— Nếu bóng tối là khi ánh sáng mờ nhòa và thiếu sót, thì chắc hẳn đây là bóng tối rồi.
Cảm giác rơi tự do.
Như một quả bóng bằng len, những yếu tố tạo nên cậu lộ ra dần theo cuối sợi len.
Ký ức, ngôn ngữ, giác quan, cảm xúc.
Và rồi mọi thứ rơi đi mất. Cậu sẽ còn lại những gì?
— Không gì cả.
Ý thức được điều đó trong khoảnh khắc, cậu trở nên khiếp sợ, kinh hoàng và không thể chịu được nữa.
Mặc cho cậu điên cuồng cố gắng nối lại cơ thể đang dần phân tán của mình, cố giữ chúng lại, chúng vẫn cứ tan biến.
Dù có ra sức vật lộn thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể tránh được thất bại.
Mình sẽ biến mất. Mình sẽ chết.
— Dối trá.
Nó được cho là chỉ giống như thiếp đi thôi, nhưng rõ ràng lại không thoải mái như vậy.
Mất đi chính bản thân mình, sự dữ dội của nó chẳng khác nào bị tiêu hóa trong dạ dày của một con thú.
Không hề có chút yên bình nào. Nó chỉ đơn giản là một cảm giác khó chịu khi đánh mất đi các giác quan.
Và đến một lúc nào đó, bạn sẽ cảm thấy trống rỗng. Bạn thậm chí không thể cảm thấy gì nữa. Bạn trở thành hư vô.
— Mình ghét nó.
Ghét nó, ghét nó, ghét nó, ghét nó, ghét nó!
Mình ghét phải kết thúc như thế này!
Mình phải ở mãi trong sự trống rỗng này, trong thế giới không tồn tại bất cứ thứ gì này sao?
Chẳng lẽ cả mình đã sống cho đến ngày hôm nay, chỉ để đón nhận một kết thúc như vậy ư?
''.....Không thể chấp nhận được. ''
Tôi bị đánh thức bởi tiếng mớ ngủ của mình.
Khung cảnh xung quanh đập vào mắt tôi, ánh sáng nhấp nháy từ ngọn đèn, một chiếc bàn gỗ, và ở trên đó là một cái lồng chuột, với vô số loại thuốc. Đó là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất quen thuộc.
Có vẻ như tôi đã thiếp đi trong lúc làm thí nghiệm.
Vừa rồi là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng mà tôi đã thấy rất nhiều lần, có vẻ tôi lại mơ thấy nó rồi.
Có lẽ vì tôi đã thấy quá nhiều lần rồi, giờ tôi không còn hét lên và bật dậy nữa. Tuy nhiên, cảm giác khủng khiếp đó là thật.
Đứng dậy khỏi cái ghế, tôi có thể cảm thấy mồ hôi đầm đìa khắp cơ thể mặc dù trong này không hề nóng. Lần nào cũng như vậy sau khi mơ thấy giấc mơ đó.
— Giấc mơ trước khi tôi được tái sinh.
— Hay giấc mơ sau khi tôi chết.
''Mình vừa mơ thấy nó gần đây rồi....Sao giờ lại mơ thấy nữa nhỉ? ''
''Chi~, Chi~, Chi~!'' Đáp lại lời độc thoại của tôi, những con chuột trong lồng kêu lên. Cứ như chúng đang chế giễu tôi vậy.
.....Ahh, phải rồi. Tôi đã tìm ra nguyên nhân rồi.
Đó là vì tôi đã đến giới hạn nghiên cứu của mình rồi.
Một nghiên cứu mà tôi bắt buộc phải làm vì cơn ác mộng đó. Một nghiên cứu để đạt được sự trường thọ và tuổi trẻ vĩnh hằng.
''.....Lẽ ra phải lâu hơn chứ. Vậy mà, mới có 10 phút trôi qua thôi á? ''
Trong khi nói, hai tay tôi vươn tới cây đèn. Bàn tay này nhỏ hơn rất nhiều so với trước kia.
Những ngón tay nhỏ bé, và đôi bàn tay không ngừng phát triển, không nghi ngờ gì nữa, là tay của một đứa trẻ.
Giọng nói rung động màng nhĩ của tôi là giọng the thé của một đứa trẻ chưa vỡ giọng.
Ngay cả mái tóc quấn quanh những ngón tay đang gãi đầu của tôi, cũng có một màu đỏ như màu đồng. Nó không phải là màu đen thông thường.
Ra vậy.
Đây chính là tôi đã được tái sinh sau khi trải nghiệm cái chết ở thế giới cũ.
Talese Shernan Obeniel, vừa mới lên 8 tuổi.
— Vòng tròn chuyển sinh.
Nhìn kiểu gì thì, đó chính là hiện tượng tôi đã trải qua.
Sau khi chết, tôi đã tái sinh với ký ức và tính cách vẫn được giữ nguyên.
Tại sao tôi lại được tái sinh? Tôi có vô số giả thuyết cho câu hỏi đó, nhưng hiện tại thì lí do vẫn còn là một ẩn số. Ít nhất thì, không có ai như vậy ở gần tôi và kể cả nếu có một người như vậy, thì cũng chỉ ở trong truyền thuyết và những câu chuyện cổ tích không thể phân biệt được là thật hay giả.
Cuộc sống mà tôi đã trải qua trong kiếp trước thì chẳng cần nói đến làm gì nhỉ.
Cũng chỉ giống như cuộc sống hiện tại của tôi, tôi là nam và được sinh ra vào thế kỉ 21 ở Nhật Bản. Tôi đã chết trẻ mà không được trải nghiệm cuộc sống của người trưởng thành. Nếu đó là tất cả những gì tôi nhớ về kiếp trước thì có vấn đề gì không nhỉ.
Dù sao thì, điều quan trọng là tôi đã chết một lần và được tái sinh với vài ký ức còn đọng lại.
.....Đúng vậy, tôi vẫn còn giữ kí ức lúc chết.
Liệu đó là do hiện tượng của não bộ hay là những hình ảnh tôi nhìn thấy sau khi hồn lìa khỏi xác? Tôi bị ép phải nếm trải cảm giác trở về hư vô, một cảm giác chỉ có thể diễn tả bằng ''ghê tởm''.
Chuyện gì đã xảy ra sau đó và tôi đã gặp may mắn như thế nào? Bằng cách nào đó, tôi đã được ban tặng cuộc sống thứ hai.
Tuy nhiên, cứ mỗi khi mơ về khoảnh khắc đó, tôi như muốn phát điên. Không, có lẽ tôi đã phát điên thật rồi.
Rốt cuộc, tôi vẫn bị giam cầm trong nỗi sợ hãi cái chết này.
....Con người rồi sẽ phải chết. Đó là quy luật bất di bất dịch của thế giới. Dù tôi đã tái sinh, ngày nào đó tôi sẽ già đi và suy nhược, hoặc tôi có thể gặp tai nạn— — trường hợp khủng khiếp nhất là tôi có thể sẽ bị giết, nhưng dù thế nào đi nữa, mọi con đường đều dẫn đến cái chết.
Tôi không muốn thế.
Lí do tôi được tái sinh vẫn còn chưa rõ. Nghĩa là tôi không tài nào biết
liệu mình có được tái sinh nếu chết lần nữa không.
Tôi có linh cảm lần này mình sẽ không quay lại được nữa. Cảm giác bị tan rã sau khi chết. Chính nó và cũng bởi vì vận may của tôi có lẽ sẽ không xuất hiện lần thứ hai, thế là quá đủ lí do để thuyết phục tôi rồi.
Đó là tại sao trước cả khi lên 10 tuổi, tôi đã tiến hành nghiên cứu này.
Eh? Loại nghiên cứu gì á?
'' Mình đã lặp đi lặp lại nghiên cứu này để không còn thất bại nữa rồi.... ''
Tôi vừa ném một con chuột ra vừa lẩm bẩm.
Chân trước của nó bị mất một bên. Tôi đã chặt nó đi vì mục đích thí nghiệm.
Có vẻ bộ não bé tí đó vẫn còn nhớ nó bị chặt mất một chân, con chuột dãy dụa giữ dội. Tôi lờ nó đi, và cho một lượng [Nguyên liệu] thích hợp lên cái chân cụt của nó.
Tiếp đó, tôi niệm chú.
''<>''
Những đốm sáng lấp lánh tập hợp lại trên đống nguyên liệu và ngay khi nó vừa tỏa sáng, luồng sáng ở chỗ đó thay đổi hình dạng.
Đó là chân trước của con chuột. Phần mà tôi đã chặt đi bắt đầu phục hồi. Bằng chính đôi tay này, tôi đã đạt được sự tái tạo.
—Giả kim thuật.
Một dạng ma thuật biến đổi nguyên liệu thành thứ đáng giá hơn, như là chuyển hóa sắt hay chì thành vàng.
Nếu nói theo cách cực đoan, nó cũng có thể được coi là một loại ma thuật chiết xuất linh hồn để đưa con người đến một tồn tại cao hơn.
Đó là thứ mà tôi, Talese Shernan Obeniel, đang nghiên cứu. Một nghiên cứu để tìm cách trốn tránh cái chết.
.....Chắc tôi quên nói nhưng ở thế giới này, những thứ như ma thuật có tồn tại.Vương quốc Alcael, Thủ đô hoàng gia Brolsenul.
Đây không phải cái tên mà một người Nhật bình thường, sinh ra vào đầu thế kỉ 21, từng nghe qua.
Thật ra thì, trước khi đến thế giới này, tôi cũng không biết cái tên đó đâu.
Đó là một thành phố pháo đài được bảo vệ bỏi một bức tường đá được xây thành hình tròn, bao quanh thành phố. Dòng sông Amon chảy dọc từ Đông Bắc sang Tây Nam chia thành phố làm hai phần. Nhìn từ trên cao xuống, quang cảnh thành phố sẽ trông như vòng tròn âm dương ở phương Đông vậy.
Dinh thự của gia tộc Obeniel, nơi tôi đang ở, cũng nằm trong thành phố này.
'' Talese. Con vẫn còn nghịch cái trò thô bỉ đó à? ''
Ở đầu kia của chiếc bàn dài có thể dễ dàng ngồi được 10 người mỗi bên,
một người đàn ông trung niên gầm lên. Đó là cha tôi.
Ông đang mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình. Ở bên dưới bộ quần áo chỉnh tể là....ahem, một vòng cung bự không kém. Đó là một cái bụng phệ vĩ đại. Nước da của ông rất đẹp và vóc dáng cũng không tệ lắm, nhưng sẽ tốt hơn nếu ông chăm chỉ luyện tập để rèn luyện cơ thể.
'' Cha, làm ơn đừng nói vậy. ''
Tôi đoán ông sẽ tiếp tục bài thuyết giáo của mình và lơ đãng ngước mắt lên. Khung cảnh phòng ăn dinh thự hiện ra trước mắt tôi.
Ánh bình minh vừa ló dạng, chiếc đèn chùm trang trí lộng lẫy tỏa sáng lấp lánh khi hứng lấy những tia nắng từ khung cửa sổ. Đó là về kích thước của nó. Tôi không khỏi tượng tượng rằng nếu ngọn đèn này được thắp lên, thì chắc ban đêm cũng sáng như ban ngày thôi.
Cha tôi, trưởng gia tộc hiện tại đang ngồi, và phía sau ông là một bức tranh được treo trên tường. Bức tranh được vẽ theo phong cách huyền bí và minh họa một khung cảnh từ 200 năm trước, khi người sáng lập gia tộc đã lập một chiến công lớn và được diện kiến nhà vua đương thời.
Dù là tấm thảm bóng loáng trên sàn nhà hay là chiếc bình đắt tiền đặt bên tường, màu sắc sống động và ánh sáng từ mọi thứ khiến tôi đau cả mắt.
Đối với một người vẫn chưa hoàn toàn quên đi việc mình từng là một thường dân ở kiếp trước như tôi, tôi không tài nào quen nổi với kiểu thiết kế khoa trương này.
Cứ như thể đây là một cung điện dành cho hoàng gia và quý tộc có chức tước nhưng,
''Một thứ thấp kém như giả kim thuật, ta còn có thể gọi nó là gì khác nữa? Con trai của gia tộc Bá tước Obeniel không được để bị vấy bẩn bằng những hành động thô thiển như vậy. ''
Cha tôi trả lời cộc lốc.
Đúng vậy, gia đình mà tôi sinh ra ở kiếp này là một gia đình quý tộc. Hơn nữa, nó còn có một tước hiệu khá cao, Bá tước.
Gia tộc Bá tước Obeniel đã được thành lập cách đây 200 năm nhưng nếu so với đất nước có lịch sử 500 năm này, thì nó vẫn còn là một gia tộc khá mới.
Người sáng lập gia tộc là hậu duệ của một gia đình quý tộc quyền thế đã gần lụi tàn hết, nhờ lập được chiến công từ cuộc chiến với quốc gia láng giềng, ông đã được nhà vua đương thời phong hiệu Bá tước. Thật sự thì, tính chân thật của chuyện này vẫn còn là một ẩn số. Một người ở địa vị xã hội thấp có thể thăng tiến nhiều đến vậy, thì có thể là, người đó đạt được danh hiệu này bằng cách mua nó.
Dù sao thì, chuyện này cũng đã từng xảy ra trong lịch sử của thế giới cũ rồi. Tokugawa Ieyasu là một ví dụ điển hình. Tôi nhớ đã đọc được từ vài cuốn sách về một giả thuyết nực cười rằng, ông ta thật ra là một kẻ giả mạo đã mua cái tên Ieyasu.
Thôi, chủ đề về dòng dõi gia tộc đến đây là được rồi. Đối với tôi, được sinh ra trong gia tộc Obeniel là cực kì may mắn. Bởi vì trong thế giới này, như có thể thấy, giới quý tộc nắm giữ quyền lực đáng kể – Một xã hội phong kiến. Nếu tôi sinh ra trong một gia đình thường dân hay gì đó tương tự, tôi sẽ không tài nào đối diện với tương lai được. Đừng nói gì đến nghiên cứu về sự bất tử, chỉ cố gắng duy trì cuộc sống hằng ngày đã quá sức rồi. Được sinh ra trong sung túc, cộng với sự tái sinh của tôi nữa, quả đúng là phước lành từ thiên đường mà.
Sống ở thủ đô cũng tốt. Cha không để tâm lắm đến việc quản lí lãnh thổ, và thế là, giao lại mọi việc cho người hầu lo liệu, còn mình thì chỉ chăm chăm vào đời sống xã hội. Nhờ vậy, thay vì phải sống ở nơi bất tiện như nông thôn, tôi có thể sống thoải mái ở thành phố đầy đủ tiện nghi.
Ngoại trừ việc cha phản đối tôi nghiên cứu về giả kim thuật.
'' Dù sao thì. Talese, nếu con tài năng đến vậy, hmm, tại sao con không ngừng cái trò đần độn này lại và cố gắng trở thành pháp sư như mọi người đi? Bằng cách đó, cho dù có là con thứ, con vẫn sẽ có thể trở thành pháp sư hoàng gia và gây dựng được tiếng tăm. Chẳng phải giả kim thuật sư là một nghề quá tầm thường sao? Chẳng khác nào lũ bán thuốc đáng ngờ chỉ biết lang thang trên vệ đường. ''
'' Vâng..... ''
Tôi nói ra câu trả lời mặc đinh mỗi khi phải đáp lại những lời cằn nhằn không ngừng nghỉ của ông.
Đúng như ông ấy nói, địa vị của thuật giả kim ở thế giới này thấp đến mức bất công. Nguyên nhân là do ma thuật thường được dùng làm thước đo cho giả kim thuật, và khó có thứ gì sánh được với ma thuật. Tất nhiên là vẫn có thể triệu hồi lửa hay sấm sét từ gậy phép.
Thường thì, thương tích và bệnh tật có thể được chữa khỏi nếu xin sự điều trị từ các linh mục của nhà thờ. Kể cả nếu bạn mang theo thuốc giã bằng chày cối hay vũ khí được yểm phép, thì hầu hết phép thuật hiện này đều có thể dễ dàng thay thế chúng.
Từ góc nhìn của một con người hiện đại như tôi, thì những lý thuyết đó đúng là nực cười mà. Thay thế chúng? Thế không phải là quá tuyệt sao? Có thể thay thế mọi loại vật phẩm một cách hiệu quả cũng đồng nghĩa với việc chúng có thể sản xuất hàng loạt được. Nhưng, nó cũng khá kém linh hoạt vì ma thuật là tài năng thiên phú chỉ vài người có được.
Dù vậy, hầu hết mọi người, khi nói đến những người sử dụng giả kim thuật kiếm sống bằng cách tạo ra đồ vật, thì đều cho rằng ma thuật là hơn cả đủ đối với họ rồi.
.....Bọn họ đang nói cái quái gì vậy chứ? Giá thành chắc chắn sẽ giảm xuống với việc sản xuất hàng loạt và vì ma thuật vẫn còn quá hạn chế, số người có thể nhận được phước lành từ ma thuật rất ít.
Hơn nữa, ma thuật trị liệu dùng trong chữa trị được nắm giữ độc quyền bởi những người ở nhà thờ và vì vậy, bất kể thời gian trôi qua bao lâu đi nữa, phí chữa trị vẫn ở giá cao ngất.
Đối với những thường dân nghèo khó, nếu một dịch bệnh xảy ra, họ chỉ có thể dãy dụa trong vô vọng rồi chết. Đó là lí do dân số phát triển rất chậm và không thể tiến hành phát triển vùng biên giới. Mặc dù chuyện này đã lặp đi lặp lại vô số lần, vậy mà không hề có dấu hiệu nào là sẽ thay đổi.
Mà, tất cả đống này đều là từ lập luận của một người Nhật hiện đại đến từ một thế giới với khoa học, triết học và kinh tế học tiến bộ. Nếu đa số người dân ở thế giới này— lục địa Itousera— có thể sống thịnh vượng, tôi không nghĩ rằng họ sẽ can thiệp vào giai cấp hiện giờ đâu.
Nhưng đó đúng thật là một trở ngại cho nghiên cứu của tôi.
Đôi mắt sắc lẹm như lưỡi dao của cha vẫn tỏ ra nghiêm khắc, tấn công tôi với thứ mà ông gọi là nghề nghiệp tầm thường.
'' Không phải mắng em nó chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy là hơi quá sao, thưa cha? ''
Cắt ngang bài thuyết giáo của cha bằng một giọng nói điềm tĩnh và trang trọng là một thiếu niên đã quan sát toàn bộ sự việc trong thầm lặng. Anh ta có mái tóc vàng óng ả mềm mượt và hoa lệ, cùng với đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương. Thêm vào đó là khuôn mặt mảnh mai với những đường nét thanh nhã và gọn gàng, kèm theo biểu cảm của một người được giáo dục tử tế.
Lynes Strein Obeniel. Người anh trai sinh trước tôi 7 năm.
'' Talese là một đứa trẻ thông minh. Nếu em ấy đã nhiệt tình với con đường này đến vậy, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ủng hộ nó chút sao? ''
'' Ohh! Đúng là anh trai có khác, thật hiểu ý em mà! ''
Tôi hét lên vui sướng.
Anh ấy rất khác với cha- người luôn bỏ bê lãnh thổ của mình. Nhắc đến cha, ông luôn nói rằng mình bận rộn với quan hệ xã hội nhưng thực tế thì, ông chỉ biết vùi mình trong phú quý ở thủ đô. Không chỉ một hai lần tôi nghe thấy những vị khách được mời tới tiệc đêm nói xấu cách sống hoang phí của cha.
Trái lại, anh Lynes là một người ham học hỏi. Thứ xa xỉ duy nhất để nói về anh là sở thích với các loại trà. Ngoài cái đó ra, anh luôn sống một cách ngay thẳng và chân thành, cùng với khí phách và sự cương nghị. Tôi luôn nghĩ rằng nếu ngày nào đó cha mất, thì tình hình gia tộc sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu anh ấy thừa kế nó.
Đó là cảm nhận của tôi về anh. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tuy vậy, cha húp món súp với vẻ khó chịu và khịt mũi không hài lòng.
'' Con bắt đầu ăn nói xấc xược rồi sao, Lynes. ''
Trong ánh mắt ông hiện lên sự bất mãn có thể sánh ngang với cả lúc thuyết giáo.
'' Bởi vì như vậy sẽ tiện cho một đứa không xứng đáng được thừa kế như con đúng không. ''
Cha chỉ trích. Sao ông cứ phải bắt lỗi với anh làm gì nhỉ?
'' Cha... ''
Anh trai nuốt nước bọt.
Đúng thật là có mâu thuẫn giữa các anh em tôi để tranh giành quyền làm trưởng gia tộc kế nhiệm, sẽ rất tiện cho anh trai nếu đối thủ của anh đắm chìm trong mấy sở thích mờ ám. Nhưng thế cũng tiện cho tôi. Nếu anh trai trở thành người thừa kế, tôi sẽ có thể hoàn toàn dâng hiến bản thân cho việc nghiên cứu.
'' Nếu đến một người tuyệt vời như anh trai mà vẫn không xứng đáng, thì cha đặt kỳ vọng quá cao rồi đấy. '' Tôi xen vào bằng giọng kinh ngạc.
'' Nếu cha muốn một người thừa kế tài giỏi đến vậy, thì sao không lấy thêm vợ đi? ''
'' Này, Talese. ''
Đôi mắt cha mở to ra trong sự buồn bã. Hiện tại, ông là một người góa vợ. Người phụ nữ là mẹ của cả hai anh em tôi đã mất không lâu sau khi sinh ra tôi. Nghe nói việc phục hồi sau khi sinh của bà rất khó khăn.
Mặc dù mái tóc của cha đã bạc màu đi, ông vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao của mình. Lấy thêm vợ hai không phải là không thể nhưng, ông đã có đến hai đứa con trai rồi và vì vậy, gặp rất ít may mắn với một bà vợ mới. Mặc dù chức hiệu Bá tước của ông ta chẳng khác nào một trò hề, tình hình tài chính của ông cũng không quá tệ. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên đâu nếu, một hai người phụ nữ ngoài kia âm mưu kiếm tiền và địa vị xã hội bằng cách kết hôn vào gia tộc Bá tước.
Ông nói với vẻ mặt cay đắng.
'' ....Nếu con chịu từ bỏ giả kim thuật, thì ta sẽ thực hiện ý nguyện đó. ''
Con người này đang nói gì vậy chứ?
'' Làm ơn dừng lại đi. Mặc dù em nó không nói gì hỗn láo, nhưng chẳng còn phép tắc kính trên nhường dưới gì nữa rồi —
nguyên nhân chắc hẳn là do cuộc cãi vả vô nghĩa này. Con xin thứ lỗi thưa cha. ''
Những thứ như thủ tiêu người con cả không chịu thừa nhận tài năng của em trai mình, là một death flag cực kì nổi tiếng trong Tam Quốc Chí. Trong số những phe phái lớn mà Tào Tháo đã tiêu diệt, cả hai nhà Nguyên và nhà Lưu ở Kinh Châu rất giống với hoàn cảnh hiện giờ của chúng tôi. Đó cũng là thời kỳ mà Lưu Bị và Tôn quyền là hai thế lực mạnh nhất.
Gia tộc Obeniel chẳng có lí do gì để đi theo con đường đó cả. Rốt cuộc thì, một trong những điều cơ bản nhất trong những nguyên tắc cơ bản ở Vương quốc Alcael, chính là con trai cả sẽ kế thừa gia tộc.
Tôi đã nói thẳng suy nghĩ của mình ra rồi, nhưng cha đúng là ngu ngốc khi phớt lờ cảnh báo của tôi mà.
'' Cha mẹ ưu ái đứa con tài giỏi hơn cho dù nó có sinh sau là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, không thể đem tài sản của gia tộc ta ra làm trò đùa được. Trước hết, dù có nhìn kiểu gì đi nữa, anh trai mới là người xứng đáng hơn. Phải chứ? ''
Tôi bắn ánh mắt chờ sự đồng thuận về phía anh trai, và khuôn mặt anh đông cứng lại.
'' A-À, ừ.... nghe em nói vậy, anh vui lắm, Talese. ''
Sau đó anh ta thở dài trong lúc lẩm bẩm.
''.... Thật là, mới chỉ là một đứa trẻ mà nó đã xấc xược như vậy rồi, không biết lớn lên sẽ thế nào đây. ''
Em nghe thấy rồi đấy, anh trai. Mà chắc anh chỉ định nói nhỏ thôi nhỉ.
Cha có lẽ đang nghĩ rằng tôi là một thần đồng đã vượt qua cả anh trai vì cách ăn nói chững chạc của tôi.
Chúng chỉ đơn giản là những gì tôi còn nhớ về cách cư xử của mình khi còn là người lớn trước lúc đầu thai thôi. Tóm lại là, một trò lừa đảo, hay còn gọi là gian lận. Nói thật thì, ông anh trai 15 tuổi của tôi là một đứa trẻ cực kì tài giỏi, đã cống hiến hết mình cho việc học chỉ để trở thành người thừa kế. So với tôi lúc 15 tuổi trong quá khứ, anh ta rõ ràng xuất chúng hơn nhiều.
Nói là vậy, nhưng tôi không có ý định hành xử như một đứa trẻ đâu. Tôi đã phải cam chịu số phận của mình từ khi còn bé, lúc mà tôi không thể ngừng tự làm bẩn mình từ đầu đến chân và phải bú sữa từ ngực của bảo mẫu. Những thứ đó, đối với một người không hề có sở thích như vậy, thì chỉ toàn đau đớn và khốn khổ. Tôi đã phải chịu đựng suốt một năm trời. Nếu tôi có nhận thức của người lớn, và có thể tự thân vận động được, thì hiển nhiên tôi sẽ nói bằng giọng chín chắn như vậy rồi.
Mặc dù đánh mất kiên nhẫn và không biết tránh gây sự chú ý thì đúng là hành động quá trẻ con mà.
'' Ahem. '' Cha hắng giọng.
'' Vậy thôi, gác chuyện đó qua một bên. Con đã 8 tuổi rồi. Không thể cứ mãi chơi bời thế được nữa, đúng chứ? ''
Nghe một quý tộc chỉ biết ăn chơi suốt ngày nói kìa, nhưng tôi sẽ cố chịu đựng trong lúc này và gật đầu vậy. Quyền lực của trưởng gia tộc là tuyệt đối. Đó là một trong những luật lệ của giới quý tộc.
'' Con vẫn còn trong độ tuổi mà một quý tộc đang học cách lợi dụng kẻ khác. Vậy nên, chiều nay con sẽ đến chợ nô lệ để mua một đứa. ''
'' Nô lệ sao? ''
Tôi có thể cảm thấy nét mặt mình đang tối sầm lại.
Nô lệ. Bọn họ là giai cấp nằm dưới đáy xã hội này. Thế giới này không hề có khái niệm nhân quyền như thời hiện đại. Và vì vậy, nô lệ có tồn tại. Chừng nào vẫn còn những môi trường khắc nghiệt như hầm mỏ, thì nô lệ vẫn là nguồn lao động chính.
Ngoài ra, cũng có một số quý tộc và thường dân ở tầng lớp thượng lưu, mua nô lệ để làm việc nhà. Điều hiển nhiên là nô lệ sẽ phải làm mọi việc. Tuy nhiên, khi nói đến địa vị và tiền tài trong tương lai, thì quan trọng nhất là người hầu cũng phải xứng tầm với gia tộc.
Trong trường hợp của gia tộc Obeniel, vì tước vị của chúng tôi là Bá tước, chỉ có thường dân mới xứng làm người hầu. Còn đối với những trợ lý hay nhân sự tham gia vào việc quản lí lãnh thổ, một người hầu thứ hai ( kiểu như người hầu của người hầu ) từ gia đình quý tộc thấp hơn sẽ phục vụ họ. Gia tộc Bá tước chỉ mướn nô lệ khi có việc gì khó khăn hay bẩn thỉu cần làm.... hoặc để trở thành thuộc hạ của một đứa trẻ vẫn chưa quen với việc sử dụng con người. Bắt đầu với nô lệ, sau đó tới thường dân, và cuối cùng là quý tộc cấp thấp, theo thứ tự. Đó là các bước để học cách sai khiến kẻ khác.
Tám tuổi là lúc thích hợp để bắt đầu thực hành chuyện này, nhưng tôi chỉ thấy toàn linh cảm xấu.
Tôi rụt rè hỏi.
'' Hmm, con không phiền đâu nhưng.... ngân sách ước tính khoảng bao nhiêu? ''
'' Không cần phải lo. Ta sẽ gửi cho con tiền tiêu vặt của tháng tới. ''
Biết ngay mà! Tôi nhìn lên trời than vãn.
Ngân quỹ nghiên cứu của tôi vốn là từ tiền tiêu vặt tôi nhận được từ cha. Cho dù chỉ là tiền tiêu vặt của trẻ con, nhưng vẫn là tiền cho hai đứa con trai duy nhất của Bá tước, và hơn nữa, còn được trao tận tay. Đó là số tiền nằm ngoài tầm với của một đứa trẻ tám tuổi bình thường rồi.
Nhưng, dùng một phần tiền tiêu vặt của tháng sau để mua nô lệ, thì nghiên cứu của tôi sẽ ra sao? Nếu không có đủ tiền, thì chẳng phải sẽ rất rắc rối cho nghiên cứu của tôi trong tháng tới sao? Nguyên liệu và dụng cụ thí nghiệm không phải miễn phí đâu, nên nếu cứ tiếp tục sử dụng chúng như bình thường sẽ làm sụt giảm ngân quỹ của tôi.
Còn vấn đề duy trì nô lệ nữa. Cho dù chúng tôi có cho cô ta ăn đồ thừa để tiết kiệm chi phí thực phẩm nhiều nhất có thể thì, vẫn còn chi phí quần áo nữa. Là người hầu của Bá tước, nô lệ cần có ngoại hình phù hợp là điều tối quan trọng. Hơn nữa, nếu nô lệ mắc bệnh hay bị thương, cũng sẽ phát sinh tiền viện phí.
Liệu cha có trang trải số chi tiêu này không? Không, còn lâu ông ta mới chịu nhả tiền ra. Bởi vì tiền tiêu vặt hàng tháng là hơn cả đủ rồi, tôi chỉ cần trích tiền từ đó ra là hết chuyện. Nếu tôi cãi lại rằng sẽ không thể tiếp tục nghiên cứu giả kim thuật được nữa, thì cha sẽ lại lôi sự phản đối vừa nãy vào.
Cha mỉm cười với vẻ mặt đắc thắng.
'' Đây là cơ hội tốt đấy. Nó sẽ giúp con tập trung vào việc khác, và quay trở về con đường đúng đắn với tư cách con trai nhà quý tộc. ''
Nói đơn giản, đây chỉ là lệnh ngừng nghiên cứu nhưng ở dạng khác thôi.
Đừng có đùa. Tôi chỉ từ bỏ nghiên cứu giả kim thuật một khi tôi đã chết, và mạng sống đã đi đến hồi kết vì chỉ khi đó tôi mới có thể chấp nhận được. Sau khi may mắn được đầu thai tại thế giới này, làm sao tôi có thể cam chịu quay trở lại cái thế giới trống rỗng đó mà chưa sống được ít nhất một trăm năm chứ!
Tôi phải tìm cách từ chối mới được—
....
Không, chờ đã nào?
Có nô lệ cũng có nghĩa là tôi có thể bắt nô lệ làm theo ý mình. Ví dụ như, nếu một người răm rắp làm theo chính xác lời tôi nói, ồ, chính nó.
Nếu vậy thì..... trợ giúp nghiên cứu giả kim thuật cũng không phải là vấn đề, đúng chứ?
Chính tôi cũng tự thấy đó là một ý tưởng hấp dẫn.
Dù gì thì, dạo gần đây tôi đang sa lầy trong việc nghiên cứu. Cho dù tôi có nắm giữ bao nhiêu kiến thức và trí tuệ đi nữa, thì có vẻ như tôi đã đến giới hạn mà một con người có thể làm được rồi. Hơn nữa, nếu có thêm nhân lực, tôi có thể gặt hái được thành quả còn lớn hơn nhiều. Ít nhất thì, nếu nô lệ cùng chung suy nghĩ với tôi, nhân lực sẽ tăng từ một thành hai, và bằng vài tính toán cơ bản, đồng nghĩa với việc nhân lực sẽ tăng lên gấp đôi.
Tất nhiên, nếu nô lệ hầu như không có chút kiến thức nào, sẽ phải tốn thêm thời gian để đào tạo giả kim thuật cho nô lệ, nhưng nếu tôi có thể khiến nô lệ thành thạo thuật giả kim, lợi nhuận sẽ cao hơn rất nhiều.
Giờ nghĩ lại thì, cũng không tệ lắm. Đúng là trong cái rủi có cái may mà.
'' Đúng thật, như cha nói— đây có lẽ là một cơ hội vàng. ''
Tôi giấu kín cảm xúc trên mặt, và trả lời bằng giọng chán nản.
Để có thể giấu đi sự khinh miệt đối với những kẻ đang bị tôi lừa, tôi cũng phải che giấu sự hân hoan của mình, đây đúng là ý tưởng tuyệt vời mà.
Vậy chắc là đủ rồi. Giao dịch này sẽ đốt gần hết tiền tiêu vặt tháng tới của tôi. Ít nhất tôi cũng phải tìm một nô lệ thật nổi trội mới được!
Đáp lại câu trả lời của tôi, cha thậm chí không thèm che giấu sự tự mãn của mình, còn anh trai thì nhìn tôi với ánh mắt cẩn trọng, như thể cảm thấy gì đó đáng ngờ.