(Góc nhìn của Aisa)
Takanishi Aisa sững người.
“Tại sao cậu ấy lại ở trong nhà mình chứ…?”
Mình có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập loạn xạ.
Đột nhiên cậu ấy xuất hiện ở đây, ngạc nhiên là rõ rồi! Chắc chắn… cả mẹ lẫn Manami đều biết chuyện này nhưng lại giữ im lặng.
Mình khẽ mỉm cười.
“Ưm…!”
Mình ôm chặt con gấu bông rồi lăn lộn trên giường, như thể trút giận lên người cậu ấy.
Càng nghĩ về Kouki, tâm trí mình càng trở nên rối bời, có hơi buồn nôn một chút.
Kể cả lúc này đây, cậu ấy lại đang vui vẻ bên Manami ở một căn phòng khác. Cậu ấy chẳng thèm nói năng gì khi ánh mắt chúng mình chạm nhau, nhưng cậu ấy lại để Manami ôm lấy mình.
Cậu không nói một lời nào với tớ luôn đấy!
“Không biết đã bao lâu rồi…”
Ban đầu, Kouki rất thích chơi với mình.
Nào ngờ Manami lại bắt đầu chơi với cậu ấy, và trước khi mình nhận ra, Manami đã cướp lấy cậu ấy khỏi mình.
Không, chỉ là mình hoang tưởng thôi. Chuyện không phải như vậy đâu. Nhưng, cái cảm giác Manami đã lấy đi thứ gì đó của mình vẫn còn đọng lại trong tâm trí.
Nên kể cả khi cậu đến nhà tớ, tớ vẫn chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với cậu. Cũng dễ hiểu thôi, vì ở trường chúng ta có nói chuyện với nhau đâu.
“Là lỗi của mình mà nhỉ…”
Kouki là một người tử tế, luôn muốn nói chuyện với mình, nhưng đã nhiều lần mình cư xử lạnh lùng và xa lánh cậu ấy. Cảm giác cứ như… Chắc không phải đâu. Không. Mình thừa nhận, bản thân mình thật sự thấy vậy…
“Ha…”
Không, dù sao thì cậu ấy mới chỉ tránh mặt mình gần đây thôi! Vì Manami và Kouki khác khối, chắc chắn Kouki sẽ lại quay về bên tôi lần nữa, dù chỉ là một năm…
Nếu mình có làm gì sai, thì đó là việc mình trở nên lo lắng khi cậu ấy nói chuyện với mình, đến mức cơ thể mình cứng đờ lại theo bản năng. Chắc thế. Mặt khác. mình không nghĩ bản thân mình cư xử tồi tệ đâu. Cậu ấy có nghĩ vậy không? Có lẽ là không rồi.
“Bọn mình học chung lớp, nên lỗi là ở cậu ấy vì toàn giữ im lặng mà…”
Mình nói với con gấu bông, lúc này đây đã mệt rã rời.
Tất nhiên, mình tự biết điều đó. Mọi chuyện thành ra như thế này đều là do mình. Nhưng cảm giác như nếu tôi thừa nhận điều đó, mối quan hệ giữa chúng mình sẽ bị xáo trộn mất. Sau cùng thì mìnhvẫn không thể nói chuyện với cái người đã đến nhà mình cơ mà.
“Giá mà mình thật lòng được như Manami… Ước gì mình có thể thẳng thắn được như Manami.”
Mình hiểu rõ tính cách của bản thân. Mình thừa biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng kể cả khi mình được như Manami, liệu cậu ấy có để ý đến mình không…?
“Mình chẳng muốn được ai thích ngoài cậu ấy ra cả…”
Kể từ khi mình có cảm giác Manami đang cướp đi Kouki, mình đã cố hết sức để mang cậu ấy quay trở lại. Có lẽ vì thế mà gần đây có rất nhiều người tiếp cận mình ngoài Kouki.
“Hay là vì mình không thích cậu ấy…?”
Không đời nào. Mình hiểu rõ cậu ấy hơn bất kì ai khác cơ mà.
Mình đã cố gắng để trở nên phong cách hơn, và mình tin chắc kiểu tóc của mình sẽ gây chú ý đến cậu ấy…!
Cậu ấy không thể ghét khuôn mặt của mình được… không thể.
Nhưng mà…
“Ha…”
Trong lúc mình mải nghĩ về chuyện này, Manami chắc giờ đang hạnh phúc lắm, vì con bé độc chiếm Kouki rồi mà.
Nghĩ đến đây khiến bụng mình quặn lại. Mình chắc chắn cậu ấy đang rất dịu dàng với Manami khi có con bé gần gũi bên cạnh.
Manami vẫn là Manami, có lẽ con bé đang cố tình tấn công Kouki bằng ngực của mình.
“Mình không nghĩ vậy đâu…”
Mình nghĩ Manami chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết vì gặp được Kouki thôi.
Nhưng…
“Ngực mình to hơn Manami mà…”
Mình than thở với con gấu bông của mình, rồi ôm chầm lấy nó và lăn lộn trên giường.
“Ghen tị với Manami quá đi…”
Nhân tiện thì đây là một món quà mình nhận được từ “cậu ấy”.