Quà 2/9 cho mấy bạn :3, nói vậy thôi chứ mình được nghỉ nên có thời gian, mà 2/9 lại vào thứ bảy nên up sớm luôn cho nóng =))))
enjoy <3
Trans/edit: Tâm vũ nương
____________________
Tôi nghĩ mọi người trong tình cảnh này đều khó có thể ngủ được. Nhưng sau khi ngâm mình trong nước nóng và thay quần áo, nằm lên giường, mí mắt tôi trở nên nặng trĩu và tôi ngủ say như chết suốt sáu tiếng.
Khi tôi thức giấc, tôi khá bất ngờ là nó không tệ. Thực tế, sự ngột ngạt mà tôi cảm nhận khi
thức dậy vào mấy tháng trước đã biến mất.
Tôi ngồi dậy để kiểm tra điện thoại và thấy rằng chưa có tin nhắn nào đến. Tôi nghĩ là cô ấy vẫn chưa cần đến mình. Tôi lại nằm xuống giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Tại sao tôi lại thấy ổn như vậy mặc dù tôi vừa mới tông ai đó vào đêm qua? Một sự thay đổi hoàn toàn từ cảm giác hối hận nặng nề ngày hôm qua, tâm trí tôi được giũ sạch hơn bao giờ hết
Nghĩ về nó trong khi lặng nghe từng giọt mưa rơi từ máng xối, tôi đã đi đến một kết luận.
Có lẽ tôi đã được giải phóng khỏi nỗi sợ bị rơi xuống sâu và sâu hơn. Giữa cuộc sống khốn khổ của bản thân, tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi. Nên trong tôi đã tràn ngập sự lo lắng rằng mình rơi được bao xa và bao nhiêu điều tồi tệ mà mình đã nhận.
Tuy nhiên, tai nạn đêm qua đã làm tôi rơi thằng xuống đáy. Khi rơi xuống thấp đến mức mà tôi có thể đi được, có một cảm giác cực kỳ thoải mái trong bóng đêm đó.
Sau cùng, tôi không thể xuống thấp hơn nữa, so với sự sợ hãi bị rơi xuống mãi mãi, thì nỗi đau khi rơi xuống đất sẽ cụ thể và dễ chịu hơn
Tôi không còn gì để mất nữa. Tôi không có hy vọng để lo bị bội phản, nên tôi cũng không có cảm giác thất vọng.
Tôi cảm thấy thật thanh thản. Không có gì đáng tin cậy hơn là sự cam chịu.
Ra ngoài hiên để làm một điếu. Có hơn mười con quạ đang đậu trên đường dây điện cách đây một khoảng và một số bay quanh chỗ đó kêu “quạ quạ” với tiếng khàn khàn.
Khi tôi vẩy một centimet của điếu thuốc đã thành tro, tôi nghe tiếng của một người phụ nữ từ hiên nhà bên cạnh.
“Chào buổi tối, ngài giam-mình-trong-phòng.”
Tôi nhìn sang bên trái và thấy một cô gái đang nhẹ nhàng vẫy tay với tôi. Cô đeo kính, tóc ngắn quá vai, và đang mặc đồ ngủ.
Cô ấy là hàng xóm của tôi, một sinh viên khoa mỹ thuật ở trường đại học. Tôi không nhớ tên cô gái ấy. Không phải vì tôi không chú tâm đến cô ấy mà chỉ là tôi tệ trong khoản nhớ những cái tên. Cũng như những người sống nội tâm như tôi vẫn luôn như vậy.
“Chào buổi tối, quý cô giam-mình-trong-phòng,” Tôi đáp lại. “Cô dậy sớm hôm nay nhỉ.”
“Đưa tôi cái đó,” yêu cầu của cô sinh viên mỹ thuật. “Thứ trong miệng anh đấy.”
“Đây à?”, tôi hỏi, chỉ vào điếu thuốc.
“yeah. Nó đó.”
Tôi với tay đưa cho cô ấy điếu thuốc đang hút dở. Như thường lệ, hiên nhà cô ấy đầy những cây cảnh như một khu rừng thu nhỏ.
Cô có một cái thang cuốn nhỏ trên cùng bên trái và bên phải là để treo những chậu hoa, và một chiếc ghế ngồi vườn màu đỏ nằm ở trung tâm. Cây cỏ được chăm sóc rất cẩn thận, nhìn rất rực rỡ và tràn đầy nhựa sống, không giống như chủ sở hữu của chúng.
“Anh đã ra ngoài vào hôm qua,” cô quan sát, hút khói vào phổi của mình. “Đó không phải là những gì tôi dự đoán từ anh.”
“Tôi không tuyệt sao?”, tôi đáp lại. “ Oh yeah… Tôi đã định báo cho cô đấy. Cô nhận được báo mỗi ngày, đúng không,”
“Đúng vậy, nhưng tôi chỉ đọc mỗi trang đầu thôi. Có chuyện gì không?”
“ Tôi muốn đọc tờ báo sáng nay.”
“Hm. Được thôi, qua đây,” Cô sinh viên mỹ thuật nói với tôi. “ Tôi cũng định gọi anh đấy, để tản bộ tối nay.”
Tôi ra ngoài hành lang và vào trong phòng cô ấy. Đây là lần thứ hai cô ấy để tôi vào trong. Lần đầu tiên là do một vài yêu cầu từ một số công ty bán thuốc chống trầm cảm cho cô ấy, và tôi nên nói với bạn điều này, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ai sống trong một căn phòng bừa bãi như thế trong cuộc đời tôi.
Ý tôi là, tôi không nói nó bẩn thỉu. Nó chỉ vừa đủ để gọi là ngăn nắp. Kích thước của căn phòng và số lượng đồ cô ấy có chỉ là không cho phép. Cô chắc chắn là người không bao giờ bỏ bất cứ thứ gì- ngược lại với tôi, người chỉ có đồ đạc cơ bản và những thứ tương tự.
Phòng của sinh viên mỹ thuật không được dọn dẹp vào lần này. Quả thực, thậm chí, còn có nhiều đồ hơn được nhét vào căn phòng.
Phòng khách của cô cũng được sử dụng như là một xưởng vẽ, nên có những cái kệ lớn dọc theo các bức tường với một bộ sưu tập nghệ thuật và album ảnh rất phong phú, cũng như bộ sưu tập đĩa hát khổng lồ sít sao choáng hết toàn bộ không gian còn trống.
Trên đỉnh của các kệ, hộp các tông được xếp chồng lên đụng trần nhà, và tôi có thể hình dung ra cảnh tượng sẽ như thế nào nếu có một trận động đất lớn xảy ra.
Một trong những bờ tường có dán một cái poster phim của Pháp và một cuốn lịch từ ba năm trước. Trong một góc có một ván bằng giấy có rãnh trong, với những bức ảnh nghệ thuật được cố định bằng ghim đính một cách bừa bãi bao phủ toàn bộ bề mặt của ván.
Một trong hai cái bàn được đặt một cái máy tính to lớn ở trên cùng, với những cây bút bi hết mực và một số cây bút chì nằm rải rác ở phía trước. Cái bàn còn lại thì sạch sẽ và gọn gàng, chỉ có độc chiếc máy hát trong tủ gỗ.
Ngồi trên chiếc ghế ngoài hiên, tôi đọc ngấu nghiến tờ báo trong ánh hoàng hôn vàng vọt. Đúng như mong đợi, chả có thông tin nào về vụ tai nạn tôi gây ra cả.
Cô sinh viên nghệ thuật cũng nhìn vào tờ báo từ sau lưng tôi. “Dù không đọc kĩ tờ báo… Nhưng có vẻ tôi không bỏ lỡ quá nhiều nhỉ.” Cô nói thành tiếng
“Cảm ơn” tôi nói với cô ấy, đoạn trả lại tờ báo.
“Không có gì. Đã tìm được bài báo mà anh đang tìm chưa?”
“Tôi chưa tìm thấy.”
“Huh, tệ nhỉ.”
“Không, ngược lại. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nó không ở đó. Um, cô cô thể cho tôi xem chung tivi được không?”
“Anh thậm chí không có cả tivi ở phòng anh à?”, cô sinh viên mỹ thuật hỏi. “Tôi đoán là mình hầu như không xem nó, nên nó không thật sự là cái gì đó tôi cần, nhưng…”
Cô “câu cá” dưới gầm giường của mình, kéo cái remote ra, và bật nó lên
“Dù sao, khi nào tin tức địa phương chiếu?”
“Sớm thôi, tôi nghĩ vậy. Thật lạ khi thấy một tên giam-mình-trong-phòng hứng thú với tin tức đấy. trở nên tò mò về thế giới bên ngoài à?”
“Không, tôi đã giết ai đó,” tôi nói với cô ấy. “Tôi không thể không băn khoăn liệu nó có đưa tin không.” (Nương: .....)
Cô chớp mắt, vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. “Chờ đã, cái gì?”
“Tôi đã cán qua một cô gái đêm qua. Tôi chắc chắn đã đi với vận tốc cao đủ để giết cô ấy.”
“Umm… Đây không phải một kiểu đùa, phải không?”
“Không phải,” Tôi gật đầu. Vì cô là loại người giống tôi, tôi cảm thấy thoải mái khi nói với cô ấy bất cứ điều gì. “Và khi tôi cán qua cô ấy, tôi hoàn toàn say rượu Whiskey. Tôi thậm chí còn không có một tí lời biện hộ nào.”
Cô nhìn vào tờ báo trên tay mình. “Nếu đó là sự thật, thật là kì lạ khi nó không đưa tin. Anh có nghĩ là họ chưa tìm thấy thi thể không?”
“Vâng, có một số trường hợp, và tôi có thể giấu nó trong chín ngày. Trong thời gian đó, tôi chắc chắn rằng tội ác của tôi sẽ không bao giờ bị chú ý. Tôi tin chắc sau khi đọc tờ báo.”
“Yeah, tôi không hiểu.” Cô khoanh tay. “Anh còn có thời gian để nói chuyện với tôi à? Chẳng phải anh nên xóa chứng cứ, trốn ở nơi nào đó, hay những việc tương tự như vậy?”
“Cô nói đúng, có nhiều việc tôi cần phải làm. Nhưng tôi không thể làm chúng một mình. Tôi cần phải đợi một cuộc gọi.”
“…Được thôi, ưm, tôi vẫn còn nhiều hồ nghi, nhưng tôi hiểu rằng anh thật sự là một tên tội phạm.”
“Đúng vậy, bất cứ cách nào cô hiểu.”
Nét mặt của sinh viên nghệ thuật tươi tỉnh lên ngay tức khắc. Cô nắm lấy vai tôi và lắc chúng, khuôn mặt cô rạng rỡ hơn cả từ “vui vẻ” có thể diễn tả.
“Nghe này, bây giờ tôi vô cùng vui,” cô nói. “Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
“Schadenfreude?”, tôi cười một cách cay đắng. (Nương: vui trên nỗi đau người khác)
“Đúng vậy. Tôi vui khi biết anh là một kẻ thất bại vô phương giúp đỡ.”
Không chính xác khi nói cô ấy thiếu quan tâm, thực sự cô sinh viên nghệ thuật này đang cười toe toét là vì cô quan tâm đến nỗi thống khổ của tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy khá hơn chút ít.
Phản ứng như thế làm tôi cảm thấy thoải mái hơn hơn là ngượng nghịu thể hiện sự cảm thông và lo lắng. Dù sao đi nữa, cô cũng nhận được một số cảm xúc tính cực từ tôi.
“Anh đã tốt nghiệp từ một tên giam-mình-trong-phòng thành một tên giết người nhỉ.”
“Đó chẳng phải một bước lùi à?”
“Nó là một bước tiến trong quyển sách của tôi… Hey, đi dạo thôi nào.
Chúng ta sẽ lãng phí khoảng thời gian “an toàn” tạm bợ của anh mất. Vậy được không? Thật là an ủi khi có anh ở đây.”
“Tôi rất vinh dự.”
“Tuyệt. Bánh mì nướng thế nào?” Cô đánh mắt mấy lon bia trên kệ. “Không phải có nhiều thứ anh muốn quên và chả muốn nghĩ tới à?”
“Tôi sẽ kiềm chế không uống. Tôi muốn mình đủ tỉnh táo để có thể lên đường khi nhận được cuộc gọi.”
“Hiểu rồi, được thôi, nước lọc cho anh, quý ngài sát nhân. Vì, ưm, bia và nước là tất cả những gì tôi có.”
Nhìn cô thả đá vào ly và rót Whiskey vào, tôi cảm thấy một nỗi đau hoài cổ. Nó là một cảm giác kì lạ. Tôi thấy như chúng tôi đang ở trong một cuốn sách ảnh hoặc là một bức vẽ.
“Xin lỗi, nhưng cho tôi một ly được không?”
“Ly đó tôi định đưa cho anh đấy.” Cô nhanh chóng lấp đầy một ly khác với Whiskey.
“Giờ thì, cạn ly.”
“cạn ly.”
Vành ly của chúng tôi chạm nhau và phát ra tiếng leng keng buồn tẻ.
“Tôi chưa bao giờ uống với một tên giết người trước đây,” Cô nhận xét trong khi vắt nước chanh vào ly.
“Đây là cơ hội một lần trong đời, Hãy chắc chắn là thưởng thức nó trọn vẹn.”
“Tôi sẽ cố,” cô nhe răng cười, tinh quái nheo mắt lại.
Cô sinh viên mỹ thuật tự giam-mình-trong-phòng và tôi trở thành người quen một thời gian sau tôi trở thành kẻ tự -giam-mình-trong-phòng.
Một hôm, tôi đang nằm ì trên giường và nghe nhạc. Mở nhạc với âm lượng cực đại mà không để tâm đến bất cứ ai, và sớm có một tiếng gõ khá lớn vào cửa.
Đó có phải là một người truyền giáo đến từng nhà một? Hay là một người giao báo? Tôi quyết định lờ nó đi, nhưng họ vẫn cứ gõ liên hồi vào cửa. Bực mình, tôi vặn to âm lượng to hơn, và sau đó cánh của mở đánh rầm một tiếng. Tôi đã quên khóa trái nó.
Tên đột nhập đeo kính có một khuôn mặt quen thuôc. Tôi đoán cô ta là hàng xóm của tôi, đến để phàn nàn về tiếng ồn.
Tôi đã sẵn sàng để nghe những là sỉ nhục của cô ấy, nhưng cô chỉ đi đến máy CD gần giường tôi, lấy cái đĩa CD ra, thay cái khác vào, và trở ra mà không nói một lời.
Mối lo ngại của cô ấy không phải là âm lượng mà là gu âm nhạc của tôi.
Tôi ấn nút play mà không kiểm tra lại cái đĩa mà cô cho vô, và nghe tiếng guitar pop ngọt như nước cam, thứ đó làm tôi hơi thất vọng. Tôi nghĩ cô ta sẽ khuyên tôi một điều gì đó tốt tốt tí, nhưng than ôi.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên với cô sinh viên mỹ thuật. Dù tôi không biết cô ấy là sinh viên nghệ thuật mãi đến một thời gian sau.
Cô ấy và tôi đều ghét đi ra ngoài, nhưng lại thường xuyên đi lại trên hiên nhà. Sự khác nhau là cô ấy ra hiên để tưới cây còn tôi là ra để hút thuốc, nhưng chúng tôi vẫn thấy mình gần gũi hơn mỗi khi chúng tôi gặp nhau.
Không có gì ở giữa tầm mắt của chúng tôi, nên mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tôi cuối đầu không tỏ ra quá thân mật. Tôi chào cô ấy, và nhìn tôi với một ánh mắt thận trọng, cô chào lại.
Sau đó, vào một ngày cuối hạ, cô đi ra để tưới nước cho cây, tôi dựa vào lan can trái và bắt chuyện với cô.
“Thật là ấn tượng, tự mình chăm sóc hết tất cả số cây đó.”
“Không hẳn”, cô lẩm bẩm với giọng lí nhí. “Nó cũng không khó lắm đâu.”
“Tôi có thể hỏi một câu không?”
Vẫn ngắm nhìn mấy cây hoa, cô đáp lại, “Được thôi, nhưng tôi có thể không trả lời.”
“Tôi không có ý đào sâu, nhưng liệu cô có ra khỏi phòng trong tuần vừa rồi không?”
“…Và nếu không thì sao?”
“Không biết. Tôi chỉ nghĩ là mình hơi vui.”
“Tại sao?”
“Vì tôi cũng không ra khỏi phòng.”
Tôi nhặt một mẩu thuốc là từ dưới đất, châm lửa lên, và kéo một hơi. Cô sinh viên mỹ thuật mở to mắt và quay sang tôi.
“Huh, tôi hiểu rồi. Anh biết tôi không ra khỏi phòng vì anh cũng không bước chân ra khỏi phòng.”
“Đúng vậy. Bên ngoài thật đáng sợ. Nhất là mùa hè.
“Ý anh là gì?”
“Đi bộ dưới ánh nắng mặt trời làm tôi cảm thấy thật đau đớn nó làm tôi phải mất hai đến ba ngày để hồi phục. Không, có lẽ có tội, hoặc đáng thương…”
“Hmm,” sinh viên mỹ thuật đẩy đẩy gọng kính. “ Gần đây tôi không thấy bạn của anh. Có chuyện gì với anh ta à? Người giống tên nghiện ma túy ấy. Anh ta đã từng đến đây hầu như là mỗi ngày.”
Cô ấy chắc chắn ám chỉ Shido. Đúng vậy, trong những ngày đó, mắt của cậu ta cứ lờ đà lờ đờ, và luôn luôn mang một nụ cười kinh dị và nhìn chung những biểu hiện đó khá giống với người nghiện ma túy, nhưng thật buồn cười khi nghe cô ấy nói huỵt toẹt ra như vậy.
Tôi giữ nụ cười trên môi. “Ý cô là Shido. Ưm, cậu ta đã chết. Mới chỉ hai tháng trước.”
“Anh ta chết rồi?”
“Có lẽ là tự sát. Cậu ta rơi xuống vách đá cùng chiếc moto của mình.”
“Huh. Tôi xin lỗi vì đã khơi nó lại,” cô xin lỗi với giọng trống rỗng.
“Không sao. Nó kết thúc có hậu, cô thấy đấy. Giấc mơ của cậu ta cuối cùng cũng trở thành hiện thực.”
“… Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ có thể có những người như vậy,” Cô đoán. “Vậy thì, anh không thể ra khỏi nhà vì buồn cho cái chết của bạn mình?”
“Tôi muốn nói rằng nó không đơn giản như vậy, nhưng…” Tôi gãi gãi trán. “Có lẽ nó thực sự chỉ có vậy. Tôi cũng không thực sự biết.”
“Thật tệ”, cô thì thầm,giống như một người chị gái bảy tuổi đang an ủi đứa em trai năm tuổi của mình. “Đó cũng là lý do tại sao anh trông gầy hơn trong tháng trước à?”
“Tôi trông gầy lắm à?”
“Yeah. Tôi Thậm chí không phóng đại, anh hoàn toàn khác trước. Tóc thì dài còn râu của anh thì đã trở thành cái gì đó rồi, còn anh thì gầy nhom như cây que, và mắt anh thì vô cùng thiếu sức sống.”
Tôi đoán là mình giống vậy thật. Không ra khỏi phòng điều đó nghĩa là tôi đã không ăn cái gì khác ngoài snack và bia. Trong mấy ngày đó, tôi thậm chí còn không ăn thức ăn đặc.
Nhìn vào chân mình, tôi nhận ra là nhờ mình không đi đâu hết, đôi chân tôi đã mỏng manh hệt như những bệnh nhân liệt giường. Và do không nói chuyện với ai trong một khoảng thời gian dài, tôi đã không nhận ra tất cả những thứ tôi uống đã làm cho giọng tôi khàn khàn, nó không giống giọng của tôi tí nào.
“Anh cũng trông rất nhợt nhạt đấy. Giống như một con ma cà rồng đã không hút máu trong một tháng í.”
“Tôi sẽ soi gương sau”, tôi đáp lại trong khi đảo mắt xung quanh.
“Có thể anh sẽ không thấy bất cứ ai trong đó.”
“Nếu tôi là ma cà rồng, thì đúng vậy.”
“Cũng có thể” cô mỉm cười khoan khoái vì tôi đã đáp lại trò đùa của cô ấy.
“Vậy, còn cô thì sao? Tại sao cô không ra khỏi phòng?”
Cô sinh viên mỹ thuật đặt bình tưới cây xuống dưới chân, đoạn dựa vào bên phải hiên nhà của cổ hướng về phía tôi.
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi đấy sau. Còn bây giờ, tôi toàn nghĩ đến những gì tốt đẹp” cô đáp lại với nụ cười thân thiện.
“Cũng được,” Tôi đồng ý
Đêm đó, một phần của ý tưởng “tốt đẹp” của cô ấy, chúng tôi rời căn hộ, mặc những bộ đồ kì dị nhất mà chúng tôi có thể mặc.
“Tôi choàng một cái áo vét tông và mang cái quần jeans bạc màu. Còn cô sinh viên mỹ thuật thì mặc một cái đầm thủy thủ một mảnh, đeo vòng cổ và mang giày mules, cô cũng thay một cặp kính khác và chỉnh lại tóc cho gọn gàng. Trang phục đó rõ ràng không phù hợp để đi lanh quanh vào buổi tối
Trước đó, có những dịp mà tôi buộc phải ra ngoài, như là đi mua sắm hoặc là đến ngân hàng. Và mỗi khi tôi bị kéo đi như thế, sự kinh sợ của tôi về thế giới bên ngoài lại càng tệ hơn.
Cô xinh viên mỹ thuật đã lý luận rằng điều đó xảy ra là vì tôi đã đi ra ngoài một cách miễn cưỡng và thụ động nên bắt đầu ghét việc đi ra ngoài.
“Trước tiên chúng ta cần chủ động ra ngoài và tự nhủ với mình rằng bên ngoài là một nơi vui vẻ”, cô nói “Tất cả sự điều chỉnh sai là kết quả của một quá trình giảng dạy sai lầm, do đó có thể sửa lại sự điều chỉnh đó
bằng cách xóa bỏ và cải thiện quá trình giảng dạy.”
Cô trính đoạn trích dẫn đó từ ai thế?”
“Tôi nghĩ là Hans Eysenck đã từng nói câu gì giống vậy. Thật là một câu nói đáng kinh ngạc nhỉ?”
“Ưm, một ý tưởng rõ ràng như vậy tốt hơn là nói về sự đau đớn vô nghĩa hoặc là sự giao tiếp hay là bất cứ điều gì khác. Còn về bộ quần áo kì dị này thì sao? Không giống như cho mọi người chiêm ngưỡng chúng”
Sinh viên nghệ thuật nắm lấy tay áo của cái đầm và chỉnh lại nó. “Chúng ta cảm thấy căng thẳng, đúng không? Nó là lý do duy nhất, nhưng tôi nghĩ nó là điều vô cùng quan trọng với chúng ta lúc này.”
Chúng tôi đi quanh quẩn quanh thị trấn khi ăn mặc như thể đang đi đến buổi tiệc.
Gần đây, sức nóng vào ban ngày rất dữ dội, nhưng gió bắt đầu thổi mạnh vào buổi đêm, tạo cảm giác mát mẻ và nó giống mùa thu hơn. Có một vài con thiêu thân bay thành đàn xung quanh cái đèn đường, còn những con chết thì nằm la liệt phía dưới.
Bước xung quanh mấy cái xác của mấy con thiêu thân, cô sinh viên nghệ thuật đứng dưới ánh đèn. Một con bướm đêm khá lớn bay trên đầu cô.
Cô nghiêng đầu và hỏi tôi” Tôi có xinh không?”
Hít thở không khí trong lành dường như khiến cô phấn khích. Cô gợi cho tôi nghĩ về cô như một bé gái trong ngày sinh nhật.
“Cô khá xinh”, tôi trả lời. Nói thật là tôi có nghĩ là cô ấy xinh đẹp. Đối mặt với cảnh tượng như thế này, tôi thực sự có thể hiểu “vẻ đẹp” là như thế nào. Nên tôi đã nói như vậy với cô ấy.
“Tốt”. Cô nở một nụ cười toe toét trông vô tội.
Một con ve sầu sắp chết đập cánh xuống đường
Điểm đến của chúng tôi vào đêm nay là một ga xe lửa vắng tanh ở khu vực này. Nhà ga, ẩn trong khu dân cư, nối với nhau chằng chịt như một cái mạng nhện.
Ngồi xuống, tôi châm một điếu thuốc và ngồi nhìn cô sinh viên mỹ thuật đi chênh vênh trên mấy cái đường ray. CÓ một con mèo ngồi trên cái hàng rào liền kề với đường ray, ngồi trên đó như thể canh chừng chúng tôi.
Đó là cách chúng tôi bắt đầu đi dạo vào ban đêm. Mỗi thứ tư, chúng tôi diện đồ và ra ngoài.
Dần dần chúng tôi hồi phục đến mức chúng tôi có thể đi ra ngoài một mình miễn là mặt trời đã xuống núi. Ý tưởng của cô ấy, nghe có vẻ kỳ lạ, đã có hiệu quả đáng ngạc nhiên.
Tôi ngủ thiếp đi, và tiếng thông báo trên điện thoại đã đánh thức tôi.
Tôi vội vã lấy lại nhận thức. Nhưng tôi chỉ có thể nhớ được từ lúc uống với cô sinh viên mỹ thuật, đi bộ như mọi khi, về nhà và đi tắm. Có lẽ tôi đã ngủ quên ngay sau đó.
Giờ đang là 11 giờ đêm. Tôi với lấy cái điện thoại và bắt máy. Cuộc gọi từ một bốt điện thoại công cộng nhưng tôi chắc chắn rằng nó là của cô gái mà tôi đã tông.
“Vậy là cô đã không xé tờ giấy đó”, tôi nói.
Trong một vài giây im ắng, đó là cách mà cô giữ thể diện của mình. Cô không muốn mình bị nghĩ là đang phụ thuộc vào tôi.
“Cô gọi vào số này vì cô muốn tôi làm gì đó, phải không?” Tôi hỏi.
Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng. “Tôi sẽ cho anh một cơ hội để ghi điểm với tôi… Hãy đến trạm xe buýt ngày hôm qua.”
“Đã rõt,” Tôi khẳng định. “Tôi sẽ đi ngay, còn gì nữa không?”
“Tôi không có nhiều thời gian để giải thích. Cứ đến đi.”
Tôi chộp lấy cái áo khoác moto và ví của mình, sau đó rời đi mà thậm chí còn không thèm khóa cửa.
Có khoảng mười cột đèn giao thông trên đường đi, nhưng tất cả đều chuyển xanh ngay khi tôi đến gần. Nên tôi đã đến nơi sớm hơn dự kiến.
Tại cùng một trạm xe buýt nơi mà nhiệm vụ đầu tiên trong ngày kết thúc, tôi nhìn thấy cô trong bộ đồng phục đang ngồi một mình, vùi mặt mình vào khăn quàng cổ màu đỏ thẫm và nhấm nháp ly trà sữa trong khi ngắm nhìn những ngôi sao.
Tôi cũng quyết định ngước nhìn. Và thấy mặt trăng ló ra giữa các đám mây.Nhìn rõ cái bóng của mặt trăng gợi tôi nhớ về hình ảnh mờ nhạt về một khuôn mặt người đàn ông trên mặt trăng nhưng lại tô đậm về làn da nhăn nhúm của một ông già, người đã dành quá nhiều thời gian dưới ánh mặt trời khi còn trẻ.
“Xin lỗi vì đã khiến cô đợi.”
Tôi ra khỏi xe và vòng sang bên kia để mở cửa cạnh ghế lái. Nhưng cô ấy đã lờ tôi, ngồi vào ghế sau, ném cái cặp sang một bê và bực bội đóng cửa.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi
“Nơi mà anh sống.” Cô cởi cái áo blazer và siết chặt cà vạt
“Được, nó ổn. Nhưng tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Không có gì to tát cả. Tôi đã tấn công bố mình, nên tôi không ở nhà được nữa.”
“Cô đã đánh nhau à?”
“Không, chỉ là tôi muốn đánh ông ta… Nhìn này.”
Cô cuộn tay áo lên
Có rất nhiều vết bầm tím trên cánh tay mỏng manh của cô ấy. Thậm chí có cả vết bỏng, tôi đoán những vết đó ít nhất đã tồn tại hơn một năm
Với tám vết được xếp gọn gàng trên một đường thẳng dọc theo tay cô, tôi nghi ngờ mấy vết thương đó không phải là do tự nhiên mà có
Tôi nhớ lại sau vụ tai nạn, khi cô làm xuất hiện vết thương từ khả năng “trì hoãn” của mình để tiện cho việc
giải thích, sau đó cô kéo ống tay áo lên và nói “Nếu anh không tin, tôi sẽ cho anh một ví dụ khác.”
Đây không phải cánh tay mà cô ấy đã vén tay áo lên vào lúc đó. Vì vậy, hẳn là cô vẫn đang trì hoãn những vết bỏng này khi đó. Và trong khoảng thời gian giữa lúc đó và bây giờ, một điều gì đó đã xảy ra lại làm nó xuất hiện.
“Đây là những vết bỏng mà bố tôi đã di thuốc lá lên tay tôi,” cô giải thích. “Cũng có một vài vết ở sau lưng, muốn xem không?”
“Không, vậy được rồi.” Tôi nói, vẫy tay của mình. “VÌ vậy… Cô đã tấn công ông ta như để “ đáp trả” lại những điều đó và sau đó chạy trốn khỏi nhà?”
“Đúng vậy. Tôi đã dùng dây trói tay và chân ông ta lại và đánh ông ta khoảng năm mươi cái bằng búa.”
“Búa?” Tôi không chắc là mình nghe rõ.
“Tôi có nó đây.”
Cô lấy một cái búa tạ hai đầu ra khỏi cặp. Đó là một cái nhỏ, giống như bạn chỉ dùng nó để đóng đinh dùng trong tiết mỹ thuật và thủ công ở trường sơ trung. Nó có vẻ cũ, đầu bị gỉ và tay cầm bị đen.
Nhìn tôi lúng túng khi thấy nó, cô mỉm cười hãnh diện. Trớ trêu thay đó lại là nụ cười đầu tiên phù hợp với độ tuổi của cô ấy, nụ cười chân thật nhất mà cô đã cho tôi thấy.
Tôi đoán là cô ấy chỉ mới lấy một trong những vật nặng ra khỏi cặp của mình.
“Trả thù thật tuyệt. Nó làm tôi khuây khỏa. Tôi tự hỏi ai sẽ là người tiếp theo? Vì tôi chả còn gì để mất nữa… Oh, tất nhiên, là ngài cũng phải giúp tôi chứ, quý ngài sát nhân.”
Nói xong, cô nằm xuống ghế và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cô đã đạt tới giới hạn của mình. Sau khi trả đũa cha mình, chắc chắn rằng cô đã vồ lấy mọi thứ có thể và chạy biến.
Tôi lái xe chậm lại và lái một cách an toàn tránh làm cô ấy thức giấc.
Tôi nhận ra có lẽ cô cố tình để các vết bỏng “xảy ra” để biện minh cho sự báo thù của mình.
Do không còn tránh ánh nhìn của mình với ánh nhìn bạo lực của người cha, chấp nhận thương tổn và nguyên nhân của chúng, cô cũng có quyền được trả thù.
Tôi tự hỏi ai sẽ là người tiếp theo?, Cô nói vậy. Nếu cô ấy có quyết định như vậy, thì phải có ít nhất hai người nữa đáng bị trừng phạt, hoặc hơn.
Tôi nghĩ cô đã phải sống
một cuộc sống thực sự khắc nghiệt.
Trở lại căn hộ, tôi mở cửa, sau đó quay lại xe để bồng cô gái vào phòng.
Tôi cởi giày và vớ của cổ, đặt cổ xuống giường, và đắp chăn cho cô ấy. Sau đó cô không ngừng với với tay và kéo cái chăn lên tới tận miệng của mình.
Sau đấy, tôi nghe hai hoặc ba tiếng sụt sịt. Cô đã khóc.
Tôi nghĩ cô gái này thật sự bận rộn chỉ với việc khóc và cười.
Điều gì đã khiến cô ấy buồn đến vậy? Hay là do khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của cô ấy? Hay cô hối hận vì đã làm tổn thương cha mình? Hay cô nhớ lại một quá khứ bị ngược đãi? Vô số khả năng ập đến tâm trí.
Có lẽ thậm chí chính cô không không biết lý do của những giọt nước mắt ấy. Giống như có rất nhiều cảm xúc đang trộn lẫn trong cô, cảm thấy cô đơn khi đáng ra phải vui vẻ, cảm thấy vui vẻ khi đáng ra phải đau buồn.
Tôi nằm xuống ghế sofa và lơ đãng nhìn chằm chằm lên trần nhà, chờ đợi đến buổi sáng. Tôi sẽ nói gì với cô ấy khi cô thức giấc? Tôi nên làm gì? Tôi đã nghĩ rất nhiều.
Và bắt đầu những ngày trả thù.
____________________
Thế là hết Part 1 rồi :v, chia ra mỗi Part 3 chap cho giống bên Eng thôi chứ chả có gì đâu :3