“Hayato-kun♪”
Buổi tối, Aina đang nằm trên giường mỉm cười hạnh phúc.
Và rồi, tôi tìm tới Aina, tìm kiếm hơi ấm từ cô ấy. Tôi đưa tay ra như thể không bao giờ muốn cô ấy để tôi đi, như muốn được bao bọc trong hơi ấm này.
“Dữ dội thật đấy.”
“…Aina-san?”
“Ahaha, xin lỗi xin lỗi ♪”
Aina lè lưỡi đảo mắt xin lỗi với vẻ cứng nhắc.
Để tránh hiểu nhầm, mọi chuyện tiếp diễn vẫn chưa phát triển tới mức đó. Mặc dù chúng tôi đã đạt tới cực hạn của lý trí, nhưng cả hai đã cố gắng xoay sở được chỉ bằng việc ôm lấy cơ thể nhau.
Tự nói là vậy, nhưng tôi nghĩ tôi đã kìm lại rất tốt.
Nhưng, sự cố ấy khiến tôi một lần nữa nhận ra. Tôi không bao giờ có thể buông bỏ hơi ấm của họ nữa. Thường thì họ sẽ quay trở về nhà sau khi xong bữa tối, nhưng tôi lại không muốn họ rời đi, tôi không muốn họ rời xa tôi.
“Tớ hạnh phúc lắm. Hayato-kun không muốn tớ về nhà. Tớ thực sự hạnh phúc lắm.”
“…Xin lỗi vì hơi đường đột nhé.”
“Đừng xin lỗi. Tớ cũng muốn vậy mà…cậu cũng để ý rồi đúng không?”
“Aah…Để mà nói thì, sao cậu lại có tình cảm với một đứa như tớ vậy.”
Tôi biết rõ cảm xúc của Aina lẫn Arisa. Aina cũng từng nói Sakuna-san cũng đang có tình cảm mập mờ với tôi, tôi thấy rất khó tin, nhưng nếu bình tĩnh suy xét cảm xúc hỗn độn trong đôi mắt đó, tôi có thể hiểu ngay.
“Tớ ――”
Tôi không biết mình nên làm gì, vừa định ậm ừ thì chuông reo.
Hiện đã là ban đêm, nhưng cũng chỉ mới trôi qua một thời gian sau bữa tối. Tôi không biết đó là ai, Aina đã trả lời thay.
“Là chị tớ gọi đó. Hình như hôm nay mẹ đi công tác không về được.”
“Ra…là vậy.”
Cơ mà, Arisa tới đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này à.
Ngay lập tức, sự thiếu kiên nhẫn của tôi hiện rõ trên khuôn mặt, Aina khúc khích, kêu tôi lo lắng thái quá. Tôi đi tới cửa chính với Aina.
“Chào buổi tối Hayato-kun…còn Aina em…”
“Ehehe, bằng chứng hạnh phúc đó~♪”
Arisa chuyển mắt từ tôi sang Aina, mở to kinh ngạc. Lý do rất đơn giản: quần áo của Aina. Do cô ấy đột ngột đòi ở lại qua đêm nên không có quần áo để thay, và thứ cô ấy đang mặc bây giờ là chiếc áo đồng phục thể dục tôi mặc ở trường.
“Chị đem quần áo để thay tới cho em rồi, cơ mà nhìn qua thì, chắc là em không cần tới đâu nhỉ.”
“Ừm!”
“…Ah.”
Tôi gượng cười cùng tiếng thở dài của Arisa.
Trời bên ngoài lạnh, tôi mời Arisa vào nhà và cả ba đi thẳng lên phòng tôi. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau trong phòng tôi thế này.
Tôi chuẩn bị trà nóng, ba người ngồi quanh một cái bàn.
“Phòng của Hayato-kun, thực sự khiến tim em loạn nhịp.”
“Phải không~? Hạnh phúc quá phải không nè.”
“Ahaha…”
Nếu hạnh phúc tới vậy thì cả hai tới đây lúc nào cũng được…Tôi định nói điều đó, lần nữa hướng mắt về hai người họ. Hình bóng tôi phản chiếu trong nhãn sắc khác biệt nhưng tuyệt đẹp của hai người họ. Cả hai người đang chờ lời tôi nói. Để Aina qua một bên, có lẽ Arisa biết chính xác tôi sẽ định nói những gì.
“Hai cậu…nghĩ gì về tớ?”
Đây là lần xác nhận cuối cùng, theo một nghĩa nào đó, chính là triệt đi đường thoát của bản thân.
“Em yêu anh. Em muốn hỗ trợ anh như người đàn ông của đời em.”
“Em yêu anh. Yêu anh nhiều tới mức muốn có con với anh ngay bây giờ.” [note50159]
Tôi cảm nhận những từ “Em yêu anh” mà họ trao cho tôi, nhưng tất cả như mất hút sau tuyên bố muốn có con của Aina. Có lẽ do muốn giảm bớt căng thẳng nên cô ấy mới nói vậy, nhưng tôi thực sự thấy cô rất nghiêm túc.
Nhưng mà, giờ kỳ vọng của tôi đã chuyển thành chắc chắn.
“….Ra vậy…ra vậy…”
Bản thân việc hai người họ nói thích tôi, khiến tôi thực sự hạnh phúc. Nhưng…cho tới lúc này, vẫn còn một giọng nói thì thầm trong tôi, đừng quá coi trọng nó. Giọng nói luôn vang vọng bên tôi, rằng tất cả đều chỉ là phát sinh từ sự cố trước kia.
“…Tớ.”
Tôi không biết trả lời như thế nào mới là đúng.
“Nè Hayato-kun, anh không phiền lắng nghe bọn em nói một chút chứ?”
“Unun. Em gọi nee-san tới đây là vì vậy đó.”
“Nói…?”
Hai người họ gật đầu và bắt đầu kể…từ lần gặp gỡ đó cho tới hiện tại.
“Trước hết thì, em yêu Hayato-kun. Em yêu anh quá nhiều, mục đích sống của em là hỗ trợ anh. Nếu anh nói em không còn cần thiết nữa, em có lẽ sẽ lặng lẽ mà chết đi, em nghĩ về anh nhiều như vậy đấy.”
“Em cũng sẽ nói lại, em yêu Hayato-kun. Em muốn trao đi tất cả những gì mình có, muốn sinh con cho Hayato-kun và gây dựng nên một gia đình hạnh phúc, em chỉ muốn được Hayato-kun yêu thương…Em yêu Hayato-kun nhiều lắm, nên lúc nào cũng chỉ nghĩ được về anh thôi.”
Lời nói của họ thực sự tràn đầy tình yêu.
Nhưng sức công phá của những con chữ này ập vào tôi quá khủng khiếp, não bộ của tôi không thể nào xử lý nổi. Hai người họ khúc khích, còn tôi thì chết lặng, rồi họ di chuyển qua hai bên.
Arisa nắm lấy tay tôi.
“Lúc đó, anh xuất hiện trước mắt những kẻ đã chuẩn bị từ bỏ mọi thứ như chúng em. Phải chăng sự kiện đó đã gắn kết chúng ta…Anh không nghĩ vậy sao?””
“……”
Trúng tâm luôn.
“Em chắc chắn là như vậy”, Arisa tiếp tục lẩm bẩm.
“Để mà nói thì, có thể đó không phải là một sai lầm. Em, Aina và thậm chí là cả mẹ chúng em, đều bị mắc kẹt trong ký ức về sự cố đó. Bởi em đã say đắm anh, ân nhân của chúng em, cảm xúc ấy em không thể ngăn lại được.”
Aina tiếp lời Arisa.
“Đúng vậy đó. Kể từ thời khắc ấy, chúng em đã yêu Hayato-kun không thể nào kiểm soát nổi. Em khao khát Hayato-kun, em khao khát Hayato-kun yêu em…Em muốn mang thai đứa con của Hayato-kun, khó lắm nhỉ?”
“À chuyện đó…”
Muốn mang thai…nên đáp lại kiểu gì giờ.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Arisa và đỏ của Aina, tôi vẫn không thể cử động được miệng mình. Aina đặt ngón tay lên má tôi, thì thầm vào tai để tôi bình tĩnh lại. Cùng với đó, hơi thở của cô ấy phả vào tai tôi khơi dậy thứ cảm giác râm ran kỳ lạ chạy dọc sống lưng.
“Khi Hayato-kun tới nhà bọn em, anh đã kể về gia cảnh bản thân có đúng không? Chúng em biết anh, cứu tinh của chúng em, thực sự đang phải gánh vác nỗi buồn sâu thẳm trong tâm can. Vậy nên, em muốn chúng em có thể chôn vùi đi nỗi buồn đó, cùng đắm chìm trong tìm yêu mà chúng em dành cho anh.”
“Cứ như thế, Hayato-kun sẽ không bao giờ xa cách bọn em nữa. Thực ra thì, em tin chắc tự tận đáy lòng anh cũng muốn có chúng em. Anh nghĩ sao? Hayato-kun không còn muốn rời xa chúng em nữa có đúng không?”
Tôi gật đầu trước những lời đó.
Đúng như họ nói. Chúng tôi đã trở nên thân thiết sau cuộc gặp gỡ hồi ấy, tôi không muốn rời bỏ bầu không khí mà những cô gái này dành cho tôi. Tôi không muốn một mình nữa…Tôi muốn đắm mình vào lòng tốt và hơi ấm của họ.
“…Tớ…không muốn cô đơn nữa…”
“Vâng. Em biết ạ.”
“Un. Em biết mà.”
Hai người dang tay ôm lấy cánh tay tôi.
Ấm áp quá…tôi muốn chìm sâu xuống đó mãi mãi. Tựa như một đầm lầy mang tên tình yêu, tôi nghĩ tôi sẽ không ngần ngại mà để nó nuốt chửng mình, không chỉ chân, mà tới eo, rồi lên tới cổ, tất cả mọi thứ.
Cả hai tiến gần mặt tôi, hôn lên má tôi.
Không phải tôi sửng sốt hay gì, tôi hiểu những gì vừa xảy ra, và não tôi đang nóng như sôi.
“Cứ như vậy, chúng em cố gắng trói Hayato-kun lại. Trói anh lại bằng xiềng xích tình yêu, để anh không bao giờ rời xa chúng em nữa.”
“Rồi chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Chúng em được lấp đầy, Hayato-kun được lấp đầy và hạnh phúc…Em nghĩ vậy đấy.”
…Ahh…ra là vậy sao…
Những lời được cả hai truyền đạt nghe có chút đáng sợ. Nhưng ngược lại, được những cảm xúc mãnh liệt như vậy hướng tới thực sự tôi rất vui. Tôi nghĩ không chỉ Arisa với Aina, mà cả Sakuna-san cũng sẽ không để tôi yên.
“Nhưng mà nè? Chắc chắn trong chúng ta tồn tại một góc cảm xúc đen tối. Dù là tình yêu, nhưng chúng ta đều biết thứ tình yêu đó quá sức nặng nề.”
“Un. Nhưng không sao cả. Miễn là tất cả còn hạnh phúc, thì không sao cả…”
Lúc đó, Aina lẩm bẩm với Arisa.
“Đúng rồi. Em được hai người bạn của Hayato-kun gọi tới đó.”
“Eh?”
Tại sao lại đề cập tới ‘hai người bạn’ ở đây?
Trước sự ngạc nhiên của tôi, hai người nói.
Hai người đó có ý định gì với Aina và Arisa? Và tôi cũng hiểu được bạn bè nghĩ về tôi nhiều tới mức nào.