Trans: Kuromu
Edit: Kuromu
────────────────────────────────────────────────────────────
Khi tôi trở vào sảnh tiệc, toàn bộ nơi đó đã bị bao phủ bởi một bầu không khí kì lạ.
Những học viên xung quanh đều trông như đang thận trọng chờ đợi gì đó. Họ dồn hết sự chú ý vào nơi ồn ào duy nhất - đó là trung tâm sảnh tiệc.
Tôi hỏi Olivia về tình hình trong này.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Ban đầu thì cũng chỉ là một cuộc xung đột nho nhỏ thôi. Nhưng...”
Ở đó có năm người đang đứng che chắn cho Marie. Ngoài ra tôi cũng thấy thấp thoáng trong đó bóng dáng cậu bé elf tóc vàng mắt xanh, “Kyle”
Angelica quát lên trước bảy người còn lại.
Nhưng tôi có thể nhận thấy sự khổ sở chất chứa trong những lời đó.
“Tại sao ngài không chịu nghe theo em?! Em──Em đang làm điều này vì ngài đấy, thưa Điện hạ!”
Thái tử Điện hạ tỏ ra cực kì lạnh lùng trước giọng nói run rẩy của cô.
“Bởi những lời cô nói nghe quá chối tai. Hết chuyện.”
“Khoan đã. Nếu ngài đã biết về tính cách của con người đó, tại sao ngài vẫn có thể chấp nhận cô ta?!”
Tuy không chắc lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi hiểu rằng Angelica đang cố khẩn cầu Julius trong tuyệt vọng.
Khi tôi quay sang Olivia, cô nói tiếp.
“Khi Angelica nhìn thấy Marie đang cầm tay một người con trai khác mà không phải Thái tử Điện hạ, cô ấy bắt đầu nổi giận. Và rồi Thái tử Điện hạ bảo cậu ấy đừng có làm ầm lên chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như thế.”
Cậu ta tha thứ cho Marie kể cả khi cô ta đi với một người đàn ông khác ư?
Julius là kiểu người như thế. [note22012]
Tôi chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được nếu chuyện đó xảy ra với mình, nhưng cậu ta lại dễ dàng cho qua.
Marie trong bộ đồng phục trốn ra sau lưng Thái tử.
Dường như bộ dạng đó làm cô trở nên bé nhỏ, càng làm khơi dậy mong muốn được bảo vệ cô của đám con trai. Trong khi đó, Angelica khoác lên mình bộ đầm màu đỏ thắm. Cùng với lớp trang điểm trên mặt, nó khiến cô trông như được sinh ra để tỏa sáng vậy.
Một sự tương phản hoàn hảo cho cảnh tượng này.
Angelica và Marie trông y hệt phiên bản đối lập của người kia.
Marie có mấy anh chàng điển trai bảo vệ xung quanh, trong khi Angelica phải đứng trơ trọi một mình.
Brad bước lên phía trước.
“Như vậy là con gái nhà Redgrave đã trở nên đáng thương đến mức này rồi sao? Nhìn xem, chẳng ai thèm đứng về phía cô cả.”
Khi Angelica nhìn quanh, cả nhóm nhà giàu lẫn đám người lẽ ra phải đang tháp tùng cô cũng đều quay mặt đi.
Kể cả những học sinh mang lòng thù địch với cô từ trước cũng không dám làm gì manh động; họ chỉ cười nhạt khi thấy cảnh đó.
“Các người không biết về nhưng gì con bé đó đã làm ư? Tất cả các người đều đã──”
Năm người trước mặt cô đưa tay ra trước. [note22013]
Tuy nhiên, họ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
“Chúng tôi đều đã biết hết rồi.”
Angelica có vẻ bất ngờ khi nghe tên Chris tóc màu lam nói thế.
“Gì cơ?”
Tôi cảm giác như Chris đã thoáng mỉm cười khi nhìn Marie. Thường thì cậu ta sẽ giữ gương mặt vô cảm khi vung kiếm, nhưng khi thấy biểu cảm hiếm hoi này, mấy nữ sinh xung quanh bỗng đỏ mặt.
Có phải do ngoại hình của cậu ta không hả? Là bởi ngoại hình cậu ta phải không? Rõ ràng là do ngoại hình cậu ta rồi nhỉ?
“Nàng ấy đã cứu rỗi ta. Nàng là người duy nhất chịu lắng nghe tâm tư nguyện vọng và những rắc rối ta gặp phải. Thế nên── Ta muốn được bảo vệ nàng.”
Thật đáng khen ngợi khi tên đó dám tỏ tình giữa đám đông thế này.
Greg là người tiếp theo bước lên.
“Lý lẽ của cô tệ quá. Đáng ra việc chính ngài ấy nói ra tình cảm của mình với Marie là đã đủ để cô hiểu vấn đề rồi chứ?”
Jilk đưa tay về phía trước, mỉm cười.
“Đúng vậy. Cô ấy quả là một người con gái tuyệt vời. Dù cho tôi khá chắc người mà Marie có cảm tình nhiều nhất chính là Jilk này đây.”
Angelica, như đã chết lặng, nặng nề dời ánh mắt về phía Thái tử.
Julius tỏ ra hơi bực bội.
“Jilk, ta nghĩ nhà ngươi sai rồi. Bởi ta mới chính là người mà Marie yêu nhất.”
Ngay khi cậu ta nói thế, đám con gái xung quanh bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Cậu có nghe thấy gì không?!”
“Tớ cũng muốn ngài ấy nói với mình như thế!!”
Angelica nhìn xuống trong khi siết chặt nắm đấm.
“Ngài không chịu dừng chơi đùa ngay cả trong học viện hay sao, thưa Điện hạ?”
Ánh nhìn của Julius có phần dịu bớt sau khi cô nói vậy.
“Với ta, cô ấy là một người không thể nào thay thế được. Angelica, ta chưa từng ghét cô từ trước khi nhập học, nhưng ta tuyệt nhiên không thể tha thứ cho thái độ cô có đối với Marie.”
Những cô gái xung quanh bắt đầu cười cợt Angelica.
“Nghe gì chưa? Con bé nhà Công tước đó tiêu rồi.”
“Như vậy chẳng khác nào Thái tử Điện hạ định hủy bỏ hôn ước phải không?!”
“Tôi đã luôn ghét con bé kiêu ngạo đó rồi. Đáng đời!”
Lúc này, khi vị thế của Angelica hạ xuống, cô trở thành mục tiêu của vô số lời công kích.
“Có phải đây là cảm giác của con gái khi thấy dàn harem của ai đó không nhỉ? Tớ thực sự thấy khó chịu và đau đớn khi phải chứng kiến cảnh tượng này đó...”
“Có chuyện gì sao, Leon?”
Olivia - người nãy giờ vẫn đứng cạnh tôi - nghiêng đầu hỏi.
Trong khi đó, Daniel và Raymond có vẻ bất ngờ khi thấy phản ứng của Angelica.
“N-này, s-sao chuyện bỗng trở nên nghiêm trọng thế?”
“Nhìn mặt Angelica, tớ đoán cô ấy sắp sửa sử dụng đến vũ lực rồi.”
Như thể đã quyết định được điều gì đó, Angelica khoác lên mình một gương mặt vô cảm bất lực. Ánh sáng trong mắt cô dần biến mất; và tôi cảm tưởng như bóng tối sâu thẳm đang trỗi dậy trong đó.
Angelica đột nhiên ném một vật gì đó trúng vào Marie.
“H-hở??”
Khi Marie lùi lại, vật đó rớt xuống sàn nhà. Đó là một chiếc găng tay màu trắng.
“Nhặt lên đi, con yêu nữ [note22014]. Đồ phù thuỷ xấu xa dám lừa lọc cả Thái tử.”
Đó là một lời thách đấu.
Vào thời điểm này, việc nhặt găng tay lên có nghĩa là chấp nhận lời thách đấu.
“Nghĩ lại thì, hình như trong game có nhắc đến việc này rồi. Sự kiện Quyết đấu, phải không nhỉ?.”
Khi tôi đang lẩm bẩm vài thứ trong miệng, Raymond bỗng trở nên hoảng sợ.
“Ông hẳn phải biết việc này là sao rồi chứ? Ông có hiểu ý nghĩa của trận đấu này không vậy?”
Một cô gái từ nhà Công tước thách đấu một cô gái từ nhà Tử tước.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài của sự việc.
“Thái tử Điện hạ sẽ làm đại diện cho cô ấy, cho nên──đó sẽ là cuộc đấu giữa cô gái nhà Công tước và──chính Thái tử, phải không?!”
Trong một trận quyết đấu, tuy việc một người đàn ông cử người khác làm đại diện là một nỗi ô nhục, nhưng với phụ nữ thì không.
Trong game, người có chỉ số tình cảm cao nhất trong số những mục tiêu chinh phục của nhân vật chính sẽ nhận lời thách đấu đến từ cô gái nhà Công tước. Thông thường thì sự kiện này sẽ diễn ra theo hướng đó.
Nhưng diễn biến của cuộc tranh cãi khi nãy khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
“Angelica, ta vô cùng thất vọng.”
Julius nhíu mày, nhìn hôn thê của cậu ta một cách khinh miệt, dường như đã tức giận đến cực điểm.
“Marie, cứ nhặt nó lên đi. Không sao đâu, ta sẽ đứng về phía em. Ta sẽ là người đại diện của em.”
Jilk tiếp lời.
“Thần e rằng mình không thể để Điện hạ là người duy nhất có được vinh dự đó. Theo như luật của học viện thì không có giới hạn cho số lượng người đại diện cho một nữ sinh. Vì thế, ta tuyên bố mình cũng là đại diện của Marie.”
Greg đấm tay phải vào lòng bàn tay trái.
“Có vẻ thú vị đó, cho nên ta cũng sẽ tham gia. Ai cũng được, ra đây quyết đấu nào!”
“Đó chính là lý do tại sao ngươi lại bị gọi là một tên não cơ bắp đó... Tuy nhiên, việc gọi Marie là yêu nữ là không thể chấp nhận được. Thế nên ta sẽ thay đổi suy nghĩ của cô. Khi trận đấu kết thúc, ta muốn cô xin lỗi tử tế. À, tất nhiên là ta cũng sẽ tham gia.”
Brad trông hơi khó chịu, tuy nhiên vẫn hào hứng góp sức.
Chris khoanh tay lại.
“Ta cực kì tự tin vào kiếm thuật của bản thân. Để xem ta có thể trở thành thanh kiếm của Marie hay không.”
Marie gạt nước mắt.
“Mọi người... Tuy sợ nhưng em vẫn cảm thấy an toàn vì có mọi người ở bên. Em sẽ chấp nhận trận đấu này. Angelica, tôi sẽ chiến đấu bằng tất cả những gì mình có.”
Kyle kinh ngạc trước hình tượng vẻ vang của chủ nhân mình. Tôi nhớ là cậu bé này tuy có hơi độc miệng nhưng lại khá xinh trai và biết điều.
“Chủ nhân ngốc này. Sao ngài có thể quên tôi được? Tôi chắc chắn sẽ giúp mà?”
Marie mỉm cười.
“Cảm ơn nhé, Kyle.”
...Đúng như những gì tôi đã nghĩ.
“Đây là route harem ngược.”
“Ông lại nói mấy thứ vô nghĩa nữa rồi, Leon. Dù sao thì, với tình hình này, cô gái nhà Công tước đó sẽ ra sao đây? Liệu có ai sẽ đứng lên đối đầu với năm người kia không?”
Raymond đồng ý với nghi vấn của Daniel.
“Thái tử Điện hạ là một trong những học sinh xuất sắc nhất, trong khi những người còn lại cũng toàn 'hàng khủng' hết. Sẽ không có ai dám đứng lên đối chọi với năm người đó đâu. Người đáng sợ nhất là Chris, ứng viên tương lai cho vị trí Đại Kiếm Sư. Cậu ta chắc chắn là người cuối cùng mà cậu muốn đối đầu trong sảnh tiệc này đó.”
Phần lớn nam sinh trong học viện không hề thích bạo lực. Bất kì ai trong số họ cũng không muốn tự dưng phải đối đầu với Thái tử.
Hơn nữa, đây không phải một trận đấu tập, mà là một cuộc quyết đấu.
Thế nên đến cả đám con trai thường tháp tùng Angelica cũng không muốn dính dáng vào.
Khi Angelica nhìn xung quanh cô, những nam sinh vội vã quay đi.
Greg còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Này, không có tên nào đủ dũng khí đứng lên giúp đỡ cô gái này sao? Ta đang bắt đầu thấy tội nghiệp cô ta bởi lũ tuỳ tùng thỏ đế còn không dám đứng lên... Là người thách đấu, cô ta sẽ không thể rút lui, kể cả khi không có đại diện nào cả.”
Lời mỉa mai hướng tới Angelica vang vọng khắp sảnh tiệc.
Mọi người đều cười trước việc không có ai dám đứng lên giúp cô, hoặc là nhìn cô với ánh mắt thương hại.
Luật của học viện cấm mang người từ bên ngoài vào làm đại diện. Đó gần như là luật bất thành văn, bởi như thế chẳng khác nào đưa người lớn vào xen giữa trận đấu danh dự của lũ trẻ con.
Tôi nhớ là ở trong game, Angelica dù phá luật nhưng vẫn thua, quả thật là không thể nhục hơn được nữa...
Tuy nhiên──
“Này, có ai muốn cá xem cô ta sẽ thực hiện thủ đoạn dơ bẩn nào không?”
“Cô ta không thể nương nhờ gia tộc mình được đâu. Đáng lẽ cô ta đừng nên thách đấu mới phải, bởi làm gì có ai chịu đứng ra làm đại diện chứ.”
“Có lẽ cô ta sẽ đại diện cho bản thân. Mong là cô ta sẽ bị dập cho te tua.”
──Phản ứng của lũ con gái thật lạnh lùng. Quá lạnh lùng.
Họ từng đi theo nịnh hót Angelica khi cô còn có vị thế trong trường, có lẽ giờ họ đã trở nên tự mãn do tình thế thay đổi chăng?
Họ không còn coi Angelica như người thuộc nhà Công tước nữa... Có lẽ họ nghĩ do cô đã tự chuốc lấy sự bất hoà dẫn đến dấu chấm hết cho hôn ước của mình. Cuộc đời cô sẽ lao dốc từ đây.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy sẽ bị gả cho một gã xấu xí nào đó vùng biên cảnh.
Angelica mạnh mẽ thường ngày đang ngó quanh trong khi dần mất kiên nhẫn.
Ánh mắt của hai chúng tôi gặp nhau.
Angelica, một cô gái tới từ một gia tộc hiếu chiến, người chưa từng nghĩ về hậu quả của hành động mình làm, rõ ràng là đang cảm thấy bối rối. Tôi cảm thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt ấy. Và cả lời cầu khẩn gửi gắm trong đó nữa.
Tuy nhiên tôi nghiến chặt răng lại trong khi nhìn xuống đất.
“T-tôi vẫn sẽ thi đấu cho dù có không tìm được đại diện cho mình đi nữa.”
Greg cười khinh miệt.
“Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với ý chí ban nãy rồi?”
Những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Cái nhìn băng giá nhất thuộc về Thái tử. Dù sao Angelica cũng vẫn là hôn thê của anh ta cơ mà nhỉ?
“Angelica, ta đoán cô đã sẵn sàng rồi phải không? Không còn đường lui nữa đâu. Cô đã ném chiếc găng tay trắng của mình vào Marie rồi.”
Thực sự thì... tại sao sự việc lại phát triển theo hướng này?
Tôi không thể làm ngơ Angelica.
Khi bước lên một bước, tôi nhận ra Olivia đang níu lấy tay mình.
“Ư-ưm... cậu tính làm gì vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Olivia, tôi bỗng tự hỏi tại sao cô ấy lại đang đứng ở đây. Một cô gái tên Marie đang ở vào chỗ đáng ra phải là của cô──đúng hơn là, cô ta đã cướp mất vị trí mà Olivia thuộc về.
...Tôi phải làm gì giờ? Và rồi tôi tự dưng nghe thấy một câu trả lời nảy ra trong lòng mình như một phản xạ.
Daniel ngăn tôi lại.
“Tên ngốc này. Ông xen vào để làm gì cơ chứ? Chẳng có nghĩa lí gì đâu.”
Raymond đồng tình.
“Đây là cuộc đấu mà người chiến thắng đã được quyết định từ trước khi trận đấu diễn ra rồi! Bên cạnh đó, cho dù cậu có thắng hay thua thì vẫn không thể phớt lờ những đại diện phía bên kia. Đối thủ là nhóm của Thái tử đấy!” [note22015]
Ba người ngăn tôi lại, nhưng tôi chỉ mỉm cười trả lời.
“Ừm...chỉ là tớ rất ghét mấy tên đó.”
Tuy tôi cũng chẳng thân thiết với Angelica, cô gái đang bị khinh thường bởi tất cả mọi người, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng mình thấy thông cảm cho cô. Nói chung là, lý do lớn nhất cho hành động sắp tới chính là cảm xúc của tôi.
Tôi chen qua dòng người và bước lên trước, thu hút mọi sự chú ý về phía mình.
“Đây nè~! Ở đâyyyyy~! Tôi sẽ làm người đại diện cho cô gái đó~!”