Amane phải đi làm 3 đến 4 ngày trong tuần, còn dao động tùy theo ca làm, nhưng chủ yếu cũng tầm ấy thời gian.
Cậu vẫn có thể làm thêm vào cuối tuần, nhưng thay vào đó cậu quyết định dành thời gian với Mahiru. Nhiệm vụ của một học sinh là học tập, và cậu cũng không thể chểnh mảng việc này được, điều mà chủ quán Itomaki cũng đồng ý. Cô ấy đã khuyến khích cậu bằng nhiều cách, cùng với cả mục đích thực sự của cậu khi làm việc này nữa.
Hôm ấy là ngày nghỉ, và từ sáng Amane đã không có gì để làm.
Cậu có thể lười biếng cả ngày, nhưng cậu đã dậy tập cơ và chạy bộ một lúc, và sau khi nhanh chóng hoàn thành những bài tập của mình thì giờ cậu đang nghỉ ngơi.
Lối sống này đã được cải thiện rất nhiều so với trước kia. Cậu tự cười khi nhận ra mình đang thực sự sống lành mạnh.
Sau khi làm hết việc cho buổi sáng, vẫn còn một thứ khiến Amane tò mò.
Đúng thế, thứ mà Mahiru đã che giấu gần đây.
Trông cô hôm nay cũng có vẻ bồn chồn vì thứ gì đó.
Mahiru đến thăm Amane vào buổi chiều, và có vẻ hơi căng thẳng. Sau khi ăn oyatsu thì đã bình tĩnh lại đôi chút, nhưng mỗi khi cậu nhìn qua, cô đều lộ ra vẻ lo lắng. Rõ ràng là đang giấu điều gì mà.
Nhưng Amane không chỉ ra điều đó, nên cô đã bình tĩnh trở lại cho đến giờ.
Amane ngồi trên sofa, và Mahiru thì ngay kế bên. Giờ cô thực sự bình thản, nhưng lại trông hơi bơ phờ, hay đúng hơn là, cô đang suy nghĩ gì đó trong đầu.
Cuối cùng thì cậu đã có được một ngày nghỉ, và cậu muốn tận hưởng nó cùng Mahiru… nhưng sẽ không thể được khi cô cứ cố tỏ ra xa cách như vậy. Cậu muốn được ôm cô, ít nhất là thế, để bổ sung cho lượng Mahiruism do công việc bán thời gian của cậu.
“Mahiru.”
“Vâng?”
“…Mình ôm cậu được chứ?”
Cậu thấy nhẹ nhõm khi cô có phản hồi, nhưng cậu vẫn thận trọng hỏi. Mahiru chớp mắt, nở nụ cười nhạt và nhẹ nhàng gật đầu.
Cô dang rộng vòng tay, nên cậu đã theo cô mà nhẹ nhàng ôm cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng.
Hôm nay, là mùi chocolate nhỉ.
…Hôm nào cũng là một mùi hương ngọt ngào nhỉ?
Mahiru thực sự rất thích đồ ngọt, nhưng cô lại không ăn vặt quá thường xuyên. Cô luôn quản lý dinh dưỡng cơ thể một cách nghiêm túc, và không bao giờ để ham muốn vượt lên.
Thế nhưng dạo gần đây, hương thơm ngọt ngào cứ phảng phất quanh cô ấy. Amane không thích những món như vậy lắm, nhưng cậu lại thích mùi hương ấy. Cậu không ghét hương thơm từ cô mỗi khi họ chạm nhau.
Tuy nhiên, cậu không hề nghĩ gì nhiều hơn ngoài, mùi thơm cả. Cậu cẩn thận kéo thân hình mảnh mai đó đến cạnh mình, và khi cậu cố chạm nhẹ vào eo Mahiru, cô giật nảy mình một cái.
“Ya!”
Có vẻ như cô vừa thốt lên theo bản năng, và điều này cũng giúp cái đầu của Amane nguội đi nhanh chóng.
Họ thường dựa người vào nhau, nhưng tiếp xúc trực tiếp đến cơ thể có thể không được phù hợp cho lắm, dù cô có là bạn gái cậu đi nữa. Có lẽ là do tâm trạng, hoặc cũng có lẽ là cô không muốn bị chạm vào, như bây giờ vậy.
Mình làm rối tung hết lên cả rồi, Amane đưa ra một ánh nhìn như thế khi cậu rời ra khỏi Mahiru. Cô bối rối nhìn lên mặt cậu.
“…Xin lỗi, có vẻ mình hơi quá rồi.”
“Eh, m-mình không có ghét nó! Cậu hiểu nhầm rồi! Chỉ là hiểu nhầm thôi! Không phải mình ghét được cậu ôm đâu, Amane-kun.”
Có vẻ như cô nhận ra rằng Amane nghĩ cô vừa từ chối cậu, nên cô vội vàng khua tay thanh minh.
“Nhưng cậu không muốn thế, phải chứ?”
“K-không phải là mình không muốn… chỉ là mình đang lo về bụng mình bây giờ thôi.”
“Bụng?”
“…M-mình có thể đã mập lên đôi chút. Nấu cậu chạm vào eo mình, cậu sẽ cảm thấy điều đó mất.”
Mahiru đặt tay lên bụng nói, Amane bối rối.
Mahiru có khả năng giữ cơ thể luôn ở mức hoàn hảo, cả về ngoại hình, đó là theo cảm nhận của Amane , nên cậu chẳng hề thấy cô có vẻ mập lên chút nào cả.
Vừa nãy cậu còn lo nếu cô gầy quá thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nữa cơ. Có lẽ cổ sẽ khỏe mạnh hơn nếu có da có thịt một chút.
“Đâu cơ? Trông cậu vẫn khá gầy mà, chắc có lẽ do thói quen ăn kiêng của cậu rồi.”
Cậu còn biết rằng Mahiru sẽ thực hiện vài động tác kéo dãn hay các bài tập đơn giản ở nhà, hoặc đôi khi ra ngoài chạy bộ, hay thậm chí chơi mấy trò chơi thể dục trên máy chơi game chỗ cậu.
Ngay cả khi là một thành viên của câu lạc bộ về nhà, Mahiru vẫn không ngừng tập thể dục để giữ dáng cho mình. Không thể tưởng tượng nổi chuyện cô ấy có thể mập lên.
Cậu thì không nghĩ thế, nhưng vì lí do nào đó mà Mahiru lại không muốn nhìn trực diện vào mắt cậu.
“…Hay là cậu?”
“K-Không hề. Mình không hề chểnh mảng việc tập thể dục, thậm chí còn chăm hơn trước cơ. Mình đã cân bằng các bữa ăn nữa…nhưng mà…ngoài những bữa ăn đó ra…”
“Cậu ăn vặt hả?”
“Ăn vặt, cậu nói thế… ừ, mình đã từng. Đó là lí do đấy.”
“Bất ngờ ha.”
Mahiru luôn quan tâm đến cơ thể của mình, và cả lượng thức ăn nữa. Thật ngạc nhiên khi cô ấy có thể ăn đến mức khiến bản thân lo lắng tới vậy.
“Chà, ra đó là thứ mà mọi người gọi là sự thèm ăn trong mùa thu nhỉ, và những món ăn đó thì rất ngon ha. Chúng ta sẽ có nhiều món ngon khác so với mùa hè, nên không có gì lạ khi cậu ăn vặt bằng oyatsu.”
“…Đó là bởi vì mình đã thiếu quyết đoán.”
“Eh?”
“Nói nè… nếu cậu chạm vào bụng của mình thì, cậu sẽ cảm thấy chúng…”
“Mình nghĩ cậu có chút mỡ nào đâu nhỉ… Cậu gầy, và không có nhiều thịt. Mà kể cả có đi chăng nữa, thì nó vẫn nằm trong phạm vi sai số. Cơ bắp cậu cũng cứng cáp sẵn rồi, nên cậu có mập ra một chút thì cũng vẫn ổn thôi.”
Cậu vẫn ổn nếu cổ trở nên mũm mĩm hơn chút. Cậu không thích cô vì gầy, xinh xắn hay dễ thương. Cậu thích Mahiru như một con người, không phải vì hình dáng của cơ thể cổ. Miễn là sức khỏe của cổ vẫn tốt thì thân hình của cô ấy có ra sao cũng được.
Đừng lo lắng quá nhiều về điều đó nữa nhé. Vì vậy, cậu nói với một cái nhìn nghiêm túc về phía cô. “Uuu.” Mahiru thút thít và ngước nhìn cậu.
Mahiru có thể nghĩ đó là một vấn đề lớn, nhưng với Amane thì, dù có mập thêm đôi chút không phải là điều đáng lo ngại. Cậu không thấy chút mỡ thừa nào khi chạm vào cô, và nếu cô không cho phép cậu làm thế nữa thì đó chắc chắn sẽ là vấn đề sinh tử.
“…Mình muốn cậu nạp năng lượng cho mình một chút, được không?”
“K-không phải là không được… Mình ổn với điều đó mà.”
Amane mỉm cười trước Mahiru có phần hơi miễn cưỡng, cậu ôm cô vào lòng, mà nói cho chính xác thì, cậu nhấc cô lên.
Ôm lấy Mahiru đang đông cứng, cậu đặt cô vào giữa hai chân mình, để cô ngồi trên sofa, giờ trông cô không khác gì là búp bê cả.
Đây là vị trí thoải mái nhất để bế cô trên ghế sofa. Mahiru có vẻ hơi bất an, có vẻ vì cổ đang xấu hổ.
Tuy vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào cậu, và ai cũng thấy cô không hề chống lại điều này.
Cậu vòng tay quanh eo cô, và chạm vào phần bụng mà cô nói. Tuy nhiên, nó vẫn thon gọn thôi, và cậu tự hỏi tại sao cô lại nghĩ cô có thể nghĩ mình mập lên được.
“…Mình chẳng thấy có gì thay đổi cả.”
“Mình đang cố gắng hết sức đấy. Vì mình có quan tâm.”
“Dù vậy, cậu vẫn mảnh mai mà…Uhm, nếu cậu không phiền, mình không thể nói gì cả. Mình vẫn thích cậu kể cả cậu có như nào chăng nữa, Mahiru.”
“…Vâng”
Amane sẽ cổ vũ Mahiru nếu cô mới gầy đến mức vừa phải, nhưng không có nghĩa là cậu muốn cô phải gầy. Cậu thẳng thừng phủ nhận sự hiểu lầm mà cô mắc phải, đó là cô đã mập lên. Và cậu không muốn phủ nhận sự chăm chỉ và quyết tâm giảm béo của cô.
Chỉ cần đừng cố quá là được, cậu nghĩ thế và nhẹ nhàng ôm lấy cô để cảm nhận cơ thể vẫn mềm mại như thường lệ.
Biết bao nhiêu nỗ lực để có được thân hình mảnh mai và mềm mại như vậy? Quả thật, cơ thể của các cô gái quả thật rất bí ẩn. Trong lúc trải nghiệm điều đó, Amane vùi mặt vào vai cô, và một mùi hương ngọt ngào khác lọt vào mũi cậu cùng với dầu xả và hương sữa.
Hôm này là mùi socola nhỉ, cậu nghĩ khi nhẹ nhàng lướt môi mình về phía cổ cô.
Cậu không có ý định làm gì cả, chỉ cảm nhận về làn da của Mahiru cũng khiến cậu hạnh phúc lắm rồi. Trên thực tế cậu có thể thưởng thức làn da trắng mịn của Mahiru. Đó là bản năng của đàn ông, và nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Cậu đặt môi mình hôn lên làn da mịn màng và cọ má mình lên Mahiru, người đang phát ra âm thanh nhột nhột.
“…Cậu thích làm như này mỗi khi cậu mệt nhỉ, Amane-kun.”
“Cũng như cậu thôi… Nhưng mà, mình muốn chút hơi ấm từ cậu.”
Như Mahiru nói, bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi, họ sẽ cố gắng ôm nhau để được “hồi phục”. Trải nghiệm về hơi ấm cơ thể và mùi hương là một cảm giác hạnh phúc lâng lâng khó tả.
Thường thì, Mahiru là người dễ được nuông chiều hơn, nhưng gần đây, Amane cảm thấy mệt mỏi nên cũng vì vậy mà cậu cũng thường làm nũng cô hơn.
“Cậu có thể làm những gì mà cậu thích, nhưng làm ơn đừng có để lại vết. Những người khác có thể nhìn thấy nó mất… Chitose đã phát hiện ra cái cậu đã làm khi ở lại lần trước và trêu chọc mình mãi.”
“Xin lỗi về điều đó… Chắc mình nên làm chỗ nào đó mà không dễ phát hiện vậy.”
Lúc đó Amane đã quá khích, một nửa sự tỉnh táo của cậu đã bị mất đi. Tất nhiên là, cậu đã không vượt qua ranh giới đó, nhưng cậu từ từ để lại dấu ấn của mình trên làn da trắng nõn sau gáy cô.
Và thế nên cậu đã để nó ở một nơi mà có thể nhìn thấy được. Giờ thì cậu mới bắt đầu suy ngẫm về hành động của mình
Amane quá xấu hổ để có thể nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, và thậm chí cậu còn ôm cô quá chặt. Mahiru bắt đầu đập vào đùi cậu.
“Đó mà không phải là vấn đề!? Khi quen với việc đó rồi thì cậu sẽ trở nên như thế này à?”
“K-Không hẳn là mình đã quen rồi…nhưng mà, m-mình nghĩ là một thằng con trai, mình sẽ rất vui khi có thể để lại dấu ấn trên người mình yêu.”
Rõ ràng, cậu không thể hoàn toàn quen với chuyện này chỉ bằng một hai lần nhìn vào nước da trần kia được. Sự xấu hổ lan tỏa khắp mặt khi cậu nhớ lại, và ham muốn của cậu trỗi dậy, nhưng sự tỉnh táo đã kìm nó lại.
Sự thật đã chứng tỏ rằng ham muốn của Amane đã bị khơi dậy. Nếu có lần sau, thì làn da trắng trẻo kia sẽ một lần nữa bị đánh dấu bởi đôi môi của cậu.
Không thể nào mà mình có thể quen được đâu. Là cơ thể con gái mà. Amane lẩm bẩm để trấn an Mahiru đang ngồi trong lòng mình, và nắm lấy bàn tay kia. Cuối cùng thì, Mahiru cũng chịu ngoan ngoãn trở lại.
Tai cổ đỏ bừng, và rõ ràng là cô ấy đang xấu hổ
“…Lần tới hãy làm ở một nơi không ai nhìn thấy nhé.”
“Cậu đã nghĩ về lần tiếp theo rồi à?”
“Đ-đó là bởi vì… mình hạnh phúc với những gì cậu làm, Amane-kun… Mình rất thích khi được cậu vuốt ve.”
Cảnh Mahiru cựa quậy trong lúc lẩm bẩm thật đáng yêu, cậu đan các ngón tay mình vào tay cô.
Cô ấy nói cô sẽ chấp nhận những gì mà Amane làm, và cổ thích được cưng nựng, điều này gần như khiến sự tỉnh táo của cậu trở nên tồi tệ. Cậu gần như không thể kiềm chế được bản thân và chỉ hôn lên cổ cô.
Mahiru vẫn còn rùng mình, nhưng cô vẫn để cậu làm những gì mình thích.
“…Dù sao thì bây giờ cũng cũng không có dấu vết nào để lại. Nếu cậu muốn thì, nó sẽ dành cho si-.”
“Si?”
“…Không có gì hết. Đừng bận tâm.”
“Bây giờ mình tò mò rồi đấy.”
“Thế thì tốt!”
Mahiru do dự khiến cậu nghiêng đầu, và cô thốt lên chói tai, cố để làm bối rối cậu hay gì đó. Sau đó cô ngồi lên người cậu, cổ nhẹ ghê, Amane chấp nhận với một nụ cười khúc khích.