Ôsin Nổi Loạn

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lập Hàn cố ý nói như vậy là để Trịnh Kim không đi nhưng ai ngờ tác dụng ngược lại so với dự tính. Tuy khó chịu nhưng cậu vẫn không tỏ ra mặt mà thay vào đó là thái độ điềm nhiên.

Bà chủ nhà thầm quan sát mọi nhân vật. lúc lâu mới lên tiếng:

- Cô cậu biết đường đi không?

Kim Anh lắc đầu. Bà ta tiếp:

- Vậy để tôi đi cùng.

- Vâng.

Bà mau chóng dọn chén đũa trên bàn, vừa lúc Trịnh Kim cũng đi tới.Cả cùng ra ngoài.

Vì hội chợ cũng khá gần với nhà bà chủ nên chỉ cần đi bộ. người đến đó nhanh chóng. Ở đây lễ hội đốt lửa nhảy muá rất vui. Ánh sáng của lửa bao trùm một khoảng không gian lung linh huyền ảo, mọi người thi nhau nhảy muá bên đóm lửa bập bùng.

Đã thấy nhiều trên tivi những vụ này nhưng đây là lần đầu tiên Kim Anh được tận mắt thấy, ánh mắt cô nhìn họ tỏ ra rất hứng thú.

Bà chủ nhà lên tiếng:

- Mọi người cùng vào tham gia thôi.

Bà kéo tay Kim Ah đi trước hai anh đẹp trai cũng từ từ đi sau. Kim Anh được bà chủ nhà đưa vào vòng nhảy, những tiếng reo hò rộn rã cả vùng trời tiếng cười, tiếng nói liên hồi. Mới đầu Kim Anh còn ngượng lóng ngóng không biết theo nhịp, một lúc sau cô mới bắt chước được một vài điệu của họ. KimAnh vừa cười vừa vui đùa.

Trịnh Kim cũng như Lập Hàn chỉ đứng bên ngoài xem chứ không vào bên trong tham gia. Mọi người bên ngoài xem thì chỉ có nhiệm vụ vỗ tay theo nhịp riêng Trịnh Kim thì chỉ đứng im khoanh tay. Lập Hàn thì vừa vỗ tay vừa nhìn Kim Ah cười trìu mến. Cử chỉ đó lọt ngay vào mắt Trịnh Kim cậu chỉ khẽ cười nhạt rồi nhìn họ reo hò tiếp.

Nhảy được một lúc Kim Anh mệt quá, cô chạy ra ngoài chỗ hai cậu đứng. Ngay lúc đó có một chàng trai mặc bộ đồ dân tộc bước đến dang hai tay ôm Kim Anh trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai người con trai đứng cạnh cô và ngay chính bản thân cô cũng bất ngờ. Cậu ta buông Kim Anh ra rồi nhoẻn miệng cười:

- Xin chào. Bạn tên là gì chúng ta có thể làm quen chứ. Tôi rất thích bạn.

Ôi choáng. Kim Anh say sẩm mặt mày khi người thanh niên nói một tràng ra với mình. Cô nửa cười cười trừ nhìn cậu ta. Trịnh Kim định lên tiếng nói gì thì Lập Hàn đã đi trước một bước:

- Anh à. Lần sau nên biểu lộ cảm xúc bằng lời nói thôi chứ đừng hành động như vậy nhé.

- Hành động gì cơ? – Người thanh niên hỏi lại như tạt nước vào mặt Lập Hàn.

Cậu không hiểu người thanh niên này là ngờ nghệch thật hay giả nữa. Lập Hàn không còn biết nói gì thêm, Trịnh Kim thẳng thắn nói ngay:

- Đừng ôm người khác như vậy.

- À – Chàng trai bỗng bật cười à lên một tiếng rồi tiếp – Đấy chỉ là chào hỏi thân thiện của làng này thôi mà.

Trịnh Kim lẩm bẩm “ Phong cách Tây à” rồi quay mặt đi không nói gì nữa. Chàng trai lại quay lại vấn đề nhìn Kim Anh hỏi:

- Bạn là khách đến đây chơi đúng không.

Kim Ah cười gật đầu.

Lèng….ơi…

Chàng trai quay lại hình như Lèng là tên của cậu ta. Kim Anh suýt phì cười vì quả tên của cậu ta. Cô nên cười. Chàng trai đáp to lại:

- Chờ chút.

Nói xong anh ta quay lại nói:

- Chúng ta nói chuyện sau nha. Tôi ra kia với mọi người. Hẹn gặp lại.

Chàng trai định dơ tay ôm Kim Ah lần nữa. Trịnh Kim nhanh chân bước xang ngang đứng trước mặt Kim Anh làm cậu ta hụt hẫng, hai tay nguyên hiện trạng.

Trịnh Kim mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Chào nhé.

Người thanh niên đành gật đầu cười rồi chạy về phiá mọi người. Kim Anh khẽ cười tủm vì hành động của Trịnh Kim, nó làm cô cảm thấy cậu như đang bảo vệ mình khỏi những người con trai khác.

Nhìn mọi người đang hát hò, Lập Hàn bỗng đề nghị:

- Kim Anh lại hát thôi.

Nói xong anh kéo tuột tay Kim Anh đi không để ý đến sắc mặt của Trịnh Kim. Vào bên trong vòng tròn. Lập Hàn giao lưu mượn được chiếc đàn ghita anh kéo Kim Anh ngồi xuống mình nói nhỏ với cô:

- Em biết hát bài gì?

- Anh biết đánh đàn này à.

- Ừm. – Lập Hàn cười khẽ gật đầu.

- Nhưng em có biết hát đâu.

Bên ngoài mọi người đang vỗ tay reo hò cổ vũ khích lệ:

- Hát đi…hát đi…

Lập Hàn nói với cô:

- Nghe thấy gì chưa.

KimANh nhìn mặt mọi người, chẳng nhẽ cô đứng dậy bỏ đi. Kim Anh đành ngồi lại cô cố tìm bài tủ của mình rồi nói với Lập Hàn:

- Anh biết bài làn mưa ấm của Miu Lê không.

- Có.Bài đấy là hát đôi mà.

- Vậy anh hát cùng đi cho đỡ ngại.

- Cũng được.

Chiều nay anh lê đôi chân bước trên đường dài

Chợt cơn mưa kia tuôn rơi có ai nhìn lại

Anh đang bên em ngọt ngào

Cơn mưa đêm bao kỉ niệm

Sao đôi chân kia đứng im

Anh ngẩn ngơ rồi cười.

Hạt mưa đêm em trở về khi đôi ta lắng nghe mưa rơi

Em bên anh cơn mưa ấm nồng nhẹ hôn đôi môi

Nắm tay trong cơn mưa

Em đang ôm thật chặt một người sao tuyệt vời

Là nụ cười của người cùng hạt mưa

Hạt mưa rơi… rơi ướt con đường!

Chìm đắm ánh mắt trong mưa

Vui tươi bên nhau đôi ta cùng chơi này

Lời nói sẽ mãi ta bên nhau

Luôn ghi sâu trong tim không sao anh quên được.

Mưa rơi nhẹ rơi

Em cùng anh vui đùa trong làn mưa kia

Mưa bên anh làn mưa sao thật ấm êm

Bên anh trọn đời.

Cơn mưa kia rơi rơi

Cơn mưa kia rơi bên hiên

Cơn mưa kia rơi rơi

Cơn mưa rơi ấm trong lòng.

Cơn mưa rơi anh bên người

Nụ cười người cùng làn mưabg-ssp-{height:px}

Mưa rơi cùng anh, mưa êm êm

Wee to Yeucahat

Trao về em tất cả tiếng yêu này.

Giờ đây bên hiên, mưa đang rơi, cho anh nhớ về em

Giọt mưa vẫn ước thấm khoé mắt, khuất lấp sau hàng mi

Ngày em ra đi trong cơn mưa chỉ mỗi anh ngồi đây.

Tiếng hát ngân vang làm mọi người im lặng dõi theo hai người.Trịnh Kim khoanh tay đứng nhíu mày nhìn hai người. Lại còn hát bài yêu đương mới kinh chứ. Bà chủ nhà đứng cạnh anh lúc nào cũng không biết, bà ta lên tiếng ồm ồm:

- Cậu đang ghen.

Trịnh Kim giật mình hết hồn. Cậu quay lại bà chủ nhà kì lạ này nhíu mày chưa kịp nói bà ta đã tiếp:

- Lại nhíu mày rồi.

Trịnh Kim bực dọc nói:

- Cò gì liên quan đến bác không.

- Cậu cũng thử lên làm một bài hát cùng cô bé kia xem sao.

- Thừa hơi. – Trịnh Kim buông trống.

Bà chủ nhà chẹp miệng:

- Sớm muộn cậu cũng mất người yêu thôi.

Bà ta nói xong rồi chắp tay sau lưng bỏ đi vào trong chỗ hai người kia đang hát,. Khi nghe xong mọi người vỗ tay rần rần làm vang động cả vùng trời. Lập Hàn trao trả lại cây đàn cho người chủ sở hữu nó. Anh cùng Kim Anh ra ngoài, thấy Trịnh Kim cứ đứng một mình im lặng suốt cả buổi trả có tinh thần văn hoá nghệ thuật gì, thấy vậy Kim Anh kéo tay cậu nói:

- Lên thể hiện tí đi.

- Không.

- Đi đi. Hát để xả street.

- Cậu cũng biết tôi đang bị street cơ à. – Trịnh Kim cố ý nói đểu nhưng Kim Anh nào đâu hiểu ý, cô tiếp:

- Thế lên làm một bài cho đỡ chán. Đi đi.

Kim Anh kéo tay Trịnh Kim vào bên trong, cô nói to:

- Bây giờ mọi người sẽ được nghe giọng ca vàng đây.

Tất cả đều vỗ tay rần rần. Kim Anh kéo ghế cho Trịnh Kim ngồi xuống. Với vai trò như MC, cô phỏng vấn:

- Cậu sẽ hát bài gì.

- …

Lập Hàn khó chịu nhìn Kim Anh rất quan tâm đến Trịnh Kim. Trịnh Kim thấy mọi người đang reo hò vỗ tay, chẳng nhẽ cậu lại xách…đứng lên. Kim Anh không thấy Trịnh Kim trả lời, cô nói bừa một bài.

- Cậu sẽ hát bài ngỡ như nhé. Biết bài đấy không? – Trịnh Kim miễn cưỡng gật đầu,

đầu, Kim Anh chớp chớp mắt nhìn cậu rồi tiếp:

- Trịnh Kim đây sẽ hát bài Ngỡ như cho mọi người thưởng thức.

Thời gian trôi qua nhặt một chiếc lá cuối thu

Nhẹ nhàng vang câu ca bên hiên đọng lại chút sương đêm

Lát chốc lát ngồi lại với nhau

Từng khoảng khắc nhẹ nhàng nắm tay em

mím thật chặt đôi môi

Khẽ nhìn hạt mưa rơi.

Lệ tuôn trên mi

Từng dòng suy tư vấn vương

Hòa cùng cơn mưa tan trong tim lặng thầm nhớ kí ức xưa

Anh nhắm mắt mà lòng thoáng đau

Từng khoảnh khắc nhẹ nhàng mãi xa em

Níu thật chặt đôi tay

Hãy ở lại nơi đây.

Yêu em mà anh cứ ngỡ mãi mãi

Làm sao giữ con tim ở mãi bên anh khi tình yêu ở nơi rất xa

Yêu em lòng anh xin yêu thương em mãi mãi

Dẫu biết yêu thương chẳng thể nguyên vẹn (ở lại) với anh.

Nghe âm thanh gần gũi vang vọng về một miền kí ức xa xưa

Wee to Yeucahat

Nghẹn ngào trong tim anh muốn nhìn em

Hạnh phúc của anh là khi được gần bên em theo bao phút giây

Nhìn ước muốn mãi xa tầm tay.

nhìn quá khứ bỗng nhiên không còn

anh nhớ em…

Giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng của lời bài hát được cất lên làm không gian thêm yên tĩnh. Những tiếng ồn cũng vơi dần. Họ ngồi im lắng nghe như nuốt từng lời hát của Trịnh Kim.

Cô không ngờ cậu hát “chay” cũng hay đến vậy. Trịnh Kim hát xong Cả khoảng không vẫn ngưng đọng. Một lúc sau tiếng vỗ tay mới vang lên rầm rộ. Cậu cũng không muốn hát đâu tất cả tại Kim Anh lôi cậu vào hết. Trịnh Kim đứng dậy bỏ đi ra bên ngoài. Mọi người vẫn đưa mắt nhìn theo bước chân cậu, ai cũng phải thầm công nhận cậu hát rất rất hay. Hình ảnh của Trịnh Kim đã đi vào một số tâm trí của các em gái vùng này. Họ nhìn Trịnh Kim không chớp mắt đến khi cậu đi khuất vào đám người đông mọi người mới tiếp tục ca muá háttiếpt.

Kim Anh vội vàng lách người đi theo Trịnh Kim mà quên mất có cả Lập Hàn đang đứng một góc chờ mình.

Kim Anh đuổi kịp Trịnh Kim, cô cười nói:

- Mai là về rồi chơi tí làm gì khó chịu vậy.

- Ai khó chịu.

- Mặt cậu lúc nào cũng nhăn nhó vậy.

Trịnh Kim chững bước lại. quay người xang đối diện với Kim Anh. Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười rồi lại tắt ngấm đi:

- Cậu thích tôi thế à.

Kim Anh gật gù vô tư nhận xét:

- Công nhận nhìn mặt cậu lạnh cũng đẹp trai thật nhưng mà cười lên có phải hay hơn không.

Trịnh Kim lắng nghe Kim Anh nhận xét mà thầm hài lòng, cậu vẫn thờ ơ đáp:

- Vậy à.

Hai người vừa đi vừa nói không hay đến nhà từ lúc nào. Kim Anh mới ớ người sực nhớ ra:

- Thôi chết. Lập Hàn đây rồi.

- Quan tâm thì đi tìm đi.

Kim Anh cũng định vậy. Cô vừa có ý định đấy thì Lập Hàn cũng từng bước đi đến một mình. Cậu cố cười như bình thường nhìn Kim Anh., cô thờ phào khi thấy Lập Hàn không dỗi mình vì đã bỏ mặc cậu.

Trịnh Kim quay người bỏ vào nhà lên thẳng phòng.

Kim Anh cũng định về phòng thì Lập Hàn bước tới ôm Kim Anh từ đằng sau. Cô mở bừng mắt, người đứng khựng lại…

Bà chủ nhà cũng đã đứng ngoài nhanh tay ghi lại những hình ảnh này bằng chiếc điên thoại mới cáu của mình….

Truyện Chữ Hay