Ousama no Proposal

chương 03: bạn có muốn gặp maid-san không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(TN: Sorry I'm late.)

“Ta rất hiền lành và rộng lượng, nhưng……chỉ có ba thứ trên đời này ta không thể chịu được.”

Pháp sư Doug Willows ngồi trên ghế, khom lưng, mở và đóng nắp chiếc bật lửa kim loại trên tay như thể đang chơi đùa với đôi tay mình.

Một người đàn ông ở giữa tuổi tam tuần, mặc một bộ vest màu sẫm đắt tiền. Đôi mắt sắc bén và đôi má hóp tạo ra cảm giác có phần lo lắng.

"......! ......!"

Trước mặt ông bây giờ là một người đàn ông. Tay chân bị trói vào một chiếc ghế và miệng bị bịt lại. Nước mắt anh ta trào ra, và thỉnh thoảng phát ra một giọng nói nghèn nghẹt trong khi lắc lư chiếc ghế, như thể đang cầu xin điều gì đó.

Nhưng Willows không có dấu hiệu chú ý đến lời cầu xin của anh ta.

Cuộc điều tra đã hoàn thành. Anh ta không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, vì vậy anh ở đây. Không còn lời nào để nghe nữa.

“Một là bánh mì nướng phết bơ thực vật. Tiếp theo là phụ nữ có mùi nước hoa. Và cuối cùng là──”

Ánh mắt như dao của Willows càng trở nên sắc bén, *kachan*, rồi ông đóng nắp bật lửa lại.

“Một cấp dưới bất tài thua cả một người trông trẻ, đến một đứa bé cũng không chăm nổi.”

Ngay lập tức, một nét Giới Văn xuất hiện trên đầu bàn tay ông. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng dài và mỏng như sợi chỉ tỏa ra từ ngón tay ông, cơ thể người đàn ông bị trói trên ghế run lên.

"────────!!"

Một tiếng hét bị bóp nghẹt qua miếng bịt miệng vang vọng khắp căn phòng. Cùng với sự chuyển động của cơ thể, chân ghế đập mạnh theo nhịp điệu, phát ra tiếng lạch cạch.

Đệ Nhất Hiển Hiện của Willows trực tiếp gây sát thương lên các dây thần kinh kết nối với dòng chảy ma lực của mục tiêu. Giống như có một cây gậy đầy gai nhọn bất ngờ đâm vào cơ thể. Nỗi đau thực sự không thể diễn tả được.

Tuy nhiên, Willows không có ý định giết anh ta.

Anh ta chắc chắn đã phạm phải sai lầm tồi tệ nhất có thể và Willows đang tức giận hơn bao giờ hết.

Nhưng, Willows đã là một thương gia trước khi trở thành một pháp sư. Dù có máu dồn lên não đến đâu, ông cũng sẽ không bao giờ quên tính toán thiệt hơn. Sự trừng phạt là cần thiết, nhưng khi để cảm xúc của mình giết chết cấp dưới, ông cũng sẽ không kiếm được một xu nào. Thay vì lấy mạng hắn để thỏa mãn nhất thời, để hắn làm việc cho đến chết vẫn có lợi hơn một chút.

"............! ────"

Một lúc sau, người đàn ông cúi đầu. Anh ta dường như bất tỉnh rồi.

Đau đớn hơn cả cái chết, nhưng nếu không phạm sai lầm, bạn sẽ không chết. Willows cực kỳ yêu thích những phép thuật của mình.

Nỗi đau sinh ra sự sợ hãi, và sự sợ hãi trở thành chiếc vòng cổ. Willows tin rằng để kiểm soát tổ chức, điều cần thiết là phải khiến bản thân trở nên đáng sợ.

Nhưng──vẫn chưa đủ. Như thế là không đủ. Willows từ từ ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về phía cấp dưới đang đợi ở phía bức tường căn phòng.

“──Vẫn chưa biết tung tích «Đứa Trẻ Vận May» sao?”

“Vâng……hiện bọn em đang cố hết sức tìm kiếm.”

Có thể cảm thấy một cảm giác sợ hãi mơ hồ trong giọng trả lời của người cấp dưới.

Nhưng đó cũng là lẽ tự nhiên. Suy cho cùng, «Đứa Trẻ Vận May», không ngoa khi nói nó là thứ quan trọng nhất đối với Willows nói riêng và tổ chức nói chung, đã trốn thoát trong quá trình vận chuyển.

Hơn nữa, tất cả cấp dưới truy đuổi đứa trẻ đều đã biến mất.

Chúng bị tấn công ư? Lạc bước vào vùng đất linh hồn? Hay cấp dưới của ông âm mưu cướp «Đứa Trẻ Vận May»? Dù sao đi nữa, đó vẫn là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Trong khi hạ giọng để tăng cường cảm giác đe dọa, ông đưa ra chỉ dẫn cho cấp dưới.

"Tìm đi. Con người không thể biến mất được. Bằng bất kỳ cách nào cũng phải tìm ra «Đứa Trẻ Vận May». Những kẻ phản bội cố gắng đánh cắp vận may của ta cũng vậy.”

【V……vâng!】

Đáp lại lời của Willows, những cấp dưới đang đứng thành hàng đáp lại với vẻ mặt lo lắng.

Và──đúng lúc đó.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một cấp dưới trẻ tuổi bước vào với vẻ mặt bối rối.

“B, Boss! Không hay rồi!”

“Chuyện gì thế.”

Willows trả lời bằng một giọng rất bình tĩnh. Sẽ là nói dối nếu nói ông không ngạc nhiên, nhưng ông ý thức được

nếu bộc lộ ra ngoài, ông sẽ dần mất đi phẩm giá của mình.

“Em tìm ra tung tích «Đứa Trẻ Vận May» rồi! Cả kẻ tấn công Jeff và những người khác nữa……!”

“Ồ. Đó là điều quan trọng nhất. ──Vậy thì? «Đứa Trẻ Vận May» đâu?”

Khi Willows hỏi, cấp dưới làm ra vẻ không nói nên lời một lúc trước khi tiếp tục.

“──«Đình Viên»──”

“Gì?”

“Là «Không Khích Đình Viên»……! «Đứa Trẻ Vận May» có vẻ đã bị bắt đi bởi Hiệp sĩ «Đình Viên» Anviett Svarner……!”

"────"

Nghe những lời đó. Căn phòng im lặng như tờ.

Chiếc bật lửa rơi khỏi tay Willows, phát ra âm thanh khô khốc.

“«Đình Viên»…….sao?”

Học viện đào tạo pháp sư «Không Khích Đình Viên». Nếu Willows nói riêng và các pháp sư dị giáo nói chung có thể coi là những kẻ ngoài vòng pháp luật, thì họ là một nhóm chiến binh được triển khai như quân đội chính quy. 『Hiệp sĩ』 chỉ ra rằng anh ta là một pháp sư cấp cao nhất trong số họ.

Và trên hết, nếu «Đình Viên» có liên quan đến vấn đề này thì chắc chắn 『người phụ nữ đó』 cũng sẽ có liên quan.

Viện trưởng «Không Khích Đình Viên». Pháp sư mạnh nhất thế giới. «Phù Thủy Sắc Màu» Kuozaki Saika──

"............────"

Cùng lúc ông nhận ra cái tên đó, một hơi thở khàn khàn thoát ra từ sâu trong cổ họng.

Cùng với đó, một sự hỗn loạn lan rộng giữa các cấp dưới.

Tình hình không ổn. Willows hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và hắng giọng để thu hút sự chú ý của cấp dưới. Các cấp dưới lắc nhẹ vai và sửa lại tư thế.

Đối thủ là «Đình Viên». Thành thật mà nói, đó là thứ ông không muốn dính líu tới.

Tuy nhiên, bất kể đối thủ là ai, ông không thể cho cấp dưới thấy mình đang sợ hãi, và trên hết, ông không thể để mất «Đứa Trẻ Vận May» lúc này được.

Willows đưa mắt xuống và cân nhắc, trước khi cuối cùng nói ra cái tên đó.

“──Liên hệ với Zhuyan.”

“……! Zhuyan……ạ?”

Trước lời của Willows, cấp dưới của ông trả lời với đôi mắt mở to.

Nhưng đó cũng là điều tự nhiên. Những gì Willows thốt ra là tên của 『lính đánh thuê』 khét tiếng trong giới pháp sư dị giáo.

“Đúng vậy. Ta không quan tâm cô ta làm thế nào. Nói với cô ta chỉ cần mang «Đứa Trẻ Vận May» về an toàn, cô ta muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

“N, nhưng cô ta──”

“Muốn ta phải nói lại lần nữa à?”

Khi Willows nói điều đó với ánh mắt sắc bén, cấp dưới của ông trả lời với giọng yếu ớt, "K, không…...", rồi rời khỏi phòng.

“──Hãy giải quyết tình hình nào.”

Trong văn phòng Viện trưởng nằm trên tầng cao nhất tòa nhà trung tâm «Đình Viên», Kuroe lặng lẽ nói.

Những người duy nhất trong phòng lúc này chỉ có ba người Mushiki, Saika và Kuroe. Mushiki và Saika đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp tân, đối diện nhau và Kuroe đang đứng cạnh cậu.

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi được Elluc triệu tập trước đó. Bây giờ các học sinh chắc đang trong giờ học.

Tuy nhiên, do tình hình hiện tại nên nhóm Mushiki vắng mặt trong buổi học hôm nay.

Tất nhiên, Mushiki nhận thức rõ tầm quan trọng của việc tích lũy bài học hàng ngày. Nhưng hiện tại, có quá nhiều thứ cần được kiểm tra càng sớm càng tốt.

Nhân tiện, hiện giờ chỉ có Ruri đang học trên lớp. Đó là vì có nhiều câu chuyện Ruri chưa được nghe về Saika, Kuroe và Mushiki. …...Khi cậu nghĩ về vẻ mặt Ruri khi em ấy nhận ra Mushiki và những người khác không có ở đó, cậu cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Khi thức dậy vào buổi sáng, Saika-sama đã ở bên cạnh. ──Chắc chắn chứ, Mushiki-san.”

“V, vâng.”

Khi Mushiki trả lời, Kuroe nhìn Saika.

"Saika-sama cũng vậy. Có gì khác biệt không ạ?"

"Ah. Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trong phòng Mushiki. Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi tôi đang ngủ."

"Tôi hiểu rồi."

Kuroe đặt tay lên cằm và im lặng như thể đang suy nghĩ. Rõ ràng, ngay cả với kiến thức của mình, cô cũng không thể xác định được nguyên nhân ngay lập tức.

Sự im lặng bao trùm văn phòng Viện trưởng trong vài giây. Mushiki cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng đột nhiên không biết phải làm gì, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh.

“Oya”

Rồi, ánh mắt cậu và Saika chạm nhau. Cô mỉm cười tinh nghịch và nháy mắt với cậu.

“────”

Dokun, trái tim cậu lỡ một nhịp.

Mushiki nửa tỉnh nửa mê đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quỳ xuống trước mặt Saika.

“Ừ, ừừừừừm, Saika-san.”

“Gì vậy? Nghiêm túc thế.”

“L, làm ơn đi với tôi──”

“Đến đấy thôi.”

Ngay khi Mushiki chuẩn bị nói điều đó, cổ cậu bị ấn chặt xuống.

“Gue”

Một giọng nói đáng thương thoát ra khỏi cổ họng cậu do cú sốc bất ngờ. Mushiki quay sang nhìn Kuroe với đôi lông mày nhíu lại thành hình chữ Bát.

“Cô đang làm gì thế, Kuroe……”

“Câu đấy là của tôi. Cậu định làm gì hả?”

“Tất nhiên……tôi muốn thực hiện lời hứa của mình.”

Mushiki nói với dáng vẻ như một con mèo bị kẹp cổ.

Đúng. Sau khi hợp nhất bằng kỹ thuật dung hợp, Mushiki đã thỉnh cầu Saika một điều.

──Nếu cả hai tách cơ thể thành công và lấy lại cơ thể ban đầu thì hãy cho cậu quyền cầu hôn Saika.

Và Saika, với nụ cười tự tin, đã đồng ý.

Kể từ thời điểm đó, nó đã trở thành mục tiêu lớn nhất của Mushiki.

“............”

Kuroe thở dài, như thể đã đoán trước được điều đó, và tiếp tục với vẻ chán nản.

“Tất nhiên, tôi nhớ lời hứa đó, và tình huống này có thể nói là đủ điều kiện. Tuy nhiên, nguyên nhân của sự phân tách vẫn chưa được xác định, và hiện tại cũng có những sự cố cần phải giải quyết. Chẳng phải có những thứ cần phải làm trước sao?"

“......!”

Nghe đến đây, Mushiki lặng người.

Cô ấy đúng. Lời hứa chỉ cho cậu quyền cầu hôn, còn việc cô ấy có chấp nhận hay không lại là chuyện khác. Chẳng ích gì nếu cứ lao về phía trước mà không quan tâm đến cảm xúc của Saika.

“Đúng vậy. Kuroe nói đúng. Tôi đã không suy nghĩ thấu đáo……”

“Cậu đã hiểu chưa?”

“Đúng. Sẽ rất thô lỗ nếu cầu hôn Saika-san mà không chuẩn bị một chiếc nhẫn……”

“Vẫn chưa hiểu à?”

Kuroe khẽ thở dài.

“Mushiki-san.”

“Vâng. Chuyện gì vậy──”

Kuroe nói ngắn gọn rồi nâng cằm Mushiki lên và hôn cậu.

“............!?”

Chuyển động tự nhiên đến mức ngay sau khi Mushiki cảm thấy một cái chạm mềm mại vào môi mình, cậu thở hổn hển và mở to mắt.

Ở rìa tầm mắt, cậu có thể nhìn thấy Saika. Saika quan sát nụ hôn của Mushiki và Kuroe một cách thích thú và thốt lên, “Oh……”. Chà, đứng từ góc nhìn của cô ấy, giống như nhìn bản thân và Mushiki hôn nhau từ góc nhìn thứ ba vậy. Đây chắc hẳn là một kỳ quan thế giới.

Tuy nhiên, khi nói đến cảm giác kỳ lạ thì Mushiki cũng không hề thua kém. Trải nghiệm vô đạo đức khi hôn mà bị người mình ngưỡng mộ theo dõi. Nhưng người hôn cậu cũng là người vừa được đề cập. Đầu tràn ngập sự bối rối, hoảng loạn cũng như vui vẻ, cậu không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

“......Hmm”

Tuy nhiên, chuyện đó sớm kết thúc. Kuroe buông môi ra với một tiếng rên nhỏ.

“Nya, gì vậy-nya……”

Khi Mushiki nói một cách mơ hồ, Kuroe bình tĩnh trả lời.

“Tất nhiên là cung cấp ma lực. Vì không có sự hoán đổi hiện hữu nên có vẻ an toàn khi cho rằng hai cơ thể là riêng biệt. ……Chà, nếu tôi phải nói thêm một điều nữa──”

Kuroe nói và nheo mắt lại.

“Giả sử các điều kiện của lời hứa được đáp ứng, 『em và em』, em tự hỏi anh sẽ cầu hôn ai?”

Những lời tiếp theo được thốt ra không phải của Karasuma Kuroe mà là của Kuozaki Saika.

“......────”

Mushiki không khỏi nín thở trước những lời đó.

Đó chắc chắn là sự thật. Khi nhìn thấy Saika tồn tại tách biệt với mình, khả năng tư duy của cậu ngày càng suy giảm, nhưng ở nơi này lại tồn tại song song hai Kuozaki Saika.

“──Một tình huống kỳ lạ đến khó tin.”

Chính Saika đã nói điều đó. Cô tiếp tục, khoanh tay một cách khó khăn.

"Có một khả năng có thể xảy ra là khi em và Mushiki tách ra, ý thức của em, vốn đang trú ngụ trong Gigai, đã chia làm hai. ──Ý em là vậy. Mặc dù em thực sự không nhận thức được điều đó."

“Ah. Hoặc, có khả năng một bản thể mới đã xuất hiện trong cơ thể bị tách ra, , hay trong Gigai Karasuma Kuroe này.”

"Đúng vậy. Tất nhiên, tôi nghĩ mình là Kuozaki Saika, nhưng nếu tôi sinh ra trong 『trạng thái có ký ức của Kuozaki Saika』, như trong giả thuyết 5 phút trước, rất khó để chứng minh mình không phải là kẻ giả mạo.”

"Ở đây điều kiện đều giống nhau. Không có cơ sở nào để khẳng định mình là hàng thật ngoài ký ức của chính mình."

Và rồi, Saika và Kuroe đồng loạt hướng ánh mắt về phía Mushiki.

“──Mushiki. Em cũng muốn nghe ý kiến của anh.”

"Anh nghĩ gì về tình huống này?"

“Nghĩ gì á──”

Khi được hỏi, Mushiki nhìn Saika và Kuroe lần nữa.

Những người ở đó là Kuozaki Saika và Kuozaki Saika. Có một Saika đã rất tuyệt rồi, huống hồ là hai. Những câu hỏi mà hai người họ hỏi một lần nữa khiến cậu nhận thức sâu sắc về điều kỳ diệu đó.

“A, anh……anh sẽ yêu cả hai Saika-san như nhau……!”

【............】

Saika và Kuroe im lặng một lúc trước những lời của Mushiki, rồi cùng lúc bật ra một tràng cười nhỏ.

“Thiệt tình. Anh vẫn như mọi khi thôi.”

“Anh cứ như mọi khi thế này em thấy nhẹ nhõm hẳn.”

Hai người nhún vai và nhìn nhau lần nữa.

“Chà, hiện tại có quá ít manh mối liên quan đến vấn đề đó.”

“Hãy đợi kết quả kiểm tra của Elluc rồi nói chuyện lại.”

“──Giờ là về sự biến mất của các thành phố ở Mỹ.”

“Ah”

Khoảnh khắc hai người nói vậy, bầu không khí vốn đã bắt đầu nới lỏng đôi chút lại trở nên căng thẳng.

Elluc báo cáo một tình huống bất thường──sự biến mất của thành phố. Giới truyền thông 『bên ngoài』 hiện rất quan tâm đến hiện tượng bí ẩn này. Nhiều suy đoán khác nhau đang lan truyền khắp cả trên TV và trên SNS. Một người nói đó là một vết nứt trên mặt đất do chuyển động kiến tạo gây ra. Một người khác thì nói là vũ khí thử nghiệm của các cường quốc đang dần mất kiểm soát. Một người nữa lại nói là cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh──

Nhưng đó cũng là điều dễ hiểu. Người 『bên ngoài』 rất hiếm khi chứng kiến tình huống bất thường như vậy. ……Chà, nói chính xác thì, không ai nhớ những điều bất thường đã xảy ra rất nhiều lần như vậy trước đây.

“Đúng như dự đoán, Diệt Vong Nhân Tử──phải không?”

Mushiki nói với vẻ mặt nghiêm túc, Saika và Kuroe đồng thời gật đầu.

“Không còn nghi ngờ gì nữa. Diệt Vong Nhân Tử là thuật ngữ chung để chỉ 『những tồn tại có thể huỷ diệt thế giới』. Nó không phải từ chỉ dành cho quái vật.”

"Đúng. Bất kể hiện tượng là gì, nếu nó có tác động lớn như vậy, thì không có lý do gì nó không được coi là một Diệt Vong Nhân Tử. Trên thực tế, 『hệ thống』của thế giới đã đưa ra thời gian đảo ngược huỷ diệt."

“Thời gian đảo ngược huỷ diệt──”

Mushiki lặp lại những lời đó như đang ngẫm nghĩ.

Kuroe khẽ gật đầu và tiếp tục như để bổ sung cho lời nói của mình.

“Khi một sự bất thường nghiêm trọng xảy ra, thế giới sẽ được bảo lưu ở trạng thái sắp xảy ra. Nếu nguyên nhân của sự bất thường có thể được loại bỏ trong thời gian nhất định, thì thiệt hại xảy ra trong khoảng thời gian đó sẽ 『không tồn tại』. ──Đó là quyền năng của «World» của tôi.

Bây giờ nó đã được kích hoạt, chắc chắn 『thứ gì đó』 xứng đáng là Diệt Vong Nhân Tử đã xuất hiện. Nhưng──”

“──Chúng ta vẫn không biết đó là gì.”

Mushiki nói, hai người cụp mắt xuống và gật đầu.

Đúng. Đó là phần kỳ lạ của sự việc này. Thông thường, khi một thảm hoạ tầm cỡ này xảy ra thì Diệt Vong Nhân Tử sẽ nhanh chóng được xác định.

Nhưng lần này thì không như vậy.

Không có dấu vết nào của 『thứ gì đó』 vừa xóa sổ thành phố.

“Thời gian đảo ngược huỷ diệt là 240 giờ. Nói cách khác, nếu chúng ta không tìm ra và tiêu diệt Diệt Vong Nhân Tử gây ra hiện tượng bất thường này trong vòng khoảng 10 ngày thì cảnh tượng đó sẽ khắc sâu vào thế giới như một 『kết quả』.”

"Đó là điều duy nhất cậu phải tránh bằng mọi giá. Cậu hiểu mà, phải không?"

“......Vâng.”

“Đội điều tra của «Đình Viên» đang điều tra nguyên nhân. Ngay khi xác định được, chúng ta sẽ nhận được báo cáo. Tùy theo tình hình mà có khả năng nó sẽ trở thành một chiến dịch quy mô lớn. Đừng lơ là việc chuẩn bị──”

Ngay khi Saika vừa định nói điều đó, âm thanh một tiếng chuông vang lên, như thể vang vọng khắp khuôn viên «Đình Viên». Có vẻ như giờ học đã kết thúc.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân nghe như mặt đất rung chuyển đang đến gần từ hành lang.

Chủ nhân của tiếng bước chân đạp phanh trước cửa phòng Viện trưởng (chắc là chạy quá nhanh, cậu cũng nghe thấy tiếng người đó lùi lại vài bước), rồi gõ cửa.

“Ah”

Mushiki khẽ kêu lên.

Bằng cách nào đó cậu có thể đoán được danh tính của vị khách chỉ bằng âm thanh.

“Mời vào.”

Kuroe đáp lại ngắn gọn, và cánh cửa từ từ mở ra.

“──Muuuuuushiiiiiiikiiiii────”

Sau đó, từ khe hở trên cánh cửa đang mở, một giọng nói lạnh lùng vang lên, người cậu dự đoán──Ruri ló ra.

“Dáááám bỏ em một mìnhhhhhh────”

“Ru, Ruri…… Không, chuyện này……”

Em ấy nhìn cậu với ánh mắt giận dữ và phẫn nộ, giọng Mushiki run run nghe như một thằng đàn ông bị bắt quả tang ngoại tình.

Khi Mushiki bối rối, Saika thở dài với nụ cười gượng.

“Chị đang đợi em đấy, Ruri. Giờ thì đừng đứng đó nữa, ngồi đây đi.”

Rồi, ponpon, cô vỗ vào chiếc ghế bên cạnh.

“......Huh!?”

Đôi mắt Ruri mở to và giọng cô lạc đi.

Ngay lập tức, bầu không khí giận dữ đang dâng lên khắp cơ thể cô biến mất.

“N, nhưng……em sợ……”

“Oya, em không thích à? Chị sẽ không ép em……”

“K, không! Không bao giờ có chuyện đó! Em, em rất vinh dự……”

Ruri đỏ mặt, nhún vai và cơ thể cô bắt đầu dần dần run lên từng chút một. Quả đúng là Saika. Ruri là một người hoàn toàn khác so với trước đây.

“Giờ thì, pha trà nào. Kuroe, cô có thể làm việc đó không?”

“Vâng.”

Kuroe cúi đầu thật đẹp và bắt đầu chuẩn bị. Đúng như dự đoán, giọng điệu và hành vi của cô ngay lập tức trở lại giống với người phụ tá Karasuma Kuroe.

Sau đó, Saika hướng ánh mắt về phía Mushiki.

“──Mushiki. Cậu có thể mang cho tôi ít trà và đồ ngọt từ phòng nghỉ được không?”

Vừa nói, cô vừa nháy mắt với cậu.

“......! V, vâng!”

Mushiki, đoán được ý định của Saika từ ánh mắt cô, đáp lại trong khi chỉnh lại tư thế.

Nếu chỉ là trà và bánh ngọt thì phòng Viện trưởng cũng có. Thật sự nhờ cậu làm điều đó, có lẽ cô ấy đang cố hạ nhiệt Ruri để có thể nói chuyện một cách bình tĩnh.

Mushiki thầm cảm ơn Saika và rời khỏi văn phòng Viện trưởng.

"──Nào, Ruri. Lại đây."

“V……Vâng!”

Sau khi Mushiki rời khỏi phòng Viện trưởng, Saika vẫy tay gọi Ruri và cô bước về phía cô ấy, hành động như một con búp bê dây cót.

“X, xin phép.”

Sau đó, với giọng khàn khàn, cô ngồi xuống chỗ được chỉ định.

Tuy nhiên, dù đang ngồi trên ghế sofa nhưng cơ thể Ruri vẫn vô cùng căng thẳng. Cột sống cô bị kéo căng và cơ thể cô hơi run rẩy. Ngoài ra mông cô hơi lơ lửng.

Thấy vậy, Saika nở một nụ cười gượng.

“Đừng căng cứng như vậy. Em cũng làm chị lo lắng đấy.”

“E, em xin lỗi……!”

Cô xin lỗi, nhưng điều đó không có nghĩa là cơ thể cô sẽ thả lỏng. Mỗi khi cơ thể Saika khẽ cử động, một mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, khiến đầu óc Ruri càng khuấy động hơn.

Saika lại cười gượng với Ruri và tiếp tục với giọng trầm lặng.

"──Chị xin lỗi. Chị là người bảo Mushiki bỏ giờ học. Có điều chị muốn xác nhận. Đừng trách cậu ấy quá."

“C……cái đó……”

Ruri nói và hít một hơi thật sâu.

“.....Em hiểu. Em cũng là một pháp sư. Em biết Phù Thuỷ-sama có hoàn cảnh phức tạp và em cũng không tin chị có ác ý gì với Mushiki. Nhưng, nói sao nhỉ, chuyện đó──”

Ruri không thể diễn tả bằng lời sự bối rối đang khuấy động trong lòng, và cử động những ngón tay một cách run rẩy.

Sau đó Saika mỉm cười như một nữ thần và nhẹ nhàng xoa đầu Ruri.

“......! P, Phù Thuỷ-sama……”

“Ruri yêu Mushiki rất nhiều, phải không?”

“────”

Cô ấy nói trong khi nhìn Ruri với đôi mắt dường như nhìn thấu mọi thứ, Ruri không khỏi nghẹn ngào.

“......Vâng.”

Sau khi thốt ra những lời đó, lời nói tuôn ra trôi chảy như một lời nói dối.

“Đúng. Đúng vậy. Em đã quyết định ở «Phương Chu». Nhưng em lại không thể tìm ra từ nào để nói cho đúng khi đứng trước Nii-sama.”

Ruri khẽ thở dài, rồi tiếp tục.

“──Em ước mình có thể thành thật hơn.”

Khoảnh khắc Ruri nói vậy.

Một tiếng *click* vang lên.

Cô ngạc nhiên nhìn về phía trước và thấy bóng dáng Kuroe. Rõ ràng có những tách trà được xếp trên bàn. Có lẽ lúc đó tay cô ấy bị trượt.

Tuy nhiên, điều khiến cô quan tâm hơn là biểu cảm của cô ấy. Cô đang cẩn thận nhìn xung quanh, như thể cảm nhận được âm thanh đáng ngờ nào đó.

“Kuroe? Có chuyện gì thế……?”

"......Không. Có lẽ chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Xin lỗi."

Kuroe cúi đầu và tiếp tục chuẩn bị trà.

Ruri chớp mắt một lúc nhưng cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc khiến cô tỉnh lại.

"──Không sao đâu. Cảm giác đó, chị chắc chắn cũng đã được truyền đến Mushiki. Chị hy vọng em có thể thể hiện nó theo cách riêng của mình, từng chút một."

“Vâng……”

Nghe những lời tử tế từ người cô ngưỡng mộ, Ruri run lên vì xúc động.

“Từ hôm nay trở đi, em sẽ không gội đầu nữa……”

“Em nên gội đầu thật sạch.”

Khi Ruri nói vậy, Saika đáp lại bằng một nụ cười trên môi.

Sáng hôm sau. Mushiki tỉnh dậy trong phòng ký túc xá nam, kiểm tra toàn bộ cơ thể mình trước gương và sau khi xác nhận không có gì bất thường, cậu ghi lại nó trên chiếc smartphone.

Lý do tại sao Mushiki và Saika tách ra vẫn chưa được biết. Vì có khả năng điều gì đó bất thường xảy ra, Kuroe đã bảo cậu kiểm tra cơ thể và tình trạng thể chất vào mỗi buổi sáng.

Ghi xong, chợt cậu nhớ lại ngày hôm qua.

──Cuối cùng, khi Mushiki quay lại phòng Viện trưởng với trà và đồ ngọt, tâm trạng Ruri đã hoàn toàn bình phục. Sự khéo léo đáng kinh ngạc của Saika, Mushiki không thể không ấn tượng.

Sau đó, họ lại nói về Diệt Vong Nhân Tử bí ẩn với Ruri, rồi cả nhóm giải tán.

Tuy tình hình nghiêm trọng, nhưng nếu không biết nguyên nhân thì không thể làm gì được. Trong thời gian chờ báo cáo của đội điều tra, vẫn có thể tiếp tục sống và học tập như thường lệ, người ta nói đây là ưu điểm khi trở thành một pháp sư.

Đúng như dự đoán, Mushiki đón buổi sáng ở ký túc xá nam như thường lệ.

Chuẩn bị sẵn sàng như thường lệ, chào hỏi những người ở ký túc xá, rồi rời ký túc xá để đi đến tòa nhà trung tâm học viên.

“Hmm……”

Khoảnh khắc cậu bước ra ngoài, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống Mushiki.

Khẽ nheo mắt, cậu bước đi trên con đường quen thuộc.

──Giờ nghĩ lại, đó là một cảm giác kỳ lạ.

Khi cậu đến «Đình Viên», Mushiki đã ở trong trạng thái dung hợp với Saika. Đây thực sự là trải nghiệm đầu tiên của cậu khi đến trường với tư cách một

『Kuga Mushiki』 thuần túy.

Và nó còn cho thấy một điều khác.

“──Oya. Chào buổi sáng, Mushiki.”

“…………!”

Khi ra đến đường chính, cậu nghe thấy một giọng nói gọi mình, Mushiki nín thở.

Khi cậu nhìn về phía giọng nói, đúng như mong đợi, cậu có thể thấy Saika.

“Saika-san──”

Đó là cảnh tượng không thể tránh khỏi, chừng nào cơ thể vẫn bị tách ra. Tuy nhiên, tình huống 『đi học cùng Saika trong bộ đồng phục học sinh』, tác động của nó lên não Mushiki vượt xa những gì cậu dự đoán.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó, cậu gần như khuỵu gối ngay tại chỗ.

“Đến đây thôi.”

Nhưng, ngay lúc đó, Kuroe đã ngăn cậu lại.

Tất nhiên rồi, Saika không một mình.

“Không phải vừa rồi cậu đang cố cầu hôn Saika-sama lần nữa sao?”

“K, không. Không phải. Kuroe đã ngăn tôi làm chuyện đó……”

“Thật không?”

"Vâng. Tôi chỉ muốn hỏi kích thước ngón tay thôi."

“Không phải cậu đang tiến từng bước một sao?”

Kuroe nói với đội mắt khép hờ, và phía sau cô ấy một chút, Ruri và bạn cùng phòng, Nagekawa Hizumi bước tới.

"A, chào buổi sáng, Phù Thủy-sama. Kuga-kun và Karasuma-san nữa."

“…………”

Hizumi mỉm cười chào. Nhóm Mushiki khẽ giơ tay đáp lại.

Tuy nhiên, vì lý do nào đó, Ruri chỉ nhìn chằm chằm vào Mushiki mà không nói một lời.

Và cứ như thế, tiến lại gần bằng những bước chân chậm rãi.

"Ruri…...?"

Trong khi Mushiki đang suy nghĩ về hành động kỳ lạ của Ruri, cô cố định khuôn mặt cậu lại rồi nhìn chăm chú, giống như một con thú ăn thịt đang kiểm tra mùi của con mồi. Và──

"Hôm nay trông anh cũng dễ thương lắm, Nii-sama. Anh mời em à? Em sẽ ăn thịt anh đấy, gao."

“......Hả?”

Khi Ruri đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, Mushiki nói với giọng hoảng hốt.

Không chỉ Mushiki. Hizumi, Saika và ngay cả Kuroe cũng đều ngạc nhiên nhìn Ruri.

Tuy nhiên Ruri, có vẻ không hiểu ý nghĩa sau ánh mắt họ, nhướng mày nghi ngờ.

“......Sao vậy? Mặt em dính gì à?”

“Không, không có…….Ruri-chan, cậu đang làm gì vậy?”

Khi Hizumi hỏi với mồ hôi chảy dài trên má, Ruri bối rối quay đầu lại.

“Cậu đang nói gì vậy……tớ chỉ đang chào Nii-sama yêu quý của mình thôi. ──À, ý cậu là không đủ skinship à? Có lẽ đúng là vậy. Quả đúng là Hizumi. Cậu luôn giúp tớ bình tĩnh lại……”

Vừa nói, Ruri vừa bám chặt lấy Mushiki. Rồi cứ như thế, cô hôn lên má cậu, xoa đầu cậu, vùi mặt vào áo cậu và hít một hơi thật sâu. Không hề lạnh lùng, cô ấy cực kỳ say mê.

“Ru, Ruri……!? Đợi đã…...cái gì……!"

“Uooooooooooooooo! Nii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaaaaaaa────────!”

“Ruri-chan!? B, bình tĩnh đi──”

Ruri trông có vẻ phấn khích và bắt đầu làm Mushiki rối tung lên. Không hiểu sao, cảm giác như gỗ được chà bằng giấy nhám thô.

Và──đúng lúc này.

「──Xin kính mời. Viện trưởng-sensei và tất cả các Hiệp sĩ. Hãy đến Tổng bộ ngay lập tức. Nhắc lại──」

“…………!”

Như thể tái hiện lại sáng hôm trước, một thông báo vang lên trong «Đình Viên».

"......Ah?"

Mushiki, đi cùng Saika đến Tổng bộ, được chào đón bởi ánh mắt nghi ngờ của Anviett.

Mà, không thể tránh được. Rốt cuộc thì Mushiki hiện đang khoác Ruri như một chiếc áo choàng.Một biểu hiện kỳ lạ, nhưng không có cách diễn tả khác. Ruri bây giờ, vòng tay qua vai Mushiki, trong khi ngửi mùi hương ở cổ cậu, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh như đang say. Nhân tiện, cả hai chân đều buông thõng và cào đất được một lúc rồi. Nếu nơi này là một bãi cát thì sẽ có một đường ray tuyệt đẹp được vẽ sau lưng Mushiki.

“Làm gì vậy Fuyajou……rơi mất não à?”

“Bất lịch sự. Mồm anh sinh ra để nói xấu người khác à?”

Anviett vừa nói vừa đổ mồ hôi, và Ruri trả lời với giọng sắc bén. Nhưng, cô vẫn giữ nguyên vị trí nên khoảng cách là rất lớn.

Nhân tiện, những người đến Tổng bộ sau thông báo chỉ có bốn người Saika, Kuroe, Mushiki và Ruri. Hizumi nói mình không thể can thiệp vào cuộc họp, và vẫn đến lớp như thường lệ.

Chà, nhắc mới nhớ, Mushiki cũng ở hoàn cảnh tương tự, nhưng vì lý do tách khỏi Saika không rõ ràng, nguy cơ tái dung hợp cũng cần được xem xét, nên cậu đi cùng theo chỉ dẫn của Kuroe. ……Hay đúng hơn là trước đó, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì Ruri cũng không buông Mushiki ra, nên có cảm giác rất mạnh cậu là phụ kiện của Ruri, hay đúng hơn là một cái sào.

“……Ý tôi là, đừng mang người ngoài vào cuộc triệu tập khẩn cấp.”

Vừa nói, Anviett vừa nhìn Mushiki.

Rồi Elluc, người đang đứng cạnh anh, nhún vai với đôi mắt khép hờ.

“Nushi có lẽ cũng tương tự.”

“Gu……”

Nghe vậy, Anviett khẽ càu nhàu.

Nhưng điều đó không phải là không có lý. Suy cho cùng thì Surya hiện đang bám chặt vào lưng Anviett, giống như Ruri và Mushiki vậy.

“Hết cách rồi! Tôi đã bảo đợi nhưng con bé không chịu buông!”

“Otou-san nói muốn ở bên Su……”

“Đã bảo là tôi không nói thế!”

“Thiệt tình, tôi không thể tin là chúng ta có tới hai con Cóc bà mụ.”

Elluc thở dài.

Sau đó, một người phụ nữ đang trốn trong góc phòng lẩm bẩm như thể đáp lại.

“……Cóc Samba……. Fuhihi……gì vậy. Vui đấy……”

Cô vừa nói vừa lắc nhẹ vai khi cười. Giọng nói nhỏ đến mức cậu sẽ không nghe thấy nếu không chú ý.

Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là bản thân cô không có gì nổi bật.

Cơ thể cao ráo, mái tóc bạc dài đến mức gần chạm đất. Như không muốn để lộ da thịt, cô mặc một chiếc váy đen bó sát che kín toàn bộ cơ thể, nhưng lại không thể che giấu được vòng một ấn tượng.

Vẫn chưa hết. Mặc dù được che bởi mái tóc dày và cặp kính, nhưng khuôn mặt duyên dáng ẩn sâu bên trong trông giống hệt Silber.

Hiệp sĩ Hildegard Silber. Cô ấy là người tạo ra AI quản lý «Đình Viên» Silber và cũng là model cho hình ảnh giao diện. Chắc hẳn cô ấy cũng tới theo lệnh triệu tập.

Elluc khoanh tay nhìn Hildegard.

“──Cóc bà mụ. Đó là loài cóc mang trứng trên lưng. Không phải cóc vui vẻ nhảy múa theo nhịp điệu.” [note57960]

“Eh, a……, ……u, uh……”

Nghe điều này, Hildegard trở nên bối rối. Đôi má nhợt nhạt của cô ửng hồng khi cô cong lưng hơn nữa.

Chà, không phải bị phát hiện ra sự hiểu lầm của mình, có vẻ như cô xấu hổ hơn vì những lời cô độc thoại đã bị nghe lén.

"Được rồi. Bắt đầu nói chuyện thôi, Hilde. Lại đây nào."

“Eh……t, t, tôi đứng đây được rồi……”

“Đừng lo, lại đây.”

“Hi……”

Elluc nói với một giọng điệu chẳng có gì quan trọng, và Hildegard bước tới chỗ cô như thể đang nghĩ về điều đó. Tuy nhiên, có lẽ vì không thoải mái với ánh mắt mọi người nhìn mình nên cô giấu mình bằng cách bám vào lưng Saika. Cô Cóc bà mụ thứ ba đã ra đời.

“Yah, chào buổi sáng Hilde.”

“Chào buổi sáng Saika-chan……hôm nay cũng có mùi thơm……”

Hildegard đáp lại lời chào của Saika bằng một nụ cười ngượng ngùng. Có lẽ cô không có ý định làm điều đó, nhưng hành vi và biểu cảm của cô gần giống như một kẻ biến thái.

Mặc dù Hildegard rát nhút nhát nhưng cô có vẻ thoải mái hơn với những người cô coi là thân thiện. Cô cũng chào Mushiki và những người khác, mặc dù không giao tiếp bằng mắt.

"Ruri-chan và Mushiki-kun nữa……. À…...Kuroe-chan, hôm nay cô không mặc đồ maid à.”

Nhìn bộ đồ của Kuroe, Hildegard nói với chút tiếc nuối.

Kuroi hiện đang mặc đồng phục nữ sinh «Đình Viên». Mặc dù có một số khác biệt nhỏ, chẳng hạn như Realizer Device ở cuối dây đeo, cầu vai và tất, trang phục của cô ấy giống với của Saika và Ruri.

“Tôi cũng là học sinh «Đình Viên». Tất nhiên là tôi mặc đồng phục khi đến lớp.”

“R, ra vậy……”

Khi Kuroe nói vậy, Hildegard nhún vai như thể cảm thấy chán nản vì lý do nào đó.

“……? Hilde-san, thích quần áo hầu gái sao?”

Khi Mushiki hỏi, Hildegard trả lời trong khi ngoảnh mặt đi.

``......Không, tôi không thực sự thích nó hay gì cả……. Mặc dù nó được coi là trang phục khi đi làm nhưng nó lại có diềm xếp nếp và rất dễ thương, và tôi không thể phủ nhận nó là sự giao thoa hoàn hảo giữa vẻ đẹp chức năng và vẻ đẹp phong cách…...chỉ nhìn thôi cũng thấy phấn khích rồi…...tôi thích cosplay, nhưng xét cho cùng phong cách cổ điển đơn sắc là đẹp nhất……tôi chỉ ước đồng phục nữ sinh «Đình Viên» là đồng phục hầu gái……"

“Chị thực sự thích nó phải không?”

Trước lời nói đầy nhiệt huyết bất ngờ, Mushiki chỉ biết cười khổ.

Và, đó là lúc cậu nhận ra. Cậu nhận thấy Kuroe đang cau mày và nheo mắt lại.

“Kuroe? Cô không cần làm vẻ mặt đấy chứ……”

“Không, không phải.”

“Eh?”

Mushiki chớp mắt, và Kuroe cuối cùng cũng lắc đầu.

"......Không. Không có gì cả."

“V, vậy à……”

Khi Mushiki nghiêng đầu tò mò hỏi, Elluc hắng giọng.

“Giờ chúng ta bắt đầu bàn luận được chưa?”

“À”

“Xin lỗi. Bắt đầu nào.”

Sau khi thở dài, Elluc gọi Saika.

“Xin lỗi vì ngày nào cũng gọi cậu, Saika.”

"Không sao. Quan trọng hơn, hai ngày nay chuyện gì đã xảy ra vậy? Hôm nay còn tập hợp tất cả các Hiệp sĩ."

"──Có lẽ nào, chị đã tìm ra nguyên nhân của hiện tượng biến mất ngày hôm qua?"

Chính Kuroe đã bảo cậu tiếp lời Saika.

Những lời đó làm cậu nghẹt thở. Ruri dường như cũng phản ứng với điều đó, cô vùi mặt vào cổ Mushiki, suuuuu, haaaaa──hít một hơi thật sâu. Sau gáy cậu cảm thấy ấm áp.

“Không, tiếc là không. ──Aneue.”

『Vâng~』

Đáp lại yêu cầu của Elluc, giọng nói đó vang lên và hình bóng của AI Silber xuất hiện trên bàn.

Nhân tiện, Hildegard rõ ràng đang nhăn nhó trước sự xuất hiện của một AI có khuôn mặt giống mình. Dù thế nào đi nữa, Hildegard chắc chắn là người đã tạo ra AI Silber, nhưng có vẻ như model giao diện được AI tạo ra mà không được phép.

『Tóm lại, vì những người em dễ thương, Silber hôm nay lại ở đây. Ồ, hôm nay Anvi-kun và Su-chan trong tin đồn cũng có mặt ở đây. ──A, Hildegard-san cũng ở đây à……xin chào……』

Giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc, Silber cúi đầu. Hildegard cau mày và gãi tóc.

“Quả nhiên chỉ có mình tôi bị đối xử như vậyyyy……!”

『Đùa, đùa thôi. Ngay cả là người tạo ra tôi, cô ấy vẫn là em gái tôi. Hilde-chan là con một, muốn có chị gái nên đã học công nghệ AI phải không?』

“Quá khứ của tôi đang bị bịa đặt……”

Hildegard nói với mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng Silber dường như không nghe. Cô nhẹ nhàng xoay người trong không trung và dang rộng cánh tay về phía mọi người.

『Được rồi, để cuộc nói chuyện về người chị sành điệu sang một bên, vào chủ đề chính nào. Hãy nhìn vào đây.』

Khi Silber nói vậy, một hình ảnh ba chiều xuất hiện trong không trung.

“Đây là──”

Nhìn thấy nó, cậu không khỏi cau mày.

Những gì được chiếu ở đó là một khung cảnh có vẻ như đến từ một thành phố ở nước ngoài, nhưng một phần của nó, giống như hình ảnh ngày hôm qua, đã hoàn toàn biến mất.

“Nơi này……có vẻ, khác hôm qua.”

"Ừm. Sáng sớm hôm nay, một hiện tượng biến mất đã được quan sát thấy ở miền nam nước Úc. Mặc dù nhỏ hơn nhiều so với ngày hôm qua, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đây là hiện tượng tương tự. Chúng ta đã nhận được một số câu hỏi từ các cơ sở đào tạo khác…...nhưng hiện tại chúng ta chưa thể xác nhận sự xuất hiện của bất cứ thứ gì có vẻ là Diệt Vong Nhân Tử.''

“……Hiểu rồi.”

Saika làm vẻ mặt khó khăn và lầm bầm. Elluc tiếp tục với vẻ mặt nghi ngờ.

“Rõ ràng là tôi không có ý xem nhẹ tình hình, nhưng chúng ta không thể làm gì nếu không có nhiều manh mối thế này. Việc cùng một hiện tượng đã xảy ra hai lần có nghĩa là nó có thể xảy ra trong tương lai. Tôi sẽ tăng mức độ cảnh báo trong một thời gian."

"......Thật mỉa mai. Dù là để xác định nguyên nhân, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đợi Diệt Vong Nhân Tử gây thảm hoạ."

Kuroe là người đáp lại lời của Elluc. Vẻ mặt cô vẫn như thường lệ, nhưng giọng nói ấy, dù chỉ một chút nhưng cậu cảm thấy có sự hối tiếc.

“Không còn cách nào khác. Tôi không nói nó trở thành 『điều không xảy ra』 là ổn, nhưng tình hình hiện tại không có nhiều lựa chọn.”

"Vâng, tôi hiểu. Tôi xin lỗi vì đã nói một điều xúc phạm như vậy."

"Không, không sao. Tôi cũng có cảm xúc giống cô."

Elluc vừa nói vừa lắc đầu và nhìn lên.

"──Báo cáo chỉ có vậy thôi. Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mọi người hãy cẩn thận."

“......Vâng.”

Trước những lời đó, Mushiki chỉ có thể gật đầu.

Saika và các hiệp sĩ khác cũng có phản ứng tương tự. Mặc dù thất vọng vì không thể hành động ngay lập tức để đối phó với cuộc khủng hoảng của thế giới, nhưng ý chí thầm lặng để bình tĩnh chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng sắp tới vẫn thể hiện rõ qua nét mặt và cử động của mọi người.

“Kết thúc rồi. Vậy tôi về đây.”

Chính Anviett đã nói điều đó. Anh ta vẫy tay và rời Tổng bộ trong khi ngáp dài.

“Otou-san hôm nay có muốn ngủ trưa với Su không?”

“Đừng nói gì cả. Giờ tôi có lớp.”

──Chà, vì Surya đang bám vào lưng nên trông anh không được ổn lắm.

"Chúng ta cũng đi thôi. Luyện tập hàng ngày cũng là nhiệm vụ của một pháp sư.”

Tiếp theo, Kuroe nói như thể thúc giục mọi người. Mushiki khẽ gật đầu, mang theo Ruri, và rời Tổng bộ cùng Saika và Kuroe.

Và Hildegard, vẫn bám chặt lấy Saika, cũng đi theo.

“Hilde-san……?”

“Cô không cần phải đi cùng chúng tôi. Hiệp sĩ Hildegard.”

"À…...ừ, ừm…...nhưng tôi cảm thấy như mình đang bình tĩnh lại bằng cách nào đó…..."

Khi Kuroe và Mushiki nói vậy, Hildegard đáp với một nụ cười ngượng nghịu.

Kuroe thở dài bất lực.

“Tôi không có vấn đề gì, nhưng Saika-sama cũng có tiết học, nên cô cũng phải đến lớp đấy.”

“T, tôi hiểu……nhưng không sao……lưng ai đó……. Có lẽ tôi nên thuê ai đó để nấp sau lưng họ……”

"Cứ thoải mái. Nhưng trong trường hợp của Hiệp sĩ Hildegard, chẳng phải sẽ khó để che giấu một người mình không quen sao?"

“Ừm……”

Như thể bị nói trúng tim đen, Hildegard lắp bắp.

“Saika-chan……sẽ trở thành bức tường của tôi với giá 10.000 yên một ngày chứ……?”

“Xin đừng tuyển Viện trưởng làm những công việc kỳ lạ.”

Nghe những lời của Hildegard, Kuroe nói với đôi mắt khép hờ.

Và, lại đến sáng hôm sau.

“N……”

Thứ kéo ý thức Mushiki ra khỏi giấc mơ chính là âm thanh điện tử nhẹ nhàng vang vọng bên giường.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là smartphone của Mushiki. Nhưng không phải báo động. Âm thanh này là──

“…………!”

Ý thức dần dần tỉnh táo, cậu nhận ra đó là nhạc chuông điện thoại.

Mushiki vội vàng tỉnh dậy và nhấn vào nút gọi hiển thị trên màn hình.

"X, xin chào…..."

「Chào buổi sáng, Mushiki-san.」

Giọng nói phát ra từ điện thoại là của Kuroe.

“Chào buổi sáng. Có chuyện gì thế, Kuroe. ……Không lẽ, tôi ngủ quên à?”

「Không. Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Hiệp sĩ Elluc, nên tôi muốn cho cậu biết.」

“Cuộc gọi?”

「Đúng. ──Cách đây không lâu, có vẻ như hiện tượng biến mất tương tự lại xảy ra.」

“…………”

Mushiki không khỏi nín thở trước lời nói của Kuroe.

Khung cảnh cậu nhìn thấy trong hình ảnh 3D hôm qua và hôm kia hiện lên trong tâm trí.

“Vậy……à. Lần này là ở đâu……?”

Khi Mushiki hỏi, Kuroe tiếp tục với giọng trầm lặng nhưng mạnh mẽ.

「──Thành phố Ojou, Tokyo. Nói cách khác, ở 『đây』.”

“──Kuroe!”

Mushiki loạng choạng bước ra khỏi ký túc xá nam, nhìn thấy Kuroe đang đứng ở điểm hẹn và gọi lớn tên cô.

"Xin lỗi tôi tới trễ!"

Nói rồi cậu chạy đến chỗ đó trong khi cài nút đồng phục và cúi đầu. Cậu đã vội vàng thay quần áo sau khi nghe được tình hình qua điện thoại trước đó nên quần áo cậu rất lộn xộn. Tóc cậu cũng có chỗ xoăn.

“Không. Cậu vội quá rồi đấy. Saika-sama và Ruri-sama vẫn chưa ở đây, nên cứ bình tĩnh và chỉnh lại quần áo đi. Tình hình sẽ không thay đổi ngay cả khi cậu hoảng sợ."

"T, tôi xin lỗi…..."

Mushiki xin lỗi một lần nữa, nghe lời cô ấy bắt đầu chỉnh lại đồng phục của mình.

“N……?”

Sau đó, cậu cảm thấy hơi khó chịu và chớp mắt.

Trái ngược với Mushiki, Kuroe ăn mặc rất hoàn hảo, nhưng trang phục của cô không phải đồng phục «Đình Viên», mà là bộ đồ hầu gái cô mặc khi phục vụ Saika.

“Kuroe, hôm nay cô mặc thế này sao?”

“......? Cậu đang nói gì vậy?”

Kuroe hơi nghiêng đầu. Có vẻ như cô không biết cậu đang nói về cái gì.

“À, không. Không có gì cả. Nếu trường hợp khẩn cấp như thế này xảy ra, có lẽ bây giờ không phải lúc đến lớp──”

Mushiki ngừng nói ở đó.

Không, chính xác hơn là cậu không có ý định dừng lại nhưng đã bị ngắt lời.

Lý do rất đơn giản. Đột nhiên, một bóng người bí ẩn từ trên cao xuất hiện, bám chặt vào lưng Mushiki và hôn lên má cậu đầy say đắm.

“Nii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-samaNii-sama──”

“Wa! Ru, Ruri!”

Mushiki không khỏi hét lên. Cậu không thể nhìn thấy người đó vì người đó ở phía sau cậu, nhưng giọng nói và sức mạnh đó chắc chắn là của Ruri.

“Chào buổi sáng Nii-sama. Suốt 12 giờ qua em thực sự thấy rất cô đơn. Nii-sama cũng nhớ em phải không? Hãy nói với em anh đang cô đơn đi. Nếu tình yêu dần lớn lên trong lúc ta không thể gặp nhau, thì khoảnh khắc gặp mặt chính là một Charge Buster[note57961]. Anh không thấy thật vớ vẩn khi chỉ có ký túc xá nam và ký túc xá nữ sao? Chúng ta nên xây một ký túc xá cho anh chị em ở trung tâm.”

Và như thế. Giọng nói của em ấy, vẫn giống như thường lệ, khơi dậy nỗi sợ hãi.

“Ơ……?”

Rồi, Mushiki nhận ra điều gì đó và khẽ cau mày.

Bộ đồ của Ruri bay phấp phới trong tầm mắt cậu. Màu sắc của nó có vẻ khác với bộ đồng phục «Đình Viên» Ruri thường mặc.

Không, nói chính xác hơn thì nó là──

"Ruri? Tại sao em lại mặc đồ giống Kuroe…...?"

Mushiki tò mò hỏi.

Đúng. Thứ Ruri đang mặc bây giờ là trang phục người hầu rất giống với Kuroe──hay còn gọi là đồng phục hầu gái.

“Eh?”

Tuy nhiên, Ruri đáp lại câu hỏi của Mushiki với vẻ mặt bối rối.

"Quần áo giống nhau. Đúng vậy. Đó là đồng phục."

Sau khi Ruri trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, cô chợt lắc vai như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Gì vậy? Anh không muốn em mặc đồ may sẵn sao? Có phải đấy là lời khẳng định anh muốn em là hình mẫu anh mong muốn không? Em không ngờ phía sau vẻ ngoài đó anh lại có tính chiếm hữu đấy? Hôm nay anh định trốn học để đi mua quần áo đúng không? Thật không thể đợi được. Đến đây và giới thiệu những yếu tố mới như vậy……có phải là một bản cập nhật thần thánh không? Thật sự cảm ơn. Em sẽ không ngần ngại trả tiền đâu.”

“B, bình tĩnh lại Ruri. Cổ, em đang siết cổ anh đấy.”

“Úi. Sức mạnh tình yêu của em hơi cao quá thì phải.”

Khi Mushiki gõ nhẹ vào cánh tay cô, Ruri thả tay ra với nụ cười gượng gạo, "Tehhe."

Đường thở được mở ra và oxy được bơm vào phổi. Mushiki thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, có một điều đáng lo ngại hơn. Cậu mất một lúc để lấy lại hơi thở và tiếp tục nói.

"......Ruri. Em vừa gọi nó là đồng phục à?"

“Eh. Có chuyện gì sao?”

Ruri trả lời với giọng điệu hiển nhiên. Cô dường như không có bất kỳ nghi ngờ nào về trang phục mình mặc.

Đó là lúc cậu cuối cùng cũng nhận ra. Giờ nghĩ lại, phản ứng của Kuroe lúc trước cũng rất lạ. Cậu đã nghĩ vì lý do nào đó mà Kuroe đang mặc đồ hầu gái, nhưng dường như cô ấy không nghĩ trang phục của mình có gì đặc biệt.

Và những suy nghĩ của Mushiki ngay lập tức nảy ra một điều gì đó. Đúng. Mới hôm qua, có người đã nói──

"──Yah. Chào buổi sáng cả ba người. Xin lỗi vì đến muộn."

Khoảnh khắc đó. Mushiki bị gián đoạn dòng suy nghĩ khi cậu nghe thấy một giọng nói phát ra từ hướng ký túc xá nữ.

Tuy nhiên, điều đó không phải là không có lý. Rốt cuộc, ở đó.

“S, Saika……-san──”

“N? Ah, chào buổi sáng Mushiki. Chuyện gì vậy? Trông tôi thế nào?”Cô ấy không ai khác chính là Kuozaki Saika, mặc trang phục hầu gái giống Kuroe và Ruri.

“────Hi────”

Ngay khi võng mạc cậu ghi lại được hình ảnh đó, Mushiki ngạt thở như bị hấp dẫn và gần như ngã gục tại chỗ. Lý do khiến cậu vẫn giữ được tư thế là một lý do đơn giản, là Ruri, người cảm nhận được cơ thể Mushiki đang mất dần sức lực, đã hỗ trợ cậu từ phía sau. Nhân tiện, lúc đó, Ruri đang thì thầm một cách hào hứng, ``Ồ. Có chuyện gì vậy, Nii-sama? Có phải đó là biểu hiện anh muốn giao phó cả thể xác và linh hồn của mình cho em không? Nếu vậy, em chỉ còn biết giúp anh mà thôi.”, nhưng Mushiki hiện tại không thể nghe rõ.

Quần áo hầu gái là trang phục làm việc của người hầu. Thông thường, đây là bộ trang phục mà một người cao quý như Saika sẽ không bao giờ mặc.

Nhưng giờ đây, hai sinh vật đáng lẽ không bao giờ gặp nhau này đã làm nên một cuộc hôn nhân kỳ diệu.

Mushiki cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi tự nhiên lăn dài trên má.

“Cảm……ơn──”

"......? Tại sao vừa rồi tôi lại được cảm ơn?"

Saika nghiêng đầu bối rối hỏi.

Thay cho Mushiki, người quá xúc động không nói nên lời, Kuroe trả lời ngắn gọn, "Được rồi."

“C────, cái quái gì vậy, đây là”

Sau khi nhận được báo cáo từ Elluc, Anviett đến thăm đầu phía Tây «Đình Viên», nhìn khung cảnh trải rộng trước mắt, mặt anh nhăn lại vì bực bội.

Nhưng đó là điều tự nhiên. Rốt cuộc, một phần bức tường kiên cố bao quanh «Đình Viên» đã biến mất như thể bị cạo sạch, để lộ khung cảnh 『bên ngoài』.

Không. Phong cảnh 『bên ngoài』, có thể hơi sai một chút. Khung cảnh đường phố lẽ ra phải kéo dài ra ngoài khu vực «Đình Viên», như thể đã bị xóa bằng cục tẩy và giờ trở thành một bãi đất trống. Tiếng còi báo động của xe cứu thương, xe cứu hỏa và tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng đưa tin đã vang lên không ngừng từ lâu rồi.

“............”

Anviett tiếp tục bước đi với vẻ mặt nhăn nhó, cho đến khi đến gần một bức tường bị thủng một lỗ lớn.

Anh vuốt ve vết cắt mới toanh bằng đầu ngón tay. ──Mặt cắt mịn đến mức có thể bị đứt tay.

Những bức tường bên ngoài của «Đình Viên» cực kỳ chắc chắn, cả về vật lý lẫn phép thuật. Ngay cả khi Diệt Vong Nhân Tử tấn công, nó cũng sẽ không bị hư hại dễ dàng, cho dù có bị phá hủy, anh cũng không nghĩ nó sẽ bị như thế này.

Tất nhiên là anh đã đọc các báo cáo mô tả thiệt hại ở miền đông Hoa Kỳ và miền nam Australia, nhưng khi thực sự thấy nó như thế này, sự bất thường trở nên rõ ràng.

Hẳn là một Diệt Vong Nhân Tử, nhưng vì hình dáng của nó chưa được quan sát thấy, khó để tưởng tượng đó đơn giản chỉ là một hành động bạo lực. Sẽ là thích hợp nếu coi nó là một loại đặc biệt.

“Thật mịn.”

Vừa nói, vừa vuốt ve mặt cắt bức tường phía sau Anviett, dĩ nhiên là Surya. Hôm nay cũng vậy, Surya vẫn bám chặt lấy Anviett.

Sáng nay anh ra khỏi phòng từ sớm để xem hiện trường, nhưng trong khi Anviett chuẩn bị sẵn sàng thì cô đã đứng sẵn ở lối vào.

“......Thiệt tình.”

Anh đã quen với việc bị theo dõi khắp nơi và anh biết bây giờ phàn nàn cũng chẳng ích gì, nhưng khi có cô ở bên, bầu không khí lẽ ra phải căng thẳng dường như dịu đi. Anh khẽ thở dài và gãi đầu.

Nhưng nghĩ lại, vài ngày qua──sau khi giúp đỡ Surya đang bị truy đuổi bởi lũ pháp sư dị giáo, anh cảm thấy như có rất nhiều điều kỳ lạ đang xảy ra.

Chưa kể đến sự tồn tại của chính Surya, người tự nhận mình là con gái của Anviett, hay những vụ mất tích bí ẩn đang xảy ra trên khắp thế giới, anh cảm thấy dáng vẻ Saika thật kỳ lạ. Ngoài ra, Ruri đã hành động kỳ lạ kể từ ngày hôm qua……không, có lẽ ngay từ đầu cô ấy đã như thế rồi. Suy nghĩ quá nhiều, đó là thói quen xấu của Anviett.

“…………”

──Tuy nhiên, 『điều này』 chắc chắn là bất thường.

Anviett liếc nhìn phía sau và cau mày khó khăn.

Có các giáo viên và học sinh «Đình Viên», có lẽ đến để xem chuyện gì đang xảy ra ở hiện trường như Anviett, nhưng──

Tất cả các nữ sinh đều không mặc đồng phục «Đình Viên»,' mà mặc thứ gì đó trông giống như những chiếc váy tạp dề bồng bềnh. Nó giống hệt như thứ phụ tá của Saika mặc.

Rồi, như thể nhận thấy ánh mắt của anh, một nhóm nữ sinh gần đó tiến lại gần.

“Cảm ơn vì sự nỗ lực, Svarner-sensei.”

“......Oh. Mấy đứa làm gì ở đây?”

“Bọn em đến để giúp Tatekawa-sensei. Để đề phòng người ngoài vô tình đi vào, tạm thời từ bây giờ, có vẻ như một kết giới đẩy lùi sẽ được đặt ở đây.”

“Ah──”

Anviett gật đầu đồng tình.

Vì kết giới cản trở nhận diện vẫn đang hoạt động nên bên trong «Đình Viên» không bị lộ ra trước mắt công chúng, nhưng ngay cả khi người đó không cố tình làm vậy, một khi họ bước vào bên trong cơ sở thì điều đó sẽ không còn nữa. Cần lưu ý đến các đội cứu hộ, các công ty xây dựng tham gia vào nỗ lực phục hồi, các nhân viên truyền thông, vân vân.

Tuy nhiên đó là tất cả những gì anh hài lòng. Với đôi mắt khép hờ, anh tiếp tục.

“……Vậy, bộ trang phục kỳ lạ đó là sao vậy? Nếu là lễ hội trường thì vẫn còn lâu lắm.”

“…………?”

Các nữ sinh nghiêng đầu thắc mắc và nhìn xuống trang phục của mình.

Trang phục cần thiết để tạo kết giới──có vẻ không phải vậy. Phản ứng của họ như thể không biết Anviett đang nói về điều gì.

Mặt khác, các nam sinh gần đó đều mặc đồng phục bình thường và cũng có biểu cảm kỳ lạ như Anviett khi nhìn trang phục của họ. Nhìn thấy phản ứng của Anviett, họ có vẻ nhẹ nhõm và thở phào, `Quả nhiên là vậy…....'' “Tốt quá. Chúng ta không có vấn đề gì cả…...''

Tuy nhiên, Anviett không theo đuổi chuyện đó thêm nữa. Không phải là anh quyết định lo lắng về chuyện đó là vô ích, nhưng anh còn có việc khác phải giải quyết.

“Ara, em là……”

"Em đến từ đâu vậy? Không lẽ là 『bên ngoài』......"

Các nữ sinh phát hiện Surya đang vuốt ve một phần bức tường và bắt đầu nói chuyện với cô bé.

“Ah, đó──”

Khi Anviett định trả lời thì những cô gái khác cũng đáp lại.

“Ah, là Surya-chan. Cô bé không sao cả.”

“Này, cậu chưa nghe nói à? Đứa con ngoài giá thú của Svarner-sensei.”

“À……à……đứa trẻ này là một ví dụ.”

"Em xin lỗi, sensei. Em không biết điều đó."

Những cô gái nói chuyện với Surya cúi chào Anviett. Anviette nheo mắt lại trong khi nhíu mày.

“Đã-bảo-rồi! Không phải con ngoài giá thú! Tao không có con!”

Anviett đã chán việc phủ nhận rồi, nhưng rõ ràng nếu anh không nói gì thì coi như anh đã thừa nhận. Anh cao giọng bực tức.

Sau đó, các nữ sinh có vẻ mặt như đang đau đớn.

“Không thể nào……cho dù thầy không muốn thừa nhận đến thế nào đi chăng nữa, thầy cũng không được nói những điều như vậy trước mặt cô bé!”

"Đúng vậy. Có thể là sensei không nhớ thôi."

“Ah, sensei có vẻ rất nổi tiếng.”

"Này Surya-chan. Em có biết tên mẹ mình không?"

Họ bắt đầu nói những điều như thế. Anviett thở dài và một vệt xanh xuất hiện trên trán.

“Bọn mày……”

Tuy nhiên, Anviett không tiếp tục những lời đó.

Bởi vì Surya, người đã gật đầu đáp lại câu hỏi của nữ sinh, lên tiếng như muốn ngắt lời anh.

“Tên okaa-san là──Sara.”

Surya thốt ra cái tên đó.

“──────Cái gì?”

Anviett cảm thấy tim mình như bị bóp nát.

“Thật……kinh ngạc.”

Mushiki, đã lấy lại được bình tĩnh, cùng với Saika và Kuroe, đã đến đầu phía Tây «Đình Viên», nơi xảy ra hiện tượng biến mất.

Nhân tiện, việc đi lại rất khó khăn nên cậu đã bảo Ruri buông lưng mình ra. Ruri khá miễn cưỡng, nhưng khi Mushiki nói: “Thế này anh không thể thấy khuôn mặt dễ thương của Ruri được đâu.”, cô ấy ngượng ngùng buông tay ra. Thay vào đó, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, Ruri đều nháy mắt hoặc bắt đầu tạo dáng.

Ở đầu phía Tây «Đình Viên», nơi bức tường bị khoét gọn gàng, một số giáo viên, nhân viên và học sinh tới giúp đỡ đã tụ tập, tất bật khảo sát và dựng kết giới.

“──Nó giống với dấu hiệu biến mất trong báo cáo.”

"Ah. Quả nhiên, đây chắc chắn chính là hiện tượng đã xảy ra liên tục kể từ ngày hôm kia."

"Đúng vậy. Nhưng không ngờ lại gần đến thế……chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nii-samaNii-sama. Nhìn em nhìn em đi. Dễ thương không?"

Kuroe, Saika và Ruri, tất cả đều mặc quần áo giống nhau, lần lượt thốt lên khi nhìn cảnh tượng hoang tàn tại hiện trường. Mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Ruri là người duy nhất tạo dáng dễ thương trong khi nhìn về phía Mushiki. Mushiki mỉm cười cay đắng và trả lời: “Rất dễ thương.''

“Diệt Vong Nhân Tử……nó, có lẽ là thứ gì đó ảnh hưởng đến các khái niệm và quy luật tự nhiên.”

Kuroe nheo mắt khi tiếp tục.

“Mặc dù phạm vi sát thương hẹp hơn so với các loài hung bạo hơn như «Rồng» và «Kraken», nhưng khi đáp ứng một số điều kiện nhất định, chúng thường tạo ra hiệu ứng đặc biệt. Và trên hết, trừ khi có thể tìm ra quy tắc, chúng ta thậm chí không thể nắm bắt được bức tranh thực tế. Có thể nói đây là một Diệt Vong Nhân Tử rất rắc rối."

Vừa nói, ánh mắt cô hương về phía Mushiki.

"Nói đến thứ gì đó có quy mô như thế này, nó có thể đã tác động đến những nơi khác trên thế giới. ──Mushiki-san. Không quan trọng tầm thường đến mức nào. Cậu có cảm thấy gì đó kỳ lạ không?

“Vâng. Chuyện đó……có.”

Khi cậu đáp lại Kuroe, người vừa nói vừa lắc lắc vạt đồng phục hầu gái của mình, Kuroe nhíu mày ngạc nhiên.

“Cái quái gì vậy? Có chuyện gì đó kỳ lạ đang xảy ra sao?”

“Đã nói rồi, là bộ đồ đó. Tại sao mọi người đều mặc đồng phục hầu gái?”

Mushiki vừa nói vừa chỉ vào Kuroe.

Trước đó, Mushiki không thể nói bất cứ điều gì do sức công phá của Saika trong bộ trang phục hầu gái (cậu vẫn không thể nhìn thẳng vào cô ấy trong thời gian dài), nhưng cậu biết điều này rõ ràng là sai.

Rốt cuộc, không chỉ Saika và Ruri, mà tất cả các nữ sinh tụ tập tại hiện trường đều mặc trang phục giống nhau. Hơn nữa, dường như không có cô gái nào mặc nó có bất kỳ nghi ngờ gì.

“Chuyện đó……nghĩa là, bộ đồ này kỳ lạ?”

"Thật kỳ lạ……mọi người đều mặc đồng phục cho đến ngày hôm qua đúng không? Tại sao đột nhiên lại…...không phải giống như những gì Hilde-san đã nói ngày hôm qua sao?"

“Hiệp sĩ Hildegard──”

Nghe những lời của Mushiki, Kuroe hơi cau mày.

Tuy nhiên, trước khi Kuroe kịp nói lời tiếp theo.

“──Kuozaki!”

Phía trước──từ hướng bức tường đã biến mất, một tiếng hét giận dữ vang lên.

“Anviett-san……?”

Nhìn về hướng giọng nói, Mushiki mở to mắt.

Đúng. Ở đó, người ta thấy Anviett đang la hét một cách bất thường.

Khi Mushiki và những người khác còn đang ngạc nhiên, Anviett bước nhanh về phía Saika và không một chút do dự, tóm lấy cổ áo cô.

“Cô──cô biết bao nhiêu rồi hả!”

Rồi, trong khi trừng mắt nhìn Saika với đôi mắt đầy giận dữ, anh đầy tức giận hét lên.

“Cái──”

“Anviett-san!?”

Mặc dù Ruri và Mushiki chết lặng vì sốc, Anviett vẫn tiếp tục mà không chút do dự.

“Chuyện gì đang xảy ra……! Tại sao──tại sao tên Sara lại xuất hiện ở đây!? Nói đi! Cô biết cái quái gì rồi hả!?”

【────】

Lời của Anviett nghe như tiếng hét.

Kuroe và Ruri đều nín thở──có vẻ vậy.

Tuy nhiên, điều đó chỉ diễn ra trong giây lát. Saika nhanh chóng trở lại biểu cảm bình thường và trả lời với giọng bình tĩnh.

"Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu anh đang nói về cái gì cả. Anh có thể vui lòng để tôi đi được không?"

“Đừng có đùa──sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được! Nếu có liên quan đến 『lúc đó』, còn ai ngoài cô──”

Anviett không buông tay ra, mà còn nắm chặt lấy cổ áo cô và tiến lại gần hơn. Có sự khác biệt về chiều cao giữa hai người. Cơ thể Saika nổi lên khỏi mặt đất như thể được nâng lên.

Nhưng đó là tất cả những gì Anviette hét lên. Viền áo của Anviett bị kéo chặt từ phía sau.

“Otou-san……thực sự không muốn làm điều này, phải không……?”

“…………!”

Là Surya. Anviett nhìn thấy hình bóng đó qua khóe mắt, nghiến răng thật chặt rồi thô bạo thả cơ thể Saika ra.

“Saika-san!”

“......Ah, cảm ơn. Không sao đâu.”

Mushoku vội vàng đỡ người Saika, Saika ho nhẹ trước khi trả lời.

“…………Chết tiệt────”

Anviett trừng mắt nhìn Saika một lúc, cuối cùng anh nói như thể đang bất mãn và rời khỏi hiện trường. Sau đó Surya cúi đầu thật sâu rồi chạy lon ton theo sau.

“......Cái, quái gì……”

“Anh ta bị sao vậy! Thật thô lỗ với Phù Thủy-sama…...!"

Trước hiện trường đang náo loạn vì tình huống bất ngờ, Mushoku và Ruri tỏ ra bối rối và phẫn nộ.

Tuy nhiên, trong lúc này, Kuroe và Saika cau mày như thể họ đang nghĩ đến điều gì đó.

“……Viết lại sự kiện, thao túng nhận thức……mong ước──Sara……không thể nào, chuyện đó──”

“Kuroe……? Có chuyện gì thế?”

Khi Mushiki hỏi, Kuroe cụp mắt xuống một lúc rồi ngẩng đầu lên.

“Có điều này tôi muốn điều tra……một chút. Tôi muốn thảo luận chi tiết sau."

"......Ah. Đúng rồi. Tôi cũng sẽ xem xét nó."

Saika nói và cố gắng đồng tình với Kuroe.

Nhìn thấy tình huống bất thường này, Mushiki và Ruri không khỏi nhìn nhau.

“Ừm, Sara là ai vậy……?”

Với câu hỏi đó, Kuroe chậm rãi gật đầu rồi trả lời.

"Sara Svarner. ──Cô ấy đã qua đời khoảng 100 năm trước, và là vợ của hiệp sĩ Anviett."

“Otou-san──”

“......Phiền thật đấy.”

Sau khi Anviett rời khỏi hiện trường vụ biến mất, Surya ngập ngừng nói với anh, và anh trả lời với giọng điệu khó chịu.

Không phải là anh muốn tỏ ra đặc biệt ác ý, cũng không phải muốn làm con bé tổn thương. Tuy nhiên, đầu anh bối rối và anh không thể sắp xếp suy nghĩ một cách hợp lý.

"Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy……"

Anh gãi tóc và nói một cách khó chịu.

Sau đó, Anviett quay ra phía sau──nhìn Surya.

“……Cô, là cái quái gì vậy? Tôi đã xác nhận giữa tôi và cô không có mối quan hệ huyết thống nào cả. Nhưng──làm sao cô biết tên Sara?”

"Sara……mẹ của Su. Ở bên Su, luôn như vậy. Con biết otou-san, okaa-san luôn nói về điều đó…..."

"Đừng ngốc nghếch, Sara đã không còn nữa. Lúc đó... cô ấy đã chết. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Chúng tôi đã tổ chức tang lễ cho cô ấy. Hay là cậu định nói rằng cậu đến từ thế giới khác?"

“Đừng có đùa. Sara đã không còn nữa. Lúc đó……cô ấy đã chết. Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Ngoài ra còn có một đám tang. ──Hay là, cô đang muốn nói cô ấy đến từ thế giới khác?”

Anviett nói trong khi lườm như thể sắp bắn cô, nhưng Surya trả lời không chút do dự.

“Không sao đâu. Cha sẽ sớm biết thôi. Otou-san……lúc đó, đã 『ước』.”

“『Ước』......?”

Không hiểu Surya đang nói gì, anh cau mày.

Khoảnh khắc tiếp theo──Anviett bị một cơn đau đầu dữ dội.

“Gu……!? Ah……!?”

Anh chợt ôm đầu, gập người lại thành hình chữ Cửu[note57962].

Tuy nhiên, anh ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn. ──Không chỉ là đau đầu. Đúng. Như thể một lượng thông tin khổng lồ đang bị ép vào đầu anh──

“……────…………──”

Vài phút sau. Anviett đang cúi xuống với mồ hôi nhễ nhại trên mặt, từ từ ngẩng đầu lên.

“Cái gì……đây là──”

Rồi, giữa lúc bối rối, anh cất giọng.

“Cái gì vậy, 『ký ức này』......!”

Tiếng hét đó, giống như cơn thịnh nộ──nhưng cũng giống tiếng khóc.

“…………”

Sau vụ náo động ở đầu phía tây «Đình Viên», Kuroe một mình đến kho lưu trữ dưới lòng đất của Đại Thư viện «Đình Viên».

Đây là khu vực cất giữ sách cấm và tài liệu quan trọng, học sinh bình thường không được phép vào. Nó nằm ở tầng trên của cơ sở phong ấn dưới lòng đất, nơi đã bị thiệt hại đặc biệt nặng nề trong cuộc tấn công của Tokishima Kurara hai tháng trước, nhưng giờ đã được sửa chữa hoàn toàn.

Trong họa có phúc, không có tài liệu nào được xác nhận là bị mất hoặc hư hỏng trong trận chiến. Chà, thứ quan trọng hơn nhiều là trái tim của «Ouroboros» đã bị lấy đi, nên đây không phải chuyện đáng mừng.

Kuroe ngồi xuống chiếc ghế trong cùng của thư viện và đặt tay lên thiết bị đầu cuối được lắp đặt ở đó.

“Xác thực. Karasuma Kuroe.”

Một âm thanh điện tử nhỏ vang lên như thể đáp lại giọng nói của Kuroe, và một tia sáng truyền qua lòng bàn tay của Kuroe, rồi đến mắt cô. Sau khi nhập mật khẩu phức tạp, một hình ảnh 3D có hình dạng một cuốn sách cuối cùng cũng được hiển thị trước mặt Kuroe.

Nó là một thiết bị đầu cuối để xem các tài liệu điện tử hoàn toàn độc lập với mạng bên ngoài. Những người duy nhất có thể tự do xem tài liệu này là Saika, Viện trưởng«Đình Viên» và Kuroe, người được (cơ thể) Saika cho phép đặc biệt.

Đúng vậy. Tài liệu này chứa đựng những thông tin chỉ có Saika mới biết về 12 Diệt Vong Nhân Tử cấp Thần Thoại mà Saika đã chinh phục cho đến nay.

“──Diệt Vong Nhân Tử số 010. Cho xem dữ liệu.”

Khi Kuroe lẩm bẩm nói, cuốn sách đang phát sáng mờ lật mở và tư liệu liên quan được chiếu lên.

“…………”

Sau đó, mất khoảng 10 phút để xem qua dữ liệu.

Kuroe có cảm giác một khả năng vừa lướt qua đầu cô đang trở thành thực tế một cách từ từ nhưng chắc chắn.

“Nếu 『chuyện đó』 xảy ra, cô bé──”

Và khoảnh khắc đó. Smartphone của Kuroe bắt đầu rung nhẹ.

Rõ ràng là một cuộc gọi đến. Khi nhìn vào màn hình, cô thấy tên Elluc được hiển thị.

"──Vâng. Tôi là Karasuma. Có chuyện gì không ạ?"

「Ừm. Vừa nãy, một hiện tượng mất tích tương tự đã được xác nhận. Lần này là Đông Âu. Mặc dù nhỏ hơn nhiều so với ba trường hợp trước, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Một ngày một lần không phải quy luật, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.」

“…………”

Nghe báo cáo của Elluc, Kuroe cau mày trong khi nghiến răng. ──Mặc dù bình tĩnh chính là con người của một người hầu, nhưng ở đây sẽ không có ai phán xét cô cả.

Vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn. Tuy nhiên, nếu suy đoán của Kuroe là đúng thì không có thời gian để nói chuyện một cách nhàn nhã như vậy. Hoàn thành chuẩn bị và quyết tâm trong chớp mắt, cô tiếp tục nói.

“Hiệp sĩ Elluc. Tôi có một yêu cầu.”

「Gì vậy? Xin hãy nói cho tôi biết.」

"──Ngay bây giờ, hãy bảo vệ Surya-san. Hãy lịch sự nhất có thể. Đừng tạo ra bất kỳ cảm giác thù địch nào.”

「Surya……ah, cô bé đó? Tại sao vậy?」

Nghe lời của Kuroe, Elluc nghi ngờ nói.

Tuy nhiên, đó là một câu hỏi đương nhiên. Kuroe cố gắng không để sự lo lắng thấm vào giọng nói, tiếp tục với giọng bình tĩnh,.

"Cô bé sở hữu Diệt Vong Nhân Tử──không, có khả năng cô bé đã đồng hoá với Diệt Vong Nhân Tử, giống như Tokishima Kurara.”

「Cái gì?」

Elluka tiếp tục, có vẻ nghi ngờ.

「Ý cô là cô bé lẻn vào dưới vỏ bọc con gái Anviett để gây hại cho «Đình Viên», giống như Tokishima Kurara?」

"Không. Tôi thậm chí còn không chắc liệu cô bé có thù địch với chúng ta hay không. Nhưng nếu suy đoán của tôi đúng, dù cô bé có thích hay không, cô bé

cũng có tiềm năng tác động rất lớn đến thế giới."

「Ý cô là gì? Diệt Vong Nhân Tử đó là cái quái gì thế?」

“Diệt Vong Nhân Tử dạng vật chất, 〖Vận Mệnh Luân «Fortuna»〗. ──Một『 thiết bị biến điều ước thành hiện thực』.”

Đáp lại câu hỏi của Elluc, Kuroe cho cô biết tên nó.

「──Xin kính mời. Anviett Svarner-sensei. Cùng với con gái, hãy đến tổng bộ ngay lập tức. Xin nhắc lại──」

Trong khuôn viên «Đình Viên», một thông báo chưa bao giờ được nghe nhiều hơn một lần được vang lên.

Trong khi nghe nó, Saika đang đi dạo quanh khu vực phía Tây «Đình Viên».

Không, không chỉ Saika. Khi nhìn quanh, có thể thấy các học sinh đây đó tđang tìm kiếm gì đó, giống như Saika. Mọi người hẳn đều nhận được chỉ dẫn của Elluc, và đang tìm kiếm Anviett.

Nói chính xác thì mục tiêu thực sự là Surya, nhưng chỉ có một số ít người biết về nó, bao gồm cả Saika và Ruri.

Dù thế nào đi nữa, theo mệnh lệnh của Elluc, bây giờ «Đình Viên» trông giống như một mẻ cá lớn. Saika cũng tham gia tìm kiếm với tư cách một học sinh. Mushiki và Ruri muốn đi cùng Saika, nhưng khi cô khuyên họ tốt hơn là nên tách ra trong những lúc như thế này, cả hai đều rơi nước mắt (ẩn dụ) khi lắng nghe.

Việc thông báo liên tục được gửi đi, đồng nghĩa với việc Anviett và Surya vẫn chưa được tìm thấy.

Xem xét tính cách của Anviett, thật khó để tưởng tượng anh ta ngó lơ thông báo mà không có lý do.

Trong trường hợp đó, khả năng cao là anh ta đang ở đâu đó thông báo không thể đến được, hoặc anh ta đang cố tình trốn.

Sẽ ổn thôi nếu là vế trước. Tuy nhiên, nếu là vế sau thì Anviett đã──

“Anviett──”

Và, chính lúc Saika thở dài gọi tên anh.

Trên con đường phía trước, một bóng người to lớn đang lắc lư xuất hiện.

“N……?”

Vì cảm giác khó chịu, cô không thể không nhìn lên.

Lý do rất đơn giản. Bóng dáng đó, không hợp cảnh quan «Đình Viên» cho lắm.

Một người phụ nữ cao. Mặc dù chỉ là ước tính, nhưng cô nghĩ cô ấy cao hơn hai mét. Như không muốn lộ da thịt, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài bó sát trái mùa, đội một chiếc mũ rộng vành che khuất đôi mắt. Mái tóc dài lộ ra sau chiếc mũ, phần ngọn tóc đung đưa trong gió.

Ít nhất, không phải là sinh viên. Tuy nhiên, trong số các giáo viên «Đình Viên» cô không nghĩ có một người như vậy.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là──mặc dù có vẻ ngoài nổi bật như vậy, ngoài Saika, không hề có ai để ý đến cô ấy.

“──Ojou-san.”

Người phụ nữ từ từ đến gần Saika và gọi cô.

"Tôi muốn hỏi cô một câu. Cô có biết một cô bé khoảng mười tuổi không? Cô bé có mái tóc vàng xinh đẹp……tên cô bé là──đúng rồi, Surya."

“......Biết về Surya, cô là ai?”

Nghe những lời đó, Saika trở nên cảnh giác.

Sau đó, có lẽ cảm nhận được phản ứng của Saika, người phụ nữ phát ra một âm thanh nhỏ.

“Ara……có lẽ là, «Đình Viên» đã phát hiện ra bí mật của đứa trẻ. Vậy……hết cách rồi. Sang kế hoạch tiếp theo nào.”

Người phụ nữ dùng bàn tay đeo găng da nhấc vành mũ lên, để lộ khuôn mặt.

“────”

Đôi môi màu đỏ độc, một con mắt ló ra từ giữa lớp băng, tất cả mãi mãi đọng lại trong mắt Saika.

──Khoảng hai giờ, kể từ khi cuộc tìm kiếm bắt đầu.

“Đã tìm thấy Anviett-san chưa?”

Ngay khi Mushiki bước vào Tổng bộ, cậu cao giọng.

Elluc, Kuroe và Hildegard, những người đã tập trung ở đó, chuyển sự chú ý sang cậu. Hildegard có vẻ ngạc nhiên trước âm lượng giọng nói của cậu và vai cô run lên.

"Chưa. …...Không, nếu gọi việc biết được vị trí là『đã tìm thấy』, có lẽ cũng không sai."

Elluc nói với vẻ mặt cay đắng. Trước sự thiếu rõ ràng, Mushiki nghiêng đầu bối rối.

Trong khi đang tìm kiếm Anviett và Surya, cậu nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Kuroe trên smartphone, nên cậu vội vã đến Tổng bộ vì nghĩ có một số tiến triển──có vẻ như Anviett vẫn chưa được tìm thấy.

Nhân tiện, như một ghi chú, sau lưng Mushiki là Ruri. Mặc dù không dính vào lưng, nhưng em ấy luôn duy trì khoảng cách cố định.

Cậu đang tìm kiếm Anviett trong khi tách ra theo lời Saika, nhưng trước khi cậu kịp nhận ra thì em ấy đã ở bên. Khi được hỏi về điều đó, Ruri chỉ nói: “Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ, nii-sama. Hay đó là số phận? Số phận của hai anh em.” Kuroe và những người khác chắc hẳn bằng cách nào đó đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Họ không ép buộc.

“Ừm……ý chị là gì? Chị biết anh ấy ở đâu không?”

"Nhìn vào đây đi. Đây là thông tin đã được gửi trước đó. ──Silber nee-san, làm ơn."

『Vâng~』

Khi Kuroe nói vậy, giọng Silber vang vọng từ khoảng không, và một hình ảnh xuất hiện trên bàn.

Những gì được hiển thị là Anviett. Surya cũng có thể được nhìn thấy gần đó.

“......! Đây là──”

Khi Mushiki đang ngạc nhiên thì Anviett trong video lên tiếng, ánh mắt sắc bén như thể sắp bắn đối phương.

「Viện trưởng «Không Khích Đình Viên», Kuozaki Saika nghe đây. ──Hãy đấu một trận nghiêm túc với tôi.」

“Cái──”

「Địa điểm là Trung tâm Đào tạo Giảng dạy Midaiyama. Không có quy tắc. Không có hạn chế. Thứ duy nhất có ở đây là không khoan nhượng. Chiến thắng hay thất bại, chỉ được xác định bằng cái chết hoặc sự đầu hàng của một trong hai chúng ta. Nếu yêu cầu này không được chấp nhận──」

Nói xong, Anviett liếc nhìn Surya bên cạnh.

「──Sử dụng sức mạnh của Diệt Vong Nhân Tử 〖Vận Mệnh Luân «Fortuna»〗, tôi sẽ hủy diệt thế giới này. …...Nếu là cô, cô hiểu điều này nghĩa là gì chứ?」

“…………”

Nghe lời của Anviett. Mushiki không khỏi nín thở.

"Phá hủy……thế giới? Anh đang nói gì vậy, Anviette-san……. Điều đó, không phải là điều hoàn toàn trái ngược với những gì «Đình Viên» đang làm sao? Ngoài ra, làm điều đó không hề dễ dàng──"

“Không.”

Như muốn ngắt lời Mushiki, Kuroe lắc đầu.

“Nếu 〖Vận Mệnh Luân «Fortuna»〗 thực sự được hồi sinh, nó không phải là không thể.”

“K, không thể nào……”

Cậu không biết cụ thể, 〖Vận Mệnh Luân «Fortuna»〗 là loại yếu tố hủy diệt nào. Tuy nhiên, thật khó để tin Kuroe lại có thể nói đùa như vậy. Sự căng thẳng biến thành mồ hôi và chảy xuống má cậu.

Sau đó Elluc vuốt cằm với vẻ mặt khó hiểu.

“......Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng miễn là cậu ta có 〖Vận Mệnh Luân «Fortuna»〗 trong tay, chúng ta không còn cách nào khác ngoài tuân theo.

──Saika. Nghe hết rồi chứ. Hoàn toàn hạ gục cậu ta đi.”

“Đ, đúng vậy! Mặc dù đang thua liên tiếp trước Phù Thuỷ-sama, thật ngu dốt! Hãy nhắc cho anh ta biết sự chênh lệch đẳng cấp!”

Ruri cao giọng đồng tình với Elluc.

Tuy nhiên, Elluc nghiêng đầu bối rối.

“......Vậy, Saika đâu? Không phải cô ấy đi cùng nushi sao?”

"Eh? Không. Bởi vì cô ấy nói chia ra sẽ nhanh hơn nên chúng tôi đã tách ra. Tôi nghĩ cô ấy đã đến trước, nhưng…..."

Khoảnh khắc Mushiki trả lời, một âm thanh giống như báo động bắt đầu vang lên bên trong Tổng bộ.

“Gì vậy, âm thanh đó?”

『Liên lạc từ bên ngoài. Số này là──Sa-chan.』

Nghe lời của Elluc, Silber đáp lại. Sa-chan, đó là cái tên Silber dùng khi gọi Saika. Đối với Silber, người tự gọi mình là chị gái của toàn nhân loại, ngay cả Viện trưởng cũng là em gái của cô ấy.

“Từ Saika……? Kết nối đi, aneue.”

『Đã hiểu-desu.』

Cùng lúc Silber nói, một hình ảnh trộn lẫn tiếng ồn được chiếu lên bàn.

“......……!?”

Khi nhìn thấy nó, cậu không khỏi cau mày.

Không chỉ Mushiki. Ruri, Elluc và Hildegard nữa. Ngay cả Kuroe cũng có vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhưng đó cũng là điều đương nhiên. Rốt cuộc, những gì được chiếu ở đó là Saika bị trói vào ghế bằng dây thừng.

「──Chúc một ngày tốt lành. Mọi người trong «Đình Viên». Tôi là Zhuyan.」

Một giọng nữ trầm vang lên trong hình ảnh.

「Người của các cô đang nằm trong tay tôi. Nếu muốn cô ta trở về an toàn, hãy mang cô gái tên Surya ra đổi.」

Giọng người phụ nữ vang lên, cùng thông tin tuyệt vọng, nói cho họ tên cô gái không có mặt ở đây.

Truyện Chữ Hay