Otomege Sekai wa Mob ni Kibishii Sekai desu

chương 5: lễ nghi của quý tộc, phần 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Kuromu

Edit: Kuromu

────────────────────────────────────────────────────────────

Nhóm do Julius dẫn đầu đi ở giữa, cách nhóm tiên phong của Leon không xa.

Cũng có cả một đội đi ngay đằng sau để đảm bảo Julius được bảo vệ kĩ càng từ cả hai phía.

Tuy nhiên, quái vật vẫn có thể phục kích dọc đường, bởi trên đường chính có rất nhiều ngách nhỏ phức tạp. Chưa kể nguy hiểm cũng có thể đến từ bẫy.

Tới giờ thì cả nhóm mới vượt qua được một tầng.

Tuy mới là tầng thứ nhất và thứ hai, các học viên vẫn có thể thiệt mạng nếu như mất tập trung dù chỉ trong thoáng chốc.

Bởi chưa có kinh nghiệm thực chiến, Julius đang lo lắng cho lần đầu tiên cậu bước vào dungeon*.[note21656]

Cạnh đó là Jilk, có vẻ như rất căng thẳng trước áp lực phải bảo vệ Thái tử.

Đến cả người nhiều chuyện như Brad cũng đang câm như hến, còn Chris không thể rời tay khỏi chuôi kiếm dưới bầu không khí nghiêm trọng thế này.

Greg - người duy nhất đã có kinh nghiệm với dungeon - dường như nghĩ việc chuẩn bị của học viện cho chuyến đi cỡ này là vô nghĩa - lại đang đang khá thư thả.

Julius dồn hết sự chú ý của mình vào người con gái đằng sau cậu──Marie.

“Em không có vấn đề gì nếu chúng ta cứ đi với nhịp độ này chứ?”

Marie nhẹ nhàng mỉm cười trước câu hỏi thăm vụng về của cậu.

“Không sao đâu, thưa Điện hạ.”

Với Julius, Marie mang lại một ấn tượng tươi mới, khác với bất kì ai trong cậu từng gặp trong cung điện.

Càng nghe nhiều câu chuyện về những khó khăn cô gặp phải nơi quê nhà, khát khao bảo vệ Marie của cậu càng trở nên mãnh liệt.

Dù sao thì, lí do lớn nhất vẫn là hoàn cảnh của những cuộc gặp mặt giữa hai người.

Marie luôn xuất hiện mỗi khi Julius ở một mình - do đôi lúc mối quan hệ với Angelica trở nên phiền phức và rắc rối - và rồi cư xử rất lạ lùng mỗi khi cô nổi giận.

Bởi còn chưa từng thấy cảnh một cô gái trạc tuổi dám nổi giận với mình bao giờ, cậu vô cùng ngạc nhiên khi cô còn dám đi xa hơn khi tát và mắng cậu như Hoàng hậu từng làm.

Điều đó để lại một ấn tượng vô cùng khó quên với Julius, vừa mới mẻ, vừa bất ngờ; giờ thì lúc nào cậu cũng nghĩ về Marie. [note21657]

“Nếu có gì cần tới ta, em đừng ngại nói ra nhé.”

“Được rồi mà.”

Nụ cười của Marie làm Julius thấy nhẹ lòng, nhưng Greg tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh đó.

“Thần thấy lo cho Thái tử Điện hạ hơn là Marie. Những ai lớn lên trong cung điện hoàng gia thường tỏ ra yếu thế trước những quý tộc lãnh chúa như Marie, một ví dụ cho những người sở hữu ý chí mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài.”

Chris nheo mắt khi nghe thấy những gì Greg vừa nói.

“Ngươi khá to gan so với một tên nhà quê đó. Nhưng ta không thể cho qua việc thất lễ với Điện hạ được.”

Jilk nhanh chóng xen ngang.

“Còn ngươi cũng đang nghiêm trọng hóa vấn đề đó Chris. Chúng ta đều chỉ mới là học sinh mà thôi, thế nên không cần để tâm tới những thứ như thế đâu.”

Greg phá lên cười.

“Đó là lỗi của ta. Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ hơn, các ngươi sẽ nhận thấy rằng những lãnh chúa tương lai thường tỏ ra rất kiêu ngạo... Xin lỗi.”

Có vẻ người bị đá xoáy đã nhận ra ẩn ý của cậu ta. Một sợi gân xanh nổi lên trên trán của Brad.

“Đúng là một tên não cơ bắp đánh giá mọi thứ dựa vào sức mạnh thân thể. Marie, em sẽ không được hạnh phúc nếu bị gả cho một tên như thế đâu.”

Greg vẫn phản pháo dù thấy Marie cười xòa cho qua chuyện.

“Ê, đừng có chém! Marie này, bất kì ai đến với ta cũng sẽ không gặp phải trở ngại nào đâu. Trong khi nếu trở thành vợ của tên Brad phiền phức [note21658]

đó, em chắc chắn sẽ phát bệnh với cái tính ti tiện của hắn. Còn nếu sống với ta, em có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Em không phát chán cuộc sống gò bó của quý tộc hay sao?”

Cậu ta gần như đã phát hoảng khi cố gắng đính chính lại với Marie.

Những đội hộ vệ xung quanh có vẻ khá ngại ngần khi làm thính giả bất đắc dĩ của cuộc trò chuyện khi nãy. Họ là những nhóm được giao nhiệm vụ bảo vệ Julius, và trong số đó có Angelica.

Thật là một nhóm ồn ào.

Thế nhưng, bầu không khí ngay lập tức thay đổi khi Greg bỗng sẵn sàng ngọn giáo trên tay.

“Này, mọi người, cẩn thận. Lũ kiến khổng lồ đang tới.”

Tất cả học viên đều trở nên hoảng loạn dù vẫn cầm vũ khí.

Họ đang ở trong một dungeon. Sử dụng súng trong một nơi chật hẹp thế này là đặc biệt nguy hiểm, bởi những viên đạn lạc hoàn toàn có thể trúng vào đồng đội phía trước.

Vì thế, không ai được sử dụng súng làm vũ khí chính.

Ngoại lệ là Jilk và các cô gái; họ được mang súng ngắn để phòng vệ, trong khi con trai thì không.

Greg có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“Có... sáu con. Chúng đang bò ra từ con đường nhánh kia.”

Brad chỉ trích nhóm khác một cách rất khó chịu.

“Đội tiên phong đang làm cái quái gì vậy?”

Chris lặng lẽ rút kiếm.

Cậu vào tư thế chiến đấu một cách ngầu lòi. (lol)

“Việc chúng đến từ đường nhánh tức là chúng đã đi tắt qua đội tiên phong. Dù sao thì sáu con cũng vẫn là nhiều với chúng ta. Cảm phiền ngài lùi lại, thưa Điện hạ.”

Thế nhưng, Julius liếc nhanh Marie, bước tới trước và cũng sẵn sàng thanh kiếm trên tay.

(Làm như ta sẽ để cô ấy thấy vẻ đáng xấu hổ của mình vậy.)

Greg huýt sáo.

“Hay lắm, thưa Điện hạ, Ngài thật xứng đáng với dòng máu hoàng tộc đang chảy trong huyết quản mình.”

Trong khi còn ngạc nhiên bởi lựa chọn của Julius, Jilk lôi khẩu súng ngắn của mình ra. Biệt tài của cậu là sử dụng những vũ khí gọn nhẹ, đó là lí do cậu được cấp quyền sử dụng súng khi còn nhỏ tuổi như thế.

Angelica thì ở phía sau.

“Các người đang làm gì vậy! Mau bảo vệ Điện hạ!”

Hai đội sáu người có trách nhiệm bảo vệ nhóm của Julius. Đáng lẽ họ mới là đối thủ của đám quái vật này, nhưng Greg quát to.

“Lùi lại!”

Vung ngọn giáo được trang trí bằng thứ giống như ruy-băng màu đỏ, màu tóc và cũng là màu mắt của cậu, Greg phóng tới trước, đẩy lùi những học sinh hộ vệ sang một bên và quật vũ khí xuống một mục tiêu.

Khi con kiến nát bét bị bao phủ bởi khói đen, hai con khác tiếp cận và cố gắng bao vây Greg.

Ngay khi cậu mới nhận ra và dợm vung ngọn giáo lên, một con đã bị xẻ đôi và con còn lại thì bị nướng chín trong ngọn lửa hồng rực.

Greg ngoảnh lại. Hoá ra là Chris với thanh kiếm của mình đã tham gia.

“Chuyển động của ngươi vẫn còn cồng kềnh.”

Đằng sau là Brad đang giơ gậy phép, người đã giải phóng ngọn lửa vừa rồi.

“Thật là một tên não cơ bắp. Ta đã có thể hạ luôn cả ba cùng lúc nếu không bị cản đường rồi.”

Ngay sau đó, tiếng của hai phát súng liền nhau vang lên.

Hai con kiến mất đầu khác cũng đã bị nuốt chửng trong làn khói đen, và tan biến vào hư vô.

Khói trắng tuôn ra từ nòng khẩu revolver [note21659]

của Jilk.

“Ngài đang mất tập trung đó──thưa Điện hạ.”

Con cuối cùng tiến đến chỗ Julius.

Angelica quát lên.

“Các ngươi làm gì vậy! Mau lên và bảo vệ Điện hạ!”

Jilk lên tiếng khiển trách Angelica vẫn còn đang quát mắng.

“Cứ kiên nhẫn mà xem đi. Điện hạ không yếu đến vậy đâu.”

Trái ngược với Angelica đang sốt sắng, Jilk tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Julius bắt đầu chạy và giơ thanh kiếm hai lưỡi bản rộng kiểu Âu lên.

“Hây a!”

Chỉ với một cú vung xuống, đầu và thân trên của con kiến bị cắt rời. Khói đen bắt đầu bao phủ nó, và rồi, nó cũng biến mất như năm đồng loại khác. [note21660]

Khi Julius chùi mồ hôi trên má, cậu nhận ra mình vẫn còn run rẩy. Khi vội vã cắm thanh kiếm xuống đất, cậu làm hòn đá bắn ngược lại do tác động bất chợt.

Cậu không đeo găng, vì thế mà mu bàn tay bị xước một chút. Ngay lập tức, Marie chạy tới từ phía sau và nắm lấy tay Julius.

“Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Julius cảm thấy yên lòng bởi hơi ấm từ bàn tay mềm mại đang chạm vào cậu.

(Cảm giác này... Là khi có cảm tình với ai đó nhỉ? Không, phải chăng đây là tình yêu?──Hửm?)

Julius chợt để ý thấy bàn tay Marie khẽ phát sáng. Và rồi, khi Marie bỏ tay mình ra, vết thương đã hoàn toàn biến mất.

“Marie, em──”

Marie liền đưa ngón trỏ lên môi và “Shh~”. Nhận ra rằng cô muốn nói gì, Julian ngừng lại.

“Thật tốt khi Điện hạ không làm sao. Tất nhiên là em cũng vui khi mọi người đều an toàn nữa.”

Với Julius thì Marie, người lo lắng cho cậu ta ngay cả sau khi trận chiến kết thúc dễ chịu hơn hẳn Angelica khi cố gắng ngăn cậu chiến đấu.

Lúc này Angelica mới chạy tới nơi. Cô đẩy Marie qua một bên như muốn xua đuổi.

“Thưa Điện hạ, em có khăn đây rồi...”

Thế nhưng, Julius lại thấy cô vô cùng phiền phức.

“...Ta không cần cái đó. Dù sao thì, cứ đi tiếp nào.”

Nói rồi, Julius cầm lấy tay Marie rồi bước thẳng.

────────────────────────────────────────────────────────────

Olivia và tôi đều đã tới tầng ba, đích đến của chuyến đi ngày hôm nay. Một giáo viên đã đứng đợi sẵn ở đó để chắc chắn rằng không học sinh nào bất chợt nổi hứng đi tiếp, thế nên tôi buộc phải đợi các nhóm kia có mặt đầy đủ mới được quay trở về.

Nhìn vào lượng đồ thu được, tôi không giấu nổi nụ cười.

“Đúng như mong đợi về nơi được gọi là dungeon hoàng gia. Khi tớ xung phong đi đầu, lũ quý tộc giàu có cứ nghĩ là chúng ta muốn đâm đầu vào chỗ chết, mà đâu biết cuối cùng lại kiếm được nhiều kim loại đáng giá thế này.”

Quả là thế giới fantasy, đống kim loại nhô lên từ lòng đất có màu trông như đã qua tinh luyện, làm tôi mừng chảy nước mắt.

Cũng có những viên pha lê rất đẹp được gọi là quỷ thạch.

Olivia cầm lấy một viên và chăm chú quan sát nó.

“Trông như tinh thể ấy nhỉ. Tớ còn chẳng biết những thứ này được dùng làm gì cơ?”

Trong khi tính toán về lợi nhuận khi bán lượng kho báu thu được, tôi giải thích cho cô ấy về quỷ thạch.

“Xem nào~, cục sắt này với với viên đá kia tổng cộng bán được hai trăm dia, nên──à ờ, cậu hỏi về quỷ thạch nhỉ? Chúng được dùng làm nhiên liệu công nghiệp. Ví dụ như khi rèn kim loại, người ta ném nó vào lò vào chờ kết quả. Tớ cũng không biết rõ lắm, nhưng chúng khá là tuyệt vời đó. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng, bởi đằng nào chúng ta cũng sẽ bán hết thôi.”

Khi bán sạch những thứ này, chúng tôi sẽ nhận được khoảng năm trăm dia.

Sẽ thật tốt nếu có thể kiếm được từng này mỗi lần đi tiên phong, dù vậy số tiền này cũng chẳng đáng là bao so với lũ nhà giàu kia.

“Khi chia đống này cho hai người thì sẽ... không đủ để tổ chức một buổi tiệc trà. Chết tiệt, mình cần kiếm thêm nữa.”

Tôi vẫn còn bộ trà từ lần trước, nhưng nếu cần bổ sung lá trà và bánh ngọt thì chi phí sẽ tăng từ một trăm lên hai trăm dia, thậm chí còn cao hơn.

Khi thấy tôi bỗng dưng ỉu xìu, Olivia mở lời.

“Tại sao quỷ thạch lại xuất hiện nhỉ? Nếu nó là kim loại thì còn hiểu được, nhưng ở đây còn chẳng có thứ gì giống như là mỏ đá cả. Bởi nó thường chỉ xuất hiện trong dungeon nên điều đó cứ trăn trở tớ mãi.”

Bởi có vẻ như cô sẽ luôn luôn tò mò như vậy, cho nên tôi đã không suy nghĩ kĩ xem có nên nói sự thật hay không, và trong khi mải cân nhắc, tôi lỡ miệng nói ra luôn.

“Oh~, là về việc đó nhỉ. À.. Khi quái vật bị giết, ma lực bên trong chúng được giải thoát và tập trung vào một điểm dưới mặt đất. Dần dần nó ngưng tụ thành quỷ thạch.”

“Thật sao? Đây là lần đầu tiên tớ được nghe đấy. Ơ... trong sách nói rằng người ta vẫn chưa giải thích được hiện tượng này.”

“Tin tớ đi. Tớ chắc chắn rằng mình không sai đâu, bởi tớ đã đọc ở đâu đó. Hở? Nếu là vậy, có lẽ mấy chiếc rương kho báu cũng được tạo thành từ sự ngưng tụ ma lực hay sao? Ma thuật, hay đúng hơn là ma lực tiện thật đó nhỉ.”

Ở buổi tiệc trà tới, có lẽ tôi nên dùng đồ phù hợp hơn với người đối diện.

Nếu vậy, tôi sẽ phải mua một bộ trà mới, nhưng chẳng phải sẽ rất xấu hổ nếu tôi chỉ trau chuốt trong khâu chuẩn bị mà làm hỏng những nghi thức trà đạo cao quý hay sao?

Chết tiệt, tại sao trà đạo lại phức tạp đến mức này?

Hoặc có lẽ là do tôi quá cầu toàn trong việc chuẩn bị một bộ trà hoàn hảo.

Tôi đã khá hiểu cảm giác của một tướng quân Nhật Bản thời Chiến Quốc khi phải chuẩn bị sẵn nhiều bộ trà rồi.

Có vẻ như những buổi tiệc trà nơi đây cũng đi theo Con Đường Trà Đạo. [note21661]

Trong khi tôi đang suy nghĩ về việc đó thì Olivia nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“....Có chuyện gì thế?”

“Hừm, Leon, cậu khá hiểu biết nhỉ. Điều đó làm tớ có chút ngạc nhiên.”

Đây không hẳn là 'hiểu biết'.

Về cơ bản, dù đây có thể coi như kiếp sau của tôi, nhưng trong kì kiểm tra đầu vào học viện, tôi chỉ nằm ở mức trên trung bình với điểm số là 70.

Dù ý thức được vẫn có nhiều học viên xếp trên nhưng tôi vẫn vui khi được khen chứ.

Tôi chỉ là một học viên bình thường, nhưng là do tôi muốn thế.

“Th-Thật sao, nếu có gì cậu không hiểu, cứ việc nói tớ biết, tớ sẽ giải thích cho.”

Một nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt của Olivia khi tôi nói như vậy.

“V-vâng!” [note21662]

Chà, có lẽ sẽ không vấn đề gì nếu tôi tập trung học hành hơn một chút bên cạnh việc tìm kiếm đối tác hôn nhân nhỉ.

Truyện Chữ Hay