Cô nữ sinh bắt đầu nói một cách dõng dạc trước mặt Camille.
“Cái người phụ nữ đó không phải Camille Rhodolite đâu, cậu biết không. Cô ta là hàng giả. Cô ta là kẻ phản diện, đã liên tục lừa gạt cậu tới tận bây giờ.”
Cô ta đang nói chuyện với tôi, trong khi tay lại chỉ vào Camille.
“Nè, cái cô Camille Rhodolite hiện tại kia. Cô không phải là người của thế giới này, đúng chứ? Cũng như tôi, cô là đồ giả, là người đã chiếm lấy và hoán đổi cơ thể với người khác, đúng chứ?”
Bất chấp cái chuyện nực cười mà cô ta đang nói, Camille không hé răng nửa lời.
… Kỳ lạ. Camille vốn đâu phải kiểu người chịu im lặng nghe người khác buộc tội mình vô lý như vậy. Mà thường thì nàng ấy sẽ bật lại và biến kẻ đó thành trò cười…
Gương mặt nàng chuyển đỏ. Nàng đang tự cắn môi, và run rẩy trong khi hai tay siết chặt lẫn nhau.
“Cô có thể vui lòng ngưng nói mấy chuyện kỳ lạ với Camille có được không?
“Oh? ...Nhưng mà, cô ta đâu có phản đối đâu, đúng không?”
Không sai, sự việc đúng như cô ta nói, Camille chỉ đứng yên đó và đón nhận tất cả mà không phản bác điều gì.
“...Camille?”
Nàng đang ngước lên nhìn tôi với một vẻ mặt sợ hãi
Trong khi tôi đang bị phân tâm bởi Camille, cô gái kia lại đưa tay lên trời một lần nữa, và lần này thì tôi nhận ra quá muộn.
“Tôi sẽ...cho cậu thấy, cô ta thật sự là người như thế nào.”
Cô nữ sinh vẽ ra vài vòng phép lạ lẫm và rồi bắn chúng về hướng này. Nó giống với ma thuật truyền tin, nhưng tôi không biết đó chính xác là loại ma thuật gì.
Tôi ngay lập tức che cho Camille và sử dụng ma thuật phòng vệ, nhưng mà… lượng ma lực của cô ta vượt xa khả năng của một người.
Không thể chặn được hết, một vài trong số chúng bắn trúng tôi.
Tôi khụy xuống và cô gái kia mỉm cười một cách đáng sợ.
“Cha, cha, mặc dù cậu vốn phải rất tệ trong việc dùng ma thuật… Cậu mạnh thật đấy, phải không? Cậu đúng là một (quân bài) tài năng mà khiến tôi càng lúc càng muốn có. Tôi sẽ tới mời cậu lần nữa nên tôi sẽ rất vui nếu vào lần tới câu trả lời sẽ là đồng ý.”
Cứ như thế, cô gái rời đi một cách vui vẻ.
Cơ thể tôi không ổn định. Có vẻ như Camille đang trong vòng tay tôi cũng bị trúng ma thuật của người phụ nữ đó, nên nàng ấy đã bất tỉnh.
Chuyện nàng ấy lại run sợ tới mức không thể bật ma thuật phòng vệ ngay lập tức rõ ràng là chuyện bất thường.
Tuy nhiên, tôi chỉ có thể cảm nhận được tới đó.
*
Đây là một giấc mơ?
Tôi đang nhìn vào chính mình.
Tôi đang đi cùng Royce-sama dọc theo sảnh học viện một cách vui vẻ.
Điện Hạ có vẻ hơi chút khác biệt vì một lý do nào đó. Ngài ấy tỏa ra cái cảm giác mơ hồ… và khá thẳng thắn trong từng hành vi.
Ngài ấy không giống với cái người đã từng mấy lần gặp nạn, cũng không giống cái người có sở thích rình trộm chuyện thiên hạ, theo đuôi cô gái mình thích, hay là quất roi vào một thằng cha đã bước qua tuổi ngũ tuần.
Tôi trong giấc mơ đang nói chuyện với Điện Hạ về tương lai.
Cái ý tưởng trong cuộc nói chuyện thì cũng na ná với kế hoạch của tôi hiện tại, nhưng mà tôi cứ có cảm giác nó lại có đôi chút quá lý tưởng. Cậu mơ mộng xa quá, và nó khá là xấu đấy, biết không hả, tôi.
Và rồi, một hình bóng màu hồng xuất hiện.
“Ah-...”
Là Camille. Bầu không khí quanh nàng ấy có gì đó khác khác.
Nếu phải nói thì tóc nàng ấy được cột thành hai chùm, và nàng ấy mặc một cái váy với rất nhiều họa tiết diềm xếp mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây, nàng ấy cũng đang bám dính lấy Điện Hạ và tán tỉnh ngài ấy.
“Cho-... Camille, cái cảnh lừa dối một cách công khai này là sao vậy hả!?”
Tôi vô tình bật ra thành tiếng, nhưng Camille không thèm để tâm mà tiếp tục quấn quanh cánh tay của Điện Hạ. Có phải nàng ấy đang cố tình giả vờ như tình cờ ép ngực vào Điện Hạ không vậy?
Còn tôi thì… Gì chứ? Chẳng phải tôi đang cau mày một cách cực kỳ khó chịu sao!?
Mà hơn thế nữa, nó nhìn không giống kiểu vì đang ghen.
Tôi đang nhìn trừng trừng vào Camille như thể nhìn một đống rác.
Nói kiểu gì tôi không thể nào tưởng tượng được bản thân mình lại đi nhìn Camille kiểu như vậy.
*
Cảnh vật thay đổi.
Lần này, tôi nhìn thấy bản thân đang ngồi thư giãn ở sân sau.
Điện Hạ thì vẫn đang nằm trên bãi cỏ như bình thường, và cái người đang ngồi kế bên ngài ấy là… Eh-?
“Sao lại là cô ta!?”
Cô nữ sinh vừa cố gắng mời gọi tôi theo cô ta ở đằng sau hội trường lại đang trò chuyện một cách thân mật cùng Điện Hạ với một nụ cười. Trong khi tán gẫu với người phụ nữ đó, hai má Điện Hạ đỏ ửng lên.
“Điện Hạ… Còn tiểu thư Beatrix thì sao?”
Tuy nhiên, có vẻ như họ không hề nghe thấy giọng tôi. Không ai trong số họ quay nhìn về hướng này.
*
Một lần nữa, cảnh vật lại thay đổi.
Lần này, với một biểu hiện thiếu kiên nhẫn, tôi đang chạy vội lên đỉnh tòa tháp gần trường. Điện Hạ đang chạy bên cạnh tôi với một thanh kiếm trong tay. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lúc này tôi sẽ theo hai người họ. Mặc dù nói là tôi cố tình đi theo hai người họ lên lầu, nhưng thay vì chạy, cảm giác giống như cơ thể tôi đang trôi nổi hơn.
Lên tới đỉnh tháp, tôi hướng theo ánh nhìn của Điện Hạ và cái tôi kia.
Cánh cửa phòng ở cuối những bậc thang đã mở sẵn.
Và ở đó là Camille và cô nữ sinh đó.
Camille đang đứng đó với vài người đàn ông đang đợi sẵn. Hình như là mấy tay du côn mà nàng ấy dùng tiền để thuê.
Có vẻ như hai người kia chưa để ý thấy Điện Hạ và tôi.
“Chúa ơiii. Royce-sama đó, ngươi biết khônggg~? Người yêu Camille đó thấy khônggg~. Nên không có chỗ nào cho cái thứ xấu xí dơ bẩn như ngươi đâu, hiểu khônggg~?”
“Uuu…”
Cô nữ sinh kia đổ gục trên sàn đá, và Camille đang nhìn xuống cô ta trong khi khoanh tay trước ngực…
Rõ ràng là Camille đang hành hạ cô ta. Camille à...em đang làm cái gì vậy hả?
“Ahahaha, hợp với ngươi lắm đấy~ Đúng y như ta nghĩ, rác thì suốt đời cứ là rác thôi♪”
Những lời vừa phun ra khỏi miệng Camille nhằm nhạo báng cô gái bất lực đang cố gắng đứng dậy kia, hoàn toàn không giống nàng ấy chút nào.
Camille ném một cái liếc về phía những gã đàn ông đang bao vây cô gái và ra hiệu cho chúng.
Qu-, Quá hiểm độc rồi! Đây chắc chắn không phải là chuyện mà Camille có thể làm!
Quả nhiên, đây rõ ràng là mơ.
“Nèeee, các ngươi không tính chơi con nhỏ đó sao? Cứ quậy nát nó đi, để nó không thể nào chường mặt ra trước Royce-sama lần nữa ♪”
Những gã đàn ông gật đầu với lệnh của Camille và tiến gần tới cô gái trong khi liếm mép.
“Kh-... Không mà. Cứu em-”
Cô gái nhắm nghiền mắt, và rồi hét lên tên của Điện Hạ.
“ROYCEEE-!”
Ngay khoảnh khắc đó, Điện Hạ vung thanh kiếm của mình.
Uh, Điện Hạ à… Từ khi nào mà ngài đột nhiên biết cách dùng kiếm kiểu đó vậy? Điện Hạ vốn là kiểu hình ma thuật mà, đúng không?
Ngài ấy kiểu như là ‘nó nặng vãi ~’ và ngay lập tức liệng thanh kiếm qua một bên luôn đấy, bạn biết không?
Phớt lờ giọng nói trong suy nghĩ của tôi, Điện Hạ nhanh chóng chém gục từng tên một.
“M-, Mạnh… Dù đây là Điện Hạ…”
Chỉ trong chốc lát, Điện Hạ đã xử gọn toàn bộ mấy gã đàn ông.
Và quan sát ngài ấy từ đằng sau là một tôi khác… Tại sao cậu ta chỉ đứng đó nhìn trong khi Điện Hạ đang phải chiến đấu như vậy? Có quá nhiều thứ mà tôi muốn chỉnh lại.
“Royce…”
Cô nữ sinh nép mình vào Điện Hạ lúc này vừa mới chạy tới, và Camille thì đang tìm cách trốn đi với gương mặt tái nhợt.
Cái tôi kia đang đứng xem nãy giờ bỗng đột nhiên nhảy xổ vào cắt ngang đường thoát của Camille.
“Ê, tôi! Cậu làm cái khỉ gì mà lại đối xử với Camille bạo lực thế hả!?”
Trong lúc hoảng loạn, tôi cố gắng kéo Camille về phía mình, nhưng tay tôi chỉ đơn giản là sượt qua người nàng ấy.
“Geh-, cái quái gì đây? Mình không thể chạm vào được à.”
Cái giấc mơ mà tôi phải chứng kiến Camille gặp nguy hiểm thiệt đúng là tồi tệ mà.
*
Và rồi, cảnh vật lại thay đổi tiếp lần nữa.
Camille đang bị nhốt trong ngục. Không có chút sức lực nào, nhìn không khác gì cô con gái Bá Tước, Claire.
Có vài người đàn ông cũng đang bị nhốt cùng trong cũi. Nó không khác gì cái cảnh mà Camille đã tính gây ra cho cô gái đó.
“Achille, chẳng thế này là hơi quá rồi sao?”
“Tôi chỉ trả lại Camille chính xác những gì mà cô ta tính gây ra cho Frau. Lát nữa chỉ cần cho mấy gã này chút tiền là được.”
Sau khi ném một ánh nhìn lạnh lùng và khó chịu về phía Camille, tôi nhanh chóng quay lưng và bước đi. Điện Hạ cũng theo sau.
Dù biết đây là mơ, nhưng cái cảnh đó nó thực sự khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Nghe thấy tiếng khóc thét của Camille trong cũi, tôi hốt hoảng quay lại và nhìn thấy mấy gã đàn ông đang tiến đến gần Camille.
“Chơ...Dừng lại đó!”
Dù cho tôi có la hét, mấy gã đàn ông vẫn không ngừng lại.
Có vẻ như không ai nhận ra sự tồn tại của tôi trong giấc mơ này. Tôi xuyên qua chấn song, và cố gắng xua mấy gã đàn ông ra, nhưng quả nhiên là tay tôi chỉ lướt qua chúng mà không thể làm được gì.
“Tránh xa khỏi Camille ra!”
Dù biết là mơ, tôi không thể nào chịu đựng cảnh Camille phải đối mặt với cái cách đối xử tàn tệ này.
Và hơn thế nữa, cái người ra lệnh đó lại chính là tôi trong giấc mơ…
Ác mộng… Đây rõ ràng là ác mộng.
Chuyện thế này, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra…
*
“-, ngừng lại!”
Tay tôi cố gắng chụp lấy mấy gã đàn ông nhưng đổi lại một lần nữa vẫn chỉ là quơ vào không khí. Cứ thế, tôi cảm nhận được trọng lực, và té nhào…
-Phẹp!-
… Tôi đụng phải thứ gì đó mềm mềm.
Mn? Phẹp…?
“Achille!”
Khi tôi chuyển ánh nhìn về phía phát ra giọng nói… Tôi nhìn thấy Điện Hạ.
“Đây là...thật chứ?”
Liệu tôi đã thoát ra khỏi cái giấc mơ bệnh hoạn đó chưa?
Khi tôi nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu, tôi nhận rằng đây chính là căn phòng quen thuộc của Điện Hạ.
Có vẻ như Điện Hạ nhìn thấy tôi bị ngất và mang tôi về phòng ngài ấy.
Dĩ nhiên, tôi không nghĩ là đích thân ngài ấy vác tôi về, mà hẳn là một trong số những cận vệ của ngài ấy.
“...Thật gì cơ? Ta không hiểu ngươi đang nói về cái gì, nhưng đây chắc chắn không phải là mơ.”
Nói thế, Điện Hạ chụp lấy hai bên má tôi và kéo dãn nó ra.
“...N-, Nhàm mơn hả ga.”
Là Điện Hạ thật rồi. Không hề có chút cảm giác lạc lõng nào, tôi hiểu rằng đây chính là Điện Hạ thực sự.
“Achille, ngươi đã gặp ác mộng đó, ngươi có biết không? ...Có vẻ như Camille cũng vậy.”
“Camille?”
“Nhìn qua kế bên đi.”
Theo ngón tay Điện Hạ, tôi nhìn qua kế bên mình… và thấy một Camille đang nằm dài trên tấm mền.
Nàng ấy vẫn chưa dậy, và vẫn đang gặp ác mộng. Có vẻ như không có thương tổn nào.
Từ sâu thẳm trong tim, tôi cảm thấy an lòng khi thấy Camille đang bình yên bên cạnh mình.