- Lu Lu Lu Lu Lu Lu!..._Hắn động đậy ngón trỏ ra hiệu nó nghe lệnh
- Gọi chị có gì...
- Chậc chậc_Hắn lắc đầu ngắt ngang câu nói của nó- Khi nghe tôi gọi thì chị phải đến ngay rồi cúi đầu và nói to, rõ ràng, rành mạch "Vâng! Thưa cậu chủ"
Nó nghe xong rồi bắt đầu thực hành, chỉnh giọng, hít hơi thật sâu rồi hét vào lỗ tai hắn
- VÂNG! THƯA CẬU CHỦ!!!! Vầy được chưa?
- Á Á Á!!!! Chị âm mưu muốn tôi bị thủng màng nhĩ à!? Nếu bị điếc rồi thì làm sao nghe mẹ tôi chửi được nữa!
Nó biết lỗi liền ghé sát lỗ tai hắn xin lỗi - DẠ! SORY CẬU CHỦ!!!
- Á Á Á Á Á Á!!!!!!
{Bữa cơm trưa....}
- Của chị đây_Hắn đặt bát cơm có đồ ăn trộn sẵn xuống dưới sàn nhà cạnh chỗ ngồi của mình
- Không có thìa hay đũa thì làm sao chị ăn?_Nó ngồi bệch xuống đất rồi ngước lên nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn ta.
- Thế có cần tôi phải đổ xuống sàn nhà cho chị không?
Nó vẫn nghiêng đầu nhìn Phong với cặp mắt tròn xoe
- Chị thách thức tôi ấy hả!_Hắn lườm nó vẻ khinh miệt
- Ahihi! Dạ thưa cậu chủ tui tự ăn được_Vẫn nụ cười rạng rỡ khiến hắn phải bâng khuâng, hắn lặng thinh rồi ăn.
Nó cúi mặt xuống và bắt đầu nhớ về quá khứ hôm nào, lúc nào người đi đường cũng khinh miệt vứt cho nó khúc xương hay đổ bát cơm trộn đồ thừa xuống đất bẩn thỉu, bữa cơm ở đây có lẽ còn ngon hơn ở bãi đất trống hôm nào...Chợt nó nhìn những người hầu đứng xung quanh phòng ăn rồi dòm đến những chiếc ghế xung quanh chiếc bàn ăn thật lớn nhưng ngoài hắn ra thì còn lại đều là chỗ trống. Nó mới nhận ra được một phần nào đó...trong cuộc sống vốn vô nghĩa này của hắn...
- A! Mỏi lưng quá, cậu chủ ơi, tôi ngồi vào bàn ăn được không ạ?_Nó cầm bát cơm đứng dậy từ từ
- Không.
- A, êm quá!
- Này! Có nghe không vậy!
- Cho tôi ngồi đi, tôi vẫn ăn bốc mà cậu chủ!_Nó ngồi cạnh hắn
Hắn cũng chỉ làm thinh, không nói gì thêm. Nó để ý, lúc ăn cơm lúc nào hắn cũng chỉ cúi xuống bàn mà ăn nhưng có ai ăn chung với hắn ta? Cha mất sớm, mẹ phải quản lí mọi thứ và thường xuyên không ở nhà. Bọn người hầu thì chỉ biết vâng lời, bọn người khác thì chỉ toàn là lũ lố bịch như nhau cả...Lúc này nhìn hắn cũng giống như nó vậy, tuy cuộc sống trước đây của nó thốn thiếu, cực khổ hơn hắn nhưng trong cái cuộc sống đầy đủ vật chất, tiện nghi nhưng thiếu thốn tình thương và sự quan tâm thì... còn nghèo hơn thế nữa. Và Lu biết điều đó, thậm chí nó còn không nghĩ Phong là người xấu. Chỉ là trong cuộc sống xa hoa của thằng bé...lại thiếu thốn rất nhiều điều...
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lu bốc từng hột cơm vun vãi trên bàn rồi tội nghiệp đưa cho chị ta cái thìa
- Đây.
Nó cảm động nhìn chiếc thìa hắn đang cầm trên tay chĩa vào bát cơm của nó:- CÁM ƠN CẬU CHỦ!
- Chị có biết đang là giữa trưa không vậy?
- Ahihi!...
Phong lấy làm lạ, hắn nhìn xung quanh bàn ăn rồi đến cả không khí khắp phòng ăn rộng lớn, nhận thấy...nó không còn quá nhạt nhẽo như những bữa ăn ngày nào chỉ có mình cả, nhìn mọi thứ như đổi mới, lạ lẫm đổi khác so với hắn rồi đến nhìn sang con Lu, nó đang cắm cúi ăn. Có vẻ như sử dụng chiếc thìa dễ hơn so với việc phải bốc cơm lên ăn rồi! Hắn nhìn nó mãi cho tới khi nó ngước mặt lên nhìn hắn. Hột cơm dính trên mũi, vài hột khác dứi cằm, hai bên mép cũng có rồi đến trên tóc cũng có. Không hiểu sao càng ngày hắn càng thấy Lu giống con chó nhưng nhìn kĩ thì giống cún con hơn, Phong dùng khăn giấy lau vài hột trên mũi nó rồi tự nhiên khựng lại
- Này! chị tự lau đi! Tại sao tôi lại phải lau cho chị chứ?
- Ơ? Cậu chủ tự lau cho tôi mà!_Nó đơ người thắc mắc
- Không được nói chuyện trong lúc ăn_Hắn ta tỏ vẻ giáo huấn
- Woa..thật vậy sao?
- Ừ! Vì thế là mất lịch sự và không tôn trọng người cùng bàn
- Cậu chủ, không được nói chuyện trong lúc ăn, thế là mất lịch sự đấy. Cậu không tôn trọng tôi à?
- Này! Ai cho chị gài tôi thế hả? Mà tại sao tôi lại phải tôn trọng chị? Nói cho chị biết, lúc ăn cùng bàn với chị tôi còn có thể thoải mái phun nước bọt tung tóe vào bát cơm của chị nữa đấy!
Nó vẫn im lặng không nói chuyện vì lúc nãy "Cậu chủ" có dạy nó rằng không được nói chuyện trong khi ăn.
- Chị đang phớt lờ tôi ấy hả!
-...
- Chị đang nghĩ rằng tôi là người bất lịch sự chứ gì!
Gật/
- Thôi đi!
Lắc/
- Quên những gì lúc nãy tôi chỉ bảo chị đi
Lắc/
- Chị vẫn nghĩ tôi là đồ mất lịch sự?
Gật/
Nó ăn xong liền ôm bát cơm vào phòng bếp không dám nói nửa lời, còn hắn thì ôm đầu ức chế, hậm hực và hết cơm vào miệng nuốt chửng rồi trút hết cơn tức vào bọn người hầu bàn
- Xong rồi! Các người còn chờ gì nữa, mau dọn ngay đi!
Bọn người hầu sợ sẽ bị đuổi việc nên răm rắp nghe theo lời lập tức dọn dẹp bàn ăn.