Trans: Kuromu
Edit: Kuromu
────────────────────────────────────────────────────────────
Một chiếc hộp lớn rơi thẳng từ trên trời xuống; và rồi khi gần đến nơi thì tốc độ của nó từ từ chậm lại để có thể hạ cánh an toàn.
Nắp hộp và bốn miếng gỗ xung quanh đồng loạt tách rời, để lộ ra một bộ giáp.
Dù trước đó đã được tôi lái thử nhưng Arroganz chưa từng nếm qua hương vị trận mạc lần nào. Và giờ, nó đã được thiết kế lại cho phù hợp với chiến đấu hơn, để trở thành một bộ giáp hoàn hảo... Nghĩ đến đây, tôi lại thấy tiêng tiếc khi nhớ tới lần đầu mặc nó là để đào một cái hố ở giữa đảo.
Tuy nhiên tôi vẫn hơi băn khoăn về cái tên.
“...Arroganz nghĩa là gì vậy?” [note22725]
Tôi có cảm tưởng rằng mình đã nghe về cái tên này ở đâu đó...một cái tên tệ hại...nhưng cá nhân tôi thì lại khá thích cái tên này.
[Đó là một từ hoàn hảo để mô tả ngài đó.]
“Thật sao? Có lẽ đôi lúc khiếu thưởng thức của ngươi cũng không đến nỗi tệ.”
Ngược với mấy bộ giáp màu mè kiểu cách kia, bộ giáp xám đen này được thiết kế để tối ưu hoá sức bền. Tính ra chỉ riêng phần thân của nó cũng đã to hơn những cả bộ giáp thông thường rồi.
Tuy cực kì phù hợp để chiến đấu, Arroganz lại không có vậy trang trí nào cả, khiến nó trông như một con robot thô kệch.
Bộ giáp của Thái tử và năm người kia đều thuộc loại mảnh dẻ với độ cơ động cao, còn bộ của tôi là loại to lớn, trông khá lù đù.
Tất nhiên, trên khán đài vô số tràng cười thi nhau nổ ra khi bộ giáp của tôi xuất hiện trên sân đấu.
Đó là những học sinh năm ba tới đây xem tận mắt trận đấu này.
Dù sao đi nữa thì đây cũng là một sự kiện lớn──mà khả năng cao là họ cất công đến đây cũng chỉ để mục kích tài nghệ của nhóm Julius thôi.
Dù cho có tới hàng nghìn người đang có mặt tại đây, đấu trường vẫn còn thừa chỗ ngồi, bởi nghe đâu số ghế tối đa cũng phải vào khoảng vài chục nghìn.
Angelica nhìn tôi với vẻ ngờ vực.
“Cậu định sử dụng thứ này để chiến đấu sao? Không lẽ đó là một Di Vật*[note22726]? Nếu thế, chắc cậu nghĩ nó mạnh lắm phải không? Nghe này, dù cho Di Vật có là độc nhất vô nhị đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là cái nào cũng mạnh đâu.”
Olivia áp bàn tay lên má, nghiêng đầu nói.
“Dù sao thì nó trông cũng khá đáng yêu đó chứ.”
“Gu thẩm mĩ của cô lạ thật đó. Với tôi thì nó trông như đồ cổ ấy, không thể dùng được trong trận đấu này đâu.”
Những bộ giáp ở thế giới này chủ yếu được thiết kế ưu tiên sức tấn công hơn khả năng phòng ngự. Điều này cũng khá dễ hiểu, bởi chắc chắn họ sẽ muốn một phương tiện có thể nhanh chóng kết liễu kẻ địch hơn.
Nói cách khác, những bộ giáp nặng đến giờ đã là quá lỗi thời.
Thế nhưng, tôi vẫn thích những trang bị hạng nặng hơn.
“Cô cứ đợi ở đó mà xem.”
Tôi từ tốn bước lên sàn đấu.
Khi tôi vừa đến vị trí của Arroganz, một bộ giáp màu tím đáp xuống sàn. Bộ giáp trông cao ráo và tương đối mảnh mai, đồng thời đeo một vài vũ khí giống như những cây thương sau lưng.
Theo như màu sắc của bộ giáp thì đó chính là Brad.
Và rồi phần ngực của bộ giáp đột ngột bật mở, lộ ra khuôn mặt cậu ta bên trong.
“Ta có lời khen cho ngươi khi dám xuất hiện ở đây mà không trốn chui trốn nhủi ở đâu đó khác. Nhưng mà, ngươi định sẽ chiến thắng bộ giáp của ta với cái thứ hết đát đó hả? Nội việc đặt riêng một người thợ nổi tiếng làm thủ công cũng đã cần rất nhiều vàng trắng để──”
Bỏ qua mấy lời tự đắc của tên đó, tôi cũng mở phần ngực bộ giáp của mình ra.
Sau khi chui vào bên trong, tôi đưa tay vào hai khoang nhỏ phía trước và kéo cần điều khiển. Chúng cũng giống như mấy cái cần điều khiển xuất hiện trong game.
Khi tôi nắm lấy nó, phần ngực bộ giáp đóng lại, chắn đi toàn bộ tầm nhìn của tôi, nhưng──
[Arroganz đang được kích hoạt.]
Arroganz bắt đầu khởi động theo lời Luxion. Trước mặt tôi là màn hình chiếu cảnh vật xung quanh; trông y như thể tôi đang đứng bên ngoài mà nhìn vậy.[note22727]
Nhưng cơ quan bên trong bắt đầu chuyển động khớp vào cơ thể tôi, bảo vệ phần trọng yếu như đầu, cổ và thân trên.
Giờ thì, khi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi nhìn về phía Brad, vẫn đang mải ba hoa về bộ giáp.
“Tên đó vẫn còn đang khoe khoang hả?!”
[Theo lời cậu ta, những vũ khí trên lưng bộ giáp có là một loại drone* [note22728] đó. Liệu chúng ta có nên đối phó bằng biện pháp tương tự hay không?]
Không cần thiết phải làm thế với cậu ta. Dù sao thì... tên tóc tím đó khá tệ trong khoản cận chiến, phải không nhỉ?
Trong game, cậu ta là một cục tạ, bởi máu cực giấy và còn hết mana nhanh.
Khi thấy Arroganz bước lên một bước, Brad bắt đầu tức điên lên; có vẻ cậu ta không hài lòng với việc tôi chẳng thèm nghe bài diễn văn dài dằng dặc đó.
Cũng chẳng sao... Bởi tôi cũng đã biết về đặc điểm của bộ giáp thông qua Luxion.
[...Cậu ta nổi giận bởi thái độ của ngài đó.]
Trong khi Luxion đang nói, bộ giáp tím đóng phần ngực lại và làm tư thế sẵn sàng chiến đấu, nên tôi cũng lôi vũ khí ra.
“Để xem...chúng ta sẽ chiến đấu bằng thanh kiếm tốt nhất.”
Và rồi, tôi lôi từ trong kho đồ của bộ giáp ra một cây xẻng. Dù chỉ là để đào hố, nhưng đây chắc chắn là lưỡi xẻng tốt nhất.
Bởi đi kèm với bộ giáp nên nó cực kì lớn. Tuy nhiên thì nó cũng vẫn chỉ là một cái xẻng mà thôi.
“Hở?!”
[Hình như chúng ta đã để cây xẻng hạng nhất này vào kho từ lần sử dụng trước phải không nhỉ?]
“Ta nói lấy một thanh kiếm cơ mà!”
[Thì tôi đã làm như ngài bảo đấy thôi.]
[note22729]
Chắc chắn là thứ này cố tình làm vậy dù biết ý tôi là gì.
Khi sẵn sàng cây xẻng trên tay, tôi lại nhận được vô số tràng cười khác từ khán giả. Trong khi đó, Brad lại càng tức hơn nữa; có lẽ tên này nghĩ rằng tôi đang cố tình trêu ngươi.
“Ngư──Ngươi làm vậy là để nhạo báng ta đúng không?”
Tôi nghe được giọng của người giáo viên được chỉ định làm trọng tài vang lên từ góc sân.
“Trước tiên, cả hai cậu hãy đọc lời tuyên thệ trước trận đấu và──”
Tuy nhiên, Brad, người đang trên đà lao tới tôi, không chịu dừng lại.
Brad cầm ngọn giáo bằng hai tay chĩa thẳng vào tôi, định thực hiện một cú đâm xuyên với mục tiêu là phần thân trên. Có vẻ như tên này muốn hạ sát tôi ngay tại đây.
Mũi giáo được bao phủ bằng ánh sáng ma thuật, dấu hiệu của quá tải ma pháp. [note22730]
Luxion cảm thấy ấn tượng.
[Màn xung kích ngoạn mục đó chứ.]
“Ngươi──”
Người ngoài không thể nghe được đoạn hội thoại giữa tôi và Luxion. Chắc chắn là sẽ vô cùng rắc rối nếu có ai đó biết về sự tồn tại của Luxion.
Tôi di chuyển bộ giáp theo hình ảnh trong tâm thức. Bộ giáp to lớn nhẹ nhàng bước sang một bên và tóm lấy tay của Brad, ghì nó xuống.
“B-bỏ ra đi!”
“Được rồi, bình tĩnh lại đã. Cậu còn chưa tuyên thệ trước trận đấu kìa. Nếu cứ cố chối bỏ trách nhiệm thì cậu sẽ gặp nhiều rắc rối đó, cho nên hãy làm theo đi.”
────────────────────────────────────────────────────────────
Angelica toát mồ hôi hột khi thấy chuyển động của Arroganz.
Đứng cạnh cô là Olivia - người mù tịt mọi thứ về áo giáp - đang cổ vũ cho Leon.
“Angelica, có vẻ như Leon vẫn cầm cự được kìa!”
Thấy cô ấy như thế, Angelica chỉ có thể gật đầu đáp theo “Đ-đúng vậy nhỉ.”
Tuy nhiên, thực chất cô đang nghĩ rằng, những gì cô vừa chứng kiến là không thể tin nổi.
(Chuyển động vừa rồi là sao? Làm sao mà một bộ giáp cồng kềnh như vậy lại có thể di chuyển mượt mà đến thế? Bộ giáp đó là gì vậy? Đáng lẽ nếu nó càng nặng thì người điều khiển phải càng vất vả hơn chứ nhỉ.)
Theo như lý thuyết thì khối lượng của Arroganz là quá lớn đối với một bộ giáp.
Hơn nữa, không chỉ di chuyển nhẹ tênh, nó còn có sức mạnh của một bộ giáp có kích cỡ như thế. Nhưng cũng không thể nào có chuyện nó đủ khoẻ để khoá chặt bộ giáp của Brad chỉ với một cánh tay.
(Bởi được chuẩn bị riêng cho người thừa kế tương lai của nhà Field, bộ giáp tím mang chất lượng hoàn toàn khác với đồ sản xuất hàng loạt. Một bộ giáp được làm bởi thợ thủ công đâu phải thứ gì đó có thể bị ghì chặt xuống bằng một tay một cách dễ dàng cơ chứ...)
Sau đó, hai đấu thủ, và cũng là người đại diện của trận quyết đấu bắt đầu tuyên thệ.
Lời tuyên thệ có nội dung đại khái là không được mang sự thù hận ra ngoài sàn đấu, kể cả khi cái chết có xảy đến.
Angelica chăm chú nhìn vào bộ giáp của Leon mà chẳng mảy may quan tâm tới lời nói của hai người.
Và rồi, một giọng nói từ đâu đó quanh cô vang lên.
“Có chuyện gì thế? Nhanh lên và bắt đầu đi chứ.”
“Ta đã đặt mọi thứ mình có vào nhóm của Điện hạ. Làm giàu chưa bao giờ dễ dàng hơn thế.” [note22731]
“Thậm chí tôi còn mượn tiền từ nhà mang đi cược cơ!”
Đa số khán giả đều muốn thấy Leon nhanh chóng thảm bại.
Một số còn đi xa tới mức đi vay tiền để cược cho phe Thái tử. Bởi với họ, đây chính là cơ hội kiếm tiền dễ nhất.
Angelica mỉm cười.
“Ahaha....Ahahaha!”
Sau vài giây, cô bắt đầu cười thành tiếng, khiến cho Olivia phải nhìn sang với vẻ sợ sệt.
“C-có chuyện gì sao?”
“Tôi không thể nhịn cười nổi nữa rồi... Cậu ta thực sự rất tàn nhẫn đấy.”
Olivia phản bác.
“Cậu ấy không có tàn nhẫn! Leon là một người vô cùng tốt bụng!”
“Biết rồi mà, biết rồi...”
Trong khi hờ hững gạt Olivia đi, Angelica trầm ngâm suy nghĩ.
(Thế nhưng tại sao cậu ta lại về phe mình nhỉ? Tuy đúng là nếu cứ thế này, có lẽ cậu ta sẽ có cơ hội thắng, nhưng kể cả vậy thì việc đứng ra làm đại diện cho mình vẫn là một kế hoạch cực kì tệ hại. Mình không nghĩ cậu ta lại ngốc đến mức đó đâu.)
────────────────────────────────────────────────────────────
Brad dần dần mất kiên nhẫn.
Bên trong bộ giáp chật hẹp, từng hơi thở dốc của cậu đều bị phả ngược lại mặt.
“Cái quái gì vậy, cái quái gì vậy...”
Vài vết lõm đã hình thành trên cánh tay vừa bị Arroganz ghì xuống.
Bộ giáp của cậu vốn đã cứng cáp sẵn nhờ kết cấu kim loại, hơn nữa giờ đang trong trạng thái được cường hoá ma thuật. Vì thế những đòn tấn công thông thường sẽ khó có thể gây ra cho nó dù chỉ một vết xước nhỏ.
──Nên là đáng ra bộ giáp không thể bị áp đảo như vừa rồi.
Hơn nữa──trong khoảng khắc đó, Brad đã không thể nhúc nhích nổi.
...Vậy là một Leon chẳng cần nghiêm túc cũng đã đủ khiến cậu hoàn toàn bất lực.
Còn ở thì hiện tại, khi đang đợi tín hiệu bắt đầu trận đấu, sự điềm tĩnh lúc trước của Brad cứ bay biến đi đâu mất.
“Sự việc đã đến nước này rồi... Mình buộc phải sử dụng chúng thôi.”
Sau lưng Brad là những ngọn thương dài mảnh hình nón và không có tay cầm, rất thuận lợi cho cậu niệm phép làm chúng bay lơ lửng trên không để tấn công.
Ý định ban đầu của cậu là lấy mạng Leon bằng một cây giáo, nhằm trổ tài trước mặt Marie, bởi võ thuật là lĩnh vực mà Brad luôn bị xem thường. Nếu được, cậu muốn chiến thắng mà không phải dùng đến những ngọn thương ma thuật sau lưng.
(Nhưng cứ thế này thì mình sẽ thua mất thôi. Và nếu chuyện đó xảy ra trước mặt Marie... thì đó sẽ là mồ chôn của mình!)
Ma thuật là con bài tẩy của Brad.
Tuyệt chiêu nhất kích tất sát của cậu là điều khiển cho bốn mũi thương kia tấn công đồng loạt từ cả bốn phía nhằm xuyên thấu đối thủ.
“Giờ thì, trận đấu chính thức──bắt đầu!”
Ngay khi hiệu lệnh vang lên, cậu giải phóng bốn mũi thương sau lưng cùng lúc.
“Dù bộ giáp đó có mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi bốn đòn tấn công cùng một──”
Trong khi Brad đang nói, bộ giáp xám đậm lao tới cậu.
Nhanh tới mức trước khi cậu nhận ra, cậu đã thấy hình ảnh nó vung cây xẻng bằng cả hai tay.
“──Hở?”
────────────────────────────────────────────────────────────
Âm thanh chói tai của kim loại va vào nhau vang vọng khắp đấu trường.
Hai người chúng tôi có cùng ý định đột kích ngay từ sau lời khai cuộc, nhưng khi bị dính một đường xẻng, Brad bay đi và đập lưng vào tường.
“Mình khoẻ thế cơ à.”
Sự vượt trội trong phương tiện khiến cho mọi thứ kết thúc với cậu ta khi thậm chí còn chưa kịp tấn công.
Dù cho chỉ dính một cú chém trực diện từ cây xẻng, Brad đã rơi vào tình trạng không thể tấn công bằng thứ nhòn nhọn kia nữa.
[Khả năng của bộ giáp đó chưa được tận dụng hết. Tôi thấy ấn tượng với cách cậu ta di chuyển nó bằng ma thuật, tuy nhiên đó là điều duy nhất đáng để mắt tới. Còn mấy thứ trang trí loè loẹt trên đó chẳng giúp ích được gì cả.]
...Thứ này có thù hằn gì với việc Arroganz bị cười nhạo khi nãy không vậy? Ừm, bởi Luxion là một AI, có lẽ nó cũng để ý một chút đấy.
Tôi tiếp cận bộ giáp tím đang nằm bẹp dưới đất sau cú va chạm với bức tường.
Cậu ta cố di chuyển; nhưng ngay lập tức bị tôi cho một đạp.
Tôi nghe rõ tiếng răng rắc phát ra.
“D-dừng lại đi! Đau quá──cứu ta với!”
Dù cho bộ giáp của Brad đã te tua hết cả, cây xẻng của tôi vẫn không hề có lấy một vết xước. Có lẽ tiếp tục sử dụng nó trong những trận đánh kế tiếp cũng không phải là một ý tồi nhỉ.
Tôi lờ đi lời van nài của Brad.
“Nghe này. Nếu tiếp tục, rất có thể tôi sẽ lỡ tay mà cán cậu bẹp dí. Thế nên, tốt nhất là cậu nên đầu hàng đi, và nhớ là nhanh lên đấy.”
[Buộc kẻ khác phải đầu hàng dựa vào sức mạnh tuyệt đối...quả là chủ nhân của tôi. Không có nhiều người phù hợp với từ 'hèn hạ' như ngài đâu.]
“Ngươi có thù ghét gì ta không thế?”
[Không, không, tôi đang ngợi ca ngài đó chứ. Dù sao thì trong một trận đấu thì 'hèn hạ' chính là một lời khen mà. Một người không chiến đấu trừ khi đã nắm chắc phần thắng trong tay... Nếu được, tôi cũng muốn ở vào vị thế như của ngài.]
──Phải rồi, tôi tham gia bởi vì tôi biết mình có thể thắng.
Vừa chuyển cây xẻng qua tay phải, tôi vừa dẫm lên tên khốn màu tím đang nằm rên rỉ.
Tôi cũng nên nói luôn, việc tôi muốn giã te tua mấy tên này là thật. Kể cả từ tiền kiếp, tôi cũng có nhớ mình từng thề rằng sẽ cho mấy gã khốn phiền phức này một trận.
Khi tôi dồn nhiều lực hơn vào chân, tôi nghe thấy một tiếng động lạ, có lẽ là bộ khung chính - phần quan trọng nhất trong bộ giáp, đã bị bẻ cong.
“Này, có thể cậu sẽ mất mạng nếu không chịu nhận thua đấy.”
“Ta sẽ đầu hàng! Ta xin thua!”
Tôi dừng chân ngay khi Brad, khi bị dồn vào đường cùng đã lớn tiếng nhận thua.
Và rồi, tôi nhấc cái chân đang dẫm Brad lên, quay đầu nhìn về sàn đấu. Những ngọn thương được phóng đi ban nãy giờ đang nằm lăn lóc trên đó, hoặc đã ghim sâu vào trong lòng đất.
Cả khán đài đều chỉ biết câm lặng.
Tôi nhìn về phía người trọng tài.
“Này trọng tài, ông công bố trận thua của Brad đi chứ.”
Nghe vậy, ông ta vội vàng hô lớn tên đầy đủ của tôi.
“Ng-người thắng cuộc là Leon Fou Bartfalt!”
Tôi chỉ nghe được vài tiếng lộp bộp giữa cả một sân đấu rộng lớn.
“Cũng có vài người vỗ tay đấy chứ.”
Tôi cũng không bất ngờ với việc Angelica và Olivia vỗ tay, nhưng ngoài ra còn có thêm vài người khác nữa.
Khi nhìn lên đám đông thông qua chiếc camera trên đầu Arroganz, tôi thấy bóng dáng một giáo viên──hay đúng hơn là cố vấn của tôi đang đứng thẳng lưng mà vỗ tay.
Ngài ấy quả là một quý ông, kể cả trong những thời điểm thế này