Đôi lúc, ta sẽ trải qua những trường hợp mà ở đó, xuất hiện một sự tồn tại chưa từng được phát hiện khiến cho niềm tin của bản thân bị lung lay. Chẳng hạn như một tác phẩm nghệ thuật nằm trên bức tường nơi đô thị. Hay có lẽ là những ngôn từ ập thẳng đến chúng ta mà chẳng hề báo trước lấy một lời. Và... Cũng có thể là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với ai đó. Còn đơn cử cho trường hợp của tôi, sự tồn tại ấy là một bóng ma ẩn hiện trong màn sương dày đặc.
“Mình đang ở đâu thế này?”
Nói ngắn gọn, tôi đang bị lạc. Thân là một thằng sinh viên đại học mà không ngờ lại có ngày tôi lâm vào tình cảnh thế này, thật nhục nhã hết biết. Mà nói gì đi chăng nữa, trên đời này luôn tồn tại những tình huống khó tránh khỏi. Dẫu sao thì tôi vẫn đang ở một nơi đất khách quê người. Di chuyển về phía tây của thành phố London nước Anh, bạn sẽ trông thấy một thành phố cảng kéo dài ven một con sông - ấy chính là Bristol. Và tôi vừa mới bắt đầu chuyến du học của mình tại Đại học Bristol nằm ở nơi đây. Nào là những con đường đồi làm bằng đá nhấp nhô lên xuống, trông lôi cuốn ở mọi ngóc ngách. Nào là những căn nhà gạch chen chúc nhau một cách phiền phức, cứ như người ta chẳng quan tâm đến cơ sở hạ tầng nơi đây. Công nhận, đối với cư dân bản địa thì những thứ này chẳng phải điều gì quá lạ lẫm, nhưng vì là người Nhật nên với tôi, cảnh vật xa lạ này trông không khác mê cung là bao.
May thay, tôi đã hoàn thành các thủ tục cũng như di chuyển đến khoa ở trường đại học của mình. Vấn đề thực sự đã nảy sinh trên đường về nhà đó là điện thoại tôi đã cạn sạch pin. Và nông cạn làm sao, cái thằng tôi đã không hề hay biết rằng khái niệm mang tên “cửa hàng tiện lợi” ở Nhật Bản, nơi giúp người ta mua những vật phẩm thiết yếu hằng ngày, lại chẳng tồn tại ở Anh. Tệ hơn nữa là, một màn sương mù dày đặc đã bắt đầu che phủ từng con phố. Tôi đã được dịp nghe rằng đây là hiện tượng thường thấy, thế nhưng bắt gặp ngay khi vừa đặt chân đến đây rõ ràng là vận rủi. Do đó, tình trạng bản thân đang bị lạc như hiện giờ dĩ nhiên là vấn đề nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi — Tuy vậy, cốt lõi của tình hình này nằm ở chỗ, rằng dù tôi có biện bạch ra hằng hà sa số lí do để khỏa lấp như thế này sẽ chẳng thể giúp việc tìm đường về lại nhà của tôi đơn giản hơn chút nào.
“Lối nào lối nấy còn y hệt nhau nữa chứ...”
Được lúc bản thân vừa nghĩ là đã tìm được đúng đường, rồi cứ thế di chuyển một lúc, thì trước mắt tôi lại mở ra một cảnh tượng xa lạ khác. Ngẫm lại thì phần lớn của khu vực này đều không quen thuộc đối với tôi. Chính vì vậy, phải nói rằng diễn biến như thế này xảy ra là lẽ thường tình, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi được trạng thái hoang mang của tôi theo chiều hướng tích cực. Tôi đã cố gắng lý giải tình cảnh của bản thân theo cách có thể chấp nhận được, rồi tháo kính ra để lau chùi, nhưng quả nhiên, đường về nhà vẫn chẳng thể nào cứ thế mà xuất hiện trước mắt được.
Đi loanh quanh hơn nhiều chút, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối không biết mình đang ở đâu khi nhận thấy bản thân đã tình cờ đâm đầu vào một lối đi chật hẹp. Hai bức tường ở hai bên tôi đều được xây bằng gạch, và ở đoạn cuối của chúng, tôi đã đi đến một ngõ cụt. Nằm sâu thẳm trong màn sương — hiện lên trước mắt tôi là bóng dáng của một con sư tử đang rỉ máu ra từ miệng.
Tôi cố gắng bảo vệ bản thân theo phản xạ, trong khi nhịp tim tôi tăng vọt. Thế nhưng, tôi nhanh chóng nhận ra thứ mà bản thân tưởng là sư tử thực chất chỉ là một bức vẽ loài thú ấy đang che lấp bức tường gạch phía trước tôi.
“Ơn trời... Chỉ là tranh vẽ thôi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây khi nhìn kỹ hơn, nó trông chẳng chân thật mấy so với suy nghĩ của tôi lúc ban đầu. Nhưng thứ làm tôi sửng sốt lúc đầu chính là thực tế có một nguồn năng lượng kì quái phát ra từ nó. Có thể gọi là đam mê, sự kiên trì — hay có lẽ, là tâm hồn. Cảm thấy bản thân đang bị thứ đó thu hút, tôi quyết định thuận theo mong muốn của mình và đến gần nó và khi ấy, một bóng dáng nào đó khác lại xuất hiện trong màn sương. Có gì đó đang đứng trước bức tường. Nó giống như một con người đang nhìn lên bức tranh vẽ con sư tử.
Người ấy có mái tóc vàng dài kéo dài xuống lưng, phần bên dưới chiếc váy trắng của người ấy có vẻ gần như trong suốt. Thứ mà tôi đang nhìn là gì? Một nàng tiên? Một thiên thần? Hay phải chăng... Là một linh hồn? Có cảm giác như sự tồn tại này sẽ nhanh chóng phai tàn như cách mà nó xuất hiện. Ngắm nhìn hình bóng ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, làm hô hấp của tôi trở nên khó khăn. Khi tôi đứng yên trong sự kinh ngạc, cái bóng ấy giơ tay trái của mình lên—lúc ấy đang cầm vật gì đó. Vật đó trông giống như… Bình xịt sơn? Thấy thế, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bởi nhờ vậy mà tôi hiểu rằng bóng dáng trước mắt mình chẳng phải là một hiện tượng siêu nhiên nào đó, mà chỉ đơn thuần là con người bằng da bằng thịt.
“Ừm… Cho hỏi.”
Tôi cất tiếng gọi khi cuối cùng cũng nhận được sự cho phép từ cơ thể của mình. Tôi chỉ đơn giản là muốn tìm ra lối thoát của cái mê cung này mà thôi… Nhưng cái bóng đột nhiên quay ra đằng sau, và— thứ gì đó bay về phía tôi.
“Oa!?”
Tôi che chắn bản thân, ngay sau đó là cảm giác có một vật va đập vào cánh tay, rơi xuống lối đi bằng đá. Có tiếng lạch cạch vang lên trong làn sương. Ngay sau đó, tôi xác nhận rằng đây là kết quả đến từ chiếc bình xịt sơn mà cái bóng kia vừa cầm ban nãy. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, cái bóng đó đã biến mất. Biến mất mà không sót lại một dấu vết. Đáng lẽ, việc ấy không thể xảy ra, bởi nơi tôi đang đứng là ngõ cụt, thế mà… Chẳng có nhẽ… thứ đó là ma thật sao?
Tôi cúi xuống để nhặt lên bình xịt nằm cạnh chân mình. Một chiếc bình màu bạc, trên nhãn có ghi số “94”.