Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
—Góc nhìn của Narsena—
Năng lực của Onii-san có thể sánh ngang với mạo hiểm giả cấp thế giới, khoảnh khắc Ralma-san nói ra những lời đó cũng là lúc khuôn mặt cô ấy biểu lộ vẻ vui mừng.
Đó chính là vẻ mặt hạnh phúc của một vị sư phụ sau khi biết được đệ tử của mình đã trở nên mạnh đến nhường nào. Qua biểu cảm ấy, tôi dám chắc Ralma-san thật sự cho rằng Onii-san có thực lực ngang tầm mạo hiểm giả cấp thế giới.
Bởi vì nghĩ như thế nên cô ấy mới tỏ ra vui mừng đến vậy.
“Nói điêu…”
…Nhưng cho dù có hiểu được thì tôi cũng không thể nào chấp nhận nổi điều Ralma-san vừa nói.
Chính miệng Ralma-san nói rằng Onii-san là một kẻ bất tài, nhưng sau đó cô ấy lại nói thực lực của Onii-san có thể sánh ngang với mạo hiểm giả cấp thế giới.
Không có tài năng đồng nghĩa với việc không có sức mạnh, và thực lực luôn gắn liền với tài năng, suy nghĩ trước giờ của tôi là vậy, thế nên tôi cảm thấy có sự mâu thuẫn giữa hai câu nói của Ralma-san.
…Vả lại ngay từ đầu, tôi còn chẳng dám tin Onii-san có thực lực của mạo hiểm giả cấp thế giới.
Trừ việc đó ra thì Onii-san không hề yếu tí nào.
Tôi cho rằng anh ấy mạnh hơn một mạo hiểm giả hạng nhất nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường.
Nhưng mạo hiểm giả cấp thế giới thì lại là một trường hợp đặc biệt.
Mọi người thường hay hiểu nhầm rằng mạo hiểm giả cấp thế giới chỉ đơn thuần là mạnh hơn mạo hiểm giả hạng nhất.
Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn khác.
Sự chênh lệch giữa cấp thế giới và hạng nhất có thể được ví như sự chênh lệch giữa hạng nhất và hạng bét.
Bản chất của mạo hiểm giả cấp thế giới vốn là như vậy.
Những người đó đặc biệt đến mức hội mạo hiểm giả phải tạo riêng một thứ hạng chỉ dành cho họ.
“Nhưng cho dù Onii-san có…”
…Bởi vì không tin Onii-san đã đạt đến đẳng cấp đó nên tôi vô thức phủ nhận lời nói của Ralma-san.
“Em thật sự nghĩ như vậy à?”
“…Hả?”
Ralma-san đáp lời tôi bằng một câu hỏi.
Cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi đột ngột đó, tôi ngập ngừng không biết phải trả lời ra sao.
“Hoàn toàn tập trung vào việc phòng thủ, né tất cả đòn tấn công của con hydra, em thật sự cho rằng việc đó dễ lắm sao?”
Không đợi tôi trả lời, Ralma-san nói tiếp.
“Tất nhiên là không. Hoàn toàn tập trung vào phòng ngự tức là cũng chỉ có thể phòng ngự mà thôi. Narsena này, em cũng đã từng trải nghiệm chuyện đó rồi đúng không? Một trận chiến mà em chỉ có thể phòng ngự, tình thế lúc đó ra sao?”
“À!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu được điều Ralma-san muốn nói.
Người quen của Ralma-san, một mạo hiểm giả cấp thế giới khác đã huấn luyện tôi, nhờ vậy nên tôi biết rằng, chỉ có thể phòng ngự đồng nghĩa với việc luôn ở trong tình thế bất lợi.
Nói cách khác, khi một người ở trong trạng thái phòng ngự, người đó sẽ phải liên tục chịu áp lực.
“…Nhưng cho dù có lâm vào tình thế đó thì Onii-san vẫn cầm chân được kẻ thù.”
“Đúng vậy. Khi chuyển sang trạng thái phòng ngự, việc duy nhất nó thể làm là cầm chân kẻ thù… Và dưới tình thế như vậy, nó vẫn giữ được con hydra trong tầm kiểm soát của mình, em có hiểu điều đó bất thường như thế nào không?”
“———Ưm!”
…Nghe cô ấy nói xong, cuối cùng tôi cũng hiểu được sự bất thường của Onii-san.
Nhận ra điều đó qua biểu cảm của tôi, Ralma-san hít một hơi thật sâu rồi vươn tay cầm lấy cốc trà đang đặt trên bàn, nhấp một ngụm để làm ẩm cổ họng của mình, sau đó nói tiếp.
“Mà, tất nhiên là ta sẽ không thua cái tên đệ tử ngốc đó. Chỉ cần không để lộ sơ hở thì nó cũng không thể tấn công ta, cái tên đệ tử ngốc đó sẽ chẳng bao giờ thắng được ta.
———Nhưng ta sẽ gặp rắc rối nếu muốn đánh bại cái tên đệ tử ngốc đó.
Tấn công tầm xa là thế mạnh của ta, trong khi cái tên đệ tử ngốc đó có thể chặn và né đòn tấn công của con hydra ở tầm trung hoặc tầm gần, ta chưa tự tin đến mức nghĩ rằng có thể đánh bại nó đâu… Đó là còn chưa nói đến cái năng lực thể chất mạnh đến mức lố bịch của nó nữa.”
“Thật vậy sao…”
Nhờ có lời giải thích của Ralma-san, bây giờ tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự thật rằng Onii-san có thực lực của mạo hiểm giả cấp thế giới.
Tôi chỉ vừa mới nhận ra năng lực phòng ngự của Onii-san bất thường đến nhường nào.
Thông thường, để khống chế hành động của kẻ thù, mọi người thường tấn công hoặc dùng những đòn nhử.
Nhưng Onii-san chỉ phòng ngự mà không làm gì khác.
Điều đó cũng đồng nghĩa rằng, kẻ thù của anh ấy có thể tự do tấn công.
Cho dù là vậy, Onii-san vẫn giữ được con hydra hung bạo và hiếu chiến đó trong tầm kiểm soát mà không hề tấn công nó.
Đây chính là bằng chứng cho thấy thực lực của Onii-san ngang tầm với mạo hiểm giả cấp thế giới.
“Vậy thì tại sao chị lại nói rằng Onii-san là một kẻ bất tài!?”
Sau khi hiểu ra điều đó, tôi càng cảm thấy nghi hoặc trước cái lời tuyên bố Onii-san là một kẻ bất tài.
“Quả thực là anh ấy không có tài năng của một trị liệu sư! Nhưng anh ấy có thể chiến đấu, thậm chí còn dùng được cả ma thuật…”
Tôi nhắc lại lý do khiến tôi nghĩ rằng Onii-san là một người rất mạnh với Ralma-san.
“Thế nên ta mới nói là nó không có tài năng.”
“…Nên là… ể?”
…Nhưng tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị Ralma-san ngắt lời.
“Đúng vậy, cái ta đang nói đến là ma thuật của nó. Đó là lý do tại sao ta nói rằng nó là một kẻ bất tài. Dĩ nhiên, không ai có thể xem thường thực lực của nó, nhưng ta có thể khẳng định điều này.
…Cái tên đệ tử ngốc đó, nó không có tố chất làm mạo hiểm giả.”
◇ ◆ ◇
Trong lúc tôi vẫn còn đang sững sờ trước lời tuyên bố đó, Ralma-san lấy một ít bánh ngọt ở trên bàn rồi đưa lên miệng.
Sau khi nghỉ một lát, cô ấy nói tiếp.
“Khi ta được nghe rằng cái tên đệ tử ngốc đó không có tố chất của một trị liệu sư, ta đã quyết định dạy nó một năng lực mới, không, một kỹ thuật mới thì đúng hơn.”
“Ừ thì, em cũng có nghe qua chuyện đó…”
Tôi đáp lời cô ấy trong lúc cố nhớ lại ký ức của mình.
Sau khi biết Onii-san có thể dùng được ma thuật mặc dù bản thân là một trị liệu sư, tôi đã hỏi anh ấy chuyện đó.
Lúc ấy, Onii-san đã chỉ cho tôi cách dùng ma thuật mà không cần đến kỹ năng.
“Là ma lực và khí lực phải không?”
“Đúng là không ngờ đấy, em nghe chuyện đó từ Raust à!?”
Ralma-san không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nghe thấy tôi nói vậy.
“Mà thôi, để lúc khác hẵng nói.”
Sau đó cô ấy lập tức quay trở lại chủ đề ban đầu.
“Ma lực và khí lực chính là nguồn gốc của mọi kỹ năng, nhờ có hai loại năng lượng này mà con người mới có thể sử dụng được những sức mạnh phi thường. Ma lực tác động lên môi trường xung quanh, trong khi khí lực tác động trực tiếp lên cơ thể, bất kỳ ai cũng biết điều này. Nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như cường hóa cơ thể bằng ma lực, hoặc dùng khí lực để tác động lên những vật thể khác. Bản thân ta là một ví dụ, lý do mà ta có thể chiến đấu cận chiến, là vì ta có khả năng cường hóa cơ thể mình bằng ma lực.”
Tôi đã nghe Onii-san giải thích tất cả những chuyện đó.
Thế nên tôi chỉ im lặng ngồi nghe mà không nói gì.
“Tất nhiên, sử dụng ma lực và khí lực trực tiếp sẽ kém hiệu quả hơn so với dùng kỹ năng. Kỹ năng có thể tăng hiệu quả của ma lực và khí lực lên gấp đôi. Nhưng trong trường hợp của Raust, ma thuật trị liệu của nó tệ hại đến mức dùng ma lực và khí lực trực tiếp còn hiệu quả hơn, thế nên ta mới dạy nó kỹ thuật đó.”
Trong một thoáng, gương mặt Ralma-san hiện lên vẻ hoài niệm, sau đó cô ấy nói tiếp.
“…Tuy nhiên, cho dù có học được cách sử dụng ma lực và khí lực thì những thứ đó cũng không giúp nó có được một năng lực hữu dụng trong chiến đấu. Theo lý mà nói, nó không có khả năng đạt đến đẳng cấp đó.”
“Ưm!”
Câu nói tiếp theo của Ralma-san đã giúp tôi hiểu được lý do tại sao cô ấy nói rằng Onii-san không có tài năng.
Để có thể kiếm sống bằng nghề mạo hiểm giả, Onii-san buộc phải vứt bỏ ma thuật trị liệu, anh ấy thà học một kỹ thuật mới còn hơn là dùng một thứ năng lực nửa vời.
…Thế nhưng, cho dù có nắm được kỹ thuật mới để bù lấp cho khiếm khuyết về ma thuật trị liệu của mình, Onii-san vẫn phải đối mặt với một thực tại tàn nhẫn là anh ấy chẳng có chút tài năng nào.