Trans: Kuromu
Edit: Kuromu
────────────────────────────────────────────────────────────
Vào buổi sáng của một ngày nghỉ nào đó.
“Này, thằng em ngu ngốc kiaaaaaa!!!”
Người đến 'thăm' phòng tôi ở ký túc xá nam là một loại súc──ý tôi là chị tôi, người luôn mang theo tên nô lệ đi khắp nơi một cách khoe mẽ.
Vừa ngáp, tôi vừa xem đồng hồ. Chỉ mới có 7 giờ sáng. Vì thế, tôi tiếp tục ngả lưng xuống giường.
“Đừng có thiếp đi chứ! Mày đang làm cái quái gì vậy! Mày đang làm gì vậy!!!” [note21688]
Chẳng biết tại sao chị ta cứ ồn ào như vậy, nhưng giờ tôi đang muốn ngủ tiếp.
“Chị bất lịch sự quá... Hôm qua em có lớp học võ thuật, đến giờ vẫn còn rất mệt, làm ơn để em yên đi.”
Con gái được chơi thể thao, trong khi lũ con trai chúng tôi thì bị vùi dập không thương tiếc khi phải chạy đường dài và luyện tập võ thuật. Thế giới otome game này thật tàn nhẫn. Quái vật thì đầy rẫy còn chiến tranh lúc nào cũng lăm lăm mà nổ ra. Vì thế việc huấn luyện được quản lí rất nghiêm ngặt.
“Đây không phải là lúc để ngủ!! Thằng em trời đánh này!! Mau nói cho chị mày chi tiết về mấy tin đồn dạo gần đây của đám năm nhất đi!!”
Chị tôi - con gái thứ hai của nhà Bartfalt - cứ một mực đánh thức khiến tôi khá tò mò về lí do tại sao chị ta lại vội vàng như vậy.
Sau khi bị dựng dậy bởi tên nô lệ tai mèo, tôi tìm tới chiếc ghế trong khi vẫn đang dụi mắt và ngáp ngủ.
“Tin đồn về năm nhất hả? Không phải mấy thứ đó chị biết nhiều hơn em sao?”
“Chị mày đã nghe được một số tin đồn rất lạ, cho nên mới phải tới đây để xác nhận lại. Bởi vì mày ít nhiều gì thì vẫn là học sinh ở trong lớp nâng cao.”
Chị ta thật bất lịch sự khi nói thế.
“Tin đồn ư?? Đợi em một chút... À, Milly và Jessica trong lớp em đã đính hôn. Thật buồn vì họ đều là những cô gái tốt, nhưng em không thể làm gì hơn.”
“Tao không quan tâm tới mấy câu chuyện vô nghĩa như vậy.”
Vô nghĩa ư?? Đối với con trai chúng tôi thì đó thực sự là những câu chuyện tối quan trọng đấy.
“Mày có biết về đứa con gái tên là Marie không?”
Không nhận ra việc tôi giật mình khi nghe đến cái tên đó, chị tôi vẫn tiếp tục câu hỏi.
Cảnh cô ta hôn say đắm trong thư viện lại hiện lên trong tâm trí tôi.
“Cô ta ở trong nhóm của Thái tử Julius, và hình như rất thân thiết với cậu ta.”
“Con bé đó chỉ thân thiết với Thái tử thôi sao??”
“Cô ta cũng rất thân thiết với những người khác trong nhóm đó nữa. Có chuyện gì vậy?”
Ngay cả khi việc tán tỉnh lẫn nhau bị cấm trong Học viện, mọi người vẫn nghe được những tin đồn về nó. Ngoài ra, lượng tin đồn về Marie gần đây còn tăng lên vô cùng nhanh chóng.
“Cũng có một đứa con gái thuộc gia đình Công tước liên quan tới chuyện này, phải không? Mày có bất cứ thông tin nào về con bé không vậy??”
“Chị nghĩ em biết ư? Em chỉ biết đến những tin đồn về việc Thái tử đã nổi giận với cô ấy thôi.”
Chị tôi lặng lẽ suy ngẫm, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc. Giờ thì đến lượt tôi.
“Vậy chị biết những thông tin chi tiết về cô ấy phải không? Hình như có một số tin đồn về việc cô gái đó đang ra lệnh cho mọi người bắt nạt Marie.”
“Hả?? Mày đúng là một tên ngốc nhỉ?”
Chị ta nổi giận và gọi tôi là tên ngốc. Có lẽ chị ta nên biết kiềm chế hơn một chút sau khi xông vào kí túc xá nam lúc sáng sớm. Well... Có lẽ khi bắt đầu có tên nô lệ đó, chị ta đã mất khả năng kiềm chế rồi. [note21689]
“Với một người có địa vị cao như nó, kể cả khi không ra lệnh thì những kẻ xung quanh sẽ tự ý hành động mà thôi. Nếu con bé thực sự nghiêm túc muốn đè bẹp ai, người đó chắc chắn sẽ không được yên thân đâu. Quyền lực của một nhà Công tước là không thể coi thường được. Đó là lý do tại sao mấy đứa con trai lại bị coi là vô dụng.”
Trong khi vẫn còn thấy lúng túng, tôi tiếp tục hỏi chị, người nãy giờ vẫn nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Vậy ý chị là cô gái đó không liên quan tới việc bắt nạt hả?”
“Đây lại là một câu chuyện khác. Bởi có người trong đoàn tùy tùng của mình làm điều đó, con bé vẫn phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Vô lí nhỉ.”
“Điều đó là quá bình thường.”
Dường như thế giới otome game này đang làm cho cuộc sống của các cô gái trở nên khó khăn. Khoan, chờ đã, hay là nó chỉ gây khó dễ với nhân vật phản diện thôi? Trong game, có phải nhân vật phản diện ra lệnh cho tùy tùng bắt nạt nhân vật chính không nhỉ? Đã 10 năm trôi qua kể từ khi tôi nhớ lại kí ức tiền kiếp, vì thế tôi còn chẳng thể nhớ chi tiết chuyện đó.
Chị nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cả học sinh năm hai và năm ba cũng đang tỏ ra vô cùng hoảng loạn. Hơn nữa, bọn ta đều không hề muốn có bất kỳ điều gì bất thường xảy ra quanh Thái tử Điện hạ cả. Ai cũng có những việc quan trọng hơn cần phải lo. Mày hãy thu thập thêm thông tin, sau đó báo lại cho chị.”
Bà nghĩ tôi là ai hả?? Tôi đâu phải con tốt của bà. Dù sao thì tôi vẫn sẽ điều tra về chuyện này, nhưng chỉ vì tôi thấy tò mò thôi đấy.
“Mày có hiểu ý nghĩa của chuyện này không đó?”
“Có. Rằng lũ con gái toàn mấy đứa phiền phức.”
“Ngốc quá mức! Tên em trai ngốc này...”
Chị tôi, người tỏ ra ồn ào từ sáng bỗng dưng kéo tai tôi, rồi nói như thể đang ra lệnh:
“Thái tử Điện hạ sẽ thừa kế ngai vàng nếu không có bất ngờ gì xảy ra! Và mày cũng biết là những ai thân thiết với hắn cũng đều có một tương lai xán lạn chứ? Ngược lại, những kẻ ngu ngốc dám đối đầu với hắn cũng đồng nghĩa với việc tự đào mộ chôn thân đấy.”
Cũng có liên quan gì tới một Nam tước vùng biên cảnh như tôi đâu nhỉ?
Nói tóm lại, việc này ảnh hưởng nhiều hơn tới bà chị tôi, người muốn sống ở vương đô. Nếu bị gả cho một người theo phe đối nghịch Thái tử, chị ta sẽ phải nhận một kết cục không mấy tốt đẹp.
“Em chỉ cần tìm được đối tượng kết hôn và tốt nghiệp học viện này là đủ, cho nên em không có hứng thú với chuyện này đâu.”
“Mày có phải đàn ông không đấy hả!!??”
Thực ra, chỉ là tôi không muốn can hệ gì đến vấn đề của Julius và những người xung quanh anh ta. Mặc dù đúng là tôi sẽ nhận được vô số lợi ích nếu về phe Thái tử, nhưng... làm thế cũng có nghĩa là chủ động tham gia vào những sự việc xảy ra trong tương lai.
Sẽ là lợi bất cập hại.
──Dù sao thì, một 'cơn bão' sắp giáng mạnh vào vương quốc.
Tất nhiên là nếu mọi việc không đi chệch cốt truyện.
“Hừm... mày nói là không liên quan tới mày ư? Giờ nghĩ lại thì nó cũng chả quan trọng với tao cho lắm.”
Vậy là chị tôi chỉ cảnh báo tôi không được gây rắc rối cho gia đình.
“Chị cứ yên tâm. Họ sẽ chả để ý gì tới một Nam tước ở xa vương đô đâu.”
Tuy vậy, đúng là có một thứ khiến tôi chú ý.
Tôi khá tò mò về những nước đi Marie sẽ thực hiện trong tương lai.
Chị tôi tiếp tục cảnh báo.
“Sẽ có một bữa tiệc cho mỗi khối được tổ chức vào cuối năm học đấy, nên là đừng có làm gì khiến chị mày phải mất mặt. Chị mày cũng cần có được đứa con trai mình muốn.”
Nói rồi, 'người chị bận rộn' đứng dậy chuẩn bị rời phòng.
“À, chị định đi tìm đối tượng kết hôn à?”
Cảnh tượng chị ta cười toe toét khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chị tôi nhắm đến việc kết hôn ngay từ đầu và không ngừng tìm kiếm đối tượng từ khi nhập học. Tôi thấy ghen tị là ít nhất chị ta còn có quyền lựa chọn.
“Đừng có gây rắc rối nếu chị tìm được thật đó!”
“Chị mày đã nghĩ kiểu gì mày cũng sẽ nói vậy mà. Đừng nghĩ rằng mày có sức hút chỉ vì mày có tí thành tích. Tại sao mày không chịu mài giũa bản thân như một người đàn ông thực thụ đi??”
Tôi cười khinh miệt.
“Chị thấy thế nào khi dùng tiền của cái thằng 'không có sức hút' đi mua nô lệ bán nhân? Em nghe hết rồi đó, thưa chị gái thân yêu.”
Và rồi, chị tôi hét lên: “Cút xuống địa ngục đi thằng em trời đánhhhh!!!” rồi bước nhanh khỏi phòng.
Khi chỉ còn một mình, tôi mới đứng dậy và vươn vai.
Luxion, kẻ nãy giờ ngụy trang thành một vật trang trí, bay lại gần tôi.
[Thật là một buổi sáng náo nhiệt, thưa chủ nhân.]
“Vậy là học kì đầu tiên đã kết thúc rồi nhỉ... Chẳng biết có ổn không khi mà ta chỉ để tâm tới những bữa tiệc và mấy vấn đề của giới quý tộc...”
Đây là thế giới otome game.
Vì vậy những sự kiện dành cho học viên năm nhất ở học viện cũng sẽ giống như ở các trường học ở Nhật Bản... Dù sao thì đối tượng chủ yếu mà game hướng đến là người Nhật, cho nên cũng không tránh được...
“Một học kỳ đã trôi qua... Mình đã tự tổ chức một tiệc trà, và còn đi vào dungeon cùng với một người bạn nữa...”
[Ngay cả khi không thu được tí lợi lộc gì, sử dụng thời gian như thế vẫn rất ý nghĩa phải không, thưa chủ nhân? Dù sao thì ngài cũng vốn là một người lười biếng. Nội việc ngài chịu hoạt động gì đó cũng đã là kì tích rồi.]
“Ngươi có thù oán gì với ta hả?"
[Nói chung là tôi có một mối thù với tân nhân loại, vì vậy tôi không thể quý ngài được, thưa chủ nhân.]
“Vậy ra ngươi là một tên AI rảnh rỗi thích cà khịa người khác... Để xem ngươi có làm nổi đến cuối đời hay không?”
[Nghe có vẻ thú vị đó, thưa chủ nhân. Ngoài ra, cuộc sống trong học viện thực sự rất tất bật nhỉ.]
Ngoài việc học, tôi cũng vào dungeon để kiếm thêm tiền. Số tiền đó được dùng để tổ chức tiệc trà và mời đám con gái, nhưng sau cùng vẫn thất bại thảm hại.
Mọi thứ trôi qua thật nhanh chóng.
“Ờ... ngươi có thể đi tìm thêm thông tin không??”
Nếu bỏ qua miệng lưỡi độc địa của nó thì Luxion rất đáng tin cậy.
[Chủ nhân muốn tôi thu thập thông tin về cô gái của gia đình Công tước hay cô gái tên Marie? Kể cả khi tôi tìm được cả những thông tin như là số đo ba vòng của họ, tôi cũng sẽ không nói với ngài đâu]
“...Làm ơn hãy nói cho ta.”
[Tôi xin phép từ chối. Tôi nghĩ đó không phải là điều cần biết.]
“Vậy sao? Thế thì ít nhất ngươi hãy cứ điều tra và xác nhận lại những tin đồn mà chị ta vừa nói xem.”
[Chủ nhân muốn tôi điều tra thực hư về mấy tin đồn đó sao? Có gì làm ngài phiền lòng ư? Chủ nhân đã nói mình không muốn liên quan tới những sự việc đó cơ mà, chả lẽ ngài đổi ý rồi sao?]
“Chỉ là ta tò mò một chút thôi.”
[Vậy ra chủ nhân chỉ tò mò thôi ư, ngài thật là vô vọng mà... Được rồi, tôi sẽ làm thế.]
Vừa nói, lớp vỏ ngoài của Luxion vừa biến đổi, hòa trộn với môi trường xung quanh, dần trở nên trong suốt đến khi không còn một dấu vết, và rời khỏi phòng tôi để bắt đầu điều tra.
Con AI này hữu ích thật đó nhỉ...