Sr vì up trễ nhé, đọc và ủng hộ mình!
Trans/Edit: Tâm Vũ Nương
__________
Thật khó để giải thích sự kì quái khi tiếng chuông của hệ thống liên lạc nội bộ vang lên vào lúc nửa đêm cho một người chưa bao giờ trải qua chuyện đó.
[note6905]
Bạn đang nghỉ ngơi trong một căn phòng hoàn toàn im ắng, và không có khả năng tự vệ. Đột nhiên, sự im lặng bị phá vỡ bởi thứ âm thanh vô cơ thông báo cho bạn biết của có ai đó đến. Trong một khắc, dòng suy nghĩ của bạn dừng lại. Bạn kiểm tra đồng hồ, và thực vậy, rõ ràng đây không phải thời điểm để ai đó được ghé thăm. Đầu bạn sẽ bị lấp đầy bởi những câu hỏi và sự nghi ngờ. Họ là ai? Sao lại vào lúc này? Vì mục đích gì? Mình đã khóa cửa chưa? Còn dây cài cửa thì sao?
(Nương: mấy cái phim nước ngoài, khi ai đó đến thì gia chủ mở he hé ra, có cái dây nối cửa với tường là nó đấy.)
Bạn nín thở, lắng nghe đợi người bên kia cánh cửa đi vào. Thời gian đã trôi qua được bao lâu? Có thể là vài giây, cũng có thể là vài phút. Bạn lo lắng bước tới để nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa, và thấy một người lạ mặt bí ẩn hiện ra và bỏ đi mà không để lại bất kỳ gợi ý gì. Sự việc kết thúc khi mọi thứ vẫn còn đọng lại không khí, và thứ âm thanh điện tử báo điềm gở ấy vẫn tiếp tục vang vọng suốt đêm…
Đó là một chuyến viếng thăm không báo trước.
Vào thời điểm chuông cửa vang lên, Kousaka đang lau dọn bàn phím máy tính. Bàn phím PFU không có các kí tự trên các các phím, và không phải vì nó bị tẩy sạch do rửa đi rửa lại nhiều lần, mà là nó vốn đã được thiết kế theo cách đó. Anh đã tháo và rửa sạch tất cả các phím mới chỉ tuần trước, nhưng anh vẫn phải lau kĩ sau mỗi lần sử dụng.
Đồng hồ để bàn đang chỉ quá 11 giờ tối. Trước khi anh thậm chí có thể nghĩ ai lại đến vào lúc này, điện thoại của Kousaka, thứ đang sạc pin trên bàn rung lên. Bằng trực giác anh nhận ra rằng thời gian tiếng chuông cửa vang lên và tiếng báo email không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Anh cầm điện thoại lên và kiểm tra email mới nhận.
Mở cửa. Tôi không có ý làm hại cậu.
Tôi muốn nói về những con virut.
Anh ngước lên và liếc về phía cửa. Căn hộ của anh không được trang bị các hệ thống chính thống, và bọn xâm nhập bất hợp pháp dễ dàng lẻn vào tòa nhà mà không cần phải là người thuê. Người gửi tin nhắn có lẽ đang đứng bên ngoài căn phòng - gần như cùng lúc anh nhận ra điều đó, tiếng gõ cửa vang lên. Nó không phải là tiếng gõ thể hiện sự cộc cằn, mà là một tiếng gõ để cho biết sự hiện diện của bạn.
Kousaka nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, tự hỏi có nên gọi cảnh sát không. Nhưng tin nhắn được hiển thị trong email khiến anh khựng lại.
"Tôi muốn nói về những con virut."
Anh chắc chắn có thể hiểu tin nhắn đó có ý gì dù không nhiều.
Lần đầu tiên Kousaka hứng thú với mã độc là cách đây ba tháng vào cuối mùa hè năm 2011. Một ngày nọ, anh nhận được một văn bản từ một địa chỉ lạ trên điện thoại của mình.
"Thế giới sẽ lụi tàn sớm thôi."
Một thông điệp báo điềm gở. Nhưng vào lúc ấy, khi anh đang cảm thấy không thoải mái và chán chường với công việc thứ tư của mình, thông điệp đấy là thứ gì đó thật mới mẻ.
Kousaka nhắm mắt lại, và tận hưởng viễn cảnh ngắn ngủi khi thế giới lụi tàn. Bầu trời chuyển sang sắc đỏ, tiếng còi báo động rền rĩ khắp thành phố, những tin xấu khi được phát trên radio. Anh tưởng tượng cảnh tượng đó một cách chi tiết.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng Kousaka đã được cứu bởi thông điệp khinh suất đó. Một lời an ủi vô căn cứ, thực sự là một lời nói dối, nhưng là thứ anh cần vào lúc đó.
Sau đó khi anh kiếm thông tin về nó, anh phát hiện ra tin nhắn đã bị buộc gửi từ một thiết bị bị nhiễm mã độc có tên là "Smspacem". Malware là một thuật ngữ lập trình ám chỉ phần mềm gây hại hoặc các chương trình khiến máy tính hoạt động không bình thường. Hầu hết mọi người đều quy những thứ đó là " virut máy tính", nhưng về mặt kỹ thuật, virut chỉ là mục phụ của mã độc.
Để mô tả ngắn gọn về Smspacem, thì đó là "mã độc thông báo cho mọi người biết rằng thế giới đang kết thúc". Vào ngày 5/12/2011, các thiết bị bị nhiễm mã độc, được lập trình để gửi thông điệp về sự kết thúc của thế giới đến tất cả các địa chỉ trong danh bạ.
(Nương; trời đựu, 5-12 là sinh nhật tui .(_-_))
Theo báo cáo bảo mật, Smspacem là mã độc nhằm vào các người dùng ở Bắc Mỹ. Nên thực tế, một thông điệp tương tự bằng tiếng Nhật đã được gửi đến căn hộ kiểu Nhật của Kousaka vào cuối tháng chín nghĩa là có thể là do có vài loại người hiếu kì đã tạo nên một biến thể của Smspacem tập trung ở Nhật.
Một lần, khi đang nằm uể oải trên giường sau khi nghỉ việc, Kousaka đột nhiên nhớ tới Smspacem. Và anh nghĩ: mình có thể làm được một thứ giống như thế không? Liệu mình có thể mô phỏng lại, dưới một hình thức khác, cảm giác về một đường nối nhỏ thứ hình thành trong cuộc sống bình thường của tôi?
May mắn thay, anh có rất nhiều thời gian. Nên Kousaka đã sử dụng kiến thức cần thiết để tạo ra mã độc. Là một lập trình viên, anh có nền tảng kiến thức và kinh nghiệm, nên chỉ trong một tháng sau khi bắt đầu nghiên cứu, anh đã hoàn thành một vài mã độc đầu tiên mà không dựa vào bất kì công cụ nào.
Tôi nghĩ tôi thích hợp với lĩnh vực này, Kousaka nghĩ. Anh có tài năng để tìm ra thuật toán tốt nhất cho một vấn đề mà không có ai dạy cho anh. Là một ví dụ hiếm về tính làm việc đúng giờ và chủ nghĩa hoàn hảo theo hướng tích cực.
Chẳng bao lâu sau, mã độc mà anh tạo ra đã bắt đầu xuất hiện trong các báo cáo bảo mật của các tập đoàn phần mềm lớn. Điều này đã thúc đẩy Kousaka bắt đầu tạo ra mã độc mới. Vào lúc nào đó, việc tạo ra mã độc đã trở thành động lực của anh.
Mỉa mai thay. Một người một mặt rất sợ những con virut và côn trùng trong thế giới thực thứ làm anh cảm thấy khó thích nghi, trong khi lại tìm thấy động lực sống trong việc tạo ra những con virus và sâu trong thế giới ảo.
Khi anh đối mặt với máy tính và gõ phím, Kousaka đôi khi nghĩ: Có lẽ tôi tin rằng những gien của tôi sẽ không bị bỏ lại trong thế giới này, thay vào đó đấy là lý do tại sao tôi lại lây lan mã độc tự sao chép trên internet.
Trên thực tế, có nhiều thứ khác nhau được coi là mã độc. Thông thường, mã độc được chia thành ba loại: virut, sâu, và trojan. Nhưng qua nhiều năm, mã độc đã trở nên phức tạp hơn, và với sự xuất hiện của các mã độc không còn phù hợp với các mục truyền thống, điều đó đã tạo ra những định nghĩa mới như backdoor, root kit, dropper, spyware, adware và ransomware.
[note6907]
[note6908] [note6909] [note6910] [note6911]
Ba loại mã độc cơ bản - virut, sâu và trojan – sự khác biệt giữa chúng khá dễ hiểu. Đầu tiên, virut và sâu có khả năng tự lây lan và nhân bản, nhưng virut phải ký sinh trong các chương trình khác để tồn tại, trong khi sâu có thể tồn tại độc lập mà không cần vật chủ. Trojan được phân biệt với virut và sâu do không có khả năng lây truyền và nhân bản.
[note6912] [note6914] [note6915]
Mã độc Smspacem, thứ Kousaka hứng thú, được xác định là một con sâu. Nó thu thập các địa chỉ email từ một máy tính bị nhiễm, gửi nhiều email cùng với bản sao của nó kèm theo một chương trình bất hợp pháp, và lặp lại quá trình với những thiết bị bị nhiễm để lây lan xa hơn - nó được biết đến với cái tên sâu bưu phẩm.
Tất nhiên đây cũng là mã độc mà Kousaka đang phát triển. Anh đặt biệt hiệu cho con sâu bưu phẩm đang được phát triển là "SilentNight."
SilentNight là sâu tấn công vào ngày đặt trước. Bắt đầu từ 5 giờ chiều ngày 24 tháng 12, nó vô hiệu tính năng truyền tin trên các thiết bị bị nhiễm trong hai ngày. nói chính xác hơn, nó chấm dứt mọi sự truyền tín hiệu khi chúng vừa bắt đầu. Nên người sở hữu thiết bị bị nhiễm sẽ tạm thời bị tước bỏ không chỉ các cuộc gọi, mà còn là email, văn bản, những dịch vụ gọi trực tuyến - bất kỳ phương tiện liên lạc nào.
Biệt hiệu SilentNight được lấy từ cách hoạt động của hai con virut vào đêm Giáng sinh, và một trong hai đã ngắt quá trình liên lạc từ bạn bè hoặc người thân, buộc họ phải trải qua một đêm Giáng sinh cô độc.
Vào cuối tháng mười, SilentNight cuối cùng đã được hoàn thành. Kousaka phát tán sâu di động qua mạng. Dựa vào cách bạn nghĩ về nó, điều này có thể được gọi là khởi đầu của mọi thứ. Chỉ vài ngày sau đó, anh mới nhận ra rằng mình đã vướn vào tai họa.
Chuông cửa một lần nữa vang lên. Kousaka đứng lên khỏi ghế. Anh cảm thấy mình sẽ hối tiếc nếu anh vờ như không nghe. Nếu anh không xác định danh tính và mục đích của vị khách này, anh chắc chắn sẽ bị tra tấn bởi sự khó chịu không thể quên trong những tuần tới. Và dù sao thì họ cũng đã biết địa chỉ và email của anh, nên trốn tránh thật vô ích.
Camera ở cửa đã bị hỏng, nên anh phải nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ để nhìn thấy mặt của vị khách. Anh thận trọng rời phòng khách và đứng trước cửa. Nhìn qua lỗ, anh thấy một người đàn ông mặc áo khoác bên ngoài một bộ comple sẫm màu. Nhìn thấy bộ đồ đó, cảnh giác của Kousaka giảm nhẹ. Một số bộ comple và đồng phục có sức mạnh khiến mọi người thoải mái mà không cần lý do.
Sau khi kiểm tra xem dây cài cửa đã được cài chưa, anh mở cửa. Như thể đoán trước rằng anh đã nhận được tín hiệu từ phía sau dây cài, người đàn ông di chuyển đến vị trí phía trước khe cửa.
Người đàn ông cao hơn Kousaka vài inch. Kousaka cao khoảng 5'8 ", có nghĩa là người đàn ông này là 6 'hoặc hơn.Ông ta cũng có vóc người rắn chắc. Ông mặc áo khoác Chester phủ bên ngoài bộ comple có màu ban đầu là đen, nhưng xám lại do bị bẩn. Ông có bọng mắt lớn, và hàm của ông được phủ bởi một bộ râu nhếch nhác, với những sợi tóc trắng trộn lẫn với tóc nhờn, ông có một nụ cười thân thiện, nhưng đôi mắt của ông ta trông rỗng tuếch.
(Nương: main cao gần 1m8 còn ông kia cao 1m8)
"Này," người đàn ông nói. Giọng của ông ta thấp và khàn, nhưng mạnh mẽ.
"Ông là ai?", Kousaka hỏi vọng qua dây cài. "Ông muốn gì vào giờ này?"
"Giống như trong email đã nói. Tôi muốn nói về nhũng con virut. "
Kousaka nuốt nước bọt. "Ông là người gửi email?"
"Đúng vậy," người đàn ông khẳng định. "Tôi có thể vào không? Cậu cũng không muốn bị hỏi về chuyện đó đâu nhỉ? "
Kousaka với tay lên dây cài cửa, nhưng rồi do dự. Đúng vậy, như người đàn ông đó nói, anh không muốn bị hỏi về điều đó. Nhưng không có gì đảm bảo an toàn nếu để ông ta vào. Từ bộ quần áo và cách chuyển động của ông ta, Kousaka theo bản năng nghĩ rằng người đàn ông trước mặt anh, nếu ông ta muốn, ông ta có thể bẻ tay anh mà không gặp chút khó khăn nào. Vì ông ta thường hay có những hành động như vậy, nên ông ta thích ngôn ngữ cơ thể, thứ dễ hiểu hơn là kiểu giao tiếp phiền nhiễu. Ông ta sẵn sàng phản ứng mãnh liệt bất cứ lúc nào dựa vào hành động của anh.
"Cậu có vẻ cảnh giác nhỉ," người đàn ông nói, khi nhìn thấy sự khó chịu của Kousaka. "Hừm, có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi nói chuyện theo cách đó chứ không nên cố thư giãn làm gì. Tôi không có ý hành động thô lỗ, nhưng tôi đoán cậu sẽ không tin điều đó từ miệng tôi. "
Sự chú ý của Kousaka ngay lập tức chuyển sang căn phòng. Và một lần nữa, người đàn ông đã nhìn thấu anh qua những hành động nhỏ.
"Thư giãn đi, tôi biết về tính sạch sẽ của cậu. Tôi sẽ không đi quá lối vào đâu. "
Kousaka không nói nên lời, và môi anh run rẩy.
"... Ông biết nhiều đến thế cơ đấy?"
"Ừm. Giờ thì cậu có cho tôi vào hay không? Tôi đang chết cóng ngoài đây này. "
Kousaka do dự, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc và cẩn thận gỡ dây cài cửa. Như lời ông ta nói, ông không đặt chân quá phạm vi lối vào, đóng cửa sau lưng lại, ông dựa vào, và thở dài. Ông bắt đầu lấy thuốc lá ra khỏi túi, nhưng nhận thấy Kousaka đang quan sát nên bỏ nó đi.
"Không phải chỉ có riêng cậu, thực sự ... Rất nhiều thanh niên ngày nay ưa sạch sẽ," người đàn ông nói như thể nói với chính mình. "Tôi đoán đó chỉ là con số khi họ bán một sản phẩm, nhưng nếu cậu nhìn vào những phần quảng cáo, nó cho ta cái cảm giác mọi thứ đều dơ bẩn. Mấy cái ghế sofa và nệm thì bọ bám đầy, mấy cái thớt và mấy miếng bọt biển thì bám hàng đống vi khuẩn, điện thoại và bàn phím bị bẩn khi sử dụng, miệng của cậu sau khi thức dậy có mùi còn kinh hơn mùi
c*t ... "Khi nói, ông lấy một cái hộp quẹt ra khỏi túi và bật nhẹ. "Nhưng khi xung quanh chúng ta toàn những thứ dơ bẩn như thế, tôi đoán nó có nghĩa là chúng ta đã luôn ổn với nó hửm? Vậy thì chả có gì phải lo lắng cả. Tôi nghĩ đó chỉ là những điều mà bọn công ty hay làm: mọi người làm quá mấy cái vấn đề thứ thậm chí còn không tồn tại. "
Kousaka ép người đàn ông nói ra mục đích của mình. "... Ông muốn nói về điều gì?"
"Tôi đến đây để đe dọa cậu," người đàn ông trả lời ngay lập tức. "Kousaka Kengo, điều cậu đang làm rõ ràng là hành động phạm tội. Nếu cậu không muốn bị truy tố, cậu sẽ phải nghe theo những gì tôi nói. "
Kousaka im lặng. Bất ngờ đến mức làm anh không thể theo kịp, nhưng anh cho rằng người đàn ông này đã xác định bằng một vài cách rằng anh là tác giả của phần mềm độc hại đó và đến đây dùng nó để đe dọa anh.
Nếu người đàn ông này biết mọi thứ về tình hình, thì Kousaka chẳng thể làm gì được. Tuy nhiên, Kousaka cho rằng, cho đến khi xác định rõ ông ta đã biết và không biết những gì, anh không thể bất cẩn mở miệng mình trừ khi cần thiết. Không phải là không có khả năng người đàn ông này thực sự chả biết tí gì về mã độc, và đang lừa gạt để thử moi thông tin từ anh. Có lẽ vẫn còn cơ hội thương lượng.
"Mặt của cậu đang hiện rành rành dòng chữ" tên này này biết được bao nhiêu rồi? "", Người đàn ông nói.
(Nương: bản eng là “your face is saying”, mà ko hay nên để vầy)
Kousaka giữ im lặng.
"Tôi hiểu rồi" Vẻ mặt của người đàn ông thay đổi một chút. Nó có thể đó là một nụ cười, hoặc có thể là sự bất mãn "Nói thật, tôi không hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện. Ví dụ này, tại sao ngày kích hoạt virut lại vào Giáng sinh ... Tại sao một người có chuyên môn về lập trình lại không giữ được việc làm và hứng thú với việc tạo ra virut. Tôi có thể nói tiếp nói mãi về những điểm có vẻ khó hiểu ".
Nói tóm lại, người đàn ông nói "Tôi biết mọi thứ."
"... Tôi nghĩ rằng mình đã kín đáo che đậy các dấu vết của mình để không để lại bất kỳ bằng chứng nào", Kousaka nói với vẻ cam chịu. "Tôi hỏi vì hoàn toàn do tò mò, nhưng làm thế nào để ông xác định được tác giả của mã độc thứ chưa gây ra tổn hại nào?"
"Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu điều đó."
Ông ta nói đúng, Kousaka nghĩ. Không ai sẽ có ý định lộ ra con bài tẩy của họ trong tình huống này.
"Nhưng," người đàn ông nói tiếp, "Tôi sẽ nói chỉ vì ích lợi của sự kiêu ngạo nhỏ bé của cậu. Đó là sự thật, cậu là một gã khá khó nhai trong thế giới ảo.Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng mặt khác, cậu hoàn toàn không có khả năng tự vệ trong thế giới thực. ... Cậu hiểu điều tôi vừa nói mà nhỉ?”
Thứ gì đó ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng của Kousaka. Khi nghĩ lại, trong vài tháng qua, anh đã ra khỏi nhà vào mỗi ngày và thời gian xác định vào mỗi tuần để đi mua sắm, và trong thời gian đó, ngôi nhà trống không. Mỗi khi thời tiết tốt, anh còn để cửa sổ mở cả ngày (anh có niềm tin mạnh mẽ vào tính diệt khuẩn của ánh nắng mặt trời). Nên nếu có ai đó muốn, họ có thể xen vào đời sống cá nhân của anh – hay cụ thể hơn, là ai đó có thể lẻn vào phòng của anh, hoặc nhìn lén qua kính viễn vọng.
"Và để trả lời câu hỏi hồi nãy của cậu," ông ta nói, "Tôi không hề điều tra xem liệu cậu có phải tội phạm mạng. Tôi chỉ thu thập thông tin để xác định xem Kousaka Kengo có phù hợp hay không. Nhưng khi tôi biết mình có thể dùng phương pháp de dọa, tôi đã quyết định chuyển sang phương pháp đó, nhưng ban đầu tôi chỉ định thuê cậu để kiếm tiền ".
"Phù hợp? Cho cái gì?"
"Cho những cái tôi có mặt ở đây để nói."
Một sự im lặng bao trùm lên hai người. Người đàn ông dường như đang đợi Kousaka lên tiếng.
"... Vậy ông định uy hiếp tôi làm gì cho ông?", Kousaka hỏi, nửa chìm trong tuyệt vọng. "Tôi không nghĩ tôi có thể làm được gì nhiều ..."
"Tôi đánh giá cao nếu cậu thực hiện nó nhanh chóng. Nếu cậu cứ thành thực như vậy, thì tôi sẽ không cần phải hăm dọa nhiều hơn mức cần thiết. "
Sau một khoảng lặng dài, người đàn ông lên tiếng phá vỡ chủ đề.
“Kousaka Kengo, tôi muốn cậu chăm sóc một đứa trẻ."
"Một đứa trẻ?"
"Đúng vậy, một đứa trẻ," ông lặp lại.
Tôi không đặt nhiều hy vọng ở cậu, người đàn ông nói khi ông rời đi. Không thể đổ lỗi cho ông ta, Kousaka nghĩ. Bởi vì công việc này thực sự là một gánh nặng đối với anh. Anh vốn không thích giao tiếp với người khác, và anh đặc biệt tệ trong khoản giao tiếp với trẻ em và người lớn tuổi. Còn về lý do thì, tất nhiên là do "họ có vẻ bẩn."
Nhưng như đã nói, từ đầu anh đã không thể từ bỏ được. Nếu anh không thể hoàn thành yêu cầu, Kousaka sẽ không chỉ thất nghiệp, anh sẽ thất nghiệp với tiền án tiền sự.
Hình như tên của đứa trẻ là Sanagi Hijiri. Kousaka không được cung cấp thêm điều gì ngoài thông tin ngoài đó.
Người tống tiền anh cũng cho biết tên ông là Izumi. Hướng dẫn của Izumi rất đơn giản.
"Vào năm giờ chiều ngày mai, hãy đi đến công viên Mizushina. Gần công viên đó, sẽ có một đứa trẻ đang cho thiên nga ăn. Đó là Sanagi Hijiri. "
Vào lúc này dù không hiểu lắm chuyện đang xảy ra, Kousaka vẫn gật đầu.
"Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là trở thành bạn của Sanagi Hijiri."
Sau đó, Izumi bổ sung một lời giải thích ngắn gọn về khoản tiền trả khi thành công. Số tiền mà ông ta đưa ra là món tiền khá lớn cho Kousaka vào lúc này.
Khi Izumi rời đi, Kousaka đi khắp phòng dọn dẹp như điên. Chỉ cần nghĩ về khả năng có ai đó đã đột nhập vào phòng trong khi anh ra ngoài đủ anh cảm thấy như mình đang mất trí. Nhưng anh càng sử dụng càng nhiều chất tẩy trùng thì cảm giác dày dặc về “một người khác” như còn tồn tại mãi.
Đêm hôm sau, Kousaka mặc áo khoác, mang một cặp găng và khẩu trang ý tế, và đặt các tấm tẩy trùng và bình xịt vào túi mình. Cẩn thận kiểm tra khóa, anh mở cửa với cảm giác tuyệt vọng.
Đã một thời gian dài kể từ khi anh rời khỏi thánh địa của mình vào thời điểm trời nhá nhem. Không khí bên ngoài thật lạnh lẽo làm mặt và tai anh nhức nhối.
Anh chọn mặc một bộ comple để không khiến cho Sanagi Hijiri cảnh giác. Hầu hết mọi người sẽ bất ngờ nếu có người lạ bắt chuyện với họ. Những lúc như thế, dù đang vào ban đêm, một bộ comple có thể khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm. Kousaka có suy nghĩ như thế nhờ trải nghiệm đêm qua của anh.
(Nương: bản eng dùng câu có cấu trúc là “by your own account” nghĩa là những gì người nói cho là đúng dù không biết cách chứng minh là nó đúng, ông main thấy ổng thoải mái khi thấy người ta mặc comple nên ổng cho ai cũng thấy thoải mái khi mặc nó, bezt logic =]])
Anh dừng lại trên vỉa hè phía ngoài nhà ga. Một đám đông nhỏ đã hình thành ngay bên đường.
Khi nhìn qua vai họ, anh thấy những người đi đường đang tụ tập thành vòng tròn xung quanh một nghệ sĩ đường phố. Người biểu diễn là một người đàn ông trạc tuổi ba mươi, với cái va li để trước mặt dùng như là bệ đỡ, trong đó những con rối dây đang nhảy nhót. Người đàn ông đã tận dụng tất cả các ngón tay của mình để điều khiển hai con rối cùng một lúc. Anh ta rất khéo tay, Kousaka ngưỡng mộ. Máy cassette đặt gần đó đang chơi bài nhạc nền "The Lonely Goatherd".
Kousaka đã đứng xem buổi trình diễn được một lúc. Những con rối dây được thiết kế rất méo mó, nét mặt của chúng có các kích cỡ khác nhau, mang tính hài hước đến kỳ quặc. Có vẻ như là con rối nam đang đuổi theo con rối nữ, hoặc có lẽ là coi rối nữ đang đuổi theo con rối nam, và khi cả hai ngượng nghịu hôn nhau vào cảnh cuối, tiếng nhạc dừng lại, và tiếng vỗ tay vang lên.
Với vẻ vừa lòng của các khán giả, người múa rối bắt đầu khéo léo yêu cầu tiền trả. Khi những người xem khác rời đi, Kousaka đặt một tờ 1000 yên vào trong vali. Người biểu diễn cười toe toét và nói với giọng thì thầm:
Cậu có thể có sự bảo vệ của con rối.
Kousaka tiếp tục rảo bước. May mắn thay, công viên được chỉ định chỉ cách căn hộ của anh 30 phút đi bộ, nên không cần sử dụng phương tiện công cộng.
Kousaka đã hình dung, dù không rõ lắm, rằng Sanagi Hijiri là một cậu bé khoảng mười tuổi. Chỉ cần nhìn vào cái tên "Sanagi Hijiri" – và đó hoàn toàn là suy đoán của Kousaka dựa vào cách cái tên được viết theo kanji
- mang vẻ nam tính, giống con trai hơn , và từ "sanagi" mang nghĩa là "con nhộng", thứ trong suy nghĩ của anh có nhiều liên tưởng đến các bé trai.
Nên không phải là vô lý khi khi anh đến công viên Mizushina và tìm thấy người được nói đến, làm anh bối rối.
Đầu tiên anh chú ý đến mái tóc được nhuộm bạc. Mái tóc ngắn có vàng bạch kim có thể nhìn giống
màu xám tro tùy thuộc vào ánh sáng, và lông mày cô bé cũng hơi được tẩy trắng. Ngoài ra, làn da cô trông nhợt nhạt, và có đôi mắt đen đặc như muốn hút bạn vào.
Ánh nhìn của anh lia tới đôi chân dài lộ ra khỏi váy. Mặc dù nhiệt độ
đủ khiến hơi thở ra trở nên trắng xóa, cô bé vẫn mặc một cái chân váy làm đùi cô phơi bày. Cô cũng không mang vớ hay tất chân. Nếu Kousaka nhớ chính xác thì cô bé đang mặc bộ đồng phục của một trường cao trung trong khu vực. Cô đang quấn một cái khăn quàng cổ ca rô tartan và mặc một cái áo len trắng, nhưng không ai có thể tưởng tượng nổi chân cô bé lạnh như thế nào khi ăn mặc như vậy.
Cô bé đeo một cái tai nghe giám sát (monitor headphones) to như cái được sử dụng trong phòng thu. Với cái thiết kế nhạt nhẽo, nó chẳng có nổi một cơ hội để trở thành xu hướng thời trang . Từ tiếng nhạc vang ra, Kousaka nghĩ rằng cô bé đang nghe nhạc rock cổ điển.
Cái nhìn của Kousaka cuối cùng cũng hướng đến điếu thuốc giữa đôi môi mỏng của cô. Lúc đầu, anh không biết
đó có phải là những hơi thở trắng do lạnh hay không, nhưng kiểm tra gần hơn thì thấy nó thật sự là khói thuốc nhả ra từ miệng cô bé.
Sanagi Hijiri là một cô gái khoảng mười bảy tuổi. Và không giống như mấy loại con gái khác, mà là loại con gái Kousaka thực sự không thể đối phó được.
Chậc, Izumi mong đợi điều gì từ mình? Kousaka vặn cổ. Điều gì có thể đưa ông đến kết luận rằng tôi sẽ thích hợp cho việc này? Ông thậm chí không có nổi một manh mối.
Anh chỉ muốn bỏ chạy, nhưng không thể. Nếu anh bỏ nhiệm vụ, Izumi có thể sẽ nộp anh cho cảnh sát bất cứ lúc nào. Anh cảm thấy rằng nó hoàn toàn không đáng, anh ít nhất nên thử cố gắng và thất bại trước, sau thì cũng không quá muộn để bỏ cuộc.
Không cần phải lo lắng. Đây không giống như mình được yêu cầu dụ dỗ và biến cô bé thành người yêu. Chỉ là bạn bè thôi cũng đủ.
Anh cởi khẩu trang và để nó vào trong túi. Quyết tâm, anh tiếp cận Sanagi.
Giống như Izumi nói, Sanagi đang đứng gần bờ hồ và cho bầy thiên nga ăn. Cô lấy mấy cái vỏ bánh mì ra khỏi túi giấy và ném chúng vào không khí, và bầy thiên nga bu lại ngay lập tức. Cô bé quan sát vói vẻ hài lòng. Cô dường như không nhận ra Kousaka đang đứng cạnh cô.
Không muốn làm cô bé ngạc nhiên, anh chậm rãi bước vào tầm nhìn của cô nhóc và nói.
"Um ..."
Sau vài giây, Sanagi nhìn về phía anh.
Đối mặt trực tiếp với cô bé, Kousaka không thể không ngưỡng mộ vẻ bề ngoài của Sanagi. Thân hình của cô đã khiến anh tưởng tượng ra một cô gái người máy được tạo ra theo một số thiết kế hoàn hảo. Tuy nhiên nói về cách thiết kế, nó lại không giúp thư giãn hay xoa dịu mọi người mà là làm bất cứ ai gần đó trở nên lo âu và căng thẳng.
"... Cái gì?", Sanagi hỏi, cởi tai nghe ra và nhìn anh nghi hoặc.
Kousaka vô ý nhìn sang hướng khác. Dường như bộ comple của anh không làm cô bé nới lỏng cảnh giác. Mà tất nhiên cũng dễ hình dung. Thật bất thường khi một nữ sinh mặc đồng phục bị tiếp cận bởi một người đàn ông diện comple trong công viên vào buổi đêm. Nói nhẹ hơn thì, điều đó mang lại cảm giác nguy hiểm. Một bộ đồ thể dục có vẻ tự nhiên hơn, trong tình huống này.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?", Kousaka hỏi, dồn tất cả năng lượng của mình vào một nụ cười thân thiện. "Cô có thời gian không?"
"Không," Sanagi lười biếng đáp, với điếu thuốc ngậm trong miệng. "Tôi đang bận."
Đó là phản ứng tự nhiên. Sanagi đeo tai nghe lên lại và trở về với thế giới của mình.
Tại thời điểm này, Kousaka chẳng thể làm được gì. Vấn đề là thứ gì đó còn cơ bản hơn khoảng cách về tuổi tác hay sự khác biệt về giới tính: anh chưa bao giờ cố gắng tỏ ra thân thiện với người khác.
Kousaka đã mất phương hướng. Anh không thể nghĩ ra mình nên làm gì tiếp, nên anh đã bắt chước Sanagi quan sát những con thiên nga đuổi theo thức ăn từ một khoảng cách thuận lợi.
Anh không thích phần lớn động vật hoang dã, nhưng thiên nga là một trong số ít trường hợp ngoại lệ. Đối với anh, cơ thể của chúng chỉ độc một màu trắng, nhưng quan trọng nhất là chúng chỉ xuất hiện vào mùa đông. Cách chúng ngâm mình trong làn nước giá lạnh làm chúng có cảm giác sạch sẽ. Dù vậy, điều đó hoàn toàn là trí tưởng tượng của anh, vì chúng ngâm trong nước lạnh thực sự là do các tác nhân gây bệnh trong cơ thể của chúng.
Anh nhìn quanh công viên một lần nữa. Đèn chiếu của công viên bị tuyết phủ lên làm cho ánh sáng của toàn bộ nơi này trông có vẻ yếu ớt và nhợt nhạt. Kỹ lưỡng lắng nghe, anh nghe thấy không chỉ có tiếng của đàn thiên nga, mà còn có tiếng của tuyết rơi từ cành cây xuống đất. Anh nhắm mắt lại và tập trung vào những thanh âm như thế.
Anh nghe thấy tiếng thở dài. Sanagi tháo tai nghe ra một lần nữa và nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt Kousaka thơ thẩn vì ánh nhìn sắc bén. Trong một khắc, anh nhìn thấy khuyên tai màu xanh lấp lánh trên tai Sanagi.
"Này, anh muốn gì ở tôi?"
Đây không phải là lúc để xem xét câu từ cẩn thận. Tôi phải nói điều gì đó và khiến cô bé ít cảnh giác, Kousaka nghĩ, và anh mở miệng.
"Tôi muốn làm bạn với cô."
Anh trở nên khả nghi ngay khi anh thốt ra câu nói đó. Đó là phương pháp mà loại người tiếp cận với động cơ đen tối sẽ nói. Chả lẽ không có cách nào tốt hơn để thể hiện điều đấy sao? Anh hầu như không nghĩ
đến trường hợp nếu cô bé chạy đến cảnh sát báo "một người đàn ông đáng ngờ đã bắt chuyện với tôi."
Trong một lúc lâu im lặng. Sanagi nhìn Kousaka bằng đôi mắt vô cảm. Cô rít thuốc và vẩy tàn thuốc với chuyển động có kinh nghiệm. Rồi cô
cứ thế nhìn Kousaka như thể đang đánh giá anh.
Chỉ cần nói gì đó, bất cứ điều gì, Kousaka van xin trong im lặng. Mồ hôi lạnh chảy bên dưới cánh tay anh thật khó chịu. Anh muốn bỏ công việc ngu ngốc này, trở lại căn hộ và tắm. Anh khao khát những thánh địa với hàng đống máy lọc không khí và chất khử trùng.
Một lát sau, Sanagi vứt thứ lúc này- chỉ còn là mẩu thuốc ngắn xuống dưới chân. Đốm lửa tàn ngay lập tức khi nó chạm vào mặt đất ẩm ướt vì tuyết.
"Tôi đoán Izumi đã yêu cầu anh, phải không?", Sanagi bơ phờ hỏi, nhả ra làn khói cuối cùng. "Cho đến nay anh là người thứ bảy."
Làn khói Sanagi thở ra được gió mang đi, và Kousaka che miệng ngay lập tức.
Rồi một khắc sau, anh đoán ra nghĩa của từ "thứ bảy".
"... Cô muốn nói là đã có những người khác trước tôi, ông ta cũng yêu cầu thân thiết với cô?", Kousaka hỏi.
"Hử, Izumi không nói với anh gì cả à?"
Kousaka tiết lộ mọi thứ với vẻ cam chịu. "Ông ta chỉ bảo tôi " chăm sóc một đứa trẻ "Tôi cho rằng cô là một cậu bé mười tuổi, nên tôi đã bối rối khi nhìn thấy cô."
"Vậy thì chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền, tôi không bao giờ tưởng tượng được ông ta sẽ đưa một người đàn ông có độ tuổi như anh đến.Tôi tự hỏi ông ấy đang nghĩ gì?" Sanagi gãi cằm với vẻ bực bội. "Tên anh là gì?"
"Kousaka Kengo."
"Izumi uy hiếp anh làm theo những gì ông ta nói phải không? Này, ông ta đang lợi dụng điểm yếu nào của anh vậy?
"
Anh do dự một lát, nhưng quyết định trả lời một cách thành thật. Dù ở đây anh có im lặng đi chăng nữa, Sanagi cũng sẽ biết từ Izumi.
"Ông ta nhắm mắt trước hành vi phạm tội của tôi."
Sanagi tỏ ra rất hứng thú với hai từ đó. "Hành vi phạm tội?"
"Tội phạm mạng. Tôi đã tạo ra một loại virut máy tính và phát tán nó. "
"Sao anh lại làm thế?"
"Bởi vì tôi thích. Đó là sở thích. "
"Hừm. Một sở thích nhỉ. "Sanagi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
"Nhân tiện, mối quan hệ của cô với người đàn ông đó là gì?"
"Tôi không biết. Bố mẹ không ruột và đứa con? "
"Bố mẹ ruột và đứa con," Kousaka lặp lại. "Tôi không muốn dính mũi vào mấy cái vấn đề gia đình của một ai đó, nhưng liệu cô có bao giờ dạy phải tôn trọng cha mẹ ở nhà mình?"
“Có thể là bố mẹ không ruột và đứa con.”
(Nương: Bảng Eng parent in law and the child)
"... À, cô không cần trả lời nếu cô không muốn."
(Nương: Một kiểu chơi chữ ấy
Kousaka quay lại, dựa lưng vào hàng rào, và nhìn lên bầu trời đêm. Lúc đó, anh ta phát hiện ra cái gì đó giống như một cái tổ chim trên những cành cây phía trên đầu anh. Nhưng nó hình dạng nó quá tốt so với một tổ chim, và cũng hơi lớn một chút. Có lẽ đó là cây tầm gửi, anh kết luận. Anh đã nghe nói có những sinh vật ký sinh sống trên cây anh đào và những thứ tương tự để ăn cắp các chất dinh dưỡng.
Sanagi dường như nhớ ra một cái gì đó và lên tiếng.
"Mà này, Izumi có nói rằng ông ta sẽ trả tiền cho anh không?"
Kousaka gật đầu. "Chắc chắn, nếu công việc này thuận lợi, ."
"Bao nhiêu?"
Kousaka kín đáo nói cho cô về số tiền.
"Khá nhiều đấy."
"Ừm. Đó là một món tiền lớn đối với tôi vào lúc này. "
Sau đó Sanagi giơ tay về phía Kousaka.
Cái cảnh cô dùng tay trần ném mấy mẩu vụn bánh vụt qua tâm trí anh, và anh lùi lại mà không suy nghĩ.
(Nương: main sợ dơ cho ai không hiểu.)
Tuy nhiên, cô không tìm cách bắt tay.
"Chia tôi một nửa," Sanagi yêu cầu. "Và tôi sẽ thành bạn của anh."
"... Đó là điều bạn bè nói với nhau?"
"Một người đàn ông như anh và một cô gái như tôi trở thành bạn bè cần loại trị giá đó. Điều thông thường, đúng chứ? "
"Thế nào mà lại ...?"
"Đúng vậy đấy," Sanagi tự tin nói. "Nếu anh không muốn, tôi chả để tâm đâu. Tôi không quan tâm những gì anh làm. "
"Hiểu rồi. Tôi sẽ trả. "Kousaka sẵn sàng chấp nhận những yêu cầu của cô gái trẻ hơn anh ta. Rồi anh hỏi, sau khi nhìn quanh: "... Nhân tiện, cô sẽ không để Izumi nghe về phần này, phải hông?"
"Ừm, được thôi."
"Làm thế nào cô có thể nói chắc như vậy?"
"Bằng cách có nhiều năm kinh nghiệm," cô trả lời. "Bây giờ, trao tiền nhanh nào."
"... Không thể chờ cho đến khi tôi nhận được khoản tiền công của tôi à?"
"Không. Nếu anh không thể trả trước thì tôi không thể tin tưởng anh. "
"Tôi không có mang theo nhiều tiền. Cô có thể đợi cho đến khi chúng ta gặp nhau lần sau không? "
"Được thôi, nhưng đừng có lừa tôi. Nếu anh thất hứa, tôi sẽ đến cảnh sát và nói với họ tất cả những gì đã xảy ra và không xảy ra. "
"Tôi không nói dối. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng vào lần tới. "
"Vậy mai tôi sẽ đến gặp anh. Hãy cho tôi địa chỉ của anh."
Kousaka nhăn mặt. Thật là một cô gái mạnh mẽ. Anh nói với Sanagi địa chỉ căn hộ, và cô gõ nó vào con smartphone của mình. Có vẻ như cô đang kiểm tra vị trí bằng một ứng dụng bản đồ.
"Chỉ cần đi bộ một khoảng từ đây”. Sanagi nói với chính mình "Khi nào anh về nhà?"
"Bất cứ lúc nào."
"Bất cứ lúc nào ... vậy, công việc của anh là gì?"
"Không có."
"Thế thì tại sao anh mặc một bộ comple?"
Anh chả thèm giải thích, nên Kousaka chỉ trả lời "Vì hình thức".
Sanagi biểu lộ vẻ sốc nặng, nhưng ngay lập tức lẩm bẩm "À ừm, tôi đoán là mình không thể nói xấu người khác nhỉ" và tự liếc xuống bộ đồ của chính mình. Kousaka chờ những câu nói thêm, nhưng cô đã tự mình giải quyết.
"Anh biết đấy, tôi muốn ở đâu đó để giết thời gian cả ngày. Quanh quẩn bên ngoài vào các ngày thường sẽ khiến tôi bị “dẫn” về nhà. "
(Nương: bên Nhật vào các ngày bình thường mà mấy đứa trạc tuổi đi học và mặc đồ học sinh mà lang thang ngoài đường vào giờ học là bị cảnh bắt dẫn về nhà hoặc về trường.)
"Cô không đi học à?"
Sanagi lờ như không nghe câu hỏi đó. Kousaka cũng nhận ra đó là một câu hỏi vô nghĩa. Một học sinh thực sự chú tâm đến trường lớp sẽ không nhuộm tóc màu đó và bấm khuyên.
"Tôi sẽ đến bất cứ lúc nào vào ngày mai. Tạm biệt."
Nói xong, Sanagi đeo tai nghe lên, quay lưng lại Kousaka, và bước đi. Anh vội vã kêu lên "Chờ đã", nhưng giọng của anh đã bị lấn át bởi tiếng nhạc.
Điều này đã trở nên đáng lo ngại, Kousaka nghĩ.
Thánh địa của anh đang gặp nguy hiểm.
__________