Cậu chẳng biết là nên vui hay buồn khi đám bạn cùng lớp biết rằng cậu cũng chỉ là kẻ tầm thường. Cũng là do màn tự giới thiệu nhạt nhẽo của cậu mà ra. Ban đầu, cậu bị bủa vây bởi hàng tá những câu hỏi về Tokyo trong mỗi giờ ra chơi. Nhưng sau giờ ăn trưa và khi tiết học buổi chiều kết thúc, chẳng ai thèm hỏi han thêm gì nữa.
Đám bạn cùng lớp của cậu tụ tập thành những nhóm nhỏ bao gồm những thành viên câu lạc bộ hoặc là những người bạn mà họ đã quen từ năm ngoái. Tất nhiên, Kai chẳng có người bạn nào như thế cả. Cậu chỉ lặng lẽ chơi game mạng xã hội tại bàn, và tan học lúc nào cậu cũng chẳng hay.
Cậu tính về thẳng nhà luôn, nhưng thầy Haimura gọi cậu lại ngay khi cậu vừa đứng lên. Và theo thầy đến phòng chờ giáo viên. “Thầy suýt nữa thì quên đưa em cái này,” rồi đưa cho Kai một mảnh giấy. “Đơn đăng lý câu lạc bộ đấy.”
“Em không định tham gia bất kỳ —” Kai cố gắng từ chối
“Em rất tốt nhưng thầy rất tiếc. Hô hô hô,” ông thầy giáo già bật cười. “Tất cả học sinh đều phải tham gia một câu lạc bộ trừ khi học sinh đó thuộc chương trình nâng cao.”
“Em… hiểu rồi,” Kai khó xử đáp. Từ lớp A đến lớp C đều được coi là thuộc chương trình nâng cao tại Cao Trung Meikun áp dụng cho mỗi khối, và chỉ bao gồm toàn những học sinh với điểm số xuất sắc. Các lớp sẽ được sắp xếp lại vào cuối mỗi bài kiểm tra học kỳ và những học sinh với điểm số thấp sẽ bị chuyển đến lớp D hoặc thấp hơn. Là một học sinh thuộc lớp D, Kai chẳng có lựa chọn nào khác ngoài gia nhập câu lạc bộ.
“Đừng cau có thế chàng trai,” thầy Haimura lên lớp cậu. “Cơ hội ngàn năm có một của em đó, tất cả mồ hôi, nước mắt của em — ”
“Sensei, em mang sổ đầu bài đến đây ạ” Một giọng nói cất lên từ đằng sau Kai, vô tình cắt ngang bài giáo huấn của thầy Haimura, cô gái giật mình lùi lại, mái tóc ngắn, màu vàng cát của cô khẽ đung đưa. Đôi mắt bên dưới mái tóc của cô trông thật to và tròn, mũi và miệng thì có phần nhỏ nhắn hơn. Nhưng trông vẫn rất ưa nhìn. Nói thẳng ra, cô ấy rất dễ thương, chưa kể, trông cô còn rất hoạt bát và sáng dạ.
“A, Aoi đấy à.” Thầy Haimura rạng rỡ hỏi. “Em đến đúng lúc lắm.”
“Có chuyện gì sao thưa thầy?”
“Thầy đang có việc muốn nhờ em đây. Lại đây nào.” Thầy nói, trong khi vỗ lưng Kai bộp một cái.
Aoi tò mò nhìn lại thầy. Cô ấy có nhìn bao lâu thì cũng thế à, không hẳn là Kai nắm bắt được tình hình. Tất cả những gì cậu có thể làm là diễn sâu sao cho trông thật bối rối bên cạnh cô.
“Em dẫn anh chàng này đi thăm quan một chuyến được không?” Thầy Haimura yêu cầu.
“Thăm quan trường, thưa thầy?”
“Không. Thầy muốn em dẫn em ấy đi thăm quan mấy câu lạc bộ trường chúng ta.”
“Oh, Em hiểu rồi.”
“Được rồi, giao lại cho em cả đấy.” Thầy Haimura trả lời, có vẻ như thầy không có ý định để mắt đến Kai thêm nữa. Thay vào đó, thầy kéo ra một cái ghế và bắt đầu nhấp trà. Kai lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với cô giữa tiếng húp trà của thầy Haimura giữa hai người bọn họ.
“Được rồi, Shiraseki-kun,” Aoi nói. “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Kai tự nhận thấy là mình đang đồng ý trong vô thức. Cậu chợt hỏi, ”Chờ đã, sao cậu biết tên tớ?”
“Hử, đó là bởi vì… à đúng rồi! Tớ vẫn tự chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Ta vừa đi vừa nói nhé,” cô cười. “Mình là Aoi Nanaka. Học cùng lớp với cậu! Rất mong được giúp đỡ!”
*
Lộng lẫy quá. Ý Kai không phải ánh hoàng hôn khi cậu nghĩ vậy đâu. Đối với cậu, thì sự tồn tại của một người như Aoi chỉ đơn giản là quá lộng lẫy.
Nanako nhiệt tình dẫn cậu đi thăm quan từng câu lạc bộ có trong Trường Cao Trung Meikun. Cô không chỉ dẫn đi cậu thăm quan bên ngoài phòng câu lạc bộ, mà còn chuẩn bị thêm một tour nhỏ đối với từng câu lạc bộ và đồng thời cô cũng tham gia vào tour đó cùng với cậu luôn.
Suy nghĩ một chút thì: với tất cả các câu lạc bộ. Cho dù cậu có thêm ba
— à không, thêm một nghìn lần nỗ lực nữa mới đủ làm lại cuộc đời — Kai nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có đủ bạn để đến bất cứ câu lạc bộ nào nên bèn nói “Nè, Tớ biết chuyện này có hơi đột ngột, nhưng mà…” Không, thực ra thì, cậu biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, cậu tin chắc luôn.
Nanaka thì có thể. Họ sống ở hai thế giới hoàn toàn đối lập, và chỗ mà cô ấy thuộc về chắn chắn là một nơi sáng sủa, tràn ngập ánh nắng mặt trời. Mặc dù đột ngột bị một giáo viên đùn đẩy thứ công việc như này, nhưng cô lại trông rất rạng rỡ, vui tươi và không có vẻ gì là buồn bực cả. Khi đem ra so sánh với một thằng suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, thì đúng là cô ấy khác một trời một vực.
“Chúng ta chỉ còn phải đi thăm quan câu lạc bộ văn học nữa thôi,” Cô nói với một biểu cảm hơi lo lắng. “Cậu có hứng thú với câu lạc bộ nào không?”
“… Không có đâu,” Cậu thừa nhận, nhưng nội tâm lại đang gào thét. Cậu không muốn làm phiền cô thêm nữa. Phải làm gì đây? Thẳng thắn mà nói, cậu chẳng làm được gì nhiều đâu.
“…Đ-Được rồi. Mình hiểu rồi.”
“……. Mình xin lỗi.”
Kai chân thành xin lỗi. Cuộc trao đổi ảm đạm này chỉ khiến tâm trạng của cậu ngày một tệ hơn. Mình xin lỗi vì tất cả! Cậu chỉ muốn nói toẹt những gì đang nghĩ trong đầu và xin lỗi cô cho xong việc. Cô cố gắng để cậu tận hưởng quãng thời gian quý báu của mình, mặc dù đã cố gắng trò chuyện, nhưng cậu vẫn không thể tìm ra một câu lạc bộ mà mình hứng thú.
Cậu chẳng có tài cán gì trong các hoạt động thể chất. Tham gia câu lạc bộ điền kinh thì chỉ có nước cạp đất. Cậu cũng mù âm nhạc, nên câu lạc bộ âm nhạc cũng phải dẹp luôn. Cậu cũng không biết vẽ hay viết lách. Cậu chẳng làm được gì
nên hồn cả. Mục đích của chuyến thăm quan cũng chỉ nhằm để tìm xem cậu hợp với cái gì.
Trong một vài khoảnh khắc khi đang thăm quan, cậu chỉ muốn bật khóc nhưng nhận ra rằng Aoi sẽ gặp rắc rối nếu một học sinh mới do cô dẫn dắt đột nhiên khóc thành dòng. Cậu nghĩ về điều đó để cố gắng kìm nén lại. Cậu đã vứt bỏ điều mà cậu vẫn làm hàng ngày ở ngôi trường cũ mất rồi. Nên có lẽ đây là một kết cục không thể tránh khỏi. Cậu đã khiến Nanaka gặp rắc rối sẵn rồi, và cậu sẽ muốn giữ những rắc rối đó ở mức tối thiểu.
“Ah!” Nanaka đột nhiên dừng lại, cô vỗ tay trước ngực như thể đang cầu nguyện trước bữa ăn. Cô kết hợp cử chỉ đó với một động tác xoay người rồi quay lại nhìn Kai, và cậu hoàn toàn bị mê hoặc bởi cái nét đáng yêu kỳ quặc ấy. “Tớ quên không hỏi cậu một câu vô cùng quan trọng,” cô nhấn mạnh “Cậu từng tham gia một câu lạc bộ hồi còn ở trường cũ đúng không.”
“Có chứ — Nhưng mà, ừm, tớ chỉ tham gia… câu lạc bộ về nhà thôi,” Cậu xoay xở nặn ra một câu trả lời.
“O-Oh… Mình hiểu rồi…Nhưng quả thật thời nay có rất ít trường bắt buộc học sinh phải tham gia câu lạc bộ.” Nanaka rạng rỡ đáp. Nhìn cái cách mà cô cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện này chỉ khiến Kai càng cảm thấy có lỗi. Để làm cho tình hình tệ hơn nữa. Cậu còn nói dối cô!
Đúng lúc đó, một tiếng bíp chợt vang lên từ túi quần Kai. Khiến cậu giật bắn mình đến nỗi nhảy cẫng lên cả lên, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đấy cậu vẫn xoay xở để ngoài mặt vẫn trông thật bình tĩnh.
“Giáo viên sẽ nổi đóa nếu cậu không để điện thoại ở chế độ im lặng đấy, biết chứ?” Nanaka khuyên cậu.
“Ừ mình xin lỗi.”
“Tớ cũng quên suốt. Cơ mà còn tùy giáo viên nữa, họ thậm chí còn tịch thu luôn điện thoại đấy, nên sẽ rất là phiền.”
Nguồn gốc của âm thanh đó đến từ chiếc điện thoại của Kai, cõ lẽ cậu đã quên không chuyển sang chế độ im lặng từ trước đó. Câu lôi chiếc điện thoại ra và thấy một vài thông báo đẩy đến từ các game mạng xã hội khác nhau. Toàn là thông báo về sự kiện gacha mới. Buổi tối là thời điểm hoàn hảo để chơi điện thoại. Đặc biệt là khi đó là khung giờ mà mọi người sẽ về nhà sau khi tan học hoặc tan làm. Theo lẽ tự nhiên, điều đó dẫn đến việc hàng loạt các thông báo từ các tựa game khác nhau bùng nổ trong khoảng thời gian này.
Do không cần thiết phải đọc thông báo ngay lập tức, nên cậu cất điện thoại lại vào trong túi. Nhưng khi cậu làm thế, cậu để ý thấy Nanaka đang phấn khích điên cuồng trước mặt mình. Mái tóc vàng óng ả đang phập phồng lên xuống của cô như để nhấn mạnh rằng cô đã tăng động đến mức nào.
“Um, um, um! Mình không cố ý xem trộm đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy thôi!”
Đôi mắt hào hứng của cô ánh lên lấp lánh. “Cậu có thích chơi game trên điện thoại di động không?!”