“…Thật là một bữa tiệc thịnh soạn.”
Amane nhìn vào bàn ăn và thốt ra những suy nghĩ của mình.
Đó là một bữa tiệc sinh nhật với nhiều món ăn trên bàn. Tất cả đều là những món mà Amane thích.
Mahiru thường chú ý đến việc cân bằng dinh dưỡng, nhưng hôm nay thì khác. Có nhiều đĩa trứng được đặt cạnh nhau, có lẽ là do Amane đã nói với cô rằng cậu rất thích trứng. Cậu thích chúng một phần vì chúng bổ dưỡng, nhưng nếu ăn nhiều quá mức thì sẽ bị phản tác dụng. Do đó, cậu thường bị hạn chế về lượng dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn, nhưng giới hạn này tạm thời không có cho hôm nay.
Món bắt mắt nhất trên bàn chính là món thịt bò hầm với cơm trứng tráng, đó là món mà cô thường không làm, có lẽ cô đã chuẩn bị nó từ hôm qua.
Ngoài ra, còn có chawanmushi, salad khoai tây với trứng hấp, thịt heo luộc với trứng nữa. Đó là đầy đủ khẩu phần ăn cho thằng con trai cao trung bình thường, và nhiều thứ khác Amane thích. Hầu như không có bất kỳ loại rau nào, không phải vì cậu ghét nó mà cậu còn thích nó nữa cơ.[note49782]
“Mình đã làm những món mà cậu thích, Amane-kun, nên mình không để ý đến việc cân bằng dinh dưỡng. Nên cậu cứ ăn đi nhé, lâu lâu mới được ăn một bữa như này mà.”
Mình sẽ thêm thật nhiều rau vào ngày mai. Cô nói, và khúc khích cười. Cô có thể cảm nhận được Amane vui mừng như thế nào, vì mặt cô có hơi đỏ.
“Ngoài ra, mai chúng ta còn có món trứng cuộn (dashimaki) cho bữa sáng nữa. Hôm nay mình lỡ làm nhiều quá, nên để mai chắc gia vị sẽ ngấm hơn đó. Mình cũng sẽ chuẩn bị Saikyoyaki cá hồi nữa. Mà liệu súp miso với đậu hũ và củ cải trắng (daikon) có được không?”
Saikyoyaki: là một phương pháp chế biến cá trong ẩm thực truyền thống của Nhật Bản bằng cách ướp các lát cá qua đêm trong một loại tương miso trắng từ Kyoto được gọi là saikyo shiro miso (theo wiki)
“Có một bữa tiệc vào sáng sớm ngày mai luôn à…Chà, nhưng trước hết là mình phải giải quyết mấy món trước mặt đã.”
“Fufu. Cậu hãy nhanh chóng ăn đi cho nóng. Thịt hầm trong nồi vẫn còn rất mềm đó.”
“Tuyệt quá. Cơm niêu bò hầm đúng là nhức nách luôn (Umaii =)).”
Món ăn yêu thích của Amane hầu như không được đút tận mồm vì nó tốn quá nhiều công sức. Cậu muốn hét lên vì sung sướng, cảm xúc này cứ tuôn trào trong tim khi cậu vỗ hai tay vào nhau.
Itadakimasu, cậu không quên nói lời cảm ơn, và ngay lập tức thồn cơm trứng bò hầm vào miệng. Và nở một nụ cười tự nhiên.
Dùng thìa cắt miếng thịt bò vừa đủ mềm nên khi ăn không có cảm giác bị ớn. Ngày từ miếng thịt đầu tiên, cậu cảm thấy nó rất ngon, đúng là thịt chất lượng cao có khác.
Đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa thịt và cơm trứng. Amane gật đầu lia lịa trong lúc ăn các món ăn khác. Mahiru cũng ăn một cách thanh lịch và cười khích khi nhìn Amane.
“…Có chuyện gì vậy?”
“Không. Chỉ là mình cảm thấy rất hạnh phúc khi cậu thưởng thức được rất nhiều món, Amane-kun.”
“Ừ thì nó ngon mà. Đối với mình, đó là điều tuyệt vời nhất đó.”
“Thật mừng vì cậu nghĩ nó ngon. Nên là, mình sẽ không ngủ “quên trên vòng nguyệt quế” khi được cậu khen đâu.”
Mahiru khắc ghi này vào lòng khiến Amane cười nhạt, và cậu tiếp tục ăn, những món ăn nhanh chóng được dọn sạch ngay lập tức.
Có kha khá thức ăn, nhưng mỗi khẩu phần đều được kiểm soát tốt, cậu rất dễ đói đặc biệt là sau khi làm việc, vì vậy cậu đã ăn hết nó một cách dễ dàng.
Amane nhanh chóng vét sạch thức ăn, và Mahiru nở một nụ cười hài lòng, từ từ đứng dậy đặt đồ dùng vào chậu.
Amane muốn đứng dậy hỗ trợ cô, nhưng “cậu là nhân vật chính của hôm nay nên cứ thư giãn đi”, Mahiru đe dọa cậu bằng sự dịu dàng, vì vậy cậu chán nản ngồi xuống ghế của mình.
Khi tất cả đồ dùng được dọn sạch khỏi bàn, Mahiru nở một nụ cười với Amane.
“Có món tráng miệng sau bữa tối đấy. Hi vọng cậu sẽ thích điều này.”
“…Đó có phải là những gì cậu đã nói hôm qua không?”
“Đúng. Nhưng mình vẫn chưa hài lòng với những gì mình đã làm , nên mình vẫn còn do dự khi nói với cậu…do vậy mình đã sửa rất nhiều công thức, mong cậu có thể thích nó, Amane-kun.”
Có vẻ như Mahiru đã làm và nếm thử. Món tráng miệng thường phụ thuộc vào độ ngọt và chúng sẽ thường sẽ chứa nhiều calo, nên chẳng có gì lạ khi cô lo lắng về lượng calo cao cả.
“Thực lòng mà nói thì, thứ gì do cậu làm cũng đều tốt rồi, Mahiru…Có lẽ mình nói điều này hơi thô. Nhưng mình rất vui vì cậu đã nỗ lực rất nhiều vì mình, nhưng cậu nên nghỉ ngơi đi, được chứ?”
“Không cần đâu…mình chỉ cần tập chút thể dục là ổn rồi.”
“Sự chăm chỉ đó là lý do khiến cậu không mập ha. Nhưng mà, phải công nhận sự tự giác của cậu kinh ngạc thật đấy.”
“Tất cả đều nằm trong tính toán của mình rồi, nên eo mình sẽ không mập ra đâu. Được rồi, mình sẽ mang nó ra đây…”
Cô ấy nói, và lấy ra một chiếc đĩa trong tủ lạnh, có lẽ là chiếc bánh socola do cô tự tay làm.
Với một tiếng động , món ăn đã được dọn ra.
Chiếc bánh được cắt thành từng lát vừa ăn, cô lặng lẽ đặt nó vào những chiếc đĩa khác.
Cậu nhìn chiếc bánh trước mặt, có lẽ đó là bánh gato socola, có vẻ nó tựa như socola thô vậy. Với vẻ ngoài lộng lẫy, nó chắc chắn sẽ để lại một ấn tượng lâu dài cho người xem.
Sau đó, Mahiru trang trí đơn giản bằng cách phết thêm một ít kem lạnh và thêm chút bạc hà.
“Mình đã chọn làm bánh gato socola. Bởi cậu đặc biệt không thích đồ ngọt, Amane-kun, nên mình cảm thấy nó sẽ ngon hơn nếu cậu dùng nó với thức uống. Mình đã chọn sữa vì sự phong phú của hương vị. Sẽ ngon hơn nếu cả hai được ăn cùng với nhau đó.”
“Nếu bếp trưởng nói đây là cách tốt nhất để ăn, thì mình sẽ ăn nó với lòng biết ơn.”
Mahiru đã nỗ lực rất nhiều để thực hiện điều này, và chắc chắn cô sẽ không làm gì khiến cậu thất vọng. Nên Amane không hề lo lắng khi cậu đâm chiếc nĩa vào miếng gato dưới sự quan sát của Mahiru.
Với hình dáng ở ngoài, chiếc bánh đã phồng ra khi cậu cố gắng đâm vào nó.
Tuy nhiên, nó rất dễ cắt. Cậu cắn một miếng, nhẹ nhàng đưa nó vào miệng…điều đầu tiên sau khi cậu thưởng thức là hương vị đậm đà của vị socola.
Bánh gato socola hơi giống với với vị socola nguyên chất. Lúc nhai cậu có cảm giác nó dính dính trong miệng. Tuy nhiên, nó cũng khác với socola nguyên chất. Cậu có thể cảm thấy lớp vỏ ngoài mềm mại đang tan trong miệng, sẵn tiện nói là độ cứng của lớp vỏ thật tinh xảo.
Vị ngọt vừa miệng, chắc chắn sẽ khiến người ăn cảm nhận được độ ngon và vị ngọt của socola. Vị socola đã được điều chỉnh hết cỡ để phù hợp với tất cả những người kị ngọt.
“…Ngon quá.”
Cậu thốt ra những gì mà cậu vừa nghĩ, Mahiru thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
“Thật mừng vì nó hợp với khẩu vị của cậu. Bởi mình muốn cậu có một cảm giác vừa miệng với hương vị tuyệt vời mà.”
“Nó tuyệt vời lắm luôn ấy. Không ngờ cậu làm tốt đến thế luôn.”
“Fufu, thật mừng vì chiếc bánh mình làm khiến cậu có phản ứng như vậy. Có vẻ như những nỗ lực của mình không phải là vô ích rồi.”
Cô cười khúc khích như chuông bấm cửa vậy, cô cười rạng rỡ hơn khi thấy Amane tặc lưỡi ăn miếng gato.
“Ngoài ra, cậu có nhận thấy được hương vị nào khác ngoài hương vị socola không?”
Khi được hỏi, Amane nhắm mắt lại và tập trung vào vị giác.
Chắc chắn nó có một vị ngọt đậm đà, và cũng có chút hương thơm và vị đắng khác biệt so với socola.
Đó là mùi thơm mà Amane thường sử dụng ở nơi làm việc gần đây.
“Hmm…cà phê hả…hmmm? Khoan đã…từ nơi mình đi làm ư?”
Hương vị tinh tế và hương thơm này rất giống với cà phê được dùng để bán tại nơi làm việc của cậu.
Đó là dự đoán 50/50 nhưng, “Cậu đoán đùng gòi”. Mahiru nói với một nụ cười và vỗ tay chúc mừng cậu.
“À, mình vẫn chưa đến đó để xem nhỉ? Mình đã nhờ Kido-san mua một ít hạt cà phê từ nơi làm việc của cậu, Amane-kun. Quản lý thậm chí còn giúp pha trộn lại để đảm bảo hương vị socola đậm đà hơn. Mình thực sự phải cảm ơn họ rất nhiều đấy.”
“Ngay cả Itomaki-san cũng là đồng phạm….Hm, gần đây cô ấy thường cười rất nhiều, bây giờ mình mới nghĩ đến điều đó…”
Cậu không ngờ rằng quản lý Itomaki-san sẽ dính líu đến vụ này. Cậu có thể cảm nhận được mồ hôi đang chảy người, và có lẽ cậu sẽ gặp khó khăn sau ca làm việc tiếp theo.
Nhưng mà, phải công nhận là cà phê ngon thật. Amane nghe nói rằng cà phê mới xay cũng rất ngon, và cậu muốn mua một chiếc máy xay cà phê, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ được nếm thử theo cách này.
“Fufu, mình chỉ nói Kido-san, nhưng không ngờ tin tức được lan truyền nhanh tới vậy luôn…và họ đã tận tình giúp đỡ. Thật may là nó không đến tai cậu, Amane-kun.”
“Có cần đến mức vậy không, Mahiru…”
Amane cảm thấy xấu hổ vì cách Mahiru cố gắng để gây bất ngờ cho cậu.
Cậu nghĩ đến việc cắt bánh gato socola để che giấu sự xấu hổ của mình trước Mahiru, nhưng cô lại nhẹ nhàng ngăn cậu lại và giật lấy chiếc nĩa từ tay cậu.
Cậu ngẩng mặt lên, và mắt hai đứa chạm nhau khi Mahiru nở một nụ cười.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng có cơ hội. Mình có nên đút cho cậu ăn không nhỉ? Mình cảm thấy mình nên đút cho cậu ăn vào ngày sinh nhật của cậu :>”
“Eh, k-không, điều đó.”
“Đừng lo lắng về điều đó.”
Mahiru ngụ ý rằng Amane không cần phải lo về bất cứ điều gì đâu, nếu cậu có làm gì thì cô cũng gạt sang một bên hết, cô đút một miếng gato lên miệng cậu. Amane lắp bắp và ngoan ngoãn ăn bánh.
Mahiru biết chắc đó không phải là điều cậu muốn, đó là lý do tại sao cô lại làm như vậy. Sự bối rối khẽ nhói trong cậu, nhưng lúc này cậu đang chìm trong niềm hạnh phúc.