Thủ đô của Đế Quốc Baharuth, Arwintar.
Thành phố nằm ở phía Tây trên lãnh thổ của Đế Quốc, ở trung tâm thủ đô là Cung Điện Hoàng Gia, là nơi ở của Hoàng Đế Khát Máu, Jircniv Rune Farlord El Nix, trãi dài từ Cung Điện Hoàng Gia là các ngôi trường Hoàng Gia, Học Viện Ma Thuật Hoàng Gia, và các tòa nhà hành chính có những bổn phận khác nhau, nói chính xác hơn thì đây chính là trái tim của Đế Quốc.
Ngay lúc này, Thủ Đô Arwintar đã trải qua những sự hoài nghi về chính sách và sự hỗn loạn do những cải cách lớn trong những năm gần đây, nó được xem là bước nhảy vọt trong lịch sử của Đế Quốc. Nhiều phương pháp mới đã được đưa vào áp dụng, kèm theo là những nguồn tài nguyên và những con người tài năng. Mặt khác, những thứ cũ kĩ của Đế Quốc cũ đã bị loại bỏ.
Với bầu không khí tràn ngập niềm tin vào tương lai xán lạn, những công dân ở đây có cuộc sống rất sung túc.
Thành phố này còn được biết đến như là sự kết tinh của quyền lực Đế Quốc. Phần lớn những người đến thủ đô này đều rất kinh ngạc. Đó là bởi vì――hầu như tất cả con đường đều được lát bằng đá cuội hoặc gạch.
Điều mà không thể thấy được ở các nước láng giềng. Tất nhiên, không phải tất cả các thành phố lớn của Đế Quốc đều như vậy. Tuy nhiên, nếu nhìn vào thủ đô, sẽ biết được sức mạnh của Đế Quốc, ngay cả những sứ giả của các nước láng giềng khi đến đây cũng phải phát ra âm thanh kinh ngạc.
Con đường trung tâm.
Như những nhánh cây mọc ra từ thân cây, những con đường nhỏ khác đều giao với con đường chính của thủ đô.
Ở giữa con đường có rất nhiều xe ngựa kéo, trong khi mọi người di chuyển dọc hai bên đường. Mặc dù nó không khác với gì với những con đường khác, nhưng là con đường trung tâm của Đế Quốc nên nó sẽ khác so với các thành phố khác.
Sự khác biệt nằm ở lối đi dành riêng cho người đi bộ.
Một rào chắn dùng để chia ranh giới giữa làn đường và vỉa hè, để đảm bảo an toàn cho người đi bộ. Ngoài ra, vỉa hè được làm cao hơn con đường một bậc.
Cả hai bên đường sẽ được gọi sáng bằng ánh sáng ma thuật vào ban đêm trong khoảng thời gian cố định. Các kỵ sĩ sẽ đi tuần tra thường xuyên trên đường phố, để bảo vệ trật tự.
Một con đường với những điều kiện như vậy sẽ không thể tìm thấy được ở bất kỳ quốc gia nào. Kể cả tìm một con đường tốt hay tệ hơn nó.
Trong những người đang đi bộ trên vỉa hè dọc theo con đường, có một người đàn ông.
Với chiều cao khoảng 175cm. Trông khoảng 20 tuổi.
Tóc vàng, mắt xanh, làn da tốt nhưng bị rám nắng, đó là kiểu người thường thấy ở Đế Quốc.
Không điển trai lắm. Tuy nhiên, ngoại hình anh không đến nỗi tệ. Nhưng, nếu trộn lẫn trong hàng chục người, khó mà phân biệt được ai là anh ta.
Kỳ lạ thay, người đàn ông toát ra một bầu không khí bí ẩn khiến cho người khác bị thu hút. Nó có thể từ nụ cười tươi trên mặt anh hoặc do sự tự tin của anh khi anh ưỡn ngực bước đi.
Người đàn ông di chuyển rất nhanh, nhưng, với tốc độ mà không gây ảnh hưởng tới những người đang đi trên vỉa hè.
Mỗi lần tay chân chuyển động, bộ quần áo đẹp và nhăn nheo của anh phát ra một âm thanh nhỏ, một âm thanh do sự cọ xát của dây chuyền. Những người có giác quan nhạy bén sẽ biết ngay đó là âm thanh của bộ giáp lưới.
Ngoài ra, người đàn ông còn treo 2 thanh kiếm ở 2 bên hông. Nó ngắn hơn một chút so với Shortsword. Nó dài khoảng 60cm cho dù phần lưỡi kiếm cũng dài khoảng đó. Cán của thanh kiếm được bọc chặt lại. Mặc dù trông tương đối đơn giản, nhưng nó không phải là thứ rẻ tiền. Và đằng sau hông là một vũ khí nổi bật, Hammer (búa). Anh không giống một người vô cùng đặc biệt. Những trang bị đó chỉ để đề phòng.
Với những trang bị đó, hiển nhiên người đàn ông đó không phải chỉ là một chiến binh tầm thường.
Có 1 hoặc 2 vũ khí hoàn toàn là chuyện bình thường trong thế giới này. Điều này sẽ không có gì lạ khi nhìn những người đi bộ mang vũ khí trên người. Tuy nhiên, có 3 loại vũ khí mà có thể xuyên phá, chém, tấn công không nhiều.
Nói cách khác, khả năng nó được chuẩn bị cho――một tình huống mà phải sử dụng nhiều vũ khí khác nhau, chiến đấu với quái vật.
Nói cách khác, khi nhìn người đàn ông này điều đầu tiên người ta nghĩ đến là anh là một Mạo Hiểm Giả.
Có điều, sự thật là, anh không phải là Mạo Hiểm Giả. Mạo Hiểm Giả là một công việc khá bị động. Công việc của anh chủ động hơn.
Đối với các Mạo Hiểm Giả khi muốn nhận nhiệm vụ, họ cần phải đợi Guild điều tra, và sau đó được giao những nhiệm vụ phù hợp với Cấp Bậc của họ. Nói cách khác, bước đầu tiên Guild làm là sẽ điều tra xem có phù hợp hay không. Do đó, những công việc nguy hiểm――như những việc gây nguy hiểm đến tính mạng công dân hoặc liên quan đến tội ác sẽ bị từ chối.
Các công việc liên quan đến việc cung cấp thực vật có thể sử dụng làm chất gây nghiện sẽ bị Guild từ chối.
Hơn nữa, Guild cũng loại bỏ những công việc gây mất cân bằng của hệ sinh thái. Ví dụ, họ sẽ không giết chết một con Monster đứng trên đầu chuỗi thức ăn trong một khu rừng nào đó. Điều này để ngăn chặn những con quái vật khác chạy ra khỏi khu rừng sau khi con quái đó bị giết và thế là hệ sinh thái bị ảnh hưởng. Dĩ nhiên, nếu con quái vật đứng đầu đó rời khỏi rừng và chiếm lãnh thổ của con người thì đó là một câu chuyện khác.
Nói cách khác, có thể nói rằng Mạo Hiểm Giả là những đồng minh của công lý.
Tuy nhiên, không có gì là hoàn hảo cả. Một số người chỉ muốn tiền hơn bất cứ thứ gì khác. Một số sẽ làm những việc nguy hiểm để có nhiều phần thưởng hơn. Cũng có một số người đơn giản là thích giết quái vật.
Những người như vậy――thay vì như những Mạo Hiểm Giả đứng ngoài ánh sáng, họ lại thích ẩn trong bóng tối. Nhóm người từ bỏ làm Mạo Hiểm Giả. Họ được gọi là [Worker].
Và ngay lúc này, người đàn ông đang đi trên đường là một trong số họ.
Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên như thể nhận ra điều gì đó. Một số người xung quanh nhìn anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức nhìn đi hướng khác. Một số người bắt đầu bàn tán về anh với bạn bè của họ.
Một lần nữa, tiếng cổ vũ nhỏ từ một nơi xa có thể được nghe thấy trong gió. Những tiếng gào thét khát máu tương tự như có người đang chiến đấu.
Người đàn ông đang nhìn về một hướng――xa xăm ở phía trước, đó là một đấu trường.
Là một Worker, thậm chí không cần đến đó, anh vẫn sẽ nhìn thấy máu đổ. Và kể từ khi chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, đó không còn là nơi anh thường đến.
Anh rời mắt đi sau khi có được câu trả lời cho mình. Chỉ thoáng chốc, anh nghĩ về diễn biến trận đấu hôm nay.
Sau đó anh nhìn vào đền thờ của Tứ Đại Thần, có các kỵ sĩ đang canh gác và quan sát xung quanh, anh quẹo sang hướng khác. Anh cảm thấy rằng ánh mắt của các kỵ sĩ đang nhìn vào vũ khí treo bên hông, nhưng họ không làm gì khác cả.
Mah, điều đó là hiển nhiên thôi. Bởi vì anh không ngu đến nổi làm những hành động đáng ngờ.
Các kỵ sĩ của Đế Quốc là những người lính tinh nhuệ, và họ cũng là cảnh vệ.
Ngoài ra, đối với những người đã làm được một thời gian nhất định, họ sẽ được giao cho một bộ giáp toàn thân được cường hóa ma thuật giảm trọng lượng, và một thanh kiếm được cường hóa giúp cho lưỡi kiếm sắc bén hơn, họ là lực lượng chính trong việc bảo vệ trật tự công cộng của Đế Quốc. Nhìn thấy một người đàn ông sở hữu nhiều vũ khí, họ đề cao cảnh giác là điều hoàn toàn tự nhiên.
Thực tế, khi đi bộ trên đường, anh nhận thấy nhiều kỵ sĩ đang để ý đến mình. Đôi khi họ gọi anh, hoặc đôi khi kiểm tra khuôn mặt anh có trong danh sách hay không. Với 1 hay 2 ánh mắt nhìn thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Khi anh đi qua một số cửa hàng dọc đường, anh nhìn thấy bảng hiện quen thuộc xuất hiện.
Trên bảng hiệu ghi là [The Singing Apple Pavilion].
Trước đây cửa hàng thu thập những nghệ sĩ với nhạc cụ được làm bằng gỗ cây táo, nhưng giờ nó vừa là quán bar vừa là quán trọ. Bề ngoài nhìn rất cũ kĩ, thế nhưng bên trong vẫn còn rất tốt. Cửa sổ đóng kín không cho giá lạnh thổi vào, sàn nhà được lau chùi sạch sẽ loáng bóng. Chắc chắn chi phá trọ lại sẽ không rẻ, nhưng đây là đề xuất của riêng anh.
Và――quan trọng nhất là đồ ăn ở đây rất ngon.
Vì thế, đây――là quán mà anh và đồng đội đang ở.
Anh đẩy cửa mở ra trong khi nghĩ về bữa tối hôm nay. Nếu tối nay có món thịt heo yêu thích của mình thì còn gì tuyệt hơn.
Giọng nói đầu tiên anh nghe được khi bước vào, đó không phải là lời cảm ơn của bạn anh vì đã giúp đỡ, cũng không phải giọng của người hay chào mừng anh quay trở lại.
“――Tôi nói rồi! Tôi không biết!”
“Không, không, ngay cả khi cô có nói vậy với tôi.”
“Tôi không phải người giám hộ, cũng không phải người thân của cô ta. Làm sao tôi biết được cô ta đang ở đâu.”
“Chẳng phải cô là đồng đội của cô ta sao? Thậm chí cô nói cô không biết, không có nghĩa tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc, đó là công việc của tôi.”
Tại tầng 1 của quán trọ. Một người đàn ông và một phụ nữ đang nói chuyện lớn tiếng với nhau ở giữa quầy bar.
(TL: theo như mình biết thì bên Nhật không có tầng G, vì vậy tầng G bên đó là tầng 1)
Người phụ nữ là người mà anh biết rất rõ.
Mái tóc vàng của cô được cắt ngắn. Khuôn mặt không chút son phấn với đôi mắt hơi đáng sợ. Phần dễ chú ý nhất của cô là đôi tai dài hơn người bình thường. Phải, cô là một Half-Elf.
Elf, một tộc thường sống ở rừng, thường có thân hình mảnh mai nhiều hơn so với con người, cô cũng được thừa hưởng điều đó, cả người cô đều mỏng manh dễ vỡ, những thứ được cho là quyến rũ của phụ nữ như Oppai và Oppa à nhầm mông, đều không tồn tại trên người cô. Phẳng như một bức tường.
Cô mặc áo giáp bằng da. Treo trên eo là một cây kiếm ngắn.
Cô là người phụ nữ có thể bị nhầm lẫn là một người đàn ông, ngay cả khi lại gần.
Cô ấy là một trong những đồng đội của anh, Imina.
Người đàn ông đang nói chuyện với Imina là một người mà anh không hề quen biết.
Người đàn ông đang cúi đầu cầu xin cô, nhưng trong mắt hắn không hề có sự chân thành. Ngược lại, nó như được trộn lẫn với một cảm giác kinh tởm. Tuy nhiên, từ những hành động của hắn, hắn không phải người không có (miso) não.
Tay và ngực của người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp, nếu ai đó đối mặt với gã, chắc chắn sẽ cảm thấy rất áp lực. Nhưng sử dụng biện pháp vũ lực với cô, một thành viên của Worker, đó sẽ là một quyết định vô cùng ngu ngốc.
Mặc dù trông Imina có vẻ yếu đuối hơn, nhưng cô có thể dễ dàng giết một người đàn ông ở những cấp độ như hắn.
“Không phải tôi đã nói rồi sao!”
“Có chuyện gì vậy, Imina.”
Imina là người nhận ra giọng nói của anh đầu tiên và cô quay nhìn anh. Và trông cô rất ngạc nhiên.
Imina dường như đã mãi tập trung vào cuộc nói chuyện, cô không nhận ra anh đã tới đây. Điều đó cho thấy cô đang tức giận đến mức nào.
“......Mày là ai?”
Gã hỏi với giọng điệu đe dọa anh. Đôi mắt hắn sắc bén, trông như hắn có thể đánh anh bất cứ lúc nào. Tất nhiên, với anh, người từng đối mặt với những con quái đáng sợ, thì trông hắn chỉ như thằng hề.
“......Leader của chúng tôi.”
“Ahhh, thì ra là vậy. Hekkeran Termite. Trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Biểu hiện của hắn đột ngột thay đổi, hắn nở nụ cười với anh, khiến anh――Hekkeran cảm thấy ghê tởm.
Anh không biết tại sao người đàn ông này lại đến quán trọ này. Nhưng đã đến đây thì không thể không biết về Hekkeran.
Có thể giọng nói và bầu không khí trước đó là để kiểm tra xem Hekkeran là loại người như thế nào. Nếu nó không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến Hekkeran――hắn sẽ chuyển qua nói chuyện nhẹ nhàng.
Đó là kiểu người mà Hekkeran rất ghét.
Là người trong giới kinh doanh, Hekkeran biết rõ rằng làm như vậy sẽ mang nhiều lợi ích hơn trong công việc. Cùng là một đồng nghiệp giống Hekkeran, đây là một kỹ năng đàm phán khá phổ biến.
Tuy nhiên, Hekkeran không thích các cuộc đàm phán như thế này. Anh thích những kiểu người nói thằng mục đích ra mà không hề có bộ mặt khác ẩn đằng sau. Nó sẽ bớt phiền phức hơn.
“......Thật là ồn ào. Đây là quán trọ. Còn có những vị khách khác nữa, vì vậy chúng ta có thể tránh việc gây lớn tiếng được không?”
Không hề thấy bất cứ vị khách nào ở xung quanh. Kể cả là nhân viên của quán cũng không thấy.
Không có ai đang ẩn trốn cả. Bởi vì, hầu hết những người ở cửa hàng này đều giống như Hekkeran. Mức độ tiếng ồn này sẽ không hề gây ảnh hưởng đến hương vị của rượu trong bất kỳ tình huống nào. Lý do không nhìn thấy họ, đơn giản là họ không có ở đây.
Hekkeran nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông như đang lườm. Ánh mắt của Hekkeran, có thể so sánh với một Mạo Hiểm Giả cấp A, đối mặt với nó không thể nào lờ đi được. Trong giây lát, người đàn ông rùng mình như trước hắn là một con quái thú.
“Không, tôi xin lỗi. Tôi vẫn không thể rời đi được.”
Trong khi hạ giọng xuống, hắn cố gắng để nói tiếp. Đối mặt với ánh mắt của Hekkeran mà vẫn có thể làm như vậy, cho thấy rằng hắn đang làm một công việc――liên quan đến bạo lực.
Một người như vậy đến đây để làm gì?
Đúng là mình đang làm việc phi pháp, nhưng mình không biết một người như vậy, không có chút ký ức về một thái độ như vậy. Mình không nghĩ rằng hắn đến đây để yêu cầu công việc.
Hekkeran cảm thấy bối rối và ánh mắt anh suy yếu dần, sử dụng cách đơn giản nhất để tìm ra danh tính của người đàn ông.
“......Ông đến đây để làm gì?”
Cách đơn giản nhất. Hỏi trực tiếp hắn.
“Vâng. Tôi đang tìm người mà Termite-san quen biết, là Furt-san.”
Chỉ có một người xuất hiện ngay trong tâm trí của Hekkeran khi nghe gã nhắc tới Furt.
Arche Eeb Rile Furt. Một trong những đồng đội của Hekkeran, và là một Spellcaster xuất sắc.
Và một cô gái như vậy, không thể nào có mối liên hệ với một người đàn ông như vậy. Hekkeran nghĩ như vậy sau khi đã cùng cô vượt qua bao nhiêu sóng gió. Vì thế đây có thể là một vấn đề có thể gây rắc rối cho cô ấy.
“Arche? Có chuyện gì với cô ấy?”
“Arche…… Ahh, ra là vậy à. Bởi vì tôi chỉ thường sử dụng cái tên Furt, nên có hơi bối rối. Etto, Arche Eeb Rile Furt.”
“Vậy? Có chuyện gì xảy ra với Arche?”
“Không không, có chút chuyện tôi muốn nói chuyện với cô ấy…… đó là chuyện riêng tư, khi nào thì cô ấy quay lại đây――”
“Ai mà biết.”
Hekkeran dứt khoát chấm dứt cuộc trò chuyện. Khiến cho đôi mắt của người đàn ông chao đảo.
“Vậy, cuộc trò chuyện đến đây là hết đúng không?”
“Hm, không còn cách nào khác rồi nhỉ. Tôi sẽ ngồi đợi ở đây……”
“Cút đi.”
Hekkeran chỉ về hướng cửa ra vào bằng cằm. Một lần nữa khiến cho gã đàn ông trở nên hoang mang.
“Thành thật. Tôi không ưa ông. Tôi không thể chịu nổi một người như ông xuất hiện trong tầm mắt tôi.”
“Đây là quán rượu, nên tôi……”
“Đúng vậy. Đây là quán rượu. Đây cũng là nơi những người say rượu đánh nhau.” Hekkeran nở nụ cười với gã. “Đứng quá lo lắng. Ngay cả khi bị thương nghiêm trọng trong lúc hỗn chiến, ở đây có một Priest có thể sử dụng ma thuật trị liệu. Hoàn toàn miễn phí.”
“Không phải tốt hơn là nên để ông ấy chi trả một ít sao?”
Imina nở một nụ cười nham hiểm khi cô chen vào cuộc nói chuyện.
“Tôi sẽ lấy giá bèo thôi.”
“――Và đó là những gì sẽ xảy ra..”
“Các ngươi muốn đe dọa……”
Lời nói của người đàn ông bị dừng giữa chừng, bởi vì hắn thấy biểu hiện của Hekkeran đã thay đổi nhanh chóng.
Hekkeran tiến một bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách với người đàn ông. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt họ chỉ bằng một nắm tay.
“Hah? Đe dọa? Kẻ nào? Có gì bất thường khi một quán rượu xảy ra xô xát? Hửm, tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi, vậy là đe dọa ư? Ông đang muốn…...gây hứng à?”
Vẻ ngoài hiện tại của Hekkeran là thứ gì đó mà chỉ những người vượt qua vô số sinh tử mới có.
Đối mặt với áp lực, gã đàn ông lùi lại một bước và có thể nghe thấy tiếng tặc lưỡi. Sau đó hắn miễn cưỡng đi tới cửa ra vào. Mặc dù cố tỏ ra không sợ hãi, nhưng nhìn đằng sau hắn là có thể nhận ra ngay.
Và khi tới lối ra, hắn quay đầu lại. Hét lớn với Hekkeran và Imina như để trút giận.
“Nói với con nhỏ của gia tộc Furt! Thời hạn đang tới gần rồi đấy!”
“Hảa?”
Nghe thấy phản hồi đầy hung dữ của Hekkeran, người đàn ông hoảng sợ nhanh chóng rời khỏi quán trọ.
Khi gã đàn ông đó biến mất, biểu hiện của Hekkeran trở nên bình thường. Sự thay đổi đột ngột đến mức người đứng xem có thể nghĩ rằng toàn bộ chuyện nãy giờ chỉ là diễn kịch. Và rồi, Imina bắt đầu vỗ tay.
“Vậy, có chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa. Tôi chỉ nghe được những điều tương tự như những điều anh đã nghe.”
“Chết tiệt. Có lẽ tốt hơn là tôi nên nghe thêm một chút nhỉ?”
Anh ôm đầu mình trong tiếc nuối.
“Chỉ còn cách chờ Arche quay lại và nghe nó từ cô ấy.”
“......Có điều, tôi không muốn đào sâu vào chuyện riêng của người khác. Không phải như vậy là rất khó chịu sao?”
“À, ừm, tôi hiểu nhưng có điều… Anh là Leader, cố gắng làm tốt nhất nhé.”
“Với cương vị là Leader, tôi giao nhiệm vụ này cho Imina, hai người phụ nữ sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.”
“Tha cho tôi đi. Tôi cũng không muốn hỏi đâu.”
Imina thì xua tay, còn khuôn mặt của Hekkeran trong hơi bối rối.
Có một vài quy tắc chung giữa Mạo Hiểm Giả và Worker, một số hành động không nên làm.
Người nổi tiếng thì không nói, đó là tìm hiểu và hỏi về quá khứ của nhau. Không cần phải giải thích, cũng có thể hiểu tại sao không nên làm như vậy.
Thứ hai là đòi hỏi quá mức.
Trường hợp đòi hỏi quá nhiều, có khả năng khiến đội mất đoàn kết. Ví dụ, người ta sẽ tin tưởng một người suốt ngày phàn nàn về vấn đề tiền bạc, hay một người biết những bí mất quan trọng nhưng không nói ra một lời nào? Liệu có thể ngủ chung với những người mà họ nói rằng họ đang thèm chịch không? Điều này không có nghĩa họ phải là những quân tử thì mới làm được. Chỉ đơn giản là giấu đi những thứ cần giấu để dễ tin tưởng lẫn nhau hơn.
Vì vậy, khi người đàn ông lạ xuất hiện, nó có thể gây sự bất hòa trong nhóm. Độ tin cậy của Arche sẽ giảm xuống. Nó chỉ là một vấn đề đơn giản và có thể làm ngơ được.
Nhưng nó sẽ để lại một chút sự khó chịu, đối với những người đang làm một công việc liên quan đến tính mạng, điều này là không thể chấp nhận được. Mặc dù nhóm của Hekkeran là một Team giỏi. Nhưng cũng không thể giữ một quả bom nổ chậm như vậy được.
Hekkeran lắc đầu, anh hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Khuôn mặt anh trông khá miễn cưỡng.
“Không còn cách nào khác nhỉ? Tôi sẽ hỏi khi cô ấy quay lại.”
“Trông cậy vào anh―”
Imina mỉm cười và vẫy tay, thấy thế anh nheo mắt nhìn cô.
“Nà ní, cô nghĩ rằng có thể bỏ trốn sao? Cô cũng sẽ ở đây nghe cùng tôi.”
“Ểhh―” Mặc dù khuôn mặt Imina tỏ ra khinh tởm, nhưng cô đã bỏ cuộc ngay sau khi thấy quyết tâm trên khuôn mặt Hekkeran. “Không còn cách nào. Hy vọng nó không có gì to tát……”
“Vậy thì, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ểh? Aahh, cô ấy đi thu thập thông tin cho công việc.”
“Có phải là thông tin đằng sau của khách hàng không?”
“Và cả lịch sử và tình hình khu vực của mục tiêu.”
“Ah. Ừm, không có ở đây chắc cô ấy đi cùng với Roberdyck.”
“Phải. Cả 2 đều đang có nhiều việc phải làm. Vậy, bên anh sao rồi?”
“Không có gì đáng ngờ cả, dường như họ cũng gửi yêu cầu đến những nhóm Party khác. Có vẻ như nếu chúng ta không làm gì thì sẽ bị bỏ lại dưới cùng.”
“Hmm. Trước đó, mức độ khó đã tăng lên.”
“......Ưmm. Sẽ thật tuyệt nếu chuyện đó không liên quan.”
Khi 2 người đang nói chuyện với nhau, tiếng cửa mở to vang lên. Từ chỗ cánh cửa mở, có thể thấy bóng của 2 người đang bước vào quán trọ.
“――Chúng tôi về rồi đây.”
“Chúng tôi đã điều tra nó.”
Giọng của phụ nữ và đàn ông.
Người bước vào đầu tiên với mái tóc màu vàng, từ “một cô gái” thì sẽ phù hợp hơn với cô. Cô trạc tuổi thiếu niên.
Mái tóc óng ánh dài ngang vai, cô có một vẻ mặt thanh tú. Cô mang một vẻ đẹp thanh lịch hơn là xinh đẹp. Tuy nhiên, biểu cảm cứng đờ của cô khiến cô trông giống như một con búp bê hơn.
Trong tay là một cây gậy bằng sắt có độ dài ngang bằng chiều cao của cô. Bề mặt của cây trượng được bao phủ bởi nhiều các biểu tượng và rune.
Cô mặc một chiếc áo choàng rộng. Bên dưới là một bộ áo cứng cáp để tăng sự phòng vệ. Cô rõ ràng là một Pháp Sư.
Theo sau người phụ nữ, là một người đàn ông vạm vỡ.
Trang bị giáp toàn cơ thể――nhưng không đội cái mũ giáp che toàn bộ khuôn mặt――, trên bộ giáp có biểu tượng thánh. Một cái chùy gai treo ở thắt lưng, ở cổ đeo sợi dây chuyền có biểu tượng như trên bộ giáp.
Mái tóc nâu được cắt gọn, bộ râu được tỉa ngắn khiến anh nhìn rất menly. Trông anh khoảng 30 tuổi. Hành vi của anh khá chững chạc, cho thấy anh là người lớn tuổi nhất ở chỗ này.
Người phụ nữ đứng phía trước là thành viên của nhóm Hekkeran, Arche Eeb Rile Furt.
Người đàn ông phía sau là Roberdyck Goltron.
Team của Hekkeran gồm 2 người đàn ông và 2 người phụ nữ. Đây là team của Hekkeran, đó là lý do đây là một Team khá kỳ lạ.
Về cơ bản Worker và Mạo Hiểm Giả, các nhóm chỉ có cùng một giới tính.
Là Mạo Hiểm Giả, sống với nhau một thời gian cùng một mái nhà, trải qua những nguy hiểm thì yêu nhau là điều bình thường.
Các Team mà trong nhóm có người yêu nhau thường dễ mất đoàn kết. Nó là yếu tố làm giảm độ tin tưởng và đưa ra quyết định đúng đắn.
Ví dụ, một Chiến Binh và một Đạo Tặc đang yêu nhau. 1 con quái xuất hiện, Đạo Tặc và Pháp Sư phía sau bị tấn công. Vào thời điểm đó, liệu Chiến Binh có thể bình tĩnh lờ Đạo Tặc và cứu Pháp Sư theo mệnh lệnh không?
Những Mạo Hiểm Giả phải tin tưởng đồng đội lẫn nhau. Điều đó là tự nhiên. Đó là khi họ chiến đấu với những con quái vật mạnh hơn bản thân họ. Nếu có sự bất hòa, một trong những vũ khí mạnh của các Mạo Hiểm Giả là Teamwork sẽ không thể sử dụng, những Mạo Hiểm Giảm đó sẽ mất mạng trong cuộc phiêu lưu tiếp theo.
Vì vậy, các nhóm có nam nữ và yêu đương sẽ bị cấm. Nhiều Team đã đưa ra quyết định giải tán khi xuất hiện cặp đôi.
Team của Hekkeran cũng đang giữ một quả bom như thế.
“Oh, mừng trở về!”
Thời điểm này là thời điểm tốt hay xấu để nói ra không nhỉ? Hekkeran đáp lại 2 người với giọng nói nghiêm nghị.
“Đã có chuyện gì xảy ra, với 2 người vậy?”
Roberdyck nói với giọng điệu lịch thiệp với 2 người mà không thể hiện mình là người lớn tuổi hơn. Một trong những lý do là do sự lựa chọn cá nhân, chủ yếu là do sự bình đẳng lẫn nhau giữa các Worker. Điều đó có nghĩa là không phải là người lớn tuổi là có quyền hơn.
“Ah, không, không có vấn đề gì.”
“Uh, uh.”
Hekkeran và Imina nhìn 2 người họ vẫy tay phủ nhận.
“Etou, nơi này không thích hợp nói về điều đó. Chúng ta nên nói ở đó nhỉ?”
Hekkeran chỉ vào một cái bàn tròn ở giữa quán. Không có ai phản đối, 3 người còn lại lập tức gật đầu. Trong khi di chuyển đến đó, Hekkeran nhìn Arche và Roberdyck.
2 người đã đi ra ngoài khá lâu. Đặc biệt là Roberdyck. Ít nhất việc mình có thể làm là chuẩn bị đồ uống.
Hekkeran nghĩ như vậy, rồi anh nhận ra điều gì đó.
“Ôi, Imina. Chủ quán đâu rồi?”
“Mua đồ rồi. Vì vậy, tôi đang trông quán cho ông ấy.”
“Thật sao…… vậy chúng ta có thể lấy đồ uống không?”
“――Tôi ổn mà.”
“Ah, tôi cũng vậy.”
“......Vậy sao?”
2 người đều trả lời như nhau, giọng của Hekkeran như để xác nhận lại, Arche và Roberdyck gật đầu. Trong khi trả lời, họ đi đến bàn và ngồi xuống.
“Vậy, chúng ta bắt đầu của cuộc họp của [Foresight].”
Vẻ mặt thoải mái trên gương mặt mọi người biến mất. Cùng lúc đó, họ đặt trọng lượng người lên bàn, mặt họ gần nhau hơn. Mặc dù không có bất kỳ ai trong quán lúc này, hành vi của họ giống như là bệnh nghề nghiệp.
“Trước tiên, tôi muốn xác nhận nội dung của yêu cầu.”
Sau khi xác nhận rằng mọi người đã chú ý đến anh, Hekkeran tiếp tục nói. Giọng điệu của anh hoàn toàn khác so với trước, nó trở nên rất nghiêm túc. Là Leader của đội, cần phải hành động nghiêm túc và duy trì phẩm chất của mình khi trong những tình huống như này. Đó là điều mà Leader cần phải làm.
“Khách hàng lần này là Bác Tước Femel. Nội dung của yêu cầu khảo sát tàn tích ở Vương Quốc――Lăng Mộ Nazarick. Tiền công trả trước là 1000 đồng vàng, sau là 800. Phần thưởng tăng lên dựa vào kết quả điều tra. Tuy nhiên, không nên đặt kì vọng quá nhiều vào điều này. Dự đoán rằng các Worker khác cũng sẽ nhận được điều khoản này. Số ngày khảo sát tối đa là 3 ngày. Mục tiêu điều tra là khám phá bên trong tàn tích này. Điều quan trọng nhất là sẽ có những con quái vật, nhưng chủng loại gì thì vẫn chưa rõ. Maa, đây chỉ là một cuộc khảo sát tàn tích như bình thường.”
Tỉ lệ xuất hiện những con quái ở những thành phố bỏ hoang hoặc tàn tích là rất cao. Đó là lý do tại sao những người được gọi là Worker bắt buộc phải tự mình điều tra.
“20% vật phẩm tìm được sẽ thuộc về Bá Tước Earl, phần còn lại thuộc với các Worker Team. Tuy nhiên, Bá Tước có một điều kiện ưu tiên. Điều này là bình thường. Phương tiện di chuyển và lương thực trong chuyến đi, Bá Tước sẽ chịu hết. Đó là tất cả. Bây giờ, Arche, Roberdyck. Hai người đã điều tra được gì nào.”
“――Vậy thì tôi sẽ nói trước. Chỗ đứng của Bá Tước trong cung điện không được tốt lắm. Có tin đồn rằng Hoàng Đế Khát Máu đã lạnh nhạt với ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy không phải là người vô dụng, và con cái của ông ấy cũng không ngu ngốc. Trong thời điểm này, ông ấy sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp. Cũng có thông tin rằng mục đích không phải vì tiền.”
“Về phần khảo sát tàn tích trong vùng đất của Vương Quốc, tôi và Arche không thể xác nhận được bất kỳ tin đồn và lịch sử nào về tàn tích đó. Nó có vẻ là một ngôi mộ bởi nó là Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, nhưng tôi không hiểu tại sao một ngôi mộ lại nằm ở một nơi như vậy. Khu vực xung quanh chỉ có vài ngôi làng nhỏ. Nếu chúng ta thu thập thông tin ở ngôi làng đó, có thể sẽ tìm thấy một chút thông tin gì đó chăng?”
“Điều này là không thể. Chúng ta được lệnh phải giữ mọi thứ càng bí mật càng tốt. Nhân chứng có thể bị loại bỏ, và yêu của của khách hàng là không nên làm bất cứ điều gì không cần thiết.”
“――Nhân tiện, khu vực đó là thuộc lãnh thổ của Vương Quốc. Một hành động sai sót nào sẽ biến chúng ta thành kẻ thù của Vương Quốc và Hoàng Tộc Vaiself.”
“Nói cách khác, chúng ta vẫn làm công việc dơ bẩn như mọi khi?”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, có một vấn đề bất thường.”
“Phải rồi. Nếu một Worker của Đế Quốc gây rối ở Vương Quốc sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, Bá Tước cũng có thể bị dính líu theo.
“――Nhưng chúng ta có thể giữ lại những thứ chúng ta tìm thấy.”
Tất cả họ đều cảm thấy phiền não.
Đó là một công việc mà không bao giờ được thực bởi các Mạo Hiểm Giả. Công việc khảo sát tàn tích ở một quốc gia khác gần như là tội nghiêm trọng.
“Vậy thì, làm sao mà Bá Tước có thông tin về tàn tích này? Không hề có bất kỳ thông tin về lăng mộ này dù chúng tôi đã cố gắng tìm hiểu……”
“――Nó nằm ở gần Đại Lâm Tob phải không? Nếu họ tìm thấy nó khi đang chặt cây thì sao?”
“――Kỳ lạ thật. Đó chỉ là một ngôi làng nhỏ, tôi không tin rằng họ có thể đốn cây qua một khu vực rừng lớn như vậy.”
“Không có khả năng nào rằng Vương Quốc đang thực hiện dự án quân sự nào ở đó, một ngôi làng nhỏ như vậy không hề mạng lại bất kỳ lợi ích gì.”
4 người rơi vào tình cảnh khó khăn. Họ tự hỏi có nên chấp nhận yêu cầu này không.
Guild Mạo Hiểm Giả sẽ không hành động như một tấm chắn của họ, rõ ràng họ phải tự điều tra các chi tiết trong công việc. Đầu tiên, họ phải điều tra kỹ lưỡng lai lịch của khách hàng, sau đó là vị trí công việc. Rồi là kiểm tra chi tiết nội dung yêu cầu, cuối cùng là quyết định chấp nhận hay không. Mặc dù đã kiểm tra đầy đủ nhưng vẫn có trường hợp gặp nguy hiểm.
Họ liều mạng trong công việc. Khi họ cảm thấy không hài lòng với những gì mà họ đã kiểm tra, Worker sẽ không nhận công việc đó. Nếu cảm thấy một sự nguy hiểm mà họ không thể làm được, họ sẽ không chấp nhận bất kỳ điều khoản ngon ăn nào.
“......Tôi đã xác nhận khoảng tiền công, và số tiền đặt cọc đã được đưa――”
Hekkeran đặt một tấm kim loại lên bàn. Có nhiều biểu tượng khác nhau được chạm khắc tinh xảo.
“――Tôi đã kiểm tra thứ này với ngân hàng Đế Quốc, số tiền đã được chuyển đầy đủ. Có thể chuyển thành tiền bất cứ bất cứ lúc nào.”
Tấm kim loại được đảm bảo và sử dụng bởi ngân hàng Đế Quốc, nó giống như một tấm séc.
Nó không phải là đồ giả bởi vì được làm rất là chi tiết.
Phải mất nhiều thời gian cho các thủ tục giấy tờ, bất kể sẽ phải chịu những khoản phí bất lợi, nhưng lợi ích là vô kể.
Ví dụ, 1 đồng vàng là 10g. 1000 sẽ là 10kg. Sử dụng tiền như vậy sẽ rất cồng kềnh, dùng nó sẽ giúp cho việc giao dịch dễ hơn. Đặt biệt là với quý tộc và thương gia, và những người giao dịch bằng số tiền lớn như các Mạo Hiểm Giả.
Ở các quốc gia khác, loại hình thức này thường được các Guild Mạo Hiểm Giả sử dụng trong một số trường hợp, nhưng trong trường hợp Đế Quốc thì chính Đế Quốc bảo đảm nó.
“Đây là có thể một cái bẫy …… Mah, tôi nghĩ rằng họ rất nghiêm túc khi đưa tấm vàng này.”
Imina đưa tay ra, lấy tấm bảng vàng đặt lên trên bàn, kiểm tra nó bằng ánh sáng chiều từ bên ngoài. Chữ nổi được khắc rất chất lượng trên tấm vàng.
Nếu đây là một cái bẫy, họ sẽ không trả trước một khoản tiền lớn như vậy được.
Imina chưa nghe về bất cứ ai bẫy người khác bằng cách đưa trước 1000 đồng vàng, trong ký ức của cô cũng không nghe nói có người căm thù mình. Sau đó, cô nghĩ rằng có thể tin tưởng công việc này.
“Tôi thì――”
“Xì-tốp. Imina, tôi chưa nói xong. Tôi muốn mọi người giữ suy nghĩ của bản thân thông suốt một chút.”
“Phải phải. hãy thông não cho tôi. Mọi người nghĩ sao vì sao mà yêu cầu công việc lại gấp gáp thế này?”
“――Không rõ nữa. Không có thông tin gì về đây là tình huống khẩn cấp với Bá Tước. Không nghe nói bất kỳ gì về sẽ có sự kiện diễn ra vài ngày tới. Thậm chí cũng không phải yêu cầu lấy một cái gì đó từ phế tích đó.”
“Về phía Vương Quốc dường như cũng không có gì tiến triển lớn cả. Mah, tôi nghĩ rằng chỉ toàn thông tin lỗi thời.”
Đối với công việc này, họ chỉ nghe được nội dung của yêu cầu vào sáng nay, khởi hành vào sáng mai. Trong tình huống như vậy, họ sẽ được giả định là từ chối yêu cầu nếu họ không quay lại với câu trả lời.
Một yêu cầu khuẩn cấp không phải là điều kỳ lạ. Nhóm Foresight cũng đã từng làm công việc như vậy. Tuy nhiên, vấn đề là công việc này không chỉ dành riêng cho một nhóm, mà nhiều nhóm Party đã được thuê.
“――Còn các nhóm Party khác thì sao?”
“3 nhóm đã chấp nhận, 1 từ chối.”
“Có nhận được bất kỳ thông tin đặc biệt nào từ họ không?”
“Có thể họ đang giấu cho riêng mình? Hoặc họ cũng không biết gì? Cũng không rõ.”
Hekkeran nhún vai chịu thua.
“――Có khả năng chúng ta sẽ đụng độ với phe khác.”
“Có vẻ vậy. Thế nên có thể hiểu lý do vì sao lại thuê nhiều Worker trong thời gian ngắn như như vậy.”
“Nếu giả định như thế…… 3 Worker Team được thuê có cùng cấp độ với chúng ta…...sẽ không có nhiều rắc rối, nhưng để điều tra hành động của Mạo Hiểm Giả sẽ rất khó khăn.”
“Việc cần phải chú ý hơn là mai phục kìa. Tôi không muốn chỉ vì muốn đạt mục tiêu nhưng lại bị tấn công khi đang ngủ đâu.”
“Một cái bẫy bởi Mạo Hiểm Giả. Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu đó là những Mạo Hiểm Giả. Đàm phán với họ sẽ dễ hơn, nó sẽ không quá tệ.”
“Trường hợp là Worker thì chúng ta buộc phải giao chiến nghiêm túc.”
“Anh nghĩ sao, Leader?”
Việc đưa ra ý kiến đã xong. Phần còn lại là suy đoán và đưa ra quyết định.
“Có 1 điều tôi cần nói trước khi đưa ra quyết định.”
Imina ngồi cạnh nín thở một lúc.
“Arche. Có một người lạ đến tìm cô.”
Biểu hiện của Arche vẫn vô cảm như thường ngày. Lông mi cô hơi giật nhẹ. Nhìn thấy phản ứng đó, Hekkeran hiểu rằng Arche biết người đó.
“Điều cuối cùng hắn nói…… Là chuyện gì?”
Hekkeran hỏi Imina, câu trả lời anh nhận được là một ánh mắt hoài nghi, như thể đang muốn nói “anh đang nói cái wtf gì thế?”. Sau khi nhận ra rằng anh ta thật sự đã quên điều đó, Imnia trả lời một một giọng mệt mỏi.
“Nói với con nhỏ của gia tộc Furt! Thời hạn đang tới gần rồi đấy!”
“À, đúng là vậy.”
Mọi người hướng mắt về Arche.
―Hít một hơi. Thở dài một tiếng, Arche mở miệng.
“――Tôi đang mắc nợ.”
“Nợ?”
Hekkeran kêu lên trong kinh ngạc. Dĩ nhiên, Hekkeran không phải là người duy nhất. Cả Imina và Roberdyck cũng rất ngạc nhiên. Là Worker, phần thưởng kiếm được, mọi người đều bình đẳng, nên sẽ được chia đều. Xem xét số tiền mà họ đã bỏ vào túi, có vẻ mắc nợ là không thể.
“――Nợ bao nhiêu vậy?”
“400 đồng vàng.”
Sau khi nghe câu trả lời đó của Arche, mọi người nhìn nhau một lần nữa.
Đó không phải số tiền nhỏ. Ngược lại, đó là số tiền mà người bình thường không dám nghĩ tới. Tiền lương của một người bình thường trung bình 1 tháng là 3 đồng vàng. Nói cách khác, đó là số tiền bằng 133 tháng lương.
Mặc dù họ là Worker, nhưng cũng không thể kiếm được số tiền đó chỉ trong chốc lát.
Team của họ được đánh giá rất cao trong giới Worker. Sử dụng bậc xếp hạng của Mạo Hiểm Giả, sức mạnh của họ có thể tương đương với Party Mạo Hiểm Giả cấp A. Ngay cả 1 nhóm như vậy, cũng không thể kiếm được số tiền như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Làm sao mà cô ta lại mắc nợ số tiền lớn như vậy?
Nhiều ánh mắt nghi ngờ đang hướng về cô. Khuôn mặt Archie tối sầm lại.
Từ sâu thẳm trong tim, cô không muốn nói về điều này. Nhưng, cô không thể không nói được. Nếu cô kết thúc vấn đề ở đây, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cô bị đuổi khỏi Party.
Arche quyết định nói ra.
“――Kể từ khi gia đình tôi xem đó là một sự sỉ nhục thì tôi chưa bao giờ nói điều này với bất cứ ai. ――Gia đình tôi đã bị tước mất danh hiệu quý tộc bởi Hoàng Đế Khát Máu.”
Hoàng đế Khát Máu――Jircniv Rune Farlord El Nix.
Đúng như biệt danh, cả 2 tay của vị Hoàng Đế đó nhuộm đầy máu tươi.
Lên ngôi sau khi cha, Hoàng Đế trước đó, qua đời mà không rõ nguyên do. Ngay sau đó, điều xảy ra đối với một trong Ngũ Đại Gia Tộc, gia tộc của mẹ Hoàng Đế hiện tại đã bị buộc tội ám sát và đã bị xử tử. Hơn nữa, những người anh em của Hoàng Đế cũng lần lượt nằm xuống mộ. Trong số đó, người mẹ của Hoàng Đế cũng đã mất trong sự việc đó.
Tất nhiên, đã có sự phản bội trong thời điểm đó. Tuy nhiên, trước khi Hoàng Đế Khát Máu lên ngôi, phe đối lập không thể làm được gì vì ngài đã nắm mọi quyền kiểm soát các kỵ sĩ. Với lợi thế lực lượng quân sự áp đảo, những quý tộc muốn làm phản đều bị quét sạch một cách nhanh chóng. Kết quả là chỉ trong vài năm, chỉ còn lại những người nguyện thề trung thành.
Cho rằng những kẻ không có năng lực là không cần thiết, vì vậy Hoàng Đế đã tước lại danh hiệu của nhiều quý tộc.
Và miễn là người tài thì dù là người dân bình thường cũng được tuyển, điều đó nhanh chóng làm cho sức mạnh của Hoàng Đế trở nên lớn mạnh hơn. Trước khi cuộc nổi loạn lớn xảy ra――để đất nước không chìm trong hỗn loạn, việc thanh trừng những quý tộc có ý định làm phản chỉ có thể nói là rất mãn nhãn. Và vào thời điểm đó, không ai có thể tin rằng một cậu bé chỉ ở độ tuổi thiếu niên có thể làm được.
Một quý tộc mất đi địa vị vì người này không phải là hiếm. Nhưng mà――
“――Nhưng bố mẹ tôi bây giờ, vẫn sống như một quý tộc. Tất nhiên, chúng tôi không còn có nhiều tiền. Vì vậy, họ vay tiền từ một nơi xấu, đó là điều đang diễn ra.”
3 người nhìn mặt nhau.
Mặc dù họ không thể hiện cảm xúc của mình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thất vọng, giận dữ và hoài nghi giữa họ.
Những lời giới thiệu ban đầu của Archie khi cô lần đầu gặp họ là “――Tôi khá tự tin vào khả năng ma thuật của mình. Tôi muốn tham gia vào nhóm của anh.” Một đứa trẻ mảnh mai, cầm cây trượng cao hơn cô bằng cả 2 tay, nói điều đó. Họ nhớ lại khuôn mặt của cô vào khoảng thời gian lúc đó. Họ đã bị sốc. Sau đó, khi hiểu được năng lực ma thuật của Arche, biểu hiện của họ đã rất ngạc nhiên.
Cách đây hơn 2 năm, sau khi trải qua nhiều cuộc phiêu lưu――nơi chỉ 1 bước sai lầm có thể dẫn đến cái chết, họ đã kiếm được một số tiền đáng kể, nhưng trang bị của Arche hầu như không thay đổi nhiều.
Đến bây giờ, họ mới biết lý do.
“Thật sao? Có cần chúng tôi tâm sự nhẹ với họ không?”
“Đã đến lúc cho họ lắng nghe những lời của Thánh Đức Chúa Trời. Không không, phải là nắm tay của Chúa Trời trước chứ nhỉ?”
“Có thể như lỗ tai của họ đã bị bịt lại, trước hết nên bắt đầu làm cho nó thông thoáng lại?”
Không không, đối mặt với đồng đội của mình, Arche bắt đầu nói sau khi nghe ý kiến của họ.
“――Đợi chút đã. Kể từ khi mọi chuyện đã đến đây, hãy để tôi nói về điều này. Theo tình hình, tôi sẽ cùng với mấy đứa em ra ngoài sống.”
“Cô có em sao?”
Thấy cái gật đầu của Arche, 3 người còn lại nhìn nhau. Dù không nói ra, nhưng họ tự hiểu rằng tốt hơn là nên xem xét công việc này.
Worker chắc chắn là một công việc để kiếm tiền. Một công việc còn hơn cả Mạo Hiểm Giả. Nhưng, mặt khác, nó cũng là một công việc nguy hiểm hơn. Mặc dù họ dự định quyết định chọn công việc này sau khi xác nhận an toàn, nhưng không có gì lạ khi có những diễn biến bất ngờ xảy ra.
Nếu điều đó xảy ra, cô có thể chết, bỏ lại 2 đứa em của mình. Thế nhưng, nếu tiếp tục nói về điều đó, anh sẽ phải lấn sâu vào vấn đề riêng tư, mọi người đều nghĩ vậy.
“Vậy sao…… Chúng ta sẽ kết thúc cuộc thảo luận về vấn đề của Arche ở đây. Vậy, cô hãy tự giải quyết điều đó…… Chúng ta có nên chấp nhận công việc này hay không.”
Hekkeran nói tới đó, nhìn Arche một cách lạnh lùng.
“Arche. Thật tệ nhưng cô không có quyền đưa ra quyết định.”
“――Không cần phải cảm thấy có lỗi về điều đó. Không sao cả. Vì tôi là người đang có vấn đề về tiền bạc, tôi biết rằng điều đó có thể ảnh hưởng khiến cho việc đưa ra quyết định không đúng.”
Tiền làm mờ mắt, đó là điều người ta hay nói.
“――Thành thật, thật tốt khi tôi không bị đuổi khỏi Team.”
“Nói gì vậy? Thật may mắn khi chúng tôi có một Spellcaster như cô gia nhập vào nhóm chúng tôi.”
Hekkeran quay qua nói với Arche. Đây không phải là những lời nịnh hót. Là sự thật.
Tài năng đặc biệt của cô. Đôi mắt mang theo phép màu, nó đã cứu Hekkeran và những người khác trong nhóm nhiều lần.
Người sử dụng ma thuật sẽ có một luồng hào quang vô hình gọi là ma lực, nó bao bọc quanh cơ thể. Sử dụng ma thuật càng nhiều, khả năng cảm nhận sẽ càng tăng. Nhưng rất khó để có thể cảm nhận được điều đó, rất ít người có thể làm được.
Có điều trong số những đứa trẻ được ban phước tài năng thiên bẩm, đôi lúc, một trong số chúng sẽ có khả năng cảm nhận ma thuật.
Arche Eeb Liiya Furt, là người được ban tặng sức mạnh đó. Và theo những gì Hekkeran biết, cô là người duy nhất trong Đế Quốc sở hữu tài năng hiếm có này.
“Nhưng sao học viện ma thuật lại để mất một đứa trẻ tài năng như vậy nhỉ?”
“Đúng vậy. Có thể làm chủ được ma thuật cùng cấp độ với tôi ở độ tuổi trẻ như vậy. Có thể sau này cô ấy sẽ đạt đến Bậc 6.”
“――Điều đó có hơi khó. Tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu nó có tồn tại. Nhưng học được là điều không dễ dàng.”
Bầu không khí nặng trĩu đã tan biến đi một chút. Hekkeran vỗ tay 1 cái. Âm thanh đó đã thu hút ánh mắt của mọi người về anh.
“Vậy, có chấp nhận công việc này không, sao nào? ――Roberdyck.”
“Tôi không phản đối.”
“Imina thì?”
“Sao lại không? Cũng lâu rồi chưa làm việc.”
Công việc của Worker là không ổn định. Đặc biệt công việc lần này lại được trả rất nhiều tiền.
Về cơ bản họ thường làm những công việc ít tiền, khoảng 2 tháng nay họ đã không có nhiều việc để làm. Thật vậy, vào tháng Giêng, không có công việc nào ngon ăn. Có một công việc liên quan tới pháp lý, Foresight đã từ chối. Do đó, có thể hiểu mong muốn kiếm tiền của họ.
“Vậy thì――”
“Nếu là vì lo lắng cho tôi, xin đừng bận tâm. Nếu không nhận được công việc này, tôi vẫn còn cách khác.”
3 người liếc nhìn nhau, và Imina mỉm cười.
“Mà thật ra―. Nghĩ kĩ về nó, nó không phải là công việc tệ phải không?”
“Đúng là vậy. Nó không phải là vì cô đâu,”
“Như những gì họ nói.”
“――Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Arche cúi đầu cảm ơn, 3 người nhìn nhau và cười.
“Vậy, Arche sẽ đi đổi tiền mặt với tôi. 2 người còn lại sẽ chuẩn bị vật dụng cần thiết cho việc thám hiểm.”
Các vật dụng cần thiết để thám hiểm bao gồm nào là dây thừng, dầu, những vật phẩm ma thuật chẳng hạn như để kiểm tra là không thể thiếu. Công việc này rất phù hợp với người có tính cách kỹ lưỡng như Roberdyck và Imina sở hữu Class Đạo Tặc. Không, có thể nói rằng đây là công việc không dành cho Hekkeran.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu làm việc thôi…… Arche.”
Arche nghiêng đầu tỏ ra không hiểu anh đang nói gì, Hekkeran bắt đầu nói về những gì anh đã suy nghĩ.
“Naa, phần tường lần này tổng cộng là 1800 đồng vàng. Số tiền đó đủ để trả nợ chứ?”
Mỗi người chắc chắn nhận được 450 đồng vàng khi chia cho 4. Số tiền đó đủ để trả nợ. Tuy nhiên, theo quy tắc của Foresight thì số tiền thưởng sẽ được chia thành 5 phần. 4 phần sẽ cho mỗi thành viên, phần còn lại là chi phí quản lý Team. Phần này sẽ được sử dụng để mua Potion, Scroll,... phí ăn ở và những thứ linh tinh khác.
Nói cách khác, tiền thù lao cho công việc lần này là 360 đồng vàng mỗi người.
“――Không sao đâu. Nhiêu đó cũng đủ để kéo dài thêm thời hạn.”
“Tôi có thể cho cô mượn khoảng 40 đồng vàng đấy.”
“Đúng vậy nhỉ. Cô có thể trả lại bằng tiền thù lao tiếp theo.”
Đó là điều hoàn toàn tự nhiên vì trong Party không có sự phân biệt cao thấp. Mọi thành viên đều bình đẳng.
“――Tôi hiểu ý tốt của mọi người. Đã đến lúc tôi trở về với ba mẹ rồi. Ít nhất tôi nên cho họ thấy một số khoảnh khắc của lòng hiếu thảo.”
“Đúng vậy nhỉ.”
4 người họ nhìn nhau cười nói, và mỗi bắt đầu làm những việc được giao.
================
Một khu vực trong thủ đô. Có vô số dinh thự dọc theo con đường. Khu dân cư cao cấp. Biệt thự của các quý tộc xếp dài, trong thủ đô thì đây là một khu vực có mức trị an tốt nhất.
Dinh thự cổ nhưng vẫn mang một vẻ đẹp sang trọng, tồn tại hơn 10 năm, chủ sở hữu không sửa đổi gì cả và vẫn giữ thế.
Nhưng vì Hoàng Đế Khát Máu, những người sống ở đây đã chịu những sự thay đổi, nhiều dinh thự đã bị bỏ trống.
Với quý tộc――dinh thự là biểu tượng cho tình trạng của họ. Mặc dù nó là một sự lãng phí tiền bạc, nhưng nếu không trang trí cho dinh thự thì họ sẽ trở thành mục tiêu bị chế giễu của những quý tộc khác. Sự nổi bật bên trong lẫn ngoài sẽ nói lên quyền lực của một quý tộc, nó được sử dụng như 1 nơi để chào đón đối thủ.
Một dinh thự nghèo nàn và một dinh thự sang trọng. Khi được mời đến, quá dễ dàng để biết ai quyền lực hơn.
Ngay cả khi có tiền nhưng không trang trí cho dinh thự, người khác sẽ đánh giá là người đó không phải là quýt’s tộc thật sự.
Vì lý do đó nên lựa chọn tốt nhất là đầu tư trang trí cho dinh thự của họ, nhưng đó là trường hợp họ có khả năng duy trì nó.
1 trong những dinh thự ở đây, vẫn còn có người sống bên trong.
Ở bên trong phòng khách.
Đó là bố mẹ của Arche, đang chào đón cô với phong thái nghiêm trang. Một quý tộc với khuôn mặt dễ nhìn và mặc trang phục phù hợp với địa vị của họ.
“Ohh, mừng con đã về Arche.”
“Mừng con đã về.”
Thay vì đáp lại lời chào của 2 người, ánh mắt Arche hướng đến món đồ thủy tinh được làm rất công phu đặt ở trên cái bàn. Nó được đúc thành một chiếc cốc trông rất tinh xảo, tỏa ra bầu không khí rất đắt tiền.
Mặt Arche trở nên nhăn nhó, bời vì cô chưa từng nhìn thấy có thứ này trong nhà.
“――Đó là?”
“Ohh, đây là của Nghệ nhân John――”
“――Con không hỏi cái đó. Nó trước đây chưa từng có ở trong nhà. Tại sao giờ lại có một món như vậy?”
“Đó là bởi vì, ta mới mua nó đó.”
Vô tư――người cha nói một cách đơn giản như đang nói về thời tiết hôm nay, người của Arche bắt đầu run rẩy.
“――Bao nhiêu tiền?”
“Hmm…… Ta nghĩ là khoảng 25 đồng vàng? Rẻ mà?”
Arche rũ vai xuống một cách yếu ớt. Cô đã có thể lấy số tiền trong công việc lần này để trả bớt một phần nợ, nhưng giờ đây nó lại tăng lên thêm.
“――Tại sao lại mua nó?”
“Là một quý tộc, nếu chúng ta không tiêu tiền vào những thứ này thì sẽ bị cười vào mặt.”
Đối mặt với người cha đang nở nụ cười tự mãn, Arche không thể ngăn mình nhìn ông một cách đầy thù hận.
“――Mà, chúng ta đã không còn là một quý tộc nữa rồi.”
Biểu hiện của cha cô trở nên cứng lại, và đỏ lên.
“Sai rồi!”. Cha cô đập tay lên bàn một cách thô bạo. Vì cái bàn trong phòng khách dày, may mắn khi chiếc cốc thủy tinh không rơi xuống nhỉ? “Chừng nào tên ngốc chết tiệt đó chết, gia đình của chúng ta sẽ sớm trở lại là một quý tộc! Gia đình chúng ta là một gia đình quý tộc đã tồn tại qua nhiều thế hệ của Đế Quốc. Ta không cho phép điều đó bị phá vỡ!.”
“Đây là việc đầu tư cho tương lai đó! Bằng cách này chúng ta sẽ thể hiện được quyền lực của mình, và cho tên ngốc đó thấy rằng chúng ta sẽ không khuất phục.”
Thật là ngu ngốc. Đó là suy nghĩ của Arche khi cô nhìn cha mình đang thở dốc vì tức giận. Tên ngốc mà ông đang nhắc đến có khả năng là Hoàng Đế Khát Máu, nhưng với người đó thì gia đình Arche không đáng để ngó tới. Nói chung, nếu muốn giành lại địa vị quý tộc, sao không nghĩ thêm một cách nào khác?
Ếch ngồi đáy giếng. Đó là những gì Arche đánh giá, cô chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
“Cả 2 người thôi cãi nhau đi.”
Người mẹ nói với giọng điệu nhã nhặn, Arche và cha liếc nhìn nhau. Rồi quyết định ngừng chiến, tuy nhiên bởi vì có bên thứ 3 tác động nên mối thù vẫn còn đó.
Mẹ cô đứng dậy, đưa cho Arche một cái lọ nhỏ.
“Arche. Mẹ mua cho con một chai nước hoa này.”
“――Bao nhiêu?”
“5 đồng vàng.”
“Vậy sao…… cảm ơn.”
Arche cảm ơn mẹ mình, đó là số tiền lớn cho một cái lọ nước hoa nhỏ, cô đặt nó vào trong túi.
Với Arche, khó có thể nhìn mẹ cô một cách lạnh lùng. Bởi vì nước hoa và những đồ mỹ phẩm chắc chắn là tốt hơn món đồ kia.
Ăn mặc sang trọng, tham dự những buổi tiệc chỉ dành cho quý tộc, sẽ dễ gây sự chú ý với những quý tộc quyền lực khác. Cho rằng hạnh phúc của một người phụ nữ là bắt đầu từ hôn nhân, mang thai và sinh con, thì theo quan điểm của quý tộc cũng tương tự thế. Vì vậy không sai khi mua mỹ phẩm như một khoản đầu tư cho việc đó.
Mặc dù vậy, với tình trạng hiện tại cô nghĩ rằng cũng không nên lãng phí vào nước hoa.
“――Con đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không nên lãng phí. Chúng ta chỉ chi tiêu cho những thứ cần thiết và duy trì lối sống tối thiểu.”
“Vì vậy, như ta đã nói! Đây là chi tiêu cần thiết!”
Arche mệt mỏi khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cha cô vì tức giận. Không ngừng lặp đi lặp lại về một vấn đề cũ đã giải quyết từ lâu. Cô tự trách mình vì đó cũng có một phần lỗi của cô. Nếu cô dùng vũ lực ngay từ đầu, mọi thứ sẽ không diễn ra như thế này. Và cô cũng không muốn gây rắc rối cho [Foresight].
“――Con sẽ không đưa tiền cho gia đình nữa. Con sẽ cùng mấy đứa em ra ngoài sống.”
Người cha nghe những lời trầm tĩnh của cô. Ông chỉ nghĩ rằng sẽ thật rắc rối nếu không nguồn thu nhập cho mình.
“Mày nghĩ ai là người đã nuôi dạy mày từ lúc sinh ra tới giờ hả!”
“――Tôi đã trả hết rồi.”
Arche kết thúc cuộc trò chuyện. Số tiền cô đã đưa cho họ trong vài năm qua không phải là ít. Và số tiền đó cô kiếm được từ việc phiêu lưu, đó đáng ra là số tiền để cô tự tăng cường sức mạnh cho bản thân mình như đồng đội của cô. Mặc dù việc sử dụng tiền vào việc gì đó là chuyện riêng của mỗi thành viên.
Có điều, như tự hiểu, hiển nhiên là phần lớn sẽ sử dụng để củng cố bản thân. Đồng đội cô sẽ nghĩ gì khi thấy cô không hề nâng cấp trang bị của mình?
Không tăng cường trang bị, nó sẽ khiến cho cô trở thành một người yếu nhất trong nhóm.
Tuy nhiên, Hekkeran và các thành viên trong Foresight chưa bao giờ nói về chuyện đó với cô. Cô đã quá được nuông chiều.
Arche trừng mắt nhìn. Nhìn thấy ánh mắt đầy mạnh mẽ của cô, cha cô không thể không nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng, đối với một người như Arche, người đã từng trải qua các tình huống sinh tử, không có lý do gì để cô thua một quý tộc vô dụng như cha cô.
Liếc nhìn người cha đang không nói nên lời, Arche rời khỏi phòng.
“Thưa tiểu thư.”
Một khuôn mặt quen thuộc đang hơi lo lắng chào Arche, khi cô vừa bước ra khỏi phòng khách.
“――Có chuyện gì vậy James?”
James là một quản gia đã phục vụ cho gia đình cô nhiều năm. Khuôn mặt nhăn nheo của ông đang lộ vẻ lo lắng. Cô lập tức hiểu ngay lý do. Gương mặt đó thường thấy kể từ khi gia đình cô không còn quý tộc.
“Mặc dù hơi xấu hổ khi phải nói điều với tiểu thư nhưng……”
Arche đưa tay ra, ngắt lời người đàn ông đang nói. Xem xét rằng đây không phải là một chủ đề nên nói trong phòng khách, 2 người đi ra xa một chút.
Arche lấy cái túi da nhỏ từ trong túi cô ra, và mở nó ra. Nhiều ánh sáng lấp lánh khác nhau phát ra ở bên trong. Phần lớn là ánh sáng bạc. Rồi đến đồng. Ít nhất là vàng.
“――Nhiêu đây đủ rồi chứ?”
Nhận cái túi da, nhìn vào bên trong và khuôn mặt của James trở nên thư giãn hơn.
“Tiền lương, và trả nợ cho các thương gia…… tôi nghĩ rằng các thể giải quyết được, thưa tiểu thư.”
“――Vậy thì tốt rồi.”
Arche thở phào nhẹ nhõm. Dù tình huống giống như đang dập tắt chiếc xe đang cháy bằng một ly nước, nhưng ít nhất bây giờ cô vẫn kiểm soát được tình hình.
“――Ông không thể ngăn cha tôi mua nó sao?”
“Điều đó không thể. Người bán đến cùng với quý tộc thân quen. Mặc dù tôi đã nhắc nhở ông chủ nhiều lần……”
“――Vậy sao.”
Hai người thở dài.
“――Tôi muốn hỏi một chút. Nếu muốn để tất cả mọi người đang làm việc ở đây nghỉ hết, tôi cần chuẩn bị tối thiểu bao nhiêu tiền?”
Mắt của James mở to, ông cười một cách buồn bã.
“Tôi hiểu rồi. Khi tôi tính xong, tôi sẽ thông báo.”
“――Trông cậy vào ông.”
Vào lúc đó có thể nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng với tốc độ nhanh. Đang hướng về phía Arche. Dễ dàng để tránh, nhưng cô lại không thể tránh được nó.
Một bóng người đang chạy về phía Arche từ sau lưng. Và nó lao về phía Arche mà không hề chậm lại. Một cơ thể có trọng lượng nhẹ hơn Arche nhiều. Cô có thể đứng vẫn trên mặt đất, nhưng điều đó là không thể. Khi nó đâm vào cô, cô lùi lại, chịu lực tác động.
Nhảy vào người cô, là một cô gái có chiều cao khoảng 110cm. Cô bé khoảng 5 tuổi. Có đôi mắt rất giống với Arche. Như thể không hài lòng về điều gì đó, đôi má hồng hào phồng lên.
“Cứng quá.”
Điều này không phải đang nói tới bộ ngực phẳng của Arche.
Trang phục sử dụng cho việc phiêu lưu có khả năng phòng thủ khá tốt. Ở phần Oppai, bụng thường được sử dụng lớp da cứng. Việc va vào nó. Cảm giác sẽ giống như đâm đầu vào tường.
“――Em ổn chứ?”
Chạm vào mặt cô bé, và xoa đầu cô.
“Ừm, em ổn. Onee-sama.”
Cô bé vui vẻ đáp lại. Nhìn thấy biểu hiện cô, Arche không thể nhịn cười.
“......Vậy tôi xin kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.”
Arche gửi lời cảm ơn với quản gia đang không muốn làm phiền 2 người họ, Arche xoa đầu cô em gái của mình.
“Urey…...Chạy trong hành lang là……”
Khi nói đến đây, Arche dừng lại. Đó là điều khiếm nhã khi con gái của một quý tộc chạy trong hành lang. Tuy nhiên, sau khi Arche nói với cha mình là gia đình mình không còn là quý tộc. Nếu vậy thì việc chạy chẳng có vấn đề gì cả. Cô nghĩ như thế.
Trong khi đó tay của Arche không hề dừng lại, kết quả là, mái tóc của cô bé trở nên rối bù, nhưng cô bé vẫn tiếp tục cười không hề quan tâm đến việc đó. Arche nhìn xung quanh, còn 1 người nữa vẫn chưa thấy.
“――Kuuder đâu?”
“Trong phòng!”
“Vậy sao…...Có vài điều chị muốn nói. Cùng nhau đi thôi.”
“Ừm.”
Nụ cười của cô em gái. Chính là thứ cô muốn bảo vệ. Cảm nhận một điều mạnh mẽ như vậy, Arche nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô em gái.
Bàn tay Arche có thể dễ dàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, những cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đang lan ra.
“Tay của Onee-sama thật sự rất cứng.”
Arche nhìn tay còn lại. Đôi bàn tay đã bị thương nhiều lần trong những lần phiêu lưu, và nó trở nên cứng rắn không còn là bàn tay của một cô gái quý phái. Thế mà, cô không hề hối tiếc về điều đó. Bàn tay trở nên như vậy là điều bình thường. Không, bàn tay này là minh chứng cho sự tồn tại của cô với bạn bè――những đồng đội trong Foresight.
“Thế nhưng em vẫn rất thích nó.”
Bàn tay của Arche và cô em gái nắm chặt lấy nhau. Arche mỉm cười.
“Cảm ơn em nhé.”
======End======
Chương 41 đến 52 là trận chiến với Lizardmen, nhưng vì mình thấy không có gì khác và không thích phần đó cho lắm nên cho phép bỏ qua :D (tại nếu dịch mà ko hứng thú sẽ ảnh hưởng đến chất lượng...)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đăng ký Page Sakusei để nhận thông báo chương mới nha. Không biết ở đây có bác nào theo dõi từ 2 năm trước ko nhỉ? Nếu có thì rất cảm ơn nha =)))) (gần 2 năm r mà tôi chưa dịch tới đâu ~~)