Đây là toàn bộ phần còn lại của chap 9 nhé, không có thời gian nên bây giờ mới làm xong.
Phần này khá là quan trọng, nó giải thích hết các sự kiện xảy ra trong chuyện, và cũng gần như là kết thúc của cả bộ truyện, các bạn nên tìm góc nào đấy vắng vẻ, pha cho mình một li cafe, nhâm nhi và chậm rãi đọc, tận hưởng từng chữ một, phần này pha lẫn niềm vui, nỗi buồn, và cả sự tuyệt vọng nữa, và... part 2 này thể hiện cái tag tragedy của bộ truyện đấy.
Enjoy
Trans/ Edit: Tâm Vũ Nương
____________________
Khi đến bùng binh phía ngoài nhà ga, tôi nói "Tới đây thôi", rồi xuống xe, và vội vã chạy tới nhà ga trong khi vẫn giữ chân mình.
Một cái đồng hồ nổi bật lên ở trong những bụi cây đang chỉ 7 giờ kém 10 phút tối. Tiếng còi khởi hành vang khắp sân ga. Con tàu im lìm bắt đầu chuyển bánh.
Tôi có một cảm giác xấu.
Tôi đứng dưới ngọn đèn huỳnh quang nhấp nháy. Sau khi nhìn kim giây của đồng hồ quay xong ba vòng, tôi ngồi xuống một trong sáu cái ghế trong sân ga.
Mồ hôi của tôi đã khô, cơ thể thì
lạnh ngắt, và đầu thì đau nhói . Tôi lấy một cuốn sách bìa mềm ra khỏi túi và mở nó ở trong lòng.
Tôi máy móc đọc những câu từ, dù không hiểu nó đang truyền tải điều gì. Tôi vẫn cứ thế lật sang trang.
Tôi không mong chờ rằng nếu tôi cứ chờ đợi như thế này, Mizuho sẽ đứt hơi chạy đến chỗ tôi.
Tôi chỉ cần một chút thời gian để chấp nhận sự thật rằng tôi đã lãng phí cơ hội duy nhất để hội ngộ.
"Cậu không lên tàu à?"
Tôi quay lại và nhìn cậu trai mang tôi đến đây. Tôi không cần phải giải thích tình hình, nên tôi gật đầu.
Cậu cúi đầu xuống. "Tôi thực sự xin lỗi. Đó là lỗi của tôi."
Tôi cũng làm như vậy. "Không, ngay từ đầu đã không có cơ hội nào để tớ đến được đây nhanh như vậy. Thực ra, cậu chở tớ bằng xe đạp còn nhanh hơn tớ dự kiến. Cảm ơn cậu rất nhiều."
Cậu ta cao hơn tôi, và có một bầu không khí u sâu xung quanh cậu. Cậu mua trà sữa nóng từ máy bán hàng tự động và đưa nó cho tôi.
Tôi cảm ơn cậu ấy và nhận nó, dùng nó để sưởi ấm đôi tay mình, và chậm rãi uống. Làm dịu đi cơn đau trên mắt cá chân của tôi, nhưng so với những vết thương khác gây ra với ý định thù địch, nó không là gì cả. (Nương: là những vết thương cố ý gây ra í)
Tôi quan sát cậu ta lần nữa khi cậu đang ngồi cách tôi hai ghế. Trước đó tôi đã không chú ý vì cứ chăm chăm đến nơi hẹn, nhưng bộ đồng phục của cậu ta trông có vẻ quen thuộc. Nhưng tôi không thể nhớ nơi tôi đã nhìn thấy nó.
Một cái áo khoác blazer và cà vạt màu xám. Khác với nhiều bộ đồng phục mà tôi đã từng nhìn thấy khi từ nhà đến trường, và cũng không phải là đồng phục của bất kì trường nào mà tôi hy vọng sẽ đỗ vào.
Tôi dành thời gian tìm kiếm mọi ngóc ngách và xó xỉnh trong trí nhớ mình. Chính là nó. Khoảng hai năm trước, có điều gì đó đã khiến tôi sử dụng máy tính tại thư viện để tìm hiểu về một trường cao trung nào đó.
Đồng phục của cậu ta giống với bộ đồ tôi đã thấy các học sinh mặc trên trang chính của trang web của trường đó.
Khi tôi nhớ ra điều gì đã khiến tôi tìm kiếm thông tin đó , ngay lập tức tâm trí tôi đề ra một giả thuyết. Nhưng tôi cũng ngay lập tức bác bỏ nó. "Một điều gì đó thuận lợi như thế không thể thực sự xảy ra."
Tôi cảm thấy thảm hại ngay cả khi dành chút thời gian để giải trí với một ý tưởng lố bịch.
Nhận thấy tôi đang nhìn cậu, cậu chớp mắt như nói "Có gì không?". Tôi nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Cậu tò mò nhìn tôi. Cái nhìn khiêm tốn của cậu ta chỉ làm tôi bồn chồn hơn.
Tôi ngồi nhìn những chuyến tàu đến rồi đi.
Đột nhiên chỉ còn chúng tôi trong ga.
"Cậu đang chờ ai à?" Cậu ta hỏi.
"Không, không phải vậy. Tớ chỉ…"
Câu nói của tôi dừng lại. Cậu ấy đợi tôi tiếp tục. Nhưng khi nhận ra rằng những từ theo sau từ "Tớ chỉ" là "cảm thấy thoải mái khi ngồi cạnh cậu, nên tớ không cảm thấy muốn rời đi," tôi đã phải ngậm miệng lại.
Đó có phải là điều tôi nên nói với chàng trai mà tôi chỉ vừa mới gặp? Tôi đã thực sự quá cả tin chỉ vì cậu ta hơi tốt với tôi.
Sau khi xem một chuyến tàu khác rời ga, tôi nói.
"Um ... Tớ biết ơn sự quan tâm của cậu, nhưng cậu không cần phải hộ tống tớ mãi đâu. Tớ không đi không phải vì những vết thương của tớ hay vì điều gì. Tớ chỉ ở đây vì tớ muốn. "
"Chúng ta đều có cùng suy nghĩ. Tớ chỉ ở đây vì tớ cũng muốn như vậy. "
"…Có thật vậy không?"
"Ngày hôm nay có một điều đáng buồn đã xảy ra," cậu ta thở dài. "Tớ chắc chắn rằng việc tớ tông cậu lúc trước là vì tớ để cho bản thân mình hoàn toàn bị phân tâm bởi điều đó. Tớ biết không có lý do để than vãn với cậu về nó, nhưng thời điểm tớ rời khỏi đây và tớ sẽ lại một mình, tớ sẽ phải đối mặt với nỗi buồn của mình một lần nữa. Tớ không muốn làm điều đó, vì vậy tớ không rời khỏi chỗ này. "
Cậu duỗi người và nhắm mắt lại. Tâm trạng sáng sủa hơn, và tôi cảm thấy buồn ngủ.
Mãi đến một thời gian sau tôi mới nhận ra người ngồi bên cạnh tôi là chàng trai mà tôi hằng quý mến.
Ngạc nhiên thay, là "giả thuyết quá thuận tiện của tôi" gần như hoàn toàn chính xác với thực tế. Mizuho đã đợi ba mươi phút, và khi tôi không xuất hiện, cậu quyết đinh chạy đến trường tôi, sau đó tông vào tôi.
Nếu chúng tôi không cùng né về một hướng và đụng vào nhau, chúng tôi đã dễ dàng đi qua nhau. Tôi biết ơn vì sự cố đó.
"Có điều tớ cần phải thú nhận," Mizuho nói.
Vì sự ngu xuẩn của bản thân, tôi đã hiểu sai ý của cậu ấy, nghĩ nó là một lời tỏ tình và bị xáo trộn. Khi dành nhiều thời gian để nghĩ ngợi rằng nó sẽ tuyệt như thế nào khi cậu ấy cũng cảm thấy như vậy, nên tôi không thể xem xét các khả năng khác.
Oh, tôi phải làm gì đây? Tôi đang mâu thuẫn. Trong khi tôi vui mừng vì Mizuho cũng cảm thấy như vậy, nhưng không có cách nào tôi có thể đáp lại điều đó. Vì người cậu ấy yêu là một người được tách ra từ "Akazuki Kiriko" người đứng trước cậu ấy.
Thật sự, tôi nên nói với cậu ấy ngay lập tức: “Tớ không phải người cậy yêu, mà là Hizumi Kiriko, một nhân vật hư cấu mà tớ tạo ra.”
Nhưng những lời đó bị chặn lại trong cổ họng tôi. Như cách tôi tưởng tượng, nếu bây giờ tôi im lặng, Mizuho sẽ thì thầm những điều ngọt ngào với tôi, tôi sẽ ngay lập tức gạt luân thường đạo lý, lương tâm và lương tri của tôi sang một bên.
Tôi chỉ có thể nói với cậu ấy sự thật sau khi cậu tỏ tình với tôi, khía cạnh xảo quyệt của tôi nói vậy. Một khi tôi vắt hạnh phúc ngắn ngủi ấy đến khi nó nhàu nát. (Nương: giống vắt chanh ấy), tôi có thể tiết lộ rằng tôi là Akazuki Kiriko, người không đáng để cậu ấy yêu, và cam chịu sự khinh bị của cậu ấy
Nói ra trước lúc tỏ tình hay sau không gây ra khác biệt gì lớn. Với một cuộc sống như thế này, ít nhất tôi phải có một khoảng khắc để mà mơ mộng.
"Tớ đã giấu những điều này với cậu từ hồi trung học, Kiriko."
Cậu ấy đã nghĩ về tôi lâu như thế sao? Niềm hạnh phúc của tôi đang dâng trào, nhưng cũng buồn hơn. Có thể bởi vì tôi cũng đã phản bội Mizuho trong một thời gian dài. Trong thời gian dài đó, tôi đã chơi đùa với cậu ấy bằng ảo tưởng về một Hizumi Kiriko không tồn tại.
Một luồng gió mới thổi vào lương tâm tôi . "Um, Mizuho, tớ ...", tôi đã dũng cảm chen vào nhưng Mizuho vẫn thuyên thuyên nói.
"Tớ ngờ rằng liệu giờ cậu có tha thứ cho tớ không, nhưng tớ vẫn cần phải xin lỗi cậu."
Xin lỗi?
Ít nhất, tôi đã nhận ra mình đang hiểu lầm một cách nghiêm trọng. Cậu ấy không thú nhận tình yêu cậu dành cho tôi.
Vậy, cậu đang thú nhận điều gì? Xin lỗi vì điều gì?
"Yugami Mizuho” trong các bức thư là hoàn toàn hư cấu," cậu nói với tôi "cậu ta chẳng là gì ngoài một nhân vật tớ tạo ra để tiếp tục giữ mối quan hệ thư từ với cậu. Người mà cậu nhìn thấy bây giờ đây, là Yugami Mizuho thực sự, là một ai đó hoàn toàn khác so với cái người trong những lá thư. "
"Cái gì thế này ...?", Tôi thốt lên, một nửa là sự nhẹ nhõm. "Ý cậu là gì?"
"Tớ sẽ giải thích mọi thứ theo thứ tự."
Và sau đó tôi đã biết được sự thật.
Tôi tự nghĩ, sau khi tôi nghe lời thú nhận của Mizuho, tôi đã sốc vì tôi đã mất đi cơ hội để thú nhận những lời dối trá của mình.
Tôi vui mừng vì chúng tôi đã cùng nói dối theo cùng một kiểu, theo cùng một lý do và cùng một thời điểm, vui mừng rằng vẻ bề ngoài, bầu không khí và cách nói chuyện của cậu ấy y như cách tôi hình dung, nên tôi đã rất, rất, rất mừng, rằng nó không còn là thời điểm để tiết lộ bí mật của riêng tôi.
Sau khi bình tâm lại, tôi nghe thấy một số từ không tưởng thoát ra khỏi miệng tôi.
"Phải vậy không? Mizuho, cậu đã lừa tớ suốt sao? "
Tôi thì sao?, cũng là loại “chó chê mèo lắm lông”.
"Yeah," cậu gật đầu.
"Vậy là, cậu chưa bao giờ có một người bạn, đúng không?"
"Đúng vậy," cậu ấy lại gật đầu.
"Tớ hiểu rồi."
Tôi ngừng nói, đưa tách trà rỗng vào môi, và giả vờ nhâm nhi nó.
"Tớ không quan tâm nếu cậu ghét tớ," Mizuho tuyên bố. "Tớ xứng đáng bị ghét vì những gì tớ đã làm với cậu. Nói dối liên miên trong hơn năm năm. Tớ đến đây hôm nay vì tớ muốn được nói chuyện với Kiriko ít nhất một lần. Tớ không mong muốn gì thêm. Tớ thỏa mãn rồi. "
Cậu ấy nói dối, nhưng là một lời nói dối chân thực. Tôi nghĩ, Và tôi là một kẻ nói dối không trung thực.
"Này, Mizuho," tôi thủ thỉ.
"Gì vậy?"
"Mong cậu hãy ít nhất trả lời câu hỏi tiếp theo một cách trung thực. Cậu nghĩ gì khi cậu gặp tớ? "
Cậu thở dài. "Tớ muốn cậu không ghét tớ."
"Trong trường hợp đó," tôi mở lời ngay lập tức, "Tớ sẽ là bạn của cậu."
Tôi, là người thường cầu xin điều đó, đã lợi dụng sự trung thực của Mizuho.
Mắt cậu mở to một chút, và với một tiếng cười, cậu nói "Cảm ơn."
Có lẽ lời nói dối này không cần thiết. Nếu tôi thành thật tiết lộ rằng tôi cũng không có một người bạn nào, và bị ngược đãi ở nhà và ở trường, Mizuho và tôi có thể cảm thấy phụ thuộc vào nhau (Nương: co-depency: kiểu như rất rất là quan tâm đến cảm xúc của nhau và rất dễ xúc động khi thấy một trong 2 người quan tâm đến người khác) , và cảm thấy thoải mái khi chìm đắm trong một mối quan hệ tuyệt vọng, không lành mạnh, day dứt.
Nhưng một lần thôi, tôi muốn được chuyện trò với ai đó như một cô gái bình thường. Không bị khinh bỉ, cũng như thương hại, không để ý đến gia cảnh hay quá khứ của tôi, chỉ nhìn nhận tôi thôi.
Và quan trọng nhất, tôi muốn được thử đơn phương trong thực tại, ở đó - những tưởng tượng ập đến tâm trí trong suốt mối quan hệ thư từ của chúng tôi.
Điều đầu tiên tôi làm với vị trí mới của mình là sắp xếp cho chúng tôi dành nhiều thời gian với nhau hơn.
"Mizuho, cậu nên dành nhiều thời gian hơn với người khác," tôi tỏ vẻ hiểu biết. "Khi nhìn vào cậu, vấn đề lớn nhất của cậu dường như là cậu đã quen với cách sống đơn điệu. Nên trước hết, cậu cần bắt đầu học nhịp sống của hai người trước. "
Tôi chỉ dự định ngẫu nhiên tạo ra một cái gì đó, nhưng đây thực sự là một điều mà cá nhân tôi thường nghĩ đến.
"Tớ hiểu được điều cậu nói," Mizuho xác nhận. "Nhưng làm thế nào?"
"Cậu chỉ cần gặp tớ thôi. Thường xuyên hơn. "
"Điều này… Cậu không phiền chứ, Kiriko?"
"Cậu có phiền không, Mizuho?"
"Không," cậu lắc đầu. "Tớ vui lắm."
"Tớ cũng vậy."
"... Tớ không hiểu đôi lúc cậu nói gì, Kiriko."
"Đó là vì tớ nghĩ cậu không cần phải hiểu."
"Tớ hiểu rồi." Cậu nhíu mày.
Chúng tôi gặp nhau ba ngày một tuần - Thứ Hai, Thứ Tư và Thứ Sáu - để dành thời gian cùng nhau sau giờ học.
Vì có khả năng có những người
biết tôi ở ga, nên chúng tôi đã thay đổi địa điểm gặp mặt của chúng tôi ở nhà vòm bên cạnh con đường đi bộ ở khu dân cư kiểu phương Tây cách đó 5 phút đi bộ.
Đó là một cái nhà vòm nhỏ với mái lục giác xanh và một băng ghế dài. Chúng tôi ngồi trên băng ghế dài với máy phát nhạc (máy CD) đặt giữ hai người và nghe nhạc từ máy, mỗi người một tai nghe và thay phiên nhau mang đĩa nhạc vào mỗi lần gặp .
Chúng tôi đã thảo luận bao quát về âm nhạc trong các bức thư của chúng tôi, nhưng với bản chất của các bức thư, chúng tôi chỉ có thể chia sẻ những trải nghiệm đã qua. Vì vậy, có thể chia sẻ trải nghiệm trong hiện tại là điều mới mẻ và thú vị.
Đôi khi chúng tôi có để lộ ra vài suy nghĩ, hoặc giải thích về điều chúng tôi thích nhất về một bài hát, nhưng chúng tôi hầu như chỉ đắm mình trong giai điệu trong im lặng.
Dây nối hai tai nghe của chúng tôi ngắn, nên tất nhiên chúng tôi tựa vào nhau, và đôi khi chúng tôi sẽ vai chạm vai.
"Kiriko này, không phải nó thật gò bó sao?", Mizuho e thẹn hỏi.
"Thật vậy. Nhưng cậu không nghĩ nó là điều tốt để cậu quen với mọi người hơn sao, Mizuho? "
Tôi đã đưa ra một lập luận nghe có vẻ hợp lý để giải thích về khoảng cách đó . Cậu chỉ nói
"Chắc là cậu nói đúng", rồi hoàn toàn dựa vào vai tôi.
"Cậu nặng lắm," tôi phàn nàn, nhưng cậu ấy lơ tôi, và hành động như thể cậu đang quá tập trung vào âm nhạc.
Sheesh. Tôi chết lặng. Không phải do Mizuho, mà do bản thân tôi. Khi dùng vị trí mà tôi đạt được bằng sự dối trá để khiến cậu ấy làm theo những gì tôi nói.
Đó là một hành động hèn hạ không thể tha thứ. Ngay cả khi tôi bị sét đánh, lao vào sao băng, hay bị xe tông, tôi vẫn không có quyền lên tiếng phàn nàn.
Tôi cần nói với cậu ấy sự thật vào một ngày nào đó, tôi tự nhủ.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy nụ cười khiêm tốn của cậu ấy, mỗi khi cơ thể cậu chạm vào tôi, mỗi khi cậu ấy gọi tôi là "Kiriko", sự trung thực của tôi đã run rẩy.
Chỉ một chút nữa thôi. Tôi không thể hưởng thụ giấc mơ này thêm một chút nữa sao? Nên, sự dối trá cứ tiếp tục như thế.
Tuy nhiên, một tháng sau khi đoàn tụ với Mizuho, mối quan hệ đó đột ngột kết thúc. Mặt nạ tôi tróc ra, và cậu đã nhìn thấy những màu sắc thật sự của tôi.
Sau vụ trộm cắp tiền, đám bạn của tôi đối xử với tôi như một tên trộm. Từ lâu đã có những tin đồn hoàn toàn vô căn cứ nói tôi là gái điếm, nên giờ tôi chẳng quan tâm lắm nếu bị gọi là kẻ trộm
Thật không may, đây là một trường học đầy đủ những cá thể có xu hướng trộm cắp, nơi ví tiền và các món đồ khác bị ăn cắp hầu như hàng ngày. Nên tất cả trách nhiệm của các sự việc trên được gắn lên tôi
Ngay cả việc một thẻ ID học sinh bị đánh cắp, từ một lớp năm ba mà tôi chưa bao giờ đến, được dựng lên như là tôi đã làm điều đó. Tôi được lợi gì khi lấy cắp nó?
Sau giờ học, có một nhóm chờ ngay ngoài cổng, họ giữ tôi lại và rải mọi thứ trong túi của tôi xuống đường. Họ thậm chí lục soát túi đồng phục và ví của tôi.
Tôi ngờ rằng điều này có nghĩa là họ cũng đã lục soát tủ và hộc bàn tôi.
Tất nhiên, không lý nào mà họ tìm thấy được thẻ ID học sinh, vì vậy việc lục soát kết thúc sau khoảng hai mươi phút. Nhưng điều đó không có nghĩa nó là giai đoạn kết thúc.
Nhóm đó đã đẩy tôi vào một cái rãnh tưới để trả thù. Không có nước ở đó, nhưng có bùn lầy nhầy nhụa có mùi thối rữa và đống lá khô dày gần 20 centimet.
Khi tôi đặt chân xuống, tôi trượt chân và ngã xuống bùn. Sau đó, đồ dùng trong túi của tôi rơi ra từng cái một. Tiếng cười dần dần biến mất vào khoảng không.
Tôi cảm thấy nhói đau ở đùi. Trong khi ngã, tôi đã bị một mảnh kính hay thứ gì đó cắt trúng, tạo ra một vết thương dài và chảy rất nhiều máu.
Ở nơi bẩn như thế này, nó có thể bị nhiễm trùng. Tôi quyết định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Và đôi chân của tôi không cử động. Không phải do đau đớn, cũng không phải là do sốc khi nhìn thấy vết thương kệch cỡm của bản thân.
Tôi cảm thấy thứ gì đó siết chặt trong dạ dày tôi, làm tôi khó có thể thở đều. Dường như tôi cũng có thể cảm thấy tổn thương giống như bất cứ ai khác.
Đây chẳng là gì so với khi mày bị đẩy vào trong cái hồ lạnh như băng vào mùa đông hồi trung học, tôi tự nhủ
Nằm xuống vũng bùn lạnh, tôi nghĩ. Cái rãnh này này sâu hơn nhiều so với chiều cao của tôi. Ngay cả khi tôi có thể nhảy lên và bám vào gờ rãnh, nó vẫn khó khăn để trèo lên. Phải có một cái thang ở đâu đó.
Nhưng trước khi tôi tìm thấy, tôi phải nhặt lại các đồng dùng trong túi tôi. Vở ghi và những thứ giờ có lẽ đã vô dụng, nên tôi chỉ lượm lại tối thiểu những gì tôi cần.
Tôi sẽ từ bỏ việc đi đến chỗ hẹn của chúng tôi vào ngay hôm nay. Tôi chỉ cần nói tôi bị ốm hay gì đó. Ngay khi tôi leo lên được, tôi sẽ đi thẳng về nhà, giặt quần áo bằng tay, rồi ném chúng vào máy giặt ... Sau đó, tôi sẽ nghĩ về những việc cần làm tiếp theo.
Đĩa CD tôi đã mang theo để nghe với Mizuho đâng nằm gần tôi. Tôi đi nhặt nó lên, và thấy nó đã vỡ.
Tôi nhìn quanh. Không chỉ đen như hũ nút, mà còn có hàng rào ở cả hai bên rãnh, nên không ai có thể nhìn thấy tôi.
Lần đầu sau một khoảng thời gian dài, tôi khóc. Tôi giữ đầu gối mình và cuộc tròn lại, và nức nở
Một khi tôi đã bắt đầu, những giọt nước mắt tràn ra mà không có sự kháng cự nào, và tôi quên mất khi nào nên dừng lại.
Những người đã đẩy tôi vào cái rãnh tưới này không nhất thiết phải ném mọi thứ thuộc về tôi vào bãi bùn. Một vài bản in và vài cuốn vởđược để lại trên đường bị cuốn đi bởi gió.
Một trong số đó gián tiếp được nhặt bởi Mizuho trên đường về nhà. Thính giác tốt của cậu ấy không bỏ sót tiếng khóc của tôi hòa lẫn trong tiếng gió.
Tôi nghe thấy đang ai đó trèo qua hàng rào và rơi xuống bên cạnh tôi. Tôi nhanh chóng ngừng khóc và giữ nhịp thở của mình.
Dù họ là ai, tôi không muốn họ nhìn thấy tôi khóc trong bãi bùn.
"Kiriko?", Một giọng nói quen thuộc cất lên, và trái tim tôi gần như đông cứng. Tôi ngay lập tức cuối xuống để giấu khuôn mặt của mình.
Tại sao? Tôi bối rối. Tại sao Mizuho lại ở đây? Tại sao cậu ấy lại biết tôi đang ngồi xổm ở một cái rãnh ?
"Có phải cậu không Kiriko?", Cậu hỏi lại. Tôi giữ im lặng. Nhưng khi cậu ấy gọi tên tôi một lần nữa, tôi quyết định lên tiếng .
Tôi sẽ phải thú nhận vào một ngày nào đó. Cố kéo dài chuyện này ra thì chỉ làm sự dối trá của tôi bị bóc trần theo một cách khủng khiếp.
Đây là sự trừng phạt của tôi.
Tôi ngẩng mặt lên và hỏi, "Làm thế nào mà cậu biết tớ ở đây?"
Cậu không trả lời câu hỏi của tôi. "Ah, vậy đúng là cậu, Kiriko."
Không nói thêm gì khác, Mizuho ném một cái gì đó lên không trung, rơi xuống, và hạ cánh xuống mông của cậu ấy trên bãi bùn. (Nương: wtf?) Bùn bắn tung tóe, và có một ít rơi vào mặt tôi.
Một quẵng ngắn sau đó, thêm nhiều thứ rơi xuống. Nhhững gì cậu ném lên là một cái túi mở toang hoác, sách, vở, bút chì, hộp bút, vân vân và mây mây. Tất cả đều rơi xuống bùn từng cái một
Cậu ấy nằm xuống bãi bùn như tôi vừa làm. Không quan tâm đến quần áo và tóc của cậu bị lấm bùn.
Chúng tôi cùng im lặng trong một lúc.
"Này, Kiriko."
"Vâng?"
"Nhìn kìa." Mizuho chỉ thẳng lên phía trên.
Đúng vậy, tôi nghĩ. Hôm nay là ngày đông chí.
Chúng tôi cùng nhau nằm xuống đống bùn, nhìn ngắm trăng tròn.
Tôi không nói với cậu ấy về vết thương trên đùi tôi. Tôi không muốn cậu ấy lo lắng thêm nữa.
Khi chúng tôi lội qua mương tối, tạo ra tiếng lõm bõm với những bước chân của chúng tôi, tôi thú nhận tất cả những lời nói dối của mình.
Cách mà tôi đã nói dối trong thư của tôi kể từ thời trung học. Tình hình gia đình tôi trở nên hỗn loạn với sự xuất hiện của bố dượng và chị kế của tôi. Và khoảng cùng lúc đó, cũng bị bắt nạt ở trường, làm tôi không còn nơi nào để đến. Và tất cả các chi tiết về cách đối xử mà tôi đã nhận.
Dường như cố ý, cậu ấy không lên tiếng xác nhận hay nói một lời xin lỗi nào; cậu ấy chỉ đơn giản lắng nghe tôi trong im lặng.
Tôi đã từng cố gắng đến gặp cố vấn viên của trường người đến trường mỗi tuần một lần và nói với anh ta về tất cả những rắc rối của tôi, nhưng vị sinh viên tốt nghiệp cao đẳng 24 tuổi chỉ đáp lại bằng sự khó chịu một cách thái quá và trang trọng bất cứ khi nào tôi hỏi .
Họ không lắng nghe, và tôi nhớ một cách rõ ràng cái cảm giác khó chịu khi bị buộc phải “trung thực” gây ra cho tôi. (Nương: ý là cái cảm giác khó chịu của main nữ khi ông thần cố vấn viên làm bộ lắng nghe í)
Nên việc Mizuho lắng nghe tôi nói và im lặng trong suốt lúc đó khiến tôi hạnh phúc.
Tôi chỉ muốn cậu ấy biết tôi thực sự là ai; Tôi không tìm kiếm sự thương hại. nên, ngay cả khi chủ đề nó là về bạo lực gia đình và ngược đãi, tôi cố gắng giải thích nó một cách thờ ơ nhất cớ thể.
Nó vẫn không thay đổi thực tế là tôi đã làm cậu ấy phải lo lắng. Bất cứ ai nghe thấy những lời mở lòng một cách nghiêm túc của tôi chắc chắn sẽ cảm thấy như nó là nghĩa vụ. "Mình cần phải an ủi cô ấy."
Nhưng không có từ thần kỳ nào như vậy tồn tại. Các vấn đề của tôi quá phức tạp, và không có giải pháp thiết thực nào. Và những lời thừa nhận như "Điều đó nghe có vẻ khó khăn nhỉ" hoặc "Cậu thật tuyệt khi chịu đựng được điều đó" đã chẳng còn lợi ích gì.
Trừ khi họ trong một tình huống giống tôi, và thực sự có thể vượt qua được nó, còn không tất cả những lời an ủi chỉ vang lên một cách sáo rỗng.
Thật vậy, có thật sự có khả năng nào đề người này an ủi người kia không? Nếu bạn đưa ra những kết luận theo kiểu logic, tất cả mọi người ngoài bản thân bạn chỉ là những kẻ ngoài cuộc.
Mọi người có khả năng bao gồm những ước muốn vì lợi ích của người khác bên trong ước muốn vì lợi ích của bản thân . Nhưng có lẽ họ không thể hoàn toàn ước một điều ước chỉ dành cho người khác. Có lẽ trong một nghĩa rộng, luôn có một cái gì đó trong đó dành cho họ. (Nương: ước cho người khác điều đó, thì điều đó cũng có lợi cho mình, không ai có thể hoàn toàn ước cho một ai đó hạnh phúc mà bản thân không được lợi lộc gì.)
Có thể cậu ấy cũng đang nghĩ như vậy. Cậu không nói không rằng nắm lấy tay tôi khi tôi kể về về nỗi đau mà tôi phải chịu đựng. Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay một chàng trai.
Tôi chỉ muốn che giấu sự bối rối của mình, nhưng tôi đã nói điều gì đó nghe như tôi đang đẩy cậu ấy ra.
"Nhưng tớ nghĩ rằng nói cho cậu điều này sẽ chẳng đạt được điều gì, Mizuho."
Lực nắm của cậu ấy lỏng đi trong phúc chốc. Mizuho đủ sắc bén để nhìn thấy ý định đằng sau câu nói của tôi.
Đúng vậy, tôi đã ngầm hỏi: Cậu có thể cứu tớ không?
Sự im lặng kéo dài khoảng ba mươi giây.
Cậu ấy nói với tôi. "Này, Kiriko."
"Gì?"
Đột nhiên, Mizuho nắm lấy vai tôi và đẩy tôi vào bức tường phía sau. Cậu ấy làm những hành động ấy một cách nhẹ nhàng, vì vậy tôi đã không đập đầu hoặc lưng vào tường, nhưng hành động đó dường như không giống Mizuho, tôi đã quá bối rối để đùa.
Cậu ấy đưa miệng vào gần tai tôi và thì thầm.
"Nếu cậu thật sự ghét tất cả điều đấy, chỉ cần nói với tớ. Để tớ có thể giết cậu. "
Tôi nghĩ đó là một câu trả lời khá là thông minh.
"... Cậu thật lạnh lùng, Mizuho."
Tôi đã nói điều mà tôi không có ý nói ra, bởi vì nếu tôi nói bất cứ điều gì như "Cám ơn", tôi sẽ bắt đầu khóc.
"Yeah. Có lẽ tớ là một người lạnh lùng, "Cậu mỉm cười cô độc.
Tôi đặt tay lên lưng cậu ấy và từ từ kéo cậu ấy lại gần.
Cậu ấy đáp lại với hành động tương tự.
Tôi biết. Tuyên bố trong trong nháy mắt có vẻ điên loạn ấy là bằng chứng cho thấy cậu ấy, với sự nghiêm túc tuyệt đối, đang nghĩ đến cách để cứu tôi.
Kết luận của cậu ấy rằng đó là cách duy nhất để làm điều gì đó cho những điều mà không thể thực hiện được.
Điều thiết yếu nhất không phải là tôi sẽ bị giết, mà là Mizuho sẽ giết tôi. Chàng trai mà tôi tin tưởng nhất đã hứa rằng, nếu thời điểm đó đến, sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả đau đớn của tôi.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy một lời hứa an ủi hơn như thế. Không phải trước đó, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.
Tôi tắm rửa và thay đồ tại nhà Mizuho. Hình như, bố mẹ cậu ấy luôn về nhà sau nửa đêm.
Trong khi bộ đồng phục tôi đang được giặt, chúng tôi thấy mình bị mất cảm nhận ngắn ngủi, và chỉ một chút, đó là chuyện trò theo cách bình thường đối với một cô bé và một cậu bé tuổi vị thành niên.
Đối với những người khác, dường như đùa nghịch có lẽ là một điều tầm thường, nhưng đối với một người sống một cuộc sống như tôi, đó là một cột mốc quan trọng đã cho tôi sự thanh thản trong nhiều ngày.
Mối quan hệ khi chúng tôi gắn bó hơn, đó là mối quan hệ không lành mạnh và không lối thoát như đáng ra nó phải thế
Nhưng sau khi xem xét thêm, không có lối để thoát ra, nên tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi chìm xuống đầm lầy không đáy.
Trong khi khoảng cách giữa trái tim chúng tôi tiến lại gần hơn, bề ngoài, mối quan hệ bình thường của chúng tôi vẫn tiếp tục.
Những thay đổi duy nhất của chúng tôi là chúng tôi thường xuyên gặp nhau hai lần sau giờ học, và khi chúng tôi nghe nhạc cùng nhau, Mizuho bấy giờ sẽ quấn chiếc khăn quàng cổ mà cậu đang mang, quấn qua cổ tôi.
Màu sắc rời bỏ cảnh vật, và tuyết bắt đầu rơi thay vì mưa - một mùa đông xám xịt đang kéo đến.
Một ngày kia, chúng tôi chui rúc trong chiếc áo khoác như thường lệ và nghe nhạc trong nhà vòm. Tôi ngáp to hết cỡ, vì hầu như không ngủ vào ngày hôm qua và ngày hôm trước.
Mizuho cười cay đắng. "Chán à?"
"Không, không có đâu," tôi trả lời, dụi mắt. "Gần đây, họ bắt đầu tu sửa lại thư viện mà tớ thường tới."
Chỉ riêng câu đấy thì không có ý nghĩa lắm, nên tôi đã thêm một lời giải thích về việc tôi ngủ trong thư viện bất cứ khi nào tôi cần ngủ.
“Vậy, cậu không thể ngủ ờ nhà, huh?"
"Không, nhất là không phải là gần đây. Đám bạn của chị tớ đến và ra về với sự hài lòng. Bố dượng của tớ có thể ngủ dù ồn đến đâu, nên ông ta không khó chịu vì điều đó. Đêm qua, họ gọi tớ dậy lúc 2 giờ 30 sáng và thử nghiệm xỏ lỗ tai ".
Tôi vuốt tóc lên để lộ ra hai lỗ nhỏ ở tai. Mizuho đưa mặt lại gần và nhìn chăm chú.
"Tôi nghĩ nó sẽ sớm lành nếu tớ để nó như vậy, nhưng tớ không dùng thuốc khử trùng hay thuốc mỡ, nên tớ hơi lo lắng một chút."
"Không đau sao?"
"Không có gì đặc biệt. Việc xỏ lỗ chỉ kéo dài trong một phút. "
Mizuho đưa các ngón tay của cậu dọc theo những vết thương mới. "Tớ nhột," tôi cảnh báo, và điều này làm cậu ấy vui. Cậu chạm vào tai tôi bằng tất cả các ngón tay của cậu như thể cố gắng xác định hình dạng của nó trong bóng tối.
Khi phần đằng sau và dái tai tôi bị mơn trớn đã gửi một cơn rùng mình lên não tôi, và tôi cảm thấy không biết vì sao lại cảm thấy tội lỗi vì điều đó.
"Gần đây, dù bố dượng và chị kế của tớ không làm phiền tớ nữa, tớ đã phản đối việc ngủ ở nhà. Thư viện là nơi tớ có thể ngủ nhiều nhất. Tôi không thể nằm, và ghế thì thô, nhưng có đĩa CD và sách, ở đó rất yên tĩnh, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tớ không cần phải nhìn thấy những người tớ không muốn. "
"Và bây giờ thì thư viện đó đang được tu sửa lại?"
"Có vẻ như tớ sẽ không thể sử dụng nó trong ít nhất hai mươi ngày nữa. Tớ chỉ muốn có một nơi khác giống như thế. "
Mizuho dừng đùa giỡn tai tôi và suy nghĩ. Cậu đặt tay lên cằm và nhắm mắt lại.
Có gì đó lóe lên.
"Tớ biết một nơi đáp ứng hầu hết các yêu cầu của cậu, Kiriko."
"... Hm? Tớ muốn biết. Cậu nói nhanh đi. "
Tôi cúi người về phía trước, và Mizuho gượng gạo đưa cái nhìn sang hướng khác.
"Lựa chọn này chắc chắn là
không tốt bằng thư viện rồi, nhưng có một vài cuốn sách không tệ đâu. Và dĩ nhiên cậu cũng có thể nghe nhạc. Nó được bao quanh bởi cây cối, vì thế nó yên tĩnh, và không có giờ đóng cửa . Và không chỉ không tốn gì, cậu còn có thể nằm nghỉ ở đó. "
Rồi cậu nhìn vào mắt tôi. "Nhưng có một lỗ hổng nghiêm trọng."
Tôi hỏi, kìm tiếng cười của mình, "Đó có phải là nơi cậu thường ngủ không, Mizuho?"
"Chính xác," cậu gật đầu. "Nên tớ không thể thực sự gọi nó là một gợi ý tốt."
"Tớ sẽ thành thật với cậu và với tớ, đó là một tin vô cùng tốt luôn. Nếu cậu không có vấn đề gì, tớ muốn “xâm nhập” ngay lập tức. "
"... Vậy buổi nghe nhạc hôm nay chấm dứt ở đây."
Mizuho dừng đĩa CD và lấy tai nghe ra khỏi tai tôi.
Tôi chưa bao giờ đi vào phòng đứa con trai nào ngoài Mizuho. Thực tế là căn phòng của cậu hầu như thuộc về thế giới bên kia, thiếu màu sắc sống động và sự thiếu thốn đấy có thể biểu lộ tính cách của cậu ấy, hay nó chỉ là phòng ngủ của một đứa con trai bình thường - tôi không thể nói được.
Nhưng tôi có thể nói rằng một kệ sách khổng lồ gần như chạm vào trần nhà với mỗi kệ chứa nhiều đến tận mép không phải là điều mong đợi được ở phòng của một chàng trai 17 tuổi. Khi tôi đến gần, tôi thoáng ngửi mùi giấy cũ.
Sau khi thay bộ đồ ngủ mà Mizuho cho tôi mượn và xắn tay áo ba lần, tôi nói vọng ra ngoài cửa, "cậu có thể vào."
Mizuho nhìn tôi, bấy giờ đang mặc áo jersey của trường trung học, một cách tò mò. Cái nhìn của cậu làm tôi bật cười, nên tôi chỉ vào cái giá sách để chuyển ánh mắt cậu đến đấy.
"Tớ ngạc nhiên đấy. Số lượng sách thật ấn tượng. "
"À, không phải là tớ đã đọc hết tất cả đâu", cậu giải thích như thể chế giễu bản thân. "Thậm chí cũng không phải là tớ thích sách. Nó giống thói quen thích sưu tập hơn, nếu tớ phải nói ra thì tớ chỉ thích đi khắp các hiệu sách và mua bất kỳ cuốn sách nào mà tớ đã thấy nó đươc đề cập đến trong các quyển tạp chí - những thứ đáng giá như "tin tưởng vào tôi này", tớ đoán vậy. "
"Cậu thật chăm chỉ."
Cậu lắc đầu. "Tớ rất nhanh chán, nên tớ chán mọi thứ ngay khi tớ vừa bắt đầu. Nên tớ nghĩ rằng làm những điều mà đối với tớ thì dường như nó chán vô cùng là sở thích của tớ. Cậu nghĩ sao?"
"Bởi vì nguy cơ thất vọng sẽ thấp, đúng không?"
"Đúng vậy. Và trong khi tớ kiên nhẫn tìm kiếm một thứ gì đó, ngay cả khi tớ không thích đọc sách, tớ cũng hiểu được cảm giác của những người thích đọc sách. Đó là một bước tiến lớn. “cậu duỗi thẳng những nếp gấp cửa tấm nệm trải giường, kéo chăn lên, và chỉnh vị trí gối. "Nhưng hết giờ nói chuyện rồi. Giường đã sẵn sàng. Ngủ bao nhiêu cậu muốn. "
Tôi ngồi xuống tấm nệm trải mát mẻ, chui vào trong chăn và đặt đầu lên gối.
Dù tôi biết các hành động của tôi rất gượng gạo. Nhưng vô ích khi nói tôi đừng nên lo lắng quá. Nếu có một cô gái không cảm thấy lo lắng khi ngủ trên giường của chàng trai mà cô ấy yêu, có lẽ cô ta đã mất một thứ gì đó tạo nên con người của cô ta.
Tôi đã được bao bọc trong mùi hương của Mizuho. Thật khó để mô tả, nhưng yếu tố chủ yếu là nó là mùi của người khác. Một điều sẽ không bao giờ đến từ tôi.
Lần duy nhất cậu ấy ôm tôi là khi chúng tôi đang ở trong một cái rãnh tưới, nên tôi không biết mùi vị ra sao, nhưng tôi nghĩ nó có mùi như thế này nếu tôi vùi mặt mình vào ngực cậu ấy.
Và trong tôi, mùi đó gắn bó chặt chẽ với cảm giác an toàn, sự thích thú, và yêu mến. Tôi thoáng nghĩ đến việc mang cái chăn về nhà cùng với tôi trong bí mật. (Nương:....)
"Tớ sẽ trở lại gọi cậu dậy vào một thời điểm thích hợp. Ngủ ngon nhé."
Mizuho kéo màn lại, tắt đèn, và chuẩn bị đi ra, nhưng tôi ngăn cậu lại.
"Um, cậu có thể ở lại đây cho đến khi tớ ngủ được không?"
Cậu trả lời có phần lo lắng. "Cá nhân tớ thì không sao, nhưng ... cậu định làm gì nếu tớ có bất kì ý tưởng “vui nhộn” nào?" (Nương: bản Eng là “funny ideas” tui không chế =]]])
Mặt cậu nóng lên một chút, nhưng tôi không
biết điều đó vì đèn đã tắt.
Tôi hiểu rồi. Vậy là Mizuho nhìn nhận tôi theo cách đó nhỉ.
Điều mà tôi muốn biết ngay từ đầu
là – có phải lòng tốt của cậu dành tôi hoàn toàn là sự thân thiện, hoặc lòng tốt đó cũng có thêm các yếu tố lãng mạn nữa
- nhưng bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ. Một cảm giác ấm áp lấp đầy lồng ngực tôi. (Nương: main nữ cứ nghĩ main nam thương hại thôi, nhưng cậu ấy coi cô là một cô gái)
"Nếu chuyện đó xảy ra, tớ sẽ giả vờ chống cự," tôi trả lời. (nương: tới đi anh ey :v)
"Không được đâu," cậu cười bối rối. "Nếu tớ cố gắng làm bất cứ điều gì với cậu, cậu có quyền tặng tớ một cú đấm thật mạnh vào giữa mắt. Điều đó sẽ đưa “tớ” hèn nhát trở lại và lấy lại suy nghĩ ngay lập tức. " (Nương: kiểu
có 1 con thiên thần với 1 con quỷ khi nhân vật độc thoại nội tâm ấy)
"Hiểu rồi. Tớ sẽ nhớ điều đó."
Tôi sẽ ghi nhớ điều này: Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đấm vào giữa mắt cậu ấy.
Mizuho bật đèn bàn và bắt đầu đọc một quyển sách. Tôi nhìn cậu ấy với đôi mắt khép hờ.
Cảnh này có thể là một trong những cảnh tôi sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại, tôi nghĩ khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, tôi mượn giường trong phòng của cậu ấy thường xuyên hơn. Ngay khi tôi thay đồ ngủ và chui vào chăn, Mizuho bật nhạc với âm lượng vừa đủ nghe, và từ từ hạ xuống khi giác quan của tôi mờ đi.
Khi tôi thức dậy từ giấc ngủ ngon, cậu ấy sẽ rót cho tôi một tách trà nóng. Rồi sau đó tôi sẽ ngồi lên yên sau chiếc xe đạp của cậu và cậu sẽ chở tôi về nhà.
Sau lần đầu tiên tôi chú ý khi đang lơ mơ, rằng Mizuho sẽ chỉnh cái chăn gọn gang lại nếu nó bị lõm, tôi đã dạy mình làm thế nào để tự nhiên chìm vào giấc ngủ mà không làm cái chăn xê dịch quá nhiều để đảm bảo là có thể chỉnh lại cho ngay ngắn .
Phần khó khăn nhất là giữ cho mình không cười toe toét sau khi cậu nhẹ nhàng nắm và kéo cái chăn lên. Giữ không bật ra tiếng cười đồng nghĩa với việc giữ lại hơi ấm bên trong, và sự khao khát muốn có cậu ấy của tôi ngày một tăng lên.
Một lần, khi cậu nhìn gần vào mặt tôi. Mắt tôi đã nhắm, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cậu và có thể nói là cậu đang ngồi xổm cạnh giường.
Cuối cùng, dù, Mizuho đã không làm bất cứ điều gì. Mà dù cậu có có làm, tôi có lẽ cũng sẽ háo hức chấp nhận nó. Không, tôi đã thực sự chờ đợi nó. Tôi sẽ rất vui nếu có bất kỳ "ý tưởng vui nhộn nào."
Xét cho cùng, cậu ấy 17 tuổi và tôi cũng 17.Những sinh vật tuổi 17
là những sinh vật bùng nổ với điều này và là điều mà họ không thể kiểm soát.
Tuy nhiên, tôi cho rằng mình không mong muốn gì hơn là có cậu ở đó đang đọc sách, và ngủ ngon giấc trong khi mọi thứ vẫn còn mơ hồ.
Cho đến khi cả hai chúng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định rằng tôi muốn ngâm mình trong sự hoàn hảo
được tạo ra từ sự không hoàn hảo này.
Mizuho ngồi lên giường, và tôi đặt đầu mình vào lòng cậu ấy.
Hãy hát ru tớ, tôi ích kỷ hỏi. Cậu thanh thản ngân nga bài Blackbird. (Nương: bài này của Beatles nhé)
Khi chúng tôi thư giãn theo cách này, sự kết thúc đang đều đều tiến tới. Tôi đã mơ hồ nhận thức được điều này, nhưng nó đã bò đến một tốc độ không ngờ tới nhanh hơn tôi nghĩ.
Nếu chúng tôi biết rằng chúng tôi còn chưa tới một tháng, chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng truyền đạt từng cảm xúc của chúng tôi cho nhau, và thử tất cả những thứ mà những kẻ đang yêu sẽ làm.
Nhưng điều đó không thể xảy ra.
Vào một ngày thứ bảy ảm đạm vào cuối tháng 12, tôi đưa Mizuho ra một thị trấn khá xa. Sau khi đi xe lửa khoảng một giờ đồng hồ, chúng tôi đến một nhà ga nhỏ đến nỗi có thể nhầm lẫn nó với một bãi phế liệu.
Những cái mạng nhện vô chủ mắc quanh phòng chờ, và một chiếc găng tay len rơi lại trên nền.
Chúng tôi đã đến, sau ba mươi phút đi bộ, tại nghĩa trang công cộng trên một ngọn đồi. Các ngôi mộ đá rải rác khắp nơi. Trong số đó có mộ của bố tôi.
Tôikhông mang hoa hay hương đến. Tôi chỉ chạm tay vào mộ, ngồi xuống trước mộ, và nói với Mizuho về bố tôi.
Chúng không phải là những kỉ niệm đáng gọi là kỷ niệm, nhưng tôi yêu bố tôi. Khi tôi còn nhỏ, và tôi cảm thấy buồn vì mẹ đã mắng tôi hoặc có cãi vã với bạn bè
tôi, ông sẽ mời tôi đi chơi cùng với ông.
Khi lái xe quanh những đường quê thanh vắng và nghe nhạc cổ điển trên máy nghe nhạc, ông sẽ giải thích những nét đặc biệt hay của các bài hát sao cho ngay cả một đứa trẻ như tôi cũng có thể hiểu được. Ông cũng là người đã nói với tôi câu trích dẫn của Pete Townshend.
Có lẽ lý do làm tôi nghe nhạc một cách dễ tính như vậy là bởi vì tôi cảm nhận được sự hiện diện của ông ấy trong đó. Một biểu tượng của thời gian lúc nhà tôi còn êm ấm, và tôi không phải lo lắng gì cả.
Khi tôi kể xong về bố tôi, tôi đột ngột chuyển tới một chủ đề khác.
"Bố dượng của tớ đã dần dần tạo nên một khoản vay. Tớ nghĩ
nó sẽ xảy ra một ngày nào đó với thói cờ bạc của ông ta, nhưng nó lớn hơn mức mà tớ có thể tưởng tượng được. Giờ thì nó không thể được trả
thông qua các phương tiện bình thường được. Thêm vào đó, những người mà ông ta vay tiền dường như không phải người tốt, và vì số tiền vay đó do cờ bạc mà ra nên rất khó để tuyên bố
vỡ nợ cá nhân (Nương: tui cũng không hiểu lắm, nhưng chắc là ổng không trả thì gia đình phải trả vì đâu có giấy tờ nào nói khoản vay đó của riêng ổng đâu) ".
Mâu thuẫn giữa bố mẹ tôi là không thể chấm dứt. Có lẽ cảm thấy hơi có lỗi về chuyện đó, trong lần duy nhất này, bố dượng của tôi đã không dùng bạo lực, nhưng nó chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi có cảm giác rằng lần sau khi ông ta có cơ hội, ông ta sẽ làm điều gì đó - tôi không biết đó là gì – nhưng điều đó sẽ không thể khôi phục.
Tôi không thể trì hoãn hành động của bố dượng. Khoản nợ khổng lồ mà ông ta tích luỹ chắc chắn sẽ phá hỏng cuộc đời tôi.
Cái kiểu tích lũy chầm chậm đó, từng chút từng chút một nỗi buồn sẽ không kích hoạt ma thuật của tôi. Những gì cần thiết để khiến linh hồn tôi hét lên là một sự đau đớn đột ngột, tập trung vào một điểm và một cơn đau đơn giản dễ hiểu.
Ngoài ra, ngay cả khi tôi có thể "hoàn tác" khoản nợ, không có gì đảm bảo ông sẽ không lặp lại cùng một sai lầm đấy. Rốt cuộc, ma thuật của tôi sẽ hầu như không sử dụng được.
Tôi đứng đậy và phủi bụi khỏi quần áo mình.
"Được rồi, Mizuho. Tớ bắt đầu cảm thấy mệt rồi. "
"Tớ hiểu."
"Cậu sẽ giết tớ bằng cách nào?"
Cậu trừng mắt nhìn tôi mà không trả lời. Một cái gì đó dường như khiến cậu bực bội. Cậu ấy chưa bao giờ thể hiện vẻ mặt
như thế với tôi trước đây, nên tôi có hơi dao động .
Ngay sau đó, Mizuho mạnh dạn hôn tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi trong nghĩa trang dường như thích hợp với chúng tôi, thứ mà tôi tôn sùng sự tuyệt vọng của tất cả điều đó.
Bốn ngày sau, thời khác cuối cùng đó đã điểm.
Khi trở về nhà, điều đầu tiên mà mắt tôi thấy là xác của mẹ tôi.
Không, vào thời điểm đó, có lẽ bà ấy chưa phải là một xác chết. Có lẽ bà ấy đang ở trong tình trạng hấp hối, nếu bà ấy nhận được sự cấp cứu ngay lập tức, bà ấy có thể đã được cứu.
Nhưng dù sao, vào thời điểm tôi kiểm tra mạch của bà vài giờ sau đó, bà đã chết.
Mẹ tôi được đặt trên sàn nhà trong một bộ đồ khác với mọi khi, nên tôi không thể dám chắc đó có phải mẹ tôi không. Đó là cách khuôn mặt bà bị đánh một cách “triệt để”.
Đầu bà trắng bệch. (Nương: Her head was a blank white.)
Bố dượng tôi thì đang ngồi trên ghế, đổ rượu vào ly. Khi tôi chạy đến chỗ mẹ, ông
ta gay gắt ra lệnh "Quên đi".
Tôi ngồi cạnh bà ấy, giữ nhịp thở của mình khi tôi nhìn vào khuôn mặt sưng phồng đẫm máu của bà, và một khắc sau, cảm thấy cơn đau của một cú đánh mạnh vào thái dương của tôi.
Bố dượng của tôi lôi tôi khỏi sàn nhà và kéo tôi lên phòng mình. Tôi cuộn tròn lại khi đang giữ đầu gối của mình, và ông ta buộc phải kéo tóc và đấm vào mũi tôi.
Tầm nhìn của tôi đỏ rực, và máu ấm chảy ra từ mũi. Vì sợ hành vi bạo lực của ông ta bị công khai, ông ta thường không bao giờ nhắm vào mặt, nhưng lần này mọi thứ đã khác.
"Mày cũng muốn đuổi cổ tao đi đúng không?", Ông ta hỏi. "Cứ thử đi. Dù mày có làm gì, tao sẽ theo sau mày suốt cuộc đời mày. Mày không thể chạy trốn khỏi tao. Vì chúng ta là gia đình. "
Ông ta đấm vào bụng tôi, và tôi pgặp khó khăn với việc hít thở. Tôi dự đoán đây một cơn bão dài. Ít nhất, tôi đưa tay lên tuyệt vọng bảo vệ mặt mình, để còn nhìn mặt Mizuho.
Hoàn toàn tách rời tâm trí của mình ra khỏi cơ thể, tôi lấp đầy cái đầu trống rỗng của tôi bằng âm nhạc. Tôi đã nghe album “pearl” của Janis Joplin.
Khi mà bài A Woman Left Lonely kết thúc (Nương: là bài thứ ba, khoảng 13p), đợt tấn công của ông ta dừng lại một chút. Nhưng chỉ đơn giản là vì nắm đấm của ông ta đã trầy xước vì đánh mẹ tôi quá lâu, nên ông ta đã thay bằng thắt lưng.
Nhịp nhàng vung thắt lưng như roi da, bố dượng quất tôi hết lần này đến lần khác. Mỗi cú quất mang lại cơn đau như khiến việc vẫn còn sống là một sự phiền hà .
Ngay cả sau bài hát cuối cùng - Mercedes Benz, là một bài hát được phát hành chỉ dưới dạng cappella , bởi vì Janis đã chết vì dùng heroin quá liều sau khi mua Malboros với 5.50 đô la tiền lẻ - sự bạo lực ngoan cố của anh ta không thấy dấu hiệu kết thúc. (Nương; Malboros tui tra gg không thấy nên cũng chịu, cappella là loại nhạc các ca sĩ dùng chính giọng mình tạo ra tiếng giống tiếng trống, đàn và thay thế cho nhạc cụ bằng giọng mình luôn)
Tôi ngừng nghĩ. Tôi ngừng nhìn. Tôi ngừng nghe. Tôi ngừng cảm nhận.
Tôi tỉnh lại sau khi ngất xỉu lần thứ n
Cơn bão đã kết thúc. Tôi nghe thấy tiếng một lon bia được mở ra. Tiếng nhai hạt dẻ tóp tép vang khắp phòng . *Crunch, *crunch, *crunch. *Crunch, *crunch, *crunch.
Tôi thậm chí không có năng lượng để đứng dậy. Tôi xoay xở để hướng cổ mình nhìn lên đồng hồ trên tường. Đã bốn giờ trôi qua kể từ khi tôi về nhà.
Tôi cố đứng lên, nhưng tay tôi đã bị cột lại. Tôi đoán tôi bị trói bằng những cái nẹp thường được dùng để giữ dây cáp lại với nhau. Tay tôi bị cột ở đằng sau nên nên tôi không thể chống cự được.
Cơ thể tôi bị bao phủ bởi những vết lằn roi. Áo blouse của tôi thì đầy máu và một nửa số nút áo đã bung ra, và phần da lộ ra từ cổ xuống lưng đau như nó bị đốt cháy.
Không - có thể nó đã bị đốt. Cơn đau khi bị đốt giống như vậy, và có cái bàn ủi vẫn còn cắm trong ổ cắm gần đó.
Tôi cảm thấy một cái gì đó cưng cứng lăn tròn
trong miệng tôi. Tôi không cần phải nhổ ra để kiểm tra thì cũng biết đó là răng hàm.
Tôi nghĩ cái gì đó có vị đắng, nên chắc hẳn là có máu chảy ra từ chỗ răng bị gãy . Tôi có thể đã súc miệng bằng máu.
Chờ đến khi bố tôi đi vào phòng tắm, tôi bò về phía người mẹ bất động của tôi và chạm vào cổ tay bà ấy.
Không mạch.
Trước bất cứ điều gì khác , tôi nghĩ, "Nếu mình ở lại đây, mình cũng sẽ bị giết." Tôi có thể đau buồn vì cái chết của bà ấy sau khi trốn đến một nơi an toàn.
Tôi chỉ cần thoát khỏi người đàn ông đó. Tôi bò ra khỏi phòng khách, xuống sảnh, và bò đến được cửa trước. Sau đó với sức lực cuối cùng của mình, tôi đứng lên và mở cửa bằng đôi tay bị trói và đi ra ngoài. Sau đó, tôi lại bò một cách tuyệt vọng.
Sự tách rời ngắn ngủi của cơ thể và tâm trí tôi đã hợp nhất lại. Tôi hiểu những gì đã xảy ra với tôi, nhưng vẫn chưa cảm thấy những chuyện này là thực.
Giờ là lúc tôi cần phải "hoàn tác" tất cả mọi thứ, nhưng tôi thấy nó như là việc của người khác. Có lẽ tôi đã bị “vỡ” từ lâu rồi. Làm sao tôi có thể giữ được bình tĩnh sau khi mẹ mình bị giết?
Ai đó nắm lấy vai tôi.
Cột sống tôi đông cứng lại. Tôi thậm chí không thể hét lên. Tê liệt vì sợ hãi, tất cả sức lực rời khỏi tôi.
Đến khi tôi nhận ra đó là tay của Mizuho, tôi đã vô cùng nhẹ nhõm đến độ tôi có thể đã ngất đi. Và cuối cùng, những giọt nước mắt lăn dài. Nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt, chúng rơi xuống.
Tôi không hiểu gì cả. Tại sao cậu ấy lại ở đây? Tôi không muốn cậu ấy nhìn tôi như thế này.
Ngay khi cậu ấy gỡ bỏ các nẹp quanh tay tôi, tôi ngay lập tức che khuôn mặt đầy máu và sưng húp của mình lại.
Mizuho cởi áo khoác của cậu, khoác nó cho tôi, và ôm tôi. Tôi bám lấy cậu ấy và bật khóc.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?", cậu hỏi.Cậu ấy nói nhẹ nhàng và cố gắng trấn tĩnh tôi, nhưng hơi thở run rẩy của cậu ấy đã nói cho tôi về những cảm xúc tăm tối trong cậu.
Tôi giải thích theo kiểu từng đoạn và bỏ qua điểm quan trọng. Mẹ tôi đổ sụp khi tôi về nhà. Bị đánh khi chạy về phía bà ấy. Chịu đựng tất cả các thể loại bạo lực trong bốn giờ sau đó. Mẹ tôi chết vì thời gian đã hết.
Cậu kiên nhẫn lắng nghe, và nhanh chóng hiểu ra. Cậu hầu như không cần thời gian để đi đến quyết định.
"Đợi tớ một chút. Tớ có thể kết thúc nó nhanh chóng. "
Nói xong, cậu đi vào nhà tôi. Câu hỏi về những gì cậu ấy sẽ làm thậm chí còn không xuất hiện trong tâm trí kiệt quệ của tôi.
Tôi nên "hoàn tác" mọi thứ bố dượng của tôi đã làm sớm hơn. Nhưng lòng biết ơn của tôi đối với Mizuho đã xuất hiện, và linh hồn tôi sẽ không hét lên.
Tuyết bắt đầu rơi.
Mizuho đã trở lại trong vòng chưa đầy 5 phút.
Khi nhìn thấy khuôn mặt và áo sơ mi của cậu dính máu, kỳ lạ thay, điều đó làm tôi thấy cậu ấy thật đẹp, chứ không phải là thấy thảm hại.
Con dao trong tay của cậu đã nói lên một cách chính xác cái mà cậu đã "kết thúc".
"Dối trá", tôi cáo buộc. "Cậu đã chọn sai người để giết. Chẳng phải cậu nói rằng cậu sẽ
giết tớ sao? "
Mizuho cười. "Cậu không biết tớ là một kẻ nói dối ngay từ đầu à?"
"... Đúng thế, giờ cậu lại đề cập đến nó."
Cậu ấy đã phạm phải sai lầm. Đó là kết quả tệ nhất mà tôi có thể hình dung ra.
Nhưng tôi cũng không thể trì hoãn được điều đó. Không thể hoàn tác được những nỗ lực mà cậu đã cố gắng vì tôi.
"Này, Mizuho."
"Yeah?"
"Chúng ta hãy trốn đi. Một nơi nào đó chí ít cũng xa nơi này. "
Cậu bước đi trong khi vác tôi trên lưng. Cậu chôm một chiếc xe đạp không bị xích lại ở ga xe lửa, đặt tôi lên lưng, và nhấn bàn đạp.
Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng sự bỏ trốn của chúng tôi sẽ không đi đến đâu cả. Chúng tôi không có ý định thực sự chạy trốn.
Chúng tôi chỉ muốn có thời gian để nói lời tạm biệt.
Một khi chúng ta tốt nghiệp cao trung, chúng ta hãy sống cùng nhau, Mizuho nói.
Mặc dù biết rằng nó bất khả thi, tôi vẫn đồng ý.
Cậu đạp suốt cả đêm. Bầu trời xanh đậm đã chuyển sang sắc tím, sau đó tách ra thành hai tầng màu đỏ xám và xanh xám. Rồi mặt trời nhô lên, và chiếc xe đạp đi xuyên qua các tia sáng buổi sớm.
Cơ thể lạnh ngắt của chúng tôi bắt đầu ấm lên, và lớp tuyết mỏng trên đường tan ra.
Chúng tôi dừng lại tại một cửa hàng tiện lợi để mua gà và bánh. Nhân viên là một cậu sinh viên cao đẳng hờ hững, nên cậu ta tính tiền những thứ mà chúng tôi mua mà không đả động gì đến khuôn mặt của của cả hai. Chúng tôi ngồi lên một băng ghế và ăn.
"Gà và bánh tạo cảm giác như đây là sinh nhật ấy nhỉ," tôi nhận xét.
"Ừ, đó là một ngày để tưởng niệm theo một nghĩa nào đó," cậu đùa.
Đám học sinh tiểu học hiếu kỳ nhìn một cặp đôi cao trung dính đầy máu và thâm tím khắp người ăn đồ ăn giống đồ ăn ở một bữa tiệc vào sáng sớm.
Chúng tôi trông dơ đến mức làm một trong số bọn trẻ phải tự hỏi: "Huh, Halloween à? Họ đang hóa trang Halloween phải không? "Chúng tôi nhìn nhau và cười khúc khích.
Chúng tôi lại bắt đầu đi. Trên đường đi, chúng tôi đi qua một nhóm học sinh từ trường cao trung của tôi. Thấy họ hớn hở nhắc nhở nhau rằng hôm nay là ngày lễ hội văn hóa của họ. Nó dường như là một sự kiện trong một thế giới xa xôi khác hoàn toàn.
Có khá nhiều kẻ bắt nạt tôi trong nhóm. Chúng choáng váng khi nhìn thấy tôi, bầm tím khắp người, ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp và được một cậu trai dính máu khắp người đạp xe đi xa khỏi trường .
Tôi vùi mặt mình vào lưng Mizuho và khóc nức nở khi tôi cười, cười khi tôi nức nở. Tôi cảm thấy chất độc đã làm cơ thể tôi bị nhiễm khuẩn một thời gian dài cuối cùng đã bị đã bị rửa sạch.
Sau cùng, chúng tôi đến một công viên giải trí. Đó là mong muốn của tôi. Tôi muốn đi đến một công viên giải trí với Mizuho dù chỉ một lần. Cũng như lúc tôi trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc với bố và mẹ tôi.
Cái áo sơ mi và cái áo blouse vấy đầy máu của chúng tôi được giấu bên dưới những lớp áo khoác , nhưng vết thâm tím trên mặt tôi và mùi máu trên người cậu ấy thì không thể che giấu.
Những người qua đường nhìn chằm chằm vào chúng tôi, dù cảm nhận được bầu không khí bạo lực của chúng tôi không phù hợp với công viên. Nhưng Mizuho và tôi không quan tâm, cùng tản bộ xung quanh khi nắm tay nhau.
Cậu ấy nói cậu muốn đi vòng đu quay, và tôi nói mình muốn đi tàu lượn. Sau một cuộc tranh chấp ngắn ngủi vô hại, cậu bỏ cuộc, và chúng tôi đi tàu lượn trước.
Và khoảng thời điểm đó, những kí ức của tôi không rõ ràng.
Tất cả những gì tôi có thể lờ mờ nhớ được là: tai nạn xảy ra ngay sau khi chúng tôi lên tàu lượn.
Có thể đó là sự trừng phạt của Thần Thánh. Không phải cho Mizuho, mà là tôi.
Một tiếng động. Sự rung lắc. Một cảm giác trôi nổi. Kim loại. Những tiếng thét. Sự hỗn loạn. Một tiếng động khác kế bên tôi. *Răng, *rắc, *răng, *rắc, *răng, *rắc, *răng, *rắc, *rắc. Máu bắn tung tóe. Những tiếng kêu gào . Sự hỗn loạn. Máu rơi lộp độp. Thịt. Những tiếng la. Sự nôn mửa. Khóc. (Nương: đệt)
Khi tôi nhận thức được, Mizuho đã “đi”, và ở chỗ cậu là cái gì đó trước đây từng là Mizuho.
Đây là những gì tôi nghĩ.
Bởi vì cậu ấy gặp tôi, Mizuho đã trở thành một kẻ giết người.
Bởi vì cậu ấy gặp tôi, Mizuho đã chết một cách khủng khiếp.
Mọi thứ đều là lỗi của tôi.
Nếu tôi không ở đó, thì điều này sẽ không xảy ra.
Mizuho không nên gặp tôi.
Lúc trước, tôi nghĩ bố dượng của tôi là người mang lại bất hạnh.
Nhưng tôi đã sai. Đó là tôi.
Tôi gọi bố dượng và chị kế cho tôi, tôi đã giết mẹ của mình, và tôi đã giết Mizuho. (Nương: I called my stepfather and stepsister to me, không hiểu lắm)
Cho đến sau cùng, tôi chỉ mang lại rắc rối cho cậu ấy.
Tôi nghe âm thanh của hộp nhạc mà tôi đã không nghe trong một thời gian dài.
Tôi đã thực hiện một sự trì hoãn trên một quy mô lớn hơn bao giờ hết. Tôi đã quay lại những ngày này của tháng trước, và "hoàn tác" cuộc hội ngộ của Mizuho và tôi. Tôi không có quyền gặp cậu ấy.
Nhưng "Hizumi Kiriko"không làm gì sai. Tôi không cần phải xóa đi sự tồn tại của cô ấy, cô gái đã cho cậu ấy sự khuyến khích.
Nên tôi chỉ hoàn tác cuộc đoàn tụ. Tôi đã xóa việc cậu ấy đến gặp tôi, và đưa cậu ấy trở lại cuộc sống cao trung bình thường.
Điều này sẽ là điều tốt nhất. Nếu không có tôi, Mizuho sẽ có thể kết bạn, yêu và sống bình thường.
Và tôi quên tất cả mọi thứ. Mọi thứ cậu ấy nói với tôi. Mọi thứ cậu ấy làm cho tôi. Sự ấm áp của bàn tay anh ấy. Những kí ức anh ấy đem lại cho tôi.
Bởi vì chỉ đơn thuần nghĩ về anh cũng có thể lây cho anh ấy sự phiền muộn dễ lây truyền của tôi.
Sau khi hoàn tác cuộc đoàn tụ của chúng tôi, tôi ngừng lão hóa. Một năm trôi qua, và tôi vẫn 17 tuổi, như cái hồi tôi năm hai cao trung.
Về bản chất, tôi dường như trì hoãn việc già đi, nhưng tôi không nhớ đã làm điều gì như thế.
Có thể ở đâu đó trong trái tim tôi, tôi đã có một suy nghĩ miễn cưỡng rằng. "Mình ít nhất muốn ở lại cái tuổi khi mà anh ấy yêu mình ."
Và vì vậy tôi vô thức chờ đợi ngày hội ngộ của chúng tôi.