"Vậy, mọi thứ thế nào?"
Khi mình trở về, chị đã túm mình lại để hỏi chuyện.
"Bình tĩnh nào chị hai."
Trước cả khi mình kịp có thời gian để thư giãn sau khi hẹn hò xong thì mình đã bị lôi lại về phòng rồi. Mình biết chị cảm thấy thế nào, và mình nghĩ mình cũng sẽ cảm thấy tương tự trước tình huống này, nên, chà, mình không trách chị đâu. Bên cạnh đó, hẳn là chị hai có một điều gì đó khác trong tâm trí rồi.
"Chị xin lỗi... là, ừ..."
"Chị đừng lo. Em chắc chắn là đã nhắc anh ấy mời chị hai đi chơi rồi."
"Chị hiểu rồi..."
"Giờ thì tất cả những gì chị cần làm là cố gắng thật nhiều thôi, chị nhé!"
"Đúng vậy..."
Mình đã sắp xếp để cho anh Kouki có thể mời chị hai đi chơi một cách đàng hoàng khi họ đi mua đồ bơi rồi.
"Khoan, ý chị không phải như thế! Em có tận hưởng buổi hẹn hò không Manami?"
"Ehehe. Tất nhiên là có rồi ạ!"
"Phew... Tốt quá."
Khi chị thở ra trong sự nhẹ nhõm, nó khiến trái tim mình hụt mất một nhịp và thu hút mình trong chốc lát. Kể cả thế, chị ấy hẳn là còn hơn cả hạnh phúc khi thấy mình vui, đến mức chị còn chúc mừng mình kìa. Vì thế mà mình hi vọng rằng chị hai cũng được trải nghiệm điều đó.
Dù vậy. mình nghĩ tình huống này khá là căng đây. Hai đứa mình đều cùng hội cùng thuyền cả...
"Nhưng mà, chị biết đấy, em cần chị tỏ ra cẩn thận một chút."
"Cẩn thận á...?"
'Đúng rồi. Hôm nay em đã gặp phải mấy đứa học cùng lớp á."
"Từ lớp của... Manami sao?"
"Vâng ạ."
Kể cả khi nghĩ về lúc mình chạm mặt đám con trai từ lớp mình, mình vẫn cảm thấy một chút lo lắng.
"Và, chị biết không, em còn gặp liền tù tì một đám con gái cùng lớp kìa."
"Chị đại khái hiểu rồi đấy..."
Đúng như mong đợi từ chị hai mà.
Mình sẽ giải thích một chút về lúc ấy thông qua hồi tưởng nhé.
♢
"Whaa! Manami, anh hai của cậu ở đây sao?"
"Ể? Tớ hoàn toàn đã nghĩ rằng cậu chỉ có một người chị thôi đấy!"
Hình như là không giống đám con trai, mấy nhỏ con gái nghĩ chúng tôi không phải là một cặp đôi, mà giống một cặp anh em hơn. Grừ...
"Không, không phải đâu! Anh ấy chỉ là gia sư tại gia của tớ thôi!"
'Ể? Thế, cậu đang đi hẹn hò với anh trai này à? Tớ tham gia với!"
"Ồ, ừ thì..."
Mình nghĩ thật tốt khi mình có thể khoe khoang một chút.
Anh Kouki nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
"Hử? Nhìn kĩ lại thì, chẳng phải anh là đàn anh ở trường sao...?"
"Ồ! Cậu đúng đấy! Thế thôi vậy. Chị hai của cậu cũng ở đây sao?"
"Không đâu! Tớ đang đi hẹn hò mà!"
Mình vòng tay mình qua tay anh ấy để khẳng định điều ấy.
"Ể, tiền bối này, anh đã có một người chị hai xinh đẹp là bạn thuở nhỏ rồi, nhưng anh cảm thấy ổn với Manami à?"
"Xin thứ lỗi!?"
"Grừ...! Họ nói đúng; chị hai rất xinh đẹp, nhưng... mình cũng đâu có xấu... ít nhất là mình không nên thế...!
"Ahaha. Đùa thôi. Nếu tớ chọc giận Manami thì sẽ đang sợ làm và sau đó cậu ấy sẽ trả đũa tớ đấy, nên cứ để kệ mọi thứ đi..."
"Đúng rồi! Lúc lên trường cũng đừng quên đấy!"
"Rồi, hiểu rồi."
Chúng mình luôn luôn trêu chọc nhau như vậy; dù sao thì chúng mình là bạn tốt mà.
"Thế, anh trai này. Nếu anh thấy ổn với Manami, vậy còn em thì sao?"
"Ể...?"
Cậu ấy ôm phần còn lại của cánh tay mà mình đang nắm lấy.
"Này! Không công bằng mà. Còn em nữa chứ?"
Họ đang phấn khích quá rồi. Cậu ấy đang cố áp cơ thể mình vào tay còn lại của anh ấy kìa! Không, không! Anh Kouki là của tớ mà... mà nếu không thì ít nhất cũng là của chị hai chứ!"Ahaha... đừng trêu em ấy nhiều quá chứ."
Sau khi nói thế, anh Kouki rút khỏi đôi tay của bạn mình rồi xoa đầu để xoa dịu cậu ấy.
Mình cảm thấy như mình vừa được chứng kiến sự bình tĩnh của một người lớn tuổi hơn ấy. Ôi thế này không ổn rồi. Mặt mình đang đỏ lên nhanh quá! Cái đám bạn cùng lớp còn non nớt này!
Có lẽ họ chỉ đang cố trêu mình thôi, nhưng giờ họ đang phản đòn bất ngờ. Theo cáci cách mà chẳng làm hài lòng được ai cả.
"Đ-đúng rồi! Tớ sẽ không để cho bất kì ai dính lấy anh ấy đâu vì hôm nay anh ấy đang hẹn hò với tớ mà!"
Mình ôm anh ấy thật chặt rồi bản vệ anh bằng toàn bộ cơ thể để đám con gái không thể bám vào cánh tay còn lại của anh.
"Fufu... Manami dễ thương quá!"
"Đúng rồi đó. Hôm nay là ngày của Manami mà, phải không? Lại kể cho tớ nghe câu chuyện của hai người nữa nhé!"
"Anh trai này và chị hai cậu đều tốt cả, nhưng vì Manami cũng là một cô gái xinh đẹp, làm ơn hãy quan tâm đến cậu ấy nhé!"
"Ồ, nhưng chúng em cũng đang đợi anh rủ chúng em đi hẹn hò đấy nha!"
Đó là những kiểu bạn bè cứ thể mà nói những gì họ muốn rồi rời đi như một cơn bão đấy.
Khi mình nhận ra mình vẫn đang ôm chặt lấy anh Kouki, mình xấu hổ mà tách khỏi anh ấy. Tuy vậy dường như anh Kouki không bận tâm lắm.
"Anh rất vui vì em thân thiết với bạn cùng lớp như vậy."
"Mồ."
"Sao thế?"
Mình vẫn còn có chút tức giận trước một anh Kouki thật bình tĩnh và tự chủ, nên mình khoanh tay lại rồi tiếp tục cuộc hẹn.
Anh Kouki chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi xoa đầu tôi như mọi khi.
♢
"Cơ bản thì đó là những gì đã xảy ra đó..."
Chị hai luôn nói rằng anh Kouki không nổi bật ở trong lớp, nhưng vẻ ngoài của anh ấy không hề tệ, cộng thêm anh ấy còn đối tốt với người nhỏ tuổi hơn nữa...! Có lẽ là vì anh ấy đã quen đối phó với mình, nhưng...
Bằng một cách nào đó, khi mình nói chuyện với chị hai, mình không thể cảm thấy sự điềm tĩnh mà mình thấy từ anh Kouki. Sự điềm tĩnh ấy là thứ khiến anh Kouki trở nên như một người anh trai và cũng là thứ khiến anh thật quyến rũ.
"Nếu anh ấy cứ thế này, anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng với đám học sinh năm nhất dưới danh nghĩa một người anh trai ân cần... Chị hai?"
Sau khi mình mới nói được đến thế, mình phát hiện ra chị hai đang cư xử một cách kì lạ.
"Mình ghen tị, ghen tị, ghen tị quá..."
"Này! Chị hai ơi!"
"Hở! Xin lỗi. Ừm... chuyện gì thế?"
Thế này có lẽ là hơi quá với chị hai, người thậm chí còn chẳng thể ăn nói đàng hoàng với anh Kouki rồi, nói chi đến việc bám vào anh ấy.
Mình không muốn lại phải trải qua tâm trạng của chị lần nữa đâu, nên hãy kết thúc cuộc trò chuyện này ở đây đi!
"Phải rồi! Khi mà chị hai đi hẹn hò ấy!"
"Ể? Ừm... ừ thì..."
Mình đã có thể thay đổi chủ đề qua việc hẹn hò của chị hai và tránh né được chuyện đó.
Đúng rồi, mình sẽ đợi cho đến khi chị hai trở nên sẵn sàng hơn một chút trong chuyện này vậy.
"Em tự hỏi liệu tương lai sẽ thế nào đây...