Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy là chúng tôi lập tức đến phòng ăn để dùng bữa sáng.
Có vẻ như mạo hiểm giả mà Narsena đã hẹn gặp hôm nay là một người cực kỳ bận rộn, bởi vì thời gian của người đó có hạn nên chúng tôi buộc phải đi từ sớm.
Chính vì thế nên chúng tôi mới phải ăn sáng ngay lập tức, để có thể nhanh chóng đến hội mạo hiểm giả.
“Tối hôm qua anh nghe thấy vài tiếng động lạ, có chuyện gì xảy ra à?”
“Ể? Hể! A-Anh nghe thấy sao?”
…Nghe thấy câu hỏi của tôi trong lúc đang ăn, cả người Narsena đột nhiên trở nên cứng đờ, nhưng việc đó cũng không mất nhiều thời gian, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ rồi đi thẳng đến hội mạo hiểm giả.
…Càng đến gần hội mạo hiểm giả, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề.
Hiện giờ vẫn còn rất sớm, vào thời điểm này, trong hội mạo hiểm giả không có bất kỳ ai khác ngoài nhân viên của hội.
Trong lòng tôi cứ có cảm giác đứng ngồi không yên, vì có khả năng là nữ nhân viên tiếp tân đã nói xấu tôi cũng đang có mặt ở đó.
Không chỉ riêng gì Almast, một số nhân viên khác trong hội cũng đối xử với tôi khá tệ.
Lỡ như nhân viên đang làm việc ở đó là một trong số họ, chắc chắn tôi sẽ bị nhạo báng vì đã không tới hội trong một thời gian dài.
“Hầy…”
Nếu là vậy thì thể nào cũng có rắc rối xảy ra cho mà xem. Nghĩ đến viễn cảnh đó trong đầu, tôi bất giác thở dài.
Bản thân tôi hiện tại vẫn còn cảm thấy e dè mỗi khi đứng trước nhân viên của hội.
Chuyện đã xảy ra mấy ngày trước là một ví dụ, nhưng khi Narsena tỏ ra giận dữ với Almast, sự e dè đó đã bị lấn át.
Hiện giờ tôi hoàn toàn đủ tự tin để ngoảnh mặt làm ngơ trước bất kỳ lời nhạo báng nào của đám nhân viên trong hội.
Tất nhiên, Narsena chắc chắn sẽ không ngồi yên nếu như tôi bị chế giễu.
…Lỡ như Narsena bỏ chạy khỏi hội như lần trước, lúc đó mọi chuyện sẽ rất rắc rối.
“…Hầy, mình phải làm gì đây?”
Tôi có thể dễ dàng hình dung ra viễn cảnh đó trong đầu, nhưng có nghĩ nát óc thì cũng chẳng thể nào tìm được cách giải quyết.
“Onii-san này, nếu như anh đã không muốn tới đó… thì trừ những trường hợp khẩn cấp, chúng ta cũng không cần phải tới hội mạo hiểm giả đâu.”
…Cùng lúc đó, Narsena đang đi ở bên cạnh thì thầm vào tai tôi, nhưng do quá tập trung vào suy nghĩ của mình nên tôi không để ý đến lời cô ấy nói.
Chuyện này sẽ trở thành vấn đề lớn nếu như Narsena tiếp tục bỏ chạy như lần trước.
Giả như Narsena bị kích động quá mức và bỏ chạy khỏi hội, lúc đó chúng tôi sẽ bị lỡ cuộc hẹn, và Narsena sẽ không thể báo cáo tình hình hiện giờ của mình cho cha mẹ cô ấy.
Và nếu điều đó xảy ra, gia đình của Narsena chắc chắn sẽ bắt cô ấy từ bỏ nghề mạo hiểm giả.
Tôi chẳng biết tí gì về gia đình của Narsena, nhưng chỉ từ việc một mạo hiểm giả cấp thế giới “trăm công nghìn việc” trở thành người truyền tin cho gia đình cô ấy, thì cũng đủ để thấy rằng Narsena rất có thể là con gái của một thương nhân tai to mặt lớn, nếu không thì cũng là con gái của một trong những chủ hội mạo hiểm giả.
Một gia đình giàu có như thế chắc chắn sẽ không dễ dàng cho phép con gái mình trở thành mạo hiểm giả, cái nghề hằng ngày đối mặt với nguy hiểm.
Và đó là lý do mà Narsena phải có nghĩa vụ báo cáo tình hình hiện tại cho mạo hiểm giả cấp thế giới đã được chọn bởi gia đình của mình, cô ấy phải chấp nhận điều kiện đó nếu muốn tiếp tục làm mạo hiểm giả.
Tôi muốn ngăn chặn tình huống đó xảy ra dù bằng bất cứ giá nào đi nữa.
Đối với tôi, Narsena là một đồng đội rất quan trọng, hơn nữa, cô ấy còn là ân nhân của tôi.
Tôi không muốn hai chúng tôi phải bị chia cắt vì lý do như thế.
Vì vậy, tôi cố vắt óc suy nghĩ ra một phương án giải quyết trong trường hợp nhân viên đang trực ở đó là người có thành kiến với mình….
“…Tới nơi rồi à?”
“Onii-san, có em ở đây mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
…Nhưng, tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì chúng tôi đã tới nơi rồi.
Cảm thấy hối tiếc trong lòng vì không thể nghĩ ra một phương án giải quyết ổn thỏa, tôi mở lời với Narsena.
“Narsena này, lỡ như nhân viên tiếp tân có nói điều gì đó xúc phạm anh, thì em đừng để bụng…”
Narsena luôn phản ứng thái quá mỗi khi có ai đó xúc phạm tôi.
Trân trọng bạn bè là một trong những đức tính đáng quý của cô ấy, nhưng lần này nó lại phản tác dụng.
Mặc dù bây giờ tôi dặn trước với Narsena như thế, nhưng những lời đó cũng chẳng có tác dụng mấy nếu như cô ấy trở nên kích động.
Dù vậy cũng đỡ hơn là không nói gì, tôi vẫn dặn Narsena cố kiềm chế cảm xúc.
“Cứ để mọi việc cho em, Onii-san! Có em ở đây rồi mà!”
“Hể…?”
Nhưng không rõ vì nguyên nhân gì, Narsena hăng hái đi thẳng vào trong hội trước khi nghe tôi nói hết câu.
“Hả? Đợi đã! Narsena!”
…Hành động đó của cô ấy khiến tôi mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi không biết lý do tại sao Narsena bỗng trở nên hăng hái như thế, nhưng chính cái lý do đó đã khiến cho mọi việc chuyển biến theo chiều hướng xấu nhất.
Đối mặt với tình cảnh hiện giờ, có suy nghĩ thêm thì cũng chẳng giúp ít được gì.
Làm ơn hãy để cho nhân viên tiếp nhận chúng tôi không phải là một người như vậy, tôi khẩn cầu với đấng sáng thế, vị thần vĩ đại đã ban cho loài người kỹ năng, rồi theo chân Narsena vào hội.
“Narsena-sama và đồng đội của ngài ấy, Raust-san. Xin mời đi lối này.”
“Phù…”
“Hở…?”
…Nhìn thấy nhân viên tiếp tân không phải là người thường hay nhạo báng mình, tôi thầm nói lời cảm ơn với thần sáng thế.
◇ ◆ ◇
Sau đó chúng tôi được nhân viên tiếp tân dẫn vào bên trong hội.
“Mình đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, thế mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả…”
Trên đường đi, Narsena liên tục bĩu môi tỏ thái độ thất vọng, còn tôi thì cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trút được gánh nặng trong lòng.
Lâu lắm rồi tôi mới biểu lộ cảm xúc nhiều đến như vậy.
Từ trước tới giờ, tôi luôn kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể.
Đó là cách tôi tự bảo vệ bản thân trong những ngày tháng hoạt động ở hội mạo hiểm giả.
Nhưng trong mấy ngày vừa qua, số lần tôi biểu lộ cảm xúc ra mặt gần như không thể đếm được.
Có lẽ mối quan hệ với Narsena chính là nguyên nhân khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nghĩ đến điều đó trong đầu, một lần nữa tôi lại nhận ra rằng mình không muốn bị chia cắt khỏi Narsena đến nhường nào.
Narsena đã cứu rỗi tâm hồn tôi hết lần này đến lần khác.
“Mà, bị kèm cặp như thế này cũng không tệ.”
Một thanh âm khẽ vang lên, có lẽ vì mải suy nghĩ nên tôi bất giác thốt ra những lời đó.
Nhận ra việc mình vừa làm, khóe miệng tôi cong lại tạo thành một nụ cười lớn.
…Nhưng cũng vào lúc đó, tôi bị nhấn chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình tới mức quên đi một điều.
Người quen của Narsena, mạo hiểm giả cấp thế giới mà chúng tôi sắp sửa gặp mặt.
Không phải là tôi đã quên mất sự tồn tại của người đó, nhưng do một số chuyện nên ấn tượng của tôi đối với người đó cũng trở nên khá mờ nhạt…
“Tới rồi.”
“….Ơ!”
“Ừm? Cuối cùng cũng tới rồi…. à!”
…Thế nên tôi đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc ngay lúc nhân viên tiếp tân mở cửa ra.
Nếu chịu khó suy nghĩ thì có lẽ tôi đã nhận ra một khả năng.
Trong số những mạo hiểm giả hiện đang hoạt động, số người đạt danh hiệu mạo hiểm giả cấp thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nói cách khác, nếu như người quen của Narsena là một trong những người tôi biết thì cũng chẳng có gì lạ.
Tôi chỉ nhận ra điều đó sau khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi thong dong trong bộ dáng trang nhã đằng sau cánh cửa.
“S… Sư phụ!?”
“Raust đấy à?”
“….Ể? Ểểể!”
———Người đang ngồi trong căn phòng đó chính là mạo hiểm giả cấp thế giới đã từng dạy tôi trước đây, hay nói cách khác, chính là sư phụ của tôi.