Đối diện bà Vương là ánh mắt mang đầy thù hận của đứa con gái bao năm nay
_Con đừng nhìn ta như thế- Bà Vương nhíu cặp chân mày
_Cho tôi biết lí do vì sao bà giết cha tôi!- Nó lấy lại vẻ điềm tĩnh nhưng suy nghĩ nông cạn ban đầu vẫn còn khiến nó mụ mị
_Ta không giết cha con!
Nó nức nở, nghiến chặt hàm răng:_Bà là mẹ kế của tôi! Vì muốn đoạt lấy tài sản của cha tôi nên bà mới...
Chát!/
_Mẹ! Mẹ làm gì vậy!- Phong lên tiếng vừa dang tay đỡ nó
_Con im miệng đi! Sau cuộc nói chuyện này mẹ có chuyện riêng muốn nói với con.- Bà lạnh nhạt lườm hắn ta rồi nhìn sang dấu tay ửng đỏ hằn trên mặt nó không chút biểu cảm
Ngược lại, nó còn trắng trợn nhìn bà Vương, không một giọt nước mắt đọng trên hoen mi
_Bà tát tôi?
_Ta...Là mẹ ruột con đó!
_!?- Phong và nó đồng loạt sững người nhìn bà Vương rồi đến nhìn nhau. Lu chỉ liếc thoáng qua gương mặt đượm buồn của hắn, nó không muốn hắn thấy vẻ bất mãn của nó. Nếu bà Vương là mẹ ruột của nó...
_Hai con...Cũng là chị em ruột của nhau!
Phong siết chặt tay mình thành nắm đấm, nhìn Lu vẻ không cam lòng. Hắn càng cắn rứt hơn khi thấy nó không có chút biểu hiện gì ngoài vẻ thờ ơ. Nhưng thật ra trong lòng nó đang ăn mòn ăn dần cái trái tim không điểm tựa này đây, như có một lỗ hổng không thể nào vá lại, như một cái hố không thể nào lấp đầy cho vơi đi nỗi xót xa bao năm nó phải chịu đựng, và bây giờ là chuyện này đây! Đến với nó như cơn bão biển cuốn trôi mọi thứ chỉ trong một đêm tĩnh lặng....
_Bà nói dối!- Những giọt nước nóng ấm lăn dài trên đôi gò má, nó nghẹn ngào cắn răng ngăn cho dòng chảy ngưng tuôn trào. Nó đã quen khóc một mình trong đêm rồi:_Tôi không tin!!
_Ta không quan tâm ai đã bịa ra những lời đó để mà xóa đi tình mẫu tử giữa ta và con. Nhưng ta không hề giết ông ấy, hơn nữa ông ấy còn là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực và hết sức yêu thương con cái và nhất là con.
_...-Nước mắt vẫn lăn dài 'Tong tong' trên khuôn mặt trắng toát không một hạt máu
_Trên đường về nhà đêm sinh nhật lần thứ của con, ông ấy bận đi công tác khá trễ, đó là chỗ mà ta cảm thấy uẩn khúc nhất. Nhưng ta chắc chắn đêm đó không phải là một tai nạn...Và sau khi ta đưa ông ấy vào bệnh viện. Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi, ta nhận được tin con đã vào viện. Ta đã rất hối hận vì đã để con và Phong ở nhà mặc dù đã có nhiều người làm trong nhà trông nom.
_Sao bà lại để người đàn ông ác độc đó nhận nuôi tôi!- Nó như thét lên, cổ họng khàn khàn đứt quãng
_Con đang nói đến ông Tổng?...Sau khi nhận được tin cha con mất, ta, người phụ nữ chỉ luôn ở nhà không việc làm, vì khi cưới về ông luôn chiều chuộng ta, thương yêu hết mực nên không đành lòng cho ta đi làm, khi ông chết rồi, ngoài ta ra không ai có thể cai quản được công ty và các chi nhánh khác của nhà họ Vương cả.. nghe tin con bị mất trí nhớ ta không tài nào kìm được, nhưng vì tương lai nhà họ Vương và công ty do ông nội và cha con gây dựng nên ta mới đành lòng gửi con gái mình cho một nhà quý tộc nhưng ta lại không ngờ....Sau năm du học ở Pháp trở về, ta đau đớn nhìn con với bộ dạng tàn tạ...- Bà nghẹn ngào:_ Và đem con trở về
_Bà nói dối! Bà nói dối! Nói dối!!- Nó ôm đầu lại, những kí ức bất chợt ùa về, cả thế giới dần đảo lộn trong tâm trí nó
RẦM!/- Nó mở toang cánh cửa chạy ra khỏi phòng
_Lu! Lu!- Hắn vừa chạy đi vừa gọi với theo
Bà Vương bất giác đứng bật dậy, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, vẻ mặt bà vừa nghiêm nghị không kém phần lo lắng. Hai chị em cùng dòng máu đã nảy sinh tình cảm với nhau...Bây giờ bà phải làm sao để ngăn chặn giữa cái tình cảm đang chớm nở của hai người con?