Kể từ lúc đó, có vẻ như tình trạng của Claire đã dần dần hồi phục. Mặc dù điều đó không có nghĩa là cô ấy sẵn sàng để nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Tôi nghe rằng vị Bá Tước vẫn sung sức như bình thường. Mặc dù ông ta đang mắc kẹt trong buồng giam, không hề có dấu hiệu nào cho thấy ông ta bị gầy đi cả.
Oh, đúng rồi. Tôi nên tranh thủ đi thăm Q of Clovers khi mà kỳ nghỉ hè vẫn còn.
Tôi cưỡi lên cây bút lông và bay tới thăm biệt thự nhà Jade.
“Có Aurelia ở đây không?”
Một cô hầu đón tiếp tôi với ánh nhìn đầy bất ngờ và chạy đi gọi Aurelia một cách bối rối.
“Ah-, là cô tiểu thư từ cái lần đó. Cô sẽ kết hôn với Achille, phải không?”
“Phải! Cảm ơn vì lần đó! ...Có vài chuyện tôi muốn trao đổi với cô, nhưng chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
“Nói với tôi? Cô không cần lo đâu; tôi không có ý tứ gì với hôn phu của cô đâu mà, biết không?”
“Không phải vậy…”
Tôi kéo Aurelia ra ngoài và đi tới khu vườn của biệt thự.
“Aurelia, chuyện mà tôi sắp hỏi đây có thể nó sẽ hơi bất ngờ và có chút kỳ lạ, nhưng mà… có khi nào, cô thực sự là người tới từ thế giới khác?”
“Eh-...”
Tôi đã rất lo lắng về việc để lộ thân phận của mình khi nói chuyện với Aurelia về chuyện này, nhưng tôi đã quyết định sẽ hành động. Tôi có cảm giác là nếu đó là Aurelia, người vốn là dân thường và là con gái của một bác sĩ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Trước khi cô tới đây, không phải cô đã có một cuộc sống khác sao? Không phải cô đã bất ngờ bị nhét vào trong cái cơ thể này sao?”
“...Làm sao...cô biết…?”
Aurelia nhìn tôi với biểu cảm bị sốc hiện ra trên khuôn mặt.
Cái thực tế là cô ấy không hề biết mặt tôi hay Achille có nghĩa là cô ấy có thể giống với Mei, và không hề có kiến thức nào về game này.
“Bởi vì, tôi cũng vậy, đã từng sống trong thế giới khác.”
“Eehh-!”
“Trước đây tôi từng là một nữ sinh cao trung.”
“...Tôi chắcccc là chưa từng nghe cái từ ‘nữ sinh cao trung’ trong thế giới này.”
Aurelia nheo mắt với một biểu cảm hoài niệm. Cô ấy có thể đang nhớ lại về cuộc sống cũ trước đây.
“Thật vậy… Tôi cũng từng sống tại một nơi khác trước đây. Nhìn như vầy chứ tôi cũng có con rồi đấy.”
“Con?”
“Đúng vậy. Ý tôi là, trong thế giới cũ của tôi, tôi đã năm mươi lăm tuổi rồi đấy, cô biết không!”
“Năm mươi lăm?”
“Tôi đã ly dị chồng và tôi phải trải qua việc đi làm để kiếm tiền nuôi con một mình nữa.”
Có vẻ như Aurelia lại lớn tuổi hơn cái vẻ ngoài của cô ấy lúc này. Bởi vì nó như kiểu cô ấy giờ là bậc bề trên của tôi vậy, nên tôi đang rối, liệu có ổn không khi tiếp tục nói chuyện với cô ấy một cách bình thường.
“Vậy, con của cô?” [note12682]
Nếu cô ấy thình lình biến mất vậy, chuyện gì xảy ra cho con của cô ấy…?
“Ổn mà. Chúng nó đều đã rời nhà để đi làm ăn hết rồi.”
“Con-, Tôi hiểu rồi, ra là vậy à.”
“Vậy là không được đâu. Con gái của Hầu Tước thì không cần phải cẩn trọng lời nói với tôi như vậy!”
Aurelia bật cười lớn, có vẻ như cô ấy thấy chuyện này có gì đó rất mắc cười. Khi mà cô ấy đã quá tử tế để nói ra điều đó, vậy thì tôi cũng không cần phải dùng kính ngữ với cô ấy nữa, tôi quyết định sẽ nói chuyện một cách bình thường.
“Ah-, oh, đúng rồi. Aurelia, cô cũng có tham gia bài kiểm tra chứ hả?”
Theo như những gì Beatrix nói, cô ấy cũng có tham gia làm bài kiểm tra và bị trượt.
“Aahh, cái đó ha.”
Aurelia trả lời với một nụ cười.
“Là một trong số chúng ha; kiểu như là thi thử cho biết!”
“...”
Eh-, thi thử cho biết?
“Tôi muốn đi xem xem cái trường ma thuật ưu tú nó như thế nào! Tôi cũng nghĩ rằng biết đâu hên xui tôi được nhận vào vì một sai sót nào đó, nhưng quả nhiên như cô thấy đấy, tôi tạch rồi.”
“Ehhhhhh-...”
Tự nhiên tôi thấy kiệt sức quá. Cô đi thi vì cái lý do kiểu đó hả? Có vẻ như nó chả liên quan gì tới các nhân vật chinh phục hết.
Vậy, chuyện còn lại là… Tôi cần phải đảm bảo xác nhận xem cô ấy có kiến thức về game này hay không.
“Cô biết về học viện ma thuật hả?”
“Thì nó nổi tiếng quá mà.”
“...Umm, cô có nhận ra gương mặt của tôi không?”
Nếu cô ấy từng chơi game, vậy thì không lý nào cô ấy lại không biết về một Camille vừa độc ác, vừa dâm đãng.
“Mn? Tôi từng gặp cô trước đây mà, đúng không? Trong buổi chiêu đãi đám cưới của Deborah.”
“...Cô đã bao giờ chơi một Otome Game nào ở thế giới cũ chưa?”
“Otome? Game? Con gái tôi nó hay chơi mấy thể loại kiểu đó, nhưng mà… tôi thì chưa bao giờ đụng vô cả.”
Vậy là cô ấy thực sự không biết gì về game này, nhỉ?
“Ahh, nhưng mà tôi vui quá. Nhận ra có ai đó cũng có ‘ký ức’ như tôi trong cái thế giới mà không một ai biết về nơi tôi sinh ra quả nhiên là chuyện tốt mà.”
Miệng Aurelia nở thành một nụ cười tươi, và trong một lúc, có vẻ như cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Hôm nay tôi tới để nói lời cảm ơn cô về ngày hôm đó, nhưng tôi cũng muốn hỏi cô về chuyện này luôn… Vậy thì, tôi sẽ rời đi trước khi Achille bắt đầu nhao lên tìm tôi, được chứ?”
Tôi đưa món quà cảm ơn cho Aurelia trước khi cưỡi lên cây bút lông.
Hôm nay tôi đã tự ý đi nói chuyện với một cô hầu mà không có hẹn trước, nhưng chuyện đó hẳn là đã tới tai Achille, một người vốn nhạy tin. Tôi nên chuồn ngay trước khi phải ăn thêm một bài giảng khác.
“Ah-, chờ một chút.”
Bất ngờ, Aurelia gọi tôi lại.
“Mn, có chuyện gì hả?”
“Không có gì, chỉ là mấy cái tin đồn thôi, nhưng mà cô là một tiểu thư quý tộc đúng không? Đó là lý do tôi nghĩ là mình nên cảnh báo cô trước…”
“Cảnh báo?”
Sau khi đảo mắt một vòng để chắc chắn không có ai xung quanh, Aurelia nói bằng một giọng nhỏ.
“Gần đây, số lượng thường dân với tư tưởng bài xích quý tộc đang ngày một tăng lên cô biết đấy, và có vẻ như một trong số những nhóm cấp tiến đã bắt đầu hành động. Không lâu trước đây, có một người bị dính líu vào chuyện đó và bị thương nhiều chỗ được mang vào trạm xá của chúng tôi.”
“Tư tưởng bài xích quý tộc?”
“Ừm. “Một đám người không làm gì cả ngoài việc phớt lờ hoàn cảnh của thường dân rồi tự đấu đá lẫn nhau là không cần thiết” họ nói vậy đấy.”
Tôi xanh mặt.
Cái câu đó là câu mà tôi quen lắm luôn.
“...Cái kết, cuộc nổi dậy.”
Sống một cuộc sống quá yên bình, tôi đã hoàn toàn bị cuốn vào mấy việc cá nhân và đã quên đi một cách bất cẩn. Quên đi sự tồn tại của cái kết đó.
Tôi tin rằng tôi đã tránh được cái kết bị xóa sổ khỏi xã hội, rồi thì cái kết đảo chính và cả cái kết chiến tranh cũng không có vẻ gì là sẽ xảy ra, nên là… Bởi vì thế giới này đang vận động theo một cách hoàn toàn khác biệt so với trong game, tôi cuối cùng đã đánh giá thấp việc cân nhắc tới tình huống này.
Thế giới này là một tồn tại hoàn toàn khác so với trong game, nhưng nó lại chứa đựng những yếu tố cần thiết để khiến cho những sự kiện giống hệt như trong game có thể xảy ra… Tất cả chỉ bởi vì chúng tôi đã không làm những hành động cần thiết để khiến chúng xảy ra.