"Này Kouki."
"Gì thế...?"
Tôi có một cảm giác bất an khi Akito nhếch mép cười mà tiến lại gần tôi.
"Giờ thì kì kiểm tra đã xong rồi, chỉ cần phải đợi đến nghỉ hè thôi. Hè này mày có kế hoạch gì với Takanishi chưa?"
Nó đang nói cái vẹo gì vậy...?
"Cái vẻ đó trên mặt mày khiến cho mọi thứ có vẻ như không phải là mày chưa có kế hoạch nhỉ."
Sao nó lại biết được vậy...?
"Ừ thì, không phải là tụi tao đang có tiến triển hay gì đâu."
"Không tiến triển, không gì cả."
Đúng là Aisa và tôi không hẳn là sợ lẫn nhau nữa, nhưng không có nghĩa là sẽ có thêm thay đổi nào khác.
Từ đầu chúng tôi đã là bạn thuở nhỏ rồi. Chuyện giữa chúng tôi có thể trở lại bình thường, nhưng sẽ không có chuyện chúng tôi có tiến triển đâu.
"Thế khi tao nhìn thấy tụi mày ở trước ga tàu thì sao nhỉ?"
"Cái gì?"
"Mày đã không nghĩ rằng hai đứa mày đi đến một nơi lộ liễu như thế mà không bị ai trông thấy, đúng không?"
Chà, tôi vốn đã tự hỏi liệu ai đó đã nhìn thấy rồi.
"Ừ thì, đó đa phần chỉ là một suy nghĩ mộng mơ của một thằng xách đồ thôi mà. Mong sao nó không lan ra thành một lời đồn."
"Mày nói đúng."
Tôi chỉ là một người đi xách đồ không hơn không kém. Thứ duy nhất bất ngờ là Aisa đã mang tâm trạng tốt dù cho cô ấy đang đi mua sắm với tôi. Trong lúc này thì cô ấy đang mỉm cười trong khi bị vây quanh bởi những người bạn cùng lớp.
Tôi chỉ đang có được niềm vui khi đi mua sắm thôi mà. Ít nhất thì đó là tôi tự nhủ với bản thân vậy.
"Haah..."
"Gì thế?"
"Không gì cả. Tao chỉ nghĩ đó là thứ gì đó nghiêm trọng hơn thôi mà."
Đó chẳng phải việc của mày đâu.
"Giờ thì, mày vẫn nhớ vụ cá cược chứ?"
"..."
Thứ duy nhất khiến tôi sợ hãi hơn lời hứa của mình với Aisa chính là thứ này.
"Mày biết đấy, thật không công bằng khi mày thực sự học hành nghiêm chỉnh chỉ một lần mà."
"Học hành thì không có gì không công bằng cả. Nó chỉ cho thấy năng lực thật sự của tao thôi."
Đây là một cuộc tranh đua mà tôi bị Akito lôi vào. Tôi tin rằng Akito sẽ tham gia với số điểm như mọi khi, nhưng mức điểm trung bình đến tầm thường của nó đều là do tên này chẳng thèm học. Tuy vậy, khi nó chú tâm vào học thì thực tế nó khá là thông minh ấy chứ. Tôi nên biết điều đó, nhưng tôi đã không nghĩ nó lần này nó lại có đông lực để học...
Và khi tôi nhận ra sự thật rằng nó đã trải qua rắc rối để làm cái kèo này với tôi có nghĩa là bất cứ thứ gì nó muốn từ tôi chẳng phải là điều tốt đẹp gì, muộn quá rồi.
"Thế mày muốn gì đây?"
"Không, không, không. Tao chỉ cần mày cân bằng một chút quân số lại cho tao thôi."
"Cân bằng?"
"Tụi tao đang có một vài đứa chuẩn bị đi chơi cùng nhau, nhưng tụi tao cần một thằng con trai nữa."
♢
"Vậy hôm nay mày sẽ đưa tao đi đâu đây?"
"Mày sẽ khiến tao xấu mặt nếu nói thế đấy. Chúng ta chỉ đang đi chơi như bình thường thôi mà."
Tôi có một lòng tin nhất định vào tính cách của Akito, nhưng khi nhắc đến chuyện đàn bà con gái thì tôi lại mang một niềm tin đối lập.
"Vì mày đã ở đây rồi, chúng mình sẽ không đi đến mấy chỗ kì cục đâu. Mình sẽ đi chơi bowling, hát karaoke, hay là đâu đó lành mạnh thôi."
"Chà, nếu là lành mạnh... thì tao sẽ đi đến bất cứ đâu mày nói vậy."
"Nghe ổn đấy. Được rồi, hai cô gái hôm nay dễ thương lắm, nên chắc là mày cũng sẽ thích đấy."
"..."
"Nhưng tao chắc là mày đã quen với chị em nhà Takanishi rồi, nên mày sẽ không cảm thấy thỏa mãn đâu," nó nhanh chóng thêm vào.
Tất nhiên là thật bất công khi so sánh họ với hai người kia.
"Nè, Akito ơi."
"Xin lỗi nhé, tớ có để cậu đợi không?"
"Không, chúng tớ cũng vừa đến đây thôi. Và đây là Kouki, hãy thân thiết với nhau nhé."
Tôi cúi đầu xuống khi Akito giới thiệu tôi.
Một người trong số họ có mái tóc vàng uốn xoăn và mặc một chiếc áo ba lỗ [note38729]. Tên của cô ấy là Ami, và dường như cô ấy đang có chút khó chịu.
Mặt khác, người còn lại quả là một mĩ nhân với mái tóc đen dài. Cô ấy tên là Shiori, và cô ấy đang mặc một bộ váy che đi dáng người, hay đúng hơn là thứ vũ khí khủng bố của cô. Tôi nghĩ chắc là chúng tôi thực sự có thể hòa thuận được với nhau nhau đấy.
"Nếu mà mày dám léng phéng với ai khác ngoài chị em Takanishi thì tao sẽ dạy mày một bài học đấy."
Câu nói của Akito, vốn chỉ có mình tôi nghe thấy, khá là nghiêm túc và thẳng thắn.
♢
Ngay sau đó chúng tôi lên đường. Vì chúng tôi luôn có gì đó để làm như hát karaoke hay chơi bowling, chúng tôi không gặp phải mấy rắc rối khi làm thân với nhau.
"Mày chơi tốt mọi thứ ở đây đến mức đáng ngạc nhiên đấy."
"Tao đã đến đây trước đó với Manami rồi mà."
"Ah, sang trọng ghê."
Quả vậy, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui cùng Manami. Dù vậy, ngay lúc này, tôi đang bị bối rối bởi Shiori tóc đen, người cứ liên tục chạm vào tôi.
"Chà, đến giờ rồi."
"Ể, mình phải về rồi à?"
Khi Akito nói đã đến giờ, Shiori ôm lấy cánh tay Akito như thể cô ấy miễn cưỡng rời xa. Giờ thì tôi đã ở đây rồi, tôi bắt đầu hiểu ra điều Akito đã nói.
"Để sau đi. Chà, tớ đang nghĩ rằng nếu chỉ có tớ ở đây, tớ có thể ở lại với cậu đó?"
Akito phóng cho tôi một ánh nhìn. Nó biết rằng tôi đã mệt rồi.
"Ể, cậu về sao Kouki?"
"Hự..."
Shiori buông tay Akito ra rồi cúi xuống trước tôi. Ami, người từ cái nhìn ban đầu chỉ trông giống như một cô nàng gal, là người đã giúp Shiori một tay. [note38728]
"Rồi, rồi, chỉ cần Akito muốn đi chơi cùng các cậu lần nữa là được rồi mà."
"Phải đấy, chà, tớ hiểu rồi. Kouki này! Lại đi chơi cùng nhau nữa nhé!"
Ami đẩy Shiori ra. Ơn trời. [note38728]
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Akito thì thầm một lần nữa bằng giọng mà chỉ mình tôi có thể nghe.
"Mày đã học được, dù chỉ là một chút, về sự tuyệt vời của chị em Takanishi chưa?"
Tôi không đáp lại vì nó đã té trở lại chỗ cặp đôi kia rồi.
Tôi đã bị bỏ lại một mình để suy ngẫm về ý nghĩa những lời nói của nó.