“Và vì thế, tôi sẽ phải quay trở về Topageria một thời gian.”
Tôi thông báo cho Baka-sama, lúc này đang nằm ườn một cách buông thả giữa phòng.
“Ổn mà ổn màaaaa ~ Đi vui bảo trọnggggg ~”
Không thèm nhìn về hướng này, Baka-sama cứ thế mà vẫy vẫy tay.
Tôi không biết vì lý do gì, mà ngay khi vừa mới bước vào học kỳ hai, tôi đã bị triệu tập bởi Đức Vua Topageria.
“Mình đã phải đi đi về về hai ba bận. Rồi giờ lại bắt mình về một lần nữa…”
Nếu ngài ấy có điều gì muốn nói thì chẳng phải ngài ấy cứ nói luôn lúc tôi còn trong kỳ nghỉ hè thì sẽ tốt hơn sao.
Trong khi tôi không có mặt ở học viện, tôi phải giao Baka-sama lại cho những người cận vệ khác, nó khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất an.
“Nghe cho kỹ đây. Hãy làm hết sức để tránh gây ra rắc rối cho người khác, và cũng đừng có cúp tiết nữa! Kiếm cho ngài cái giấy phép để ngài đi du học nó khó lắm luôn đó, nên chắc là ngài không muốn nó bị rút lại đâu nhỉ, đúng không?”
“Thiệt tình màaaa , ta biết rồi ~ Em ồn ào quá đó, Bea-chin~”
Bỏ lại một Tria đang bất mãn sau lưng, tôi quyết định sẽ trở về quê nhà một chuyến.
Việc Baka-sama lại trông có vẻ khá là phấn khích về chuyện này là một mối lo ngại không thể chối cãi đối với tôi.
Trong suốt những dịp như thế này, thành thật mà nói thì Baka-sama đó sẽ chẳng làm được điều gì đàng hoàng đâu.
*
Chỉ riêng việc trở về Topageria cũng đã mất gần cả tuần.
Vẫn có những vòng tròn ma thuật vận chuyển dẫn thẳng tới cung điện Hoàng Gia Topageria, nhưng do không có nhiều nơi lắp đặt hệ thống này nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển một cách bình thường trên lưng ngựa.
“Nhưng mà, trời nóng thật…”
Với cái cơ thể đã được tận hưởng khí hậu tươi đẹp của Garnet này thì dù chỉ một chút thôi, nhưng đúng là nhiệt độ của Topageria cũng trở nên gay gắt hơn bình thường.
Cung điện Hoàng Gia lộng lẫy được xây dựng theo phong cách Ả Rập trong thế giới cũ của tôi, và có phần mái dạng vòm với một cái chóp nhọn. Cũng tự nhiên thôi khi bên trong cũng cực kỳ lộng lẫy.
Đất nước này rất giàu có. Thật ra thì việc buôn bán vật phẩm ma thuật có thể kiếm ra rất nhiều tiền. Trong đất của Topageria tràn ngập các loại nguyên vật liệu dùng để chế tạo vật phẩm ma thuật, nên bạn có thể chế bao nhiêu vật phẩm ma thuật bạn muốn.
Lẽ hiển nhiên là cả kiến thức lẫn kỹ thuật liên quan tới vật phẩm ma thuật của chúng tôi vượt xa tất cả các nước còn lại. Dù sao thì khi mà mọi thứ cứ cần là sẽ có, chúng tôi thậm chí còn có thể sản xuất được nhiều hơn nữa.
Căn phòng của Vua thì, nói một cách ngắn gọn là, ‘mạ vàng chói lóa’.
Cả sàn nhà, tường nhà, và trần nhà, toàn bộ đều là vàng. Tôi không cách gì mà bình tĩnh được.
Kể cả trong thế giới này thì vàng, bạc và ngọc cũng đều những thứ quý giá.
Sâu trong căn phòng này, Đức Vua đang ngồi trên ngai vàng. Đang đứng cạnh ngài ấy là anh trai của Baka-sama, Đệ Nhất Hoàng Tử.
Tôi nghe từ Baka-sama, cả hai anh em họ đều có nhiều điểm chung. Sự lo lắng của tôi đạt đỉnh.
Vua của vương quốc này, Álvaro-sama, lên tiếng.
“Beatrix… Hôn ước của ngươi và Hoàng Tử kế vị của Garnet đã được định đoạt.”
“Gì ch-...”
Tai mình bị lãng hả ta? Vừa rồi tôi nghĩ là mình vừa điều gì đó khá là lạ.
“Beatrix, đã có quyết định là cô sẽ kết hôn cùng Hoàng Tử Royce của quốc gia Garnet.”
Đệ Nhất Hoàng Tử, Basilio-sama nhắc lại cho tôi một cách tử tế, trong khi tôi đã sốc tới quên cả thở…
Aahh, tôi đâu có cần nghe lại nguyên văn như vậy.
“Cái gì vậy chứ!? Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này luôn đó!”
Tôi vô thức hét lên, nhưng cả Đức Vua lẫn Đệ Nhất Hoàng Tử, không một ai quở trách tôi… Có vẻ như họ cũng đã tính trước là tôi sẽ phản ứng lại tới một mức độ nào đó.
Nhìn thẳng vào Đức Vua, tôi hẳn là đang biểu hiện một biểu cảm mãnh liệt.
Ý tôi là, mới vừa rồi… điều họ nói là cực kỳ vô lý đối với tôi.
“Phía bên kia cực kỳ mong muốn chuyện này. Không còn đề nghị nào tốt hơn nữa đâu. Ngươi chắc cũng thừa biết rằng cậu ấy là Hoàng Tử kế vị của Garnet chứ hả?”
“Chuyện như vậy thì cứ giao lại cho mấy cô con gái quý tộc là được rồi chứ gì.”
Mặc dù cứ hỏi thử coi có ai sẽ hạnh phúc mà bám dính lấy cái đề nghị này không thì kiểu gì mà chẳng có cả núi con gái bu vào…
Không biết là ngài ấy có hiểu cảm giác của tôi hay không, Đức Vua tiếp tục nói.
“Cân nhắc cho đất nước, đầu tiên, ta dự tính sẽ lập hôn ước giữa Tria và cô con gái nhà Rhodolite mà nó thích, nhưng Garnet lại từ chối và đổi lại, họ gửi cho chúng ta một đề nghị lạ lùng. Ta tin rằng ta sẽ chấp nhận cái đề nghị này.”
“D-, Dưn-...”
“Ở đất nước này, ngươi coi như đã bị xem là quá lứa lỡ thì rồi đấy, biết không. Một người phụ nữ lại đi vung vẩy thanh kiếm ở đất nước này thì sẽ luôn bị xa lánh.”
“Nhưng mà…”
Ngay từ đầu thì tôi vốn làm gì có ý định sẽ cưới ai đâu. Dù sao thì trong gia đình tôi, gia đình Bá Tước, tôi cũng có một đứa em trai mà, và tôi không cần phải suy nghĩ về mấy chuyện nối dõi.
Đó là tại sao với thanh kiếm này của tôi, tôi đã có ý định là sẽ sống tự do tự tại mà không cần phải dựa dẫm vào ai cả.
Tôi đã có ý định sẽ tự mở lối đi riêng tới định mệnh của chính mình.
“Con gái của Bá Tước, Beatrix Tapax… Vì lợi ích duy trì mối quan hệ giao hảo giữa hai nước chúng ta, ta ra lệnh cho ngươi phải kết hôn với Hoàng Tử kế vị Garnet.”
“...-”
Nếu là lệnh trực tiếp từ Đức Vua thì rõ ràng là người như tôi không thể cãi lại.
Cũng như cái kết trong game đó.
Không hề để tâm tới mong muốn của riêng tôi, tôi sẽ bị gả đi…
Cũng như cái lần tiểu thư Camille lo sợ cuộc nổi dậy, tôi cũng vậy, tôi cũng lo sợ cái định mệnh đó sẽ rơi lên đầu mình.
Tôi cảm thấy mù mịt…
Tôi được ra lệnh phải ở yên trong nhà cho tới ngày đám cưới với Hoàng Tử Royce, và giờ thì tôi không thể đặt chân tới học viện thêm lần nào nữa.
“Mình lo cho Baka-sama quá…”
Có vẻ như để thay thế tôi, một cơ số các cận vệ được bổ sung thêm để liên tục giám sát ngài ấy, nhưng không có một ai có thể thực sự bắt Baka-sama nghe lời được.
...Giờ thì tôi càng cảm thấy mờ mịt hơn nữa.
Tôi biết là Hoàng Tử Royce thích tôi.
Nhưng mà… chỉ bởi vì như thế thì cách làm này rõ ràng là không thể chấp nhận được.
“Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng làm những việc mà không thèm để ý tới mong muốn của người ta...”
Tôi không thể chấp nhận được.