“…Thế này…không tốt rồi.”
“~Un…Hayato…kun~”
Giọng nói ngọt ngào của con gái đáp lại lời thì thầm của tôi.
Tôi thức dậy vào buổi sáng, và thứ chào đón tôi đầu tiên là một màu da. Trước mặt tôi là một vật to lớn, mềm mại và đàn hồi…Đúng vậy, tôi tỉnh dậy trước một bầu ngực.
Không, tôi bình tĩnh phân tích tình hình, nhưng vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì nguyên do nào đó mà tôi lại đang ở trong tình cảnh như thế này đây.
“……”
Tôi ở trong phòng của Aina ngày hôm qua, dù khá lo lắng nhưng vẫn ngủ rất nhanh. Tôi đã có thể ngủ ngon lành trong không gian có hai chị em họ nằm cùng, nhưng…bình thường cũng không ai có thể tượng tượng được lúc tỉnh dậy bản thân sẽ như thế nào đâu.
Aina đang ngủ cạnh tôi ở một khoảng cách rất gần, đối mặt với tôi, hai nút cúc trên bộ đồ ngủ của cô đã bung ra. Hôm qua tôi để ý thấy trên ngực cổ có một nốt ruồi, và giờ thì nó hiện diện rất rõ ràng.
Tôi từ từ cố gắng rời khỏi cơ thể Aina, nhưng cô tưởng chừng vẫn còn đang ngủ, ôm lấy tôi vào lòng như không muốn để tôi đi.
“Muga~!?”
“Hehehe~♪”
Có lẽ là do nhầm tôi với cái gối ôm, Aina cứ vừa ngủ vừa ôm chặt tôi. Lớp thịt mềm đè lên người làm tôi không hề đau chút nào.
Giờ làm thế nào để thoát khỏi cảnh tượng này đây? Tôi cố cử động cơ thể một chút, nhưng không tài nào thoát ra nổi bởi cánh tay ôm tôi chặt quá.
“…Làm gì giờ.”
Đừng bỏ cuộc, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Chầm chậm, từ từ, tôi cố gắng luồn ra, nhưng…còn một đợt phục kích từ đằng sau.
“…Suu~…suu~…”
“A-Arisa?”
Nếu Aina đã ôm tôi từ phía đối diện thì Arisa ở đằng sau tôi cũng tồn tại khả năng đó. Bởi vì cả ba đang ngủ xuôi chiều nhau, nên nếu Arisa quay người sang phía tôi thì chuyện này sẽ xảy ra…bình thường chuyện này sao mà xảy ra được chứ!
“Thiên đường hay địa ngục đây.”
Chạm vào mặt tôi là bộ ngực của Aina, cái cảm giác mềm mại đằng sau lưng tôi từ bộ ngực của Arisa, và mùi hương tỏa ra từ cả hai người họ khiến đầu óc tôi trở nên choáng váng. Tôi muốn chửi bản thân đáng lẽ ra nên ngủ lâu hơn chút nữa.
“….?”
“…Ah”
Và rồi, Aina mở mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt tôi từ trong ngực cô, cô chớp mắt. Hãy cho tôi biết bản thân phải làm gì trong tình cảnh này đi, hỡi những danh nhân kia ơi! Tiếng lòng tôi gào thét, và tất nhiên sẽ chẳng ai cứu nổi tôi cả, tôi chỉ có thể đợi chờ màn phán xử sắp diễn ra thôi.
Không biết trong cặp mắt hồng ngọc của Aina trông tôi như thế nào ta, và trái ngược với thâm tâm tôi đang rớt mồ hôi hột thành dòng, Aina lại mỉm cười.
“Chào buổi sáng, Hayato-kun♪”
“…Chào buổi sáng.”
“Ngực tớ, có thoải mái không?”
“……”
Phải biểu lộ như thế nào để đáp lại giờ!?
Tôi ngước lên, nhìn chằm chằm vào Aina, biểu cảm của cô ấy là…Nói thế nào nhỉ, cô ấy nở một nụ cười rất dịu dàng, và bởi vì ở rất gần, nên tôi phải công nhận. Và giờ đang là sáng sớm, chính vì tình thế này mà mấy hiện tượng sinh lý bắt đầu xuất hiện.
“…Ah.”
“……”
Tôi đang ôm cô ấy, không chỉ bằng tay mà cả chân cũng quấn lấy nhau, thế nên vùng tiếp xúc giữa cả hai rất lớn. Cô ấy nhận ra và lui lại một chút, nhưng tôi không thể mở miệng nói câu nào cả, má cô ấy đỏ ửng rồi.
“…Haa~…ưmm~”
Và tôi cảm thấy nhịp thở của Aina dần trở nên nặng nhọc thấy rõ.
Trong tình thế đó, Arisa cuối cùng cũng chịu thức dậy, nhưng tôi vẫn chưa thể thoát ra vì cánh tay của cô vẫn không hề nới lỏng.
“…Ah? Là lưng của Hayato-kun sao?”
“A-Arisa-san?”
“Sao lại có thêm ‘san’ vậy?...Với cả, thế này ngược lại với hôm qua rồi.”
Ngược lại cơ ấy à?
Arisa nhấc thân lên, không biết đã nhận ra vấn đề hay chưa, vẫn tiếp tục nói, còn tôi thì thì xấu hổ muốn chết ra rồi.
“Sao hai người mặt đỏ vậy?”
Mặt cả hai đứa đang rất đỏ.
Ngay khi cảm thấy Arisa đang lại gần để hỏi chuyện, Aina đột nhiên mở miệng.
“Ở gần Hayato-kun thế này, đỏ mặt là đúng rồi. Thôi mà chị, không sao đâu, chị xuống nhà chuẩn bị bữa sáng trước đi!”
“…Hửm? Được rồi. Chị đi trước đây…mà trước tiên thì…”
Arisa cúi xuống và nhìn vào mặt tôi.
“Chào buổi sáng nhé, Hayato-kun.”
“…Chào buổi sáng, Arisa.”
Nụ cười của cô ấy cũng đẹp không thua kém gì Aina.
Arisa cứ thế rời khỏi phòng, Aina và tôi cùng thở dài. Nhưng màn khủng hoảng vẫn chưa kết thúc…Arisa đi rồi, Aina cuối cùng cũng chịu thả tay tôi ra, để tôi đi.
“Xin lỗi cậu vì mọi thứ!!”
Ngay lập tức, tôi cúi dập đầu xuống.
Bị ôm là điều khó có thể tránh khỏi, nhưng những gì xảy ra kế tiếp hoàn toàn là do khả năng chịu đựng yếu kém của tôi. Aina khúc khích nhìn tôi cúi đầu một lúc.
“Tớ không để tâm đâu. Dù sao tớ cũng là người ôm cậu trước mà, lỗi tớ.”
“…Nhưng mà.”
…Không, nếu Aina đã cảm thấy ổn thì hãy kết thúc chủ đề này ở đây thôi.
Một tai nạn cực kỳ thảm họa. Nếu tôi mà không nghĩ vậy thì chắc là chết vì xấu hổ mất, không đùa đâu. Sau một lúc, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, cả tôi và Aina nhìn nhau rồi cười.
“…Ưm…~ua…”
“Aina?”
Để mà nói thì, kể từ lúc Aina thả tôi ra, cô vẫn bọc mình trong tấm nệm, chưa hề ra ngoài. Thấy cơ thể Aina hơi run lên, tôi không khỏi thắc mắc, Arisa quay trở về phòng.
“Hai người, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, xuống đi chứ nhỉ?”
“A-à ừ, tớ biết rồi. Aina?”
“Ưm…Chốc nữa tớ xuống.”
“? Được rồi.”
Arisa và tôi đi xuống phòng khách, tạm biệt Aina. Khi tới nơi, Sakuna-san chào đón tôi, cùng lúc đó, một mùi thơm ngon thoang thoảng trong không khí.
“Chào buổi sáng, Hayato-kun, cháu ngủ ngon chứ?”
“…À, vâng. Cháu ngủ ngon lắm ạ.”
‘Fufu, thế thì tốt.”
Tôi không thích cái ý nghĩ tôi ngủ ngon hơn là do có hai cô gái nằm cạnh mình đâu…Dĩ nhiên, đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Một lúc sau, Aina, trông có vẻ rất sảng khoái, cũng tham gia cùng chúng tôi và dùng bữa.
Cơm trắng, trứng chiên, cá thu nướng, salad và súp miso…rất ngon. Hôm nay là chủ nhật nên không có gì đặc biệt, nhưng sau khi đã được thưởng thức một bữa sáng ngon lành như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình phải chăm chỉ cho tới cùng. Cơ bản thì, tôi chán ngấy bánh mì nướng rồi.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi đã ăn xong, tôi giúp mọi người rửa bát.
Dù Sakuna-san nói không sao cả, nhưng tôi không muốn mắc nợ cô ấy chút nào. Trong lúc rửa bát cùng Sakuna-san, cô ấy đột nhiên nói gì đó.
“Chồng cô cũng hay giúp cô như thế này. Có Hayato-kun ở cạnh làm cô nhớ lại.”
“Thật sao ạ? Cháu cũng thường hay ở nhà giúp mẹ nhiều lắm.”
“Vậy sao…cô có hơi ghen tị với mẹ Hayato-kun rồi đó.”
Vậy sao?
Tôi cũng chỉ mới bắt đầu giúp đỡ mẹ sau khi cha qua đời. Nhưng dù chỉ là một chút giúp đỡ nhỏ nhoi như vậy, mẹ tôi chắc chắn cũng sẽ nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn nhé, Hayato-kun.”
“Cảm ơn nhé, Hayato.”
…Trời ạ, đừng nghĩ về quá khứ vào lúc này chứ.
Aina và Arisa đã quay trở về phòng để thay quần áo, và giờ chỉ còn lại tôi và Sakuna-san ở đây. Ngay sau khi chúng tôi rửa xong bát đĩa, Sakuna-san ôm lấy tôi.
“Sakuna-san?”
“Được mà. Cô đã nói ngày hôm qua rồi, hãy cứ để cô chiều chuộng cháu đi nhé? Cô có thể không trở thành mẹ ruột của cháu được, nhưng cô vẫn có thể chiều chuộng cháu mà.”
Tôi nghĩ chắc là do khuôn mặt của tôi vừa biểu lộ gì rồi.
Đúng là Sakuna-san không phải là mẹ tôi, nhưng…Tôi vẫn cảm nhận được phẩm giá của một người mẹ từ Sakuna-san. Tôi sợ rằng nếu tôi mất cảnh giác, tôi sẽ bị Sakuna-san chiều hư như cô ấy nói với tôi mất.
“Cô sẽ vì Hayato-kun mà làm bất cứ điều gì, nhé?”
“Bất cứ điều gì ạ?”
Trò đùa như thế cũng hay đấy, dù sao thì chúng tôi cũng không có mấy liên kết gì với nhau.
“Bất cứ điều gì. Hãy cứ yêu cầu bất cứ điều gì, cô sẽ làm bằng mọi giá. Cô sẽ chiều chuộng cháu. Cô sẽ khiến cháu tan chảy, Hayato-kun à, bằng tất cả những gì cô có.”
“Eh…”
Tuy nhiên, những lời nói đáp lại như tát thẳng vào mặt tôi.
Sức mạnh trong từng câu chữ cũng vậy…Những lời nói của Sakuna-san thật ngọt nào, sự ngọt ngào nó đi thẳng vào não và ăn mòn lý trí tôi, khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Một sự quyến rũ khác với Arisa và Aina, một cảm giác kích thích ngọt ngào mãnh liệt làm não tôi rung chuyển.
Đôi mắt đen, khác với sắc xanh của Arisa và đỏ của Aina, phản chiếu tôi.
“…Fufu, hãy tử tế với cô nhé. Cô nghĩ chúng ta vẫn còn quan hệ lâu dài trong tương lai đó.”
“Đ-dạ vâng ạ…”
Bộ não tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời, tự hỏi liệu rằng tôi có thể đắm chìm trong con người này dù chỉ là một khoảnh khắc hay không, dù là về chính bản thân mình, nhưng vẫn làm tôi sợ hãi. Tôi sợ chính tôi sẽ gật đầu với yêu cầu đó, yêu cầu bao bọc mọi thứ, nuông chiều tôi.
Rồi cả hai người họ quay trở lại, bốn người chúng tôi lại nói về nhiều thứ khác nhau. Thời gian trôi qua thật nhanh và tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà Shinjo.
-
“…Ha.”
Ngay lúc về tới nhà, tôi thở dài một tiếng.
Thực sự có rất nhiều chuyện đã xảy ra…nhưng cũng có một phần trong tôi cảm thấy nuối tiếc.
“Gặp sau nhé, Hayato-kun?”
“Gặp sau nhé! Và tớ có bất ngờ cho cậu, nhớ đón chờ đó!”
Tôi nghĩ về những gì cô ấy nói với tôi lúc chia tay.
Chắc là cũng chẳng tài nào biết được, cho tới ngày mai.
“…Cứ kiểu như, mình thoát ra được khỏi tấm mạng nhiện ấy nhỉ.”
So sánh như những sợi tơ nhện ngọt ngào quấn lấy…thật thô lỗ đối với họ. Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ như vậy.