, đánh giá toi đời”, “Nhóm này còn ai có thể nhìn được không”.
Các thành viên, kể cả Tạ Trúc Tinh đều yên lặng chờ Vương Siêu nổi nóng. Theo tính cách của hắn, nếu không tức giận đến mức hất bàn thì ít nhất cũng phải mắng vài câu thô tục.
Vương Siêu sầm mặt lại đặt di động xuống, cầm đũa gắp một viên cá trong nồi, kết quả viên cá kia cực kỳ trơn trượt, gắp mấy lần cũng không xong.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào viên cá không chịu phối hợp kia.
Vương Siêu nổi giận, ném đũa một phát.
Mọi người, “…” Tới rồi!
Vương Siêu nói, “Tôi muốn tuyên bố một chuyện.”
Tất cả mọi người đều nhớ đến lúc tập hát tập nhảy khổ cực hồi trước, hắn thường xuyên treo câu “Bố không ra mắt nữa!” trên mép, chẳng lẽ…
Tạ Trúc Tinh cũng cho là hắn lại muốn nói câu này, liền bảo: “Nè, anh đừng có nói hươu nói vượn.”
Vương Siêu chụp lấy bàn tay đặt trên vai mình, nghiêm túc nói, “Ai nói hươu nói vượn? Mấy cậu nghe hết đây.”
Các thành viên đồng loạt nhìn hắn.
“Tiểu Tạ,” hắn vỗ vỗ vai Tạ Trúc Tinh, rồi chỉ Diêm Giai Giai nói, “với cô ta, đã chia tay rồi. Từ nay về sau, hôn tang gả cưới đều không liên quan gì tới nhau.”
Các thành viên, “…”
Suy nghĩ của Siêu nó không thuộc về thế giới này đâu =))))))