Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Tôi còn chẳng nhớ lý do tại sao mình chạy về phía bầy goblin.
…Không, thậm chí cho dù có biết đi nữa thì tôi cũng không tài nào hiểu được.
Có lẽ lý do khiến tôi không thể bỏ mặc cô bé ngồi trên xe ngựa, là vì tôi nhìn thấy trong cô bé hình bóng của những đứa trẻ đã mất ngày trước tại cô nhi viện.
Tôi đã nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ có chút giá trị nào đó nếu như tôi dùng nó để cứu mạng người khác, cho dù người đó có là quý tộc đi chăng nữa.
Tôi ghét chính bản thân mình, liệu đó có phải là nguyên nhân khiến tôi đâm đầu vào chỗ chết?
Hay là vì một lý do nào khác?
Một lý do như thế có thể đang tồn tại đâu đó sâu thẳm trong trái tim tôi.
Nhưng tôi lại không nhận ra điều đó khi đôi chân của mình bắt đầu di chuyển.
Cảm giác đè nén trong lồng ngực khiến tôi không còn tự chủ được cảm xúc của mình.
“Muahaha! Đây là sự trả thù của ta! Sự trả thù đối với kẻ đứng đầu thế giới này!”
“Chết tiệt!”
...Có lẽ người lái xe ngựa đã trở nên điên loạn trước tình cảnh ấy, anh ta hét lên một tiếng rồi tự sát, mặc dù đó là một cảnh tượng cực kỳ sốc nhưng ký ức của tôi về chuyện đó lại khá mơ hồ.
Và đó là lúc mà tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Sự căm thù của tôi đối với thế giới vì đã không chấp nhận mình, cảm giác tức giận đối với sự tồn tại của chính bản thân, một kẻ bất tài vô dụng bị mọi người ruồng bỏ.
Những cảm xúc đó hòa lại làm một, khiến tôi không còn cảm nhận được gì nữa.
“Uwaaa!”
“Gréccc!”
…Và rồi, tôi xông vào lũ goblin, con dao trong tay đâm thẳng vào con goblin đứng ngoài cùng chính là tín hiệu khởi đầu cho trận chiến giữa đám goblin và tôi.
◇ ◆ ◇
Tôi không thể nhớ chính xác trận chiến đã diễn ra như thế nào.
Tôi chỉ biết là mình đã thu hút được sự chú ý của đám goblin, khiến chúng bỏ qua cô bé.
Một đội kỵ sĩ đang trên đường đến đây để giải cứu cho cô bé, tôi tin chắc là vậy, mặc dù không biết họ sẽ đến khi nào, tất cả những gì tôi cần làm là câu giờ cho đến lúc ấy.
Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là né đòn tấn công của đám goblin, trong lúc chạy qua chạy lại để khiêu khích chúng.
Sau đó thì tôi không còn nhớ gì nữa.
“Đây… là…?”
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng.
Mặc dù nhận thức vẫn còn khá mơ hồ và cơ thể mệt đến mức rã rời, tôi vẫn cố gượng dậy để quan sát xung quanh.
“Ồ, anh tỉnh lại rồi sao!”
“…Ưm.”
…Nhìn thấy cô bé tóc vàng đáng yêu đang ngồi cạnh mình, tôi sực nhớ về đám goblin.
Có vẻ như tôi vẫn còn sống.
Mặc dù không nhớ rõ, nhưng đáng lẽ trên người tôi phải đầy vết thương mới phải, thế mà bây giờ lại không có một thương tích nào.
Người đã chữa lành cho tôi hẳn phải là một trị liệu sư thuộc tổ đội hạng nhất, hoặc là một thành viên của quân đoàn kỵ sĩ.
Bằng cách nào đó, tôi đã câu giờ thành công cho đến khi được đội kỵ sĩ giải cứu, nhờ thế nên tôi mới thoát khỏi bàn tay tử thần.
“…Haha.”
…Nhưng từ tận đáy lòng mình, tôi lại không cảm thấy vui chút nào.
Sau khi kiểm tra khắp cơ thể và xác nhận không có một thương tích nào trên người, tôi nở một nụ cười chua chát.
Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm vì được cứu sống, tôi lại cảm thấy bản thân mình thật thấp kém trước trị liệu sư của đội kỵ sĩ, năng lực của tôi thậm chí còn chẳng bằng một góc của người đó.
Nếu như tôi có năng lực của trị liệu sư đã chữa lành cho mình, thì có lẽ tôi đã cứu được những người đồng đội trước đây, ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
“Anh tuyệt thật đấy! Lúc đó trông anh rất ngầu, cực kỳ ngầu luôn! Em thật lòng biết ơn anh! Cảm ơn vì đã cứu em!”
“…Cũng không có gì to tát đâu.”
“…Hả?”
…Có lẽ vì đang nghĩ đến điều đó, phản ứng của tôi có hơi thái quá sau khi nghe lời nói của cô bé.
Tôi vừa dứt lời, cảm giác khó chịu đột nhiên ập đến.
Nhưng chỉ trong tích tắc, sự khó chịu đó nhanh chóng biến thành cảm giác tự ti.
“Không như em nghĩ đâu, thực ra anh chỉ là một tên trị liệu sư bất tài vô dụng.”
Và thế là, tôi bắt đầu kể với cô bé về bản thân mình.
…Bây giờ nghĩ lại thì đó đúng là một việc ngu ngốc.
Dù sao thì tôi cũng đang nói chuyện với một quý tộc, chưa nói đến việc người đó còn là một cô bé nữa.
Cô bé đó chắc chắn sẽ không hiểu được những điều tôi nói, chẳng có gì ngạc nhiên nếu như cô bé bật cười sau khi nghe tôi kể xong. Kể về cái chết của những người đồng đội cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì.
———Thế nhưng, cô bé lại có một phản ứng hoàn toàn khác.
“..Ưm, hic… hic… thật kinh khủng! Tàn nhẫn quá đi!”
“Ể? Hả? T..Tại sao em lại khóc thế!?”
“Bởi vì họ đối xử với anh quá tàn nhẫn!”
Cô bé đã rơi nước mắt sau khi nghe câu chuyện của tôi.
Sau một lúc, cô bé ngừng khóc rồi quay người lại. Cố nở một nụ cười gượng trên khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt, cô bé mở miệng.
“Không sao đâu! Anh… không. Onii-san thực ra rất mạnh! Cho dù người khác có nói gì đi nữa thì đó cũng đều là những lời vô nghĩa! Mấy kẻ như thế không đáng để Onii-san bận tâm đâu!”
Tôi có thể thấy được sự tự tin của cô bé khi nói ra những lời đó.
Nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt, cô bé nói tiếp.
“Sau này lớn lên, em sẽ gia nhập tổ đội của Onii-san để bảo vệ anh, lúc ấy Onii-san chẳng cần phải lo bất kỳ điều gì nữa.”
“Hmm!”
Từ lúc trở thành mạo hiểm giả cho đến giờ, đây là lần đầu tiên có người chấp nhận tôi…
◇ ◆ ◇
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Nhưng tôi biết rõ một điều, đó là cô bé không nói dối mình.
Chỉ là cô bé còn quá nhỏ, chưa kể còn là một quý tộc nữa.
Tôi được nghe rằng cô bé có xuất thân từ gia tộc Analestria, một gia tộc khá nổi danh. Với gốc gác như thế thì chưa nói gì đến mạo hiểm giả, họ thậm chí còn chẳng có lý do để trở thành kỵ sĩ.
Người đứng đầu gia tộc Analestria đã đối xử rất độ lượng với một tên mạo hiểm giả thấp kém như tôi, thậm chí còn cho tôi một khoản tiền kha khá, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ cho phép con gái mình trở thành mạo hiểm giả.
Suy cho cùng, mạo hiểm giả vốn là một nghề đầy rủi ro.
Nhưng những lời nói của cô bé đã cứu rỗi cuộc đời tôi.
Nhờ những lời nói đó, tôi đã có thêm động lực để trở nên mạnh hơn.
Cho dù có bị gọi là bất tài vô dụng, hay chẳng ai thừa nhận nỗ lực của mình, thì tôi cũng chẳng hề cảm thấy tuyệt vọng.
Không biết đó có phải là ảo tưởng hay không, nhưng tôi có cảm giác cô bé sẽ trở thành đồng đội của mình trong tương lai không xa, chính ý nghĩ đó đã giúp tôi sống sót cho đến tận bây giờ.
Thế nên tôi rất biết ơn cô bé.
Có lẽ việc đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Cho dù là vậy thì những lời nói của cô bé cũng đã giúp tôi rất nhiều.
“…Em thật sự rất giống cô bé đó.”
Chẳng hiểu sao khi nhìn vào Narsena, tôi lại thấy hình bóng cô bé năm xưa hiện lên.
Và giờ thì hình ảnh ấy càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi nhìn thấy Narsena biểu lộ cảm xúc.
…Narsena chắc chắn không phải là một quý tộc, hơn nữa màu tóc cũng khác, cho nên cô bé năm xưa không thể nào là Narsena được.
“…Có lẽ mình nên từ bỏ ý nghĩ đó thôi.”
Tôi nở một nụ cười nhạt để rũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Việc tiếp theo cần làm là dỗ dành Narsena, người vừa mới giận dỗi quay mặt sang chỗ khác…
“Hửm?”
Và đó là lúc tôi phát hiện ra đôi tai của Narsena đã chuyển sang màu đỏ.
“Narsena!? C… có chuyện gì…”
“Đ… đừng nhìn em!”
Không chỉ vậy, tôi còn thấy một màu đỏ rực khi thoáng nhìn qua khuôn mặt của Narsena, sự thay đổi đột ngột đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù Narsena không bao giờ nói cho tôi biết lý do tại sao khuôn mặt cô ấy đột nhiên đỏ lên, nhưng trông cô ấy có vẻ khá hạnh phúc kể từ lúc đó…