Yahalo! chap 8 lên sàn! Thi xong kết quả như hạch nên lười, hôm nay rảnh rỗi mới edit xong và up lên đây
Chap này khá là nhẹ nhàng, và cũng là bước ngoạt của bộ truyện này, theo mình thấy thế
Enjoy
Trans/ Edit: Tâm Vũ Nương
____________________
Đi thẳng vào trọng tâm, chúng tôi bắt đầu tước đi cuộc sống của mười bảy người đã nói, bao gồm cả ba người đầu tiên.
Nạn nhân thứ tư là giáo viên chủ nhiệm của cô ấy. Sau khi giết chết người đàn ông, người đang ở độ tuổi 60, đã phải chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày, cô nói rõ là “Hãy đi xa nhất có thể.”
Và vì thế, cô đã thêm mười ba người nữa mà cô có sự hận thù sâu nặng, những người mà không phải là một phần trong kế hoạch ban đầu.
Về mối quan hệ, được thống kê như sau: bảy người quen ở trường trung học, bốn người quen ở cao trung, hai giáo viên, và bốn “người khác”.
Thống kê về giới tính: Mười một phụ nữ, sáu nam. Còn về cách họ bị giết thì: tám người chết ngay tức khắc, bốn người chạy, hai người thì cố gắng nói chuyện, ba người phản kháng. Đó là những kết quả cuối cùng.
Không phải mọi thứ đều đúng như kế hoạch. Thực tế, chúng tôi đã thất bại rất rất nhiều lần. Trong vụ giết người thứ mười bảy, mục tiêu của chúng tôi chạy thoát năm lần, cảnh sát bắt giữ chúng tôi hai lần, và chúng tôi bị thương nặng hai lần.
Tuy nhiên, cô ấy “vô hiệu hóa” mọi chuyện xảy ra. Không, chúng tôi đã không chơi công bằng tí nào. Chúng tôi rũ bỏ hết trách nhiệm và làm mọi thứ theo cách của mình.
Có vẻ như tôi chỉ đang đưa ra những con số ở đây. Nhưng nếu bạn hỏi tôi ngay khi tôi trợ giúp xong
vụ giết người thứ mười bảy, thì đó là cách tôi mô tả nó. Dù bốn hay năm, mỗi nạn nhân chỉ là con số đối với tôi.
Không thể nói rằng không có nạn nhân nào để lại ấn tượng với tôi. Tuy nhiên, không phải những người bị giết quan trọng với tôi, mà là
hành động của cô trong việc thực hiện nó.
Cơn giận của cô càng mãnh liệt, càng nhiều máu đổ, sự miễn cưỡng của cô càng nhiều, sự trả thù của cô càng rạng rỡ. Cái vẻ đẹp đó không hề mờ nhạt dù tôi nhìn nó không biết bao nhiêu lần. (Nương: đọc đến đoạn này nổi da gà :v)
Khi nạn nhân thứ mười một chết, giới hạn thời gian trì hoãn của tai nạn, mười ngày, đã trôi qua.
Vào ngày thứ mười lăm, khi mười bảy người đã chết, hiệu lực dường như bằng cách nào đó vẫn còn.
Ngay cả khi cô ấy nhận thấy nó thật kì lạ. Tôi cho rằng trong khi cô tiếp tục trả thù, một mong muốn mạnh mẽ rằng không muốn chết đã phát sinh kéo dài sự trì hoẵn.
Sau khi hoàn thành vụ giết người thứ mười bảy giữa màu đỏ đậm với cây phong, cô ấy nắm lấy tay tôi và chúng tôi quay tròn bên dưới những chiếc lá rơi, như những con búp bê trong đồng hồ cơ. (Nương: lãng mạn gớm nhể =]]])
Khi tôi nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô ấy, tôi cảm thấy như cuối cùng tôi đã hiểu sự vĩ đại của việc hoàn thành điều gì đó.
Và khi sự trì hoãn hết hiệu lực, nụ cười đó sẽ biến mất mãi mãi.
Tôi nghĩ rằng nó là một sự mất mát khủng khiếp, cũng như sự khủng khiếp khi thế giới mất đi một màu trong những màu sắc của nó vậy.
Tôi đã làm một cái gì đó không thể làm lại.
Vào lúc này, ít nhất tôi cũng có thể cảm thấy một cơn đau như vậy
Khi cô ấy đã hoàn toàn xong việc thể hiện niềm vui vô tận của mình, cô lấy lại ý thức của mình và lúng túng buông tay tôi ra.
"Anh là người duy nhất tôi phải chia sẻ hạnh phúc của mình, anh thấy đấy ...", cô khăng khăng.
"Tôi cảm thấy may mắn vì điều đó," tôi trả lời. "Đã xong người thứ mười bảy, phải không?"
"Vâng. Mọi thứ còn lại nhờ anh. "
Những chiếc lá khô xếp chồng lên xác chết thứ mười bảy. Người phụ nữ cao lớn, có chiếc mũi bự, người mới vài phút trước còn thở, là một trong số những người đã hùa cùng chị gái của cô ấy bắt nạt cô.
Chúng tôi đã bám đuôi cô ấy trên đường về nhà từ chỗ làm và nói chuyện với cô ta khi cô ta ở một mình. Cô ta dường như không nhớ cô gái mà mình từng dày vò, nhưng ngay khi cô lấy cây kéo ra, người phụ nữ cảm thấy nguy hiểm và chạy trốn.
Lúc đầu, điều này đã khiến tôi nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ phiền phức để đối phó, nhưng cô ấy đã chọn một cách ngu ngốc
là trốn vào một bụi cây. Chúng tôi có thể dễ dàng tập trung vào việc giết người mà không lo bị nhìn thấy.
Chỉ có một điều làm tôi thất vọng là cách mà cô ấy nhanh chóng trở nên quen với việc giết người, không còn tắm trong những tia máu hay gặp những đợt chống cự đáng kể nữa.
Dù những chuyển động nhanhh nhẹn của cô và độ chuẩn xác khi cô dùng kéo vẫn tuyệt đẹp, thì có một chút buồn khi không còn được thấy cô ấy nhuộm đỏ và kiệt sức.
“Khi mà tôi không còn mục tiêu nào để trả thù, tôi nghi ngờ việc sẽ có một ý chí mạnh mẽ thế nào để duy trì sự trì hoãn của mình,” côi nhận xét. “Về bản chất, cái chết của anh sẽ là của tôi.”
“Khi nào cô thực hiện nó?”
“Tôi tốt nhất không nên hoãn quá lâu… Tôi sẽ trả thù anh vào ngày mai. Nó sẽ chấp dứt
mọi chuyện.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi nhắm mắt lại khi ánh mặt trời chiếu từ phía tây qua các tán cây. Tất cả bụi cây đổ bóng đỏ làm cho ta có cảm giác như ngày tàn của thế giới.
Và quả thực, đối với cô ấy, ngày tàn của thế giới đang đến gần.
Đó là buổi ăn trưa cuối cùng của chúng tôi. Tôi đề nghị ăn ở một nhà hàng sang trọng phù hợp cho một ngày kỉ niệm, nhưng cô nhanh chóng từ chối.
“Tôi ghét những nơi trọng về hình thức, và tôi không biết tí gì về các phong tục đó cả,” cô giải thích. “Tôi không muốn cảm thấy quá lo lắng về bữa ăn cuối của chúng ta làm tôi không thể cảm thấy ngon miệng.”
Cô nói hoàn toàn đúng Vậy nên cuối cùng chúng tôi đặt bít tết tại nhà hàng thông thường và nướng nó với thức uống nhẹ như rượu.
Có lẽ bởi vì biểu hiện trưởng thành của cô, khi cô ấy mặc đồ đúng cách, người ta có thể dễ dàng nhìn nhận cô như là một sinh viên cao đẳng, nên người phục vụ không nói gì về việc cô ấy có đủ tuổi để uống nó hay không.
Trong khi lấy một miếng bánh montblanc ở chỗ đồ tráng miệng, cô nói với tôi “Tôi chưa bao giờ ăn món montblanc này trước đây.”
“Cô nghĩ sao?”
Cô làm một khuôn mặt hờn dỗi. “Tôi không muốn biết là có một cái gì đó rất ngon trên thế giới vào lúc cuối cùng.”
“Tôi hiểu cách mà cô cảm nhận. Tôi cũng ước là mình không biết quá trễ
nó vui như thế nào khi tôi ngồi ăn với cô gái mà mình thích.”
Cô nhẹ nhàng sút vào cẳng chân tôi như thể quở trách tôi. Nhưng tôi biết từ 15 ngày trải nghiệm của mình là cô ấy không giận, cô chỉ tìm kiếm sự tiếp xúc ngượng ngùng khi cô say.
“Well, may mắn cho anh, anh sẽ có thể quên hết ngay khi sự trì hoãn của tôi kết thúc.
“Tôi không hề nói là mình muốn quên đi. Chỉ muốn biết cảm giác đó sớm hơn thôi.”
“Và đó là những gì anh nhận được vì lái xe khi say rượu. Anh là đồ ngốc.” (Nương: cuteeeeeeeeee quạ)
“Đúng vậy.” tôi gật đầu.
Nhìn có vẻ không hài lòng, cô đặt khuỷu tay mình lên bàn và vô thức xoay ly rượu của mình.
“Sự vui thích của việc đi mua quần áo, sự vui thích khi được cắt tóc, sự vui thích khi được đi dến công viên giải trí, sự vui thích của việc uống rượu, sự vui thích khi chơi piano cả ngày, tôi chưa bao giờ muốn biết
bất cứ điều gì về niềm vui đó.”
“Đúng vậy, hãy trút giận lên tôi đi. Sự hận thù đó là những gì cô sẽ giết tôi vào ngày mai.”
“… Đừng lo lắng. Tôi sẽ thực hiện việc trả thù của mình.” Cô uống một ngụm rượu và từ từ nuốt xuống. “Cứ thỏa sức nịnh bợ đi, anh là người đã kết thúc cuộc sống của tôi. Không có điều gì anh làm cho tôi sẽ che đậy nó. "
“Tôi ổn.”
Thời điểm để lo lắng đã qua nhiều ngày. Giờ thì tôi chỉ đang mong chờ khoảnh khắc mà cô đâm tôi bằng cây kéo của cô.
Thật là buồn khi tưởng tượng ra cảnh mình bị đâm bỏi người mà mình yêu, nhưng nó cũng không quá tệ khi xem xét rằng bất kì là vì sao, tôi chỉ tạm thời là điều duy nhất trong tâm trí cô ấy.
Lý do tôi bằng lòng với việc bị giết không phải là vì tôi nhìn nhận đó như là để chuộc tội vì đã giết cô ấy, và tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm về sự trợ giúp của tôi trong nhiều vụ giết người.
Tôi chỉ muốn cô ấy thành công trong việc trả thù càng nhiều người càng tốt, và tự cho mình là người cuối cùng.
Và, nói đúng ra, tôi không chết. Tôi chỉ tạm thời chết trong thời gian hiệu lực của sự trì hoãn.
Trong dòng thời gian chính - không phải là một cách mô tả chính xác, nhưng thường được sử dụng trong phim ảnh và sách, nó bị mắc kẹt với tôi - cô gái đã chết, vì vậy không có "mèo" hay "móng vuốt" của nó tồn tại để giết tôi.
Chừng nào mà một tôi khác không tự tử, tôi vẫn tiếp tục sống.
Tuy nhiên, “tôi” mà vẫn còn sống là người sẽ không bao giờ biết đến cô ấy khi cô còn sống.
Đó là hình phạt của tôi vì một cái chết bất ngờ và sự hỗ trợ có chủ ý trong mười bảy vụ, tôi trơ trẽn giả định là vậy.
“Tôi chỉ còn một cậu hỏi…”
“Hm?”, cô đáp, nghiêng nhẹ đầu.
“Nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta không đi theo hướng này, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
“…Anh biết đấy. Nghĩ về nó thật vô nghĩa.”
Tôi không thể ngừng tưởng tượng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tông cô ấy?
Tôi quay lại đêm đó. Sau khi mua bia tại siêu thị, uống, và bắt đầu lái xe, một cú trượt bánh làm tôi lao vào rãnh nước, và tôi không thể lấy xe ra.
Tôi cũng không có điện thoại, nên tôi phải bó gối trong mưa đợi một người lái xe thân thiện nào đó đi ngang qua.
Sau đó cô xuất hiện. Tại sao một học sinh cao trung lại lang thang trong giờ này, không có ô, chỉ có một mình?
Cảm thấy thật kì lạ, tôi sẽ hỏi cô, “Này, tôi có thể mượn điện thoại của cô không? Xe tôi bị kẹt, như cô thấy đấy.” Cô sẽ lắc đầu, “Tôi không có điện thoại.” “Oh, tệ thật nhỉ… Này, cô có lạnh không?” “Có.” “Cô có muốn làm ấm mình trong xe tôi không?” “Không, nó khả nghi quá.” “Về cá nhân, tôi nghĩ cô cũng rất đáng nghi, đi lang thang mà không cần dù. Đừng lo lắng. Những người khả nghi như chúng ta nên đi cùng với nhau, đúng không?” "Cô có thể do dự, nhưng sau đó lặng lẽ đi vào ghế cạnh ghế lái, và cả hai chúng tôi đi ngủ.
Chúng tôi thức dậy trong ánh sáng mặt trời. Một chiếc xe tải sẽ bấm còi. Nó sẽ kéo xe ra khỏi mương. Chúng tôi cảm ơn người lái xe tải.
"Bây giờ, tôi sẽ đưa cô về nhà. Hay đến trường sẽ tốt hơn? "" Tôi sẽ không thể làm được ngay bây giờ. Bởi vì do anh." " Tôi hiểu. Tôi đoán là mình đã làm một điều xấu. "" Vì giờ tôi đã trốn học, làm ơn hãy lái đi đâu cũng được. "" Ý cô là một cuộc dạo chơi? "" Làm ơn lái xe đi đâu cũng được. "
Sau khi vui chơi quanh những con đường nông thôn cả ngày, tôi chia tay với cô ấy. Thật là một ngày lạ lùng, tôi cười khúc khích.
Vài ngày sau, cô và tôi sẽ gặp lại nhau. Tôi sẽ dừng lại xe, và cô ấy không nói lời nào và bước vào xe thay vì đến trường.
“Well, chúng ta nên lãng phí ngày hôm nay như thế nào?" "Làm ơn lái đi đâu cũng được, quý ngài bắt cóc." "Bắt cóc?" "người lạ chứ nhỉ?." "Nah, tôi nghĩ bắt cóc là đúng hơn.” “Phải không?”
Sau đó chúng tôi đến gặp nhau hầu như hàng tuần. Đã tìm thấy một cách giải trí tuyệt vời, chúng tôi sẽ giúp lẫn nhau phục hồi từ những căn bệnh của cả hai.
Nhiều năm trôi qua, và cô gái sẽ đậu trường cao trung để tốt nghiệp, và tôi sẽ được tái hòa nhập vào xã hội và làm việc bán thời gian.
Thậm chí sau đó, chúng tôi sẽ lái xe vào mỗi tối thứ Sáu. "Anh đến muộn, quý ngài bắt cóc." "Xin lỗi về điều đó. Đi nào."
Thật là một tiêu chuẩn ngớ ngẩn của một mối quan hệ. Nhưng ngay cả khi chúng ta đã gặp nhau theo cách như vậy, trong khi tôi có thể gần gũi với cô ấy, tôi chắc chắn sẽ không yêu.
Bằng cách đồng ý với việc trả thù, tôi cảm thấy tôi hiểu sâu sắc về cô ấy. Tuy nhiên, đó có thể là một ấn tượng sai lệch.
Đêm đó, tôi thức dậy vì có một sức ép lên phần bụng dưới của tôi. . Ai đó đang ngồi lên
tôi. Năm giác quan của tôi, sự buồn ngủ và uể oải, đã lần lượt trở lại.
Đầu tiên là thính giác. Tôi nghe thấy mưa rơi trên mái nhà. Tiếp theo là xúc giác. Tôi cảm thấy lưng và gáy của mình căng cứng; Tôi đã trượt khỏi ghế sofa và ngủ trên sàn nhà.
Sau đó, có thứ gì đó sắc nhọn đang được đẩy vào cổ tôi. Tôi thậm chí còn không phải nghĩ đến việc nhận ra đó là cái kéo của cô ấy.
Khi cô ấy nói "ngày mai", cô ấy dường như có ý thời điểm của kì hạn đã thay đổi.
Mắt tôi đã quen với bóng tối. Cô ấy không mặc đồ ngủ, và đang mặc bộ đồng phục thông thường của cô.
Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy đây là thực tế, là kết thúc.
Tôi cảm thấy mọi thứ đang trở lại bình thường.
"Anh thức dậy rồi à?", Cô hỏi một cách yếu ớt.
"Yeah," tôi trả lời.
Tôi không nhắm mắt lại. Tôi muốn xem cái cách mà cô thực hiện lần trả thù cuối cùng của mình lên tôi.
Tôi không thể diễn tả vẻ mặt cô ấy trong bóng tối. Nhưng hơi thở và giọng điệu của cô ấy nói với tôi rằng có lẽ cô ấy không run lên vì vui sướng, và vẻ mặt cô cũng không méo mó vì giận dữ.
"Tôi sẽ hỏi anh một số câu hỏi," cô ấy nói với tôi. "Như một xác nhận cuối cùng."
Một cơn gió đột ngột thổi qua, làm rung lắc cả căn hộ.
Cô ấy hỏi câu hỏi đầu tiên của mình.
"Anh đã giúp tôi trong mười lăm ngày để chuộc lỗi cho hành động của anh. Có đúng không?"
“Ít hay nhiều,” tôi trả lời. “Dù làm những điều đó, tôi chỉ làm tội các mình tăng thêm thôi.”
"Anh khẳng định rằng anh đã yêu cái cảnh tượng khi tôi trả thù. Đúng chứ? "
"Đúng vậy. Tôi không chắc là tôi có thể làm cho cô tin nó, nhưng ... "
"Tôi không tìm kiếm bất cứ điều gì ngoại trừ" có "hoặc" không ", cô ấy ngắt lời. "Anh muốn tôi giết anh bởi vì nó phù hợp với mục đích của anh là để chuộc tội, anh muốn tôi trả thù nhiều người nhất có thể. Đúng không?"
"Đúng vậy." Nói đúng ra, tôi không muốn chết, nhưng nếu đó là hai lựa chọn duy nhất của tôi, thì nó đã gần với đồng ý hơn.”
"Tôi hiểu." Cô ấy có vẻ chấp nhận những câu trả lời của tôi.
Tôi nhầm lẫn khi tin rằng những câu hỏi cô ấy đang hỏi tôi là để đảm bảo với chính mình rằng là tôi thực sự tìm kiếm kết luận chúng tôi sắp đi tới, biện minh cho vụ giết người của cô ấy.
Tôi nghĩ rằng tôi nói "đúng vậy" càng nhiều, nó sẽ thúc đẩy cô ấy bắt đầu với sự trả thù của mình.
Việc đặt câu hỏi chấm dứt. Trái tim tôi đập thình thịch, nó đã xảy ra.
Tâm trí tôi trống rỗng, và sự hòa hợp của giác quan của tôi nhanh chóng leo thang. Tôi thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc cô khẽ run nhẹ thông qua phần đầu cây kéo của cô. Chậm rãi nhưng chắc chắn, sự lưỡng lự đó đã biến mất.
Tôi có thể nói niềm tin của cô ấy đang được xây dựng. Điểm cắt kéo, dù chỉ có vài milimet. Sự kích thích các thụ quan cảm nhận sự đau đớn của tôi đã mang lại sự chú ý của tôi đến mức tối đa.
Sự sợ hãi của cái chết và sự đề phòng của vẻ đẹp tan cùng nhau như một loại thuốc lấp đầy não bộ tôi, gây ra một cơn lũ, bao bọc tôi trong một cảm giác cực kì sung sướng mà không vì mục đích gì, làm tôi muốn hét lên.
Cơ thể tôi run rẩy đến tận cùng. Chỗ đó, hãy đâm xuyên ngay qua nó, tôi phấn khỡi. Hãy chấm dứt tất cả với cây kéo đó. Hãy ra đòn cuối cùng để cái xác sống này thứ đáng để chết trong hai mươi hai năm.
Thật không may là tôi không thể nhìn thấy biểu hiện của cô trong bóng tối. Liệu cô ấy có vui vẻ khi máu phun cổ tôi vào mặt cô ấy? Hoặc tức giận? Hoặc buồn? Hoặc trống rỗng? Hoặc có lẽ cô ấy sẽ thiếu hoàn toàn -
"Tôi hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của anh," cô nói.
"Đó là lý do tại sao tôi sẽ không giết anh. Tôi từ chối giết anh. "
Cô kéo cây kéo ra khỏi cổ tôi.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Này, cái gì vậy? Cô có thực sự mất trí đấy à? ", Tôi hỏi như để khiêu khích. Nhưng cô
không chú ý đến nó, và ném cái kéo lên giường.
"Nó không chính xác là trả thù nếu tôi giết ai đó quá tuyệt vọng để bị giết, phải không?", Cô nói, vẫn ngồi cạnh tôi. "Tôi sẽ không cho anh cái điều ước tuyệt nhất và duy nhất đó. ... Đó là sự trả thù của tôi. "
Lúc đó, tôi nhận ra ý của cô ấy khi nói "xác nhận cuối cùng".
Cô ấy không cố để làm rõ vụ giết người của mình có hợp lý hay không, mà là nó vô nghĩa thế nào khi giết tôi.
"... Vậy, nếu điều này đã kết thúc sự trả thù của cô," tôi nghĩ, "tại sao sự trì hoãn chưa chấm dứt?"
"Đơn giản là nó chưa đến lúc kết thúc. Không cần phải lo lắng, tôi sẽ chết. Sẽ không lâu trước khi những mảnh ý chí sót lại của tôi cháy rụi. "
Cô ủ rũ đứng dậy, vuốt thẳng tay áo và những nếp nhăn trên váy của mình, và đi bộ từ chỗ tôi đến cửa chính.
Tôi muốn đứng dậy và đuổi theo cô ấy, nhưng đôi chân của tôi không cử động. Tôi chỉ có thể nằm trên sàn nhà và nhìn cô ra đi.
Khi cô ấy đến cửa, cô nhớ ra một điều gì đó và dừng lại. Cô quay lại và bước về phía tôi.
"Có một điều tôi cần phải cảm ơn", cô gần như thì thầm. "Mặc dù có những vết thương khắp cơ thể tôi, anh đã nói với tôi rằng tôi" xinh đẹp Tôi không biết anh nghiêm túc đến thế nào, nhưng ... nó vẫn khiến tôi rất hạnh phúc."
Cô ấy quỳ xuống cạnh tôi và che mắt tôi bằng tay. Mặt khác, cô ấy giữ cằm tôi. (Nương: dream come trueeeeeeeeeeeee)
Mái tóc mềm của cô chạm nhẹ vào cổ tôi. Và như thế môi chạm môi, đôi môi của cô ấy nhẹ nhàng bao bọc lấy đôi môi của tôi.
Tôi không biết khoảnh khắc đó kéo dài bao lâu.
Môi của chúng tôi tách ra, cô lấy tay bịt mắt và rời khỏi phòng.
“Thay cho lời tạm biệt, cô chia tay với câu “Tôi xin lỗi.” (Nương: móc nối câu này với bức thư ở chap trước có câu “ những chuyện này sẽ không xảy ra nếu như tớ không gặp cậu Kiriko”, các bợn nhận ra rồi chứ?)
Lần đầu tiên trong mười ngày, tôi nằm dài trên chiếc giường trống rỗng và nhắm mắt lại.
Dò dẫm xung quanh, tôi nắm lấy cây kéo mà cô đã để sang một bên. Tôi đặt cây kéo dưới cằm mình và thở hổn hến.
Tôi không cần thiết để tìm kiếm thêm bất kì phương pháp nào thích hợp. Tôi biết cách đâm và làm thế nào, tôi biết mất bao lâu để chết sau khi cô ấy cho tôi xem đến phát chán, tôi biết rất rõ.
Mạch đập của tôi cảm nhận được lưỡi kéo. Tâm trí tôi đã bình tĩnh lại nhờ nhịp điệu cố định đó. Tôi đột nhiên nhớ lại về thính giác khi mọi người chết, thính giác của họ vẫn còn hoạt động cho đến tận cuối cùng. Các giác quan khác sẽ không còn cảm thấy gì nữa, nhưng thính giác vẫn sẽ còn hoạt động ngay trước khi chết.
Nếu tôi đâm vào động mạch của mình, các giác quan của tôi sẽ mờ dần, và tôi sẽ chết mà không thấy gì khác ngoài tiếng mưa rơi.
Tôi tạm thời hạ cây kéo xuống và đi đến đầu CD. Tôi muốn ít nhất là được quyết định âm thanh sẽ đi cùng với sự kết thúc của cuộc đời tôi.
Một bài hát ồn ào dường như hợp với cái chết của tôi hơn là một bài hát buồn, thương xót cho cái chết của tôi.
Tôi đặt đĩa The Libertines’ Can’t Stand Me Now với âm lương to nhất, sau đó quăng mình lên giường một lần nữa và nắm lấy cây kéo.
Nhưng than ôi, tôi đã nghe ba bài hát mà chỉ dậm chân ở đó. Tôi đã không nghĩ mình sẽ bắt đầu thưởng thức âm nhạc.
Thôi nào, bạn hãy quyết đinh đi. Bạn sẽ nghe hết album nếu tình hình cứ như vậy. Rồi sau đó? “Album tiếp theo?”
Được thôi, bài hát tiếp theo. Khi mà bài hát tiếp theo kết thúc, tôi sẽ kết thúc cuộc sống buồn cười của mình.
Như khi bài hát thứ tư gần kết thúc, có tiếng gõ cửa.
Lờ nó đi và tập trung vào âm nhạc, tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tôi giấu cây kéo dưới gối và bật đèn lên.
Cô sinh viên nghệ thuật, đột nhập vào mà không cần sự cho phép, ấn nút “stop” của đầu CD.
“Anh là một tên hàng xóm phiền toái.”
“Chỉ là khẩu vị khác nhau thôi,” tôi đùa. “Cô có mang theo đĩa CD để thay thế không?”
Cô sinh viên nghệ thuật ngó quanh phòng và hỏi, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy đi rồi. Mới vừa nãy.”
“Trong cơn mưa?”
“Yeah. Tôi đã cạn kiệt sự ưu ái của cô ấy.”
“Huh. Thật xấu hổ nhỉ.”
Cô lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, đưa cho tôi một điếu. Tôi cầm lấy và đặt nó lên miệng và cô châm lửa cho tôi.
Nó có lượng quặng nhiều hơn loại tôi thường dùng, gần như giống với cái loại mà Shido hút, nên tôi gần như bắt đầu nghẹt thở. Phổi của cô ấy chắc đã phải đen như hắc ín.
“Cái gạt tàn đâu?”, cô hỏi
“Lon rỗng.” Tôi chỉ lên bàn.
Sau khi hút xong điếu đầu tiên, cô châm điếu thứ hai mà không chậm trễ một giây nào.
Cô đã phải đến đây vì cớ thứ gì đó để nói, tôi nghĩ. Bị khó chịu về tiếng ồn chỉ là một cái cớ.
Tôi nghĩ là cô ấy đã nói với tôi một lần. Rằng cô ấy vô cùng tệ trong khoảng nói ra những gì cô thực sự nghĩ.
Nên giờ cô ấy có lẽ đang nghĩ rất lung, bởi vì cô ấy muốn nói điều gì đó quan trọng với tôi.
Khi hút xong ba điếu, cô cuối cũng cũng mở miệng.
“Nếu tôi là một người bạn tốt của anh, tôi sẽ khuyên anh nên đuổi theo cô ấy ngay bây giờ. “ nếu không anh sẽ anh sẽ hối tiếc về điều đó trong suốt phần đời còn lại,”
hay một điều gì đó giống vậy. Nhưng vì tôi là một người phụ nữ quỷ quyệt và thông minh, tôi sẽ không nói như vậy.”
“Tại sao không?”
“Hmm. Thực vậy, sao lại không nhỉ?” (Nương: cả chị nữa à?)
Không có một mối liên hệ logic nào, cô nói trong khi ngâm điếu thuốc, “Mùa đông đang đến gần.”
“Anh biết đấy, tôi sinh ra ở phía nam. Ngay cả khi có tuyết rơi ở đó, rất hiếm khi thấy nó còn ở đó cho đến ngày hôm sau. Nên tôi đã lấy làm ngạc nhiên với mùa đông đầu tiên của tôi ở đây. Một khi tuyết rơi xuống, ta không thể nhìn thấy được mặt đất lần nào nữa cho đến mùa xuân. Và cũng nhờ hình ảnh của đống tuyết này như ánh sáng và những thứ trắng tinh khiết, sức nặng của đống tuyết, sự sợ hãi khi đi trên những con đường băng giá, cái cách mà tuyết nhìn giống như đá núi lửa khi nó tiếp xúc với khói thải, và như thế… có một chút thất vọng.”
Tôi không thấy mình có suy nghĩ rằng “Cô ấy đang nói về cái gì vậy?”
Đây chỉ là cách tốt nhất của một cô gái đang lúng túng diễn đạt ý kiến của mình.
“Nhưng dù sao, khi tuyết rơi nhiều vào ban đêm, và tiếng máy xúc tuyết đánh thức tôi dậy vào buổi sáng, và tôi mở cái cửa sổ bám đầy sương lên và nhìn ra đường phố, đó là cảnh đáng để xem dù lúc nào đi nữa. Giống như thế giới khoác lên một chiếc áo khoác trắng tươi. Và mặt khác, khi tôi run rẩy về nhà vào ban đêm, cũng thật tuyệt khi có một tách café nhiều đường.”
Cô dừng ở đó.
“…Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Nếu anh vẫn muốn gặp thần chết đấy, tôi sẽ không cản anh.” (Nương: bản Eng là “The reaper, mà sao lại nói như vậy nhỉ?)
“Vâng. Cảm ơn cô.”
“Nghiêm túc này, giữ anh và Shindo, tại sao những người mà tôi thân thiết lại rời đi nhanh như vậy?”
“Tôi đoán là chỉ có những người bắt đầu nghĩ về cái chết mới hiểu được sự quyến rũ của cô.”
“Nó không làm tôi vui tí nào,” cô cười phá lên. “Này, tôi đã luôn muốn hỏi. Có phải anh không bao giờ tiến xa đến mức nắm tay tôi vì chỉ là anh không có tí hứng thú nào với tôi hay do sự nhã nhặn với người quá cố Shindo?”
“Tôi tự hỏi. Tôi không thực sự hiểu bản thân mình. Có lẽ tôi chịu đựng để không bao giờ đánh bại cậu ta ngay từ đầu.”
“…Cảm ơn, đó là câu trả lời làm tôi thấy vui. Tôi nghĩ mình cảm thấy tốt hơn một chút rồi.”
Cô đưa tay trái ra. Có lẽ cô không đưa tay phải ra vì cô thận trọng với vết thương của tôi.
“Liệu anh có ít nhất bắt tay tôi lần cuối này không?”
“Vâng, rất sẵn lòng.” Tôi đưa tay trái ra. “Tạm biệy, cô…”
“Saegusa,” cô nói với tôi, nắm lấy tay tôi. “Saegusa Shiori. Lần đầu tiên sử dụng tên mình đúng cách, eh, Yugami Mizuho phải không? Tôi thích những mối quan hệ không ràng buộc như này.”
“Cảm ơn vì mọi thứ, cô Saegusa. Tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng ta cũng khá là thoải mái.”
Cô đã sẵn lòng buông tay tôi ra. Tôi cũng không muốn kéo dài chuyện này, và tôi quay lưng về phía cô ấy.
Tôi cài khuy áo lại, buộc đôi ủng thật chặt, và mở cửa trong khi cầm một cây dù.
“Tôi sẽ cô đơn lắm nếu anh đi,” Tôi nghe cô Saegusa nói vọng lại từ phía sau. (Chị có em này, mua đông lạnh lắm huhu)
Cái chiến thuật truyền thống sẽ là đi đến những nơi mà tôi nghĩ rằng cô ấy có thể đến
Nhưng không cần thiết. Tôi đã tình cờ biết nơi cô ấy đến. Cô đã để lại cho tôi một vài manh mối.
Tôi nghĩ về chúng theo thứ tự chúng xảy ra với tôi. (Nương: main bật hack lên)
Manh mối đầu tiên, tôi tìm thấy khi mua vé để lên tàu. Ví của tôi đã bị xáo trộn, vị trí các thẻ đã được sắp xếp khác hẳn. Tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ xem đó có là do cô ấy làm hay không.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là cô ấy chỉ lấy vừa đủ một món tiền của tôi để dành trong thời gian còn lại của cô ấy. Nhưng kiểm tra lại một cách cẩn thận, tôi nhận thấy không có một yên nào bị mất cả, và thẻ ATM và thẻ tín dụng của tôi không bị động đến.
Sau khi xem xét một số khả năng, tôi đi đến quyết định: cô ấy đang tìm kiếm cái gì đó tôi sở hữu, và kiểm tra ví của tôi bởi vì nó có thể ở đó.
Manh mối thứ hai là câu "Tôi xin lỗi" cô ấy đã để lại cho tôi. Một lời xin lỗi hướng về người đã giết cô ấy.
Lời xin lỗi đó vì cái gì? Cô ấy đã giải thích rõ ràng về lời "Cảm ơn" ngay trước đó: "Mặc dù có những vết thương khắp cơ thể tôi, anh đã nói với tôi rằng tôi "xinh đẹp.” Tôi không biết anh nghiêm túc đến thế nào, nhưng ... nó vẫn khiến tôi rất hạnh phúc."
Nhưng không có lời giải thích cho câu "xin lỗi." Không thể nào cô ấy nghĩ rằng nó không đáng để giải thích.Xét cho cùng, tôi đã dùng hết noron trong não của tôi để cố hiểu được nó.
Có lẽ cô ấy có lý do để không giải thích nó, nhưng ít nhất cũng muốn cảm xúc của mình được biết đến trước khi cô ấy đi. Vì vậy, nó có lẽ không chỉ dừng lại ở câu "Tôi xin lỗi."
Manh mối thứ thứ ba thì phải trở lại cách đây bốn ngày. Trong khi cô gái đang tắm, tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục viết "lá thư không gửi" của tôi cho Kiriko, vì vậy tôi mở cái tủ ở đầu giường, nhưng lá thư viết tay chưa hoàn chỉnh đã biến mất.
Tôi đã không nghĩ gì nhiều lúc đó, nhưng - không nghi ngờ gì, trong tâm trí của tôi cô ấy đã đọc nó - nhưng tại sao cô ấy không đặt nó lại chỗ cũ?
Trong phòng của tôi, hoàn toàn trống rỗng để có cái cảm giác không "gọn gàng", mất đi thứ gì đó đơn giản là không thể. Và tôi chưa bao giờ thấy món đồ văn phòng đó.
Loại trừ các khả năng cô ấy có ý trêu chọc tôi và giấu nó trong đầu CD hoặc giữa các cuốn sách, hoặc ném nó vào thùng rác, chỉ còn một khả năng: Cô ấy vẫn giữ lá thư.
Sau khi nghĩ đến chuyện này, tôi nhìn lại những ngày kể từ khi gặp cô ấy. Đó là một câu đố đơn giản.
Những kí ức của tôi bị bóp méo. (Nương: nổi da gà lần hai)
Tại sao cô ấy ghét tên họ "Akazuki" của mình? Tại sao "bạn cùng lớp" của cô ấy lại là sự kết hợp giữa học sinh trung học và sinh viên đại học?
Và như tôi đã tự hỏi ngay từ đầu, tại sao cô ấu lại đi một mình mà không có ô ở nơi hoang vắng đó vào ngày tôi tông cô ấy?
Nhưng thực sự, tại sao tôi phải mất nhiều thời gian để nhận thấy một cái gì đó đơn giản như vậy?
Một số đầu mối, có chủ ý hay không, đã bị bỏ lại phía sau bởi bàn tay của cô ấy.
Cô có thể giấu nó nếu cô
muốn, nhưng cô đã để lại dấu hiệu là đã đụng vào ví của tôi. Và cô nói "Tôi xin lỗi" khi cô rời đi.
Cô đã để lại một sợi dây dẫn đến sự thật.
Nếu cô Saegusa đã không gõ cửa vào lúc đó, tôi có thể đã thọc cái kéo vào cổ họng của mình mà không hề biết tí gì. Tôi cần phải cảm ơn cô ấy. Thật sự, cô ấy đã giúp tôi biết bao nhiêu lần.
Nhưng tôi không hối hận về sự chia tay. Sự kết thúc không mong muốn đó là một sự phù hợp hoàn hảo cho mối quan hệ của chúng tôi, tôi chắc chắn.
Không có xe, tôi đã đi một chuyến tàu và ba chuyến xe buýt để tới điểm đến của tôi.
Chuyến xe buýt thứ ba bị kẹt xe trên đường đi. Đã có tai nạn xảy ra trong mưa, và tôi thấy xe cứu hỏa và xe cảnh sát đi xuống làn đường đối diện.
Tôi nói với người lái xe tôi đang vội, trả tiền vé, xuống xe và đi dọc theo hàng xe tắc nghẽn.
Ở chân dốc, có một khu vực ngập lụt kéo dài vài trăm mét, và nước ngập đến đầu gối của tôi ở chỗ trũng nhất.
Tại thời điểm này, tất dài sẽ chẳng giúp được gì. Đôi ủng được buộc chặt của tôi chứa đầy nước. Quần trũng nước đã lấy đi thân nhiệt của tôi.
Khí lạnh và bầu khí quyển làm cho ngón út bị thương của tôi bắt đầu đau nhói. Và nhờ vào cơn gió bên cạnh, cái ô chỉ hơn một sự an ủi.
Chẳng bao lâu một cơn gió mạnh đến, và khi tôi nắm chặt phần tay cầm của ô, bộ xương của nó vỡ ra từng mảnh.
Bây giờ nó không còn tác dụng gì nữa, nên tôi ném nó sang bên đường và đi qua cơn rơi như trút mà tôi đã
hầu như không thể mở được mắt.
Sau khi đi bộ khoảng 20 phút, cuối cùng tôi đã ra khỏi khu vực bị ngập. Các phương tiện cứu hộ bao quanh chiếc xe tải cỡ vừa bị lật úp và chiếc xe lửa bị hư hỏng nặng.
Mỗi vòng quay của đèn báo động chiếu vào các hạt mưa rơi và mặt đất ngập nước, chuyển toàn bộ khu vực sang màu đỏ. Những tiếng còi xe vang vọng từ phía kẹt xe.
Khi tôi đi qua một ngả rẽ, một học sinh cao trung học vừa chạy xe đạp vừa cầm dù bằng một tay gần như đã tông trúng tôi. Cậu ta nhận ra tôi vừa đúng lúc và đạp phanh, sau đó lốp xe trượt, làm cho cậu ta và chiếc xe đạp ngã xuống.
Tôi hỏi cậu nhóc có ổn không, nhưng cậu ta lờ tôi và đạp xe đi. Sau khi ngoái lại nhìn cậu ta bỏ đi, tôi tiếp tục đi bộ.
Tôi biết chính xác tôi cần phải đi bộ bao lâu để đến được chỗ cô ấy.
Bởi vì đây là thị trấn nơi tôi sinh ra.
Toàn bộ công viên đã bị ngập lụt, lấp lánh
do nắng trời buổi sớm ló ra giữa những đám mây. Tôi có thể nhìn thấy một chiếc ghế gỗ nhỏ xíu, hiện ra như đang trôi nổi trên mặt nước.
Cô ấy đang ngồi đó. Tất nhiên là cô ướt đẫm. Cô mặc chiếc áo khoác nylon tôi mượn cô ở bên ngoài bộ đồng phục. Một cái ô bị hỏng nằm nghiêng về phía sau của băng ghế.
Tôi lê bước qua những vũng nước để đi đến chỗ cô ấy từ phía sau và che đôi mắt của cô bằng đôi tay tôi.
"Đoán xem ai nào?", Tôi hỏi.
"... Đừng coi tôi như một đứa trẻ."
Cô nắm lấy tay tôi và kéo hay tay tôi xuống đâu đó gần vùng bụng của cô (Nương: bản Eng là solar plexus nghĩa là dây thần kinh ở phía sau dạ dày hoặc vùng bụng dưới xương sườn, mà nghe vậy ghê quá nên tui chỉ đẻ là ở vùng bụng thôi). Tôi ngã về phía trước và làm ra vẻ như là đang ôm cô ấy từ phía sau.
Cô buông ra sau vài giây, nhưng tôi thích vị trí đó và cứ để như vậy.
"Điều này mang lại vài kỷ niệm," tôi nói với cô ấy. "Vào ngày xảy ra tai nạn, tớ đã ngồi trên băng ghế cậu đang ngồi bây giờ cả ngày, bị cơn mưa tra tấn. Tớ đã cố gắng để để gặp được với ai đó. ... Không, đó không phải là cách đúng để diễn tả nó. Tớ chỉ đang đơn phương đợi Kiriko đến. " (Nương: đổi cách xưng hô được rồi nhỉ)
"Anh đang nói gì vậy?"
Tôi biết cô ấy đang giả ngu. Nên tôi tiếp tục nói. (Nương: lý do tại sao “cô ấy” vẫn kêu là “anh”)
"Ở lớp sáu, vì công việc của bố tớ, tớ phải chuyển trường. Vào ngày cuối cùng của tớ ở trường cũ, tớ đã định về nhà với tất cả sự cô đơn thì, khi đó có một cô gái nói chuyện với tớ. Cô ấy là Hizumi Kiriko. Dù chúng tớ hầu như không bao giờ nói chuyện trước đây, nhưng khi chúng tôi sắp chia tay, cô ấy nói với tớ rằng cô ấy muốn chúng tôi là bạn qua thư. Tớ cho rằng bất cứ ai cũng có thể làm việc đó cho cô ấy nhưng cô ấy cần một ai đó ở xa để gửi thư. Và ngay từ đầu tớ chỉ đơn thuần thấy yêu cầu của cô ấy rất khó để từ chối, tớ không thực sự tán thành ý tưởng đó.”
"... Nhưng khi chúng tớ viết thư cho nhau, tớ nhận ra những suy nghĩ của chúng tớ giống nhau đến đáng sợ. Chúng tớ đã tìm thấy sự đồng thuận trong mọi điều chúng tới nói với nhau. Cô ấy hiểu những cảm giác mà tớ nghĩ là không thể truyền đạt tới bất cứ ai, đúng như cách tớ muốn bọn họ hiểu. Nó không mất nhiều thời gian trước khi sự trao đổi của chúng tớ bắt đầu trở nên quá khiêm tốn, đã trở thành một cái gì đó cho tớ sống vì. "
Cơ thể cô ấy lạnh ngắt. Bởi vì cô ấy đã ngồi đợi trong mưa vì tôi, vì ai biết được cô đã đợi bao nhiêu tiếng. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, và hơi thở cô run lên.
"Một ngày kia, năm năm sau khi chúng tớ viết thư cho nhau, Kiriko đã viết rằng cô ấy muốn tụi tớ gặp nhau và nói chuyện trực tiếp với nhau Tớ đã rất vui, cô ấy muốn biết thêm về tớ và muốn tớ biết thêm về cô ấy, thực sự thì ít nhất, tớ cũng đã được lấp đầy bởi niềm vui. "
"... Nhưng anh không đến gặp cô ấy," cô ấy nói. "Phải không?"
"Chính xác. Không có cách nào tớ có thể gặp Kiriko. Tôi không nhớ chính xác thời gian, nhưng ngay sau khi bước vào trung học, tớ bắt đầu nói dối trong thư của mình. Và không phải chỉ một hai hay câu nói dối vô hại. Cuộc sống của tớ sau đó thật đau khổ, chưa kể đến sự vô vị. Tớ không muốn viết những thứ giống như thứ họ làm và làm cho Kiriko thất vọng, hoặc làm cho cô ấy thương hại. Nên tớ đã giả mạo có một cuộc sống hoàn toàn lành mạnh và thành công. Nếu không, tớ nghĩ rằng việc thư từ của chúng tớ sẽ nhanh chóng kết thúc. "
Khi tôi giải thích điều này, tôi bắt đầu tự hỏi bản thân rằng điều này có thật sự xảy ra hay không. Có thể viết thư về cuộc sống cô đơn của tôi tại một trường trung học mà tôi không thể phù hợp có thực sự là lý do để dừng làm bạn qua thư?
Tôi sẽ không bao giờ biết.
"Nhưng nỗ lực tuyệt vọng đó là sự thất bại của tớ. Cô gái mà tớ tin tưởng nhất trên thế giới nói với tớ rằng cô ấy muốn gặp mặt, và nếu tớ đáp lại lời cầu xin của cô ấy, tất cả những lời dối trá tớ đã nói với cô ấy sẽ bị hủy hoại. Tớ biết Kiriko sẽ ghét tớ nếu cô ấy biết tớ là người trốn dưới sự che chở của giả dối. Cô ấy khinh tớ khi cô ấy phát hiện ra tớ đã viết những thứ dối trá cho cô ấy trong suốt những năm đó. Thật hối tiếc, tớ đã bỏ cuộc gặp mặt với Kiriko. Tớ cũng không bao giờ trả lời thư của cô nữa. Tớ không biết phải viết gì. Đó là cách mối quan hệ của chúng tớ kết thúc. ... Tất nhiên, từ bỏ một thói quen đã được năm năm thật không dễ dàng gì. Từ chối bỏ nó, tớ vẫn viết thư để an ủi bản thân mà không có ý định gửi những lá thư đó. Tớ từ từ xếp thành chồng những lá thư mà không ai đọc. "
Tôi rút tay lại và đi vòng qua băng ghế để ngồi cạnh cô ấy.
Cô ấy lấy một cái gì đó ra khỏi túi và đưa cho tôi. "Tôi sẽ trả lại."
Đó là bức thư chưa gửi mà tôi đã viết cho Kiriko. Cô đã có nó.
"Từ những gì tôi đã nghe," cô trầm ngâm, "câu chuyện của anh về việc ngồi trên băng ghế vào ngày xảy ra tai nạn, chờ Kiriko, không có tí logic nào."
"Cái chết của người bạn của tớ là điều đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Tụi tớ biết nhau từ khi học trung học. cậu ta là một gã mà tôi có thể tin cậy, vì vậy tôi đã nói với cậu ấy về việc tôi đã nói dối và lừa dối bạn qua thư của tôi như thế nào, sau đó dừng hồi âm cô ấy khi tớ sắp được tìm ra. Sau đó khoảng một tháng trước khi chết, câu ta nói với tớ, "Cậu nên đi gặp Hizumi Kiriko" cậu ấy không nghi ngờ gì về điều đó sẽ là một điều tích cực cho cuộc đời tớ. Và hiếm khi nào cậu ta gợi ý điều đó với tớ như thế. "
Vâng, Shindo luôn ghét đưa ra lời khuyên của mọi người hoặc lắng nghe những rắc rối của họ. Tương tự như vậy, cậu ghét được đưa ra lời khuyên hoặc yêu cầu người khác lắng nghe những rắc rối của mình.
Cậu ta ghét xu hướng chấp nhận bất cứ thứ gì miễn là nó đã được thực hiện tốt, Dù nếu nó sự thiếu sự khôn ngoan hay khả năng phán đoán. Đó là một trách nhiệm to lớn, và miễn là anh thiếu tự tin rằng anh có thể giải quyết vấn đề này, cậu cảm thấy không nên nói gì về cuộc sống của người khác - đó là quan điểm của Shindo.
Vì vậy, để cậu ta đưa cho tôi một số lời khuyên thực sự đáng để gọi lời khuyên, cậu đã phải khá nghiêm túc về nó, theo tiêu chuẩn của cậu ta.
“nên tớ đã quyết định gửi một bức thư
lần đầu tiên trong vòng năm năm. Tớ đã viết rằng nếu cô ấy sẵn sàng tha thứ cho tớ, cô ấy sẽ đến gặp tớ trong công viên gần trường tiểu học mà chúng tớ thường tới."
Tôi vắt chân lên, gây ra gợn sóng trong vũng nước, làm cho bầu trời xanh tỏa sáng lung linh dưới chân chúng tôi.
Những cành cây hoang tàn và bầu trời đầy mây mù như thể tôi sẽ từ bỏ mọi thứ làm tôi cảm thấy mùa đông đang đến thât nhanh.
"Tớ đợi cả ngày, nhưng Kiriko không bao giờ đến công viên. Nó không phải là bất hợp lý. Tớ hoàn toàn bỏ qua những bức thư cô ấy gửi đi sau khi tớ dừng hồi âm và đột nhiên tớ nói "Tớ muốn xin lỗi" chỉ sau khi bạn tớ chết đã thực sự đẩy tớ vào sự may mắn Tớ biết cô ấy không cần tớ nữa, điều đó làm cho tớ khổ sở vì vậy tớ trốn vào trong men rượu. Tớ mua whisky từ cửa hàng trên đường trở về từ công viên, và chỉ bắt đầu lái xe ngay sau khi uống nó, và rồi, tớ đã tông cậu. "
Tôi lấy ra một điếu thuốc và cái bật lửa từ túi của tôi. Chiếc bật lửa bằng dầu thơm không có vấn đề, nhưng điếu thuốc đẫm nước có vị cay đắng.
"Tôi hiểu, dù ít hay nhiều thì giờ tôi cũng đã hiểu," cô gái nói.
"Đó là câu chuyện của tớ. Bây giờ đến lượt cậu."
Cô đặt tay trên đầu gối của mình và nhìn sâu vào suy nghĩ
ở ghế ngồi tróc vỏ.
"... Nói đi, Mizuho." Cô ấy dùng tên tôi. "Anh có biết tại sao cô Kiriko đã không đến công viên này vào ngày xảy ra tai nạn?"
"Đó là những gì tớ đến để hỏi," tôi trả lời.
"Những gì tôi nghĩ," cô nói một cách thận trọng, "là do cô Kiriko đã đặt ra nơi được chỉ định. Tuy nhiên, cô ấy phải tốn kha khá thời gian của mình để quyết định chuẩn bị đi đến đó. Lần này, chính cô ấy là người có lý do để không thể gặp anh. Thật vậy, cô ấy không thể nhìn vào mặt anh. Mặt khác, học được rằng sau 5 năm lặng im, người mà cô nghĩ là mình đã quên từ lâu
vẫn muốn gặp lại cô, chắc hẳn cô đã phải vui đến phát khóc. Sau khi cân nhắc đến các lựa chọn của mình, cuối cùng cô Kiriko quyết định cô sẽ gặp ông Mizuho. "
Cô dường như đang nói với một tông giọng khác như thể cô đang kiềm chế. Giống như cô ấy đang từ chối không cho những câu từ mình nói ra có một cơ hội nào để thể hiện cảm xúc.
"Tuy nhiên, quyết định của cô đã quá muộn. Cô đã chạy trốn khỏi nhà, vẫn còn mặc bộ đồng phục của mình, quá 7 giờ tối vào ngày hẹn. Trên hết, trời mưa to khủng khiếp, vì thế xe buýt và xe lửa không hoạt động hết sức. Cuối cùng, vào khoảng nửa đêm cô ấy đã đến đích. Đương nhiên, không có một ai trong công viên. Cô ngồi trên băng ghế, bị tra tấn bởi cơn mưa và than khóc cho sự ngu ngốc của chính mình. Cô cuối cùng cũng hiểu ra cô ấy đã hy vọng gặp lại ông Mizuho như thế nào. Tại sao cô luôn phạm phải những sai lầm như thế này? Tại sao cô ấy lại lo lắng về những thứ không đâu và bỏ mặc những điều quan trọng nhất? Cô Kiriko, trong trạng thái sững sờ, bắt đầu lê bước về như cách cô ấy đến. "
Và tôi biết rõ hơn bất cứ ai chuyện gì xảy ra với Kiriko sau lúc đó.
Cô và tôi đã đoàn tụ với nhau theo cách tệ hại nhất mà có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, cả hai chúng tôi đều không nhận ra điều đó.
"Có một điều tớ vẫn không hiểu," tôi trầm tư. "Ý của cậu là gì khi nói" cậu không thể nhìn vào mặt tớ? ""
"... Đây không phải là nơi thích hợp để giải thích điều đó."
Kiriko đặt tay lên đầu gối và đứng lên. Tôi làm giống vậy.
"Giờ chúng ta hãy trở lại căn hộ , chúng ta sẽ tắm nước nóng, mặc quần áo khô, ăn đồ ăn ngon, ngủ thât ngon, rồi đi đâu đó thích hợp để nói về sự thật".
"Được thôi."
Kiriko và tôi hầu như không nói chuyện trên đường về.
Chúng tôi nắm bàn tay lạnh ngắt của nhau, và tôi đi thât chậm để phù hợp với nhịp đi của cô ấy.
Đáng ra là nên nói rất nhiều, nhưng khi thực sự gặp lại nhau, có vẻ như những từ ngữ là không cần thiết. Tất cả những sự cảm thông không lời đã là sự an ủi, và không ai muốn tăng bốc nó bằng những lời nói dư thừa.
Sau khi ngủ cùng nhau trong một vài giờ trên giường trong căn hộ, chúng tôi đi lên chiếc xe buýt chạy trên tuyến đường ngắn ọp ẹp từ ga đến "nơi thích hợp", khi mặt trời đang bắt đầu lặn.
Đó là một công viên giải trí trên đỉnh núi. Sau khi mua vé và đi qua một lối vào với một con búp bê thỏ khoác bộ lông, chúng tôi đã gặp một cảnh tượng tưởng tượng mờ dần.
Đằng sau các quầy hàng và gian hàng bán vé, một vòng quay vui vẻ, và đang xoay vòng, tôi có thể thấy những điểm thu hút như vòng đu quay khổng lồ, một con lắc và
tàu lượn.
Những điểm đông người xung quanh tôi rất náo nhiệt, và tiếng kêu la hét lên. Tiếng người nói chuyện ở khắp công viên như vô vàn ban nhạc vui vẻ lớn, và tôi nghe thấy âm thanh của máy photoplayer cũ kĩ trong số những điểm đông người.
Mặc dù đây là một ngày mưa, vẫn rất đông người đến. Có khoảng một nửa là các gia đình và nửa kia là các cặp đôi.
Kiriko nhìn
một cách hoài niệm, nắm lấy tay tôi.
Tôi cũng vậy, đi bộ qua công viên giải trí mà tôi chắc chắn không bao giờ đến thăm trước đây với một cảm giác quen thuộc. Tôi cảm thấy có lẽ tôi đến đây.
Cô dừng lại trước vòng đu quay.
Sau khi mua vé
mà chúng tôi cần từ một máy tự động, chúng tôi đi lên buồng chỗ ngồi.
Khi chúng tôi nhìn xuống công viên, một trong những tia sáng sáng lên trong bóng tối đã vụt tắt. Tôi nghĩ đó là một ngọn đèn gần đài phun nước.
Đó chỉ mới là bắt đầu; mặc dù chắc chắn là chưa đến giờ đóng cửa, đèn tiếp tục giảm sáng từng chút một.
Công viên đã biến mất. Và cùng lúc đó, tôi cảm thấy cái gì đó tôi đã lạc mất bên trong tôi từ từ trở về.
Sự mờ dần của ma thuật, tôi nhận ra.
Sư trì hoãn tai nạn đã kết thúc, và cùng lúc đó, cái chết đã đến với Kiriko, mọi thứ mà cô trì hoãn lại đã trở lại bình thường. (Nương: nổi da gà lần 3)
Gần như tất cả các ánh đèn đã biến mất. Công viên giải trí đã từng nhộn nhịp bây giờ là một biển đen như mực.
Khi buồng chỗ ngồi lên đến đỉnh của vòng đu quay, những kí ức của tôi trở lại.
_____________________
Bánh monthblanc: là món bánh ngọt có hình ngon núi với xuất xứ từ nước Ý, nhưng hiện nay trở nên vô cùng phổ biến cả tại Pháp, Nhật, Hong Kong và Hungary. Trước đây món bánh này chỉ có vị hạt dẻ là vị truyền thống.