Otome Game no Burikko Akuyaku Onna wa Mahou Otaku ni Natta

chương 22: năm nhất học kỳ một – j of hearts – dinh thự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự cố Điện Hạ Royce bị bắt cóc đại khái thì cũng được xem như là đã kết thúc, và chúng tôi hộ tống ngài ấy về lại cung điện.

Chúng tôi ngồi trên vài cỗ xe khác nhau.

Vốn dĩ sẽ nhanh hơn nếu chúng tôi cưỡi chổi bay trên trời, nhưng do có rất nhiều hiệp sĩ không thể sử dụng ma thuật nên là cuối cùng chúng tôi đi bằng đường bộ. Có vẻ tất cả hiệp sĩ đều đã thúc ngựa của họ phi nước đại để tới đây. Có lẽ khá là gấp rút.

Bởi vì những cận vệ hộ tống Điện Hạ trong chuyến đi về này đều toàn là hiệp sĩ chuyên nghiệp, nên cả Camille và tôi đều bị miễn nhiệm.

Do mấy tay hiệp sĩ vốn có lòng tự trọng rất cao, họ sẽ không thể giao lại việc hộ tống cho chúng tôi, những đứa nhóc không khác gì hơn ngoài việc là bạn cùng chơi của Điện Hạ.

Thậm chí là ngay trong nội bộ nhóm hiệp sĩ, họ vẫn luôn luôn đấu đá lẫn nhau để giành được vị trí tốt hơn, nên tôi đoán là cũng chẳng còn cách nào khác. Miễn là không có thương tổn nào xảy ra đối với Điện Hạ, thì với tôi sao cũng được, nhưng tôi lại có một chút lo lắng.

Chưa nói tới việc hợp tác với nhau, mấy tay hiệp sĩ này lại đang ghìm chân nhau lại... Thật đáng buồn khi họ không đi theo hướng mà mỗi người trong số họ sẽ cố gắng để tăng cường lẫn nhau.

Khi nói về vị trí quản lý của tôi, tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ không dính phải mấy cuộc tranh cãi vô nghĩa như thế này.

Camille và tôi đang ngồi trên cùng một cỗ xe.

Bá Tước Tito và con gái hắn đang bị nhốt trong những cỗ xe dành cho tù nhân.

Những cỗ xe này được mượn từ mấy nhà quý tộc ở xung quanh. Do việc mang theo mấy cỗ xe đi suốt quãng đường từ lâu đài tới đây sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Camille đang bắt đầu gật gù trên ghế đối diện tôi. Nàng ấy trông có vẻ như sẽ chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.

Chúng tôi đã được phép lái xe ngựa, nhưng nói một cách chính xác thì chúng tôi đang mượn lấy một cỗ xe. Để Camille lái xe trong tình trạng như thế thì quả thật là quá nguy hiểm.

"Uuu...n"

Trong khi rên rỉ vì lý do gì đó, Camille đang đấu tranh một cách dữ dội để giữ cho hai mắt không nhắm lại.

Có thể nói là do nàng ấy đang cố gắng để không ngủ cho tới khi biết được Royce-sama đã về tới lâu đài một cách an toàn. Xét theo khía cạnh đó thì nàng ấy vốn đã là một người tận tâm kể từ lâu lắm rồi.

Chẳng còn cách nào khác, tôi quyết định nói chuyện với Camille. Nếu tôi trò chuyện với nàng, có thể nàng ấy sẽ tỉnh ngủ.

"Trong suốt những sự kiện lần này, tớ đã có suy nghĩ."

"Nn... Nghĩ gì?"

Có vẻ như ý thức của Camille đã quay lại một chút.

"Camille, cậu tiêu thụ nhiều quá."

Nàng ấy tỉnh ngủ hoàn toàn sau khi nghe những lời đó.

"Hẳn là khả năng chuyển hóa của cái cơ thể này khá tệ, và tớ ngay lập tức cảm thấy đói nữa rồi này, nhưng đổi lại tớ sẽ không bao giờ lo chuyện bị bé-"

... Nói ra câu "cái cơ thể này", làm cứ như nàng ấy đang nói về vấn đề của một người nào đó vậy.

"Không phải chuyện đó, Camille, tớ đang nói về ma lực của cậu. Tớ đã suy nghĩ việc này khi tớ có cơ hội nhìn gần, khi cậu dùng ma thuật, cậu luôn xài nhiều hơn mức cần thiết và nó dẫn tới việc phí phạm rất nhiều mana. Cứ như vậy, rồi cậu sẽ lại trải qua tình trạng cạn kiệt mana lần nữa đấy, cậu hiểu không?"

"Uuu..."

Tại dinh thự Bá Tước, tôi đã bị thương trong lúc cứu Camille khi nàng phạm sai lầm.

Thấy vậy, Camille đã liên tục dùng ma thuật phục hồi trước mắt tôi, nhưng... dù cho nàng ấy có rất nhiều ma lực, đi kèm với đó lại là việc quá sức lãng phí trong quá trình phóng thích ma lực. Và kết quả, nàng ấy bị cạn kiệt mana.

Mặc dù nàng ấy bình thường sẽ có thể dùng nhiều ma thuật hơn, việc không thể dùng hết sức mạnh tối đa chỉ bởi vì hết ma lực khi gặp chuyện, là việc rất đáng tiếc.

"Tớ sẽ cố cẩn thận hết sức. Dù sao thì tớ cũng không thể dùng ma thuật hiệu quả như cái cách mà cậu dùng được, Achille..."

Nó không phải là cậu không thể, mà bực mình ở chỗ là cậu chỉ đơn giản là không chịu làm, đúng chưa?

Camille rất là qua loa gần như trong tất cả mọi việc. Bạn có thể thấy nó qua cách mà nàng ấy dùng ma thuật.

Không thèm để tâm tính toán tới lượng ma lực, và cứ thế bắn ra những đòn ma thuật cỡ lớn hết lần này tới lần khác.

"Mặc dù kiến thức về ma thuật và kỹ thuật của cậu vốn vượt xa trên bất cứ ai, cái cách mà cậu dùng ma lực thì lại nguyên sơ quá, nên nó thực sự rất là phí, đúng không?"

Camille làm một vẻ mặt đăm chiêu.

"Nhân tiện thì, không có mẹo nào để dùng ma lực một cách hiệu quả hơn hay sao?"

Đây cũng chính là trong những thói quen của Camille. Nàng ấy luôn ngay lập tức bắt đầu tìm tới những phương cách tiện lợi.

Cái việc mà cố gắng đạt hiệu quả tối đa trong khi bỏ ra nỗ lực tối thiểu cũng có thể xem là ý tưởng tốt, nhưng khi nói tới cô nàng này, động lực lớn nhất của nàng ấy chỉ bởi vì là nàng ấy lười.

Thiệt đúng là hết thuốc chữa mà, nhỉ…

"Nó không có khó đâu, cậu biết không? Hay để tớ chỉ cậu nhỉ?"

"Như vậy được chứ?"

Đây hẳn là vô tình thôi, nhưng khi mà Camille nhìn tôi với cặp mắt lấp lánh đó, nó dễ thương đến chết mất.

Tuy nhiên, tôi sẽ không để bị cuốn trôi bởi điều đó đâu. Khi chủ đề câu chuyện mà dính tới ma thuật thì nàng ta sẽ luôn làm cái gương mặt đó. Tôi phải kiềm chế bản thân.

"Dĩ nhiên. Cậu lúc nào cũng dạy tớ ma thuật rồi mà."

Lý do mà tôi có thể tiến bộ trong ma thuật một cách nhanh chóng không chỉ đơn giản là do cha truyền dạy. Mà bởi vì Camille luôn luôn giới thiệu những cách thức và những phép thuật cải tiến độc nhất trước mắt tôi.

Và bởi vì nàng ấy luôn truyền đạt lại những kiến thức đó cho Điện Hạ và tôi một cách vui vẻ mà không chút miễn cưỡng nào..

"Nhưng đổi lại thì cũng cậu cũng đã giúp tớ với mấy bài học ở trường rồi, đúng không?"

Chuyện đó thì không hơn gì một thực tế là nếu tôi để nàng ấy một mình, nàng ấy sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi học, nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc tôi phải dạy cho nàng ta.

Quả nhiên là, với việc con gái một Hầu Tước mà lại học dốt thì sẽ rất là khó coi, đúng không? Hay ít ra thì đó là những gì tôi nghĩ, nên tôi quyết định xía mũi vào và cuối cùng là tôi kết thúc như tình hình hiện tại, mắc kẹt với cái nhiệm vụ đóng vai gia sư riêng cho nàng ấy. Cũng có một phần sự thật rằng đây là lý do chính đáng để được ở gần nàng ấy, nên suy cho cùng thì tôi ổn.

Lần này, chắc là sẽ ổn nếu xem việc kiểm soát mana là một phần của bài học. Camille vốn chỉ hết lòng tiếp thu những nội dung như thế này.

"Vậy thì, chúng ta sẽ thêm việc này vào danh sách bài học. Tớ lo lắm. Khi nhận ra rằng trong khi tớ không hề hay biết gì cả, cậu thậm chí đã dấn thân vào Ma Thuật Cấm... Nó giống như cảm giác rồi một ngày nào đó, cậu sẽ làm chuyện gì đó và rồi cậu không thể quay lại được nữa..."

Tôi thực sự lo lắng việc đó.

Trước khi tôi nhận ra, ở một xó xỉnh nào đó, Camille đã bắt đầu tích lũy kiến thức về Ma Thuật Cấm.

Nàng ấy hẳn là đã tự mình đột nhập vào kho lưu trữ của cung điện hoàng gia hay nơi nào đó tương tự.

Thậm chí nếu cánh cửa có được khóa cẩn thận với những loại ma thuật khó bị phá giải, thì nàng ấy, một chuyên gia bẻ khóa vẫn hoàn toàn có thể phá nó một cách dễ dàng. Cái hành động đó đã trở thành sự thúc đẩy to lớn để nàng ấy cứ hết mở rồi lại đóng những cánh cửa trong cung điện hoàng gia và ra vào nhiều nơi khác một cách tùy tiện.

Kể từ giờ, tôi chắc chắn phải để mắt đến nàng ấy, nếu không thì...

Có vẻ như Điện Hạ sẽ cho phép nàng ấy vào trong kho lưu trữ cấm, nhưng nếu nàng ấy đi, tôi cũng sẽ đi theo.

Camille luôn luôn, lúc nào cũng làm bất thứ gì nàng ấy thích khi nàng ấy ở những nơi vắng người…

"... Hahh."

Quá mệt mỏi với mớ cảm xúc một chiều này, tôi cuối cùng cũng muốn xả hơi một chút.

Nên tôi quyết định là sẽ trêu chọc Camille một chút. Tới giờ thì nàng ấy đã cho tôi thấy hàng tấn những phản ứng thú vị nên nàng ấy là một đối tượng rất đáng để trêu chọc.

"Vậy, Camille. Khi nào thì tớ sẽ nhận được câu trả lời cho lời tỏ tình của tớ? Tớ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi suốt rồi, nhưng mà..."

Tôi chuyển qua ngồi cùng bên với nàng ấy.

"Fue-?"

...Cái âm thanh ngớ ngẩn đó là sao vậy chứ? Cứ vậy, Camille chìm vào suy nghĩ về điều gì đó.

"...Camille, cậu lại đang mơ màng đấy à? Cậu tính giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra hả?"

"Không mà, nhưng ý tớ là, dù sao thì tớ cũng là hôn thê của cậu rồi, nên chẳng phải cái cuộc trò chuyện kiểu đó giờ vốn không còn cần thiết nữa hay sao? Hay đại khái thì tớ đang nghĩ thế."

Tôi tự hỏi là đối với Camille, chỉ cần cái danh hiệu "đã đính hôn" là đủ, và cảm xúc của cả hai thì có sao cũng được.

"Mặc dù tớ đã bày tỏ với cậu cảm xúc của tớ? Ý cậu là cậu vẫn ổn với một cuộc hôn nhân không tình yêu hay sao?"

Tôi biết một cuộc hôn nhân chính trị thì nó sẽ thành ra như thế nào. Cha mẹ tôi đây chính là ví dụ.

Mẹ kế của tôi sinh con chỉ bởi vì nghĩa vụ, và tuyệt vọng làm mọi cách để đưa con của bà ta lên làm trưởng tộc.

Cha tôi, trở nên không thể chịu nổi kiểu người phụ nữ như vậy, cảm thấy ở gần bà ta quá bức bối, nên đã ra ngoài tìm kiếm tình yêu. Liệu sẽ ổn chăng nếu chúng tôi cũng trở nên như vậy?

"Không, như tớ vừa nói, nó không phải là, umm..."

...Đây là Camille mà, nên hẳn là có khả năng cao là nàng ấy chỉ đơn giản là chẳng hề suy nghĩ gì cả.

Hay đúng hơn thì đó có khi mới là câu trả lời đúng.

...Cái này là gieo nhân nào gặt quả nấy phải không?

Bởi vì Camille lớn lên, và hình ảnh của nàng ấy cũng thay đổi theo, tôi đã hốt hoảng dùng cái danh "cặp đôi đã đính hôn" để giữ nàng ấy ở trong tầm kiểm soát.

Trong khi bỏ lại hết cảm xúc của nàng ở phía sau...

Tôi chắc đây là cái giá cho việc đó.

"Thành thật mà nói thì tớ hối hận khi đã làm rối tung thứ tự lên. Tớ không hề hối hận việc đính hôn với cậu, Camille, nhưng phải đảm bảo cảm xúc của cậu trước tiên mới là thứ tự đúng, nhỉ?"

"Achille..."

Đôi mắt màu mâm xôi của nàng ấy mở to.

"Nếu cậu cứ giữ im lặng, tớ có thể sẽ hiểu nhầm sự việc theo hướng có lợi cho tớ đấy, cậu biết không?"

"Hiểu nhầm?"

"Ý tớ là, kể cả những lúc mà tớ ôm cậu hay hôn cậu, cậu không hề phản kháng gì cả, đúng không?"

"...Ch-,uyện-"

Thành thật thì tôi đã nghĩ rằng tôi có cơ hội.

Dù sao thì dạo gần đây Camille cũng có những hành động rụt rè và bối rối khi ở gần tôi. Hành vi của nàng ấy giờ giống như những cô con gái quý tộc cùng tuổi thông thường.

Tôi hẳn là đã được nàng ấy xem như một đối tượng khác giới.

"N-n-n-nếu tớ nói thẳng là tớ từ chối lời tỏ tình của cậu, cậu sẽ làm gì?"

Giọng Camille trở nên kích động và chói tai.

Việc nàng ấy để cho sự lo âu của mình lộ ra như thế thật là đáng yêu mà, và cũng thật yên tâm khi tôi không cần phải cố đọc xem nàng ấy thực sự nghĩ gì như đối với những người khác.

"Vậy thì tớ chỉ việc tiếp tục dồn thêm nhiều nỗ lực vào nữa cho tới khi cậu đổ tớ. Tớ đã chờ cậu suốt mười năm rồi, nên nếu có phải chờ thêm một lúc nữa cũng không thành vấn đề, đúng không?"

Nhưng mà, tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi, nên tôi cũng bắt đầu muốn được đáp trả... Đó là điều mà tôi thực sự đang nghĩ.

Mặt Camille chuyển màu đỏ tươi.

"V-, vậy cậu sẽ làm gì nếu tớ đồng ý?"

"Thế thì nó có nghĩa là chúng ta thích lẫn nhau. Chúng ta sẽ công khai hành xử như những cặp tình nhân."

"Tớ...có...thích cậu...không nhỉ?"

...Đó là chuyện mà cậu muốn hỏi tớ hay sao? Sẽ ổn chứ nếu tôi cố tình hiểu câu hỏi đó như một lời xác nhận?

"...Dù cậu có hỏi tớ thì tớ cũng không biết phải trả lời làm sao đâu, cậu biết không."

Camille trông có vẻ đang rất băn khoăn về chuyện đó. Biểu cảm của nàng ấy cứ thay đổi liên tục, nên tôi có thể nhìn ngắm nàng mà không biết chán.

Tôi tự hỏi là liệu sẽ tới cái ngày mà nàng yêu tôi...

Tôi cảm thấy bằng cách này hay cách khác thì tôi vẫn có cơ hội, nhưng mà có vẻ nó vẫn còn quá sớm đối với một Camille giờ vẫn còn như con nít. Liệu chuyện này sẽ cần thêm thời gian...?

Trong khi tôi đang lo lắng, tôi bắt gặp ánh mắt của Camille, lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách bất ngờ.

Hình như nàng có điều muốn nói.

"Có chuyện gì à?"

"Ah, Achille... Um, này nhé,"

"Mn?"

"C-, cậu thấy đấy. Umm, chuyện dó... ermmmm..."

Trong khi bồn chồn, Camille bắt đầu nhìn vào khoảng không.

Lời mào đầu của nàng ấy dài quá, nhưng bởi vì nàng ấy đang cố gắng hết sức, tôi sẽ ngồi yên và nhìn ngắm nàng ấy.

"T-, tớ cũng...có lẽ thích cậu. Nó bất ngờ khi cậu ôm tớ, nhưng dù sao thì tớ cũng không thực sự ghét nó."

Giọng nàng nhỏ dần về cuối câu, nhưng tôi vẫn nghe được hết.

"Camille..."

Nếu trong khi cậu đang nói chuyện với tớ mà lại đảo mắt đi chỗ khác như thế, cậu sẽ đánh mất sự tin tưởng đấy cậu biết không...

Nhưng mà chúng tôi đã biết nhau bao nhiêu năm trời rồi nên tôi hiểu rằng nàng ấy chỉ là đang xấu hổ muốn chui xuống đất mà thôi.

Cái người mà có thể hiểu được điều này, chắc chỉ có... Điện Hạ và tôi.

"Tớ nói rồi, được chưa!? Tớ đã trả lời đàng hoàng rồi, được chưa!?"

"Có vẻ vậy."

"Vậy thì, cuộc nói chuyện này kết th-..."

"Vậy thì, chúng ta công khai chuyện yêu đương lẫn nhau, ha!"

Mặc dù mức độ hào hứng của chúng tôi khác nhau, nhưng chúng tôi có thể xử lý chuyện đó từng bước một...

Và, tôi không hề có ý định sẽ để cuộc nói chuyện này kết thúc như vậy.

Dù sao thì tôi cuối cùng cũng đã có cơ hội để nghe những lời mà tôi luôn khao khát được nghe từ miệng Camille.

"Cậu, thích tớ?"

"Như tớ đã nói, tớ đã nói rồi mà, đúng chưa!?"

"Cậu có thích tớ không?"

"...Tớ, Tớ thích cậu."

Nàng ấy lại đảo mắt đi hết cỡ như mọi lần, nhưng gương mặt nàng giờ đã đỏ như bạch tuộc luộc, nên hẳn là đang nói ra điều này bằng cả tấm lòng.

"Vậy thì, chúng ta có thể hôn chứ?"

"GUFUO-! Geho, gohoh-" *ho sặc sụa*

Thế quái nào mà nàng ấy lại bị sặc vậy?

...Vì là Camille nên chắc tôi cũng đành chịu, nhỉ? Thiệt tình đó, nàng ấy đúng là chuyên gia phá bầu không khí.

Mà, tôi yêu cái tính đó của Camille, nên tôi không dễ gì lại lùi bước chỉ với vài cái ho.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận nàng ấy dù cho nàng ấy có ra sao. Dù sao thì cũng đã mười năm rồi mà.

Bước đi đầu tiên của tớ sẽ là...giả vờ như cái ho đó có nghĩa là 'được' đấy, cậu biết không.

"Hiểu rồi, hiểu rồi. Ý là được chứ gì. Vậy thì, tớ sẽ không ngại đâu."

"GEHO, GEHO-! Eh? Achille, tớ chưa có nói gì he-... Nnnnnnnnn-!"

Mặc dù miệng nàng nói quá trời nói, nhưng khi tôi thực sự hôn nàng, nàng trở nên ngoan ngoãn. Nàng ấy nói rằng đó là do bị đơ vì bất ngờ. Thật sự không có một sự phản kháng nào cả.

Dù sao thì, khi nói tới nàng ấy, nếu nàng ấy thực sự không thích điều đó, thì đừng nói chuyện chống trả, nàng ấy thậm chí sẽ còn cày tung mọi thứ lên bằng ma thuật nữa kìa.

"Nn, Camille... dễ thương quá."

"Hyaa-...! Nn-, Achille."

Ngay lúc này, không còn ai khác ngoài tôi và Camille ở trong cỗ xe này, và Điện Hạ, chuyên gia nghe lén thì đã bị đặt dưới sự giám sát chặt chẽ nên chẳng thể nào nhúc nhích đi đâu.

Với tốc độ của cỗ xe như thế này, chúng tôi có thể sẽ về tới lâu đài vào đâu đó khoảng trưa mai, nhỉ?

Hỡi những hiệp sĩ đã đến đây để đón Điện Hạ, làm tốt lắm!

------------------------------------------------------

------------------------------------------------------

Translator’s Note:

Chúc mừng 2 anh chị đã xác định với nhau,

Còn giờ thì tới lúc trans ngồi đây đau đầu.

Không lẽ giờ cứ tiếp tục tớ tớ cậu cậu?

Kiểu đó thì an toàn nhưng lại chẳng đâu vào đâu.

*

Xưng hô kiểu chàng-em nàng-ta thì đọc nổi cả gai ốc.

Vốn có phù hợp với mô típ bạn thuở nhỏ đâu.

Nhờ các bạn đi qua góp giúp cho một ý.

Xưng hô giữa anh chị nên thế nào kể từ nay về sau.

Truyện Chữ Hay