Hôm nay tôi cũng đã làm việc chăm chỉ luôn! Tôi đổ rạp trên ghế sofa trong phòng nghỉ của Tháp Pháp Sư.
Tôi đã hoàn thành công việc và vừa mới trở về.
Công việc của hôm nay: "tiêu diệt một bầy kraken vừa xuất hiện với số lượng lớn" là một công việc nặng nhọc đến đáng ngạc nhiên.
Những ma pháp sư đi cùng tôi hẳn cũng đang nghỉ ngơi rồi.
Trước khi bắt đầu việc kế tiếp, chắc tôi nên xả hơi một lúc nhỉ?
Ngay khi tôi vừa nhắm mắt, cơn buồn ngủ đã lập tức vẫy gọi.
"Ê."
Trong giấc mơ của tôi, cảm giác như có ai đó đang gọi tôi.
...Tôi có thể nghe thấy gì đó nhưng tôi sẽ mặc kệ. Tôi đã kiệt sức rồi.
"Ê, dậy đi."
Ồn ào quá đi. Nếu ngài ra lệnh cho ai đó một cách xấc xược như vậy thì chẳng phải người ta sẽ càng chống đối lại sao?
"Ta đang kêu ngươi dậy ngay."
Chủ nhân của giọng nói bắt đầu đá vào cái sofa mà tôi đang nằm.
Tôi không thể ngủ tiếp kiểu này được.
"Ahh, thiệt tình!"
Tôi ngồi dậy trong sự cau có. Vì giấc ngủ của tôi bị phá, cảm xúc của tôi tuột dốc không phanh.
Ai đó đang đứng ngay kế bên và nhìn xuống tôi, nên tôi đảo mắt qua hướng đó... Thật đúng là rắc rối mà.
"Sao ngài lại ở trong Tháp Pháp Sư...?"
Chủ nhân của giọng nói là một người mà lẽ ra không nên có mặt ở đây; con trai của Vương Gia, Raiga Transbaal. Cũng khá lâu rồi chúng tôi mới gặp lại.
"Ngươi có gặp Mei không?"
"Tôi vừa mới quay trở về lâu đài nên hôm nay tôi vẫn chưa gặp em ấy, vậy... Chuyện gì xảy ra với Mei-chan?"
"Nàng ấy mất tích rồi... Dù rằng nàng ấy chưa bao giờ tới trễ bữa trà chiều trước đây!"
Có vẻ như mỗi ngày, Raiga nghỉ giải lao trong suốt buổi chiều và uống trà với Mei. Hình ảnh ngài ấy cầm tách trà nó cứ sai sai sao đó.
"Nhưng mà... liệu ngài có thể gọi chuyện chỉ có vậy là 'mất tích'?"
Sự bất an của Raigai là bất bình thường. Khi chuyện dính dáng tới Mei, ngài ấy luôn đánh mất sự điềm tĩnh.
Tới mức mà dám đặt chân vào Tháp Pháp Sư vốn đã trở thành căn cứ của phe thân Vua... Và bản thân tôi về mặt kỹ thuật cũng là người của phe thân Vua luôn đấy, ngài có biết không vậy?
"Umm, có khi ta cứ chờ thêm một lúc có khi Mei-chan..."
"Tìm nàng ấy."
"Gì cơ?"
"Tìm nàng ấy bằng ma thuật của ngươi đi... Ngươi làm được mà, đúng không?"
Yêu cầu một chuyện nực cười như vậy, cái tên này.
Tôi không nghĩ là tôi không thể làm được, nhưng mà... tự nhiên bị ra lệnh với cái thái độ ngạo mạn kiểu này, nó có hơi…
"Làm ơn nghe cho kỹ đây. Nếu tôi thực hiện việc đó một lần rồi, kể từ nay trở về sau, tôi luôn luôn có thể tìm ra Mei-chan, bất kể ở đâu, ngài hiểu không?"
Ngay từ đầu, ma thuật phát hiện là một ma thuật dò theo bước sóng mana của đối tượng, và nếu bạn nhớ được bước sóng của họ một lần thì từ đó trở về sau, bạn luôn luôn có thể tìm ra bước sóng đó.
"..."
"Nếu ngài không phiền chuyện một ai đó thuộc phe thân Vua như tôi có thể làm như vậy thì tôi sẵn lòng hợp tác thôi."
Mặt Raiga ngay từ đầu đã lạnh giờ lại trở nên đáng sợ hơn.
Số lượng ma thuật sư có thể sử dụng loại ma thuật phát hiện với độ chính xác cao là rất ít, nên hẳn là ngài ấy cũng có những rắc rối riêng của mình.
"...Ngươi có thể dùng ma thuật tìm kiếm mà, phải không?"
"Nếu tôi có đồ cá nhân của Mei-chan, thì việc tìm kiếm con bé là hoàn toàn có thể... Từ giờ và mãi về sau."
Raiga nghĩ về chuyện gì đó một lúc nhưng có vẻ ngài ấy đã tự có quyết định cho mình.
Ngài ấy đưa ra thứ gì đó phất phơ trước mắt tôi.
"Đây là khăn tay của Mei... Ngươi có thể tìm nàng ấy với thứ này không?"
Tại sao Raiga lại đi khắp nơi với khăn tay của Mei ở trong người? Trái ngược với vẻ ngoài của mình, cái gã này…
Chẳng phải là tôi sẽ không thể nào nhìn hắn như trước đây chỉ bởi chuyện này sao?
Sau khi hắng giọng để che giấu sự náo động bên trong, tôi tập trung.
"Vậy thì, tôi có thể mượn cái khăn tay đó vậy."
Sau khi giữ cái khăn trong tay, tôi kích hoạt ma thuật tìm kiếm. Đây lẽ ra vốn là ma thuật dùng để tìm kiếm quái vật mà hả.
Cái khăn tay biến mất và một quả cầu ánh sáng xuất hiện lơ lửng trên không.
"Giờ thì, đi thôi, Raiga-sama. Nếu chúng ta theo sau quả cầu đó, ta sẽ tìm được Mei-chan."
Raiga theo sau tôi một cách ngoan ngoãn.
*
Quả cầu ánh sáng đi vào trong một tòa nhà lớn ở trong sân cung điện hoàng gia.
"Nó bị khóa rồi, phải không?"
"Mở nó bằng ma thuật của ngươi đi."
"...Umm, này nhé, mấy cái ổ khóa trong cung điện hoàng gia đều được yểm cả đống ma thuật lên nó, ngài thấy không, và mục đích là để cho người ngoài không thể mở được đó."
"Ta biết rồi, nên cứ mở nó đi."
Liệu ngài sẽ làm gì nếu tôi bị túm cổ vì tội phá khóa hả!? Không giống như Royce-sama, tên này đúng là một tên bạo chúa!
Tôi thật không hiểu nổi làm sao mà nữ chính có thể phải lòng cái tên này... Bỏ qua một bên chuyện tôi trong vai nữ chính đã từng chinh phục thành công Raiga trong game đi.
...Nhưng mà, làm sao hắn biết được là tôi có thể mở khóa? Mặc dù tất cả ổ khóa trong lâu đài đều được chế tạo để đảm bảo không thể bị mở một cách bình thường bởi các ma thuật sư.
Chẳng lẽ là do lần đó, lúc tôi bị một trong số fan hâm mộ của Royce-sama nhốt trong phòng thay đồ nồng nặc mùi đàn ông của mấy tay kỵ sĩ và đã phải tự phá khóa để trốn thoát...? Mà nếu đã chứng kiến chuyện đó thì lao vô giúp tôi một tay thay vì đứng ngó đi chứ!!
"Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy chắc chắn rằng ngài sẽ chịu trách nhiệm nhé, Raiga-samaaa."
Tôi bơm đầy ma thuật vào lỗ khóa và dùng toàn lực để bật mở nó.
Ngay khi tôi vừa mở khóa, Raiga đẩy tung cửa và lao vào bên trong, và tôi cũng theo sau ngài ấy.
"Mei!"
"Mei-chaaaaan"
Dụng cụ làm vườn, hạt giống hoa, đất,... một mùi bụi bặm bao phủ căn phòng.
"Ra...iga...sama?"
Sau khi nghe thấy giọng nói yếu ớt vang lên từ bên kia chồng phân bón, tôi điên cuồng quay người theo hướng đó và phát hiện Mei đang cúi rạp trên nền đất.
Vì lý do gì đó mà quần áo con bé đã tả tơi và bản thân con bé cũng bị thương chỗ này chỗ kia.
"Mei..."
Raiga chạy ngay đến chỗ Mei và ôm lấy con bé.
"Raiga-sama... Wahhhhhh"
"Có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chuyện đó..."
Trông có vẻ là chuyện khó nói, Mei đảo mắt đi chỗ khác.
"Ai gây ra chuyện này? Khiến em phải trải qua những chuyện thế này... Tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Ổn rồi mà, Raiga-sama... Là do em sai."
Cả hai người họ đã hoàn toàn chìm vào thế giới riêng của mình rồi. Đây chắc hẳn là tình yêu giữa chủ nhân và người hầu nhỉ.
"Làm như nó ổn thật ấy! Dù cho người yêu của ta bị khiến cho ra nông nỗi này, và ta phải giữ im lặng sao!?"
Ôi trời, tôi cảm giác mình vừa nghe Raiga nói điều gì đó sốc lắm nha. "Người yêu" kiểu vậy đó... Không thể nào.
"Ummmm... Hai người đang hẹn hò với nhau hả?"
"Gì chứ, ngươi vẫn còn ở đây à?"
Nổi điên! Gã này thực sự khiến tôi nổi điên lên được mà! Ngài nghĩ là ngài phải cảm ơn ai khi tới được đây hả!?
"Dĩ nhiên là tôi còn ở đây. Còn giờ thì đưa Mei-chan qua bên này nhanh lên đi. Tôi sẽ chữa mấy vết thương cho em ấy."
Raiga ngừng ôm Mei một cách bối rối.
"Onee-sama!"
Mei-chan hẳn là đã trưởng thành rồi ha. Chuyển từ "Onee-chan" thành "Onee-sama".
"Ngoan, ngoan, đứng yên nhé, Mei-chan."
Trong khi tôi đang chữa cho Mei, con bé kể tôi nghe về mối quan hệ của nó với Raiga.
"Về chuyện mà chị vừa hỏi đó... Raiga-sama và em, vừa, umm, trở thành người yêu."
"Hmm, vậy à..."
"Kai đã nổi điên lên vì lý do gì đó và đi về phía lâu đài rồi..."
"Chị hiểu rồi..."
Chẳng phải chuyện này đã trở thành một sự cố kỳ lạ rồi sao?
Raiga và Mei thành người yêu và Kai đi tới lâu đài. Toàn bộ những sự kiện này đâu có xảy ra trong game.
Sự phát triển khác với trong game cũng đang diễn ra với những người này nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta có thể né được cái nguy cơ của sự kiện đảo chính đối với Royce-sama. Dù vậy tôi cũng không thể bất cẩn được…
Miễn là Raiga và Mei tiếp tục hẹn hò, nữ chính hẳn sẽ không thể nào cưa đổ được Raiga.
"Vậy rồi, làm sao mà em lại thành thế này hả, Mei?"
Có vẻ như Raiga không hề quên câu hỏi lúc trước.
Ngài ấy lại một lần nữa đặt câu hỏi với Mei.
"Chuyện đó... Bởi vì em không xứng đáng với Raiga-sama... Bởi vì bất chấp việc chỉ là một kẻ hầu hèn mọn, em vẫn chiếm lấy vị trí là người yêu của Raiga-sama..."
"Kẻ nào nói câu đó!?"
"Raiga-sama, nếu ngài cứ hét toáng lên như thế thì Mei-chan sẽ càng sợ đó. Làm ơn bình tĩnh lại đi."
Đúng là một gã vô vọng mà, thiệt tình. Dù ngài ấy không phải là một gã nóng nảy như trong game ha.
"Mei-chan, nếu khó nói quá thì em không cần phải ép mình đâu, nhưng mà... chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để chị nghe chuyện gì đã xảy ra sao?"
Tôi đại khái có thể đoán được, nhưng tôi không dám chắc, nên là…
"Dạ được thôi, Onee-sama... Um, chị biết đấy, do tới giờ trà chiều, em đang đi tới phòng của Raiga-sama, và rồi em bị vây bởi mấy cô con gái của phe thân Vương Gia, và rồi bị mang đến nhốt trong này."
Y như mình nghĩ ha. Hành động của mấy cô tiểu thư quý tộc đem lòng yêu người có thế lực thường chỉ theo một khuôn mẫu duy nhất ha. Phòng thay đồ với đầy mùi mồ hôi và nhà kho với hàng chồng phân bón, và... kể cả chỗ mà họ chọn để nhốt người cũng chả có tí sáng tạo nào luôn.
"Đám phụ nữ đó làm em bị thương?" [Raiga]
"...Là do những người hầu đi theo họ, còn họ thì chỉ đứng nhìn và cười thôi."
Ahh, tôi có thể mường tượng ra hình ảnh đó. Không muốn làm bẩn tay của mình ha. Một đám phụ nữ với thứ sở thích tệ hại.
Mei trước mặt tôi đây không giống như Mei trong game, và tính cách con bé hoàn toàn không phù hợp để đánh nhau. Không có bất kỳ phương tiện nào để tự bảo vệ mình, con bé là một mục tiêu dễ xơi.
Dám bắt nhốt một cô bé ngoan như thế này, thật không thể tha thứ!
Raiga cũng đang hé một nụ cười tàn độc đằng sau lưng Mei. Ah. Gã này chắc chắn đang tính kế hoạch trả thù hay gì đó rồi.
...Thế nghĩa là mình sẽ không có cơ hội xuất hiện nhỉ. Hay là cứ bất chấp mà chen ngang nhỉ?
"Xin lỗi, Mei. Chuyện này là do ta bất cẩn quá."
"Raiga-sama... Không thể nào, ngài không sai gì cả, Raiga-samaa."
Hai người họ bắt đầu chìm vào thế giới nhỏ bé của riêng hai người nữa rồi. Không có gì khó chịu hơn cái cảnh này.
Ai có thể nghĩ rằng Mei lại trở nên gắn bó với Raiga như thế này... Mặc dù nó giống hình ảnh ấm cúng giữa em gái và một cô chị quá bảo bọc mà thôi…
Hai người họ cũng đã tới tuổi đó rồi ha. Bỏ lại hai người đang trở nên phấn khích theo nhiều nghĩa, tôi lẳng lặng rời khỏi nơi đó.
Vào một ngày khác, tôi nhận được một cuốn sách tuyệt vời tên là 『Bách khoa toàn thư về những Ma thuật Huyền thoại của quốc gia Garnet』 như một lời cảm ơn từ Raiga. Đoán là chẳng còn lựa chọn nào khác. Chắc có khi tôi sẽ bỏ qua cho mấy lần hắn thô lỗ với tôi nhỉ?