Giờ cao điểm buổi chiều của ga Yagokoro chỉ mới bắt đầu khi bầu trời được nhuộm màu đỏ thẫm.
“—Chuyến tàu tốc hành cố định tới Inaba đang đi qua ga số 3. Yêu cầu hành khách hãy đứng sau vạch trắng để đảm bảo an toàn. ”
Lý do cho sự tắc nghẽn hoàn toàn của sân ga đơn giản bởi bây giờ là 5:30 pm, giờ tan học của trường trung học Yagokoro lân cận và các văn phòng ở khu vực xung quanh. Nhà ga bị kẹt trong giờ cao điểm, những cuộc trò chuyện khác nhau của hành khách trôn lẫn với nhau thành một thứ tạp âm ồn ào.
“—Ah, đúng rồi, là hôm nay phải không? Ngày bỏ phiếu trên Midnight Site? Cậu sẽ đi chứ? ”
“ Tất nhiên rồi. Nó thú vị hơn mọi chương trình thông thường, cậu biết đấy? Cậu định bỏ phiếu gì vậy? ”
“Không có lựa chọn nào khác ngoài tội lỗi. Không có chỗ cho sự cảm thông, đúng không? ”
Tuy vậy, đó có phải một đặc điểm của người Nhật không? Hàng người chờ đợi chuyến tàu đến là có trật tự. Đó là lý do tại sao một cô gái mặc đồng phục của trường trung học Yagokoro rất dễ thấy ngay cả trong đám đông khi cô lảo đảo đi đến đầu hàng.
Khi mọi người theo dõi những hành động không thể hiểu nổi của cô với ý nghĩ “Nhỏ đó đang cố chen lên à?”, Một trong những cô gái xếp hàng, một nữ sinh mặc một bộ đồng phục giống vậy, nói giọng khó chịu với cô gái đã chen vào hàng đầu, "Này, cậu kia! Cậu nghĩ cậu đang làm gì, không biết xếp hang à? ”Tuy nhiên, những lời phàn nàn của nữ sinh đó không tiếp tục. Khoảnh khắc cô nhìn thấy nét mặt của cô gái kia, cô nữ sinh chợt im bặt.
Cô gái có một khuôn mặt nhợt nhạt như một tờ giấy trắng và không có sự sống. Cô thơ thẩn đi về phía phía trước với đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng. Cứ như thể không chỉ là lời phàn nàn của nữ sinh, mà ngay cả tiếng ồn của nhà ga cũng không vào tai cô gái. Cuối cùng, bước những bước loạng choạng, cô gái vượt ra ngoài vạch trắng. Chờ đợi ở phía trước đôi giày lười của cô là một cái dốc nhỏ. Đó là ranh giới giữa sân ga và đường ray.
“N-Này! Nguy hiểm lắm, hãy đứng sau vạch trắng! ”
Một nhân viên trạm bối rối chợt nhìn về phía cô gái và vội hét lên, nhưng tiếng hét khẩn cấp đã bị nuốt chửng bởi tiếng gầm của đoàn tàu tốc hành dài như một con rồng đi qua ga. Và điều xảy ra tiếp theo thật mơ hồ. Hình bóng của cô gái không thể tìm thấy được ở trên sân ga nữa.
—Trong khoảnh khắc tiếp theo, đoàn tàu tốc hành chợt phanh khẩn cấp tạo ra tiếng rít như tiếng hét của một con rồng giữa một bầu trời màu đỏ tươi.
Đám đông trở nên ồn ào, họ cần một lời giải thích cho chuyện vừa xảy ra. Nhưng chỉ một khắc sau. Cả sân ga đã hoàn toàn ngập trong sự hỗn loạn. Các cô gái hét lên sợ hãi, các chàng trai cằn nhằn, những người già cầu nguyện, những đứa trẻ run rẩy và khóc thét lên. Khung cảnh hàng ngày của sân ga nhộn nhịp trong giờ cao điểm buổi chiều bỗng chốc biến thành khung cảnh của Địa Ngục.
Màu đỏ tươi rải rác trên đường ray là màu sắc của tuyệt vọng. Đó không còn là cơ thể của một cô gái nữa.
Cô đã trở thành một bông hoa duy nhất. Một bông hoa tươi máu. Bông hoa đỏ hơn cả mặt trời hoàng hôn đó là bằng chứng tàn nhẫn cho thấy sự tồn tại của một cô gái trẻ đã biến mất khỏi thế giới này.