Tôi đã mua nô lệ đầu tiên và cũng là ứng cử viên làm phụ tá trong tương lai – Số 1-chan (tạm thời) về nhà, đúng như tôi đoán, một cuộc náo động nhỏ đã xảy ra.
Cha thì run bần bật còn anh trai thì trông cứ như vừa nhìn thấy một con quái vật vậy. Những người hầu khác thì huyên náo cả lên. Tất cả đều thật khủng khiếp. Mà, tôi cũng đã dự trước phản ứng này rồi.
Mặc kệ mấy lời khiển trách của cha như gió thoảng ngoài tai, tôi quay về phòng thí nghiệm nằm dưới dinh thự. Tôi để số 1-chan ngủ trên chiếc giường tôi thường dùng nằm nghỉ. Cô ấy vẫn còn thở. Nhưng tôi không có cách nào để biết liệu lúc sau tim của cô có ngừng đập không.
Là một nhà giả kim tự học và đồng thời là một người chuyển sinh từ Nhật Bản hiện đại, tôi cũng có chút hiểu biết về y học. Dù chỉ là chút kiến thức hời hợt, một kẻ nghiệp dư như tôi cũng biết được một hai điều nhờ tiến hành giám định y khoa. Có vẻ như sự bạo lực gây ra cho số 1-chan còn khủng khiếp và đen tối hơn tôi tưởng tượng.
Có thể thấy được nhiều dấu vết của sự do dự trên khắp cơ thể cô ấy. Đáng chú ý nhất là xương mặt của cô, chúng trông như đã bị đập nát trong khi đang được chữa trị bằng ma thuật trị liệu. Kiểu kéo dài sự sống này không phải là vì lòng tốt. Mà là thứ gì đó xảo quyệt và ghê tởm hơn rất nhiều.
Nói đơn giản thì, những mảnh xương vỡ bị vá lại thành hình dạng méo mó là có chủ đích, để khiến cho mặt cô không bao giờ trở lại như trước được nữa. Còn tệ hơn, sự khốn khổ của cô lan rộng đến cả làn da trên mặt. Nó đã bị cắn xé rách nát, đến nỗi khiến mủ rỉ ra lỗ chỗ. Thế này thì, giả sử cô ấy có được tha mạng đi nữa, cô vẫn phải sống cả đời còn lại trong tình trạng này. Có lẽ trong nhà thờ cũng chẳng có nhiều linh mục có thể chữa trị cho cô. Không những thế, phí điều trị, thường được gọi là 'alms', sẽ có giá cao ngất ngưỡng. Đồng nghĩa với việc, là một nô lệ không xu dính túi, cả đời cô ấy sẽ chẳng bao giờ được chữa lành.
Dù có nghĩ kiểu gì thì, đây không phải là việc nên làm với một đứa trẻ tuổi chỉ mới một chữ số. Mà thực ra, đây cũng không phải việc được phép làm với người trưởng thành.
Từ việc ngoại hình của cô liên tục bị phá hủy, tôi không khỏi nghĩ rằng chuyện này được gây ra bới một người phụ nữ khác, do lòng ghen tuông và sự căm ghét đến mức ám ảnh với cô ấy. Đây giống với những gì mà các Hoàng hậu Trung Quốc như Lã Hậu hay Võ Tắc Thiên sẽ làm với người tình của chồng mình.
'' Có lẽ nào cô ấy bị bán làm nô lệ là vì mục đích đó? ''
Liệu đây có phải là Nhân Trư, một giai thoại nổi tiếng về sự tàn độc của nó. Hay thứ gì đó kiểu vậy. Sau khi biến cô ấy thành nô lệ, tầng lớp thấp kém nhất của xã hội, cô sẽ vẫn tiếp tục bị chế giễu vì chẳng ai cần một nô lệ như vậy. Quả là một âm mưu vô nhân tính.
Cơ mà, cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi đã mua cô ấy, chứ không phải ngược lại; tôi đâu có được thuê làm luật sư. Tôi chẳng muốn liên hệ gì với một người đã gây ra nỗi đau đớn không thể kể xiết như thế này cho một cô bé cả.
Những gì tôi sẽ làm với cô ấy lại là một chuyện khác.
——Chi, Chi, Chi, lũ chuột trong lồng kêu lên.
À, phải rồi, đến giờ cho chúng ăn rồi nhỉ. Quay về phía lũ chuột, tôi quăng vài hạt hương dương cho chúng.
Lũ chuột trong lồng nhặt thứ tôi vừa ném cho chúng lên bằng ''hai tay'' và gặm gặm.
Gây mê toàn thân.
Thuốc làm đông máu.
Loại bỏ những vùng bị sưng mủ.
Sắp xếp lại cấu trúc xương bị biến dạng.
Cấy ghép cơ và da nhân tạo lên mặt.
Vân vân và vân vân....
Tôi đã thử rất nhiều cách. Đây cũng là lần đầu tôi làm thí nghiệm trên người thật, vậy nên tôi đã cố hết sức. Đó là vì trước giờ tôi mới chỉ ''nghịch vài trò trẻ con'' lên người hầu thôi....
Rõ ràng rằng, dù tôi có bao nhiêu trí tuệ của người lớn vì là người chuyển sinh đi nữa thì, tôi vẫn là một giả kim thuật sư nghiệp dư và kiếp trước tôi cũng chẳng học làm bác sĩ. Có rất nhiều trường hợp thất bại trong lần phẫu thuật đầu tiên. Như là cắt phải những thứ không được cắt, hay phạm lầm khi ngừng gây tê. Khó khăn nhất là khi phải loại bỏ lớp da trên mặt để dọn sạch mủ mà không có thuốc gây tê. Tôi sợ rằng Số 1-chan (tạm thời) sẽ run lên vì cơn đau và tỉnh dậy. Nếu chuyện đó xảy ra, thà cô ấy thét lên còn hơn. Tiếp tục phẫu thuật mà không đánh động đến cô ấy là điều rất quan trọng, vì sự đau đớn có thể làm cô sốc mà chết.
Tôi đã xoay xở để vượt qua được mọi sai lầm và hoàn thành điều trị tổng quát. Cứ như một phép màu vậy. Kỹ năng của tôi đều chỉ toàn những thứ cơ bản nhất, chẳng khác gì chưa học cả. Nhưng dù vậy, thương tổn trên mạch máu cô ấy vẫn ở mức có thể chữa trị được bằng ma thuật trị liệu và các vật phẩm điều trị khác mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Vì tôi có thể thoải mái sử dụng toàn bộ chúng, tôi có thể bù đắp lại cho sự thiếu kinh nghiệm của mình. Thế giới fantasy đúng là tuyệt thật. Nếu ma thuật tiện lợi thế này, tôi nghĩ sẽ chẳng ai có động lực phát triển khoa học đâu.
Đặc biệt là ma pháp phân tích có thể giải mã thành phần và cấu trúc các loại vật chất, đúng là quá tuyệt vời. Nhờ ma pháp này, tôi có thể phát hiện ra rằng khuôn mặt của Số 1-chan đã bị hủy hoại có chủ đích và cũng đồng thời suy đoán ra được khuôn mặt ban đầu của cô. Không, đó là thành quả lao động của tôi thì đúng hơn. Nắm rõ cấu trúc vật liệu là nguyên tắc cơ bản của giả kim thuật.
.....Nhưng, dù căn phòng ngập ngụa mùi máu, tôi vẫn hoàn toàn bình tĩnh, vậy sao giờ tôi lại thấy chóng mặt nhỉ?
Tôi tự nhủ rằng đây là để chữa trị cho người khác, nhưng tôi ở tiền kiếp chắc chẳng bao giờ nghĩ rằng mình lại đâm các vật sắc nhọn vào cơ thể người khác đâu. Tôi đã nói khá nhiều lần rồi, nhưng trước kia tôi chưa bao giờ làm bác sĩ và thực tế là, tôi cực ghét tiêm thuốc. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến việc chĩa dao vào người khác, dù là lúc đánh nhau.
Thật ra thì, việc tôi có thể tự nhiên làm điều này với một nô lệ, và việc tôi chấp nhận thí nghiệm trên cơ thể người, chỉ có thể là do.
Phải, dù tôi mới chỉ sống ở thế giới này chưa đến mười năm, nhưng tâm trí và linh hồn tôi từ lâu đã bị đầu độc bởi lũ quý tộc ở thế giới này rồi. Nếu bạn không phải quý tộc, thì bạn không phải là người. Kiểu kiểu thế. Con người thường phân nhiệm vụ riêng cho người khác, và những người này lại đùn đẩy việc đó cho giai cấp thấp hơn, những hành vi đã được mô phỏng theo thuyết tâm lí học này có thể làm thành phim ở thế giới trước kia được đấy. Chẳng phải cũng tương tự với chuyện đang diễn ra ở thế giới này sao?
Hoặc có lẽ, tính cách tôi đã hỏng ngay từ đầu rồi/
Mà, tôi là người đã từng chết một lần. Quan điểm của tôi về nhân sinh và cuộc sống cũng đã thay đổi ít nhiều. Đó là điều không thể tránh khỏi.
Lạc đề mất rồi.
Như tôi vừa nói, việc chữa trị của Số 1-chan (tạm thời) tạm thời đã thành công.
Khuôn mặt bị biến dạng vì ác tâm của cô ấy đã quay về vẻ đẹp trước kia. Những phần bị cắt bỏ cũng đã được sửa lại.
Không có dấu hiệu nhiễm trùng bởi vì nơi này luôn được dọn dẹp và khử trùng kĩ càng.
Nhưng, tôi chỉ mới chữa trị cho cơ thể cô ấy. Việc điều trị tinh thần hoàn toàn chưa được động đến.
Tôi không rõ chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc hẳn cô ấy vốn là con gái của một người có địa vị, và một ngày, cô đã bị tấn công bởi một con thú và trở thành công cụ để thỏa mãn dục vọng, hơn nữa, vẻ ngoài của cô ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn. Và đừng quên rằng tuổi đời của cô chỉ mới một chữ số. Không thể nào chuyện này lại không để lại chấn thương tâm lí được. Đúng hơn là, nếu không bị làm sao thì cô ta thật sự có vấn đề rồi.
Bằng chứng là cô ấy có thể nói năng bình thường, nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy một từ nào có nghĩa cả. Kể cả tên của cô. Nhờ vậy mà tôi vẫn phải gọi cô ấy là Số 1-chan (tạm thời) cho đến giờ. Ờ..., tất nhiên là tôi không nói từ ''(tạm thời)'' rồi.
Như tôi đã nói, việc này vượt quá chuyên môn của tôi. Ể? Bạn hỏi tại sao tôi không thể tư vấn tinh thần dù có kiến thức của thế giới trước á? Đừng đùa chứ. Tôi hầu như không ra khỏi dinh thự kể từ khi được đầu thai. Nếu nói giảm nói tránh, thì tôi là người hướng nội, còn nếu nói thẳng ra thì tôi là một kẻ tự nhốt mình trong nhà. Thế thì tôi tư vấn cho người khác kiểu gì chứ. Có thể nói rằng, kiến thức về tâm lí học từ kiếp trước của tôi rất ít ỏi — tất cả đều nhờ đọc được trên mạng. Vốn kiến thức của tôi chỉ toàn mấy thứ linh tinh. Chỉ mỗi bài phân tích giấc mơ của Freud và thuyết phát triển tâm lí của ông đã quá sức tôi rồi. Tôi có thể chữa trị cho cơ thể cô ấy là nhờ vào ma thuật và những gì tôi còn nhớ được từ thời sinh viên ở lớp sinh học. Cao hơn thế nữa thì tôi cũng bó tay.
Nói trước này, có khả năng Số 1-chan sẽ còn sợ hãi hơn trước nếu tôi đối xử tệ với cô ấy, hay bắt cô làm việc cực khổ như những người chủ trước. Khi mang cô ấy về, tôi không hề biết rằng mạng sống của cô chỉ như ngọn nến sắp tàn. Sau đó, tôi đã kê đơn thuốc mà đến tôi còn không hiểu rõ tác dụng và chỉnh sửa cơ thể của cô ấy trong khi cô vẫn đang bất tỉnh. Đây là một canh bạc. Thế giới trước kia cũng vậy, ngay cả trong điều kiện khoa học y tế tiên tiến, trước một cuộc phẫu thuật quan trọng, bệnh nhân cần phải thư giãn khi giao phó tính mạng của mình cho các bác sĩ. Kể cả ở phòng chờ của nha sĩ, có rất nhiều người làm mặt như thể mình là tù nhân sắp bị hành quyết đến nơi. Nhất là trẻ con. Hơn nữa, tôi chỉ là một đứa trẻ tám tuổi không bằng cấp. Cơ mà thế giới này cũng chẳng có thứ gì như là giấy phép hành nghề cho bác sĩ cả. Đó là tại sao, sự nghi ngờ và lo sợ đối với bác sĩ luôn cao ngất ngưởng. Nếu tôi là người tiến hành điều trị thì kiểu gì cũng sẽ thành như vậy.
Thật là phiền phức mà. Và tôi cũng muốn cô ấy làm phụ tá cho mình sau khi điều trị nữa chứ. Ác cảm và ngờ vực sẽ cản trở việc giáo dục cho cô ấy.
Dĩ nhiên, ma pháp ép buộc nô lệ phải phục tùng đã được kích hoạt sẵn nên tôi vẫn có thể bắt cô ta vâng lời được, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi có thể khiến cô ta tự nguyện tham gia vào việc này.
Mong rằng cô ta sẽ nghi ngờ tôi càng ít càng tốt.
Vài ngày sau. Vẫn ở căn phòng thí nghiệm đó.
''Yo, Số 1-chan (tạm thời). Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày tháo băng rồi đó! ''
''.....?''
Tôi đã phải nói bằng cái giọng hào hứng chẳng hợp với mình chút nào, vậy mà phản ứng của Số 1-chan chỉ là im lặng ngẩng cái đầu băng bó khắp nơi lên.
Rốt cuộc thì, đến tận hôm nay, chúng tôi vẫn chưa trò chuyện được câu nào. Tôi đã cố gắng bắt chuyện rất nhiều lần nhưng Số 1-chan luôn giữ im lặng. Thanh quản cô ấy không bị thương tổn gì, và chiếc lưỡi bị cắn đứt lúc cô ấy bị đánh đập cũng đã được chữa lành rồi. Dù vậy, cô ấy không hề thốt ra một tiếng hét đau đớn nào. Cứ như thể cô ấy đã chối bỏ mọi thứ trên thế giới này.
Hmm, mặc dù sẽ rất tuyệt nếu tôi nhân cơ hội này để khiến cô ấy mở lòng dần. Mà, nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô và được chữa trị mà không có sự đồng ý của mình, thì tôi cũng chẳng tin tưởng người đó đâu.
Trong lúc đang chìm trong suy nghĩ, tôi để cô ấy ngồi trên một chiếc ghế đối diện với một chiếc gương cỡ lớn được lắp trên tường. Cô ấy không hề kháng cự, cứ như một con búp bê vậy. Chẳng hiểu sao tôi thấy mình như một chuyên viên sắc đẹp vậy. Thay vì cắt tóc cho cô ấy, cảm giác giống như đang cắt cỏ hơn. Đó là vì mái tóc sẽ gây cản trở khi phẫu thuật. Mà tóc cô ấy cũng sẽ mọc lại thôi.
'' Giờ thì, ta gỡ băng đây. Đừng cử động nhé? ''
Cắt
bỏ các nút thắt bằng kéo, tôi từ từ tháo miếng băng còn lại. Tiếng vải cọ vào da vang lên khe khẽ nhưng không có gì đáng lo ngại như có dị vật bám vào da. Tất cả đều rất trơn tru.
Hiển nhiên, khuôn mặt thật của cô ấy rất ưa nhìn trong mắt tôi. Đường nét khuôn mặt cô trông rất tao nhã và tự nhiên. Làn da tràn đầy sức sống. Khuôn mặt cô vẫn giống một đứa trẻ nhưng không hề còn một vết biến dạng nào.
Liệu ai đó ngoài kia, khi nhìn thấy khuôn mặt này, có thể nghĩ rằng một ngoại hình đã bị hủy hoại hoàn toàn lại có thể được tái sinh như vậy không?
Hoàn hảo.
Một thành công hoàn hảo.
''——Tuyệt vời. ''
Một cơn run rẩy đột ngột chạy dọc sống lưng tôi. Cảm giác sung sướng khi đạt được thành tích này còn mãnh liệt hơn cả những gì tôi đã từng trải qua ở tiền kiếp. Thật là tuyệt vời. Tôi, bằng chính đôi tay này, đã có thể sử dụng những kĩ thuật tinh xảo đi được xa đến thế này. Và thứ được gọi là giả kim thuật này, lại có thể mang lại một phép màu kì diệu đến vậy.
''....''
Hình như cô ấy phản ứng với lời nói của tôi. Cô ấy chầm chậm mở mắt ra.
Cô mở rộng đôi mắt to, màu xanh lá tuyệt đẹp đó và nhìn chằm chằm vào người trong gương.
''......!?''
Nét mặt cô ấy cũng như hình ảnh phản chiếu trong gương lộ rõ vẻ bối rối. Ngạc nhiên, hoang mang, và có lẽ cả vui sướng nữa. Làn da trắng, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ chỉ chờ được vỡ òa lên.
'' Thế nào, Số 1-chan (tạm thời)! Đúng là một kiệt tác phải không? Nói thật thì, đến ta cũng không ngờ là ra được thế này đấy!
'' Hức....hức....''
Mặc dù vừa được chúc mừng, Số 1-chan (tạm thời) bắt đầu khóc nức nở. Khác hẳn với khuôn mặt cứng đờ lúc trước, giờ đây biểu cảm trên mặt cô lại thay đổi liên tục. Có vẻ các cơ bắp điều khiển cảm xúc của cô vẫn hoạt động bình thường.
'' C-Cảm ơn r-rất nhiều.....! ''
Tôi có thể nghe thấy giọng nói lờ mờ của cô. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tôi nghe cô ấy nói nhỉ. Cảm ơn tôi chân thành đến vậy, dù tôi chỉ làm theo ý thích của mình cho đến tận ngày hôm nay. Quả là một đứa trẻ ngoan mà. Có vẻ cô đã được cha mẹ dạy dỗ rất cẩn thận.
'' Không đâu, ta phải cảm ơn em mới đúng! Em đã phải chịu đựng rất nhiều mới đến được ngày hôm nay! Đó là một trải nghiệm quý giá đó! ''
Cảm xúc dâng trào, tôi ôm cô ấy vào lòng và cô ấy ôm lại tôi bằng đôi bàn tay bé nhỏ đó.
Nước mắt nước mũi dính vào quần áo tôi, nhưng tôi mặc kệ. So với đống mủ đẫm máu mà tôi trích ra trong quá trình phẫu thuật, thì đây chẳng là gì cả.
Bên trong tầng hầm tối tăm, chúng tôi ôm chầm lấy nhau, đắm mình trong niềm vui chiến thắng.
'' Talese....đứa trẻ này là ai vậy? ''
Tôi dẫn cô ấy ra khỏi tầng hầm và cha bắt gặp cô. Ông trông rất ngạc nhiên.
Tất nhiên, tôi ưỡn ngực ra với không chút mặc cảm tội lỗi và trả lời.
'' Cha đang nói gì thế. Đây là nô lệ của con. ''
'' Hả.....? ''
Thật không may, câu trả lời của tôi chỉ càng làm cha bối rối hơn. Ông chớp mắt liên tục.
'' ....Con mua thêm đứa nữa à? ''
'' Cha nhầm rồi. Lúc trước, ngoại hình của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể nhìn thấy được khuôn mặt thật của cô, nhưng giờ con đã chữa trị xong cho cô ấy rồi. Vậy nên con mới mang cô ấy lên đây. Nào, chào cha đi. ''
''....Rất vui được gặp ngài, con là, Yuni. ''
Cựu Số 1-chan (tạm thời) níu lấy tay áo tôi trong khi cúi chào cha một cách hậu đậu. Còn làm thế nào mà lại thành Yuni là vì, sẽ là thảm họa nếu người khác biết tên cô ấy là Số 1-chan (tạm thời), nên cô ấy vội vàng nghĩ ra cái tên đó. Tôi chắc rằng nó nghĩa là ''một món đồ''. Chọn cái tên liên quan đến một, chỉ vì tên cô ấy là Số 1, cứ như thể tên cô ấy chả thay đối mấy vậy.
Nhân tiện, tôi cũng không biết tên thật của cô ấy. Tôi đã thử hỏi chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi mua cô ấy, nhưng phản ứng của cô có vẻ không khả quan lắm. Tôi không rõ là cô ấy không muốn hay không thể trả lời. Tôi chỉ mới đơn thuần chữa lành cho vẻ ngoài của cô ấy thôi. Chắc đến bây giờ, nội tâm của cô vẫn còn rất rối loạn. Đến nỗi không biết mình là ai. Tôi muốn biết thêm về quá khứ của cô nhưng, chà, chuyện đó để sau khi cô ấy bình tĩnh lại vậy.
'' Hả? ''
Cha há hốc mồm kinh ngạc.
Chắc hẳn ông không bao giờ ngờ được một người sắp chết với khuôn mặt sưng vù, trong một thời gian ngắn, lại có thể trở về vẻ xinh đẹp như thế này. Hẳn là vậy rồi. Tôi chỉ đánh cược rằng cô ấy sẽ sống sót, và nếu như cô ấy không chết thì ít nhiều vẫn sẽ còn vài vết sẹo. Nhưng, cô ấy đã vượt qua được bản án của số phận và cho thế giới thấy khuôn mặt không chút tì vết của mình.
Một đứa trẻ còn chưa đến 10 tuổi đã có thể điều trị được đến mức này. Không tin được cũng là điều hiển nhiên. Tôi cũng sẽ cười khinh bỉ nếu nghe người khác kể một câu chuyện như thế này.
Cha mất khoảng một phút để tiêu hóa tình huống này, nhưng ông vẫn tỏ ra do dự và lắp bắp trả lời.
'' À-Ừ.... xu-xuất sắc lắm, Talese. Có thể tự mình chữa lành cho một nô lệ đã bị hỏng hoàn toàn....tài năng của con khiến cha kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời! ''
'' Không, không, đó đều là nhờ vào sức sống mãnh liệt của cô ấy. Con cũng không ngờ rằng cô ấy có thể phục hồi đến mức này. ''
'' Ha, hahaha....khiêm tốn quá mức chỉ khiến lời nói của con thêm mỉa mai thôi? ''
Nếu cha khen ngợi khả năng của tôi thì có vẻ cuối cùng ông cũng đã hiểu chuyện gì vừa diễn ra rồi.
'' Ahem.'' Cha hắng giọng nói tiếp. '' Nhưng, con đã quên mục đích ban đầu của chúng ta rồi sao? Ta cho con mua nô lệ là để con học cách thuần hóa tùy tùng. Dù việc luyện tập chữa trị của con đã diễn ra suôn sẻ, ta sẽ không cho phép con bỏ bê nghĩa vụ của mình.''
'' Vâng, chắc chắn rồi. ''
Tất nhiên là vậy rồi. Từ đầu, tôi đã chọn Yuni dựa vào ma lực của cô. Kể từ bây giờ, đứa trẻ này sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của tôi, và cũng là một phụ tá đầy hứa hẹn nữa. Vì thế, tôi chắc chắn phải giáo dục cô ấy cẩn thận.
'' Về chuyện đó, thưa cha. Con dự định cho cô ấy tạm thời học lễ nghi cơ bản đã. Nếu được thì, con có thể nhờ các hầu gái đang rảnh rỗi trong dinh thự được không ạ? ''
Đầu tiên, chúng tôi phải bắt đầu từ vẻ bề ngoài đã.
Có một câu nói thế này: đầu thì nghe theo nhưng bụng lại phản đối ( Giả vờ trung thành và ngoan ngoãn nhưng thật chất lại chống đối trong thâm tâm), nhưng rất khó để tách rời cái đầu và cái bụng. Nhất là khi Yuni không phải một người tái sinh như tôi. Cô ấy 100% là trẻ con. Nếu vậy thì, nếu tôi để lối sống ngoan ngoãn phục tùng dưới trướng người khác ngấm vào tâm trí cô từ khi còn nhỏ, thì khi trưởng thành, tính cách cô ấy sẽ dễ bảo hơn.
Không hề hay biết rằng tôi đang có những suy nghĩ xấc xược như vậy, cha gật đầu, trông có vẻ khó chịu.
'' Cứ làm theo ý con muốn. Ta cho phép. ''
'' Cảm ơn cha nhiều. ''
Cuộc trò chuyện kết thúc và ông vội vàng rời đi.
'' Được rồi, ta đã được cha cho phép. Ta sẽ bắt em làm việc chăm chỉ ngay hôm nay. Được chứ? ''
'' Vâng, thưa Chủ nhân. ''
Yuni nói bằng giọng đều đều không có tí cảm xúc nào. Tôi tự hỏi có phải là do lòng biết ơn vì đã được chữa lành hay không nhưng tạm thời thì, cô ấy đã trung thành nghe theo lệnh của tôi. Nhưng, còn lâu tôi mới thỏa mãn chỉ với chừng đó. Con người là sinh vật rồi sẽ trở nên độc lập. Chúng tôi có lẽ đã được ràng buộc bởi hợp đồng nô lệ và lòng biết ơn của cô ấy, nhưng chẳng có bằng chứng nào là mối quan hệ này sẽ mãi tiếp tục.
Đầu tiên, chỉ riêng ma thuật của cô ấy đã có chất lượng đáng kể rồi. Làm phụ tá của tôi, cô ấy sẽ phải tích trữ thông tin về thuật giả kim và ma thuật, nếu vậy, có khả năng cô ấy sẽ tự mình hóa giải ma pháp phục tùng. Để giữ mối quan hệ tôi tớ và chủ nhân này, tôi cần phải nghiêm khắc dạy dỗ cô ấy về lễ nghi và cách cư xử, bằng việc học đi học lại, sự trung thành sẽ thấm nhuần vào. Trong tương lai, tôi định sẽ áp dụng một loại ma thuật tẩy não tinh vi— còn được gọi là tái cấu trúc não bộ.
Việc này có thể quá hèn nhát. Nhưng, tôi là một người chuyển sinh. Người đã chết một lần. Tôi không muốn phải chết lần thứ hai đâu. Đó là tại sao, một tồn tại luôn nghe theo lệnh và hành động như chân tay của tôi, sẽ không thể nào phản bội tôi được.
Tôi làm một khuôn mặt thân thiện hết mức có thể và mỉm cười với cô ấy.
Một tuần kể từ khi Yuni bắt đầu được huấn luyện, cô ấy đã có thể cư xử đạt mức tối thiểu đối với một người hầu. Đúng như dự đoán, trước khi cô ấy bị tàn phá và bán vào chợ nô lệ, có vẻ cô ấy được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có địa vị xã hội ngang với một quý tộc. Cô ấy có thể thực hiện những phép lịch sự cơ bản dễ dàng như đọc bản chữ cái và tốc độ học hỏi cũng không tệ chút nào.
Tuy nhiên, một khi thời gian rảnh bắt đầu, đó sẽ là lúc cô ấy được đào tạo để làm phụ tá và vệ sĩ cho tôi.
Việc đầu tiên chúng tôi làm là rèn luyện sức mạnh cho cô ấy.
'' Này này, chân em đang dừng lại đấy! Chạy đi, chạy đi! Một, hai! Một, hai! ''
'' V-Vâng! Thưa chủ nhân. ''
Vào những ngày đẹp trời, tôi dẫn vệ sĩ ra ngoại ô thành phố và bắt Yuni chạy bộ. Trước khi trở thành nô lệ, cô ấy chắc hẳn là con gái cưng của ai đó và sau khi thành nô lệ, cô phải sống dưới phòng nghiên cứu ngầm để điều trị. Sau khi phải sống như vậy, cô ấy thậm chí còn không thể chịu được 5 phút trước khi bắt đầu thở hổn hển. Mà, đây không phải là công viên hay sân tập thể dục như thế giới trước kia, mà là một cánh đồng hoang bị tàn phá bởi cỏ dại và những hòn sỏi ẩn trong bóng tối. Giả sử cô ấy có tự tin vào thể lực của mình đi nữa thì, tôi đoán sẽ vẫn rất khó khăn thôi.
'' Cậu chủ.....chuyện này, làm thế này thì có ý nghĩa gì chứ? ''
Một người hầu bối rối hỏi. Đó cũng là người đã hộ tống tôi lúc đi mua Yuni. Lần này cũng vậy, anh ta đi cùng với tư cách vệ sĩ và là người đánh xe.
'' Ngươi nhìn mà không hiểu sao? Ta đang rèn luyện sức khỏe. Thỉnh thoảng ta phải đưa cô ta ra ngoài để tập thể dục. ''
Dù có làm gì đi nữa thì, cái quan trọng nhất vẫn là sức mạnh thể chất. Trong thế giới fantasy tràn ngập ma thuật này, đó là thứ đầu tiên tôi học được. Ma pháp tấn công hay ma pháp trị liệu và trên hết, biến đổi vật chất bằng giả kim thuật, vân vân và mây mây, tất cả các loại ma thuật này đều hoạt động bằng cách tiêu thụ ma lực của người sử dụng. Về khía cạnh này thì nó cũng giống các trò chơi điện tử ở thế giới trước kia. Nhưng vẫn khác một chỗ. Một khi ma lực cạn kiệt, nó sẽ gây ảnh hưởng lên cơ thể. Hầu hết trường hợp, các triệu chứng như khó thở, tăng nhịp tim, chóng mặt và rối loạn tâm trí sẽ xuất hiện. Tóm lại là, cạn kiệt ma lực sẽ khiến cơ thể cực kì mệt mỏi.
Khi lần đầu sử dụng ma thuật, tôi không nắm được giới hạn của mình và đã bị ngất xỉu rất nhiều lần. Để ví dụ thì, có một lần, lúc tôi đang pha chế một loại thuốc mạnh thì ngất xỉu và suýt nữa thì gây ra hỏa hoạn dưới tầng hầm.
Vì vậy, kể từ lúc đó, tôi đã nghĩ ra một biện pháp. Để chịu được cảm giác mệt mỏi dữ dội khi cạn ma lực, cần phải luyện tập sức khỏe càng nhiều càng tốt. Dù đơn giản nhưng thế là đủ rồi.
Đây mới chỉ là giả thuyết thôi nhưng tôi nghĩ đó là một giả thuyết có độ chính xác khá cao. Bằng chứng là tôi đã nghe từ người lớn rằng, hầu hết những người bị ngất xỉu vì cạn ma lực đều là trẻ con hoặc người già sức yếu. Có khá ít ví dụ nhưng tất cả đều chỉ về người có thể chất yếu. Mà chuyện này cũng không có gì lạ lắm. Hầu hết các pháp sư giành phần lớn thời gian và sức lực của họ để đạt đến lượng ma lực lớn nhất, hay những ma pháp mới nhất, (còn trong trường hợp của tôi, một giả kim thuật sư, thì sẽ là thí nghiệm và chế tạo ma cụ). Chẳng còn nhiều thời gian để rèn luyện thân thể nữa. Gia sư dạy ma thuật cho tôi — người đã ngừng đến đây được đúng một năm rồi — nghe nói ông ta cũng rất dễ đổ mồ hôi.
Mà, cũng là lẽ hiển nhiên thôi. Thời gian trôi vô tận nhưng mạng sống con người lại có giới hạn. Chẳng có gì lạ khi tập trung tối đa thời gian vào thứ mình ưu tiên và giành thời gian cho những việc khác ít nhất có thể. Nâng ma lực lên mức cao nhất có thể cũng có nghĩa là khả năng bị cạn kiệt ma lực sẽ giảm đi.
Nhưng, tôi không muốn Yuni trở thành một khẩu pháo chỉ biết đứng yên niệm chú. Tôi muốn cô ấy đi thu thập nguyên liệu như một phụ tá, cũng như là làm vệ sĩ cho tôi vì tôi không biết chiến đấu. Không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy kiệt sức vì thiếu ma lực. Cần phải rèn giũa phản xạ và thể lực cho cô ấy khi còn nhỏ.
'' Tôi không ngờ được cô bé này lại nghiêm túc đến vậy. Nó vẫn không có thời gian để hồi phục vết thương phải không? ''
'' Như ta vừa nói đấy, ta cần phải nhanh chóng rèn luyện thể lực cho cô ta. Bằng cách đó, sau này cô ấy có thể được huấn luyện theo đúng hướng. ''
Ít nhất thì, cô ấy phải hồi phục đến mức có thể đi lại bình thường trong dinh thự. Đó là tại sao tôi phải nhanh chóng huấn luyện cho cô ấy. Nhất là vào giai đoạn này, vì tôi vừa mua cô ấy nên đang rất thiếu tiền và nghiên cứu buộc phải tạm dừng. Vì lợi ích của Yuni và cũng vì tôi đang rảnh, cần phải cải thiện các khả năng cơ bản của cô ấy ngay bây giờ.
Ngoài ra, trong các biện pháp chữa trị cho cô ấy còn bao gồm cả cấy ghép da nhân tạo. Tôi muốn biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi tiếp xúc lâu với ánh mặt trời. Và tôi còn có thể thu hoạch thảo dược ở quanh đây hay nghĩ cách chống lại lũ quái vật ở gần khu dân cư — đúng rồi đấy, quái vật có tồn tại. Rất lâu về trước, một chúa quỷ đã tồn tại — nhân tiện, tôi cũng có thể biết thêm về các loại nguyên liệu thô khi được xem tận mắt nữa. Một mũi tên trúng ba con chim.
''Đừng lo. Ta không có ý định phá hủy tài năng hiếm có này đâu. ''
Tôi nhún vai nói. Tôi chỉ về phía đôi giày mà tôi đã mua cho Yuni để đi trên đồng và đôi tất mặc ở trong để tránh bị rộp da. Tôi thậm chí còn chuẩn bị sẵn nước để cô ấy có thể uống đủ nước khi có cơ hội nữa. Nếu cô ấy ngã hay bị côn trùng độc cắn, tôi có thể chữa trị cho cô ấy.
'' Tôi chẳng hiểu cậu chủ đang nghĩ gì nữa......''
Người tùy tùng gãi đầu với vẻ phiền muộn. Đó không phải cách nói chuyện với gia đình của chủ nhân mình đâu, nhưng tôi sẽ bỏ qua vậy. Đây là phản ứng bình thường của người lớn mà. Chỉ vì tôi cảm thấy chuyện này cần thiết thôi, chứ không thì tôi cũng chẳng làm đâu. Có lẽ không được thuyết phục lắm nhưng tôi không có sở thích bắt nạt con gái. Chỉ là khi nhìn Yuni từ xa, cố hết sức để đáp lại kỳ vọng của tôi, một cảm xúc thầm kín dâng lên trong lòng tôi.
'' Một, Ha....một, ha....hộc, hộc.... ''
Chẳng mấy chốc, người tùy tùng và tôi im lặng không nói gì, âm thanh duy nhất còn lại trên cánh đồng là tiếng hét và tiếng thở hổn hển của Yuni.
....Cuối cùng thì, Yuni đã kiệt sức sau khoảng 30 phút. Cô ấy còn không thể bước nổi lên xe ngựa nếu tôi không dìu cô. Là ngày đầu tiên nhưng cô ấy đã rất chăm chỉ rồi. Có lẽ lát nữa tôi sẽ cho một loại thần dược giúp hồi phục thể lực vậy.
Một tháng sau.
'' Yuni. Hôm nay, ta sẽ bắt em học thuộc công thức của một loại thuốc cơ bản. Hiểu rồi chứ? ''
'' Vâng, thưa chủ nhân. ''
Thay vì chậm phát triển, cô ấy dường như đang bước vào giai đoạn phát triển toàn diện; so với lúc trước, thể chất của cô đã được cải thiện rất nhiều nhờ luyện tập hằng ngày. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ bỏ cuộc chỉ vì nghiền nát vật liệu bằng chày đâu.
Dùng các loại thảo mộc được tìm thấy ở gần cánh đồng ngoại ô (khi cô ấy đang luyện tập) làm nguyên liệu, có thể pha chế được loại thuốc ở cấp độ thấp nhất. Tôi cần chắc chắn rằng ít nhất cô ấy cũng phải chế được nó.
'' Em không cần phải lo lắng đâu. Ta đã có thể làm được chuyện này từ ba năm trước rồi, nên cũng không khó đến vậy đâu. Nhớ này, bước đầu tiên là phải— ''Lại một tháng nữa trôi qua.
'' Cuối cùng, thuốc của chúng ta cũng có thể bán ra thị trường được rồi. ''
'' Chúc mừng, chủ nhân. ''
Chúng tôi đứng quanh cái bàn với một chiếc túi da đặt trên đó. Chúng tôi như bị nó hút hồn. Bên trong chiếc túi đó là tiền tệ của thế giới này, đơn vị với giá trị thấp nhất — xu đồng. Thứ gì đó rẻ tiền thì sẽ khoảng chừng này xu. Nếu đến nơi đổi tiền, tôi nghĩ đống này cũng đáng giá vài đồng bạc.
Cha tỏ ra không hài lòng khi nghe tin thuốc của chúng tôi làm đã được bán hết ngoài chợ. Lý do là vì một thành viên của gia tộc Bá tước không được bắt chước mấy công việc thô tục của thương nhân. Thuyết phục ông đúng là mệt hết cả người. So với việc khiến hội thương gia công nhận giá trị sản phẩm của chúng tôi, thì tôi thấy việc này còn phiền phức hơn nhiều.
'' Nhưng, mình đã kiếm được một nguồn thu nhập đủ dùng. ''
Nghĩ về điều đó, tôi không khỏi nhếch mép cười. Cho đến giờ, mọi phí nghiên cứu của tôi đều phụ thuộc vào số tiền tiêu vặt ít ỏi mà cha cho, nhưng giờ tôi đã có thể buôn bán được, tôi có thể tự túc dù đó chỉ là một khoản tiền rất nhỏ. Nếu cha hết kiên nhẫn và quyết định dừng nghiên cứu thuật giả kim lại, thì cũng không thành vấn đề nữa. Tôi sẽ phải thu hẹp phạm vi nghiên cứu nhưng ít nhất thì tôi còn có thể tiếp tục nghiên cứu bằng chính sức mình.
'' Chỉ cần tiết kiệm thêm chút nữa thôi và....mình có thể chuyển sang giai đoạn nghiên cứu tiếp theo. ''
Một tháng sau.
'' Ngg....Ngooo.....''
'' Chủ nhân, thân nhiệt của Số 2 đang tăng lên. Có hiện tượng đổ mồ hôi. ''
'' Tình trạng đồng tử thế nào? ''
''.....Đang co lại. ''
Vừa nghe báo cáo từ Yuni, tôi bắt đầu liệt kê dữ liệu lên một tờ giấy trên tay. Ở chính giữa căn phòng, là một bàn phẫu thuật mới được lắp đặt. Nằm trên đó là một người đàn ông bị bịt mồm và xích lại. Tiếng kim loại cạ vào nhau nhau không ngừng nghỉ.
Tôi đang làm gì á? Như bạn thấy đấy, đây là một thí nghiệm lên con người.
Để đạt được giấc mơ bất tử, tôi bắt buộc phải có dữ liệu về sinh học của cơ thể con người và các chức năng của nó. Ví dụ, thuốc cần phải được kiểm tra trước và dù có là thuốc cho tôi hay cho người khác, thì quan trọng nhất vẫn là xác định độ hiệu quả của nó.
Trước đó, tôi đã cho Yuni làm vài thí nghiệm lên động vật và thu được rất nhiều dữ liệu nhưng, để thực hiện các phương thức y tế phức tạp và rắc rối hơn thì, dữ liệu từ thí nghiệm trên con người vẫn là tất yếu.
Vậy nên, nô lệ Số 2 vừa mua (nam giới trưởng thành, cựu tội phạm) là một mẫu vật rất hữu ích. Hắn ta có cơ thể rắn chắc và hơn nữa là không có kỹ năng nào hữu ích nên có giá rất phải chăng. Hắn cũng chẳng có chút ma lực nào và vì vậy, ma pháp phục tùng hoạt động rất hiệu quả. Chưa kể hắn rất ghét quý tộc và thái độ của hắn đối với họ là thứ tệ nhất. Dù có cho những loại thuốc mạnh nhất và thực hiện các thí nghiệm cực đoan, nhưng lương tâm tôi không hề cắn rứt chút nào.
Dù sao thì, thí nghiệm này là một thất bại.
'' Thuốc cường hóa cơ bắp được lấy từ cây Scopolia Trăng tròn....dù lý thuyết hoàn toàn chính xác. Nhưng lẽ nào độc tính vẫn chưa đủ loãng chăng? ''
Rơi vào trạng thái phấn khích bất thường, mất khả năng nhận thức xung quanh và ý thức mờ mịt đã được ghi nhận.
Tôi đã tìm thấy một công thức từ một hiệu sách cũ và nhờ tham khảo nó, tôi đã cố gắng chế một loại thuốc. Tuy nhiên, sau khi thay thế thành phần chính bằng một loại thảo mộc mạnh hơn, mọi chuyện có vẻ không tốt lắm.
'' Ngay cả sau khi nghĩ về độ hiệu quả nếu thành công, thì nguy cơ xảy ra tác dụng phụ cũng đã tăng lên quá cao rồi. Mình có nên xem xét lại toàn bộ không nhỉ? ''
''Cơ mà, nếu đổi sang lại loại khác ít độc hơn thì lại sẽ đắt đỏ hơn. Mình có nên thuê mạo hiểm giả để thu thập chúng không nhỉ? Thay vì mua trực tiếp, làm thế này sẽ giúp giảm chi phí. ''
Nghe thấy tôi càu nhàu, Yuni chán nản rũ vai xuống.
'' .....Em xin lỗi, thưa chủ nhân. ''
'' Hm? Tại sao cơ? ''
'' Yuni vẫn luôn luyện tập nhưng vẫn chưa đủ tốt để giúp ích cho chủ nhân. ''
Cô ấy cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi. Ồ, cô ấy cũng có mặt đáng yêu luôn sao?
'' Em không cần phải để tâm đến chuyện đó đâu. Chương trình sẽ được cải tiến và trau
chuốt hàng năm. Ta đoán 5 hay 6 năm nữa là em đã sẵn sàng chiến đấu rồi. ''
'' Vâng.... ''
Tôi đã tự mình khẳng định như vậy rồi nhưng từ vẻ ngoài, có vẻ cô ấy vẫn còn lo lắng. Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất vì giai đoạn thí nghiệm tiếp theo — thí nghiệm lên con người sử dụng nô lệ. Chính xác hơn là, cô ấy sợ rằng mình sẽ trở thành vật thí nghiệm.
Nhưng, Yuni là một tài năng hiếm có. Tôi đã lướt qua toàn bộ chợ nô lệ và rất hiếm khi thấy ai có cấp độ ma lực như cô ấy. Những nô lệ có ma lực như vậy được gắn bảng giá mà chỉ những ai có địa vị cao hoặc chủ nhân của vài tòa lâu đài nhỏ mới, và những nô lệ này đều là elf cả. Mua được Yuni với cái giá này quả đúng là phước lành trời ban mà.
Vậy nên,
'' Đừng lo, Yuni. Ta sẽ không ngược đãi một người có tài như em đâu, vì thế thì đúng là quá ngu xuẩn mà. ''
Tôi tuyên bố ngắn gọn, và có vẻ cô ấy đã bớt lo lắng một chút.
'' Vâng....vâng, thưa chủ nhân..... ''
Mặc dù tôi phải nói, đây là một dấu hiệu đáng lo ngại. Nỗi sợ hãi và lo âu vừa dâng lên trong cô không phải là những cảm xúc của một người có đủ tình yêu thương.
Tóm lại, việc thể hiện những suy nghĩ vừa rồi của cô ám chỉ rằng cô ấy vẫn còn sợ tôi. Dù tôi có tìm lí do nào để loại bỏ nỗi sợ của cô ấy đối với tôi, thì chẳng có gì đảm bảo rằng cô ấy sẽ sẵn sàng liều mình vì tôi. Ví dụ như, nếu
ngày nào đó, một ai đó bảo vệ cô ấy, thay thế vị trí của tôi, xuất hiện.
.....Đó là một tình huống khả thi. Dù sao thì, tôi cũng đã nói rằng sẽ giao cho cô ấy một nhiệm vụ nguy hiểm là tìm kiếm các nguyên liệu cần thiết cho giả kim thuật. Thật ra, nhìn vào hướng huấn luyện này thì cô ấy cũng nhận ra được tôi đang cố biến cô ấy thành phụ tá của
mình. Nếu một ngày, sự bất mãn của Yuni không còn bị kìm hãm nữa hay có kẻ nhiều chuyện nào đó dang tay ra giúp đỡ vì thương hại....có vô số khả năng có thể xảy ra.
Tất nhiên, ma pháp phục tùng vẫn đang được kích hoạt, nhưng tôi đã nói rất nhiều lần rằng đây không phải cách tốt nhất để xây dựng lòng tin. Vì vậy, tôi cần kéo trái tim cô ấy lại gần mình hơn.
Tôi đã nghĩ đến khả năng dùng ma pháp tẩy não hoặc tái cấu trúc não bộ nhưng việc đó nằm ngoài khả năng của tôi lúc này. Để làm được điều đó thì tôi cần thêm thời gian. Tôi cần phải chuẩn bị kế hoạch nào đó.
'' Chủ nhân, chúng ta làm gì với Số 2 đây? ''
Giọng nói của cô ấy kéo tôi trở lại hiện thực sau khi mãi đắm chìm trong suy nghĩ. Không thể cứ thế này mãi được, nghiền ngẫm mãi mọi thứ là một trong những thói quen xấu của tôi.
'' À, tạm thời thì, giúp ta làm lần giải độc thứ mười bốn nào. Dù sao thì ta vẫn còn rất nhiều thí nghiệm muốn làm với Số 2. Em đã nhớ cách làm chưa? ''
'' Ừmm, hòa nước vào, đưa ống thông vào miệng và dùng bơm để đổ nó xuống họng, đúng không ạ.....? ''
'' Phải, phải. Cẩn thận đừng đưa nhầm vào đường hô hấp đấy. ''
'' Tiêm không được sao ạ? ''
'' Em biết là ta đang thử nghiệm thuốc cường hóa cơ bắp đúng chứ? Trong trường hợp này, cơ bắp bị phồng to lên sẽ gây trở ngại và cản trở không cho mũi tiêm đâm vào. ''
'' ....Em xin lỗi. ''
'' Ahaha. Em không cần phải căng thẳng thế đâu. Biết thắc mắc và đặt câu hỏi là dấu hiệu của một người hầu tốt. ''
Tôi tiếp tục hướng dẫn cô ấy. Tôi đang giả vờ tốt bụng trong khi nghĩ thêm nhiều lời nói dối để khiến cô ấy tin tưởng tôi hơn.
Lại một tháng nữa trôi qua.
'' Ác quỷ. Lũ chúng mày đều là ác quỷ! ''
'' À—, rồi rồi. Ngươi ồn ào quá đấy, im lặng đi được không, Số 3. A, lại nhầm rồi. 'Câm mồm' ''.
''——Ughh! ———Ughhhhh!! ''
Truyền chút ma lực vào mệnh lệnh của mình, nữ nô lệ bị ngay lập tức bị cướp mất giọng nói. Ma pháp phục tùng tiện lợi thật. Thật đấy,
từ tận đáy lòng mình, chỉ với thứ này thôi đã đủ biến cuộc sống của tôi sang màu hồng rồi.
'' Yuni. Giúp ta giam Số 2-kun lại nào. ''
'' Vâng, thưa chủ nhân.....ungh! ''
Yuni giữ Số 2-kun đang bất tỉnh bằng cả hai tay và kéo hắn vào một phòng giam.
Nhìn một đứa trẻ kéo một người thưởng thành bằng nách có hơi....khó tả. Dù tôi biết rằng cô ấy đã được huấn luyện rất nhiều và đã rèn luyện được kha khá thể lực, nhưng nhìn thấy cô ấy nâng một người còn nặng hơn cả bản thân vẫn khiến tôi giật mình. Ở thế giới trước, việc di chuyện một người bất tỉnh rất khó khắn ngay cả đối với người lớn. Sức mạnh cơ bắp của Yuni khá bình thường trong thế giới Fantasy nhưng vẫn rất đáng khen ngợi.
'' A....ughh..... ''
Dù rất nhỏ nhưng tiếng rên rỉ của Số 2-kun vẫn vọng đến tai tôi.
Hắn đã yếu đi rõ rệt trong mấy ngày gần đây. Lúc tôi mới mua hắn, vẫn còn khí phách của một cựu tội phạm, hắn lúc nào cũng phun ra mấy lời chửi bới thô tục và thậm chí còn định động vào Yuni nữa. Thật là phiền phức mà. Cuối cùng thì, ma pháp phục tùng đã được sửa đổi để thêm vào một luật nữa là
không được phép làm hại nô lệ của chủ nhân. Mà, nghĩ lại thì, đó cũng là một kinh nghiệm đáng giá.
Nhưng, dạo gần đây hắn đã trở nên khá im lặng....Đúng hơn thì, hắn bắt đầu lảm nhảm những thứ vô nghĩa suốt ngày. Khả năng cử động cũng đã suy giảm đến mức cần phải có người giúp đỡ, nếu không hắn sẽ không thể di chuyển bình thường được. Và dù vậy, nhờ vào tác dụng của thuốc cường hóa cơ bắp, cơ thể hắn vẫn rất săn chắc, mang lại một cảm giác lạ lẫm.
Có vẻ chúng ta đã đi đến giới hạn rồi, cho tên này.
Hắn sẽ chết sớm thôi. Vì thí nghiệm của chúng tôi. Hắn có thể là một cựu tội phạm nhưng chúng tôi vẫn đang giết chết một người còn sống bằng xương bằng thịt.
Không, hiện tại, tinh thần và thể chất của Số 2-kun đã suy tàn cả rồi. Hắn không còn hy vọng nào có thể quay lại cuộc sống bình thường hay phục hồi tính cách của mình, ngay cả khi chúng tôi có thả hắn ra khỏi thí nghiệm đi nữa. Số 3-san đã bị tôi làm câm lặng lúc nãy có lẽ cũng sẽ chịu chung số phận.
Nhưng, thật kì lạ là trái tim tôi không hề dao động. Cho dù tôi đang làm những việc độc ác và tàn nhẫn như thế này. Dù luật pháp của quốc gia này quy định rằng dù chủ sở hữu có làm gì nô lệ của mình đi nữa cũng không bị phạt thì, bản thân là một con người, lẽ ra lương tâm phải nhuốm màu tội lỗi mới đúng.
Đáp lại câu hỏi của chính mình, một thứ gì đó ẩn sâu trong tôi bật cười.
——Vậy thì sao? Nó nói.
Mục tiêu của tôi là trở nên bất tử. Tôi đã cảm thấy nó trước khi được đầu thai, cảm giác chết dần khi gốc rễ, cành lá và mọi thứ thuộc về bạn bị cướp đi và trở thành hư vô. Để thoát khỏi định mệnh đó, tôi sẽ làm mọi thứ mình có thể làm. Đó là tại sao tôi chắc chắn phải cống hiến cho giả kim thuật. Và cũng là tại sao tôi phải làm vô số thí nghiệm. Bao nhiêu người sẽ chết vì nó, chẳng quan trọng miễn là tôi có thể thoát khỏi cái chết. Đúng chứ?
Con rắn cuộn tròn trong thâm tâm tôi hãnh diện nói.
'' Việc di chuyển Số 2 đã xong rồi. ''
Yuni báo cáo làm ngắt dòng suy nghĩ của tôi.
'' Làm tốt lắm, Yuni. Hmm, hôm nay hãy lại nghỉ trưa nào. ''
'' ! ''
Nghe tôi nói vậy, đôi mắt của Yuni hơi sáng lên. Nét mặt cô ấy chỉ thay đổi rất nhỏ nhưng ít nhất thì cũng chứng tỏ rằng cô ấy không phải không có cảm xúc. Và cũng vì thế, dù là rất nhỏ, vẫn có khả năng cô ấy sẽ phản bội tôi.
Thứ kiềm hãm cô ấy lại là ma pháp phục tùng, món nợ đã cứu mạng cô ấy và cả nỗi sợ đối với tôi nữa. Vì vậy, tôi phải đảm bảo thật chắc bằng cách dỗ ngọt cho cô. Theo đúng nghĩa đen.
Về đường ở thế giới này, con người đã biết cách làm ra chúng từ Trước Công Nguyên rồi. Nó cũng tồn tại ở lục địa này nhưng được sản xuất rất ít và cũng đắt đỏ nữa.
Cơ mà, tôi là một giả kim thuật sư. Miễn là tôi có thiết bị phù hợp và có sẵn nhựa cây phong ở khu rừng gần đây, tôi có thể tạo ra lượng đường đáng giá bằng cả gia tài của một gia đình. Tất nhiên, để biến nguồn tiền này thành nguồn thu nhập ổn định sẽ rất khó nhưng ít nhất thì nó cũng đủ cho tôi kiếm chút tiền lẻ.
Còn tệ hơn nữa, thời đại ở thế giới này tương đương với thời Trung Cổ, và ẩm thực vẫn chưa được phát triển. Vì vậy, dù có tri thức của kiếp trước, tôi vẫn không phải thợ làm bánh nên chỉ biết làm đường tinh chế thôi. Cảm giác cứ như gian lận ấy.
Và điểm yếu của trẻ con chính là đồ ngọt. Một điểm yếu không thể kiểm soát được. Đây là một thời đại có rất ít thú tiêu khiển để giúp con người giảm stress và tầng lớp thấp kém nhất là nô lệ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những thứ đồ ngọt xa xỉ này có thể sánh được với khẩu vị của hoàng tộc và quý tộc? Tất nhiên, nó sẽ giống như một giấc mơ vậy.
'' Hôm nay....Chúng ta ăn gì đây nhỉ, donut thì sao? ''
'' .....Đó là loại thức ăn gì vậy ạ? ''
'' Nói đơn giản thì, nó là một loại bánh được làm bằng cách chiên bột bánh được phủ đường. A, nhắc mới nhớ, mới đây chúng ta cũng đã sản xuất men thành công rồi. Nếu thêm vào trước khi chiên, nó sẽ trở nên mềm hơn —— ''
Cô ấy không phản ứng gì với lời tôi nói nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. Quả là một đứa trẻ thành thật.
Để giành được lòng tin của ai đó, thay vì chĩa kiếm, đi vào bằng đường bụng sẽ dễ hơn nhiều. Đồng thời, nếu chiếc lưỡi được thỏa mãn thì sẽ không cần phải nói gì nữa cả.
......Nhưng, thế này vẫn chưa đủ. Để chắc chắn rằng cô ấy sẽ không làm trái lệnh tôi, tôi cần phải làm cô ấy phụ thuộc vào mình hơn nữa, tôi phải giáo dục cô ta kĩ càng hơn. Nhìn lại lịch sử, có rất nhiều kẻ đã phản bội ngay cả sau khi được cứu mạng, bị trói buộc bởi nỗi sợ, được thỏa mãn mong muốn hay thậm chí được yêu thương.
Tôi không muốn chết.
Chết một lần là quá đủ rồi.
Tôi không muốn tuyệt vọng.
Tôi sẽ sống, tôi sẽ sống một cách thú vị nhất có thể.
Vì mục đích đó, những quân cờ tôi khó khăn lắm mới có được này, tôi sẽ khiến chúng chắc chắn không bao giờ có thể phản bội lại tôi.