Ouroboros Record

chương 03: cuộc phiêu lưu của con rắn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại một quán rượu, ở thủ đô Brosenul — Lời khai của một người hầu cũ của Gia tộc Bá tước Obeniel.

Tòa án Công Lí đúng là rảnh rỗi thật nhỉ. Anh thấy đấy, tôi chỉ là một con nghiện rượu mà thôi. Mấy thứ như đất bẩn lộ ra khi bạn đập một thứ gì đó (Mọi người đều có mặt tối, chỉ cần tìm kĩ là sẽ thấy), hay như hóa đơn ở quán rượu vậy. Gahahahaa.

Phải, đúng như anh nói đấy. Trông thế này thôi, nhưng lúc trước tôi đã từng được ban danh hiệu Hiệp sĩ Đời đầu. Không ai có thể ngăn chặn tôi được, họ nói vậy. Nhờ vậy mà đã có một cuộc ẩu đả nhỏ trong quán rượu....và đó là cách tôi trở lại thành một thường dân vô tích sự.

Vậy, ừm, anh muốn hỏi gì tôi? Anh sẽ đãi tôi tối nay đúng chứ? Đổi lại, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh.

......Obeniel? Anh muốn hỏi về vấn đề thừa kế trong Gia tộc Obeniel sao?

......

Ha, hahahaa!

Anh đang đùa đấy à. Mọi chuyện trong cái nhà đó đều diễn ra êm thấm, kể từ khi đứa con trai cả thừa kế vị trí trưởng gia đình. Nếu anh điều tra cái đó, thì chỉ tổ phí thời gian thôi.

Hay có lẽ nào là vì chuyện đó? Cái người ta hay gọi là xung đột chính trị giữa các đại thần? Tranh chấp phe phái trong Hoàng gia? Nếu vậy thì, sẽ khá khó khăn cho cậu chủ đây. Bị tình nghi chẳng vì lí do gì, và bị giam lỏng tại nhà cho đến khi chuyện thừa kế kết thúc.

À, phải. Đúng vậy, tôi từng làm cho gia đình họ. Tôi được thưởng sau nhiều năm phục vụ, được ban tước hiệp sĩ và được vinh danh đều là nhờ chủ nhân —

trưởng gia đình trước, người vừa qua đời gần đây. Chà, vào những giây phút cuối cùng, ông ấy đã tự hủy hoại chính mình, và kẻ đã chà đạp lên lòng tốt của ông ấy chẳng ai khác mà là chính tôi đây.

Nói là vậy, nhưng tôi vẫn rất mang ơn gia đình đó. Đó là tại sao, dù anh có cắt họng tôi, thì tôi cũng sẽ chẳng phun ra một lời dối trá nào làm phiền đến họ đâu.

Ể? Tôi nhầm sao? Không phải là tranh chấp giữa quý tộc à? Một chuyện cá nhân làm anh hứng thú?

.....Thưa ngài, tôi sẽ không nói gì khó nghe đâu. Tạo khói dù không có lửa sẽ chẳng giúp tôi kiếm được đồng nào. Trong thế giới này, phải, bất cứ ai trong chúng ta đều biết rằng chẳng ích gì khi đi ngược lại dòng chảy cả. Làm gì cũng được nhưng đừng cản trở người khác. Đó là giới hạn của tôi.

Vậy, anh tò mò về chuyện gì? Tôi đã uống rượu rồi, ờ, đúng hơn là, thuyền đã ra khơi rồi. Tôi sẽ lắng nghe câu hỏi của anh thay vì mấy thứ khác trong quán vậy. Anh nói rằng việc con trai cả thừa kế gia tộc diễn ra quá suôn sẻ sao? Tại sao thay vì tranh chấp quyền thừa kế, người con thứ lại dễ dàng lùi bước như vậy?

.....Gì cơ, chỉ thế thôi à?

Dinh thự nơi tôi từng làm việc, tôi có biết gì nhiều về người con thứ hay bất cứ thiếu chủ nào không á?

Ờ hớ? Cậu ta là một thần đồng đã có thể tự học giả kim thuật từ khi còn nhỏ, một đứa trẻ thông minh biết bán chỗ thuốc mà mình tự pha chế, và đồng thời cũng là thiên tài được học viện ma thuật của nước láng giềng mời học. Hiển nhiên, chỉ cần nghe qua thôi, ai cũng cho rằng cậu ta xứng đáng thừa kế gia tộc hơn người con trưởng tầm thường. Hahahaa!

Cơ mà, chà, sao chúng ta không nhìn theo hướng khác nhỉ? Người đó, anh nghĩ cậu ta sẽ hữu ích thế nào nếu trở thành trưởng Gia tộc Bá tước?

Tôi không muốn nói xấu con trai của cựu chủ nhân, nhưng một giả kim thuật sư, sau cùng thì, cũng chỉ một nghề lừa đảo tầm thường mà thôi. Từ những đơn thuốc đáng ngờ không thể nào phân biệt được đâu là độc dược, đâu là thuốc, cho đến những câu chuyện như chuyển hóa chì thành vàng, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, bất tử! Ba hoa thì cũng phải có giới hạn thôi. Chẳng có cha mẹ nào lại để một đứa con như vậy làm trưởng gia tộc cả. Từ những gì tôi được nghe, chủ nhân thậm chí còn kiên quyết không chịu uống thuốc mà con trai ông pha chế, ngay cả khi đang hấp hối. Chà, đến mức đó đấy.

Ngay cả bán thuốc rong trong thành phố cũng không được chấp nhận. Chẳng phải sao? Đối với những người tai to mặt lớn, thì buôn bán không phải việc của họ. Công việc của họ là bắt thuộc hạ đi buôn bán. Họ không được phép làm những công việc đó.

Chưa kể, cậu ta chỉ học ở học viện đó một năm trước khi bị trục xuất? Cậu ta bị tội gì chứ....?

Phải, tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Tôi chắc anh chỉ cần điều tra một chút là ra thôi, nhưng cậu chủ Talese — người con trai thứ — trước khi vào học viện, cậu ta đã đuổi việc toàn bộ hiệp sĩ.

Chỉ chừng này là anh đủ hiểu rồi chứ? Ngay từ đầu, cậu ta đã không phù hợp làm người thừa kế Gia tộc Bá tước rồi. Cậu ta không phải người có thể gánh vác cả gia tộc trên vai. Mà dù không có ai lãnh đạo, thì gia tộc cũng chẳng sụp đổ và tan rã được. Đó là tại sao, người con cả có thể trở thành trưởng gia tộc một cách êm thấm.

Thế đã đủ cho anh chưa? Anh hiểu rồi chứ? Cậu chủ không thể trở thành trưởng gia tộc là do cậu ta tự chuốc lấy. Cũng chẳng có âm mưu nào như trong mấy vở opera rẻ tiền cả.

.....Phải. Nếu thằng nhóc lập dị đó kế thừa Gia tộc Obeniel, thì sẽ chẳng lạ gì nếu cả Gia tộc đều xuống dốc.

.....Mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

.....Thế này, sẽ tốt hơn cả.

Hử? Anh nói gì cơ?

Anh hỏi tôi cảm thấy thế nào về cậu chủ đó?

Heh, hehehe....

Anh sắp phải nghe vài thứ khó chịu rồi đấy.

À, đúng vậy....Có vẻ chỗ rượu đêm nay sẽ dồn hết vào cuộc trò chuyện kinh khủng này rồi, nhưng hẳn đây là thứ họ gọi là lời thú tội. Đè nén mọi thứ lại trong lòng, nhưng mà, thế này.....kìm nén quá cũng không tốt. Thú nhận mọi thứ có lẽ sẽ vui hơn, phải.

Tôi đã sợ hãi. Không, không đúng. Đến giờ, tôi vẫn còn sợ mới phải.

Anh hỏi cậu ta có phải một đứa trẻ bạo lực không á? Sai rồi, anh nhầm rồi. Chỉ có một, chỉ có một mặt đó là khá tốt....

Ngược lại mới đúng. Cậu ta là một đứa trẻ rất điềm tĩnh. Tôi còn chưa bao giờ thấy cậu ta ra tay với những người hầu. Tôi cũng chưa bao giờ nghe cậu ta nói bất cứ thứ gì ích kỉ, trừ khi có liên quan đến sở thích giả kim thuật của cậu ta. Tôi nhớ cậu ta có vài lần xin ứng trước tiền tiêu vặt, nhưng nếu ông chủ củ dứt khoát từ chối, thì cậu ta sẽ ngoan ngoãn lùi về. Phải, cậu ta bắt đầu bán thuốc cũng là vì cần một khoản tiền khác ngoài tiền tiêu vặt.

Anh biết không, nếu ta ngẫm nghĩ một chút, chẳng phải thế thật kinh tởm sao? Con cái của quý tộc, không quan trọng được dạy dỗ nghiêm khắc thế nào, thường vẫn không thể loại bỏ được sự ích kỉ và những thứ chúng căm ghét. Trái lại, một hai lần tôi có cảm giác cậu ta đang ấp ủ tham vọng gì đó. Cứ như thể cậu ta là một người trưởng thành trong hình dạng một đứa trẻ vậy, cậu ta cực kì vâng lời. Từ đầu đến cuối, thứ duy nhất ích kỉ ở cậu ta là việc muốn tiếp tục thí nghiệm giả kim thuât. Đó là thứ duy nhất cậu ta không bao giờ nhượng bộ. Hơn tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất điều đó thôi.

Gì cơ? Anh nghĩ nếu chỉ có vậy thì cậu ta cũng chẳng khác gì những đứa trẻ ngoan ngoãn khác ư?

Rồi, xem nào....nếu mọi chuyện chỉ có vậy, thì tôi cũng nghĩ thế.

Nhưng, đó là nếu anh không biết chuyện gì đã xảy ra thôi. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ có thể thấy hành động thường ngày của cậu ta cũng cực kì ghê rợn.

Ban đầu thì chỉ kì lạ thôi....từ khi cậu chủ mua nô lệ đầu tiên. Phải, phải, anh biết rồi đấy, cậu ta đã xuất chúng kể từ ngày mới chập chững biết đi, nhưng lại chưa một lần tỏ vẻ đứng trên người khác. Phải, theo lời của ông chủ cũ, đó là một cơ hội. Nếu tôi nhớ chính xác thì, đó là khi tên đó — xin lỗi, khi cậu chủ khoảng tám tuổi. Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ và nếu được dạy bảo đúng cách, thì cậu ta đã có thể từ bỏ giả kim thuật rồi — có lẽ đó là điều ông chủ đã nghĩ. Vào khoảng thời gian đó, người vừa làm tùy tùng vừa làm vệ sĩ cho cậu ta là tôi đây.

Dù là quý tộc đi mua nô lệ, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cậu ta không có nhiều tiền. Vậy nên, cậu ta đã tìm kiếm nô lệ theo thứ tự giá cả, từ mức thấp nhất đi lên.

…..Đứa nô lệ mà cậu chủ chọn lúc đó đang ở trong tình trạng rất tệ. Nhìn đằng sau, tôi có thể thấy nó mới chỉ là một con bé nhỏ tuổi. Người bán chắc hẳn phải là một tên cực kì đáng khinh. Mặt của nó bị đánh bầm dập đến mức sưng vù lên, ý thức thì lờ mờ vì đang ở trên ngưỡng cửa của cái chết. Đúng là khốn khổ. Ý tôi “tôi nhìn từ đằng sau” là, nếu các thương tích của nó không được chữa trị, thì tôi còn không biết nó là nam hay nữ nữa. Có lẽ bố mẹ nó đã gây thù chuốc oán với ai đó, nên mà nó mới bị tra tấn dã man đến vậy. Nhưng dù vậy, nó vẫn còn thoi thóp, thay vì giết và quẳng nó đi, thì nó đã bị bán vào chợ nô lệ. Phải, nó chắc chắn không hợp để đem bán. Dù sao thì, nó cũng mới chỉ là một đứa trẻ thôi, và còn là con gái nữa. Bị bán đi vì động cơ đó, tinh thần nó hẳn phải tan nát thành từng mãnh rồi, đúng chứ? Dù có được điều trị đi nữa, thì những vết sẹo trên người nó vẫn không thể bị xóa mờ, và đừng quên là ta vẫn chưa biết liệu nó có sống sót nổi sau khi chữa trị không nữa. Đó là hoàn cảnh của con nhóc đó đấy.

Phải, cậu ta đã mua con bé đó. Cậu ta đã trầm ngâm rất lâu, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Có vẻ con bé đó có ma lực. Hơn nữa, nó còn là một món hàng tốt đến không tưởng ở trong cái chợ nô lệ rẻ rúng đó. Chắc hẳn bọn chúng nghĩ rằng con bé sẽ không thể bán được trong tình trạng đó, nên mới đặt giá như vậy. Chúng chẳng bao giờ nghĩ được rằng con bé lại có thể thu hút được ánh mắt của một quý tộc. Lúc đó tôi mới là người hoảng hốt. Nếu tôi cứ để cậu ta mua một nô lệ trong tình trạng tệ hại như vậy, là người được ra lệnh trông nom cậu chủ, tôi tự hỏi ông chủ sẽ nói gì đây.

Đúng như dự đoán, khi tôi quay về, ông ấy đã nổi cơn thịnh nộ. Cái thứ kinh tởm gì kia, ném nó đi ngay! Không, giết nó ngay! Kiểu vậy đấy. Đúng là đáng thương thật, nhưng nó chỉ là một nô lệ sắp thôi mà? Cậu chủ còn chẳng thèm nói đỡ cho tôi và ngay khi quay về, cậu ta tránh mặt tất cả mọi người. Có vẻ cậu ta định chăm sóc con bé cho đến khi nó chết vì cậu ta rất vội vàng đem nó xuống tầng hầm. Và sau đó, cậu ta tự cô lập chính mình cùng con bé đó dưới tầng hầm. Cha cậu chẳng thể làm gì và đành bỏ cuộc, mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.

Kể từ lúc đó, một tuần đã trôi qua. Cậu chủ cuối cùng cũng ló mặt ra khỏi tầng hầm. Con bé đó chắc cuối cùng cũng đi đời rồi, tôi nghĩ vậy.

…..Một cô bé tôi chưa thấy bao giờ đứng cạnh cậu ta. Nó trông khoảng sáu tuổi. Với làn da trắng trẻo và đôi mắt to tròn, chắc chắn cô bé sẽ trở thành một mĩ nhân khi lớn lên. Tuy nhiên, nó bị quấn băng khắp người còn vẻ mặt nó thì cứ như một con búp bê vậy.

Phải, nó chắc hẳn là con bé nô lệ đó. Đứa nô lệ dở sống dở chết, đến nỗi trông cứ như sắp chết đến nơi đó, lẽ ra phải có một khuôn mặt đã bị tàn phá mới đúng. Anh sẽ không tin được đâu, nhưng nó có vẻ đã được chữa khỏi hoàn toàn. Một đứa trẻ, mới chỉ tám tuổi, đã thực hiện được điều đó bằng giả kim thuật.

Ngay cả tôi cũng không tin được vào mắt mình. Ma pháp trị liệu đâu phải thứ toàn năng như vậy, đúng chứ?

Trong số các người quen của tôi, có một gã đã phải bỏ làm hiệp sĩ khi hồi phục sau một ca gãy xương. Từ những gì tôi thấy, mặt của con bé đó cố tình bị làm ra như vậy. Vậy mà, nó đã phục hồi mà không có lấy một vết sẹo hay tì vết nào. Thay vì thấy ngưỡng mộ, chuyện này không làm anh lạnh gáy sao? Dù cậu ta có thông minh đến cỡ nào đi nữa, thì đó vẫn là thứ vượt qua khả năng của một đứa trẻ. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì còn đáng sợ hơn thế nữa.

Sau đó, nếu cậu ta nuôi nấng con bé ấy tử tế, thì có lẽ tôi đã có cái nhìn khác rồi. Nhưng cậu ta lại bắt nó làm việc rất vất vả.

Thế thì sao ư? Chẳng có gì to tát nếu nô lệ chỉ bị bắt làm việc nặng nhọc sao? Chà, nếu là bình thường thì tôi sẽ chẳng để tâm đến đâu, nhưng cậu ta thì khác. Rồi, rồi, cứ nghe đi.

Đầu tiên, vào buổi sáng, cậu ta nhờ các hầu gái dạy con bé về lễ nghi. Chà, chỉ vậy thôi thì vẫn còn hiểu được. Ngay từ đầu, nó vốn đã là một nô lệ được mua về để cậu ta học cách huấn luyện thuộc hạ. Nên chuyện đó cũng chẳng tránh được.

Tuy nhiên, vào buổi chiều – đây là lúc tôi không hiểu được nữa. Cậu ta mang nó ra khỏi dinh thự và đi đến một đồng cỏ ở vùng ngoại ô….và ở đó, con bé bị bắt chạy không ngừng nghỉ. Một cuộc đua? Không, không phải. Cậu chủ chỉ im lặng quan sát nó suốt cả buổi. Lúc đầu, con bé chỉ chịu được 30 phút, và khi đã làm quen được, nó dần chạy được lâu hơn cho đến khi mặt trời lặn. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Khi đêm xuống, con bé trở thành phụ tá cho các thí nghiệm của cậu ta. Cậu chủ đang bán thuốc cho các thương nhân, đúng chứ? Con bé đang phụ giúp việc đó. Ngoài ra, nó cũng phải làm một số thứ nữa.

Con bé rất ngoan ngoãn. Chà, tôi thấy nó làm việc nặng nhọc chẳng kém gì mấy đứa trẻ nông dân cả.

Và, khi nó đã quen với lối sống đó. Lần này, là huấn luyện sử dụng vũ khí. Không phải cậu chủ, mà là con bé đó cơ. Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được. Bắt con bé chạy quanh trên đồng cỏ đó là có mục đích. Đó là để tạo một nền tảng cho nó. Khi mới được mua về, nó rất yếu, nên nó phải bắt đầu từ sức khỏe trước. Khi đã xong mặt đó…..trong số bao nhiêu người, cậu ta lại bắt con bé, một đứa con gái nhỏ tuổi hơn cậu ta, cầm kiếm. Tôi sốc đến mức không nói nên lời.

Phải, tôi đã chấp nhận. Dù sao đó cũng là một đề nghị từ con trai của ông chủ mà. Tôi chẳng hứng thú lắm, nhưng con bé nô lệ đó đã cầu xin tôi chỉ dạy cho nó một cách nghiêm túc đến phát sợ. Một lần, tôi hỏi con bé. Sao nó lại nhiệt tình đến vậy?

Và nó trả lời nhẹ tênh. Đó là để bảo vệ chủ nhân, nó nói mà không có chút do dự nào. Dù có áp đặt ma pháp phục tùng lên con bé nhiều đến mức nào đi nữa, thì cũng thật đáng khâm phục khi khiến nó nghe lời đến mức này.

Khi con bé đã dùng kiếm thành thạo rồi thì, tiếp theo, lại là ma thuật. Tôi đã thuê mạo hiểm giả về chỉ dạy. Số tiền đó đều đến từ việc bán thuốc. Cậu chủ vốn để ý đến nó vì nó có ma thuật. So với việc tập kiếm, thì lần này tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng sao lại phải đi xa đến vậy chỉ vì một nô lệ?

Ngay từ đầu, nếu cậu ta thuê giáo viên, thì sẽ chẳng tốt hơn nếu chính cậu ta là người học ma thuật sao? Thay vì mấy cái nghề mờ ám kia, pháp sư được coi trọng hơn nhiều. Vì đã có rất nhiều pháp sư hoàng gia được phong tước rồi.

Và, chuyện gì xảy ra tiếp theo ư? Chà, có vẻ con bé đã đủ giỏi để được coi là một mạo hiểm giả lành nghề. Nó ra ngoài thu thập mấy thứ mà cậu chủ muốn và cũng làm vài thứ khác để kiếm tiền. Quả là keo kiệt đúng không? Dù có là một trò đùa đi nữa, thì con trai của Gia tộc Bá tước cũng không nên nuôi nấng một nô lệ để làm mấy chuyện đó. Thay vì biến nô lệ thành một mạo hiểm giả, sao cậu ta không trực tiếp gửi yêu cầu đến Guild mạo hiểm giả? Chính vì làm như thế rất bất tiện nên Guild mới được thành lập mà. Thế chẳng khác nào cậu ta đang làm mấy việc thừa thãi cả.

Gì cơ? Thế cũng chẳng có gì to tát sao? Anh không thấy có gì lạ trong cách cậu ta sử dụng nô lệ à?

....Cũng đúng. Nhưng, đây mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi. Kể từ giờ, mới là chuyện thật này.

Đừng thúc tôi thừa ngài. Đây không phải mấy lời khoe khoang đâu. Tôi muốn để dành chuyện này đến cuối.

Tên đó — cậu chủ, mua một nô lệ khác, không lâu kể từ khi mua nô lệ đầu tiên. Có lẽ là khoảng lúc thuốc của cậu ta đang bán chạy. Không cần sự trợ giúp của ông chủ, lần này, cậu ta mua nô lệ bằng tiền của chính mình.

Tuy nhiên, tên nô lệ đó đã chết. Trong khi đứa đầu tiên cậu ta mua vẫn còn sống và khỏe mạnh, dù lúc đầu đang ở trong tình trạng bi thảm đó. Tôi nghĩ hắn sống chưa được đến nửa năm nữa. Trước khi nô lệ thứ hai chết, cậu ta đã mua nô lệ thứ ba. Tôi không để ý mấy chuyện đó lắm. Đứa thứ tư là....phải thứ tư không? Tôi chẳng biết nữa....Một ngày nọ, con bé nô lệ đầu tiên, chở cái xác của một nô lệ mà tôi chưa từng thấy bao giờ trên chiếc xe đẩy để mang đi vứt. Ngoài con bé được tên đó — cậu chủ cho phép ra khỏi dinh thự, còn có mấy đứa nô lệ lạ mặt khác mang thêm nhiều xác nô lệ hơn đi vứt bỏ.

.....

Phải, hắn đang giết những nô lệ đó.

Hahaha....anh có vẻ bối rối lắm nhỉ? Bối rối vì tại sao hắn giết những nô lệ đó mà không có chút e ngại gì, dù không hề xuống tay với những người hầu và hầu gái hay làm loạn gia đình mình.

À, không. Tôi không chỉ trích cậu ta. Đúng, tôi đồng ý. Là lũ nô lệ đó không có quyền công dân. Vì chúng chỉ là đồ vật mà thôi. Điều đó cũng được viết trên luật pháp của đất nước này. Cả Sankt Gallen và Marlbair cũng vậy. Nếu chúng chỉ là hàng hóa, thì dù có phá hủy — giết chúng, cũng chẳng bằng tội bắt cóc. Đều phụ thuộc vào chủ nhân cả. Phụ thuộc vào tâm trạng của họ.

Nói thế cũng chưa đúng lắm. Thay vì giết, nói là tra tấn thì đúng hơn. Bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc và gào thét của chúng, lúc nào hắn cũng để chúng chết.

Anh bảo rằng có lẽ hắn bị bạo dâm sao? Không, sai rồi.

Hắn là một thứ gì đó khác, tôi tin là vậy. Từ nhiều năm phục vụ gia đình đó và cũng từ nhiều lời đồn của các gia tộc khác nữa, tôi đã biết được khá nhiều thứ. Không phải một hai lần tôi nghe về chủ nhân của một gia tộc nào đó có sở thích kì quái như bóp cổ phụ nữ bất cứ khi nào mình thích, hay những kẻ thích thú khi quất roi những tình nhân đến từ tầng lớp thấp hơn.

Phải, phải. Trên thế giới này có rất nhiều người có thú vui kì quặc. Trong số đó, chắc hẳn phải có những kẻ thích giết chóc hay ái tử thi, đúng chứ? Hẳn anh nghĩ rằng sẽ không sao nếu hắn ta chỉ dừng lại ở các nô lệ chứ không nhắm vào các thường dân, hay những quý tộc khác, phải chứ?

Tên đó....Con quái vật đó không đơn giản như vậy đâu.

Bình thản! Hắn làm vậy một cách thật bình thản! Dù người đó có gào khóc, la hét, rên rỉ, hấp hối! Hắn cũng không khóc, tức giận, cười hay vui mừng! Đôi mắt lạnh lẽo như mắt rắn của hắn chỉ nhìn theo những nô lệ trong khi họ đang quằn quại và chết!

A, không, sai rồi. Tôi sai rồi. Hoàn toàn sai! Phản ứng của hắn phải gọi là thờ ơ. Tuy nhiên....phải, hắn bảo rằng đó là một phần thí nghiệm của hắn. Phải, đúng vậy. Thí nghiệm giả kim thuật, hắn nói. Hắn cho nô lệ uống thuốc, tiêm thuốc vào người họ, mổ banh đầu hay bụng của họ khi họ vẫn đang còn sống và giải phẫu xác khi họ chết....không thể tin được. Làm tất cả những chuyện đó một cách bình thản, dù hắn mới chỉ là một thằng nhóc!

Khi họ quằn quại đau đớn và chết như dự định của hắn, hắn sẽ khịt mũi! Tốt, thật hoàn hảo, hắn sẽ nói vậy! Thí nghiệm đã thành công! Khi mọi chuyện không như ý muốn và nô lệ chết, hắn sẽ tặc lưỡi! Chết tiệt, hắn đang nói cái quái gì vậy chứ!? Hắn coi tính mạng của nô lệ là gì? Làm mấy thứ như vậy.....cứ như thể hắn là ác quỷ vậy!

Phải, đúng. Cuối cùng, ông chủ đã không chịu được nữa và chạy đến nhà thờ, nói rằng con trai ông ta đã bị quỷ ám. .....Nhưng, linh mục chẩn đoán hắn hoàn toàn bình thường! Sao có thể như vậy được, thật vớ vẩn!? Nếu đó không phải việc làm của quỷ dữ, thì còn có thể là gì chứ!?

Đúng vậy, là do hắn mà chủ nhân mà chủ nhân bị mất trí. Ban đầu, ông ấy chỉ làm ngơ dù cảm thấy rất ghê tởm. Dù sao ông ấy cũng là quý tộc mà. Chỉ là giết vài nô lệ thôi mà. N-Nhưng anh biết không!? Hắn ta làm vậy hằng ngày, với vô số người! Biết bao nhiêu người đã bị hắn giết trong cái biệt thự đó rồi!?

Vào nửa đêm, sẽ lại có một đám lửa ở giữa sân! Tôi biết đó là gì, chính là lễ hỏa táng! Những nô lệ mặt trắng bệch như tờ giấy đang vận chuyển xác của những nô lệ khác trên xe đẩy, và quăng xác vào trong đống lửa! Trong khi run sợ mình sẽ là người tiếp theo! Aaaa, chết tiệt! Tôi vẫn còn nhớ! Cái mùi thịt cháy lẫn với mùi thuốc — đến tận hôm nay! Cho đến tận hôm nay!

Ugh!?

Oup....ough.....

Ooooẹẹẹẹ!!

.....

Ái chà, tôi hơi mất kiểm soát. Hehe, hehehe......

Nhưng anh biết đấy, tôi không hề nói dối đâu?

Thật đấy, con quái vật đó thật sự rất dị thường.

Mọi chuyện bắt đầu khi hắn lên tám tuổi, nhỉ? Một đứa nhóc bình thường sẽ vẫn còn ở cái tuổi thò lò mũi xanh, nhưng hắn vẫn.....vẫn đi ngược lại với tạo hóa. Tôi không đùa đâu.

Đúng vậy. Đó là lúc tôi bắt đầu trốn chạy bằng cách đắm chìm vào bia rượu.

Hắn ra sức bịt mồm nô lệ, và cũng ái ngại cái nhìn của công chúng nữa, nhưng tôi bị giao phải đi tuần tra quanh dinh thự, cứ như là quả bảo vậy. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần. Cái địa ngục đó, vô số lần......

Thưa ngài, ngài không tin tôi sao? Ngài hoàn toàn không tin tôi, đúng chứ?

Hehehe....Tôi quên mất, đây chỉ là mấy lời vô nghĩa của một con sâu rượu mà thôi....Còn nếu không phải thì, đó cũng chỉ là ảo tưởng của một tên điên mà thôi....fufufu.

Nhưng cũng đành chịu thôi....tôi có lẽ cũng đã hóa điên rồi....kể từ khi thấy cái đó....

Còn hắn, có lẽ hắn cũng điên rồi....đúng vậy, hắn chắc hẳn phải bị điên....con ác quỷ đó và....con bé luôn bám dính lấy hắn......

2. Tại Guild mạo hiểm giả, ở thủ đô Brosenul — Lời khai của tiếp tân.

Chào mừng đến Guild mạo hiểm giả! Hôm nay anh đến để tìm nhiệm vụ sao?

Ể? Không ư? Anh muốn hỏi vài câu? Đại diện Tòa án Công lí sao?

K-Không, không. Ở đây chúng tôi luôn trong sạch, chúng tôi chắc chắn không làm gì khiến cơ quan chức năng phải chú ý cả.

....A, là về một mạo hiểm giả đã đăng ký chỗ chúng tôi sao? Phù, anh làm tôi hết cả hồn.

Không, không có gì. Vâng. Vậy, anh muốn nghe về điều gì?

Một người hầu của Gia tộc Obeniel? Một người chủ yếu toàn nhận các nhiệm vụ thu thập nguyên liệu? Hả. Cô bé đó đã làm gì à?

Ờ hớ. Vậy là anh muốn điều tra những điểm bất hợp lí xung quanh việc thừa kế và anh muốn biết thêm về những người có liên hệ với người con thứ?

Tôi hiểu rồi. Nếu là vậy thì, chúng tôi sẽ vui lòng hợp tác. Mà, tôi nghĩ là chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều đâu.

Vâng, tôi nhớ rất rõ. Vì cái người kì quặc đó luôn thu hút sự chú ý.

Từ lúc nào nhỉ, vì chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi.....Mà ánh nhìn của anh làm sao đấy?

Hả, tôi bao nhiêu tuổi rồi á? T-Tuổi của tôi thì liên quan gì chứ!? Tôi muốn làm việc đến tuổi nào mà chả được! Đó chẳng phải là quyền cá nhân của tôi sao!?

À.

......E hèm. Xin thứ lỗi.

Chúng ta đang nói về cô bé đó, phải chứ? Phải, cô ấy thật sự là một đứa trẻ để lại ấn tượng sâu đậm. Mọi thứ về cô ấy đều kì lạ.

Kể từ khi cô ấy đăng kí ở Guild, cô bé ấy luôn áp đảo toàn bộ những người còn lại. Thật kì lạ. Dù sao cô ấy cũng chỉ mới là một đứa trẻ mà.

Đúng vậy. Chúng tôi thậm chí còn không rõ cô ấy có phải mười tuổi thật không nữa. Chưa kể cô ấy còn là con gái.

Tôi đã khá là sốc.....khi nhìn thấy một cỗ xe ngựa in phù hiệu hình con rắn dừng lại trước Guild, một đứa trẻ quý tộc và người hầu của cậu ta bước xuống. Ban đầu tôi nghĩ rằng cậu ta là một khách hàng. Rất hiếm khi một đứa trẻ lại là khách hàng, nhưng dĩ nhiên, cậu ta là một quý tộc nên chuyện đó cũng hoàn toàn khả thi. Có lẽ cậu ta đã thừa kế gia tộc từ khi còn nhỏ và có vài chuyện quan trọng cần Guild giải quyết. Tuy nhiên, tôi đã nhầm.

Đứa trẻ đó đến để đăng kí làm mạo hiểm giả, anh thấy đấy. Vâng, cậu chủ đó, chính đứa con thứ của Gia tộc Obeniel đã nói vậy.

Tôi vô cùng sửng sốt. Cậu đang nói gì vậy nhóc? Cậu có điên không? Nếu cậu ta đăng kí cho bản thân thì tôi còn hiểu được chút chút. Chẳng lạ gì khi thấy các cậu nhóc khao khát muốn làm mạo hiểm giả, và cũng có trường hợp quý tộc trở thành mạo hiểm giả khi không được thừa kế gia tộc. Vậy nhưng, người cậu ta muốn đăng kí lại là người hầu của cậu ta. Tôi đã phải nhờ cậu ta nhắc lại vài lần, nhưng lần nào cậu ta cũng bảo là đứa trẻ đó.

Vậy là, tôi đã nhìn kĩ vào, và chuyện là, cô bé người hầu nhỏ tuổi đang mang một chiếc vòng cổ. Một chiếc vòng cổ bằng bạc thô kệch. Phải, đó là vòng cổ nô lệ.

Chà, đăng kí cho nô lệ thành mạo hiểm giả thì, ừm, không phải chưa từng xảy ra. Có vài nhóm dùng nô lệ để khuân vác hành lí hay làm khiên thịt khi cần thiết. Hay thậm chí, một người giàu có có thể lập ra cả một đội gồm toàn nô lệ và sử dụng họ cho đến không còn ai cả, kiểu kiểu vậy.

Nhưng mà....một cô gái ư? Hơn nữa, cô ấy còn là một đứa bé dễ thương và mảnh mai với nước da trắng trẻo như búp bê. Dù có nghĩ kiểu gì thì, thay vì cho cô ấy làm mạo hiểm giả, tôi nghĩ cô ấy hợp làm hầu gái hơn.

Đúng là chuyện đó hoàn toàn hợp pháp, và cách dùng nô lệ đều tùy vào người chủ. Cơ mà, như thế chẳng phải cậu ta đang vứt hết thể diện và suy nghĩ của mình sao?

Và đó là tại sao, để cho chắc chắn, tôi đã hỏi. Nhóc có thật sự muốn làm mạo hiểm giả không? Tôi nói với cô bé nô lệ. Quy định đã ghi rõ rằng, "Điều kiện để làm mạo hiểm giả là người đó phải thực sự muốn đi thám hiểm". Nếu vậy, nếu cô bé không muốn, thì tôi sẽ phải từ chối.

Nhưng, nếu trước đó phép phục tùng đã được sử dụng và cô ấy bị bắt phải nói "Có" khi được hỏi như vậy, thì tôi cũng chịu. Cơ mà người đưa cô bé đến cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi. Tôi tin chắc cậu ta sẽ mắc bẫy của tôi.

Và tiếp theo ư? Vì lí do nào đó, cô bé đồng ý không chút ngập ngừng. Cô ấy sẵn lòng làm vậy.

Làm sao tôi biết ư? Dù có là ma pháp phục tùng đi nữa, thì cũng không thể thay đổi ý định của người khác. Nếu nô lệ phản kháng lại, thì những mệnh lệnh trái với suy nghĩ của họ sẽ khiến nô lệ phản ứng chậm và do dự. Vậy nhưng, cô bé đó lại không hề như vậy. Đó đúng là mong muốn của cô ấy.

Tôi đành chấp thuận đơn đăng kí vì không thể làm gì được nữa. Dù sao tôi cũng là một tiếp tân mà.

Dù nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng nguyên tắc cơ bản của nghề này là tự do và tự chịu trách nhiệm mà. Tự do cho phép một người trở thành mạo hiểm giả dù có không hợp lí. Tự do cho phép một người nhận nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình. Tự do để họ chết vì những lí do đó. Tôi không thể ngăn cản một người muốn trở thành mạo hiểm giả được. Nhưng tất nhiên, vì là tiếp tân, tôi có nghĩa vụ khuyên bảo họ nhận các yêu cầu phù hợp với khả năng của mình bất cứ lúc nào có thể. Vì điều này cũng ảnh hưởng đến sự tin cậy giữa chúng tôi và khách hàng ra yêu cầu.

A, xin lỗi. Tôi lạc đề mất rồi.

Tên của cô bé ấy.....tên cô ấy là Yuni. Cô ấy không có họ. Cô ấy đã đăng kí khi mới mười tuổi. Chức nghiệp mà cô ấy đăng kí — một cái tên phản ánh kĩ năng nổi bật và năng lực của một người — là Ma kiếm sư.

Thật đáng kinh ngạc đúng không? Ma kiếm sư, so với các mạo hiểm giả khác, thì chẳng khác nào một ngôi sao trên trời cao cả. Dùng được cả ma thuật và kiếm, một Ma kiếm sư có thể dễ dàng xử lí mọi tình huống. Nói thì dễ đấy, nhưng nghề này không chỉ cần tài năng thiên bẩm, mà còn cần trải qua rèn luyện gian khổ mới có được. Nói đơn giản thì là, đó không phải nghề một nô lệ có thể làm được, chưa kể còn là một cô bé mười tuổi.

À, phải. Từ những gì tôi được nghe, Gia tộc Obeniel đã đưa ra một yêu cầu khó hiểu nhiều năm trước. Mấy thứ kiểu như nhờ một mạo hiểm giả chỉ dạy cho một nô lệ. Yêu cầu đó được một tiền bối của tôi đảm nhiệm, và khi tôi nghe về chuyện này, tôi đã nghĩ rằng trên đời đúng là có nhiều quý tộc kì lạ thật, nhưng giờ, khi nghĩ kĩ lại thì, đó chắc hẳn là để huấn luyện cô bé.

Hiển nhiên, cô ấy trở nên nổi tiếng chỉ trong chớp mắt. Cô ấy là một nô lệ, một bé gái, một Ma kiếm sư và còn là một hầu gái nữa. Một đống yếu tố lạ thường.

Cô ấy có liên quan gì đến hầu gái sao? Dĩ nhiên là có rồi. Cô nhóc ấy, vì lí do nào đó, lại luôn mang một bộ trang phục hầu gái. Ngay cả khi đến nhận yêu cầu, hay nhận phần thưởng hay khi đi mua sắm trong thành phố — luôn như vậy. Có khi ngay cả lúc đi thám hiểm cô ấy cũng mang bộ đồ đó. Đó là những tin đồn về cô bé, bắt nguồn từ mấy tay gác cổng thành. Họ bảo rằng họ đã để một nô lệ đeo vòng cổ cầm kiếm đi qua cổng. Thật kì lạ, đúng không?

Không chỉ một hai lần những người khác nghe được mấy lời đồn đó và hỏi mua cô ấy. Anh biết rồi đấy, cô ấy là một nô lệ và nếu chủ nhân đồng ý, thì cô ấy chẳng khác gì một món hàng có thể mua bán cả. Ai mà chẳng muốn có trong tay một tân binh xuất sắc chứ. Và chưa kể cô ấy còn rất xinh đẹp nữa, anh không nghĩ cô ấy sẽ là một bữa ăn tuyệt vời sao, nếu anh hiểu ý tôi? Mà, rốt cuộc cậu chủ kia cũng không bán cô ấy.

Anh hỏi cô ấy làm mạo hiểm giả thế nào ư? Không có chỗ chê. Vì cô ấy không lập tổ đội mà chỉ solo — như kiểu con sói đơn độc ấy — cô ấy không chọn những nhiệm vụ quy mô lớn cần sức mạnh của nhiều người. Nhưng, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy lại vượt quá 90%. Hầu hết các nhiệm vụ thất bại của cô ấy đều là do những mạo hiểm giả khác đã nhận trước nên hoàn thành sớm hơn. Là một mạo hiểm giả solo chủ yếu chỉ nhận nhiệm vụ thám hiểm và tìm vật phẩm, thì có lẽ kĩ năng của cô ấy đã vượt qua cả một trinh sát rồi.

Cô ấy dừng lại ở rank C, nhưng nếu cô ấy nhận thêm nhiều nhiệm vụ như những tổ đội bình thường khác, thì tôi nghĩ lúc này cô ấy đã lên được rank A rồi. Thường thì, chỉ những ai đã đến rank B hoặc hơn mới được quyền tự đặt biệt danh, nhưng chúng tôi đã đặc cách cho cô ấy và cho phép cô ấy làm vậy dù chỉ mới rank C. Hiện tại, cô ấy được biết đến là "Ngân Lang Yuni" và tên của cô ấy đã lan xa đến mức nếu anh làm mạo hiểm giả ở vùng này, mà không biết đến cô ấy, thì có khả năng anh là một mạo hiểm giả bất hợp pháp.

Hử, anh vẫn chưa biết được trình độ của cô ấy ư? Một mạo hiểm giả rank A có thể sẽ được giao nhiệm vụ diệt rồng. Thế đã dễ hiểu hơn chưa? Một biến cố cần huy động cả một đội quân lớn có thể được giải quyết chỉ với vài rank A — hoặc có khi chỉ cần một là đủ. Đúng, cô ấy không có thành tựu nào đáng kể cả, nhưng từ góc nhìn của tôi, thì cô ấy chắc chắn phải là rank A.

Chỉ là, chà.....cô ấy rất hay gây rắc rối. Cô ấy là một cô bé ngoan ngoãn và không phải dạng thích đi gây sự. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng rất nổi bật đúng không? Mạo hiểm giả là một đám thất thường thích tỏ vẻ và phô trương. Vậy nên, nếu một người quá nổi bật thì người đó sẽ sớm vướng vào rắc rối thôi.

Ví dụ như, để xem nào....

Chuyện xảy ra khi cô ấy vẫn còn là tân binh, chắc thế? Có một nhóm ba người từ mấy nơi khác đến thủ đô. Và rồi, cũng như cô ấy, họ đến nhận một nhiệm vụ họ muốn làm. Và vấn đề là, phía bên kia là các tiền bối, đông hơn và hơn nữa, là đàn ông. Bọn họ bắt đầu đe dọa và bảo con bé giao lại nhiệm vụ. Tuy nhiên, cô ấy không chịu nhường. Đứa trẻ đó trở thành mạo hiểm giả là để kiếm tiền và thu thập nguyên liệu cần thiết cho nghiên cứu của chủ nhân mình. Đơn giản là, cô ấy muốn nhiệm vụ đó để được quyền đi vào các khu vực săn bắt bình thường vốn bị cấm vào.

Thế là, một thành viên trong nhóm đó nổi giận. Vì cô ấy đang đeo vòng cổ, bọn họ chỉ nhìn qua cũng biết cô ấy là một nô lệ. Nếu bọn họ để một đứa nô lệ xem thường mình, thì tương lai của họ còn ra gì nữa? Như tôi nói trước đó, nô lệ bị xem là quân tốt thí phải mang vác hành lí là lẽ thường tình rồi. Vì vậy, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần cho con bé thấy chút đau đớn là nó sẽ biết điều ngay thôi. Chỉ dùng tay, bọn họ cố đánh bay con bé đi.

Đúng, nhấn mạnh vào chữ "cố". Đứa trẻ đó nhanh nhẹn né đòn và giải quyết những gã bằng cách ngáng chân, khiến họ ngã xuống một cách thảm hại. Cảnh đó khiến tôi cười khúc khích. Không, nhớ lại thì, tôi không nghĩ đó là việc đáng cười đâu.

Giờ thì chắc anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi chứ? Trước mặt đám đông, bọn họ lại trở thành một trò cười vì bị một cô bé dễ dàng hạ gục. Quả là nhục nhã. Lúc này, dù có làm gì đi nữa thì họ cũng chỉ tự làm nhục mình thêm thôi, phải, vì chuyện đã quá tầm kiểm soát rồi. Và thế là bọn họ bắt đầu đùng đùng sát khí. Mày chỉ là một con nô lệ thôi, mày đang cố làm cái quái gì thế hả!

Vậy Yuni có tức giận không sao? Cô ấy không phải là người bình thường đâu. Dù có bị lăng mạ đến thế nào đi nữa, con bé vẫn giữ một khuôn mặt điềm tĩnh. Mà nô lệ là gì chứ?

Cảm giác như vậy đấy. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, con bé chắc hẳn phải trung thành với chủ nhân mình tự tận đáy lòng nhỉ. Nhưng, thái độ của con bé chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi. Nếu lúc đó bọn họ bỏ cuộc thì đã tốt rồi, nhưng họ lại phải nói ra cơ. Bọn họ đã xúc phạm chủ nhân của con bé.

.....Làm ơn đừng hỏi chi tiết được không? Nếu mấy lời này mà đến tai con bé thì mạng tôi sẽ khó giữ đấy.

Và, lúc tôi kịp nhận ra, thì nơi đó đã trở thành một bể máu. Con bé thật sự đã ra tay. Nhanh gọn đến mức mắt tôi không nhìn kịp. Tôi vẫn còn nhớ cái cảnh lúc gió thổi vụt qua, dù chúng tôi đang ở trong nhà. Con bé chắc hẳn đã sử dụng phong ma thuật. Con bé rút thanh kiếm một tay ra, chém một nhát và kết liễu một người. Sau đó dùng ma thuật để giải quyết hai người còn lại, từng người một. Đó là những gì đã xảy ra, tôi nghĩ vậy....vì tôi không thể nhìn thấy được, nên chỉ đoán vậy thôi. Anh có tin được không? Một đứa bé mười tuổi, nhẹ nhàng giết chết ba người lớn hơn mình về tuổi, hình thể và có lẽ cả kinh nghiệm nữa? Nếu tôi không biết tính cách của con bé, thì có khi tôi đã gặp ác mộng rồi.

Con bé không có tội. Một trận chiến giữa mạo hiểm giả được quyết định bằng cái chết. Họ là những người dành nhiều năm chiến đấu với quái vật, và hậu quả là, có rất nhiều người rất thích gây chuyện. Hơn nữa, đa số bọn họ có khả năng chiến đấu phù hợp với lối sống của mình, vậy nên, giảng hòa quả là phiền phức. Nên là, chà, chết trong tình huống đó có nghĩa là người chết mới là người sai. Một người xứng danh "mạo hiểm giả" sẽ đi thám hiểm suốt ngày đêm, và phương châm của họ là phải tự bảo vệ chính mình trong những cuộc thám hiểm đó. Tất nhiên, nếu một ai đó giết hại nguời dân bình thường, thì sẽ bị trục xuất khỏi Guild và trở thành mục tiêu cần tiêu diệt.

Bỏ qua chuyện đó, phần đáng sợ bắt đầu từ đây này. Đó là một cuộc thảm sát chứ không phải là trận chiến nữa, chỉ khiến mọi việc thêm đáng sợ.

Con bé bắt đầu run rẩy. Nó là một đứa trẻ vô cảm lúc nào cũng kín tiếng, chẳng bao giờ cười hay buồn bã. Đó là lần đầu tiên tôi thấy con bé bộc lộ cảm xúc như vậy. Những giọt nước mắt dâng lên trong đôi mắt của con bé và nó khóc đỏ hoe cả mắt. Ban đầu, tôi đã hiểu nhầm. Là, à, Yuni vẫn là một cô bé. Khóc lóc vì hối hận sau khi giết người đúng là phản ứng bình thường của con gái.

Nhưng. Dù lúc này con bé vẫn chỉ là tân binh, nhưng nó vẫn là mạo hiểm giả. Một ngày nào đó, khi đã quen với các nhiệm vụ, con bé có thể sẽ gặp nhiệm vụ diệt trừ ổ cướp. Nếu tôi không nhầm, thì cậu chủ đó từng hứng thú với một phần hàng hóa bị cướp và đã trao đổi trực tiếp với người yêu cầu để lấy nó thay vì tiền thưởng. .....Con bé đã từng giết người rồi. Tôi nhớ có lần con bé đặt phịch một cái túi da chứa đầy những cái đầu vừa bị chém để làm bằng chứng đã hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là làm hỏng hết cả tâm trạng.

Lúc đó tôi đã tự hỏi không biết con bé có bị bắt và trừng phạt không, nhưng chuyện đó không xảy ra. Vì con bé biết đọc và vốn là một người cực kì nghiêm túc, có lẽ nó đã thuộc lòng luật lệ của Guild rồi. Tôi cũng đã cho con bé xem nội quy khi nó đăng kí. Nó chắc hẳn cũng biết rằng sẽ không bị trừng phạt gì trong trường hợp này.

Vậy là, tôi hỏi con bé dù sẽ tốt hơn nếu tôi giữ im lặng. Yuni-chan, có chuyện gì thế? Câu hỏi đó thừa thãi thật nhỉ? Có lẽ tôi đã mất trí khi chứng kiến máu bắn tung tóe và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc? Thường thì tôi không lại gần những nơi như vậy đâu. Nói câu đó với một đứa trẻ vừa mới giết người. Dù biết rằng những người khác sẽ chỉ coi việc này là một đứa trẻ giết lũ tội phạm thôi.

Con bé trả lời. Bảo rằng nó đã làm trái lệnh chủ nhân. Rằng nó đã làm vậy dù được dặn không được gây chuyện.

.....Tôi có thể cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mồ hồi lạnh tuôn ra như tắm. Sao lại có thể có một con quái vật trông giống con người đến vậy. Một con quái vật mà tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được hành động và suy nghĩ của nó. Cứ như thể nó đột nhiên xuất hiện trong thành phố này vậy. Ý tôi là, đây là suy nghĩ đầu tiên của một người vừa giết người khác ư? Trước cả khi cảm thấy tội lỗi hay sợ bị trừng phạt, thì thứ đầu tiên nó nghĩ đến là chủ nhân của nó, anh hiểu không?

Tôi không tài nào hiểu được suy nghĩ của nó. Tôi đã nghĩ rằng nó sợ bị trừng phạt nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Từ những gì nó nói, thì chủ nhân của con bé rất nhân từ. Rằng cậu ta sẽ cười và tha thứ cho mọi lỗi lầm nhỏ nhặt của con bé. Vậy mà nó lại làm trái lệnh dù được cưng chiều như vậy. Con bé bảo rằng nó sợ mình sẽ trở thành một nô lệ xấu.

Con bé hẳn cũng đang rất bối rối. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con bé thể hiện cảm xúc thật trong lòng mình. Ít nhất thì đó là lần duy nhất tôi biết. Cách suy nghĩ của nó khác người và điên rồ đến vậy cơ mà. Tôi không thể nào hiểu được. Tôi cảm thấy chóng mặt kinh khủng, nhưng không chỉ là vì khung cảnh thảm khốc đó. ....Tôi đã sợ hãi. Trước mặt tôi, là một đứa trẻ mười tuổi đang khóc nức nở vì một lí do mơ hồ.

Và gì nữa ư? Không còn cách nào khác nên tôi đành gọi chủ nhân của con bé. Con bé cứ đứng khóc mãi, nên tôi muốn cậu ta đến đón con bé về. Tôi muốn người chăn cừu, người có thể kiểm soát cái sinh vật khó hiểu kia, mang nó về nhà thật nhanh. Ý tôi là, chẳng phải vậy sao? Nó không chỉ giết người không chút do dự, tôi hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu nó. Thứ đó luôn nằm ngoài ranh giới của lí lẽ. Chỉ thế thôi cũng kinh khủng lắm rồi.

Cậu chủ đó, đứa con trai lừng danh của Gia tộc Obeniel, làm vẻ mặt "không còn cách nào khác" rồi mới đi theo tôi. Với những bước chân vội vàng. Vì tôi phải khó khăn lắm mới giải thích được tình hình cho người gác cổng. Cậu ta thân thiện đến nỗi anh sẽ không nghĩ cậu ta là quý tộc cơ. À, ừ, xin lỗi. Anh đến từ Tòa án Công lí và cũng là quý tộc mà. Tôi chỉ lỡ mồm chút thôi.

Vậy là, cậu chủ kia mang con bé về và mọi chuyện kết thúc. Con bé rất đáng kinh ngạc đấy. Ngay khi cậu ta vừa đến, nó ngay lập tức quỳ xuống. Có một vũng máu khô ở trên sàn nhưng có vẻ nó chẳng hề quan tâm. Khuôn mặt xinh đẹp không hề vương chút máu nào của con bé bị nhuộm đỏ ngay khi chỉ vừa kịp nói "a". Đúng là không tài nào quên được. Con bé vừa quỳ rạp xuống bằng hai tay hai chân, vừa luôn miệng, "Em xin lỗi, em xin lỗi.". Phản ứng của cậu ta?.....Cậu ta mỉm cười và tha lỗi cho con bé. Phải, cậu ta thật đúng là một người dũng cảm và có suy nghĩ thoáng. Chưa kể còn hiểu biết nữa. Ngay khi nghe chuyện, cậu ta nhanh chóng đoán ra cái tổ đội mà con bé vừa đánh đều không phải dân vùng này. Cậu ta an ủi con bé bằng cách nói rằng chắc hẳn bọn họ không có ai chống lưng ở vùng này, nên cũng không nghiêm trọng lắm. Quả là một cậu chủ nhân hậu phải không? Những ấn tượng xấu mà tôi có khi cậu ta vừa mang con bé đến đây đã biến mất trong nháy mắt.

.....Gì thế? Mặt tôi trông lạ lắm sao?

Ể? Anh hỏi rằng tôi không thấy gì lạ hay đáng sợ từ cậu ta ư?

Ahahaha, thôi đi mà. Tôi chẳng có lí do gì phải nghĩ như vậy, đúng chứ? Ý tôi là, thôi nào? Cứ dựa vào cuộc trò chuyện của chúng ta là biết mà?

Thử đoán câu trả lời của tôi đi. Thật đấy. Tôi xin anh đấy.

Chà, mấy chuyện như này cũng thường xảy ra. Kể từ lúc đó, bất cứ khi nào các mạo hiểm giả ở vùng này thấy một hầu gái, bọn họ ngay lập tức xem xem hầu gái đó có mang vòng cổ không. Thỉnh thoảng, cũng có mấy tên lính mới không biết chuyện đó và khi chọc giận con bé, bọn họ sẽ biến mất vào màn đêm hay gì đó kiểu vậy. Mấy câu chuyện ma như vậy cũng phổ biến ở đây. Ahahaha.

Cũng có vài trường hợp như vậy, nhưng thứ để lại ấn tượng lớn nhất cho tôi là vụ lúc đó. Dù sao thì nó cũng xảy ra ngay trước mắt tôi mà. Sống lưng tôi đã lạnh buốt luôn—, thật đấy.

À, nhân tiện.

Làm ơn đừng hiểu nhầm nhé? Tôi đã nói khá nhiều thứ nhưng tôi không thực sự ghét con bé. Tôi vẫn hay gặp con bé trong những ngày thường, nó lúc nào cũng nghiêm túc, và hơn nữa, con bé rất có tài. Dù, nó có hơi khó hiểu, luôn nghĩ cho danh dự của chủ nhân và rất ít để tâm đến việc giết người. Tôi nói vậy vì tôi đã làm trong nghề này rất lâu rồi. Tôi đã quen gặp những người khác thường hay những người có vấn đề ở đâu đó. Có khá nhiều người như vậy, anh biết không? Tất nhiên, dị thường như con bé cũng hiếm.

Nhưng, chỉ nhưng thôi. Là một mạo hiểm giả, hơi điên điên một chút sẽ hợp với công việc này hơn.

Đối với những mạo hiểm giả hạng nhất, nếu họ hoàn thành một nhiệm vụ lớn, họ sẽ kiếm đủ tiền để có thể hưởng thụ trong một thời gian. Số tiền đó nhiều đến mức một thường dân có làm việc cả đời cũng không kiếm được. Song, vẫn có rất nhiều người không bao giờ thỏa mãn và tiếp tục mạo hiểm tính mạng. Dù có nguy cơ sẽ mất mạng chỉ với một chút sơ sẩy, dù có làm việc gì đi nữa. Bọn họ sẽ luôn vui vẻ nhúng mũi vào các cuộc cãi vả và tiếp tục tiến vào những mê cung. Anh không thấy lạ sao? Tất cả bọn họ đều đang bào mòn tâm trí mình bằng cách liên tục đẩy bản thân vào nguy hiểm. Chắc hẳn bọn họ mất trí rồi. Vậy nên, với những người này, khi bọn họ trở nên tài giỏi đến mức phi lí, thì độ điên rồ của họ cũng tăng theo.

Đó là tại sao tôi có một giả thuyết thế này. Một người có vấn đề ở đâu đó, thì theo hướng nào đó, cũng là một tiêu chuẩn để trở thành mạo hiểm giả hàng đầu. Những người đứng ở đỉnh cao nơi người khác không bao giờ với tới được, hiển nhiên cũng sẽ luôn có gì đó khác thường. Nếu vậy, thì tôi đoán con bé đúng là một mạo hiểm giả hàng đầu. Thực tế là, công việc này cực kì hoàn hảo với con bé. Nếu cậu chủ kia không muốn con bé mạo hiểm tính mạng, thì chúng tôi cũng sẽ không phản đối. Mạo hiểm giả là nghề quá hoàn hảo cho con bé. Dù nghề thật của nó vẫn là nô lệ hầu gái.

Con bé còn ở đây không sao?

Thật đáng tiếc, chúng tôi đã phải từ bỏ tài năng hiếm có đó.

Vâng, về chuyện cậu chủ đi du học, thì tôi nghe đồn rằng cậu ta đang ở Sankt Gallen. Thật đáng tiếc. Mà, gần đây tôi có nghe nói rằng cậu ta vừa quay về. Nhưng tôi vẫn chưa thấy cậu ta đâu. Có lẽ cậu ta đang bận việc gì tại dinh thự? Chà, vậy chắc hẳn con bé đang ở cùng chủ nhân mình.

Nếu anh gặp con bé, thì xin hãy gửi lời chào của tôi. Và cũng bảo nó, xin hãy cân nhắc làm vài nhiệm vụ tại Guild của chúng tôi khi nào con bé rảnh rỗi. Tôi vẫn còn hơi sợ con bé, nhưng miễn là tôi không xía mũi vào những chuyện không cần thiết, thì con bé vẫn là một người rất đáng tin cậy.

Còn về cậu chủ.....làm ơn hãy bảo cậu ta giữ chắc dây cương của con bé. Vâng, đó là toàn bộ những gì tôi có thể nói với cậu ta.

Cơ mà, cuộc nói chuyện này có thật sự liên quan đến vấn đề thừa kế không?

Truyện Chữ Hay