(TN: Nguồn eng quá lú đối với tôi, nên chỉ có thể cố được nhiêu đây. Có lỗi lầm gì mong những ae giỏi hơn giúp đỡ chỉnh sửa)
---------------------------------------
“Kouki này. Kết quả của cậu thì sao?”
“A-Ah…”
Sau khi Manami đã học xong và xuống phòng khách ăn tối, Aisa, người đã ngồi sẵn ở bàn, lại gần tôi.
Dường như Manami đang cố để tỏ ra như không có chuyện gì đang xảy ra cả. Tôi quyết định sẽ đi theo chiều gió vậy.
“Điểm thấp nhất của tớ là 88, còn cậu thì sao?”
“Cậu tuyệt thật đấy… Tớ thua rồi.”
“Fufu. Thế, điểm cao nhất của cậu là gì?”
“85.”
Nếu tôi chỉ chăm chăm vào việc cạnh tranh với Aisa, tôi có thể đã thắng nếu chỉ chú tâm vào học một môn duy nhất. Tuy vậy, tôi không đủ can đảm để vứt hết điểm số đi chỉ để đánh bại Aisa. Không, đợi đã, thực ra là, tôi suy nghĩ trong chốc lát. Cái điều kiện sẽ nghe theo bất cứ thứ gì cô ấy bảo khá là đáng sợ đó.
“Giờ thì, cậu có thể làm gì cho tớ nào?”
“Uuu…”
Nụ cười hạnh phúc của Aisa vẫn dễ thương như mọi khi, nhưng lần này, cũng một nụ cười như thế nhưng nó khiến tôi lạnh cả sống lưng.
“Vậy thì, tớ sẽ nghĩ về điều đó sau vậy.”
“Được rồi…”
“Fufu.”
Từ đầu đến cuối Aisa vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ, như thể cô ấy còn chẳng mảy may nghĩ đến cuộc chạm trán trước đó giữa chúng tôi. May thật đấy, nhưng vì đến giờ cô ấy vẫn chưa nói gì cả, tôi sợ rằng đó có thể là một phần điều kiện vì đã thua…
Tôi không muốn tự đào hố chôn mình đâu, nên ngu gì mà khơi dậy lại chuyện đó. Trong lúc ấy, bữa ăn đang được chuẩn bị.
*
“Thế, cậu đã muốn Manami làm điều gì cho cậu vậy?”
Một lúc sau khi bữa tối bắt đầu, Aisa lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Um… thật ra là...:”
“Em thất bại mất rồi!”
Tôi nghĩ sẽ khó để nói ra lắm, nên Manami đã xen vào, rồi tươi tỉnh đáp lại,
“Ể…”
“Ehehe… Em đoán là mình đã có chút ngây thơ rồi…”
Manami cười lớn, dường như không màng đến việc bản thân đã rất suy sụp.
Nhưng như thế mới là chị em nhà này chứ. Có vẻ như Aisa đã hiểu ra được ý tứ, và sau khi tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy cúi mặt xuống với nét buồn trên khuôn mặt.
“Vậy sao…”
“Vậy thì, lần tới em sẽ cố gắng hết sức!”
“Em nói đúng. Nhưng chị chắc là lần này em đã làm rất tốt rồi, nên Kouki, hãy đi hẹn họ với Manami.”
“Ể?”
Yêu cầu đột ngột của cô ấy khiến tôi bối rối quá.
“Vì tớ thắng nên đó sẽ là thứ tớ nhận được.”
“Ể? Không, chị hai à!”
“Tớ không muốn yêu cầu cậu quá nhiều đâu, nên như thế là vừa rồi.”
“Mồ! Không! Chị dùng nó cho bản thân đi chứ!”
Tôi thực sự không biết điều gì đang xảy ra nữa, nhưng nếu Manami cần thay đổi không khí bằng cách đi dạo hay đơn giản là ra ngoài thôi, thì tôi sẽ không ngại dẫn theo em ấy đâu.
“Nếu hai người muốn ra ngoài đi chơi, không cần phải lấy cớ rằng cậu đã thắng đâu; chúng mình có thể ra ngoài bất cứ lúc nào mà?”
““Ể?””
Hở? Sao cả hai người đều trông ngạc nhiên thế?
“Anh Kouki là loại người đó á! Anh nói rằng mình sẽ đi hẹn hò với bất kỳ ai sao?”
“Không, đợi một chút đã.”
Tại sao lại lòi đâu ra từ “hẹn hò” ở đây vậy? Manami không thể nói như thế khi em ấy và tôi ra ngoài với nhau bởi vì mối quan hệ hiện tại của cả hai.
“Thế, Kouki sẽ đi chơi với bất kỳ ai vào bất cứ lúc nào sao…”
“Sao tâm trạng Aisa lại xấu đi rồi…? Chỉ cần hai người hỏi thôi thì tớ sẽ đi chơi với hai người thỏa thích mà.”
“T-T-Tớ hiểu rồi…”
Tốt. Có lẽ lần này tôi đã ra một quyết định đúng đắn, vì biểu cảm của họ đã cùng lúc mà dịu xuống.
“Vậy thì, anh Kouki, nếu em yêu cầu anh, thì anh có đi không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Thật không?”
“Sao em lại nghi ngờ anh thế?”
Thay vào đó, em nghĩ chúng ta đã đi chơi cùng nhau bao nhiêu lần rồi vậy? Đến lúc này rồi thì sao em lại còn nói về chuyện đó chứ?
“Thế thì, chúng ta sẽ quyết định địa điểm sau ha!”
Manami năng động đến nỗi em ấy trông như đang chuẩn bị nhảy múa vậy, điều đó làm tôi thấy rất vui.
“Kouki ơi… Còn tớ thì sao?”
“Gì đó? Cậu muốn đi tới nơi nào sao Aisa?”
“À thì… được rồi. Tớ chỉ muốn nhờ cậu xách đồ giúp tớ khi nào chúng mình đi chơi như là phần thưởng cho tớ thôi.”
“Ồ, được rồi.”
Nếu đó là tất cả những gì tôi phải làm thì tôi biết ơn lắm. Nếu muốn tôi có thể sẽ mua gì đó cho họ nữa.
“Fufu, nhờ con chăm sóc cho mấy đứa con gái nhà dì nhé, được không Kouki?
“Không có gì đâu ạ, thật đấy.”
“Ara.”
Mẹ của Aisa và Manami vui vẻ đứng nhìn chúng tôi.