Author’s Note:
Tôi nảy ra ý tưởng này khi đang viết Chương 07 với vài tình tiết khác, nên tôi nghĩ là tôi sẽ thử viết nó ra.
Chương này nối tiếp từ Chương 06
Tôi biết rằng nó sẽ có chút hơi hướm của Otome Game. (cười)
-----------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------
“Uuu, cơ thể mình nặng quá.”
À đúng rồi, Dominique đang đè trên người tôi. Tôi phải đẩy hắn ta ra!
Mắt tôi bật mở và tôi tập trung sức mạnh vào cánh tay và đẩy lòng bàn tay về phía nguồn gốc của sức nặng.
Nhưng, sức nặng không hề nhúc nhích. Có vẻ như đòn tấn công của tôi không có hiệu quả gì cả.
“Nn, Camille, em tỉnh rồi à?”
“Mnn? ...Huh? Là giọng của Achille?”
Tôi đảo đầu hết sang trái rồi tới phải, quan sát khắp xung quanh mình. Tôi đang nằm trên một cái giường ngủ trong một căn phòng mà tôi không quen biết.
Bên trên tấm mền, Achille đang tựa người vào tôi. ...Vậy ra Achille chính là nguồn gốc của cái sức nặng đó.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy yên lòng khi Dominique không có mặt ở đây.
*
→ Khóc lóc và ăn năn. [note12576]
→ Ăn năn? Về cái gì cơ? [note12577]
*
“Em cuối cùng đã bị đè bẹp bởi Dominique, nhưng có vẻ như em vẫn ổn. Dù sao thì như anh thấy đấy, em không nghĩ là mình có thể chịu nổi cái cơ thể to lớn đó.”
“...”
Tôi tự hỏi là tại sao. Có cảm giác như cái hào quang đen tối đang rỉ ra xung quanh Achille.
“Nh-, Nhân tiện thì, tại sao em lại ở đây?”
Tôi đảo đầu hết sang trái rồi tới sang phải, quan sát căn phòng.
Mặc dù tôi lẽ ra vẫn còn đang ở bên ngoài cho tới một lúc trước…
“Em không nhớ gì sao?”
Đôi mắt Achille trở nên nguy hiểm.
Thật luôn đó, tại sao tôi cứ có cảm giác là tôi vừa mới nói điều gì đó cực kỳ ngu ngốc vậy…?
Có thể là bởi vì chất cồn, nhưng tôi chỉ có thể nhớ mang máng về chuyện xảy ra khi tôi gặp Dominique.
Tệ, chuyện này thực sự rất là tệ… Bị áp lực bởi Achille, tôi cố gắng nhớ lại một cách tuyệt vọng, nhưng bởi vì tôi đang hoảng, tâm trí tôi cứ thế mà quay vòng vòng.
“H-, Huh? Umm…”
“Em-, cái đồ Bakamille! Không phải anh đã cảnh báo từ trước về chuyện cứ vô tư đi theo mấy gã đàn ông khác rồi à? Không phải chính em đã hứa là em sẽ cẩn thận rồi à?”
“Uu-...”
Anh ấy hẳn là đang nói về cái lần tôi đi tới chơi phòng Tria. Anh ấy chắc chắn là đã có nói như vậy…
“Mà hơn nữa, em lại uống say! Bộ em không học được bất cứ bài học gì từ cái lần ở lễ nhập học hay sao?”
“Uuuu-...”
Thực tế là tôi đã quậy một trận tưng bừng ở buổi lễ nhập học. Giờ nhắc lại vẫn thấy đau.
*
→ Cự lại. [note12578]
→ Quỳ gối xin lỗi.
*
“Nh-, Nhưng mà-! Nếu muốn nói thì anh cũng vậy thôi, Achille! Anh nói em, trong khi anh cũng là một kẻ đa tình, lúc nào cũng được bao quanh bởi toàn gái là gái! Trong khi suốt ngày nói em không được lừa dối!”
Cười đùa với những cô gái đó ngay trước mặt hôn thê của anh, dù anh có là người toan tính thì chẳng phải như vậy quá là độc ác rồi sao?
Khi tôi cự lại, bầu không khí nguy hiểm quanh Achille tự nhiên lại dịu đi một chút.
....Huh? Mặc dù tôi vừa mới cự lại anh ta?
Mặc dù lẽ ra trong lời nói của tôi nãy giờ đâu có từ nào để xoa dịu cơn giận của anh ấy.
Hay nói ngược lại, bởi vì tôi đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu cơn giận vừa tăng lên của anh ấy vì dám cự lại, tự nhiên thấy nó hụt hẫng sao đó.
Chuyện này cực kỳ đáng ngại.
“Camille.”
“Cch-, ch-ch-chuyện gì vậy…?”
Tôi hỏi, trong khi co rúm người lại. Những lúc thế này, vị hôn phu không thể hiểu nổi của tôi thường cực kỳ đáng sợ.
“Có khi nào… là bởi vì em ghen với mấy cô gái đó?”
“Eh-...”
Tôi ngước lên nhìn Achille, đơ như cây cơ.
“Hmmmm, vậy ra là em ghen à.”
Achille đang tự lầm bầm một mình. Có vẻ như hào quang đen tối của anh ta đang lui dần.
Vừa phải trải nghiệm nó một cách sát nút như vậy rất là kinh khủng, nên cảm giác khá là yên tâm.
Như thể biểu cảm của anh ấy từ nãy tới giờ chỉ giả, một nụ cười lướt qua gương mặt anh ấy.
ANh ấy đang cười, không… Chính xác là anh ta đang cười nhạo.
“Mn?”
“Em dễ thương quá, Camille. Em nghĩ rằng anh sẽ bị mấy cô gái đó cướp đi sao?”
“D-, Dễ thương?”
Anh ta vừa nói cái gì vậy…?
Từ khi còn nhỏ, anh ta luôn gọi tôi như kiểu “xúi quẩy” hay là “con đần” hay là “vụng về” vô số lần, nhưng anh ta chưa bao giờ nói mấy lời kiểu như “dễ thương”.
Tự nhiên bất ngờ được gọi như vậy, nó khá là sốc.
“L-, L-L-L-L-Làm như em-, a-… a-, aym-!”
Không được rồi, khi tôi cố gắng phản đối, tôi lại bị vấp và không thể nói như ý mình muốn được.
Nhìn thấy vậy, vai Achille run lên vì cười. Dám cười người ta đang trong cơn bối rối như vậy, anh ấy đúng là tồi tệ mà!
“Achille, anh là đồ ngốc!”
Bởi vì mặt anh ta đang ở ngay đây, tôi quyết định sẽ giải quyết mọi việc với một cái chặt lên đầu anh ta.
“Ahahahahaha, xin lỗi Camille.”
Anh ta vẫn còn cười sặc sụa… Một lần nữa! Tôi giơ tay lên và sẵn sàng để giải quyết với cú đánh lên đỉnh đầu, nhưng tay tôi lại bị bắt lấy, và tôi bị kéo xuống về phía Achille.
“Làm ơn nhẹ nhàng với người bệnh một chút đi!”
“Không phải em chỉ bị say thôi sao, Camille?”
Cứ vậy, tôi bị ôm chặt trong vòng tay của Achille.
“Em không cần phải lo. Anh không hề có ý định thay đổi suy nghĩ hướng về bất cứ ai trong số mấy cô con gái quý tộc đó đâu, em biết không?”
Tôi biết mà. Tôi ít nhất cũng biết rằng Achille không phải là kiểu như mấy gã tào lao hay làm chuyện như vậy. Nhưng khi tôi thấy anh ấy tán gẫu vui vẻ với những cô gái đó, tôi tự nhiên cảm thấy rất bực tức.
Nhưng mặt đối mặt thế này mà đi nói cho anh ấy nghe điều đó, thực sự xấu hổ lắm đó.
*
→ Nói cho anh ấy nghe một cách thành thật.
→ Diễn cứng. [note12579]
*
Đó là tại sao mà tôi phun ra những lời mà tôi không thực sự muốn nói.
“Em không thực sự lo lắng hay gì đâu. Dù sao thì em cũng không quan tâm.”
Bất ngờ, hào quang đen tối của Achille lại bùng phát.
Thôi chết, có phải lời nhận xét của tôi vừa mới động chạm Achille sai cách?
“Dù sao thì cũng không quan tâm… huh…?”
“Hii-...”
Tôi cứng người. Có vẻ như anh ấy không mấy vui vẻ khi nghe câu “dù sao thì cũng không quan tâm.”
Tôi muốn tạo khoảng cách giữa hai đứa, nhưng vì tôi đang bị ôm và kiềm chế, nên chuyện đó là không thể rồi.
“Em không quan tâm gì tới một người như anh, đúng không? Đó là tại sao em lại sẽ đi theo một gã nào đó khác khi hai người có dịp ở riêng?”
“Không-... Không phải vậy.”
Thôi chết, thôi chếttttt. Cuộc nói chuyện của chúng tôi lại bị đưa về điểm này rồi. Cứ thế này chẳng phải nó sẽ lại kết thúc với một bài giảng khác nữa sao?
Từ lâu trước đây rồi, thỉnh thoảng tôi lại bị ăn một bài giảng của anh ấy, nhưng mấy bài giảng của Achille, lúc mà tôi không có cửa để cãi lại thì cực kỳ đáng sợ, và tôi lại rất tệ trong việc xử lý chúng.
“Anh tự hỏi là có khi nào do anh quá nhút nhát… Tới mức mà em dám nói những điều như vậy với anh, thì…”
“Eh-? Em đâu có nghĩ anh quá nhút nhát hay gì đâ-...”
“Không, không sai vào đâu được. Ngay lúc này, lựa chọn tốt nhất là tạo cho em một ấn tượng mạnh mẽ, đúng không? Để em sẽ không bao giờ dám nói câu “dù sao thì em cũng không quan tâm” một lần nào nữa.”
Achille, mắt anh, nó đáng sợ lắm đó, anh biết không…
Tôi đang run lên vì sợ. Dù là Dominique hay rồng thì cũng không có cửa mà so sánh. Nếu hỏi trên thế giới này, thứ gì mà tôi sợ nhất, thì đó hẳn phải là anh ấy rồi…
“Kh-kh-, Không cần đâu mà!”
Không thèm nghe lời tôi, với vị trí của tôi vẫn còn nằm trên giường, Achille chồm lên người tôi.
Tay anh ấy đặt lên váy tôi.
“Cho-... Achille, chúng ta không thể làm chuyện này trước khi cưới được đâu, anh biết mà! Và mấy chuyện kiểu này chỉ nên làm cùng nhau bên dưới ánh trăng thôi, được chứ?”
“...”
Cứ cái đà này, tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, theo nhiều nghĩa luôn.
Chỉ bởi vì lời nói vô ý của tôi, tôi đã vô tình bật một cái “công tắc” nào đó của Achille lên; bằng tất cả tinh thần và sức mạnh bản thân, tôi đang vô cùng hối hận.
-----------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------
Author’s Note:
Vừa rồi là chuyện xảy ra trong một vũ trụ song song nào đó. (cười)
Nó chắc chắn không liên quan gì tới cốt truyện chính.