Sau khi nói lời tạm biệt với Gazef, Climb lấy khăn lau mồ hôi, xác nhận rằng không còn mùi hôi nào, cậu đi đến một nơi khác hẳn với Đại Sảnh trước đó.
Có thể nghe thấy nhiều tiếng xì xào từ xa.
Căn phòng này rộng tương đương căn phòng Đại Sảnh, và có rất nhiều người đang ngồi và tám chuyện với nhau ở đây. Hương thơm ngon miệng tràn ngập khắp căn phòng cùng với bầu không khí ấm áp.
Đây chính là phòng ăn.
Băng qua những tiếng ồn náo nhiệt, Climb đứng vào phía sau một dãy người.
Giống như những người đứng ở phía trước, cậu cũng lấy một cái khay được xếp ở đó. Cậu đặt thêm một cái bát gỗ trên khay. Cùng với một cái cốc gỗ.
Cậu nhận được thức ăn theo thứ tự.
2 củ khoai tây hấp lớn, 1 ổ bánh mì đen cứng và 1 bát súp trắng.
Chúng được đặt trên khay và tỏa ra một mùi hương hấp dẫn. Climb nhìn quanh phòng, và cảm thấy bụng mình đang cồn cào.
Những người lính tán dóc với nhau trong khi ăn. Hầu hết các chủ đề họ nói là những điều thông thường, như là họ sẽ làm gì vào ngày nghỉ tiếp theo, thức ăn hôm nay như nào, gia đình ra sao hoặc kể về những nhiệm vụ không mấy quan trọng.
Trong khi đó, Climb tìm thấy một chỗ trống và đi tới đó.
Cậu ngồi lên cái ghế dài. Những người lính ngồi ở 2 bên vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với những người bạn của họ. Dù Climb có ngồi ở đâu đi nữa, thì những người lính gần đó cũng chỉ đưa mắt nhìn cậu một cái rồi ngay lập tức nhìn đi chỗ khác như không có gì xảy ra.
Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Như thể cậu đang ngồi ở trong tâm bão vậy.
Mặc dù xung quanh Climb mọi người đều nói chuyện vui vẻ, nhưng không hề có bất cứ ai tới bắt chuyện với cậu cả. Đúng thật là sẽ không ai dư hơi mà đi bắt chuyện với người xa lạ. Tuy nhiên nó có hơi kỳ quặc khi cậu cũng là một người lính như họ, cùng làm việc chung một nơi như họ, đôi khi còn giúp đỡ nhau trong những lúc nguy hiểm, nhưng họ lại đối xử với cậu như vậy.
Như thể đối với họ, người tên Climb hoàn toàn không tồn tại vậy. Bản thân Climb cũng không có ý định sẽ bắt chuyện với bất cứ ai khác. Bởi vì cậu hiểu rõ vị trí hiện tại của mình.
Người bảo vệ Lâu Đài Ro-Lante không chỉ có mỗi những người lính.
Quân lính của Vương Quốc thường chỉ là người dân được tuyển chọn. Tuy nhiên, để bảo vệ những nơi thuộc về Hoàng Gia - nơi gần với những thông tin quan trong của Vương Quốc - thì không thể dùng mỗi họ được.
Vì thế, những người lính bảo vệ Lâu Đài Ro-Lente sẽ là những người được các quý tộc nổi tiếng tuyển chọn và họ sẽ chọn người tài giỏi trong số những người dân bình thường.
Nếu những người lính đó làm bất cứ điều gì sai trái ở đây, người chịu trách nhiệm sẽ là quý tộc đã chọn ra họ, mục đích là để ngăn chặn những kẻ đang cố gắng làm hại Vương Quốc.
Tuy nhiên, kết quả là nó nảy sinh ra một vấn đề khác.
Đó là “phe phái”.
Khi có nhiều người, việc xảy ra sự phân chia phe phái là một điều hiển nhiên, hàng ngũ quân lính cũng không phải là ngoại lệ. Đó là một điều quá rõ ràng đến mức mà ai cũng có thể nhận ra.
Ngay từ đầu thì những quý tộc chọn ra họ cũng đã chia phe sẵn. Nên đương nhiên là những người lính mà họ chọn sẽ ở cùng phe với họ. Không có chuyện họ sẽ chọn những người có ý định chống lại họ cả, vì thế không ngoa khi nói rằng những người lính ở đây đều có phe phái riêng của mình.
Đúng thật là có một số quý tộc không hề có bất kỳ mối liên hệ với phe nào. Tuy nhiên, do hiện tại Vương Quốc đã bị chia thành 2 phe lớn: phe Quý Tộc và phe Hoàng Gia. Nên không một quý tộc nào đủ tự tin để đứng ở phe trung lập cả.
Vì vậy, như đã nói trước đó, hầu như không có trường hợp nào ngoại lệ. Phải――hầu như là vậy.
――Riêng chỉ có một người không nghiêng về phe nào.
Người đó chính là Climb.
Nếu nhìn vào vị trí của Climb hiện tại, thì việc cho rằng cậu thuộc phe Hoàng Gia là một điều hiển nhiên. Tuy nhiên, bởi vì cậu chỉ phục vụ cho Công Chúa Renner, nên vị thế của cậu giống cận vệ hơn là lính.
Một người không có chút uy quyền nhưng lại được kề cận bên giới Hoàng Gia. Hơn nữa lại còn không có lai lịch rõ ràng, đối với các quý tộc thì cậu chính là gai trong mắt họ.
Về phía phe Hoàng Gia thì họ cảm thấy rất phiền phức khi tuyển dụng cậu, nhưng họ biết rằng dù không tuyển cậu thì cậu vẫn sẽ tự nguyện phục vụ cho họ. Còn về phía Quý Tộc thì họ cho rằng nếu lôi kéo được cậu thì sức mạnh của họ sẽ được tăng cường, nhưng đồng thời nó cũng sẽ mang đến rất nhiều rủi ro không lường.
Từ góc nhìn của phía Hoàng Gia, họ sẽ cảm thấy điều này có hơi kỳ lạ.
Dù cùng là một phe, nhưng bởi vì tập hợp vô số quý tộc, nên không phải lúc nào tất cả cũng chung một ý kiến. Thường thì một phe phái sẽ là một nhóm tụ tập những người có cùng suy nghĩ và chí hướng, nhưng phe Quý Tộc thì không như vậy. Vì thế, vẫn có một số người trong phe Quý Tộc vẫn muốn chiêu mộ Climb, còn phía Hoàng Gia thì họ chắc chắn là không muốn chiêu mộ một người không rõ lai lịch rồi.
Tóm lại, tạm thời không ai ngu mà đi chiêu mộ Climb chỉ vì những lợi ích nhỏ nhặt đó cả.
Đó là lý do vì sao cả 2 phe đều không muốn cậu rơi vào phe đối lập, nhưng họ cũng không muốn cậu về phe họ.
Bỏ qua thái độ của những người xung quanh, cậu bắt đầu ăn.
Cậu dùng dao cắt củ khoai tây thành 2. Hơi nóng bốc lên sau khi cậu cắt nó ra, sau đó cậu ghim nó bằng nĩa rồi đưa nó vào miệng.
“Phù phù.”
Tuy có hơi nóng nhưng nó không đến mức bỏng lưỡi. Khi nó nguội dần trong miệng cậu, Climb bắt đầu nhai. Một số người bình thường sẽ cảm thấy hơi mặn, nhưng đối với những người như Climb - người vừa mới đổ nhiều mồ hôi do tập luyện - thì nó khá là vừa miệng.
Đặt muỗng vào trong chén súp trắng, cậu húp nó một hơi. Nếu như trong chén súp có thêm miếng thịt mỏng, cà rốt, hay rau củ thì chắc chắn nó sẽ khá ngon và hết rất nhanh. Tuy nhiên, bởi vì chỉ có nước súp nên không có gì lạ khi thấy những người lính không uống cạn nước.
Cậu bẻ miếng bánh mì, nhúng nó vào chén súp. Nhờ vậy mà miếng bánh mì thô cứng đã mềm ra và dễ ăn hơn.
Climb cho nó vào miệng và như thể cậu đang cố gắng nuốt trọn nó vậy.
Bữa ăn sáng của cậu kết thúc không quá 10 phút.
Bụng cậu đã căng đầy nhờ vào củ khoai tây to lớn.
“Giờ thì…”
Ngay khi cậu chuẩn bị rời khỏi ghế, một người lính vô tình va vào cậu khi đi ngang qua.
Khuỷu tay của người đó đụng vào vết thương mà cậu bị trong lúc luyện tập với Gazef. Cậu cố gắng chịu đựng cơn đau và tỏ ra không có gì, nhưng nó đủ khiến cậu phải khựng lại.
Tên lính đụng vào cậu vẫn tiếp tục bước đi mà không thèm nói lời nào. Nhưng nếu đụng phải “không khí” thì bạn có cần phải nói xin lỗi không? Và dĩ nhiên những người lính xung quanh cũng chỉ im lặng và ngó lơ.
Một số người cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng họ cũng chẳng thể lên tiếng.
Sau khi cơn đau tan biến, Climb thở dài một hơi rồi bắt đầu bước đi với cái khay để chén, muỗng, nĩa ở trên.
Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt cậu. Cậu như không để ý quá nhiều về việc vừa nãy. Không, nói đúng hơn là cậu không toàn không để ý gì tới nó.
Kiểu quấy phá này xảy ra với cậu như cơm bữa. Climb chỉ đơn giản là cảm thấy may mắn khi không có chén súp nóng đang nằm trên khay.
Cậu cũng hay bị họ đưa chân ra gạt giò. Rồi vờ như chỉ là vô ý.
――Nhưng như vậy thì đã làm sao?
Climb vẫn thản nhiên tiến về phía trước. Những kẻ ghét cậu cũng không thể làm gì hơn. Bởi vì có rất nhiều cặp mắt trong nhà ăn.
Climb ưỡn thẳng lăng. Mắt nhìn về phía trước và không hề có ý định nhìn xuống.
Nếu cậu để người khác thấy bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào của bản thân, nó sẽ trở thành thứ gây phiền phức cho chủ nhân của cậu, Công Chúa Renner. Mọi hành động và thái độ của cậu đều có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Công Chúa Renner, người mà cậu đã nguyện thề trung thành.
Mặc bộ giáp Full Plate Mail trắng vào người và xác nhận trang bị đều trong trạng thái hoàn hảo, Climb bắt đầu bước vào Cung Điện Valencia.
Cung Điện Valencia được chia thành 3 tòa lâu đài chính, và 1 trong số chúng là nơi ở của Hoàng Gia - tòa lâu đài lớn nhất.
Khác với nơi cậu tới trước đó, cung điện được thiết kế để nhận càng nhiều ánh sáng càng tốt, vì thế nó khiến Climb cảm thấy có hơi chói mắt.
Bên trong hành lang rộng rãi và sạch sẽ có những người lính mặc bộ giáp Full Plate Mail và đang đứng yên như bất động. Họ chính là những hiệp sĩ bảo vệ cung điện.
Các Hiệp Sĩ của Đế Quốc thường là những người dân được tuyển chọn và đào tạo thành một người lính chuyên nghiệp. Còn những Hiệp Sĩ của Vương Quốc là những người thuộc tầng lớp quý tộc, và có nhiệm vụ bảo vệ giới Hoàng Gia. Vì thế, hầu hết họ có trách nhiệm là chỉ huy các binh lính.
Còn về vị trí Tướng Quân của Gazef, vì bị nhiều người phản đối trao chức vụ Hiệp Sĩ cho anh ta, nên Nhà Vua đành phải trao cho anh một chức vụ khác. Kể từ đó, những người lính ưu tú mà được anh tuyển chọn và huấn luyện sẽ được gọi là những Chiến Binh.
Climb khẽ cúi đầu chào họ. Những người lính đó chào lại cậu. Một số người tỏ ra khá miễn cưỡng, nhưng đa phần đều chào cậu một cách chân thật.
Climb đi dọc theo cái hành lang được lau dọn sạch sẽ đến mức không có lấy nổi một hạt bụi. Với mỗi bước chân, âm thanh như tiếng chuông từ bộ giáp Full Plate trắng của cậu lại vang lên. Điều này là do bộ giáp của cậu không chỉ được làm bằng sắt mà còn được pha trộn với kim loại Mithril.
Hầu như khuôn mặt của những cô hầu gái phục vụ trong Cung Điện trở nên nhăn nhó khi thấy Climb, dù cậu chỉ đi ngang qua họ.
Đó không phải là vì cậu phá vỡ sự yên tĩnh trong cung điện này. Biểu hiện của họ như thể vừa nhìn thấy phải thứ đó gì thấp kém và bẩn thỉu vậy.
Dù bị những cô hầu gái tỏ thái độ như vậy với mình, biểu hiện của Climb vẫn không thay đổi.
Khác với những cô hầu gái bình thường, những hầu gái phục vụ ở cung điện thường là con gái của những quý tộc nhỏ. Do đó, xét về cấp bậc, thì họ có địa vị cao hơn Climb.
Vì thế, Climb cho rằng việc họ tỏ ra thái độ khinh bỉ với cậu là một điều hết sức bình thường. Khi Renner có mặt ở đây, họ sẽ cúi đầu chào cậu một cách lễ phép. Còn khi cô không có mặt, họ sẽ tỏ ra khó chịu với cậu, nhưng Climb không bận tâm về điều đó cho lắm.
Mãi chìm trong vòng suy nghĩ luẩn quẩn mà Climb đã không nhận ra rằng cậu đã vô tình khiến cho những cô hầu gái đó hiểu lầm rằng cậu đang xem thường họ, khiến cho họ càng trở nên tức giận hơn.
Nhưng nếu cậu là kiểu người có thể nhận ra điều đó, thì cậu đã có thể giải quyết một số vấn đề một cách dễ dàng rồi.
Thay vì lịch thiệp, cậu là người có đầu óc khá đơn giản. Vì thế, khi được một số hầu gái cúi đầu chào, cậu tỏ ra có chút bối rối.
Đối với một kẻ thấp hèn như Climb, cậu cảm thấy hơi tự ti khi cúi đầu chào lại một cô gái thuộc tầng lớp quý tộc.
Vị thế của Climb là vô cùng thấp.
Lẽ ra với vị thế đó, cậu sẽ không bao giờ có thể phụng sự được cho Công Chúa Renner. Bởi vì chỉ có những người có danh hiệu quý tộc mới đủ tư cách phục vụ cho giới Hoàng Gia.
Tuy nhiên, chiến binh mạnh nhất trong Vương Quốc - Gazef Stronoff và người lính tài giỏi nhất - Climb, là trường hợp ngoại lệ. Hơn nữa, nếu như Công Chúa Renner đã đưa ra quyết định, thì sẽ ít có ai dám lên tiếng phản đối cô.
Bất kỳ gia tộc Hoàng Gia nào, vua hay hoàng tử đều có thể nói lên ý kiến riêng của mình. Nhưng nếu đó là lời nói của nhà vua, sẽ không ai dám cãi lại. Do Renner là cô con gái được nhà vua yêu và chiều chuộng nhất nên không ai đủ ngu ngốc mà đi chống đối lại cô.
Việc Climb có phòng riêng cũng vì thế.
Đó là lý do vì sao một người không có lai lịch rõ ràng như Climb lại được ở trong cung điện.
Những người lính bình thường sẽ không thể nào có được một căn phòng riêng để ở. Họ thường sẽ phải ở chung với nhau trong một căn phòng lớn. Thế nhưng, không giống như những người lính đó, Climb được Renner trao cho trọng trách làm vệ sĩ riêng của cô, và những mệnh lệnh cậu được giao cũng thường là từ cô.
Đối với những người coi trọng địa vị như tầng lớp quý tộc, họ tỏ ra khinh miệt với những kẻ không có lai lịch rõ ràng.
Đó là lý do vì sao hầu hết những cô hầu gái và hiệp sĩ ở đây lại có biểu hiện và thái độ kỳ lạ khi nhìn thấy cậu.
Climb đi tới căn phòng mà cậu thường xuyên lui tới nhất trong cung điện.
Cậu là một trong những người đàn ông hiếm hoi được phép bước vào trong phòng của nữ hoàng. Ngay cả là nhà vua, ông cũng sẽ bị chặn lại nếu không được sự cho phép. Có thể nói rằng đây chính là nơi khó bước vào nhất trong Vương Quốc.
Climb vặn tay nắm cửa.
Bước vào phòng người khác mà không gõ cửa là một hành động vô cùng bất lịch sự, nhưng do đây là mong muốn của chủ nhân căn phòng này, nên cậu không thể làm gì khác. Dù Climb đã nhiều lần phản bác điều đó, nhưng cậu vẫn không được cô chấp thuận.
Và rồi Climb đành bỏ cuộc. Không có cách nào mà cậu có thể giành chiến thắng trước nước mắt của một người phụ nữ cả.
Tuy nhiên, có một sự thật là mỗi khi bước vào mà không gõ cửa trước khiến Climb cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đây chắc chắn là một hành động sai trái. Không có gì kỳ lạ khi cậu cảm như thế khi vừa mở cửa vừa mang cái suy nghĩ đó.
Trong lúc đẩy cánh cửa ra, Climb dừng lại khi nghe thấy những lời bàn luận sôi nổi qua khe cửa hé mở.
Cậu nghe thấy 2 giọng nói. Tất cả đều là giọng của phụ nữ, và cả 2 giọng nói đều khá quen thuộc với cậu.
Lý do họ không nhận ra Climb đang đứng ở trước cửa có lẽ là vì họ đang bận hăng say với cuộc trò chuyện. Vì không muốn làm họ cục hứng, Climb đành đứng yên lắng nghe cuộc nói chuyện trong căn phòng. Câu cảm thấy có lỗi khi nghe lén, nhưng cậu càng cảm thấy có lỗi hơn khi làm gián đoạn cuộc thảo luận sôi nổi này.
“――Về chuyện đó. Tớ thấy mọi người chỉ biết tập trung vào cái lợi trước mắt.”
“Ừm……”
“......Cái kế hoạch trồng cây luân phiên mà Theiere nói……Tuy không biết nó có thành công hay không…...nhưng theo cậu thì cần bao lâu để đạt được thành quả?”
“Theo tính toán của tớ thì cần khoảng 6 năm.”
“Vậy, nếu làm theo kế hoạch này thì họ sẽ phải chịu tổn thất bao nhiêu trong 6 năm đó?”
“Nó còn tùy thuộc vào mùa vụ…...Giả sử bình thường năng suất họ thu được là 1, thì tớ nghĩ nó sẽ giảm xuống còn khoảng 0.8…...họ sẽ mất đi 0.2 sản lượng. Tuy nhiên, sau năm thứ 6, sản lượng của họ sẽ tăng thêm 0.3 vào mỗi năm. Nếu chúng ta kết hợp thêm giữa trồng trọt và chăn nuôi gia súc, thì con số này có thể còn tăng lên thêm hơn nữa.”
“......Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng tớ không nghĩ họ sẽ chấp nhận chịu lỗ 0.2 trong 6 năm đâu.”
“Chính phủ sẽ bù đắp khoản lỗ 0.2 đó bằng cách cho họ vay nó với không lãi suất và không cần tài sản thế chấp, và họ sẽ trả nó sau khi có lợi nhuận trở lại…...Nhưng nếu họ làm cách đó mà năng suất không tăng…...thì sẽ không cần phải trả lại khoản vay đó. Với lại, nếu sản lượng của họ tăng, họ sẽ có thể dễ dàng trả hết những khoản nợ đó chỉ trong vòng 4 năm.”
“Điều này sẽ hơi khó đó.”
“Tại sao?”
“Như tớ đã nói trước đó. Mọi người chỉ quan tâm tới cái lợi trước mắt――hầu hết chỉ muốn sự ổn định. Ngay cả khi cậu nói rằng chắc chắn sau 6 năm năng suất sẽ tăng 1.3, họ cũng sẽ tỏ ra khá ngần ngại.”
“Tớ…...thật sự không hiểu. Nó đã mang tới những kết quả tích cực sau khi thử nghiệm nhưng sao lại……”
“Dù thử nghiệm diễn ra khá suôn sẻ, nhưng không có gì chắc chắn rằng là nó sẽ thành công cả.”
“......Đúng thật là thử nghiệm này sẽ không thể đảm bảo tuyệt đối vì nó chỉ dựa trên một số yếu tố. Nhưng để xem xét toàn bộ đất đai và khí hậu ở từng nơi thì nó cần thực hiện thử nghiệm ở quy mô khá lớn……”
“Nếu vậy sẽ rất khó. Tuy tớ không rõ mức tăng 0.3 đó là con số tối thiểu hay là trung bình nhưng rõ ràng là nó không mấy thuyết phục. Đó phải là một con số rất đáng kể. Và hơn hết là chỉ cần trong khoảng một thời gian ngắn.”
“Vậy nếu chúng ta cung cấp miễn phí khoản 0.2 trong 6 năm thì sao?”
“Vậy thì phe Quý Tộc sẽ hết sức vui mừng. Nó sẽ làm cho quyền lực của nhà vua bị suy giảm.”
“Nhưng, chẳng phải khi năng suất tăng sau 6 năm thì sức mạnh của Vương Quốc cũng tăng theo sao……”
“Khi đó, quyền lực của phe Quý Tộc cũng sẽ tăng lên. Và quyền lực của nhà vua sẽ bị giảm đi 1.2. Các quý tộc bên phe Hoàng Gia sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.”
(TL: mỗi năm phe Hoàng Gia sẽ phải chi trả khoảng 0.2 lỗ => 6 năm sẽ là 1.2)
“Nếu vậy, sau đó chúng ta sẽ đi thương lượng với các thương gia……”
“Ý cậu là những thương gia lớn phải không? Dù là thương gia nhưng họ cũng có những quy chuẩn riêng. Nếu họ bắt tay với phe Hoàng Gia, nó có thể sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa họ với những quý tộc bên phe đối nghịch.”
“Khó thật nhỉ…...Alvein.”
“......Do không tính toán kỹ lưỡng trước khi tiến hành nên chính sách của cậu mới bị nhiều thiếu sót đó. Mah…...Một phần cũng do 2 phe phái lớn đối đầu với nhau nên nó mới trở nên phức tạp như này…...Thử thực hiện nó ở những vùng đất của Nhà Vua thì sao?”
“Mấy người anh của tớ sẽ không đồng ý đâu.”
“Ah, lũ ng…...bọn họ chắc đã bỏ quên não trong bụng mẹ rồi.”
“......Chúng tớ thậm chí còn không cùng một mẹ…”
“Ara. Nếu vậy chắc nó nằm trong bụng Nhà Vua hết rồi. Nhưng, có hơi đau lòng khi phe Hoàng Gia cũng không thống nhất……”
Căn phòng trở nên im lặng, tiếng sứ va vào nhau tuy rất nhỏ nhưng Climb vẫn có thể nghe thấy rõ nó.
“――À, cậu có thể vào được rồi đó.”
“......Ể?”
Tim Climb đập “thịch” 1 cái khi nghe thấy câu nói đó. Cậu đã rất ngạc nhiên khi bị cô phát hiện mình đang đứng ở đó, cậu cũng đã lường trước được điều này. Climb từ từ mở cánh cửa ra.
“――Xin thất lễ.”
Sau khi cúi đầu rồi ngước lên, Climb nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.
Ngoài chủ nhân của căn phòng, thì người biết rõ căn phòng của Công Chúa Renner nhất chính là Climb. Sang trọng nhưng không quá hào nhoáng――bên trong một căn phòng như vậy, có 2 người phụ nữ đang ngồi quanh một cái bàn đặt cạnh cửa sổ.
Ngồi đó là 2 cô gái có mái tóc vàng. Cả 2 đều mặc đầm và đều trông vô cùng xinh đẹp.
Người thứ nhất chính là chủ nhân của căn phòng này, Renner.
Còn người ở phía đối diện――là một người phụ nữ với mái tóc vàng được buộc lên một cách kỳ lạ, như thể cô đang đội tóc giả vậy. Đôi mắt màu tím của cô khiến người ta liên tưởng đến thạch anh tím, cùng với đôi môi đỏ hồng quyến rũ.
Mặc dù vẻ ngoài của cô có phần thua kém hơn Renner, nhưng cô cũng có nét quyến rũ riêng của mình. Nếu như Renner là một viên ngọc rực rỡ, thì cô chính là sinh mệnh rực rỡ.
Tên của cô ấy là Lakyus Alvein Dale Aindra.
Thật khó có thể tin được rằng người phụ nữ đang mặc một cái đầm màu hồng nhạt này lại chính là Leader của 1 trong 2 nhóm Mạo Hiểm Giả cấp A+ của Vương Quốc. Cô cũng chính là người bạn thân nhất của Renner.
Năm nay cô 19 tuổi. Nhờ vào tài năng thiên bẩm của mình mà cô đã đạt được nhiều thành tựu to lớn, và vươn lên cấp A+ dù còn rất trẻ.
Climb cảm thấy có chút sự đố kị với cô. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng xua đi những cảm xúc tiêu cực đó.
“Chào buổi sáng, Renner-sama. Aindra-sama.”
“Chào buổi sáng, Climb.”
“Chào.”
Sau khi kết thúc lời chào của mình, Climb đi đến vị trí được chỉ định của mình――ở phía sau, bên phải Renner. Nhưng cậu đột ngột bị ngăn lại.
“Climb. Không phải đó, ở đây cơ mà.”
Chỗ Renner chỉ là cái ghế ngay bên cạnh cô.
Climb cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đó. Lúc nào cũng có 5 cái ghế được xếp xung quanh cái bàn tròn. Tuy nhiên, trên bàn lại có tới 3 tách trà.
1 cái được đặt ở phía trước Renner, 1 cái ở phía trước Lakyus, cái còn lại được đặt ở bên cạnh Lakyus――khác với chỗ mà Renner chỉ.
Vì hơi nước vẫn còn bốc lên nên cậu đoán rằng nó chỉ vừa mới được rót. Climb tự hỏi nó có phải là dành cho cậu. Nếu vậy, ý Công Chúa là muốn mình ngồi cạnh Lakyus-sama sao? Hay nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Mình nghe nói rằng hôm nay Công Chúa chỉ tiếp đón mỗi Lakyus-sama, hay là Đức Vua cũng sẽ đến đây? Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu, Climb cố gắng tìm lấy câu trả lời mà cậu cho là hợp lý nhất.
“Nhưng……”
“T-Tôi không bận tâm về điều đó đâu. Với lại, tôi thích Theiere quay trở lại cách nói chuyện cũ hơn.”
“Aindra-sama…...”
“Chả phải tôi đã nói với cậu rồi sao, gọi tôi là Lakyus là được rồi.” Lakyus nhìn Renner rồi nói. “Climb thật là đặc biệt.”
“......Thôi mà...”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào và như thể có hình trái tim ở cuối câu của Lakyus, miệng Renner khẽ cười trong khi lên tiếng phàn nàn. Dù miệng cô chỉ nhếch lên một chút, nhưng nó cũng tính là cô đã cười.
“......Xin ngài đừng đùa như thế nữa.”
“Vâng vâng.”
“Ểh? Chỉ là nói đùa sao?”
Thấy Renner trông có vẻ ngạc nhiên, Lakyus dừng dùng cái giọng đùa giỡn, cô thở dài một hơi rồi nói.
“Mah, dĩ nhiên Climb rất là đặc biệt rồi, cậu ta đặc biệt là bởi vì cậu ta là ‘của’ cậu mà.”
“‘Của’ tớ sao? Hihihi.”
Rời mắt khỏi Renner - người đang cười khúc khích, mắt Climb đột nhiên mở to.
Ở trong góc căn phòng, cậu nhìn thấy một ai đó đang ngồi ôm đầu gối của mình. Mái tóc đen của cô ta che đi hết một nửa khuôn mặt, hơn nữa cô còn mặc bộ đồ bó màu đen. Khiến cô trông như đang hòa quyện với bóng tối vậy.
Cô mang bầu không khí hoàn toàn khác biệt với căn phòng này.
“Cái―?!”
Giật mình, Climb nhanh chóng chộp lấy thanh kiếm đeo ở thắt lưng.
Cậu cảm thấy hơi hoang mang khi Lakyus không phát hiện ra người phụ nữ đang ở đó, cậu ngay lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu và cho rằng người phụ nữ đó có thể là một tên trộm.
Hạ thấp người, Climb di chuyển tới chỗ Renner để bảo vệ cô. Nhưng ngay lúc đó, cậu nhìn thấy Lakyus đang thở dài.
“Cách ăn mặc của cậu làm Climb giật mình kìa.”
Giọng của Lakyus khá bình thản, không hề có sự cảnh giác hay bất ngờ nào trong đó. Nhận ra điều đó, vai Climb buông lỏng.
“Vâng, thưa Boss.”
Đáp lại với giọng hơi trầm, người phụ nữ ngồi trong bóng tối đứng dậy, với khả năng thể chất đáng kinh ngạc, cô nhảy một phát
từ trong góc phòng tới chỗ Lakyus.
“Chắc đây là lần đầu cậu gặp cô ta. Cô ấy là một trong những thành viên của nhóm tôi――”
“――Là Tina-san đó.”
Renner nói tiếp những gì Lakyus đang nói.
Trong số cách thành viên của nhóm Mạo Hiểm Giả Blue Rose, cậu chưa bao giờ gặp Tia và Tina. Cậu nghe nói rằng họ có kỹ năng của Đạo Tặc - và sau khi chứng kiến, cậu biết rằng đó là sự thật.
Tay chân mảnh mai cùng với bộ đồ bó sát, rõ ràng cô là người có Class Đạo Tặc.
“......Tha lỗi cho tôi vì hành động vô lễ đó.”
Climb cúi đầu xin lỗi người phụ nữ tên Tina. Cô ấy là người quen của Lakyus và cũng là người quen của Renner, nên cô ấy cũng sẽ là khách. Cậu đã tỏ ra thù địch với một người như vậy, nhiều khả năng chỉ với lời nói xin lỗi không thôi thì không đủ.
“Hửm? Đừng bận tâm về điều đó.”
Sau khi xua tay và đáp lại lời xin lỗi của Climb, cô lặng lẽ đi về phía cái bàn với chuyển động mượt mà như một con thú dữ. Sau đó cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lakyus. Đó là chỗ có tách trà mà Climb tự hỏi có phải nó dành cho cậu không, giờ mọi chuyện đã sáng tỏa.
Cho rằng số lượng tách trà không nói lên số người ở trong căn phòng này, Climb cẩn thận nhìn xung quanh, xem có người phụ nữ nào khác đang ẩn mình trong căn phòng này không.
Lakyus ngay lập tức nhận ra lý do vì sao cậu quan sát xung quanh, cô liền nói.
“Tia không có ở đây đâu.”
“Hôm nay cô ấy phải đi thu thập thông tin, bởi vì Boss Ác Quỷ của chúng tôi bảo thế.”
Một nụ cười đáng sợ hiện ra trên khuôn mặt của Lakyus, khi cô nghe thấy mình bị gọi là “Ác Quỷ”. Climb nhanh chóng rời mắt khỏi cô và nói.
“Vậy sao, hy vọng tôi có thể gặp ngài ấy một lần.”
“Climb, Tina-san và Tia-san là chị em sinh đôi. Kể cả kiểu tóc của họ cũng rất là giống nhau.”
“Vì vậy, nếu cậu đã gặp một người thì người kia cũng giống vậy thôi.”
“Vậy à…”
Climb cũng đã hình dung ra phần nào, nhưng khi bị Tina nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Ban đầu cậu định cố gắng chịu đựng, nhưng khi nghĩ rằng cô ấy có thể đã nhìn thấy khuyết điểm gì đó ở mình nên cậu đã quyết định lên tiếng hỏi cô.
“Có chuyện gì sao, thưa ngài?”
“Bự quá.”
“......Hả?”
Climb không hiểu những lời nói đó có nghĩa là gì. Nhìn thấy những dấu hỏi liên tiếp xuất hiện trên đầu Climb, Lakyus liền chen vào với chút sự áy náy.
“Không có gì đâu, cô ta chỉ đang nhảm nhảm thôi. Cậu đừng bận tâm. Đừng để ý tới nó. Thật đó…”
“Vâng……”
“......Cô ấy nói về cái gì vậy? Alvein?”
Tuy Climb đã buộc mình phải chấp nhận điều đó nhưng Renner thì không. Lakyus nhìn Renner với vẻ mặt nhăn nhó.
“Thật là, cứ mỗi lần nói về Climb thì cậu lại……”
“Ah, ý tôi là――”
“――Im miệng. Lý do tớ không mang em gái cậu theo là để tránh việc cô ta dạy mấy thứ kỳ lạ cho Renner. Nếu cậu đã hiểu thì làm ơn ngậm miệng lại được chứ?”
“Vâng thưa Boss.”
“......Alvein. Rốt cuộc ý cô ta là gì vậy?”
Khuôn mặt Lakyus giật giật khi bị Renner tra hỏi. Biểu hiện Lakyus trở nên đau đớn khi người trước mặt cô nhất quyết muốn biết thứ mà cô không nên biết.
Lúc Climb tự hỏi mình nó xen vào không thì Lakyus liền quay sang nhìn cậu và nói.
“Etou (Ờ này)…...Climb, có vẻ như cậu thật sự thích bộ giáp đó nhỉ?”
“Vâng, bộ giáp này thật tuyệt vời. Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Đột nhiên cô thay đổi chủ đề khiến Climb có hơi lúng túng, nhưng cậu cho rằng mình không thể có những hành động xấu hổ trước mặt khách được.
Trả lời xong, cậu đưa tay lên bộ giáp Full Plate Mail trắng mà cậu được Công Chúa Renner trao cho. Mithril chiếm 1/4 thành phần nguyên liệu làm ra bộ giáp, ngoài ra bộ giáp còn được cường hóa thêm ma thuật để cho nó nhẹ hơn, cứng hơn và dễ di chuyển hơn.
Chính nhóm [Blue Rose] đã cung cấp Mithril để làm ra bộ giáp. Vì vậy dù đã cảm ơn họ không biết bao lần, nhưng cậu vẫn cảm thấy rằng như thế là vẫn chưa đủ.
Khi Climb đang chuẩn bị cúi đầu tỏ ra lòng thành thì bị Lakyus ngăn lại.
“Không có gì đâu. Chúng tôi chỉ cho cậu phần còn lại sau khi chế xong bộ giáp Mithril của chúng tôi mà thôi.”
Tuy Lakyus nói rằng đó là phần thừa nhưng kim loại Mithril là một thứ rất là đắt tiền. Dù là Mạo Hiểm Giả Cấp A thì cũng chỉ có vài người có thể sở hữu một bộ giáp Mithril toàn thân. Còn Mạo Hiểm Giả Cấp B thì cao lắm là sở hữu một món vũ khí làm bằng Mithril. Và chỉ có những người Cấp A+ mới có thể đem đi cho không nó.
“Với lại sao tôi có thể từ chối yêu cầu từ Theiere được.”
“――Lúc đó, cậu đã không chịu nhận tiền của tớ còn gì. Nhờ vậy mà tớ tích được một khoản tiền……”
“......Chẳng phải đó chỉ là mấy đồng lẻ thôi sao thưa công túa?”
“Đó là tiền kiếm được từ lãnh thổ riêng của tớ. Tớ muốn làm bộ giáp cho Climb bằng chính đồng tiền mình làm ra.”
“Phải. Cậu muốn làm bộ giáp cho Climb bằng chính đồng tiền của mình――”
“......Nếu đã hiểu rồi, thì đừng có cho không. Alvein ngốc.”
“Dám nói tớ ngốc à……”
Renner trông vẻ hờn dỗi còn Lakyus thì cười toe toét. Tuy trông giống như một trận cãi vã nhưng thực chất không phải vậy.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, khuôn mặt không cảm xúc của Climb dần tan vỡ.
Để được nhìn thấy cảnh tượng này――tất cả đều nhờ vào người đã đưa tay ra cứu rỗi cậu, nhờ vậy mà cậu mới có thể nhìn thấy một khung cảnh bình yên và ấm áp này. Tuy nhiên, cậu không cho phép mình biểu lộ những cảm xúc đó ra.
Nếu đó chỉ lòng biết ơn thôi thì chẳng phải là vấn đề gì, nhưng ẩn đằng sau đó, là những cảm xúc đặc biệt mà cậu dành cho Renner.
Người mà cậu yêu thương.
Climb kìm nén cảm xúc của mình lại, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình không cảm xúc. Thay vì dồn nén, cậu nói ra những lời mà không biết rằng mình đã lặp đi lặp lại biết bao lần.
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Renner-sama.”
Dù chỉ một chút――chỉ có ai nhìn thấy cô mỗi ngày như Climb mới có thể nhận ra, trong nụ cười của cô có chút gì đó đượm buồn.
“Không có gì đâu. Trở lại chủ đề trước đó……”
“――Kể từ khi Climb tới, tớ thấy chán nói về chuyện đó rồi! Kiếm gì đó khác nói đi nhỉ?”
“Ể? Tớ cứ tưởng chúng ta sẽ nói về chuyện đó cùng nhau chứ…”
“......Đừng có mà liên thiên. Tớ không phải lúc nào cũng rảnh cả ngày đâu.”
“Bận rộn quá nhỉ.”
“Ờ. Tuy những công việc Cấp A+ không có nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác cần phải làm đó.”
Climb nghĩ tới công việc hiện tại của mình, đó chính là bảo vệ Renner. Cậu khẽ nhíu mày――nhưng vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm.
Nếu đã có 2 Mạo Hiểm Giả Cấp A+ ở đây rồi, thì cậu cảm thấy mình chỉ tổ gây cản trở cho họ. Tệ hơn nữa là cậu còn đang làm mất thời gian nói chuyện giữa họ. Và cô ấy còn là người bạn thân nhất của Renner.
“Phải. Làm gián đoạn khoảng thời gian quý báu của những người bạn là……”
“Tớ hoàn toàn không để tâm tới điều đó đâu――”
“――Cảm ơn. Vậy nay cậu có việc gì phải làm không?”
“Không, nếu Renner-sama không có thì tôi cũng vậy.”
“Tớ…...và Climb……”
“Ra là vậy. Tôi có thể nhờ cậu chút việc không?”
“Nếu nó không gây ảnh hướng đến Renner-sama thì tôi rất sẵn lòng.”
“Vậy à? Thế tôi có thể mượn cậu một chút không?”
Tina lấy tay xoa đầu Renner trong khi nhìn Lakyus và Climb.
“2 người đang cho tôi ra rìa đó hả…”
“Ngoan ngoan. Thương thương.”
“......Sao vậy?”
Thấy Lakyus nháy một mắt với mình, Renner phồng má và trả lời cô.
“Bởi vì 2 người đang bơ tôi đó.”
“......Thật là, cứ mỗi lần nói về Climb là cậu cứ như trở thành một đứa con nít vậy. Mà dù sao đi nữa, tớ sẽ mượn Climb một chút.”
“Ể?......Ểh―”
“Không có gì đâu. Bởi vì hôm nay tớ có chuyện cần phải bàn với cậu. Nên muốn nhờ cậu ta gửi tin nhắn tới những người bạn của tớ đó mà.”
========つづく========
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mọi người nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ sống trên đời sống cần có một tấm lòng. Làm gì ai biết không?