Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
—Góc nhìn của Laila—
“Hừ”
Nghe thấy anh chàng chiến binh nói vậy, khuôn mặt Sarveria thoáng hiện lên vẻ kích động.
“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả! Bớt nói nhảm đi!”
Sarveria lớn tiếng đáp lại.
Có vẻ như cơn giận của cô ta đã chiến thắng nỗi sợ đối với người chiến binh đeo mặt nạ.
Theo sau Sarveria, Margulus cũng bắt đầu to tiếng mặc dù hắn vẫn còn đang quằn quại vì đau đớn.
“Anh vừa đánh tôi đúng không! Theo luật thì mạo hiểm giả không được phép ra tay với nhau!”
Tiếng hét giận dữ của hai người họ thu hút sự chú ý của những mạo hiểm giả khác trong hội cũng đang đứng gần đó.
…Chỉ vài phút sau, Almast từ trong hội bước ra, cô ta hướng ánh mắt hách dịch của mình về phía người chiến binh đeo mặt nạ.
“Lại chuyện gì nữa đây? Nhìn qua thì có vẻ như là anh đã có hành động bạo lực đối với Margulus-sama!”
“Almast! Đúng vậy, tự nhiên tên khốn này…”
Nhìn thấy Almast, khuôn mặt Margulus hiện lên vẻ hồ hởi.
Và rồi, ngay lúc Almast chuẩn bị quay sang buộc tội anh chàng chiến binh đeo mặt nạ thì…
“Vậy thì sao? Tôi là mạo hiểm giả trực thuộc hội.”
———Anh chàng chiến binh vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Mạo hiểm giả trực thuộc hội là những người làm việc trực tiếp cho trụ sở chính của hội mạo hiểm giả ở vương đô.
Họ có thực lực ngang với những mạo hiểm giả hạng nhất, thậm chí có thể hơn. Sở hữu những đặc quyền mà ngay cả chủ chi nhánh hội cũng không có được, và không bị ràng buộc bởi luật lệ của hội mạo hiểm giả.
“…Ưm!”
…Nhận ra vai vế của cái người mà mình đang định kiếm chuyện, sắc mặt Almast trở nên trắng bệch như thể không còn giọt máu.
“Margulus-sama, lần… lần này…”
Ngay lập tức, Almast quay sang Margulus và cố ra hiệu cho hắn.
“Hờ, mạo hiểm giả trực thuộc hội à? Tôi chẳng cần biết cái danh hiệu đó to cỡ nào ở vương đô, nhưng đây là thành phố mê cung. Đừng có sống mãi trong quá khứ nữa.”
“Thế thì sao. Đừng nghĩ rằng anh là mạo hiểm giả trực thuộc hội thì chúng tôi có thể bỏ qua cho anh nhé.”
…Tuy nhiên, Almast lại hành động quá muộn.
Margulus và Sarveria tiếp tục tuôn ra những lời lẽ khó nghe về phía anh chàng chiến binh đeo mặt nạ.
Hai người họ vốn dĩ không biết mạo hiểm giả trực thuộc hội có quyền lực đến mức nào.
Almast cố ngăn cản họ, những kẻ vẫn chưa nhận ra việc mình đang làm.
Nhưng Margulus chẳng hề để tâm đến.
“À, hay anh định nói rằng bởi vì anh là mạo hiểm giả đến từ vương đô, nên anh có thể rời khỏi cái tổ đội này? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Đúng vậy, ở cái thành phố mê cung này, một khi đã gia nhập tổ đội thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
…Và thế là, Margulus và Sarveria vô tình nói ra một thông tin trọng yếu.
Một luật lệ mà đáng lý ra không hề tồn tại, họ sử dụng nó như một công cụ để giữ chân những mạo hiểm giả.
Đúng vậy, ở thành phố mê cung này không hề có một điều luật nào như thế.
Đó chỉ là một luật lệ do Almast nghĩ ra để ngăn cản tôi rời khỏi đội.
Nhưng đối với những mạo hiểm giả trực thuộc hội, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Ư!”
Là người duy nhất biết được chuyện gì đang diễn ra, sắc mặt Almast trở nên tái nhợt.
Dù có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.
“Hờ.”
Vẫn dán chặt mắt vào Margulus và Almast, người chiến binh thốt lên.
“…Thối nát đến mức này cơ à.”
Nghe Margulus nói xong, người chiến binh còn chẳng buồn che giấu cơn giận của mình, anh ta đáp lại bằng một giọng nói thể hiện rõ sự giận dữ.
“K… Không phải vậy đâu! Margulus-sama nói nhầm đấy…”
Almast vội vàng đính chính lại.
Nhưng thật không may cho Almast, bởi vì không đời nào tôi để cô ta làm thế.
“Ủa? Chứ không phải lúc đó cô cứ nhắc đi nhắc lại cái luật này với tôi sao? Thì ra chỉ là nói nhầm thôi à?”
“Ưm! Cô lắm mồm quá đấy…”
Nghe thấy tôi cất tiếng hỏi, Almast quay sang trừng mắt nhìn tôi, ngay lúc cô ta sắp mở miệng để nói tiếp thì…
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa.”
Anh chàng chiến binh đeo mặt nạ lên tiếng ngắt lời cô ta.
“Vâng! Tôi hiểu rồi…”
Almast đành phải ngậm ngùi im lặng, vẻ chán chường hiện rõ trên khuôn mặt ấy.
Sau khi xác nhận Almast không còn mở miệng nói thêm một lời nào nữa, anh chàng chiến binh chuyển hướng ánh mắt về phía Margulus và Sarveria.
…Mãi cho đến lúc này, Margulus và Sarveria mới bắt đầu tỏ ra lo lắng.
“Mấy người tự gọi mình là tổ đội Lôi Kiếm phải không? Với tư cách là người nhận lệnh trực tiếp từ trụ sở chính ở vương đô, tới thành phố mê cung để điều tra những hoạt động mờ ám của hội mạo hiểm giả ở đây, sử dụng đặc quyền của mình, tôi chính thức tuyên bố, kể từ giờ phút này, tổ đội Lôi Kiếm sẽ không còn sở hữu danh hiệu hạng nhất nữa.”
“Hả!”
“Đùa nhau à!”
…Khoảnh khắc nghe thấy lời tuyên bố của anh chàng chiến binh đeo mặt nạ, Margulus và Sarveria đồng loạt lên tiếng.
“Chỉ với năng lực như thế mà hai người cũng muốn khiếu nại sao?”
———Tuy nhiên, anh chàng chiến binh khiến hai người họ phải im lặng bằng khí thế áp đảo của mình.
Đứng trước khí thế tỏa ra từ cái người đã đánh ngang cơ với con phượng hoàng, Margulus và Sarveria thậm chí còn không thể thở nổi.
Thấy vậy, anh chàng chiến binh thu lại khí tức của mình.
“Hộc… hộc…”
“Khục…!”
Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ thở một cách khó nhọc, rồi mở miệng.
“Lừa đồng đội rồi dẫn họ đi thảo phạt một con trùm mà không hề báo trước, bịa ra luật lệ để ngăn cản trị liệu sư rời khỏi đội, cộng thêm chi phí của ma cụ dùng để dịch chuyển trở lại, hai người phải trả hết số tiền phạt đó.”
“…Ể?”
…Nghe thấy anh chàng chiến binh nói vậy, Margulus sốc đến mức không thể thốt nên lời.
Số tiền phạt mà tổ đội Lôi Kiếm phải trả có thể được xem là khá lớn.
Từng là tổ đội hạng nhất, ít nhiều gì thì họ cũng có một khoản tiền để dành, trang bị trên người họ cũng không phải là đồ rẻ tiền.
Nhưng nếu muốn trả số tiền phạt đó thì họ phải bán hết toàn bộ tài sản của mình.
“Đ… Đợi một chút đã nào!”
…Không chấp nhận được chuyện đó, Margulus lên tiếng mặc cả.
Bằng tài ăn nói trơ tráo cùng với nụ cười gượng trên khuôn mặt, Margulus và Sarveria cố tìm mọi cách để khiến anh chàng chiến binh giảm án phạt.
“Dừng lại đi!”
…Tuy nhiên, hành động đó bị ngăn lại bởi giọng nói giận dữ của Armia.
Sắc mặt cô ấy trông không được tốt cho lắm.
Có vẻ như Armia vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ hãi từ trận chiến với con phượng hoàng.
Cho dù là thế, cô ấy vẫn cất tiếng gọi Margulus bằng một giọng nói đầy kiên định.
“Ừm, Armia…”
Margulus và Sarveria cảm thấy khó hiểu trước hành động của Armia.
Dường như hai người họ đang thắc mắc rằng tại sao cô ấy không đứng về phía mình.
…Nhưng khi Margulus nhận ra anh chàng chiến binh đeo mặt nạ đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sát khí, hắn xanh mặt rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Thấy vậy, Sarveria cũng nhanh chóng dùng kỹ năng của mình để bám theo Margulus, sau khi cả hai người họ đều đã rời đi, Armia đến trước anh chàng chiến binh đeo mặt nạ rồi cúi đầu xuống.
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ cố gắng tìm mọi cách để trả tiền phạt.”
Nói xong, Armia cũng rời đi bằng những bước chân loạng choạng.
Thấy tình trạng của Armia như thế, tôi thật sự muốn đi theo cô ấy ngay lập tức.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố kiềm chế cái ý nghĩ đó lại, rồi quay người về phía anh chàng chiến binh đeo mặt nạ.
Bởi vì trước đó, tôi cần phải làm một chuyện.
“E hèm.”
Nhìn thấy tôi quay lại, anh chàng chiến binh giật nảy mình.
“Thành phố mê cung không phải là nơi an toàn đâu. Cô nên đến hội mạo hiểm giả ở vương đô. Tình hình ở đó đã được dàn xếp ổn thỏa, mấy tên mạo hiểm giả có ý đồ xấu đều đã bị bắt hết rồi.”
…Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh ta khuyên nhủ tôi bằng một giọng nói thậm chí còn trầm hơn so với lúc trước.
Nhưng tôi chẳng hề để tâm đến lời khuyên đó.
Ánh mắt vẫn dán chặt vào anh chàng chiến binh đeo mặt nạ, tôi mở miệng.
“…Tại sao cậu lại ăn mặc như thế, Zieg?”
“Hả!”
…Lúc ấy, anh chàng chiến binh đeo mặt nạ, không, cái người tên Zieg đó, có thể thấy rõ bằng mắt thường là anh ta vừa mới giật bắn người.