Sâu trong khu rừng nguyên sơ có một đoàn người đang bước đi.
Mới quá trưa thôi mà nơi này đã dần tối đi rồi. Nói chính hơn thì không hẳn là tối mà giống như là có lớp màng mỏng đang bao phủ xung quanh nơi này vậy.Ánh nắng chói chang đang lẽ ra có thể chiếu xuống giờ đây đã bị chặn lại bởi hàng lớp cây xương xẩu .Chỉ có một chút ánh nắng lọt qua được những hàng lớp cây đó.
Chỉ có toàn cây, cây với cây ở khắp mọi hướng. Các dải ánh sáng với đủ loại kích cỡ khác nhau hoạt động như thể một ảo ảnh quang học làm cho người ta mất cảm giác về khoảng cách khi ở đây. Nếu bạn quay người lại, bạn sẽ khó có thể biết mình đã đến từ hướng nào dù mới chỉ vài giây trước đó.Những sợi gai thép quấn quanh cây và những sợi dây nối giữa chúng là dấu hiệu duy nhất do bàn tay con người tạo ra quanh khu rừng này, và những người đàn ông sẽ bám vào chúng rồi men theo chúng như một chiếc phao cứu sinh.
Khu rừng Aokigahara. Một khu rừng rậm rạp nằm dưới chân núi Phú Sĩ, thường được gọi với cái tên “Thụ hải.” Từ xa xưa, nơi đây đã được coi là địa điểm ưa thích của những vụ tự tử và đôi khi người ta còn cho rằng nơi đây bị ma ám nữa: Họ rỉ tai nhau rằng một khi bạn đã bước chân vào nơi đây thì bạn sẽ không bao giờ có thể bước ra được nữa. Tuy nhiên thực tế thì nơi đây được coi như một địa điểm du lịch, nơi đây cũng có cả đường đi bộ và những thứ khác nữa. Gần đó có các công viên và khu cắm trại, và rất nhiều người đến để tản bộ trong rừng.
Bởi vì nơi này có rất nhiều quặng sắt nên người ta kháo nhau rằng la bàn sẽ không hoạt động được, hoặc là các thiết bị điện tử sẽ gặp trục trặc khi ở đây. Nhưng sự thật là la bàn chỉ hơi lệch một chút thôi chứ không phải là không thể sử dụng được, còn các thiết bị điện tử giờ quá tiên tiến nên không thể bị ảnh hưởng bởi từ tính tương đối yếu ở Aokigahara. Những chi tiết này thường được làm quá lên trong các bộ phim và sách truyện đến nỗi đã nảy sinh ra cái khái niệm “khu rừng ma ám” kia.
“Trời ạ,” Fujita Keisuke bực mình lẩm bẩm, “Ngày nay du khách đúng là không còn sợ bất cứ điều gì nữa rồi.”
Có một thứ gì đó màu trắng ở dưới chân cậu. Một dụng cụ tránh thai đã qua sử dụng—một bao c** s*.
“Bọn quái nào mà lại đi đến tận nơi này chỉ để làm... chuyện đó?” Rõ ràng, ai đó đã từng ở đây.
Họ hiện đang ở cách xa con đường chính, nhưng vẫn có thứ như này ở đây.
“Có lẽ là mấy đứa trẻ.” một trong những người đi bên cạnh anh vô tư nói.
Công việc là công việc, nhưng đây đúng là một công việc chán ngắt. Keisuke nhặt chiếc bao c** s* đó lên rồi cho vào túi rác mà cậu đang cầm rồi thở dài.
Keisuke và những người khác cởi bỏ bộ đồng phục màu xanh nước biển đặc trưng của họ, thay vào đó là áo vest và bộ đồ công sở màu xám. Mỗi người đều đội một chiếc mũ trên đầu. Tất nhiên, họ vẫn đeo găng tay dày và ủng leo núi. Mỗi người còn mang theo bên mình một chiếc đèn, một sợi dây nylon chắc chắn, một bi đông và những vật dụng khác ở thắt lưng.
Họ có một chiếc túi làm bằng sợi tổng hợp, trong đó có la bàn, bản đồ và một chiếc đài cầm tay.
Dòng chữ “Cảnh sát tỉnh Yamanashi”, đơn vị mà Keisuke trực thuộc, được thêu trên áo vest của cậu ấy. Chỉ có Keisuke và anh chàng bên cạnh là được mặc áo vest, trong khi đó những người khác đều đeo một chiếc băng tay màu neon.
Họ là đơn vị tuần tra. Thụ hải nổi tiếng là nơi đến để tự sát, vậy nên nhiều người từ khắp nơi trên Nhật Bản này thường tới đây để tự sát. Dù sao thì, Aokigahara có thể là một địa điểm du lịch hoàn toàn văn minh nhưng nó cũng là một khu rừng rộng lớn có lịch sử lâu đời. Nếu bạn tự ý rời khỏi con đường chính mà không có dụng cụ, kiến thức lẫn kinh nghiệm đi rừng thì tỉ lệ rất cao là bạn sẽ không thể quay lại.
Vậy nên các đơn vị tuần tra đã được thành lập, kết hợp giữa các thành viên của lực lượng cảnh sát tỉnh Yamanashi và các tình nguyện viên ở khắp nơi trên cả nước. Họ tiến hành các cuộc rà soát khu rừng thường xuyên với hy vọng có thể tìm thấy và ngăn chặn những vụ tự tử tiềm ẩn, hoặc ít nhất là phát hiện ra hài cốt của những người đã thực hiện hành vi này.
Công việc như này đã tồn tại từ rất lâu rồi. Nhưng giờ đây, công việc của đội tuần tra giờ còn kiêm luôn cả việc nhặt rác nữa.
Điều này là không thể tránh được, khi mọi người được nghe kể về một thứ gì đó nguy hiểm, thì thường có xu hướng là sẽ tới tận nơi đó để chứng kiến tận mắt việc đó. Một số người cố tình rời khỏi trục đường chính để thử thách lòng dũng cảm, vậy nên đội tuần tra thường tìm thấy
những vỏ lon rỗng cùng các mẩu thuốc lá vứt rải rác ở khắp nơi trong rừng. Như thể vẫn chưa đủ, thậm chí còn có người đến đây đổ rác thải công nghiệp để tránh những con mắt tò mò xung quanh. Nhờ đó, rừng Aokigahara ngày càng có nhiều rác thải hơn qua từng năm.
“Nơi này chắc chắn sẽ sạch sẽ hơn nó thật sự bị ám” Keisuke phàn nàn.
Những người đồng nghiệp khác cũng đồng ý mà gật đầu. "Chuyện đó không giỡn được đâu."
Đó là lúc họ nghe thấy tiếng hét. Keisuke và những người khác quay lại.
“Chuyện gì vậy?!”
Những dân thường tham gia vào đội tuần tra này ý thức được trách nhiệm đối với bản thân, và hầu hết bọn họ đều là những người đã quen với việc leo núi hoặc đi rừng. Tuy nhiên, nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra với một trong số họ, họ sẽ ngay lập tức bắt cảnh sát phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó. Keisuke và những người khác vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh.
“Là Kawamura-san! Anh ấy—”
“Anh ấy rơi! Anh ấy rơi xuống rồi!”
Các tình nguyện viên khác đang tập trung tại nơi có người vừa mới hét lên—Có vẻ một người đàn ông tên Kawamura đã rơi xuống dưới. Một số người đang chĩa những chiếc đèn xách tay của họ xuống phía dưới, trong khi một số người thì đang nhanh chóng đưa dây xuống.
“Anh ấy trượt chân xuống đúng không?” Keisuke chen qua đám đông dân thường để nhanh chóng xem xét hiện trường.
"Chuyện gì xảy ra vậy...?" một trong những sĩ quan cảnh sát khác thì thầm vào tai anh ta.
Một vết nứt hiện ra trước mắt họ. Dài hai mươi mét, chỗ rộng nhất của nó gần ba mét. Hình nón và khuôn lá dọc theo mép tạo cho nó cảm giác giống một cái rãnh hơn là một cái lỗ.
Nó sâu đến cỡ nào? Không ai có thể nói trước được. Vết nứt không hoàn toàn thẳng xuống dưới, mà có chút dốc, vậy nên ánh sáng từ đèn không thể chiếu thằng xuống dưới được. Không thể biết được nó sâu đến mức nào nếu chỉ nhìn từ đây. Tất nhiên, cũng không ai có thể xác nhận sự an toàn của người tên là Kawamura này.
Rất có thể, vết nứt này đã có sẵn từ trước. Có thể đã có chuyện gì đó xảy ra, làm sụp bề mặt cũ ở đây- rồi bị lá cây và nấm mốc xung quanh che khuất đi. Trên thực tế, có thể coi đây một cái bẫy, được tạo ra bởi Mẹ Thiên nhiên mà không hề có ác ý gì cả.
“Naaaaày!” Keisuke hét lên. “Anh vẫn ổn chứ?”
Không hề có phản hồi. Chẳng lẽ Kawamura đã rơi sâu tới nỗi không thể nghe thấy giọng tôi nữa?
Hay là...
Sự tuyệt vọng nhanh chóng bao trùm các tình nguyện viên. “Ở độ sâu đó, anh ấy hẳn đã…”
Nhưng Keisuke lắc đầu, thả sợi dây xuống. “Vẫn còn quá sớm để từ bỏ hy vọng. Tôi sẽ xuống đó xem sao.”
Cậu nhanh chóng buộc một đầu dây bảo hộ vào bản thân, đầu còn lại được buộc vào một gốc cây trông có vẻ chắc chắn. Cậu đã từng tham gia câu lạc bộ leo núi ở trường đại học và vẫn là một người thích hoạt động ngoài trời, vậy nên tất cả những điều này đều rất quen thuộc với cậu. Khi đã chắc chắn rằng sợi dây đã được gắn chắc chắn vào rễ cây, cậu gật đầu với đồng nghiệp và bắt đầu di chuyển dần dần qua vách đá và đi vào kẽ hở.
“Hmm.”
Độ dốc của bước tường thấp hơn so với cậu nghĩ. Được hỗ trợ bởi sợi dây, Keisuke bước lùi lại, ngiêng người trong khi đi xuống dưới. Với độ dốc này thì khả năng Kawamura vẫn còn sống là rất cao.
Keisuke vẫn tiếp tục đi xuống trong khi thỉnh thoảng gọi, “Naaày! Anh vẫn ổn chứ?” Nhưng vẫn không hề có câu trả lời.
Cậu ước tính mình đã xuống được gần hai mươi mét. Cái hố này sâu hơn nhiều anh tưởng. Cậu vừa mới bắt đầu nghĩ có lẽ nên quay lại để báo cáo mọi chuyện thì đột nhiên một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm lấy cậu.
Chân cậu bị trượt. Do bề mặt đá mà đôi giày của cậu đang bám vào đột nhiên lơ lửng. Hiện giờ cứ như đang trôi nổi dưới nước vậy. Cậu không biết tại sao lại như thế này, sợi dây giờ đã trùng xuống nên không dùng được nữa. Đột nhiên, Keisuke cảm thấy như thể mình không còn chút trọng lượng nào—không, không phải vậy. Cứ như thể thế giới đã bị đảo lộn vậy...
“Whoa!” Cậu bối rối hét lên. Bàn tay giờ đang cuống cuồng cào vào không khí. Cơ thể thì quay cuồng. Hiện giờ bản thân đang đang rơi... lên?
“Ahhhh!”
Cậu đã hoàn toàn mất đi phương hướng. Nhưng rồi cậu cảm thấy bản thân đã vượt qua thứ gì đó. Sau đó có thứ gì đó mềm mềm đã đỡ lấy cậu, kế đó cậu đã phải lăn hai đến ba lần, rồi cuối cùng là hạ cánh nơi mặt đất được bao phủ hoàn toàn bởi cỏ.
Cậu nằm đó, chớp mắt. Một cánh đồng cỏ nằm trải dài xung quanh. Một màu xanh rộng ngút ngàn như
thể trải dài đến tận chân trời—và theo tất cả những gì sau này anh biết, đúng là nó trải dài đến tận chân trời thiệt. Toàn bộ nơi này tràn ngập ánh nắng rực rỡ, và một làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Cứ như thể nó đang bảo anh hãy ổn định và thư giãn trước đã.
“…Đợi đã,” Keisuke ngơ ngác nói. Không phải mới ban nãy cậu vừa mới rơi xuống đáy hố sao?
Anh cuống cuồng ngồi dậy và thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay trên bãi cỏ gần đó, cũng tương tự như anh. Dựa vào trang phục mà anh ấy đang mặc thì đây hẳn là Kawamura người đã ngã xuống trước đó. Anh ấy cũng đang nhìn khung cảnh xung quang với vẻ mặt chết lặng tương tự như Keisuke.
Điều này là không thể. Một nơi rộng lớn và to lớn đến mức này tuyệt đối không thể nào tồn tại bên dưới Thụ hải được.
“Không thể nào tin được” Keisuke nói thầm. Đây rốt cuộc là nơi quái nào vậy?
Trong vô thức, anh ấy quay đầu lại để tìm ngọn núi thân thuộc— đỉnh núi Phú sĩ. Nhưng dù cho anh có tìm kiếm thế nào, thì anh vẫn không tìm thấy ngọn núi nổi tiếng nhất nhì Nhật Bản ở đâu cả. Lúng túng, anh quay người lại.Rồi ngay lập tức anh đông cứng lại, không nói nên lời.
bổ sung
“Một con r—”anh rên rỉ. Bên cạnh anh, Kawamura cũng để nhận ra vẻ mặt kì lạ của anh và cũng quay người lại— rồi anh ấy cũng đông cứng tại chỗ.
“Một con r—”
Thứ đã khiến hai người đàn ông đứng hình tại chỗ là một sinh vật khổng lồ màu xanh lam. Ngay cả khi đã gập đôi cánh lại và cả các chi bên dưới, nó vẫn lớn tương đương với một ngôi nhà. Nó đang thở nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ tạo ra một cơn gió hôi hám làm cỏ xào xạc. À mà chúng tôi đã đề cập đến nó rất lớn chưa nhỉ?
“Một con rồng?!”
Như để khẳng định bản thân, sinh vật bất khả thi đó há to miệng, với hàm đầy răng nanh.