Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net.
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Cơ thể tôi di chuyển trong vô thức.
Nhảy từ trên mái xuống con hẻm sau mà không gây chút tiếng động. Tôi dùng toàn lực 【Cường hóa Thị giác】,【Nhìn Đêm】,【Cường hóa Thính giác】 và 【Cường hóa Khứu giác】 xác nhận không có bất cứ hiện diện nào khác ngoài nhóm sát thủ.
Tôi không chắc quý tộc kia có phải phản diện hay gì, chỉ là cảm giác ngay lúc này bản thân phải làm gì đó.
「Đầu tiên sẽ là vì Tử tước Nougu đã bị ngươi hủy hoại.」
「Ự.」
Tên sát thủ giương cây nỏ với đặc tính dễ vận chuyển cùng độ chính xác cao.
Mũi tên bắn ra xuyên qua bàn tay trái người quý tộc kia. Mặt ông ta nhăn lại vì đau đớn, thế nhưng vẫn không một chút biểu cảm nào lộ ra.
「...Hừm, ra là đến cả máu của “Chúa Tể Máu Lạnh” cũng có màu đỏ sao...」
Đến khi mũi tên kế tiếp được bắn ra là tôi chỉ còn cách lưng đối phương 10 mét.
Chắc chắn người quý tộc kia đã nhận ra tôi tiếp cận, thế nhưng ông ta thậm chí còn không nhìn tôi chứ đừng nói là biến sắc.
...Ghê thật.
Giờ vấn đề là làm sao mà hạ gục năm kẻ kia từ chỗ này đây. Chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ thôi là tên sát thủ chuyên nghiệp sẽ giết người quý tộc kia trước khi bỏ trốn hoặc quanh sang đối đầu với tôi. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì việc tôi xuống đây chẳng còn nghĩa lý gì cả.
Không nhất thiết phải sử dụng phép tấn công mạnh để vô hiệu hóa đối phương. Thêm cả việc người quý tộc và nhóm sát thủ kia quá gần nhau nữa, dùng phép mạnh phát là cả hai sẽ đều vạ lây mất.
Tôi giơ tay về phía nhóm sát thủ, mấy viên đá màu đen cỡ quả bóng bàn lần lượt xuất hiện trên đầu ngón tay.
(Một, hai, ba...)
Đây là Đạn Đá, một trong những phép cơ bản nhất của 【Phép thuật Đất】, nhưng đấy chỉ là nếu tôi tạo một viên rồi bắn đi.
Và nguyên bản viên đá có màu xám cơ, còn của tôi lại màu đen do bắt chước nhóm sát thủ.
(Bốn, năm...)
Để tạo và duy trì cùng lúc cả năm viên đá trên đầu ngón tay sẽ bất khả thi với cách kiểm soát phép thông thường. Đến ngay cả các pháp sư kỳ cựu cũng chỉ có thể đạt tới con số ba là giới hạn.
Lần đầu tiên vẻ bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt người quý tộc kia.
(Ra khi ông ta bất ngờ trông như vậy. Mình cứ tưởng ông ta vô cảm luôn chứ, cơ mà may là không phải...)
Thế nhưng nhóm sát thủ chắc chắn sẽ nhận ra nếu biểu cảm đối phương thay đổi.
「Hửm...? Không thể nào! Hắn có tiếp vi-...」
Tôi lập tức bắn năm viên đạn đá. Tất cả đều trúng vào sau gáy đánh ngất nhóm sát thủ.
Thực ra tôi muốn kết thêm hợp với 【Phép thuật Lửa】 rồi bắn “Bom Ngón Tay” cơ. Đến cả những người xung quanh tôi khi còn ở Nhật Bản còn không biết chứ đừng nói gì tới ở đây. “Dấu ấn Rồng thiêng: Cuộc phiêu lưu của Dai” đúng là nhất![note60917]
「...」
Người quý tộc kia ngỡ ngàng bởi tôi vô hiệu hóa cả nhóm sát thủ chỉ trong thoáng chốc.
Hừm, lại gần nhìn thì ông ta bảnh trai đến đáng sợ luôn ấy.
Mặt khác thì tôi đang mặc trang phục thường ngày đầy mảnh vá do luyện tập với cái khăn đã cũ sờn treo lủng lẳng trên cổ.
Nếu bỏ qua đôi mắt đen thì mái tóc xám xanh vẫn thường thấy ở thế giới này nên tôi mới không thu hút sự chú ý. Thêm một điều nữa là mái tóc xám xanh này là nhờ có loại thuốc nhuộm do chị Mimino bày tôi làm bằng nguyên liệu tự kiếm.
「Cậu là ai vậy?」
Đến cả giọng nghe cũng hay nữa. Câu “Trời không trao cho bất cứ ai hai tài năng” chả đúng chút nào cả.
「Tôi chỉ là một thợ giặt ngang qua thôi. Nhân tiện thì bạn của ông không thể di chuyển do độc tê liệt nên có lẽ sẽ không ai chết đâu. Còn mấy tên tấn công thì chắc cả tiếng nữa cũng chưa tỉnh, cơ mà tôi cứ trói tay hết lại cho chắc.」
Theo 【Sâm La Vạn Tượng】 thì mấy hiệp sĩ với đánh xe không có vấn đề gì cả. Họ cũng không phải từ chỗ Đoàn Hiệp sĩ tôi hay qua dọn dẹp. Hẳn đây là hiệp sĩ làm việc trực tiếp cho người quý tộc kia.
Tôi khéo léo cởi mặt nạ nhóm sát thủ rồi dùng trói tay cả bọn luôn.
「Rồi, tôi xin phép đi trước nhé.」
Thưởng hay cảm ơn đều không cần thiết, chứ tôi muốn rời khỏi đây lắm rồi.
Dù đang là giữa đêm nhưng người dân quanh đây sớm sẽ để ý, rồi tôi mà bị lôi vào cuộc điều tra là lịch trình dọn dẹp kiểu gì cũng rối tung hết lên cho coi.
Cái đó.. chỉ là tôi lý do lý trấu thôi.
(Sự thật á... là cái ông này đáng sợ vãi nhái.)
Dù sắp bị giết mà ông ta vẫn bình tĩnh, rồi nãy giờ cứ nhìn tôi chằm chằm nữa.
Có ông ta ở gần làm tôi bất an quá đi.
「Cậu là ai?」
Vẫn là câu hỏi như khi nãy.
「Chỉ là một thợ giặt ngang qua. Thôi chào.」
Cứ cảm giác ông ta sẽ lặp lại cùng một câu hỏi nếu không nhận được hồi đáp nên tôi nói thế rồi chuồn lẹ. Tôi chạy khá nhanh nên ông ta không thể nào đuổi theo đâu.
Thế nên khúc giải cứu cũng chẳng có gì đặc sắc hết.
Rắc rối sau đấy mới kéo tới cơ.
Vào khoảng buổi chiều mấy hôm sau, quản lý ký túc xá Đoàn Hiệp sĩ Thánh Vương 18 cho gọi tôi.
「A, nhóc dọn dẹp, xin lỗi đã gọi nhóc ra thế này nhá.」
Quản lý ký túc cùng bộ ria ngắn với vẻ ngoài núng nính trông tốt bụng nói.
「Ngài Bá tước Sillys muốn nhờ nhóc dọn dẹp vài thứ ấy.」
Quý tộc muốn tôi dọn dẹp sao?
「Xem ra danh tiếng của “Thợ giặt Huyền thoại” lan xa tới tận giới quý tộc rồi cơ đấy. Ha ha ha ha...」
「Thế mà cũng có thể sao?」
「Tất nhiên, hầu hết hiệp sĩ ở đây đều là họ hàng với quý tộc mà. Mấy tên đó lúc về nhà mà kể chuyện nhóc thì chắc chắn là có luôn.」
「Hừm, cũng đúng nhỉ.」
Nói ngắn gọn là lỡ bất cẩn rồi.
Sau đó tôi thay sang bộ đồ để dọn dẹp rồi được đưa đến một căn biệt thự to tổ bố trông cứ như viện bảo tàng ấy, rồi thêm cả cái người quý tộc tôi cứu mấy hôm trước đang chờ ở đấy nữa.
Phần ban công dựng bằng tấm kính trong suốt lớn. Tốn biết bao nhiêu tiền tài để có được một tấm kính đồng nhất không lẫn chút bọt khí và tạp chất như thế chứ? Ngài Bá tước tao nhã ngồi trên cái ghế đệm màu đỏ tươi uống trà trong lúc xem tài liệu bên chiếc bàn trắng cứ như một bức họa vậy. Có hai hiệp sĩ đứng nghiêm trang phía sau ông ta và ba hiệp sĩ khác sau lưng tôi. Một trong những hiệp sĩ đứng sau ngài Bá tước là người có mặt trong vụ tấn công hồi đêm kia.
Khác với Đoàn Hiệp sĩ Thánh Vương, các hiệp sĩ độc lập phục vụ quý tộc có ngoại hình riêng biệt. Đoàn Hiệp sĩ sử dụng màu xanh nhạt biểu trưng cho Thánh Vương. Trong khi đó các hiệp sĩ này lại mặc áo choàng đỏ tươi cùng giáp kim loại trắng. Hồi tối hôm đó thì không thấy mặc, còn giờ lại có... vậy nghĩa là họ đang cảnh giác cao độ sau vụ tấn công đó sao?
Ở một thế giới mọi thứ đều làm thủ công độc nhất mà không hề có sự can thiệp của máy móc, thế thì cái người quý tộc này chắc chắn phải giàu có lắm mới nắm giữ được tất cả những thứ nói trên.
Trang bị của Đoàn Hiệp sĩ vẫn tốn kém hơn cơ, nhưng đấy lại là từ tiền thuế mà ra.
Đôi môi mỏng của ngài Bá tước hé mở khi thấy tôi.
「Cảm ơn vì hôm trước đã cứu mạng ta.」
「...Ý ngài là sao ạ?」
Theo cách nhìn nhận cá nhân ấy, thì cái người này chỉ với chút thông tin nhỏ nhoi thu thập được vào tối hôm ấy mà cũng tìm ra tôi là đủ lý do khiến bản thân phải e ngại rồi.
「Thần đến đây theo yêu cầu dọn dẹp ạ. Theo như quan sát thì cả dinh thự đều sạch sẽ và cây cối trong vườn cũng được cắt tỉa gọn gàng. Đến giáp của hiệp sĩ cũng được đánh bóng cẩn thận nên thần nghĩ không còn gì nhiều để mình làm nữa ạ.」
「Ta muốn cậu làm hộ vệ cho con gái của ta.」
Ờm, đúng kiểu từ trên trời rơi xuống luôn.