Tên: Grid
Cấp độ: -3 (15/20)
Class: Hậu duệ của Pagma
* Xác suất thêm tùy chọn bổ sung khi làm vật phẩm sẽ tăng lên.
* Xác suất cường hóa vật phẩm sẽ tăng lên.
* Tất cả các trang bị có thể được mặc vô điều kiện. Tuy nhiên, sẽ có hình phạt dựa trên hạng của trang bị.
Danh hiệu: Người trở thành Huyền thoại
* Bạn miễn nhiễm với các trạng thái bất lợi.
* Bạn sẽ không chết nếu thanh máu của bạn tụt xuống mức thấp nhất.
* Dễ dàng được thừa nhận.
Máu: 34/34 Mana: 3/3
Sức mạnh: 1 + 5
Sức chịu đựng: 1
Nhanh nhẹn: 1
Trí tuệ: 1
Khéo léo: 1
Kiên trì: 4
Bình tĩnh: 1
Bất khuất: 1
Quyền uy: 1
Thông tuệ: 1
Điểm chỉ số còn lại: 0
Trọng lượng: 3.075/200
* Giới hạn trọng lượng đã vượt quá 200%, do đó tốc độ di chuyển giảm 100%.
Cơ thể trở nên nặng nề và không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Xác suất nhận được trạng thái "suy nhược" trở nên rất cao.
“Sẽ mất một khoảng thời gian để mình có thể leo núi với cái tốc độ này.”
Tốc độ của tôi vẫn quá chậm kể cả khi tôi leo với tốc độ tối đa. Tôi muốn để hết toàn bộ trang bị của mình ở nhà kho. Nhưng trên thế gian này không có gì là miễn phí. Để có thể sử dụng được nhà kho, tôi sẽ phải trả một số tiền lớn.
“Mình không có khả năng để trả tiền sử dụng nhà kho trong khi mình vẫn đang chật vật từng đồng để thuê được một chuyến xe ngựa.”
Tiền bạc là một vấn đề, nhưng tôi cũng hi vọng rằng hành động leo núi với tốc độ chậm sẽ tác động tới chỉ số Kiên trì của mình.
“Okay, đi thôi nào.”
Tôi hướng về phía ngọn núi với một tốc độ chậm chạp. Khoảng cách từ lò rèn cho đến ngọn núi không phải là quá xa. Không phải với tốc độ trung bình của một người đàn ông trưởng thành thì chỉ mất có 30 phút thôi sao? Nhưng tốc độ di chuyển của tôi lại bị giảm tới 100%! Thế nên tôi cần mất tới một tiếng để có mặt dưới chân núi.
“Phew.”
Tôi thực sự mệt, kể cả khi cố đi chậm hơn nhiều so với những người khác. Thật đáng ngạc nhiên khi những sinh vật như rùa và sên vẫn có thể sống được với tốc độ di chuyển chậm của chúng. Sau ba tiếng,
“Pant pant…”
Tôi phải khó khăn lắm mới leo lên được đến đoạn giữa của ngọn núi. Con đường đi lên núi được xây chắc chắn và những con dốc cũng không quá dốc, nhưng tôi cần mất nhiều thời gian để đi đến cuối con đường. Trời bây giờ đã tối.
“Mình chỉ cần đi một đoạn nữa thôi…”
Ánh đèn phát ra từ lối vào hầm mỏ không phải là quá xa, nhưng nó cũng không phải là đích đến quá dễ dàng. Sức chịu đựng nghèo nàn của tôi đã sớm chạm tới giới hạn.
“Chết tiệt…”
Tôi không muốn trì hoãn việc đi đến đich của mình.
Tôi phải chật vật kiềm chế lại mong muốn nghỉ ngơi của mình và đấu tranh tư tưởng để bước tiếp. Một bước, một bước nữa, từng bước của tôi nặng như chì vậy. Cảm giác này giống như tôi đang bước đi ở chỗ nước sâu mà đang mặc quần áo dày vậy. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảnh khắc mà tôi đặt chân đến khu mỏ,
[Chỉ số Kiên trì của bạn đã tăng.]
“Đúng như mình đã dự đoán!”
Tôi cười lớn khi tôi nhìn vào phần chỉ số tăng lên của mình. Tôi có cảm giác là tinh thần mệt mỏi của mình đã được hồi phục ngay lập tức. Cho dù tôi không thể nâng những chỉ số này khi lên cấp, những chỉ số mà tăng thông qua những hành động cụ thể cho tôi cảm giác tuyệt vời của niềm vui và sự hoàn thành, giống như một thứ thuốc gây nghiện vậy. Có vẻ như tôi không thể dừng việc cày chỉ số trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình.
Tôi bước chân vào khu mỏ và lập tức ngồi xuống với một sự sung sướng không nhỏ. Tôi nghỉ một chút để ăn bánh mì và uống nước, nhờ đó mà thể lực của tôi cũng dần được phục hồi.
“Vậy mình bắt đầu được rồi nhỉ? Giám định.”
Sau khi nhận định được rằng bản thân đã nghỉ ngơi đủ, tôi lấy ra cái cuốc và sử dụng skill Giám định của Thợ rèn Huyền thoại lên cái cuốc.
[Cuốc của Smith]
Hạng: Thường
Độ bền: 19/19
Sức tấn công: 7-9
Một cái cuốc được dùng bởi thợ rèn Smith để nâng cao kĩ năng của ông ấy.
Nhờ vào độ bền cao, Smith đã thu thập được 120 quặng sắt chỉ trong một ngày nhờ vào cái cuốc này. Kể từ ngày đó, những thợ mỏ trong ngôi làng này đã công nhận Smith.
Trọng lượng: 40
[Không có thuộc tính ẩn tồn tại.]
[Bạn đã nắm được những nguyên liệu chế tạo ra "Cuốc của Smith", phương thức chế tạo và ý định của người chế tạo.]
[Độ thông hiểu của bạn về "Cuốc của Smith" đã đạt 100%. Bạn có thể sử dụng "Cuốc của Smith" một cách hoàn hảo.]
[Bạn đã học cách chế tạo ra một cái cuốc.]
Tôi nhận được một sự thúc đẩy lớn sau khi đọc phần mô tả của cái cuốc.
“Ô-Ông già đó thu thập được 120 quặng sắt trong một ngày cơ á?”
Tôi nhận một nhiệm vụ với yêu cầu thu thập 80 quặng sắt. Nhiệm vụ này lại không có giới hạn thời gian. Đúng vậy, sẽ chỉ phải mất một vài ngày để thu thập 80 quặng sắt cần thiết cho việc hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi không thể thoải mái đến thế sau khi phát hiện ra rằng Smith thu thập đến 120 quặng sắt chỉ trong có một ngày.
“Mình sẽ thu thập 200 quặng sắt trong một ngày và bắt ông già đó phải công nhận mình!”
Tôi nhìn xung quanh khu mỏ với cái cuốc cầm trên tay. Những chấm đỏ nhấp nháy trải dài trên các bức tường.
“Mình cần phải vung cuốc vào những điểm này.”
Khi tôi định vung vuốc vào một chấm đỏ, những người thợ mỏ đang nghỉ gần đó nhìn thấy tôi.
“Này người mới, tại sao cậu lại cầm một cái cuốc vậy? Không phải cậu đang định khai thác đấy chứ?”
“Đúng vậy.”
“Cái gì cơ? Puhahahat!!”
Những người đó cười lớn. Một số người thậm chí còn cười lăn ra đất với đôi mắt ngập tràn nước mắt. Một người khác thì nhíu mày và nói. “Bỏ cuộc đi. Một tân binh như cậu sẽ vung cuốc cả ngày và không kiếm được dù chỉ một quặng sắt đâu.”
Những người khác đồng tình.
“Cậu nên cảm thấy vui sướng nếu cậu không tự làm gãy cổ tay của mình.”
“Bọn ta nói điều này cũng vì bọn ta lo lắng cho cậu thôi, nên hãy biến về nhà đi, Lính-mới.”
“Phải, cứ cười đi.”
Tôi không thèm trả lời bọn họ. Tôi sẽ chứng minh cho họ bằng hành động của chính mình!
Kaaang! Kaaang!
[Quặng sắt đã được thu thập.]
Quặng sắt xuất hiện sau khi tôi vung cuốc vào chấm đỏ ba hay bốn lần gì đó. Những người thợ mỏ đã choáng váng trước cảnh tượng này.
“Ah, khoan đã? Sao cậu ta làm việc đó dễ dàng vậy?”
“Này, đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi.”
Kaaang! Kaaang!
[Quặng sắt đã được thu thập.]
“Wow…”
“Cái gì, tên đó…? Tại sao cậu ta lại giỏi đến thế cho dù nhìn có vẻ bất tài?”
“Vớ vẩn. Đó chẳng phải là kĩ năng của cậu ta đâu. Do cây cuốc đó đặc biệt mà thôi.”
Một trong những người thợ mỏ đang thi thầm trước đó tiếp cận tôi và nói,
“Cây cuốc đó, ta có thể thử nó được không?”
Có phải họ nghĩ tôi đang khai mỏ dựa trên sức mạnh của trang bị bởi vì họ không công nhận kĩ năng của tôi không? Tôi muốn nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của những người thợ mỏ lúc họ nhận ra rằng cái cuốc của tôi là một cái cuốc bình thường. Thế nên tôi chuyển cái cuốc cho người thợ mỏ đó.
“Nhìn cho kĩ vào. Ta sẽ chứng minh rằng cái cuốc này không phải là một cái cuốc tầm thường.” Ông ta tuyên bố và cầm cái cuốc với một sự tư tin.
Kakang! Kakakang! Kang! Kaang! Kang!
“Hộc hộc… đây là một cái cuốc bình thường mà thôi…”
Người thợ mỏ đó nói một cách lúng túng sau khi vung cuốc nhiều lần mà chỉ thu được một mẩu quặng sắt. Những người khác mà chứng kiến nó đã thực sự bị kích động.
“Vậy hóa ra cậu ta giỏi trong việc khai mỏ…”
“Chúng ta không nên đánh giá người khác thông qua vẻ bề ngoài. Mà dù sao cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi. Hãy xuống núi nào.
Những người thợ mỏ đó phớt lờ tôi và rời khỏi hầm mỏ. Họ thậm chí còn không nhận lỗi của họ hay là công nhận kĩ năng của tôi dù chỉ một lời.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn bắt đầu công cuộc khai mỏ toàn diện.
[Quặng sắt đã được thu thập.]
“Thực sự dễ dàng.”
Độ thông hiểu 100% của cái cuốc đã chỉnh lại tư thế vung cuốc của tôi và tăng độ chính xác mỗi lần tôi vung vào điểm cần thiết. Tôi có cảm giác tôi có thể thu thập tới 200-300 quặng sắt. Nhưng sự tự tin đó chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi bị kiệt sức chỉ sau một khoảng thời gian. Hành động đặp vào tường trong một không gian nhỏ hẹp rõ rằng tiêu tốn thể lực hơn việc chẻ củi nhiều.
“Hộc hộc…thứ chết tiệt này…”
Tôi bắt đầu thở dốc vào lúc tôi thu thập quặng sắt thứ 26. Eo và cánh tay của tôi bắt đầu nhức nhối. Cơ thể ở cấp -3 của tôi đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi. Nhưng tôi không thể nghỉ ngơi bởi do mong muốn lên cấp nhanh chóng lớn hơn nhiều so với mong muốn nghỉ ngơi của tôi.
Sau khi điều hòa lại nhịp thở của mình, tôi giữ vững tư thế của mình và vung cuốc lần nữa.
Kaaang! Kakang!
“Ugh…”
Vào thời điểm tôi khai thác quặng sắt thứ 41, phần eo và cổ tay của tôi bắt đầu mất đi cảm giác. Mồ hôi tuôn ra như mưa từ cơ thể của tôi. Đôi chân tôi dần yếu đi mỗi lần tôi tập trung vung cuốc. Tôi không nhìn thấy bầu trời xanh mỗi lần ngẩng đầu lên đâu, chỉ thấy trần nhà đầy ngột ngạt.
Tôi thực sự muốn nghỉ ngơi. Nhưng tôi cũng muốn kiếm tiền bằng cách học chế tạo trang bị nhanh chóng. Đôi bàn tay tôi run rẩy mỗi lần tôi vung cuốc.
Kakang! Kajajak!
“Hộc…hộc…ôi mình chết mất thôi.”
Tại mảnh quặng sắt thứ 59, tầm nhìn của tôi dần mờ đi do sự mệt mỏi từ trước đó. Các cơ bắp của tôi đang kêu gào. Thậm chí đôi tay tôi còn không giữ chặt được cái cuốc nữa. Tôi làm dịu đi cơn đói của mình bằng bánh mì, nước và sự kiên trì.
Đây đã là giới hạn của tôi rồi. Bây giờ, tôi chỉ muốn quẳng cái cuốc trên tay mình đi ngay lập tức. Nhưng thực chất tôi lại càng nắm chặt cái cuốc hơn nữa.
“Mình sẽ không từ bỏ chỉ vì điều này. Công việc của mình chính là lao động chân tay! Uraaaat!”
Kakang! Kakang! Kakakang!
Tôi bị ngập trong nợ nần chỉ vì trò chơi, tôi là một kẻ thất bại ở ngoài đời thực. Có một ngày, tôi nghe được từ bạn mình rằng đám cựu sinh viên trường trung học của tôi phớt lờ và chế giễu tôi. Điều đó thậm chí còn đắng lòng hơn bởi vì tôi biết người bạn mà cho tôi biết tin cũng hành xử y như bọn cựu sinh viên đó.
Những người bạn từ quân ngũ và trường đại học ư? Tôi đã không liên lạc với họ trong một khoảng thời gian dài rồi. À quên, một người bạn trong quân ngũ của tôi đã liên lạc với tôi bốn tháng trước. Anh ta đang làm trong một công ty đa cấp và sẵn sàng cho tôi một công việc. Thật là dễ dàng để thấy ai đang coi thường tôi.
Tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với bọn họ để bọn họ thay đổi cách suy nghĩ về tôi.
Nêu tôi nói với họ tôi đang điên cuồng chỉ vì một trò chơi, họ sẽ chỉ nhìn tôi như thể tôi là một kẻ thảm hại.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự thảm hại của bản thân đến mức tôi không thể tham gia buổi gặp mặt thứ hai của các cựu sinh viên. Tuy nhiên, đó là cách duy nhất để tôi gặp lại mối tình đầu của mình, Ahyoung, cho nên tôi đã tham gia buổi gặp mặt các cựu sinh viên vào lúc tôi đang trong kì nghỉ quân ngũ..
Chẳng có gì vui vẻ về những gì đã diễn ra cả. Tôi chỉ có thể quên đi thực tại đáng xấu hổ và tìm thấy sự ổn định khi tôi đăng nhập vào Sastify.
Nhưng đó là những gì xảy ra trước đó rồi. Bây giờ, Sastify không khác gì so với thế giới thực cả. Ngay cả những NPC cũng phớt lờ tôi nữa! Đây không phải là thế giới thực. Tôi cần phát triển một cách nhanh nhất có thể. Tôi sẽ lên cấp, kiếm tiền và thoát khỏi cảnh nợ nần. Rồi tôi sẽ trở thành một người chơi xếp hạng. Rồi giống như Katz không lâu trước đó, tôi cũng sẽ được phỏng vấn trên TV.
Tôi chính là Hậu duệ của Pagma! Class Sử thi mà khiến hai tỉ người chơi kinh ngạc ư? Cái đó chẳng là gì trước class Huyền thoại cả!
“Tôi sẽ cho cả thế giới thấyyyy!!!”
Kaang!
[Quặng sắt đã được thu thập.]
“Mình phải thành công.”
Do món nợ của mình, tôi phải làm việc lao động chân tay mỗi ngày. Sau đó tôi có thể nói với những người đã phớt lờ tôi rằng tôi sẽ không bỏ qua việc bị ngược đãi nữa. Trên thực tế, các người cũng chẳng có tốt đẹp gì cả!
Cái cuốc của tôi đã chuyển động lại lần nữa. Chỉ số Kiên trì của tôi từ từ tăng lên. Cùng lúc tôi trở nên quen thuộc hơn với kĩ thuật khai mỏ, tốc độ giảm độ bền của cái cuốc cũng chậm lại. Trước khi tôi biết điều đó, mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi. Những người thợ mỏ đến làm việc ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
“Có phải cậu ta đã làm việc cả đêm không?”
“Không như vẻ bề ngoài của mình, cậu ta thực sự có sức chịu đựng phi thường. Không, làm cách nào mà tinh thần của cậu ta vẫn ổn vậy? Cậu ta là một chàng trai tuyệt vời đấy.”
“Heok! Hãy nhìn vào lượng quặng sắt kia kìa! Chẳng phải cậu ta đã phá kỷ lục của Smith rồi sao?”
“Aish, cậu ta phá kỷ lục của Smith kiểu gì nhỉ? Tôi thành thật thừa nhận rằng cậu ta đang làm tốt nhưng…eh? Này, có phải kĩ năng khai mỏ của cậu ta đã được cải thiện trong suốt đêm qua không vậy?”
Trong suốt ngày hôm qua, tôi đã rơi vào trạng thái đáng báo động nhiều lần và thời gian dành cho việc khai mỏ đã được rút ngắn đi đáng kể. Tôi trải qua nhiều tình huống nguy hiểm và cũng đã suýt chết vài lần trong lúc khai mỏ, nhưng tôi vẫn vượt qua khó khăn và thu thập được 170 quặng sắt cho đến buổi trưa.
Cho dù lượng quặng sắt tôi kiếm được ít hơn so với mục tiêu là 200 quặng sắt, tôi không thể tiếp tục được nữa do nguồn nước của tôi đã cạn kiệt.
Những người thợ mỏ nhìn tôi khi tôi rời khu mỏ với chút sức lực còn lại.
“Chàng trai này thật tuyệt vời… Tôi phải công nhận điều đó. Tôi xin lỗi cậu về những gì tôi nói hôm qua và vì đã phớt lờ cậu. Xin hãy bỏ qua cho sự thô lỗ của tôi.”
“Cậu sẽ trở thành một người thợ mỏ vĩ đại! Không, với tinh thần tuyệt vời đó, cậu sẽ thành công ở bất cứ điều gì mà cậu muốn làm!”
Những người thợ mỏ mà đã phớt lờ tôi ngày hôm qua bây giờ đã công nhận tôi. Được công nhận bởi ai đó là một trải nghiệm quý giá mà tôi chỉ trải qua một vài lần trong đời. Tôi cảm thấy tự hào, ngay cả khi những người đó chỉ là NPC.
Tôi xuối núi với những bước chân nhẹ nhàng hơn trước. Suốt đêm qua, chỉ số Kiên trì của tôi đã tăng lên 16 điểm. Sức chịu đựng của tôi cũng tăng lên, cho nên tôi có thể xuống núi mà không bị mệt mỏi chút nào.
Tôi kéo lê bao tải nặng chứa đầy quặng sắt về phía lò rèn. Có cảm giác rằng ánh nhìn của những người dân làng đã thay đổi đáng kể. Những người thợ mỏ đã lan truyền câu chuyện của tôi ra khắp làng.
“Uh, cháu xin lỗi ông vì ngày hôm qua, thưa ông thợ mỏ.”
Đứa bé hôm qua đã thay đổi 180 độ về thái độ của mình khi nó xin lỗi tôi. Bố đứa bé cũng mỉm cười với tôi.
Cấp độ của tôi vẫn ở con số âm. Tuy nhiên, thái độ của những người đã phớt lờ tôi đã thay đổi chỉ trong một ngày. Có vẻ như thuộc tính “Dễ dàng được thừa nhận” của danh hiệu của tôi đã được áp dụng.
“Mình đang cảm thấy tốt…”
Thế giới của Sastify mà đã phát triển gần giống như thế giới thực sau khi cấp độ của tôi trở thành âm, bây giờ đã trở thành thiên đường một lần nữa. Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ. Một lúc sau, tôi đã về đến lò rèn.
Ông ta đã nghe được những điều về tôi trước đó. Smith trưng ra một vẻ mặt sững sờ khi tôi đưa cho ông ta cái túi chứa 170 quặng sắt.
“Thế nào? Ông còn coi tôi là một tân binh nữa không?”
“Haha…” Smith đã kiểm tra số lượng và chất lượng của những quặng sắt, sau đó lắc đầu với một sự xúc động. “Không, câu là một chàng trai tuyệt vời, không phải là một tên tân binh. Cậu có tài năng tuyệt vời và sẽ phát triển thành một người tuyệt vời hơn nhờ vượt qua mọi khó khăn.”
Smith muốn bắt tay tôi.
“Một người như cậu mong ước trở thành thợ rèn là niềm vui của toàn bộ thợ rèn trên khắp lục điạ. Cảm ơn cậu vì đã cho ta vinh hạnh được chỉ dạy cậu.”
Tôi sẵn lòng bắt tay Smith.
Smith nở một nụ cười ấm áp và tiếp tục nói. “Cậu đã làm rất tốt. Cậu cũng đồng thời phá vỡ kỷ lục khai mỏ của ta, điều mà từ trước đến nay chưa ai làm được. Ta sẽ đưa cho cậu gấp đôi phần thưởng ta đã hứa với cậu.”
Một thông báo cho tôi về việc hoàn thành nhiệm vụ xuất hiện, và phần thưởng hoàn thành cũng được tôi thu thập.
[Danh tiếng ở làng Bairan đã tăng lên 200.]
[Bạn đã nhận được 1 bạc.]
[Điểm thiện cảm với Smith tăng lên 60.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Bạn đã lên cấp.]
[Hiện tại bạn đang ở cấp 1. Chỉ số của bạn, vốn bị giảm xuống mức thấp nhất do hình phạt từ cấp độ âm, đã quay trở lại trạng thái bình thường.]
[Điểm chỉ số cơ bản của Hậu duệ của Pagma đã được áp dụng.]
Cuối cùng…
“Đây chính là sự khởi đầu.”