Owari no Chronicle

chương 14: minh chứng của lòng quyết tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 14: Minh chứng của lòng quyết tâm

Tự hỏi mình đang được cho thấy điều gì

Rất có thể

Cũng tương tự như mong muốn được thấy điều gì đó

*

Brunhild bắt đầu lượn sau khoảng nữa giờ bay với tốc độ tối đa.

Cô nhìn cảnh vật lao vút qua với tốc độ cao. Khu vực phía bên dưới đã tối hơn chút, nhưng nó lại một lần nữa rực sáng.

Cô có thể thấy ánh sáng từ thành phố bên dưới và một vịnh nhô ra ở một vùng phía tây nam.

"Kobe, Osaka, và Sakai."

Brunhild lẩm bẩm tên của những thành phố nhìn thấy được ở bên dưới và vỗ nhẹ hòn đá hiền triết xanh dùng để điều khiển cây chổi. Khi tốc độ của cô giảm đi, cô kiểm tra để chắc rằng một cái cánh duy nhất để giữ cân bằng nằm thẳng đứng đã ló lên ở cuối cây chổi. Cô thẳng người lên khi giờ cô đã ở trong vùng chắn gió.

Các ngón chân cô vẫn đang đặt trên cây chổi, nên tư thế của cô trông như đang ngồi kiểu seiza. Ánh sáng phát ra từ cây chổi đã quay trở lại màu trắng xanh, nên Brunhild vỗ nhẹ vào hòn đá để đưa ánh sáng ra khỏi vùng quang phổ thấy được.

"Làm thế này ở tốc độ chậm tốn nhiên liệu quá."

Cô thở dài, lau đi lớp sương ở cuối chiếc mũ tam giác của mình, và nhìn xuống lại.

Ánh sáng phía dưới cô đang một lần nữa yếu đi. Bóng tối của vùng núi đang lấp đầy khu vực bên dưới.

Khi cô nhìn chăm chú xuống đất, cô nói với con mèo đang bám vào đầu cán chổi.

"Hey, có khu rừng kìa."

Cô chờ năm giây, nhưng không nhận lại được lời đáp trả nào. Cô nghiêng đầu và nhìn ra trước.

Con mèo đang bám vào cán chổi với cả người nó. Và đó là tất cả những gì nó đang làm.

Vì lí do nào đó, mà cơ thể con mèo đang lấp lánh nhè nhẹ dưới ánh trăng.

"?"

Brunhild nhìn gần hơn để thấy rằng toàn bộ cơ thể con mèo đang bị sương bao phủ. Lớp sương đó đang phản chiếu ánh trăng.

"Thật là đẹp," cô thì thầm ngay trước khi con mèo lỏng người ra khỏi cán chổi.

Nó mất thăng bằng và rơi xuống. Sau khi xem một lúc, Brunhild phát ra một tiếng "ah" và duỗi tay ra. Cô chụp lấy đuôi con mèo và lôi nó lên lại.

Cô giữ con mèo ở trước mặt mình. Đôi mắt nó đang mở to, nhìn chăm chăm thẳng về trước và cả hai khóe miệng của nó hóa đá tại chỗ trong khi đang nhếch lên hết cỡ. Brunhild nhăn mày và lắc con mèo lên xuống.

"Ngươi đang làm gì thế? Như vậy nguy hiểm lắm."

Cuối cùng, con mèo bắt đầu.

"Wah!" nó la lên và rung hai chân. "T-T-Tôi sẽ chết mất! Cô đang giết tôi đấy!"

"Chuyện gì thế? Ngươi làm nó nghe nguy hiểm quá. Ngươi lại gặp ác mộng à?"

"P-P-P-P-Phải phải phải! Tôi đã mơ thấy mình bị ném vào không trung và bị đông cứng lại! ...Đó là một giấc mơ thôi, phải không?"

"Tất nhiên rồi. Nhưng thật kì lạ. Ngươi chìm vào giấc ngủ với một biểu cảm buồn cười nhất trong lịch sử đấy." Brunhild ôm con mèo trong một tay. "Mà, kể cả nếu như ngươi gặp ác mộng, cũng đừng lo. Có ta ở đây rồi."

"Tôi thật sự có thể tin tưởng cô được sao?"

"Ngươi nói gì à?"

"Không, không có gì," lời đáp lại đến từ trong vòng tay của cô.

Tại điểm đó, vùng đất ở bên dưới đã hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.

Brunhild nghiêng nhẹ chổi xuống và về bên phải. Cô hướng đến vùng sâu trong núi.

Chậm mà chắc, độ cao của họ giảm dần. Nhưng với vùng núi tối tăm bên dưới và bầu trời đêm bên trên, khó có thể nói rằng họ đang bay xuống được. Brunhild quan sát cảnh đêm của Osaka để kiểm tra đường chân trời.

Cô hạ xuống.

Bóng tối bên dưới dần dần lấy lại tầm nhìn. Bề mặt núi trọc và hình dáng của cây cối trở nên thấy được dưới ánh trăng.

"Sắp tới rồi," cô thì thầm trong khi tập trung vào khu rừng đang xạc xào dưới ánh trăng.

Brunhild có thể thấy một dãy các vật nhân tạo hình chữ nhật. Chúng là những tòa nhà.

Dãy những tòa nhà không thắp sáng nằm trong rừng này tạo thành một ngôi làng.

Con mèo đen cô giữ ở ngực nói.

"Không bao giờ có ai ở đây cả. Nó đúng thật là một thị trấn ma."

"...Có tàn tích ở Gear của mình là một đẳng cấp của sự xa hoa đấy."

"Những người sống ở ngôi làng này và những người sống trong thành phố khổng lồ đó không biết gì về sự phá hủy của Gear chúng ta cả. Nếu biết, có thể bọn họ sẽ thể hiện chút tiếc nuối."

Ngôi làng bị bỏ hoang lướt qua chầm chậm bên dưới họ.

Khi cô quan sát nó, Brunhild nói, "Nhưng tại sao UCAT đã không nói cho bất kì ai về Cuộc chiến Khái niệm?"

"Bọn họ có lẽ muốn đóng vai anh hùng. Bọn họ muốn bí mật hoàn thành mọi việc mà không mang đến sự hỗn loạn cho thế giới của họ... Việc đó trái ngược hoàn toàn với vua của 1st-Gear. Nhà vua đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ 1st-Gear. Ông ấy triển khai rồng máy để phòng vệ và tách Hạt nhân Khái niệm làm hai."

"Và Siegfried đã lợi dụng việc đó. Cung điện hoàng gia bị phá hủy và chuỗi mệnh lệnh[note16702] tan vỡ. Tiến sĩ Regin hòa với con rồng máy Fafnir và đã cố bảo vệ một nửa khái niệm của 1st-Gear cất bên trong, nhưng Siegfried đã lấy trộm thánh kiếm Gram mà Tiến sĩ Regin đã tạo ra..." Cô hít một hơi. "Nếu Fafnir của Tiến sĩ Regin mà là Fafnir Custom của Hagen Đáng kính, nó có thể đã khác."

"Làm sao? Có gì khác ở mẫu cải tiến?"

"Oh, đợi đã. Ta có thể thấy trung tâm chỉ huy rồi."

Hai tòa nhà lớn có thể thấy được cách ngôi làng bỏ hoang một quãng ngắn. Đó là một ngôi trường. Hai tòa nhà là học đường và nhà thi đấu. Brunhild bay xuống phía nhà thi đấu.

"Mẫu cải tiến là một con rồng máy được củng cố thêm cho phòng ngự. Nó có hai lò phản ứng: một để di chuyển và một để cho vũ khí của nó. Fafnir cũ mà Regin Đáng kính cả hợp nhất chỉ có một lò phản ứng, nên nó đã chết khi thánh kiếm Gram được dùng để phá hủy lò phản ứng nơi chứa một nửa của Hạt nhân Khái niệm."

"Mặt khác, Fafnir Custom của Hagen Đáng kính thì...?"

"Nó có nửa còn lại của Hạt nhân Khái niệm được phong ấn trong lò phản ứng vũ khí. Sức mạnh đó là chính mối thù của 1st-Gear. Kể cả nó có mất đi, thì hoặc là lò phản ứng còn lại dành cho chuyển động sẽ được dùng để nghiền nát kẻ địch, hoặc là nó sẽ bị tiêu hủy."

Brunhild cảm thấy con mèo rùng mình.

"Ngươi sợ à? Đừng lo. Hagen Đáng kính sẽ không bị đánh bại đâu."

"Um, không. Không phải thế. Bị lạnh thế này làm tôi cần phải dùng nhà vệ sin—...Đợi đã, đừng có chúi đầu tôi xuống như vậy! Ahh, làm ướt chính mình thì thật là nhục nhã!"

*

Kazami và Izumo đang làm công việc thủ quĩ ở Thư viện Kinugasa vào ban đêm.

"Đây có thể là kì nghỉ xuân, nhưng chúng ta đã làm rất nhiều việc kể từ khi nhận chức từ học kì trước rồi. ...Oh, Kaku. Anh không cần phải tập trung vào việc dán hồ mấy cái biên lai đó đến nỗi trông như một con người máy thế đâu. Anh thật sự có cái nhìn nghiêm túc trong mắt mình đấy."

"Oh, anh nên nói sao đây? Anh bị nghiện mùi của hồ. ...Anh đoán em có thể gọi đó là một thói quen?"

Kazami lơ cậu ta. Cô cần mẫn phân chia cuốn sổ biên lai trong tay ra thành bên nợ và bên cho nợ.

Nhưng cô đột ngột nhìn lên. Izumo chú ý thấy việc đó từ nơi cậu ta đang ngồi cạnh cô.

"Chuyện gì thế? Có gì kì lạ với—... Gah!! Đ-Đồ ngốc! Anh còn chưa nói gì mà!"

Kazami bỏ ngoài tai lời phản đối của Izumo và rút lại bàn tay mà mình đã vung qua trái để tát. Siegfried nhìn qua từ quầy quản lí, nhưng cô vẫy tay lại để ra hiệu là không có gì. Rồi cô đứng lên.

"...Một âm thanh? Thật kì lạ," cô lẩm bẩm trước khi bước lại rìa tây của Thư viện Kinugasa.

Một kho chứa đồ nằm ở đó. Cô đi qua cánh cửa hẹp để vào trong một không gian nhỏ, nơi cất các chồng sách và mấy tấm bản đồ được cuộn lại.

"Cái gì thế?" Siegfried gọi hỏi dọc theo độ dài bốn phòng học giữa quầy quản lí và kho chứa đồ. Kazami quay lại và nhìn dọc theo toàn bộ chiều dài của Thư viện Kinugasa. Cô đứng nói từ cửa nhà kho sao cho đủ to để có thể tới được chỗ ông ấy.

"Ông có nghe thấy tiếng chim hót từ nãy giờ rồi không?"

"Bức tường đằng đó hẳn là đã tạo tiếng vang vì cô có thể nghe thấy được tiếng ồn từ các tầng trên. Phòng mĩ thuật trên tầng ba và phòng âm nhạc trên tầng hai dội lại thành hai âm tách biệt."

"Nhưng sao lại là tiếng chim? Tôi nghe nhầm à?"

Ngay khi cô hỏi, Kazami nhìn lên và nhận ra. Cô đã nghe thấy nó một lần nữa.

"Hm. Ta tin là Brunhild Schild, trưởng câu lạc bộ mĩ thuật, đang nuôi một con. Cô ấy là người duy nhất sử dụng phòng mĩ thuật vào kì nghỉ xuân."

"Ông biết nhiều về việc này nhỉ," Izumo nhận xét.

Siegfried gật đầu một lần và đáp lại, "Cô ấy có vẻ không thích ta."

Ông ấy nói một cách tự nhiên đến nỗi Kazami không thể nghĩ ra được gì để đáp lại.

Cô bước trở lại chỗ chiếc bàn. Khi Izumo nghe tiếng chân cô, cậu ta hỏi một câu để chuyển chủ đề.

"Nghĩ lại thì," cậu ta chọn từ ngữ cẩn thận. "1st-Gear thật sự mạnh cỡ nào? Tàn dư còn lại là phe Thành phố, phải không? Họ nắm giữ sức mạnh nhiều cỡ nào?"

Cậu ta hướng câu hỏi về Siegfried.

Người đàn ông nhìn qua từ sau quầy quản lí.

"Chúng ta đã có xung đột ngày hôm nay, nhớ chứ?"

"Yeah. Họ mạnh cỡ nào so với thế?"

"Trận chiến ngày hôm nay chỉ là trò con nít thôi. Sức mạnh thật sự của 1st-Gear không phải là ma pháp tạo ra từ chữ viết. Mà đó là bạo lực thuần túy được hỗ trợ bởi ngôn từ."

*

Brunhild bay xuống một sân trường còn ao lầy sót lại.

Lá khô rải rác khắp sân và không có tòa nhà lớp học hay nhà thi đấu còn sót lại mảnh kính nào.

Đó là một ngôi trường bị bỏ hoang.

Brunhild bay xuống trước nhà thi đấu trong khi rẽ gió quanh mình. Cách mặt đất năm mét, cô bắt đầu chuẩn bị tiếp đất.

Trong tay phải, cô cầm một hòn đá xanh và cán chổi. Cô từ từ nới lỏng nắm tay phải trong khi di chuyển phần lông chổi hướng xuống. Cô dần dần dựng thẳng cây chổi lên.

Khi mà cơn gió đang tỏa ra từ lông chổi quét qua phần đất ở ngay phía dưới, con mèo đen nhảy như thể đang lao xuống từ cán chổi vậy. Tiếp theo, Brunhild đặt chân mình lên đất và dừng hoàn toàn năng lượng phát ra từ cây chổi.

Cô phát ra một hơi thở.

Cô tháo hòn đá xanh quấn quanh chổi bằng một sợi xích ra, vỗ lên cán chổi, và thì thầm, "Làm tốt lắm."

Sau đó, cả hai bọn họ duỗi cơ thể căng cứng của mình ra vào gần như cùng lúc.

"Ahh...Đứng trên mặt đất quả nhiên là tuyệt nhất."

"Tôi vừa nghe thấy lời bình luận ích kỉ nhất thế giới..."

"Ta đang có tâm trạng tốt, nên ta sẽ bỏ qua nó," Brunhild nói với một nụ cười trước khi bước về phía nhà thi đấu.

Cánh cửa dẫn vào nhà thi đấu đã bị chệch khỏi bản lề. Có thể nhìn thoáng qua nó vào bên trong. Sàn nhà đã mục, ván lót đã tróc cả lên, và mấy cái lỗ lớn xuất hiện khắp đây và đó. Trong số mấy bảng bóng rổ[note16703] được chuẩn bị cho hai sân[note16704], một cái thì méo ở một góc và có hai cái đã rơi xuống sàn.

Brunhild bước vào trong nhà thi đấu bỏ hoang qua lối vào chính.

Khi làm vậy, ánh sáng mờ mờ tụ lại quanh hòn đá xanh ở ngay giữa sợi dây chuyền quanh cổ cô.

Cô nghe thấy một giọng nói. Đây là Văn bản Khái niệm tạo ra từ Hạt nhân Khái niệm bên trong con rồng máy. Nó hỗ trợ cho thế giới quan của 1st-Gear.

—Chữ viết có khả năng cung cấp sức mạnh.

Vào cùng lúc đó, chữ viết khắc trên sợi dây chuyện được cung cấp cho ánh sáng.

Con mèo dưới chân cô cũng được ánh sáng xanh bao quanh trong một khắc.

Và rồi thế giới thay đổi.

Khi Brunhild nhìn về lại trước một lần nữa, cô thấy một pháo đài.

*

Sàn nhà và sân khấu bên trong nhà thi đấu đã biến mất và được thay thế bởi một xưởng chứa có sàn gỗ. Vài cái kệ được xếp thành hàng và chất đầy nào là chổi chiến đấu, súng trường, giáo, và mấy món vũ khí khác. Các cái kệ cũng chứa ba lô được sắp xếp ngay ngắn và mấy dụng cụ khác để đi ra ngoài.

Ngay giữa xưởng chứa là một thang nâng bằng gỗ cỡ lớn dẫn xuống dưới đất. Kế bên nó là một cái lỗ duy nhất chứa con dốc cũng dẫn xuống dưới đất.

Brunhild bước tới chỗ con dốc dẫn xuống dưới và chào mấy người lính khổng lồ đang tuần tra quanh xưởng.

"Tôi đã không tới đây một thời gian rồi, nhưng mọi chuyện đều ổn chứ? Mọi người vẫn chưa bị phát hiện, phải không?"

"Mọi thứ đều ổn," một người khổng lồ già trả lời khi ông ấy vẫy tay và quay lại.

Brunhild vẫy tay đáp lại và tiếp tục đi về phía con dốc. Nhìn lướt qua cái thang nâng kế bên con dốc cho thấy rằng bề mặt có chữ mang ý nghĩa là thép được khắc lên trên.

Tuy nhiên, chữ viết đó có những vết xước lớn cắt qua nó.

Mấy chiếc vuốt khổng lồ đã để lại những vết xước đó. Brunhild nhìn xuống con mèo đen.

"Hagen Đáng kính yêu thích ánh trăng, nên ông ấy thường ra ngoài mỗi khi có thể," cô nói với một tiếng thở dài.

Rồi cô lại tiếp tục đi xuống con dốc trong khi nhìn những vết xước.

Bên trong đường hầm bao quanh con dốc được thắp sáng bởi chữ viết mang nghĩa ánh sáng ở trên trần. Chữ mang nghĩa không bị trượt viết kín trên sàn, nên cô không có chút khó khăn nào trong việc bước đi.

Cô tới được một chỗ phẳng giữa con dốc và tiếp tục đi xuống.

Con dốc kết thúc trước một cánh cửa vốn được dùng làm cổng chính của tòa nhà lớp học. Cánh cửa lớn có một tấm kính lớn và "kiên cố" được viết trên bề mặt. Việc này ngăn cho bên trong không bị nhìn thấy dù tấm kính có trong suốt.

Brunhild đẩy cửa vào.

*

Một không gian lớn đã được tạo ra dưới lòng đất. Khu vực này rộng năm mươi mét vuông và được che chắn bởi gỗ xẻ và ván ép. Trần nhà tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm mờ mờ có chiều cao bảy hoặc tám mét. Cánh cửa ngăn ở ngay giữa trần nhà được mở ra để kéo chiếc thang nâng trên sàn lên.

Hiện giờ, một vài hình bóng đang tập trung trước bục nâng.

Nó là tập hợp giữa người và những loài khác.

Những hình bóng được tách ra làm hai với khoảng năm mươi mỗi bên. Một số ít đang đứng, một số khác đang đối mặt nhau, và họ đang trao đổi những ngôn từ. Những ngôn từ ấy chứa đựng đủ sức mạnh để có thể gọi bọn họ là đang la lối.

Bên trái gồm phần lớn là những người trẻ tuổi với thể chất tuyệt vời, còn bên phải thì gồm phần lớn là những người già hơn với cơ thể gầy gò.

Những giọng nói vang vọng khắp khu vực dưới lòng đất, khi tới chỗ Brunhild thì chỉ còn là những tiếng ồn.

Con mèo đen dưới chân cô hỏi, "Những người đại diện cho bên cực đoan và bên bảo thủ lại tiếp tục nữa rồi à?"

"Thật đáng thất vọng. Nếu ta mà làm việc ở đây, thì có lẽ ta sẽ đang la lối ở đằng kia với ngươi bên cạnh rồi."

"Tôi chỉ là một con mèo mà cô nhận nuôi sau khi rời khỏi đây thôi. Nếu cô mà ở đây, thì tôi sẽ không ở bên cạnh cô rồi."

"Ta cho là thế," Brunhild nói khi cô liếc sang phía bên của lối vào.

Một chiếc kệ nằm ở đó với vài cây chổi cá nhân ở bên trên. Brunhild nhăn mày khi cô nhìn mấy cây chổi xếp thành hàng ở đó.

"Mấy đứa nhóc ngày nay quên hết mọi thứ về truyền thống và chạy thẳng đến kiểu nose art[note16705] kì lạ luôn nhỉ. Và cái còi lục liên[note16706] này là sao?"

"Chổi của chúng ta cũng có tấm bọc với hoa văn mà, cô biết chứ?"

"Đừng có gọi nó là tấm bọc. Hãy gọi nó là một ống phụt vector[note16707]."

Brunhild sau đó đặt cây chổi của mình cạnh mấy cây khác.

Phía sau cô, một giọng nói đặc biệt lớn đến từ đám người. Con mèo đen vểnh tai lên nghe.

"Đó là Fafner."

"Khỏe thật. Mặc dù hắn ta đã hấp hối lúc đến nơi đây sau khi rời bỏ phe ôn hòa."

"Thì, môi trường khái niệm của Low-Gear hoàn toàn không hợp với chủng loại của cậu ta mà."

"Phiền thật," Brunhild nói khi cô quay lại.

Một hình bóng kì lạ có thể thấy được ở bên trái của đám người. Hình bóng đó cao gần hai mét và được bao bọc bởi môt lớp vỏ đen. Hắn ta có một khuôn mặt góc cạnh nhọn, ba cái sừng, và mái tóc vàng dài. Thay vì quần áo mặc chồng qua đầu như của Brunhild, thì hắn ta mặc một chiếc áo jacket hở lưng và chiếc áo sơ mi buộc qua vai. Lí do cho việc này là...

"Đôi cánh trên lưng hắn đang giương lên... Hắn ta đang cố dọa họ à?"

Những bóng đen trông như hai cánh tay được bọc trong một lớp vỏ thực ra là hai chiếc cánh. Chúng đều có màu đen và vươn về phía trần nhà theo hình chữ V.

Khi Brunhild đứng xem tiếp, Fafner liếc dọc qua các đối thủ của mình và la lên.

"Chúng ta cần cái gì đây!?"

*

Fafner dang hai tay bọc trong lớp vỏ của mình khi hắn nói. Hắn vung hai cánh tay dài đang hạ xuống của mình.

"Cái chúng ta cần là lấy lại thế giới của 1st-Gear mà chúng ta đã mất! Chúng ta phải lấy lại Gram từ UCAT và làm cho Hạt nhân Khái niệm thành của chúng ta. Bằng cách giải phóng nó và để cho nó đối chọi lại những khái niệm âm của Low-Gear, chúng ta có thể biến thế giới này thành 1st-Gear!"

Đáp lại, một thanh niên duy nhất đứng lên bên phía đối diện. Cậu ta vung tay lên.

"Không! Những gì chúng ta cần đều ở ngay tại Low-Gear này rồi. Sau khi lấy lại được Gram từ UCAT, chúng ta phải dùng nó để hợp lại cùng phe ôn hòa! Sau đó, chúng ta có thể lo liệu chuyện giải phóng những khái niệm của 1st-Gear và dùng điều đó để làm lợi thế trong đàm phán!" Người thanh niên đó nói tiếp. "Fafner, chúng ta không tập trung tại đây để chiến đấu. Mục tiêu hàng đầu của chúng ta là giành được Gram và một địa vị xã hội còn hơn là ngang bằng với của Low-Gear nữa. Chúng ta không mong muốn gì hơn thế, và kể cả nếu như chúng ta phải chiến đấu để giành được điều đó, thì chúng ta cũng sẽ không đi theo con đường đó trước khi nó thật sự cần thiết. Ý tưởng của anh không gì hơn ngoài một cuộc xâm lược ngược cả!"

Khi những lời của người thanh niên vang vọng khắp không gian dưới lòng đất, những hình bóng ngồi cạnh cậu đều khẽ gật đầu.

Khi Fafner quan sát những cử động đồng thuận ấy, hắn nghiêng đầu khó hiểu.

"Một cuộc xâm lược ngược? Không. Hãy gọi nó là khôi phục lại lãnh thổ đã mất. Đất đai được bảo vệ bởi tổ tiên chúng ta đã bị phá hủy. Không phải nó chỉ là tự nhiên thôi khi chiến đấu để giành lại đất đai thay thế sao?"

"Low-Gear sẽ không bao giờ cho phép điều đó! Nếu bọn họ cho chúng ta khôi phục lại lãnh thổ đã mất của mình, thì họ sẽ bị ép phải chấp nhận những yêu cầu tương tự của các Gear khác. Anh thật sự nghĩ Low-Gear sẽ cho phép điều đó xảy ra sao?"

"Đó là tại sao mà chúng ta chiến đấu. Thật sự không hiểu sao?" Fafner hỏi.

Hắn hơi cong hai cánh tay lại như thể đang vốc những người ngồi cạnh hắn lên và siết những ngón tay lớn ở đằng đầu hai cánh tay đó.

Ánh sáng đỏ thẫm trút xuống từ trần nhà hắt bóng những chuyển động của ngón tay hắn lên sàn nhà.

"Nghe đây. Low-Gear đang hành động như thể Cuộc chiến Khái niệm chưa từng xảy ra. Chúng đã chặn hết mọi thông tin về nó, và UCAT, quân đội nhiều nước, hoặc chính phủ các nước đó sẽ ngăn chặn triệt để bất cứ hành động nào bị xem là trả thù hay cố gắng tuồng thông tin ra. ...Hãy để tôi hỏi một câu: chính xác là chúng ta đang ở đâu trong cái Gear này?" Hắn chỉ xuống chân. "Chúng ta hiện đang ở dưới bóng của Gear này. Cũng tương tự với nơi cư trú của UCAT. Chúng ta bị xua đuổi đến những mảnh đất nhỏ. Bầu trời thì bị khép kín trên đầu chúng ta và chúng ta không thể tương tác với thế giới bên ngoài."

"Không phải đó là lí do mà chúng ta cố chiến thắng trong cuộc chiến này và giành được quyền tự do ở Gear này sao?"

"...Tự do? Nếu thế giới này không chứa đầy những khái niệm giống với ở 1st-Gear, thì tôi và vài chủng tộc khác thậm chí còn không thể hít thở cho đàng hoàng được nữa. Khả năng của tim phổi bọn tôi không được hỗ trợ bởi những khái niệm ở Gear này. Khi nói đến tự do, thì có bao gồm tự do thật sự cho tất cả bọn tôi không?"

"Thì..."

"Cậu không hiểu đâu. Chủng tộc của cậu cũng tương tự như loài người ở Low-Gear này. Cơ thể cậu có thể hoạt động dưới những khái niệm của Gear này và cậu có thể hòa lẫn vào xã hội bọn chúng. Miễn là cậu có thể chạm vào nước trong nửa ngày. ...Tinh linh cây, cậu không bao giờ có thể hiểu được nỗi đau của bọn tôi. Hay là nỗi đau khi phải luôn chiến đấu trên tiền tuyến."

Fafner làm lơ việc đối phương nghiến răng lại thế nào.

Thay vào đó hắn nhìn qua lối vào đại sảnh. Một dáng người đang vòng qua họ, đi sâu vào bên trong.

Đó là một cô gái mặc đồ đen, theo sau bởi một con mèo đen. Fafner gọi cô ta.

"Cô tiến vào sâu hơn nữa sao? Chúa tể Hagen đang ngủ đấy."

"Ta chắc rằng giọng nói của ngươi đã đánh thức ông ấy rồi."

"Hah! Tôi hi vọng là vậy! Dù sao thì, mọi chuyện bên cô thế nào rồi, Nein?"

Cái tên mà hắn nói ra làm cô gái dừng lại.

Đây hoàn toàn không phải là một hành động tự nhiên. Cô ta đứng khựng lại như thể đâm cả hai bàn chân xuống đất.

Fafner khoanh hai tay lại khi hắn nghe tiếng chân đó vang vọng. Cô gái liếc sang hắn.

"...Chỉ có Hagen đáng kính mới được gọi ta như thế. Ngươi đang cố xâm phạm vào quyền hạn của ông ấy sao?"

"Lỗi của tôi, Brunhild. Tôi nghĩ cô đang chiến đấu để lấy lại cái tên đã mất đó," Fafner nói với sự đùa cợt ẩn trong giọng điệu. "Không phải cô lẽ ra nên giám sát Siegfried và ám sát hắn ta khi có sơ hở sao? Đã ba năm với không gì ngoài những báo cáo định kì rồi. Tôi chân thành mong cô sẽ không chỉ đơn giản là biện minh cho việc này. Dù sao thì, khi còn trẻ, cô và Siegfried—..."

Fafner ngừng nói bởi vì một tiếng la lớn đến từ chỗ chân của cô gái.

"Dừng lại!"

Tiếng la đến từ con mèo đen đang theo sau cô ta. Nó giương vuốt ra trên sàn và chồm lên đe dọa.

"Bọn tôi đang làm nhiệm vụ của mình, Fafner! Và cái buổi thảo luận này của anh hôm nay là sao? Anh đang có một cuộc họp liên quan đến trận chiến của phe Cung điện Hoàng gia mà bọn tôi đã nhìn thấy, đúng không? Tất cả những gì anh làm là thảo luận! Bọn tôi thì đang thật sự làm việc đây!" Con mèo sau đó cười nhạt trong khi vẫn giữ ở thế tấn công. "Nếu anh muốn động viên cô ấy thì sao không làm thế theo cách thẳng thắn hơn?"

"Gần đây, việc động viên người khác đang làm tôi mệt mỏi. Tôi xin lỗi vì đã vòng vo như thế," Fafner đáp lại trong khi đang cười. Rồi hắn quay sang phía cô gái. "Hãy đi đi, cô gái trường thọ. Lát tôi cũng sẽ phải đi nói chuyện với ông ấy nữa."

Rồi hắn lại quay mặt về trước lần nữa.

Hắn điểm mặt những đối thủ của mình lần lượt từng người một.

"Giờ thì cậu đã hiểu chưa? Không phải ai ở đây cũng có thể sống dưới những khái niệm của Gear này như cậu. Lấy được sự tự do của chúng ta với biến thế giới này thành 1st-Gear đều là một thứ hết." Fafner vỗ hai tay vào nhau. "Trừ khi chúng ta biến Gear này thành 1st-Gear, không thì chúng ta không thể nào tồn tại ở đây! Chúng ta có lẽ sẽ đạt được vài quyền nhất định mà không cần làm thế, nhưng liệu mấy thứ đó có chút nào là quyền lợi thật sự không!? Được đối đãi tử tế có nghĩa lí gì khi bị kẹt trong một cái không gian chật hẹp nào đó chứ?"

Người thanh niên đối diện hắn nghiến răng.

Ngay khi cậu ta bắt đầu nhượng bộ, ai đó ủng hộ cậu ta từ đằng sau. Đó là ông già ngồi kế bên cậu ta.

Người đàn ông tóc bạc đặt một tay lên vai người thanh niên và làm cậu ta ngồi xuống. Ông già sau đó đối mặt với Fafner.

Và ông ta hỏi, "Fafner, đó là một bài phát biểu xuất sắc. Nhưng cậu đang quên mất một thứ."

"Và đó là thứ gì?"

Ông già chỉ về phía Fafner và gật gù.

"Cậu vẫn chưa được sinh ra khi 1st-Gear bị phá hủy. Không phải là thế giới của cậu bị phá hủy. Mà là thế giới của bọn ta. Cậu—..."

"Nhưng tôi là một bán long của 1st-Gear," Fafner chen vào trước khi ông già có thể dứt lời. "Nghe này. Tôi tin rằng tôi là dân 1st-Gear. Và đó là nơi mà tất cả bắt đầu." Fafner hơi co người xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt của ông già. "Tôi không biết gì cả. Tôi không biết vô số tổ tiên của mình. Tôi không biết đến vương quốc hay vị vua của nó. Tôi không biết vùng đất hữu hạn đó. Tôi không biết một đêm không trăng. Tôi không biết bầu trời mà mình có thể bay. Tôi không biết ngày hủy diệt mà chúng ta đã thất thủ. Và tôi không biết nên bảo vệ thứ gì. Và đó là tại sao tôi không biết niềm kiêu hãnh là gì!" Hắn hít vào một hơi. "Nhưng người già các ông biết. Các ông biết niềm kiêu hãnh là gì. Đó là tại sao các ông có thể dựa vào niềm kiêu hãnh khi bị ép vào mấy khu vực chật chội này. Nhưng bọn tôi không có gì cả. Và dù thế thì bọn tôi vẫn là dân 1st-Gear. Bọn tôi mong ước được như thế. ...Vậy thì bọn tôi phải làm sao? Bọn tôi phải làm sao để có được niềm kiêu hãnh đó!?"

Ông già cau mày khi Fafner quan sát ông ta, nhưng ông ta chìm vào im lặng.

Xem sự im lặng đó như một lời đáp lại, Fafner đứng thẳng dậy lần nữa.

Hắn để cho giọng nói của mình vang vọng khắp toàn bộ khu vực thay vì chỉ với những người tập trung ở trung tâm.

"Thứ tôi muốn là bằng chứng rằng 1st-Gear vẫn còn đang ở cùng chúng ta! Nếu ông có một phương pháp không đòi hỏi phải biến thế giới này thành 1st-Gear, thì hãy nói cho tôi nghe."

*

Một giọng nói duy nhất vang lên bên trong Thư viện Kinugasa. Đó là giọng của Siegfried.

"1st-Gear đã gặp khó khăn trong việc tiến vào các Gear khác. Sự khác biệt giữa những chủng tộc của chính nó lớn đến nỗi mà đa số bọn họ không thể sống khi không có những khái niệm của 1st-Gear."

Ông đứng cạnh chiếc bàn với một chiếc cốc trong tay khi Kazami nhìn lên ông từ chỗ ngồi của cô ấy.

"Họ đã làm thế nào để sinh sống được ở 1st-Gear?"

"Bằng sức mạnh của chữ viết. Chưa có cuộc điều tra chuyên sâu nào được thực hiện, nhưng nó được đoán rằng chuỗi gen của họ cũng mang chức năng của chữ viết. Điều tương tự cũng đúng với thế giới của họ. Không khí và bầu trời chứa những tinh linh mang ý nghĩa của chữ viết."

"Vậy là những khái niệm và cư dân hợp nhau một cách hoàn hảo à," Izumo nói từ chỗ kế bên Kazami. "Những người mà đã gắn bó với Gear đó sẽ khó mà đi sang được các Gear khác."

"Phải. 1st-Gear chưa bao giờ là một Gear hùng mạnh. Nhưng họ củng cố những chủng tộc của mình và liên tục chiến đấu với các Gear khác cho tới khi họ cuối cùng cũng thành công trong việc chế tạo rồng máy, những bá chủ của các trận chiến trên đất liền. Ở tận cùng nghiên cứu của mình, họ đã dựng nên hai Fafnir với danh nghĩa là hai con rồng của riêng họ. Nhưng những con rồng máy của 1st-Gear có một nhược điểm nhất định."

"Một nhược điểm?"

"Khi phi công hợp nhất với chúng, chúng tạo ra một phản ứng từ chối mạnh mẽ sẽ giết chết phần lớn phi công. Và kể cả nếu phi công có sống sót qua chuyện đó, thì họ cũng không bao giờ có thể quay về hình dạng ban đầu của họ được. Họ sẽ là một con rồng máy trong suốt quãng đời còn lại."

"Và một trong những người sống sót vẫn còn tồn tại. Một thứ to lớn gọi là Fafnir Custom."

"Đúng vậy. Một trong hai Fafnir, ta đã giết con đang bảo vệ bên trong cung điện hoàng gia. Tuy nhiên, con đang được cải tiến trong phòng nghiên cứu vũ khí đã thoát khỏi sự phá hủy của 1st-Gear."

"Sao họ lại tạo ra chúng? Mấy người đại diện cho 1st-Gear hẳn là thật sự rất yêu chiến tranh nhỉ."

Siegfried lắc đầu.

"Họ ghét chiến tranh. Vua của 1st-Gear đã mất đi hoàng hậu của mình trong Cuộc chiến Khái niệm. Đó là tại sao mà ông ta đã tạo ra những con rồng máy để phòng thủ. Ông ta không muốn bất ki ai bước chân vào 1st-Gear cho tới thời khắc hủy diệt. Ông ta cũng tách Hạt nhân Khái niệm thành hai nửa, dùng những khái niệm điều khiển sự tạo dựng thế giới để phong ấn thế giới, và an phận với vai trò phòng thủ."

"Không phải việc đó...cũng giống như rời bỏ Cuộc chiến Khái niệm à?"

"Phải, đúng vậy. Và đó là tại sao..."

Siegfried đột ngột nhỏ giọng đi. Ông đưa chiếc cốc lên miệng và nói gì đó khác.

"Tùy thuộc vào hành động của Sayama, mà cả hai rất có thể là sẽ biết được phần còn lại sớm thôi."

*

Một vách ngăn lớn nằm ở sau đại sảnh bên dưới căn cứ của 1st-Gear.

Brunhild bước tới lối vào bên hông, kế bên vách ngăn đó.

Cô có thể nghe thấy giọng của Fafner ở sau lưng, nhưng nó biến mất một khi cánh cửa đóng lại phía sau cô.

Đổi lại, cả khu vực tối đi. Con mèo đen ở dưới chân cô hòa vào bóng tối.

"Trong đây lạnh quá," cô nói với một cái gật đầu trước khi nhìn lên.

Trần nhà thì cao và tồn tại một ánh sáng duy nhất ngay chính giữa. Ánh sáng đỏ thẫm đó đến từ một chiếc chuông treo nhỏ với chữ "ngọn đuốc" khắc vào nó.

Khi mắt của cô đã quen với ánh sáng đó, Brunhild nhìn xuống.

Cô đang ở trong một đại sảnh cũng như cái ở kế bên nó.

"Nhưng đây không phải là một không gian công cộng. Nó là một căn phòng riêng..."

Khi cô hạ ánh mắt xuống, một bóng đen khổng lồ như một ngọn núi sừng sững trước mắt Brunhild.

Nhưng đây không phải là núi non gì hết. Nó là một tập hợp các kết cấu đa diện và tất cả chúng tạo thành bảy ngọn núi màu trắng. Đầu, cơ thể, tứ chi, và chiếc đuôi cộng lại là bảy.

Một con rồng thép nằm ngay trước cô.

Con rồng máy này dài hơn ba mươi mét và hiện đang nằm xuống. Màu chủ đạo của nó là trắng và xanh lá tối, nhưng những phần dùng để di chuyển thì bao phủ bởi màu đen. Và phần lớn vũ khí đã được tháo ra.

Tại mỗi điểm cứng đều có một món vũ khí giả màu đen gắn vào. Ngoại trừ mấy rảnh nhiệt trông như đôi cánh gấp lại và mấy lưỡi kiếm tiêu chuẩn trên lưng và tứ chi, thì không có chút khả năng tấn công nào có thể thấy được trên bề mặt. Phần lớn lượng vũ khí chuẩn của nó được giữ bên trong, nhưng tất cả những khe hở có thể đóng lại được ở trên lớp giáp đều được che đi bởi mấy miếng nhãn màu vàng mang nghĩa là bảo trì đã hoàn tất.

"..."

Khi Brunhild lặng im quan sát con rồng, một giọng nói đột ngột gọi ra cho cô từ bên trên.

"Sao thế, Brunhild?"

Cô nhìn lên trong sự ngạc nhiên và thấy một dáng người trên lưng con rồng.

Đó là một ông già cao. Ông ấy có mái tóc bạc dài, gợn sóng và một bộ râu để cho tương thích. Ông ấy dĩ nhiên là đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá sẫm.

Ông ấy tỏa sáng mờ mờ trong bóng tối âm u và ông ấy trong suốt.

Brunhild cúi chào khi cô nhìn lên ông ấy.

"Con, Brunhild, đã quay trở về, thưa Hagen Đáng kính. Ngài đang ngủ ạ?"

"Không, ta đang thức. ...Làm tốt lắm khi con quay về được."

Đôi mắt của ông già khép lại thành một nụ cười và miệng ông ấy chuyển động, nhưng giọng nói phát ra từ một chỗ khác. Giọng nói đến từ một khe hở màu đen trông như rãnh thông khí đang mở trên lưng con rồng nằm trước mắt cô.

Khi Brunhild di chuyển một lần nữa, những tiếng ồn nhỏ phát ra khắp cơ thể của con rồng máy. Âm thanh làm liên tưởng đến ánh sáng bị phản chiếu một phần này phát ra từ những thiết bị thị giác phụ trên khắp vật liệu bảo vệ. Đó là âm thanh của ánh nhìn từ con rồng dõi theo cô.

Nhưng Brunhild không hề để tâm đến việc đó khi cô nhìn vào ông già. Ông già nói với cô như thể ông ấy không là gì hơn một ông già.

"Thế nào rồi?"

"Ma thú của con sẽ cung cấp chi tiết. ...Phe Cung điện Hoàng gia sẽ làm gì?"

"Có vẻ như bọn họ sẽ đầu hàng sau ba ngày kể từ giờ. Một sứ giả đã nói cho chúng ta rằng những hành động của họ đã chấm dứt sau cuộc tấn công cuối cùng đó rồi."

"Vậy sao ạ," Brunhild nói với một cái gật đầu.

Con mèo đen dưới chân cô thở dài và nói, "Vậy ra đó là điều đã làm cho Fafner và những người kia hào hứng đến thế. Hãy đặt dấu chấm hết cho việc đó đi ạ, Hagen Đáng kính."

"Này, ngươi đang nói cái gì thế?"

Brunhild tóm lấy con mèo và siết cổ nó, trong khi ông già, Hagen, cười gượng gạo.

"Ta không thể làm thế, đồng đội bé nhỏ của ta à."

"Thật ạ? Bởi vì bọn họ là đồng đội sao ạ?"

"Không. Nếu ta mà làm thế, thì họ sẽ chết mất kể cả khi ta nương tay. Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra."

Con mèo nhìn lên Brunhild.

"Tôi phải cười trước việc đó hay cứ mặc kệ nó?"

"Cậu lẽ ra phải tránh hỏi mấy câu kiểu đó," Hagen nói với một nụ cười gượng gạo nữa. Rồi ông ấy lo lắng nhíu mày. "Brunhild, ta có thể nghe báo cáo chi tiết từ chú mèo đó sau. Có thông tin nào con cần nói cho ta không?"

"Có ạ. UCAT đã cử một đội đặc biệt dành cho Leviathan Road tham chiến trong khi vẫn đang hoàn thiện nó. Đồng thời, Fasolt, người đang làm việc với tư cách là một phần của phe ôn hòa rõ ràng là sẽ gặp mặt với người chịu trách nhiệm Leviathan Road vào ngày mai."

"Họ thật sự đang đẩy nhanh việc này nhỉ. Vậy là Fasolt đã hoàn toàn theo bên Low-Gear..."

"Con hiểu tại sao Fafner lại cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy. Cậu ta dù sao cũng là con trai của Fasolt mà."

"Một chiến binh lại gọi cha mình là kẻ thất bại... Lúc này cậu ta đang tranh luận, phải không? Cậu ta thế nào? Trẻ?"

"...Con sẽ nói là thiếu kinh nghiệm thay vì trẻ. Cậu ta có vẻ như đang dùng mấy cuộc tranh luận trẻ con để bảo rằng bọn họ đại diện cho công lí."

Nụ cười gượng gạo của Hagen hằn sâu hơn với những lời của Brunhild.

"Cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc làm mấy cuộc tranh luận trẻ con. Đây là một đứa trẻ đang cố theo đuổi những người lớn, những người cần một lí do để làm bất cứ việc gì. Nhưng...một khi mà những người lớn đã trở nên quen với việc hành động dựa theo những lí do thích đáng, thì họ cuối cùng cũng sẽ thua một khi những đứa trẻ bắt đầu nghiêm túc theo đuổi thứ công lí trẻ con của chúng. Họ không thua trước mấy cuộc tranh luận của con nít, mà là trước một thứ nguy hiểm hơn nhiều."

"Thứ...nguy hiểm hơn nhiều?"

"Phải, một thứ rất nguy hiểm. Một thứ mà chúng ta đã từng có, một thứ mà chúng ta sẽ không bao giờ có lại được, và một thứ mà chúng ta đã từng bỏ mặc cả những người lớn." Ông ấy gác cằm trên tay và nhìn lên. "Con trai của Fasolt đang làm một buổi giáo huấn chân thật đấy."

"Có vẻ Fasolt đã trải qua rất nhiều khó khăn ở nơi cư trú của UCAT."

"Phải," Hagen nói trong khi vẫn đang nhìn lên. "Fasolt thật sự đã làm khá tốt ở nơi cư trú của UCAT đó. Anh ta đã chấp nhận dựa vào UCAT để kiểm soát những khái niệm trong khi tìm kiếm sự an toàn ở nơi cư trú bé xíu đó. Mọi người chê trách rằng anh ta không làm gì hơn thế nữa cả, nhưng phe ôn hòa có mạng sống của họ nằm trong tay UCAT khi ở tại nơi cư trú đó."

"Nếu không gian khái niệm bị giải trừ, thì phần lớn bọn họ sẽ không chịu đựng được tới nửa tháng nữa."

"Fasolt và những người khác ở đó chỉ có thể sống theo cách mà họ đang sống bởi vì những cuộc đàm phán mà họ đã thực hiện dùng những vật sở hữu và kiến thức mà họ đã trốn thoát cùng...và bởi vì sự tử tế của UCAT nữa, ta cho là vậy."

"Ngài không được nói điều đó với những người khác."

Brunhild nhăn mày và nhìn lên Hagen.

Khi ông già chống cằm, một nụ cười nhẹ có thể thấy được trên đôi môi của ông ấy. Nụ cười đó dần rộng ra thêm.

"Ta biết việc đó. Dù sao thì, ta là người đã dẫn mọi người đến đây và dùng Hạt nhân Khái niệm mà chúng ta có để tạo ra không gian khái niệm này mà. ...Với tư cách một nguyên lãnh đạo và là người giám hộ hiện tại, ta còn được mọi người cần đến như là một thủ lĩnh. Rắc rối hết sức." Ông ấy quay sang Brunhild. "Hay là chúng ta đổi đi? Con có thể lấy Fafnir Custom của ta và ta có thể lấy Requiem Sense của con. Ta sẽ vui hơn rất nhiều khi trò chuyện về thời xưa cùng các cư dân của âm giới."

"Chuyện đó là bất khả thi. Sau khi hợp nhất với con rồng máy, ngài không thể tách khỏi nó được, đúng không ạ? Và khái niệm tạo dựng âm giới thì quá yếu ở Low-Gear này. Kể cả khi mở nó ra với Sense, các cư dân cũng sẽ chỉ có thể hiện ra trong một khoảng thời gian ngắn."

"Thật vậy. ...Nếu chúng ta có thể nói chuyện với họ một cách đàng hoàng, thì nó có lẽ sẽ làm vơi đi thù hận của mọi người."

Hagem ngẩng đầu lên và nhìn vào vách ngăn chia cắt sảnh này với sảnh kế bên.

"Nếu chúng ta mà không lo sợ sự phá hủy của thế giới, thì chúng ta đã có thể cứu được nhiều hơn nữa."

Ông ấy hạ ánh nhìn xuống. Những âm thanh nhỏ phát ra từ khắp cơ thể Fafnir khi các bộ phận lọc tối được thêm vào trong thiết bị thị giác.

"Chuyện về con chim đó cũng thật đáng tiếc."

"Đó là lỗi của hắn. Hắn đã bỏ rơi nó."

"Có thể hắn ta là người đã bỏ rơi nó, nhưng chúng ta là những người đã không cứu nó."

Hagen mở mắt ra khi ông ấy nói. Và rồi đột nhiên ông ấy gọi vào trong bóng tối một cái tên duy nhất.

"Fafner."

Những thiết bị thị giác chuyển động và khuôn mặt của Hagen hướng sang khu vực đằng sau Brunhild.

Cô quay lại và thấy một hình dáng có lớp vỏ đen ở trong bóng tối. Brunhild và con mèo đen vội lùi lại một bước và vào thế thủ.

"...Ngươi đã ở đó bao lâu rồi!?"

"Tôi chỉ vừa mới vào thôi. Đừng phòng bị quá như thế. Thuộc tính của tôi là bóng tối. Tôi là một bán long di chuyển trong bóng tối. Tôi có thể di chuyển tới bất kì đâu mà tôi muốn miễn là nó được bóng tối bao phủ."

Fafner chuyển từ một sự hiện diện trong bóng tối sang có một cơ thể vật lí thật sự.

Không quay sang Brunhild, hắn ta cúi chào về phía Hagen.

"Chúng ta sẽ làm gì ạ?" hắn ta hỏi.

Hagen ngồi dậy và ra hiệu về phía vách ngăn bằng cằm.

"Cậu đang tổ chức một buổi thảo luận ở phía bên kia, phải không?"

"Quan điểm của bọn tôi đã chiến thắng, nên bọn tôi kết thúc bằng quyết định để cho ngài đưa ra lựa chọn, Chúa tể Hagen."

"Ta thấy là cậu lại nói chuyện khách sáo quá rồi," Hagen thì thầm khi ông ấy gãi đầu. "Hmm. Hay là ta đưa ra quyết định sau khi thấy được những gì Fasolt làm vào ngày mai? Brunhild, con đã nói là anh ta sẽ thực hiện buổi đàm phán sơ bộ với UCAT vào ngày mai, phải không?"

"Vâng. Tin này đến từ phe ôn hòa, nên không nghi ngờ gì về việc đó."

Brunhild gật đầu và nhìn sang Fafner.

Fafner nhìn lên cô, để cho hai vai rũ xuống, và thở dài.

"Um, Chúa tể Hagen, đây có lẽ không phải là chỗ để tôi nói, nhưng..."

"Oh, cậu quay trở lại là cậu của mọi khi rồi. Cứ nói thoải mái."

Fafner nhịp nhàng bắt chéo hai tay đang buông xuống lại và chống cằm.

"Sao ngài lại hoãn việc đưa ra quyết định? Bọn tôi đã tập hợp lại bên ngài và đã được dẫn dắt xa đến thế này bởi ngài rồi."

"Ta sẽ thích hơn nếu cậu không nói như thể ta không có chút lập trường nào."

"Đây là bổn phận của ngài với tư cách của một người lãnh đạo."

"Ta cho là cậu nói đúng... Ta xin lỗi."

Khi con mèo đen nghe thấy điều đó, nó vỗ vào chân Brunhild.

"...Ai trong hai người họ giữ chức vụ cao hơn vậy?"

"Là ta," Brunhild trả lời và cả Fafner lẫn Hagen đều quay sang cô. Cô cúi đầu và nói, "Xin hãy tiếp tục với cuộc thảo luận mang tính xây dựng của hai người."

Fafner thở dài, hạ cằm xuống khỏi tay và đưa tay đó lên đầu.

Hắn ta nhịp nhịp móng vuốt lên lớp vỏ trên đầu trước khi cất tiếng lần nữa.

"Chúa tể Hagen, em trai của ngài, Regin Đáng kính, và cháu gái ngài, Tiểu thư Gutrune, bị giết bởi Siegfried và ngài đã không thể bảo vệ đức vua. Mối thù của ngài với việc đó đâu rồi?"

"Đó thật sự là một câu hỏi hay. Ta biết là nó ở đâu đó bên trong ta, nhưng ta đã mất dấu vị trí chính xác của nó rồi. Fafner, ta chắc chắn cậu mong rằng nó đang nằm bên trong lò phản ứng vũ khí của ta. Và..." Hagen gật nhẹ đầu. "Không phải chỉ có gia đình của ta là đã mất đi. Ta đã quyết định là sẽ không hành động theo tình cảm cá nhân nữa. Ta sẽ hành động khi mọi người nhất trí hoặc khi một cơ hội hoàn hảo đến. Hiện giờ, cơ hội ấy vẫn chưa đến. Đừng hấp tấp chuyện này, Fafner. Hấp tấp trong chuyện này sẽ dẫn đến việc đánh mất một thứ gì đó."

Hagen không ngừng lại ở đó. Ông ấy tiếp tục với một câu hỏi.

"Và cậu đang chiến đấu vì điều gì thế, Fafner?"

Fafner ngẩng đầu lên. Hắn ta bắt gặp ánh nhìn của Hagen và dần mở miệng.

"Để lấy lại...những gì chúng ta đã từng có."

"Vậy à," Hagen đáp lại. Ông ấy không tránh mắt khỏi ánh nhìn của Fafner khi nói tiếp. "Vậy thì hãy chắc chắn rằng cậu ghi nhớ những lời đó. ...Đừng bao giờ quên mất chúng."

*

Sayama và Shinjou bước qua sân trường về đêm.

Cả cửa trước lẫn cửa sau dẫn tới tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai đều đã khóa, nên họ không thể vào.

Với Baku trên vai, Sayama cố vặn nắm cửa vài lần.

"Không tốt rồi... Giá như mình có được mấy kĩ năng như Kouji."

"Kouji là người đã đón cậu vào ngày hôm qua à?"

Sayama bắt đầu gật gù đáp lại, nhưng rồi cậu dừng. Cậu nhìn sang người đang đứng cạnh mình.

"Tôi chỉ vô tình nhắc đến cậu ta vừa nãy...nhưng sao cậu lại biết về Kouji, Shinjou-kun?"

Sau một lúc, Shinjou bắt đầu vung tay tới lui.

"Oh, um, chị mình bảo rằng có ai đó rất tuyệt vời đã đến đón cậu." Shinjou ngừng vung vẩy tay mình và nhìn chăm chú vào mặt Sayama. "Cái nhìn đó là sao? Đừng nói rằng cậu nghi ngờ mình là chị ấy nha."

"Không. Tôi đã giải tỏa được mấy nghi ngờ đó khi kiểm tra khắp người cậu lúc nãy rồi. Có thể cậu trông giống cô ấy một cách kì lạ, nhưng cậu là con trai."

"Liệu cậu có thấy thích hơn nếu chị mình là người đến đây không?"

"Cô ấy đã không làm thế, nên không có ích gì để thảo luận về nó cả. ...Dù sao đi nữa, không có ích lợi gì khi ở đây nếu không thể dẫn cậu đi xem quanh phía trong. Mới nãy tôi đã nghe thấy một tiếng ồn lạ trên mái nhà, nên tôi nghĩ là có thể có ai đó ở bên trong. Chúng ta có thể tạm quay về kí túc xá trong đêm nay."

Hai vai của Shinjou trĩu xuống khi cậu ấy nghe thấy câu cuối cùng đó.

"Mình muốn đi dạo thêm chút nữa."

"Nhưng cậu còn chưa mở được đến năm cái trong số hộp của mình nữa."

Shinjou rên rỉ và khoanh tay lại trước điều đó.

Sayama sau đó nói, "Tôi sẽ rời đi vào ngày mai vì vài công việc mà tôi phải xử lí, nhưng chúng ta có thể đi mua vài vật dụng hàng ngày cho cậu khi tôi trở về. Tôi có thể chỉ cho cậu vài cửa hàng gần đây...nhưng nếu cậu để đến mai mới giải quyết hành lí của mình, thì cậu sẽ không biết mình cần gì, phải không?"

"Mình cho là không. Nhưng mình ngạc nhiên đấy, Sayama-kun. Cậu thật sự có thể đưa ra được mấy lời tranh luận đàng hoàng."

"...Tôi có cảm giác là mình cần phải ngồi xuống và chỉ cho cậu về một vài thứ."

"Heh heh. Dù sao thì, mình vẫn chưa quen với khu vực này, nên cậu có rất nhiều thứ phải chỉ cho mình đấy: đường xá, cửa hàng và con người nữa. Mình có nghe rằng nhà tắm ở đây không thể dùng được trong kì nghỉ xuân."

"Phải. Chỉ có vòi sen của kí túc xá là dùng được trong khoảng thời gian này. Nếu cậu không vội, thì có một nhà tắm công cộng mở cửa 24 giờ ở ngay bên ngoài cổng chính của trường đấy."

"Được," Shinjou gật đầu.

Cậu ấy sau đó hướng ánh mắt xuống, cười mỉm, và bước đi dịc theo bên cạnh Sayama.

Cả hai bước đi bên nhau.

Ánh trăng soi bóng họ lên nền đất. Đột nhiên, Shinjou chỉ về phía sân trường kế bên tòa nhà lớp học.

"Sayama-kun. Thứ trông như tòa tháp ở phía bên kia sân trường là gì thế?"

"Oh, đó là khung climbing bungee mà câu lạc bộ thám hiểm đã dựng lên cho lễ hội trường vào năm ngoái. Vài sợi dây thừng treo thòng xuống từ bên trên để cậu cột nó vào chân, leo lên bức tường cao 20 mét đó bằng chính sức mình, và rồi nhảy từ trên xuống."

"Màu mè thật..."

"Phải. Cũng không có gì bất ngờ khi nó có vấn đề với những người đang rơi xuống từ bên trên va vào những người đang leo lên từ bên dưới. Ha ha ha."

"Đó không phải là vấn đề đáng cười đâu!"

"Đừng lo lắng về nó. Con người cứng cáp đến bất ngờ mà."

"Thật không?" Shinjou thở dài. Rồi cậu ấy chỉ về phía một mảng nghệ thuật giống như một bức tường ở cạnh tòa nhà ăn. "Đó là cái gì thế?"

"Oh, nó được làm ra để kỉ niệm một lớp tốt nghiệp nào đó rất lâu về trước. Bọn họ làm phiên bản đất sét dấu vân tay của mình và nung nó vào một tấm bảng. Nó là một trong mấy địa điểm nổi tiếng của trường đấy."

"Oh? Vậy ra nó là một địa điểm nổi tiếng à."

"Đúng. Nó vốn được dùng để làm đồ trang trí kỉ niệm, nhưng rồi lại hóa thành một mảng nghệ thuật kinh dị nào đó bởi vì có cả ngàn học sinh tham gia. Họ đã cố dời nó đi, nhưng những người đào nó bị đánh nhào lên nó và cuối cùng lại thành ra có dấu vân tay khắp trên nó. Ha ha ha."

"Đừng giải thích mấy việc kiểu này một cách vui vẻ thế nữa."

"Còn có thêm nữa. Bàn tay khổng lồ có thể thấy được ở phía bên kia là—...Ah, đợi đã. Đừng kéo tôi nữa."

Shinjou nắm lấy vạt áo của Sayama và lôi cậu về phía kí túc xá.

Trong khoảnh khắc, Sayama liếc lại về phía tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai.

Cậu nhìn thấy đầu cầu thang khẩn cấp ở bên hông tòa nhà. Cậu cũng đã nhìn thấy nó vào buổi sáng ngày hôm đó.

Vì vài lí do mà cậu có cảm giác là tình trạng của mình thay đổi mỗi khi cậu nhìn vào nó. Cậu cười gượng gạo.

Shinjou hẳn là đã để ý thấy nơi mà cậu đang nhìn bởi vì cậu ấy lên tiếng.

"Cái gì thế?"

"Với sự xuất hiện của cậu và nhiều chuyện khác, tôi đang nghĩ rằng cuộc sống hàng ngày của tôi cứ liên tục thay đổi."

Chỉ là nó sẽ thay đổi đến cỡ nào? Sayama tự hỏi chính mình.

Và rồi một cảm giác đen tối tương tự như sự bất an dâng trào.

...Thậm chí liệu mình có thể thay đổi được không?

Ngay khi cậu lẩm nhẩm suy nghĩ đó trong tâm, Shinjou nghiêng đầu, nhìn lên cậu, và nói.

"Có phải cậu đang thắc mắc là nó sẽ thay đổi đến cỡ nào không?"

*

Sayama quay lại phía Shinjou khi nghe thấy câu hỏi đó.

"..."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Shinjou gần đến nỗi Sayama đã có thể giơ tay ra và chạm vào nó.

Mái tóc đen của Shinjou đung đưa dưới ánh trăng trắng xanh. Đôi mắt đen của cậu ấy nhìn thẳng vào Sayama.

Sayama nhận ra chuyển động của mái tóc đang đưng đưa và màu sắc của đôi mắt đó.

Đó là mái tóc và đôi mắt của Shinjou Sadame, Sayama nghĩ. Nhưng đó là một ảo giác.

Cậu cảm thấy như thế là thô lỗ với Setsu, nhưng trái tim cậu lại bị bủa vây trong những cảm xúc khác. Cậu cảm thấy nó đè nặng đến thế lên tâm trí mình bởi vì cậu đã chấp nhận cô ấy.

...Cô ấy trái ngược với mình.

Cậu và Shinjou. Bình thường và phi thường. Những ý kiến mâu thuẫn như mọi khi đang chồng chéo lên nhau.

Khi những suy nghĩ đó đến với tâm trí mình, miệng cậu bất giác chuyển động và cậu khẽ nói.

Trước tiên cậu đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của Shinjou.

"Tôi đang...tự hỏi."

Đôi mắt của Shinjou hơi khép lại. Sayama không chắc đó có phải là do nụ cười hay không.

Nhưng Sayama gật đầu với Shinjou và một nụ cười phớt xuất hiện trên môi cậu.

"Nhưng...Tôi không có đang tự hỏi xem nó sẽ thay đổi đến cỡ nào. Tôi đang tự hỏi là liệu bản thân mình có thể chọn lựa sự thay đổi đó hay không."

"Cậu là một người rất nghiêm túc, Sayama-kun."

"Không, tôi không có."

Ngay khi cậu nói thế về chính bản thân, nụ cười của cậu trở thành một nụ cười tự chế nhào mình. Và...

Một chuyển động có vẻ như đang đến để đáp lại những lời của Sayama.

Đó là cơn gió.

Nó đến từ phía tây nhưng không phải dưới dạng một tiếng ồn hay một âm thanh. Nó đột ngột đến dưới dạng một áp lục vượt trội.

"...!"

Cơn gió khủng khiếp như đang đập vào họ.

Nó đủ mạnh để tước bỏ hết mọi âm thanh khác.

Khi nó quét qua Shinjou, cậu ấy giữ tóc lại và nép đầu xuống. Và ngay khi Sayama thấy thế...

Cậu hành động. Khi Shinjou nhăn mặt trước cơn gió, Sayama kéo Shinjou vào và giữ cậu ấy trong vòng tay.

"Ah," là tất cả những gì Shinjou có thể nói khi đôi vai mảnh khảnh của cậu ấy nằm gọn trong vòng tay của Sayama.

Vào cùng lúc đó, cơn gió vỗ vào vai của Sayama như một khối vật thể.

Baku gần như bị thổi văng đi, nhưng nó vội bám vào vai của Sayama.

Giữa cơn gió khủng khiếp này, Sayama thấy một đám khói bốc lên từ trên sân thượng của tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai.

"!?"

Cậu nhíu mắt lại và nhìn lên đó qua cơn gió. Khói trắng tỏa ra như sương mù và nhanh chóng tan biến vào bầu trời.

...Cái gì thế?

Nghi ngờ của Sayama càng tăng thêm bởi một câu hỏi nữa từ Shinjou.

"...Cát? Không, không thể nào. Không thể có cát trên sân thượng được."

Nhưng Sayama không thể nghĩ đến thứ gì khác có thể là cơn gió đó được.

Cơn gió dịu dần và cuối cùng biến mất.

Nhưng thể đang đáp lại việc đã thích nghi với cơn gió, cơ thể của Shinjou hơi căng cứng lại trong vòng tay cậu.

Ngón tay thon dài của cậu ấy chọt vào ngực của Sayama và đôi mắt đen của cậu ấy nhìn lên Sayama.

"U-Um, giờ mình ổn rồi, nên..."

Giọng nói của Shinjou nghe có hơi lúng túng và cậu ấy bắt đầu vùng vẫy một chút trong vòng tay của Sayama. Khi Sayama nơi lỏng lực siết ra, Shinjou giải thoát mình khỏi những ràng buộc đó và bước một bước ra.

Sayama nghe thấy tiếng Shinjou giẫm lên con đường rải sỏi khi những gì còn sót lại của cơn gió tây đó cắt ngang giữa hai người họ.

Cảm giác của đôi vai mảnh khảnh đó đọng lại trong vòng tay của Sayama khi Shinjou nói.

"Việc đó làm mình bất ngờ thật. Mình chưa bao giờ nghĩ là cậu sẽ đột nhiên ôm mình."

"Nó đã có vẻ như cơn gió đang làm cậu đau."

"N-Nhưng...mình là con trai mà."

Sayama nghiêng đầu trước điều đó. Cậu đang không hiểu nổi tại sao cậu ấy lại nhắc đến chuyện đó.

"Có liên quan gì giữa việc cậu là con trai và cậu đang bị đau chứ?"

"K-Không có, mình cho là vậy..."

"Chúng ta là bạn cùng phòng. Không có vấn đề gì khi chỉ làm có thế cả. Nếu cậu mong muốn điều đó và tôi mong muốn điều đó, thì tôi sẽ đáp ứng mong muốn đó của cậu. Tất cả chỉ có vậy. Đó là phép lịch sự của gia đình Sayama mà tôi tin."

Cậu vung tay phải để giũ thẳng vạt áo sơ mi của mình rồi giơ tay phải về phía Shinjou.

"Nếu cậu đang bị đau và tôi mong muốn bảo vệ cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu. Nếu cậu không mong muốn ở một mình và tôi mong muốn nói chuyện với cậu, tôi sẽ nói chuyện với cậu. Nếu cậu đã quyết định rằng cậu mong muốn được một mình ôm nỗi lo lắng và tôi thì quan tâm đến cậu, tôi sẽ để cậu tự thân. Nếu cậu không mong muốn được ở đây và tôi mong muốn làm những gì tốt nhất cho cậu, tôi sẽ ghét cậu."

Và...

"Nếu cậu mong muốn trở nên gần gũi hơn với ai đó và tôi nhìn thấy cậu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Nghe thấy sao?" Sayama hỏi. "Tôi sẽ không yêu cầu gì từ cậu. Tôi sẽ yêu cầu mọi thứ từ tôi. Để thiết lập nền tảng cho phép lịch sự này, tôi phải củng cố sự tin tưởng. Cái họ Sayama ám chỉ một kẻ phản diện. Chính vì thế, nếu cậu không phản đối tôi, thì tôi sẽ chỉ đơn giản là đáp ứng cho cậu việc này. ...Còn nếu không, thì tôi sẽ không rút nó lại."

Shinjou nhìn xuống bàn tay đang giơ ra của Sayama. Shinjou nhẹ nhàng giơ tay phải lên để bắt lấy tay Sayama.

"..."

Nhưng cậu ấy dừng lại.

Sayama nhìn lên và thấy một khuôn mặt với cặp chân mày đang rũ xuống ở bên kia của bàn tay đã dừng lại của Shinjou.

Với nét mặt trông băn khoăn ấy, Shinjou nghiêng đầu và hỏi một câu.

"Không phải cậu đang hơi bị cứng nhắc quá sao, Sayama-kun?"

"Tôi đang cho cậu phép lịch sự và sự tin tưởng của mình. Cậu nghĩ tôi là người có thể làm việc này mà không thật sự có ý như thế sao?"

Shinjou nhìn chăm chú vào cậu trong vài giây.

Shinjou mở miệng như thể chuẩn bị nói gì đó, nhưng dừng lại. Và rồi...

"Không."

Cậu ấy lắc đầu và vai thả lỏng. Với đuôi chân mày của mình vẫn đang cụp xuống, cậu ấy nở một nụ cười khổ.

Shinjou sau đó giơ tay phải mình ra và bắt lấy tay của Sayama.

Bàn tay của Shinjou mềm mại. Sayama nắm những ngón tay đó với sự quan tâm, gật đầu, và thở phào nhẹ nhõm trước khi nói.

"Vậy thì, một lần nữa xin nhờ cậu giúp đỡ, Shinjou-kun."

Truyện Chữ Hay